Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 347: Tôi có chứng cớ

155@-

Nửa giờ sau, một đám người toàn bộ đều đã đến sảnh nhà hàng đồ ăn Trung Quốc đặc sắc mà Hỗ gia mới khai trương.

Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch, một bên đi vào trong, một bên thưởng thức cách trang hoàng cổ kính của nơi này.

Cô chuyên về thiết kế nội thất, ở phương diện này đặc biệt mẫn cảm. Bình tĩnh mà xem xét, sảnh nhà hàng đồ ăn Trung Quốc của Hỗ gia trang hoàng theo một phong cách riêng, quả thật không tệ.

Bùi Dịch nhìn đến cô gái nhỏ của mình trong mắt đều là tán thưởng, cúi đầu phụ vào bên tai cô nhẹ giọng nói: "Thích?"

Tô Thi Thi nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Em tin tưởng nhất định không sánh bằng thiết kế của anh."

"Thông minh." Bùi Dịch bị một câu của cô gái nhỏ này làm cho lông mao vốn đang dựng đứng đều đã thuận rồi.

Tô Thi Thi nhìn đến bộ dáng của anh, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.

Có đôi khi cùng người đàn ông này ở chung kỳ thật rất đơn giản. Một câu, một ánh mắt, có thể làm cho anh lòng tràn đầy vui sướng.

Nhưng ngay cả như vậy trong lòng cô lại vẫn là có chút lo lắng. Tuy Bùi Dịch cũng không nói gì, nhưng mà cô mơ hồ cảm thấy được hiện tại Bùi Dịch cùng Hỗ gia bên kia quan hệ đặc biệt khẩn trương.

Cái công trình thôn Thành Trung kia hình như đem tất cả lợi ích cùng quan hệ đều đã liên lụy kéo vào, tất cả mọi người đang âm thầm đánh giá. Cô không biết Bùi Dịch ở trong đó sắm cái nhân vật gì.

Bùi Dịch phỏng chừng cũng là sợ liên lụy đến cô, cho nên không có cùng cô lộ ra chút tin tức gì.

Tô Thi Thi cũng không nghĩ muốn cho anh áp lực, vẫn luôn ở bên cạnh săn sóc nhưng chưa từng có hỏi tới, nhưng mà trong lòng tới cùng vẫn lại là có rất nhiều nghi hoặc.

Nhất là hôm nay Bùi Dịch đột nhiên chạy tới công ty cô, hiển nhiên là có liên quan đến việc Hỗ Minh Phỉ tới.

Mà bữa ăn Hồng Môn Yến này, không biết mục đích cuối cùng là gì?

"Sư muội..." Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói yếu kém.



Tống Trọng Hạo như là sợ Bùi Dịch nghe được, đang ở phía sau nhỏ giọng kêu Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi nâng trán: "Sư huynh, anh có phải bị Ngọc lây bệnh rồi hay không? Đều nghĩ người khác là kẻ điếc sao?"

Tô Thi Thi còn không có phản ứng, Bùi Dịch ánh mắt lạnh như băng vù một phen liền hướng tới Tống Trọng Hạo bắn qua.

Tống Trọng Hạo sợ tới mức giật mình, vội vàng cầm tay Đức An bên cạnh.

"Tránh ra!" Đức An nhướng mày, dùng lực hất tay anh ta ra, thở phì phì nói, "Anh không biết hiện tại tất cả mọi người đều tưởng tôi là đồng tính luyến ái, như vậy tôi làm sao có thể tìm được bạn gái!"

Tống Trọng Hạo vừa nghe liền phát hỏa, quay đầu trừng hắn: "Ở nước các người phụ nữ rất cởi mở mà, sẽ không ngại anh song tính luyến đâu!"

"Nói bậy, tôi muốn tìm vợ ở đây."

"Chết tiệt, anh còn dám nói!" Tống Trọng Hạo vừa nghe, mặt trắng xanh một phen liền tái rồi, hận không thể bóp chết tên đần độn này.

Người này ngày hôm qua mò mẫn Tô Thi Thi, hiện tại còn công khai ở ngay trước mặt Bùi Dịch nói hắn muốn tìm vợ ở nơi đây, để cho Bùi Dịch nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào?

Anh đã không cần nhìn vẻ mặt của Bùi Dịch, đều biết rõ hiện tại Bùi tiên sinh sắc mặt có bao nhiêu khủng bố rồi.

Tô Thi Thi cũng cảm giác được người đàn ông bên cạnh tức giận.

Tô Thi Thi ngẩng đầu lấy lòng ghé sát bên cạnh Bùi Dịch: "Chúng ta đợi lát nữa gọi nhiều thức ăn một chút, hóa bi phẫn vi thành thức ăn."

Vù!

Một ánh mắt lạnh thấu xương vù một phen bắn qua. Nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, Tô Thi Thi hiện tại phỏng chừng đã sớm bị ánh mắt của Bùi tiên sinh khắc ra hai cái động rồi.


Được rồi, cô vẫn lại là ít nói thì tốt hơn!


Nơi xa, Hỗ Minh Phỉ nhìn những người này hoàn toàn coi cô ta như trong suốt, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đợi cho vào trong phòng bao, Hỗ Minh Phỉ rốt cục tìm được cơ hội. Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sau khi ngồi xuống, cô ta liền đi tới một bên khác của Bùi Dịch, thoải mái ngồi xuống. (Địu, con mụ này ko biết chai mặt là gì, mặt còn dày hơn cả bê tông ?????)

Bên kia Tống Trọng Hạo cùng Đức An hai người đang ở chơi đoán số, người nào thua thì phải tới ngồi ở bên cạnh Bùi Dịch, đúng là vừa quay đầu, liền nhìn đến vị trí bị đoạt đi rồi.

Tống Trọng Hạo mặt trắng xanh một phen liền trắng vài phần, buồn bực trừng mắt nhìn Đức An liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Chết chắc rồi!"

Đức An đưa tay xoa xoa cái đầu bạc của mình đến tán loạn, liếc anh ta một cái: "Lỗi tại anh!"

"Hừ!" Tống Trọng Hạo quay đầu, không nghĩ tiếp tục để ý người này.

Tô Thi Thi nhìn dáng vẻ hai người này giống vợ chồng son cãi nhau, yên lặng thở dài, lên tiếng nói: "Sư huynh, lại đây ngồi đi."

"Vẫn lại là sư muội của anh tốt nhất." Tống Trọng Hạo vừa nghe, lập tức chạy tới ngồi xuống bên cạnh Tô Thi Thi, Đức An so với anh chậm một bước, đành phải ngồi ở giữa Tống Trọng Hạo cùng Hỗ Minh Phỉ.

Trong lúc này, không khí thậm chí có chút xấu hổ, tất cả mọi người không nói chuyện.

Lúc này người phục vụ vừa lúc tiến vào, Tô Thi Thi cầm thực đơn, cùng Bùi Dịch bắt đầu gọi món ăn.

Hai người giống như là những cặp đôi yêu nhau bình thường, ở bên kia nhỏ giọng thảo luận nên gọi món ngon nào, bình thường lại mang theo ti tỉ ngọt ngào.

Tống Trọng Hạo ở bên cạnh nâng má, vẻ mặt hâm mộ nói: "Sư muội, em cùng Bùi tiên sinh thật là trời sinh một cặp. Anh ta vậy mà nguyện ý cùng với em làm chuyện mất mặt như vậy!"


Tô Thi Thi động tác đang lật thực đơn ngừng một trận, quay đầu âm trầm nhìn Tống Trọng Hạo liếc mắt một cái, lập tức quay đầu hướng người phục vụ nói: "Mỗi món ăn đều thêm đường, Bùi tiên sinh thích ăn ngọt!"

"Sư muội, anh vừa rồi nói sai rồi, em đây là chỉ quan tâm đến Bùi tiên sinh, thật sự là không được... "

Xong rồi, lần này đem Bùi Dịch cũng đắc tội rồi...


Tống Trọng Hạo cuống quít bụm miệng.

Anh ta vẫn lại là đem miệng khóa lại mới đúng.

"Xin hỏi các vị còn cần gọi thêm gì không?" Lúc này người phục vụ hỏi.

"Cho vị Tống tiên sinh đây một phần đầu cá chưng tiêu, canh thịt bò," Bùi Dịch nói xong dừng ánh mắt một chút, như có như không rơi vào trên người Tống Trọng Hạo, bỏ thêm một câu, "Mỗi món cho thêm một cân ớt."

"Cái này... " Vâng dạ người phục vụ lập tức thêm ghi chú vào món ăn, lại nhìn nhìn Hỗ đại tiểu thư một mực bên cạnh không nói gì.

Đây chính là một trong những cổ đông lớn đầu tư vào nhà hàng của bọn họ, thất lễ không tốt

Đúng là Hỗ Minh Phỉ đâu nào có tâm tư đến chuyện ăn uống? Nhìn cũng chưa từng nhìn phục vụ, ngồi ở bên kia sinh hờn dỗi.

Bùi Dịch bọn họ từ đầu liền là cố ý lơ cô ta ra, người nào cũng xem cô ta như người vô hình.

Hỗ Minh Phỉ ngầm cắn răng. Được, cho các người đắc ý một hồi!

Cô ta ngầm đánh giá Bùi Dịch cùng Tống Trọng Hạo, xem thái độ này của bọn họ quả thật quan hệ cực kỳ căng thẳng. Bùi Dịch vừa rồi rõ ràng cho thấy nhằm vào Tống Trọng Hạo, Tống Trọng Hạo vừa nghe đến một cân ớt, tức giận đến cái mũi đều muốn xì khói rồi.

Lúc này Tô Thi Thi nhẹ nhàng lôi kéo Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Sư huynh em không ăn cay, nếu ăn vào sẽ đem tràng vị lộng hư. Anh cũng đừng tức giận với anh ấy làm gì."

Bùi Dịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, uống ngụm trà, lạnh giọng nói: "Dựa vào cái gì?"

Anh nói xong quay đầu, bình tĩnh nhìn Tống Trọng Hạo: "Thiết Kế Sư Tống có thể không ăn."

"Tôi..." Tống Trọng Hạo hít sâu, dáng vẻ như là nén giận, vừa tức phẫn không thôi.


Anh ta dám không ăn sao?


Hỗ Minh Phỉ trong mắt hiện lên quét xuống có vẻ đăm chiêu, xem ra vừa rồi cô ta suy đoán đúng, Bùi Dịch cùng Tống Trọng Hạo quan hệ quả thật không tốt.

Nhiệm vụ anh trai giao cho cô ta đã hoàn thành một nửa.

Hôm nay, Hỗ Sĩ Minh gọi điện thoại cho cô ta, để cho cô ta đến chỗ Tống Trọng Hạo nhận tội, chính là muốn nhân cơ hội tìm hiểu một phen quan hệ của Tống Trọng Hạo cùng Bùi Dịch.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, như thế liền có thể tiến hành bước tiếp theo rồi.

Hỗ Minh Phỉ yên lặng hít vào một hơi, trong mắt tàn nhẫn chớp lóe rồi biến mất.

Cô ta nhìn lướt qua vài người đang ngồi kia, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu tất cả mọi người đã ở trong này, có chút lời nói tôi trước nói một chút."

Cô ta nói xong, ánh mắt nhìn thẳng Tống Trọng Hạo nói: "Thiết Kế Sư Tống cùng Đức An tiên sinh tối hôm qua đột nhiên xuất hiện tại Hỗ gia, lại vẫn vu hãm là người của Hỗ gia đem Đức An tiên sinh đả thương, chuyện này, Thiết Kế Sư Tống có phải hay không nên là trước giải thích một phen?"

Tống Trọng Hạo lông mày nhíu lại, quả nhiên là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Anh ta còn tưởng rằng giấu diếm cho qua, không nghĩ tới Hỗ Minh Phỉ bây giờ lại trở mặt.

Tống Trọng Hạo tăng thêm can đảm nói: "Chúng tôi tối hôm qua đều đã uống rượu, sau đó lúc tỉnh lại đã ở ngay tại Hỗ gia, Đức An cũng bị người ta đả thương, cô bắt tôi giải thích cái gì?"

Hỗ Minh Phỉ liếc mắt nhìn anh ta, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Dịch, cười nói: "Có lẽ, tôi nên là trực tiếp giải thích cho anh đi?"

Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, lạnh giọng nói: "Không cần quanh co lòng vòng, có chuyện nói thẳng."

Hỗ Minh Phỉ hừ lạnh nói: "Là anh cho người ta đem Thiết Kế Sư Tống và bạn anh ta đưa đến Hỗ gia đúng không? Anh tính toán ở trong này giả vờ như cái gì cũng không biết sao?"

Tô Thi Thi đang ở bên cạnh dùng trà động tác ngừng một trận, tim nhịn không được đập mạnh liên hồi.

Chỉ nghe Hỗ Minh Phỉ nói: "Bùi Dịch, tôi có chứng cớ! Anh hẳn không nghĩ tới đi, chúng tôi cũng mời hacker lợi hại, virut của anh cũng hack không được hệ thống theo dõi của Hỗ gia!"

Hôm nay là thứ 2.....



Chú À! Đừng Nên Thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Story Chương 347: Tôi có chứng cớ
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...