Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 325: Ân đoạn nghĩa tuyệt
Mười lăm người hỗn loạn đem Tô Thi Thi bao vây lại.
Tô Thi Thi nhìn những người này người không ra người ngợm không ra ngợm, cà lơ phất phơ tuổi còn nhỏ, mày nhịn không được nhíu lại.
Những người này tuổi còn trẻ, thậm chí đều vẫn nhỏ hơn cô, thật đúng là không sợ chết!
"Tiện nha đầu, không nghĩ muốn chịu khổ mà nói, liền ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của tao. Tao có thể đồng ý với mày, chờ tao trở lại Đoàn gia, tao sẽ đối với bên ngoài tuyên bố mày là con gái duy nhất của Đoàn Chấn Ba tao, về sau mày chính công chúa của Đoàn gia." Đoàn Chấn Ba trong lòng đã có dự định từ trước nói.
Tô Thi Thi muốn nở nụ cười, vị cha thân sinh này của cô có phải mắc chứng vọng tưởng hay không?
Cô chỉ là nhàn nhạt nhìn Đoàn Chấn Ba liếc mắt một cái, sâu xa phun ra một câu: "Cho dù ông chiếm được Đoàn gia, ông giữ được sao?"
Không có năng lực, Đoàn gia sớm hay muộn lụi bại!
"Có ý tứ gì?" Đoàn Chấn Ba sắc mặt trầm xuống.
"Có ý tứ gì?" Tô Thi Thi lắc lắc đầu, xem ra cô trước kia đánh giá cao người cha này của mình rồi.
"Ngu ngốc!" Tô Thi Thi phun ra hai chữ, chẳng muốn tiếp tục cùng ông ta nói lời vô nghĩa, đồng thời ở trong lòng yên lặng chửi thầm.
Đều đã qua thời gian lâu như vậy, chết tiệt còn chưa chịu đến!
Cô sắp đông chết rồi!
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Đoàn Chấn Ba cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tô Thi Thi, tức giận đến trên mặt thoắt xanh thoắt trắng, đối với đám côn đồ kia vung tay lên, "Giáo huấn cô ta một trận cho tôi! Không được giết chết!"
"Đoàn Chấn Ba, ông dám!" Tô Thi Thi bỗng nhiên cảm thấy được rất đau xót.
Đây chính là cha ruột của cô, bọn họ trong thân thể chảy cùng một dòng máu. Đúng là hiện tại, cha cô vậy mà để cho một đám lưu manh tới cưỡng hiếp cô!
"Ha ha..." Tô Thi Thi nhắm mắt lại, khóe miệng xẹt qua quét xuống tự giễu, âm thanh phát ra lạnh lùng không khác gì nhiệt độ trong căn phòng băng này vậy.
"Đoàn Chấn Ba, từ nay về sau, chúng ta triệt để Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt!"
"Mẹ, con thật sự tận lực rồi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói, khóe mắt nổi lên một tầng ướt át.
Cô gắt gao đem chua xót kia đè ép trở về.
Không thể khóc!
Như thế này thật không tiền đồ!
"Tiểu Tiện chủng, đều đã đến lúc này còn dám mạnh miệng!" Đoàn Chấn Ba bị Tô Thi Thi nói khích đến nổi trận lôi đình.
Con nha đầu này từ khi quen biết Bùi Dịch đến giờ, liền trở nên càn rỡ như thế. Trước kia cũng không phải cái dạng này.
"Tao hôm nay muốn nhìn xem Bùi Dịch vẫn có thể muốn này nữa hay không!" Đoàn Chấn Ba đối với bọn côn đồ liếc mắt ra hiệu, "Ra tay đi!"
"Chúng tôi liền không khách khí rồi. Đoàn tổng, hẳn không tức giận chứ?" Lúc này những tên côn đồ cũng nghe ra được, ông ta thực ra là cha của Tô Thi Thi, nhưng thật là độc ác!
Tô Thi Thi vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt lại, giống như không đếm xỉa đến một dạng đứng yên tại chỗ.
Hơi thở của những tên côn đồ này càng ngày càng gần, Tô Thi Thi thậm chí có thể ngửi được chút mùi nước hoa rẻ tiền trên người bọn họ truyền đến, gay mũi khó chịu, khiến người ta buồn nôn.
Bọn hắn càng ngày càng gần, tùy thời đều có thể chạm vào cô, nhưng hai tay Tô Thi Thi bị trói tay sau lưng, từ đầu đào thoát không được.
Cô ở trong lòng đếm thầm: Một, hai, ba...
"Ầm!"
Ngay lúc những tên côn đồ kia muốn đến kéo Tô Thi Thi, cửa đột nhiên truyền đến ầm một tiếng, cửa bị đá văng ra, lập tức mọi người chỉ thấy một người đàn ông thân hình cao lớn bước thật nhanh đi đến.
Người nọ mặc toàn thân tây trang màu đen, cơ ngực phồng lên, vóc người đẹp đến nỗi làm cho người ta phún huyết. Sắc mặt anh lạnh lùng, trên trán có một vết sẹo hình mặt trăng để cho dáng vẻ của anh càng hơn tia hung hãn khiến người ta khiếp sợ.
"Đánh hắn đi!" Cái tên tóc vàng kia vừa thấy người đến, liền lập tức cùng hai người anh em hướng tới anh vọt tới, muốn anh đuổi ra.
Lúc bọn hắn tưởng mình đã có thể vọt tới trước mặt người kia khi đó, phịch một tiếng, người nọ nâng lên quả đấm ầm một phen nện vào trên mũi của hắn, nhất thời đưa hắn đánh ngã trên mặt đất.
Mọi người biến sắc, mười mấy người toàn bộ hướng tới người này vây quanh lao vào đánh loạn xa.
"Thình.... bụp...bốp...!"
Quả đấm đập nện vào mặt có người phát lên tiếng kêu rên, có người lại cất lên tiếng thét chói tai, nhất thời vang vọng cả tòa nhà xác.
Tô Thi Thi quay đầu, lạnh lùng nhìn một màn trước mắt, càng ngày càng kinh ngạc.
Quá lợi hại rồi?
Đây là 1 chọi 15 nha!
"Dương Dũng?" Đoàn Chấn Ba cũng nhận ra người đàn ông trước mắt này, sắc mặt trắng xanh một phen trở nên trắng bệch, "Cậu ta làm sao có thể tìm tới nơi này?"
"Anh ta vẫn đi theo tôi, đương nhiên sẽ tìm được nơi này." Bên trong nhà xác vang lên tiếng cười nhạo của Tô Thi Thi.
"Mày!" Đoàn Chấn Ba thân thể lảo đảo, chỉ cảm thấy trời đất sắp sập xuống rồi.
Ông ta run rẩy chỉ vào Tô Thi Thi: "Mày... Mày là cố ý!"
Tô Thi Thi lạnh lùng nhìn Đoàn Chấn Ba: "Nếu không như vậy, làm sao có thể biết người muốn bắt tôi là ai?"
"Mày là cái đồ tiện nha đầu, tao giết mày!" Đoàn Chấn Ba giống như điên rồi một dạng hướng Tô Thi Thi xông đi tới, dơ tay liền muốn bóp cổ Tô Thi Thi.
"Tôi tới giúp ông!" Phương Thanh Hoa cũng xông lên. Bọn họ cái gì cũng đều mất hết rồi, toàn bộ đều đã kết thúc rồi. Bà ta nhất định cũng sẽ không để cho Tô Thi Thi dễ chịu!
Tô Thi Thi bị trói hai tay, hành động không tiện, mắt thấy hai người điên kia muốn nhào lên chỗ cô, bên cạnh đột nhiên xông tới một người, một cước tung ra liền đá đến trên người Đoàn Chấn Ba.
"Chân của tôi!" Đoàn Chấn Ba thống khổ băng bó chân của mình chân, đau đớn đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh.
Chân của ông ta rất không dễ dàng mới lành lại, lúc này phỏng chừng lại bị gãy rồi!
"A! Ông... Ông tránh ra, đè chết tôi rồi!" Phương Thanh Hoa bị Đoàn Chấn Ba áp ở dưới thân, đau giống như ông ta đến sắc mặt trắng bệch, không biết bị đè trúng tới nơi nào.
"Tô tiểu thư." Dương Dũng đi tới thay Tô Thi Thi tháo dây trói. Tô Thi Thi hướng về phía anh cảm kích cười cười, quay đầu vừa thấy, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy vốn dĩ mười mấy người, người nào người nấy thập phần hung hãn, giờ phút này toàn bộ đều bị đánh nằm úp sấp ở trên mặt đất, như vậy miễn bàn có bao nhiêu thảm rồi.
Tô Thi Thi vỗ vỗ bả vai Dương Dũng, đáy lòng tự cảm thán nói: "Dương Dũng, anh thật sự quá lợi hại rồi!"
Cô chính là vì biết Dương Dũng một mực từ xa bảo vệ cho cô, cho nên mới không lo lắng gì nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân.
Lập tức một người đàn ông mặc tây trang màu xám thủ công mặt trầm xuống hướng tới bọn họ đi tới.
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi đang nhìn đến Bùi Dịch khi đó, nhất thời an tâm rồi.
Bùi Dịch không có nhìn đến những người khác, lập tức đi đến trước mặt Tô Thi Thi, dắt tay cô, ôm cô vào trong ngực, xoay người rời đi.
Bộ dạng này của anh, rõ ràng là ở bên ngoài đứng đợi thật lâu rồi!
Chỉ là lúc xoay người rời đi khi đó, Bùi Dịch đột nhiên quay đầu mặt không chút thay đổi lườm Đoàn Chấn Ba cùng Phương Thanh Hoa đang té ở trên mặt đất một cái.
Cái nhìn kia, nhất thời để cho hai người Đoàn Chấn Ba thân thể mạnh sợ run cả người, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng Bùi Dịch vẫn như cũ cái gì cũng chưa nói, anh chỉ là ôm lấy Tô Thi Thi, không nói một lời liền đi ra khỏi nhà xác.
Lúc anh đi tới cửa, Bùi Dịch dừng một chút, đối với Dương Dũng đang đứng phía sau nói: "Cậu ở lại chỗ này."
Lập tức liền dẫn Tô Thi Thi rời đi.
Vâng ạ Dương Dũng gật đầu, xoay người tiện đi trở về.
"Anh muốn làm gì?" Tô Thi Thi ngửa đầu nhìn Bùi Dịch, người đàn ông này hôm nay trầm mặc lại có chút khủng bố.
Bùi Dịch cúi đầu, đưa tay xoa tóc Tô Thi Thi, đem đầu cô án trên ngực mình, trong mắt thương tiếc chớp lóe rồi biến mất: "Để cho em chịu ủy khuất rồi."
Tô Thi Thi hốc mắt đau xót, lúc trước kìm nén lâu như vậy cũng chưa khóc, đúng là lúc này cũng bởi vì một câu của anh, nước mắt vậy mà khống chế không nổi trào ra.
Cô cuống quít cúi đầu, không dấu vết lau đi nước mắt, cười nói: "Lại không có việc gì, sớm đã thành thói quen."
Bùi Dịch không nói gì, đem cô ôm chặt hơn một chút.
Anh lạnh lùng lườm căn nhà xác lạnh lẽo phía sau một cái, trong mắt tàn nhẫn chớp lóe rồi biến mất.
Những người đó, nên trả giá thật nhiều rồi!
Lúc này, bên trong nhà xác những cái tên côn đồ này chính đang kiêng kị nhìn Dương Dũng, đúng là thấy anh đứng nữa ngày cũng đều không có động tác khác, một đám lá gan đều đã lớn thêm vài phần.
Hôm nay bọn họ chịu thiệt thòi lớn như vậy, cả đám trong lòng đều đã cực kỳ tức giận. Lúc này, do tên tóc vàng dẫn đầu vây quanh Đoàn Chấn Ba.
"Đem tiền bạc trả cho chúng tôi, còn có tiền thuốc men, một đồng cũng không thể thiếu!"
"Các người..." Đoàn Chấn Ba tâm như tro tàn.
Đây là một trận cuối cùng của ông ta, hiện tại cái gì đều đã kết thúc rồi!
Ông ta là dùng số tiền còn lại sau cùng mới mời những người này nha!
Ông ta rốt cuộc biết Bùi Dịch có bao nhiêu ngoan độc. Để cho Dương Dũng canh giữ tại chỗ này, từ đầu liền là muốn nhìn ông ta như thế nào bị những tên côn đồ này khi dễ, nhìn ông ta như thế nào tán gia bại sản!
Chú À! Đừng Nên Thế!