Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 294: Vận khí thật không tệ

167@-

Edit: ThuyenLeK3

Beta: Ryeo

Tô Thi Thi đỡ Nhậm Tiếu Vi ra khỏi quán cà phê, đi chưa được mấy bước, Hồng Cầm cùng tài xế đã chờ bà ở trong xe thấy vậy liền đi tới.

Mọi người cùng đi chung xe, nhưng lúc đi ngang qua một trạm xe buýt, Nhậm Tiếu Vi kiếm cớ để Tô Thi Thi phải xuống xe.

Tô Thi Thi nhìn chiếc Mercedes-Benz nhanh chóng chạy đi, yên lặng, thở dài.

Xem ra cô cố gắng cũng vô ích.

Tô Thi Thi có chút bất đắc dĩ. Sắc mặt Nhậm Tiếu Vi vừa rồi khi ở trên xe cô cũng không phải là không thấy, đoán chừng đối với cô hận thấu xương.

Phải nói lấy được lòng bà là không thể nào.

Tô Thi Thi hướng chỗ trạm xe buýt đi tới, hai tay theo bản năng đan vào nhau. Càng ngày càng lạnh.

Lúc cô đang đứng chờ, một chiếc Cayenne màu đen dừng ở bên cạnh người cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra vẻ mặt tuấn tú của người đàn ông.

"Lên xe." Bùi Dịch nghiêng đầu nhàn nhạt liếc cô một cái.

Tô Thi Thi ngẩn ngơ: "Sao anh lại rời khỏi đó nhanh vậy?"

Bùi Dịch nhìn cô chằm chằm, liếc mắt, đột nhiên anh mở cửa xe, đi đến bên cô.

Tô Thi Thi còn chưa phản ứng kịp, liền bị anh ẵm cô như một công chúa, hướng xe đi tới.

"Này!" Tô Thi Thi mặt liền đỏ, "Nơi này có nhiều người nhìn!"

"Sao vậy? Muốn cho anh đi chậm một chút?" Bùi Dịch cúi đầu liếc cô một cái.



Tô Thi Thi lập tức ngậm miệng.

Bùi Dịch đem cô đặt ở chỗ cạnh tài xế, đóng cửa lại, xoay người đi vòng qua ghế lái ngồi xuống, xe rất nhanh rời nơi này.

Động tác của bọn họ rất nhanh, cũng không có nhiều người chú ý.

Chẳng qua là Tô Thi Thi ngồi trên xe, trong đầu hồi tưởng chuyện vừa rồi xảy ra ở quán cà phê, càng nghĩ càng không nhịn được, cuối cùng nằm úp sấp ở chỗ ngồi, cười đến cả người không ngồi dậy nổi.

"Ha ha ha, đợi Hỗ Minh Phỉ nhận ra một người cũng không còn ở đó, có thể tức chết hay không?"

Tô Thi Thi ôm bụng, chỉ cần vừa nghĩ tới sắc mặt Hỗ Minh Phỉ, liền cười đến dừng không được.

"Bùi Dịch, em phát hiện anh thật quá độc ác! Anh nói xem có phải là anh cố ý tìm Ôn Ngọc để bọn họ đến đó đúng không? Nhưng mà sao anh biết, Hỗ Minh Phỉ sẽ nói đến chuyện đàn cổ?"

Tô Thi Thi nghĩ tới mới vừa rồi Bùi Dịch gây sự, từng bước một đem Hỗ Minh Phỉ ép không có đường lui, dáng vẻ liền hả giận!

Con thiên nga cao ngạo kia, đoán chừng đời này cũng chưa từng gặp qua đối thủ như vậy đi?

Bùi Dịch một tay giữ vô lăng, cơ thể hơi nghiêng, liếc mắt nhìn Tô Thi Thi.

Ánh mắt của anh vừa đúng đụng phải ánh mắt loé sáng của Tô Thi Thi, trái tim chợt ngẩn ra, cuống quít dời mắt sang chỗ khác.

Người phụ nữ này bản lĩnh hấp dẫn người khác càng ngày càng lợi hại!

Đáng chết, anh chẳng qua là nhìn cô một cái, thiếu chút nữa không nhịn được!

"Anh sao lại mà không nói lời nào? Chúng ta có cần đi đến bệnh viện thăm bác gái không? Bà ấy mới vừa rồi có vẻ như cực kì đau đầu." Nhậm Tiếu Vi dù sao cũng là mẹ của Bùi Dịch, Tô Thi Thi là thật tâm lo lắng vấn đề thân thể bà.

"Không cần." Bùi Dịch âm thầm đem cảm giác ham muốn kia nén xuống, nhìn về phía trước, mặt không thay đổi nói "Bà nhìn thấy chúng ta chỉ nhức đầu hơn."


"Ặc..."


Được rồi, anh nói đúng.

Tô Thi Thi suy nghĩ một chút nói: "Anh còn chưa trả lời Ôn Ngọc bọn họ vừa rồi đến có phải là trùng hợp hay không?"

"Là anh kêu Tần Phòng đi đến chỗ em." Bùi Dịch vừa nói, liếc mắt nhìn Tô Thi Thi, nhàn nhạt nói ra bốn chữ, "Phòng ngừa bất trắc."

Trước lúc anh đi ra, Tần Phong cũng đi theo ra ngoài. Khi anh ta ở trên xe nghe điện thoại, nghe nói Ôn Ngọc muốn lấy đàn cổ vừa sửa xong. Anh nghĩ mẹ của mình, gọi Tô Thi Thi đến chắc bàn đến những điều trong quá khứ mà cô không biết.

Tô Thi Thi căn bản không hề biết gì về đàn cổ, lại càng không biết đánh đàn, nhưng mà anh biết được Hỗ Minh Phỉ giỏi về đàn cổ.

"Cho nên nói anh chẳng qua là thử vận may một chút, sau đó đúng lúc có thể dạy dỗ cô ta?" Tô Thi Thi sau khi nghe anh giải thích, thâm sâu nói "Bùi tiên sinh, anh vận khí thật không tệ!"

Hỗ Minh Phỉ thật sự là xui tám đời!

Hỗ Minh Phỉ thật sự là xui tám đời nha, mới sẽ gặp phải chuyện như thế này!

Khi cô ta đàn xong đi xuống khỏi sân khấu, theo bản năng hướng chỗ ngồi vừa rồi của bọn họ nhìn sang, nhưng mà ở đó đâu nơi nào còn hình bóng của Bùi Dịch, ngay cả Nhậm Tiếu Vi cùng Tô Thi Thi cũng không thấy!

"Đáng chết, bọn họ để cho mình tới biểu diễn, rồi lại chạy mất!" Hỗ Minh Phỉ ngón tay thon dài nắm chặt trên đàn, giận đến run run.

Cô giống như một con lừa ngốc ở chỗ này nhắm mắt biểu diễn, bị người vây xem, vậy mà bọn họ cứ như vậy mà đi!

"Quả là khinh người quá đáng!" Hỗ Minh Phỉ cho dù có gia giáo hơn nữa cũng không nhịn nổi.

Cô ta thật muốn tức chết!

Cô ta từ khi còn nhỏ đến giờ, ở trong cái thành phố này cho tới bây giờ mọi người thấy cô ta cứ như là lẫn vào phải như cá gặp nước, nổi danh cao ngạo. Nhưng mà bây giờ lại bị bọn họ chà đạp tàn nhẫn!


"Tô Thi Thi, Bùi Dịch, các người chờ, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!" Hỗ Minh Phỉ cắn răng, cô ta hít sâu áp chế tức giận.

Cô ta tuyệt đối không thể ở chỗ này bộc phát! Cô ta muốn duy trì hình tượng!



Hỗ Minh Phỉ quay đầu, ánh mắt giết người vèo một cái bắn tới trên người Ôn Ngọc.

Chính là người phụ nữ này! Nếu không phải là cô đem đàn đến, cô ta cũng không đến nổi giống như con lừa ngu ngốc ở chỗ này khảy đàn!

Cô cùng Tô Thi Thi là một phe!

Hỗ Minh Phỉ móng tay hung hăng bấu vào đàn, hận không thể đem đàn đập vào người Ôn Ngọc.

"Hỗ tiểu thư, cô như vậy sẽ làm đàn của tôi hư mất." Ôn Ngọc càng nói càng nhỏ, đáng thương tội nghiệp nhìn cô ta.

Đàn của cô vốn rất khó để mua, đã làm hỏng một lần, cô đau lòng vô cùng. Mới vừa rồi chẳng qua cô cũng chỉ có ý tốt muốn cho cô ta mượn dùng một chút, bây giờ nhìn thấy cô ta làm như vậy, Ôn Ngọc ủy khuất vô cùng.

"Cô.. Đi ra chỗ khác cho tôi" Hỗ Minh Phỉ hít sâu.

Vẻ mặt của người phụ nữ này có ý gì? Giống như cô đang khi dễ cô ta vậy.

"Đàn của tôi..." Ôn Ngọc mặc dù bề ngoài nhu nhược, nhưng mà tính tình lại rất cứng rắn, thấy cô ta không chịu trả đàn, cô có thể bỏ đi hay sao.

"Cô..." Hỗ Minh Phỉ ôm đàn ném tới trên người Ôn Ngọc, "Trả lại cho cô..."

"A..." Bởi vì cô bắt chính là đuôi đàn, không có bắt được trọng tâm, đàn từ trong tay cô rơi xuống đất, đuôi đàn lập tức bị gãy

"Đàn của tôi!" Ôn Ngọc hốc mắt đỏ lên, nước mắt chứa đầy hốc mắt, nhịn không được liền chảy xuống.

Sự việc này Hỗ Minh Phỉ cũng sửng sốt một chút.

Không phải là bởi vì đàn hư, mà là bị người phụ nữ trước mắt này hù sợ.


Sao vậy nói khóc liền khóc?

"Ngọc!" Nơi xa vốn là xem kịch vui, Tần Phong nhìn thấy cô khóc, lập tức chạy tới, đau lòng giúp cô lau nước mắt.


Mắt của anh thoáng qua tia giận dữ cùng lạnh lùng.

Hỗ đại tiểu thư, cô thật là được!

Chẳng qua là khi Tần Phong ngẩng đầu lên, trên mặt lại mang theo nụ cười khách khí: "Hỗ tiểu thư, sao lại giận dữ như vậy? Ngọc chỉ có việc gấp phải đi, nên đến lấy lại đàn mà thôi"

"Nếu như là cô ấy mới vừa rồi có chỗ nào nói không đúng, mạo phạm cô, tôi hay cô ấy xin lỗi cô." Tần Phong khách khí nói.

Hỗ Minh Phỉ vốn là nghe được Tần Phong khách khí, sắc mặt mới hơi khá hơn một chút, cao ngạo nói: "Một cây đàn mà thôi, sao lại khóc thành như vậy? Tôi đền cho cô một cây."

Tần Phong sắc mặt lạnh một chút, cả người đầy nhẫn nhịn, nhàn nhạt nói: "Không cần. Một cây đàn, Tần Phong tôi còn mua được."

Anh vừa dứt lời liền ôm lấy bả vai Ôn Ngọc, cúi đầu đỡ cô đi ra phía ngoài.

Ôn Ngọc khóc đến cả người mềm nhũn, bộ dáng kia nhìn liền làm cho đau lòng người.

"Thật là quá đáng!" Bên cạnh, có những vị khách khác thấy như vậy một màn, từng ánh mắt hướng đến chỗ Hỗ Mình Phỉ cũng đều mang theo chán ghét.

Mới vừa rồi bọn họ nhìn rõ ràng, đều là vị này Hỗ tiểu thư tức giận ức hiếp người ta. Chẳng những làm hư đàn của người tốt bụng cho cô ta mượn đàn, còn xem thường người khác!

"Hừ! Loại chuyện như vậy nên ra ánh sáng!" Cách piano một cái bàn, vừa đúng có một người phóng viên.

Lúc này cô ta đối diện với những người khác, tức giận nói: "Loại người này liền là ỷ nhà có tiền, khi dễ người khác không chớp mắt, thật là thói đời bạc bẽo!"

Mọi việc Hỗ Minh Phỉ làm bị đăng lan tràn trên internet, tất cả mọi người nhìn thấy đều tức giận.

Mà Hỗ Minh Phỉ lúc rời đi cũng không biết, thời điểm cô ta biết, tất cả đều đã trễ.

Hình như bạn nghỉ lâu quá rồi. Nên chả nhớ đăng truyện nữa. Sáng vào đăng 1c rồi tí tủn coi phim hay làm linh tinh gì đó. Ed còn chả nhớ làm nữa. ????

Giờ sao đây ta??? Động lực nào để bạn trở lại đây ??????



Chú À! Đừng Nên Thế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Truyện Chú À! Đừng Nên Thế! Story Chương 294: Vận khí thật không tệ
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...