Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 227: Quyết định đáng ngờ
Edit:
Beta: Ryeo
Ánh mắt lợi hại của người đàn ông đó, giống là đến từ vùng cấm địa của bộ tộc sói, thâm độc, băng lãnh, lộ ra dáng vẻ đói khát muốn ăn thịt người.
Hỗ Sĩ Minh nhìn chằm chằm camera theo dõi, khóe miệng cong lên, độ cong càng lúc càng lớn, lộ ra một cái tươi cười.
"Hí..."Trên ghế sau Bentley, Tô Thi Thi mạnh ôm lại cánh tay, liếc nhìn Bùi Dịch đang ở bên cạnh một cái, "Anh ta hẳn không tức điên rồi chứ?"
"Em nói xem anh ta đang nhìn người nào?" Bùi Dịch bỗng nhiên quay đầu lại, khóe miệng vạch xuống như có như không tươi cười, bắn ra một câu như thế có lời mở đầu không có câu trả lời.
Ý tứ rõ ràng đang nói, người điên kia lúc này nhận định người đang nhìn màn hình theo dõi là Tô Thi Thi!
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám nói loạn một câu.
Lúc đàn ông ghen, so với phụ nữ càng không thể nói lý! Cô đúng là vô tội, không biết gì đâu nha!
Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng nghiêm chỉnh kia của Tô Thi Thi, trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, thu hồi Computer, đối với chú Lý nói; "Lái xe."
Xe trước tiên khởi động, nhanh chóng rời khỏi Xây dựng Minh Đỉnh.
Tô Thi Thi líu lưỡi không thôi.
Từ khi biết chú Lý có xuất thân từ cao thủ đua xe, cô hiện tại mỗi lần ngồi xe cảm giác như đang thi đấu.
Xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh mặt trầm xuống về tới văn phòng chính mình, trợ lí đi theo phía sau.
Trên đường, trợ lý đi đến một bên đi tiếp cú điện thoại, lúc trở về sắc mặt trắng bệch, trán ứa ra mồ hôi lạnh, hận không thể nhanh chóng xin phép về nhà trốn một chuyến.
"Nói!" Hỗ Sĩ Minh liếc một cái, lạnh giọng nói.
Trợ lý lâu mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Nhận được tin tức, vừa rồi... Vừa rồi xe Bùi tổng vẫn đứng ở bên ngoài công ty..."
"Bốp..." Hỗ Sĩ Minh một tay đẩy máy tính trên bàn làm việc rớt xuống đất, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
"Thì ra là thế!" Hỗ Sĩ Minh một đấm buông xuống ở trên bàn, lạnh giọng nói, "Tăng mạnh hệ thống phòng ngự, nếu lại bị người xâm nhập, các người không cần đi làm nữa!"
Anh ta rốt cục đã hiểu, tại sao hai lần xâm nhập theo dõi, Bùi Dịch đều phải chạy đến bên ngoài công ty nhìn lén! Hẳn là khoảng cách xa xâm nhập không được!
"Bùi Dịch, xem như anh mời được một hacker giỏi!" Hỗ Sĩ Minh trong mắt ngoan độc chớp lóe rồi biến mất.
Khó trách những nhân viên của anh ta không phát hiện hệ thống an ninh bị xâm nhập, bởi vì ngay từ đầu đều không có một dấu hiệu nào. Chỉ có thể do Bùi Dịch tiếp cận công ty trong khoảng cách gần rồi xả chương trình virut mới có thể xâm nhập thành công
Mà trong thời gian ngắn vậy, kỹ thuật hacker này phải đạt tới chuẩn mực nhất định, Xây dựng Minh Đỉnh hệ thống phòng ngự từ đầu không kịp phản ứng.
Bên trong xe Bentley, Tô Thi Thi mới vừa nghe xong Bùi Dịch giải thích chuyện này, cùng Hỗ Sĩ Minh đoán rằng giống nhau như đúc.
"Anh đừng nói với tôi, người hacker lợi hại kìa chính là anh?" Tô Thi Thi vẻ mặt mê muội nhìn chằm chằm Bùi Dịch.
"Không đúng, kỹ thuật của anh lợi hại như vây, có thể anh cũng đang theo dõi tôi? Bằng không anh tại sao mỗi lần đều biết việc tôi đang làm?" Tô Thi Thi đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, lập tức nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Dịch.
Bùi Dịch vẻ mặt sửng sốt, không hề nghĩ ngợi, quay đầu một tay ôm lấy cái đầu thông minh của người phụ nữ luôn làm cho người khác đau đầu này ôm vào ngực, hung hăng hôn lên.
Để cho cô ngậm miệng, biện pháp này vẫn hữu hiệu nhất!
Không mang theo như vậy chơi đùa!
Xây dựng Minh Đỉnh bị xe cảnh sát vây quanh, hợp đồng thất bại, tin tức rất nhanh liền chấn động toàn Bắc Kinh, các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin.
Trong lúc này, vượt qua tin tức Bùi Dịch ngày mai đính hôn.
Văn phòng tổng giám đốc Xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh mặt không chút thay đổi ngồi trên ghế làm việc, không biết suy nghĩ cái gì.
"Hỗ tổng, còn lễ đính hôn vào ngày mai của Bùi tổng..." Trợ lý đứng ở một bên, thật cẩn thận hỏi han.
Hỗ Sĩ Minh con ngươi trầm xuống, nở nụ cười, giận dữ mà bình tĩnh: "Nói cho Đoàn gia, Hỗ gia sẽ tham dự đúng giờ!"
"Hỗ gia?" Trợ lý sửng sốt, rất nhanh gật gật đầu, thối lui ra ngoài.
"Bùi Dịch, anh đánh cho tôi một ván bài rất tốt" Hỗ Sĩ Minh đứng dậy, hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.
Cùng lúc đó, một nhà cao cấp hội sở phòng VIP vị trí chủ tọa của phòng bao riêng này, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi ngồi trên ghế sofa rộng rãi, một tay thưởng thức nước đầu tiên trong ấm tử sa, một tay mang theo xì gà, đang ở nghe thủ hạ hồi báo.
"Xem ra Hỗ Sĩ Minh bây giờ gặp được đối thủ rồi." Người đàn ông để ấm tử sa xuống, một tay sờ soạng thái dương có chút hoa râm của mình, có vẻ đăm chiêu nói.
"Cha, Hỗ Sĩ Minh có thể hay không thật sự đi tham gia buổi lễ đính hôn của Bùi tổng?" Ngồi ở một bên phải là một người khoảng ba mươi tuổi hỏi.
"Ta cũng cực kỳ chờ mong." Hồng gia rút xì gà ra khỏi miệng, trầm giọng nói, "Hỗ Sĩ Minh đã cùng ta hợp tác nuốt chửng Đoàn gia, cậu ta hẳn không làm bại lộ thân phận của mình, ta ngược lại là muốn biết, cậu ta sẽ làm gì."
"Hỗ Sĩ Minh tính tình bất thường, chịu không nổi khiêu khích, ta xem hơn phân nửa huyền." Hồng Hưng Nhiên nhíu mày nói, "Nếu cứ như vậy, vậy đến lúc đó chúng ta liền không được tiếp nhận được danh hiệu công ty xây dựng mạnh nhất rồi."
Thời điểm lúc trước Hỗ Sĩ Minh theo chân bọn họ hợp tác, không dám muốn đem Xây dựng Minh Đỉnh cho Hồng gia bọn họ. Bởi vậy anh ta mới không bại lộ thân phận của chính mình, chỉ giấu mình ở phía sau làm việc.
"Tiểu Nhiên, con quá coi thường vị trưởng tôn Hỗ gia này rồi." Hồng gia cười lắc đầu, "Đoàn gia đã đưa thiệp mời đến. Xem ra, cục xương già này nên ra ngoài đi lại rồi."
"Đoàn gia đưa tới? Không phải Bùi Dịch?" Hồng Hưng Nhiên nhướng mày. Bọn họ hiện tại đúng là đối với Bùi Dịch càng cảm thấy hứng thú.
Hồng gia đem xì gà đặt ở trên gạt tàn thuốc, đứng lên nói: "Bùi Dịch là người thông minh, cậu ta hẳn không làm chuyện điên rồ. Nếu là Đoàn gia ra mặt, Lan gia cái lão già kia sợ là cũng sẽ xuất hiện. Con đi chuẩn bị sẵn sàng đi."
"Vâng ạ" Hồng Hưng Nhiên trầm giọng nói.
Bắc Kinh này có Tứ Đại Gia Tộc, Hỗ gia, Đoàn gia, Hồng gia còn có Lan gia. Tại trong nước, Đoàn gia thế lực kinh tế lớn nhất. Hỗ gia nắm quyền ở nước ngoài cũng không yếu, Hồng gia hắc bạch ăn hết, bối cảnh hùng hậu.
Còn như Lan gia, mấy năm nay động tác càng ngày càng nhỏ, đệ nhất thần bí.
"Thần bí, mới chính là đối thủ nguy hiểm nhất." Hồng gia đi đến bên cửa sổ, nhìn khung cảnh phồn hoa phía dưới, mâu quang chuyển lạnh.
Ông ta chọn cùng Hỗ Sĩ Minh hợp tác, liền là nghĩ muốn nuốt chửng Đoàn gia, đồng thời kiềm hãm Lan gia!
Mà Tô Thi Thi lúc đó còn không biết, trận này nhìn như một lễ đính hôn đơn giản, sau lưng vậy mà liên lụy nhiều.
Cô càng không biết chính mình trong lúc vô ý làm một cái quyết định, đã triệt phá kế hoạch của nhiều người.
Trung thu, đúng hẹn tới.
Sáng sớm, trang viên Đoàn gia liền náo nhiệt lên. Nhóm người hầu như có đại dịch, vội vàng chân không chạm được đất.
Tô Thi Thi chờ Bùi Dịch rời giường, liền vụng trộm bò lên. Rửa mặt xong, bữa sáng cũng chưa ăn, liền vội vàng lái xe ra khỏi trang viên.
Trong phòng biệt thự thứ hai, quản gia sốt ruột vội vàng hoảng sợ nói: "Dương Dũng nói anh ta đã mất dấu. Chuyện này phải làm sao đây, Tô tiểu thư có phải hay không tức giận rồi?"
"Lập tức phái người ra ngoài tìm!" Bùi Dịch mặt liền trầm tiếp xuống, nhíu mày, trong lòng bối rối chớp lóe rồi biến mất.
Anh đã chuẩn bị chu đáo, ở một khắc này mới phát hiện, chuẩn bị hoàn hảo cũng không bằng một việc phát sinh!
"Thi Thi, em nếu là dám chạy..." Bùi Dịch xiết chặt quả đấm, không dám nghĩ muốn cái kia, hậu quả thật không thể gánh nổi.
Anh đứng lên, gọi cho Tần Phong, để cho anh ta phái người ra ngoài tìm. Trong đầu anh một mực nghĩ biểu hiện của Tô Thì Thì tối hôm qua.
"Cực kỳ bình thường, bình thường có chút khác thường." Bùi Dịch mày càng nhíu càng chặt.
Chết tiệt, anh ngày hôm qua nên phát hiện!
Ngay tại thời điểm mọi người sốt ruột tìm Tô Thi Thi, cô vậy mà chính mình trở lại.
Chỉ là - -
Còn mang theo một người đàn ông ăn mặc anh tuấn tiêu sái!
"Tiên sinh, Tô tiểu thư là theo Hỗ tam thiếu cùng đi. Hai người... Hai người..." Quản gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đánh chết ông ta cũng không dám nói cho Bùi Dịch, Tô Thi Thi cùng vị kia Hỗ tam thiếu cử chỉ thập phần thân mật!
Bùi Dịch ánh mắt đột nhiên lạnh đi, hít sâu một hơi.
Anh không tức giận! Là anh ta để cho cô gái nhỏ của mình thương tâm, anh không nên tức giận!
"Chán sống rồi!" Bùi tiên sinh vẫn lại là không kiềm được tính tình, đứng lên, đi nhanh ra bên ngoài phòng sách.
Kịch hay còn ở phía sau ????????
Chú À! Đừng Nên Thế!