Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 210: Tên trẻ con kia lại tới nữa
"Bùi Dịch!"
Giọng nói của Tô Thi Thi cơ hồ trong giây lát liền bị Bùi Dịch nuốt vào trong bụng. Anh ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, đầu lưỡi trơn tru lướt qua vành môi, rồi lại mạnh mẽ mút lấy.
Cô hu hu kêu, trong mắt sương mênh mông, lộ ra một bộ dạng phong tình.
Bùi Dịch ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, tình cảm không chút nào che dấu được. Môi anh trượt một đường xuống bên dưới, hôn lên làm da trắng tuyết của Tô Thi Thi, cắn nhẹ lưu lại ấn ký màu hồng nhạt. Dần dần, miệng anh di chuyển lên đỉnh hồng e thẹn đã vì anh mà đứng thẳng, há miệng ngậm lấy nửa bầu ngực.
" Ưm.."
Tiếng thở dốc vang lên, da thịt tiếp xúc, cọ xát tạo nên ngọn lửa dục vọng điên cuồng.
Nhiệt thiết nóng rẫy sớm đã ngóc đầu chọc vào bụng Tô Thi Thi. Cô kìm lòng không được hít một ngụm khí lạnh trước sự vĩ đại của anh.
Bùi Dịch thỏa mãn xem phản ứng của Tô Thi Thi, một ngón tay đưa xuống thăm dò vòng quanh cửa u động, vạch hai mép thịt màu hồng ra, mạnh mẽ ấn lên điểm mẫn cảm của cô.
" A..." Tô Thi Thi ngửa đầu lên, ngón tay anh đã trượt vào bên trong mật huyệt không ngừng rút ra cắm vào, va chạm trong vách thịt. Khi một dòng d*m thủy theo ngón tay anh chảy như suối ra ngoài cũng là lúc cự long thuận lợi đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy chính mình trở thành một chiếc thuyền lướt trên sóng lớn, đi theo trên người đàn ông này cùng nhau chìm nổi, không biết muốn đi về đâu.
Mỗi một lần, Bùi Dịch đều bá đạo như vậy, để cho cô không hề có lực chống cự.
Nhưng bây giờ, Tô Thi Thi cảm thấy được anh tựa hồ so với trước đây ôn nhu rất nhiều.
Mồ hôi, từ trên mặt anh từng giọt rơi vào ngực cô, nóng bỏng, phảng phất muốn đem lòng của cô thiêu đốt.
"Anh đừng chịu đựng." Tô Thi Thi vuốt ve khuôn mặt Bùi Dịch, chung quy là mềm lòng rồi.
Bùi Dịch đáy mắt mạnh trầm xuống, mấy sợi dây nơron trong đầu thiếu chút nữa đứt đi.
Toàn bộ, đều đã giống như mất đi khống chế.
Tô Thi Thi nhìn trần nhà màu trắng ngà, trong đầu cũng là đồng dạng chỗ trống. Qua rất lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, quái dị đánh giá Bùi Dịch, miệng mở mở, lời nói đến bên miệng lại liên tiếp nuốt trở vào.
Lồng ngực Bùi Dịch nhấp nhô lên xuống, làn da màu mật ong bị mồ hôi phủ kín, cực kỳ mê người.
"Không thỏa mãn?" Bùi Dịch quay đầu, ánh mắt lưu luyến ở trên người Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi vội vàng lắc đầu, nuốt một ngụm nước bọt.
Cô dám chưa đủ sao? Chẳng thế thì đêm nay lại vẫn muốn ngủ hay không nữa!
Đúng là - -
Cô hiện tại cũng coi như kinh nghiệm phong phú, một chút cơ bản thưởng thức vẫn lại là biết rõ.
Ánh mắt không khỏi hướng đến bộ vị của người nào đó nhìn lại, nghĩ nghĩ, thăm dò tính hỏi han: "Tôi không cần uống thuốc sao?"
Cô nói xong sợ Bùi Dịch hiểu lầm, ngay sau đó bỏ thêm một câu: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để sinh con."
Bùi Dịch mâu sắc tối sầm lại, trong lòng mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn lại là nói: "Không cần."
"Cái kia..." Tô Thi Thi rõ ràng nên vui vẻ. Cô hiện tại quả thật chưa chuẩn bị tốt để sinh con, nhưng mà tại sao ngược lại càng lo lắng hơn chứ?
Xem ra cảm giác vừa rồi của cô không sai.
Cô là thỏa mãn, nhưng mà Bùi Dịch không có...
"Cái kia..." Tô Thi Thi cảm thấy được chính mình nếu trực tiếp nói ra, người đàn ông này nhất định sẽ tức giận, dù sao loại chuyện này cực kỳ làm tổn thương mặt mũi của đàn ông.
"Tô Thi Thi, xem ra em vẫn còn không muốn ngủ?" Bùi Dịch nói xong liền muốn hướng tới cô áp xuống.
Tô Thi Thi vội vàng nhảy xuống giường: "Tôi đi tắm rửa!"
Chờ lúc cô trở lại, Bùi Dịch đã đi sang một căn phòng khắc tắm rửa xong trở về ngủ thiếp đi rồi.
Cô nhìn Bùi Dịch đáy mắt nhàn nhạt vành mắt đen, trong lòng lo lắng càng ngày càng đậm.
"Có phải hay không bởi vì áp lực quá lớn?" Tô Thi Thi nằm xuống, mãi đến ngủ say lại vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.
Mà ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, Bùi Dịch giống như trước đây, đã rời giường đến thư phòng làm việc rồi.
Tô Thi Thi trong đầu vẫn vang vọng cái vấn đề tối hôm qua, cả ngày đều đã có chút vẻ mặt hoảng hốt.
"Đến cùng có phải hay không bởi vì áp lực quá lớn?" Tô Thi Thi nghĩ mãi không xong, "Bằng không tại sao có thể đến mức dừng lại?"
Cô cùng với Bùi Dịch bên nhau một thời gian rồi, Bùi Dịch có một ngày không phải như lang tựa hổ sao? Hành động ngày hôm qua của anh thật sự là quá có vấn đề rồi.
"Thôi, vẫn lại là trở về cùng anh thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với nhau một phen, khuyên anh đi bệnh viện đến chỗ bác sĩ nam khoa khám xem sao."
Tô Thi Thi hạ quyết tâm, quyết định trở lại trang viên liền đi tìm Bùi Dịch nói rõ.
Thời gian này Bùi Dịch càng ngày càng bận rộn, ngay cả thời gian tan tầm tới đón cô cũng không có.
Tô Thi Thi đều do chú Lý lái xe đưa đón đi làm, lúc về đến trang viên đang muốn đến thư phòng đi tìm Bùi Dịch, quản gia biệt thự thứ nhất bên kia vội vã chạy tới.
"Tô tiểu thư, lão gia cho gọi cô đến nhà chính dùng cơm."
"Lão gia?" Tô Thi Thi nhướng mày.
Đoàn Kế Hùng không phải đang tĩnh dưỡng sao?
"Đúng, nghe nói hôm nay có khách đến. Bùi tiên sinh đã qua rồi." Quản gia nói.
Tô Thi Thi trong lòng càng thêm nổi lên nghi ngờ.
Dựa theo tính cách Đoàn Kế Hùng, có khách đến hẳn không để cho con gái đến đó chứ?
"Được, tôi biết rõ." Tô Thi Thi nói xong liền đi lên lầu, tính toán thay một bộ đồ khác rồi mới sang.
Nếu Bùi Dịch đã đi, hẳn là không có vấn đề gì.
Ánh mắt Tô Thi Thi hơi trầm xuống, vị ông nội kia của cô tĩnh dưỡng thời gian dài như vậy, quả thật nên ra ngoài vận động rồi.
Chỉ là lúc cô đi đến nhà chính, lại thấy được một người cô đặc biệt không nghĩ muốn nhìn thấy.
"Tô tiểu thư, nhìn thấy tôi sao lại có biểu tình như vậy?" Hỗ Quân Nhạc đi đến trước mặt Tô Thi Thi, cười như không cười nhìn cô.
Tô Thi Thi cứng rắn bài trừ một nụ cười tươi tắn, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi han: "Hỗ Tam Thiếu vết thương trên lưng đã lành rồi sao?"
"Cô... Không được nhắc đến chuyện này!" Hỗ Quân Nhạc sắc mặt lập tức kéo xuống, hạ giọng nói.
Trước đây anh ta không cẩn thận đem kho hàng làm cho nổ tung, chẳng những đem sau lưng mình làm cho bị bỏng, còn bị ông nội phạt nhốt ở nhà hai mươi mấy ngày, vừa nói tới liền tức giận mà
"Không cho tôi nói ra cũng được thôi." Tô Thi Thi híp mắt, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói, "Anh coi như không biết tôi là được."
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc mở trừng hai mắt, nhưng mà đột nhiên trong lúc đó liền thay đổi một vẻ mặt, đứng ở bên cạnh Tô Thi Thi, đi theo cô cùng nhau đi vào trong.
"Như vậy sao được, nếu làm như không biết cô thì đâu còn gì là lạc thú?"
"Vậy thì hậu quả tự chịu." Tô Thi Thi nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta liếc mắt một cái, nâng bước đi vào trong đi.
Bên trong, Nhậm Tiếu Vi đang xếp thức ăn lên bàn, xem ra cực kỳ long trọng.
Để cho Tô Thi Thi ngạc nhiên hơn nữa chính là, Đoàn Ngọc Tường vậy mà cũng ở đây.
Giờ phút này, Đoàn Ngọc Tường đang đứng bên cạnh Nhậm Tiếu Vi, bận rộn cùng bà.
Tô Thi Thi ánh mắt u ám.
Xem ra thời gian này mẹ con Phương Thanh Hoa trình độ tăng cao. Thái độ Nhậm Tiếu Vi đối với Đoàn Ngọc Tường rõ ràng tốt lên rất nhiều.
"Xem ra, mẹ chồng tương lai của cô càng thích chị gái cùng cha khác mẹ của cô hơn." Hỗ Quân Nhạc trêu chọc nói.
Tô Thi Thi quay đầu liếc mắt nhìn anh ta: "Tôi nhớ ông nội của anh cũng càng thích anh trai của anh hơn so với anh đúng không?"
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc bị cô nói làm cho tức nghẹn một câu đều đã nói không nên lời.
Anh ta có vài vị anh trai, nhưng tất cả mọi người so ra kém Hỗ Sĩ Minh. Ông nội anh ta cũng cực kỳ coi trọng Hỗ Sĩ Minh, mà bọn họ này mấy người em trai em gái liền sợ Hỗ Sĩ Minh.
Nghĩ tới vị anh trai kia của mình, Hỗ Quân Nhạc liền nhịn không được run run một phen. Bây giờ nếu không phải vị anh trai này nói giúp cho anh ta, anh ta đến bây giờ vẫn còn không có thể ra ngoài.
Chẳng qua nhiệm vụ ra ngoài lần này của anh ta chính là đến đây thăm hỏi Đoàn gia.
Hỗ Quân Nhạc ghé mắt nhìn Tô Thi Thi, sau khi đến đây chọc ghẹo cô gái này, tựa hồ cũng không nhàm chán như anh ta nghĩ.
"Quân Nhạc, thất lễ rồi." Bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của Đoàn Kế Hùng.
Hỗ Quân Nhạc lập tức thay đổi vẻ mặt, nghiêm trang đi qua, đối với Đoàn Kế Hùng cười nói: "Đoàn gia gia nghiêm trọng quá rồi, là tôi quấy rầy Đoàn gia gia tĩnh dưỡng rồi."
"Sao lại nói như vậy. Ông nội cậu cho cậu đến thăm lão già này, ta cực kỳ vui vẻ." Đoàn Kế Hùng cùng Hỗ Quân Nhạc vừa cười vừa nói chuyện cùng hướng nhà ăn đi đến.
Tô Thi Thi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hỗ Quân Nhạc, người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi?
Nhưng mà cũng không có gù lạ, con cháu Hỗ gia có người nào là đơn giản.
Cô đi vào trong hai bước, nhìn đến Bùi Dịch đã ở trong phòng ăn.
Bùi Dịch nhìn thấy cô, đối với cô vẫy tay.
Tô Thi Thi trong lòng ấm áp, đi đến cạnh anh, chờ các trưởng bối đều đã ngồi xuống mới ngồi xuống.
Đoàn gia để chiêu đãi khách như tổ chức yến hội, so với món ăn bình thường trong gia đình đều long trọng hơn rất nhiều.
Tô Thi Thi yên lặng cúi thấp đầu, tính toán làm sao có thể tiêu hóa thức ăn này
Nhưng mà cô có ý né tránh, có người lại không tính toán buông tha cho cô.
"Tô tiểu thư, cô thích ăn vịt sao?" Hỗ Quân Nhạc cười tít mắt nhìn Tô Thi Thi, lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không ngừng nói.
"Tôi nghe nói cô đối với loại sinh vật hợp chất này đặc biệt cảm thấy hứng thú, cô cùng Bùi tiên sinh lần đầu tiên gặp mặt liền giúp anh ta gọi cái này đi?"
Anh ta nói xong, chỉ đặt ở trước mặt Tô Thi Thi đĩa thịt vịt nướng.
Thịt vịt - - trai bao?
Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới chính mình lúc trước cầm chi phiếu năm vạn của Bùi Dịch đưa cho nhân viên lễ tân khách sạn để an bài một tên trai bao lên chăm sóc cho anh, tay liền nắm chặt chiếc đũa.
Cái tên trẻ con chết tiệt này!
Chương này ai hiểu gì ko? Hơi khó hiểu tí thôi mà ?????
Mít: thực ra khó hiểu là để những chương sau giải đáp ấy mà.:)
Chú À! Đừng Nên Thế!