Chú À! Đừng Nên Thế!
Chương 110: Tuyệt đối không thể vật lộn
Cái gì kêu trộm gà không được còn mất nắm gạo?
Tô Thi Thi là nhìn thấu rồi.
Cô thề sau này giẫm đạp người khác nhất định sử dụng dụng cụ, tuyệt đối không thể vật lộn!
Đau chết cô rồi!
Tô Thi Thi quệt nước mắtnước mũi ngồi ở trên ghế sofa, chân đặt trên đùi, không biết là vì tức giận mà khóc, hay vẫn lại là vì đau mà khóc.
Vừa rồi cái cái tên đàn ông thối kia nhìn thấy cô bị thương, chỉ là trừng hai mắt nhìn cô, vậy mà liền như vậy đi trên lầu!
“Con đó nha, tính khí cứ như vậy, y như trẻ con.” Phương Ngọc Hoa giúp cô xoa ngón chân.
Tô Thi Thi chu mỏ, đi đến bên cạnh bàn ăn chọn một chỗ ngồi xuống. Tiểu Ưu đã cầm bữa sáng của cô đi đến.
Phương Ngọc Hoa nhìn hai mắt của cô sưng lên hỏi: “Cãi nhau rồi hả?”
Tô Thi Thi mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
“Nó bắt nạt con rồi hả?” Phương Ngọc Hoa có chút đau lòng nhìn cháu gái.
Nha đầu này mi mắt đều là sưng, hôm qua khẳng định khóc cả đêm.
“Không có.” Tô Thi Thi vừa ăn vừa nói, “Hình như là con bắt nạt anh ấy rồi.”
Phương Ngọc Hoa cầm đũa động tác ngừng một trận, trong lòng có chút buồn cười.
Cũng phải, đứa cháu gái này của bà tính tìnhkhông bao giờ chịu thiệt thòi, thật đúng là không biết là ai ức hiếp ai.
“Chuyện rời khỏi đây con từ từ suy xét, không nóng vội. Hãy nghe theo trái tim con mách bảo.” Phương Ngọc Hoa có điều ngụ ý nói.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, cô hiểu rõ những lời bà mình đang nói
Vốn dĩ là cô có chút dao động, nhưng ánh mắt bi thương kia củaBùi Dịch tối hôm qua nhìn cô một mực hiện lên trong đầu cô không chịu tan.
Tô Thi Thi bực bội xoa xoa tóc. Không nghĩ muốn, thuận theo tự nhiên đi.
“Lại vẫn còn đau hay không?”
Phương Ngọc Hoa nhìn thoáng qua ngón chânTô Thi Thi: “Không sao rồi, không có thương tổn đến xương cốt. Con bé này, sau này cũng đừng lỗ mãngnhư vậy. Cũng không biết Tiểu Dịch bị con đá có bị thương hay không.”
“Anh ấy xương cốt cứng rắnnhư vậy, có thể đá thương tổn mới là lạ.”
Tô Thi Thi cực kỳbuồn bực, lời tuy nóinhư vậy, nhưng trong lòng ít nhiều lại vẫn là có chút lo lắng.
“Được rồi, khẩn trương ăn cơm, không phải là còn phải đi làm sao? Đừng nên đến muộn.” Phương Ngọc Hoa nói.
“Bà nội, con đã không có việc gì rồi.”
Tô Thi Thi thay bà nội múc một bát cháo, nói: “Con xin nghỉ hai ngày ở nhà chơi với bà.”
Dù sao dự án công trình gian khách đã giành được, cô đã lâu như vậy không cùng bà nội vui vẻ ở chung, rất muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh bà lâu một chút.“Tiểu Dịch nói nó đã phái vệ sĩ đi theo bảo vệ bà rồi. Con cứ giống như bình thường đi, nên đi làm liền đi làmc. Bà nội đã từng nói với con, muốn con tìm được việc mình thích.”
Phương Ngọc Hoa vỗ vỗ tay Tô Thi Thi: “Khẩn trương ăn cơm, con xem con đi, gần đây đều đã gầy đến như vậy rồi.”
Anh phái bảo vệ?
Tô Thi Thi sửng sốt, tuy là trong lòng vẫn còn đang tức giận với Bùi Dịch, nhưng là trong lòng vẫn lại là cực kỳ ấm áp.
Tô Thi Thi lườm mắt nhìn thấy chỗ vừa rồi Bùi Dịch ngồi, càng ăn càng cảm thấy không có chút ngon miệng.
Lúc này, trên lầu truyền đến tiếng bước chân. Bùi Dịch đã thay đổi y phục, xem bộ dáng này là muốn đi công ty rồi.
Nói xong, nhanh như chớp hướng tới cửa chạy tới.
Nhìn như vậy hoàn toàn không giống người vừa rồi mới vừa thương ở chân. Chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn.
Bùi Dịch chỉ cảm thấy trước mắt một bóng dáng màu hồng nhạt chớp lóe, đã thấy Tô Thi Thi chạy ra cửa.
Anh nhướng mày, cùng Phương Ngọc Hoa lên tiếng chào hỏi, rồi đuổi theo.
Chỉ thấy Tô Thi Thi một hơi chạy vội tới xe bảo mẫu màu đen, mở ra chỗ ghế lái, để cho tài xế xuống xe, chính mình ngồi vào ghế lái.
Ngay sau đó một tiếng nổ vang, nàng nổ máy xe, nghênh ngang mà đi.
“Hừ! Anh muốn đi làm liền đi đi!”
Bùi Dịch sững sờ đứng ở trong sân, nhìn chiếc xe bảo mẫu màu đen của mình ở đằng xa lấy tốc độ cực nhanh biến mất trong tầm mắt, mày thâm sâu nhíu lại, đối với một bên quản gia vừa mới chạy theo ra liếc mắt ra hiệu.
Quản gia lập tức lui xuống đi gọi điện thoại, để cho Dương Dũng đi theo Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi lái xe với tốc độ nhanh như vậy, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Bên kia, lái xe một lần nữa mở một chiếc xe Cayenne màu đen ra.
Bùi Dịch nhìn thấy xe, nhướng mày: “Lấy chiếc xe vừa đến kia.”
Lái xe sửng sốt, lập tức quay đầu xe, lái xe trở về. Không tới một phút sau, ông ta lái một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bản giới hạn chạy đến.
Chiếc xe này tuần trước vừa mới ra mắt, trên thế giới không có quá 10 chiếc, dáng vẻ vô cùng phong cách.
Tài xế xuống xe, thay Bùi Dịch mở cửa xe.
“Ông một lát nữa đi đem chiếu xe Tô tiểu thư lái đi đem trở về.” Bùi Dịch nhàn nhạt phân phó một câu, tiện ngồi vào xe.
Chỉ nghe một tiếng gầm rú vang lên, chiếc xe như rời khỏi cung lao như bay ra ngoài đi.
Tài xế nhìn chăm chú vào bóng dáng chiếc xe màu đỏ kia đang rời đi, lau mồ hôi lạnh trên trán.“Hôm nay là xảy ra chuyện gì chứ? Vốn là Tô tiểu thư cướp đoạt xe, hiện tại Bùi tiên sinh người luôn luôn khiêm tốn vậy mà lái một chiếc xe phong cách thể thao đi làm.”
Tài xế không nói gì nhìn trời, chẳng lẽ hôm nay mặt trời là mọc từ hướng tây?
Bên này, Tô Thi Thi đến chỗ trên đường cái tiện giảm tốc độ xe, ánh mắt không thể khống chế nhìn trong kính chiếu hậu xem tình hình ở phóa sau
Đúng là phía sau xe từ đầu liền không cóbóng dáng quen thuộc.
Hẳn không là thảm như vậy, đi bộ đi làm chứ?
Tô Thi Thi nhíu mày, cô biết Bùi Dịch có rất nhiều xe.
Đang nghĩ ngợi, nơi xa truyền đếntiếng gầm rú của xe thể thao.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy hoa mắt, lập tức liền nhìn thấy xượt qua một cái bóng màu đỏ từ sau cấp tốc chạy tới, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng trên đường lớn.
“Người này lá gan cũng quá lớn đi? Đang ban ngày mà dám ở trên đường cái đua xe.”
Tô Thi Thi run run một phen, đem tốc độ xe giảm xuống chậm một chút.
Dạo này, sợ nhất liền là người tuân thủ giao thông quy tắc, lại gặp kẻ điên lái xe!
Cô cũng không nghĩ muốn bị mấy kẻ điên như vậy đột nhiên lao tới đụng vào mình.
Nửa giờ sau, Tô Thi Thi lái xe đến cửa Cao ốc Xây dựng Tiệp Khắc.
Cô đang muốn lái xe hướng đến bãi đỗ xe, tầm mắt đột nhiên lạc ở phía trước cách đó không xa một chiếc quen thuộc.
“Cadillac? Đó không phải xe của Hà Chí Tường sao? Bọn họ nhanh như thế là có thể ra ngoài rồi sao?”
Phỏng chừng hiện tại bốn phía ẩn rất nhiều vệ sĩ, là vì bảo vệ mỹ nữ tai tiếng Đoàn Ngọc Lộ kia, hay ai biết có phải vì muốn chọc tức chết người của Đoàn gia hay không!
Bằng không hiện tại Đoàn Ngọc Lộ cũng sớm đã bị người của Đoàn gia bắt đi rồi.
Tô Thi Thi nhìn đến Hà Chí Tường mở cửa xuống xe. Bên kia, Đoàn Ngọc Lộ cũng xuống xe.
Không biết Đoàn Ngọc Lộ là làm sao hay thế, hai người đó ngày hôm qua còn đánh nhau đến long trời lở đất, giờ phút này nhìn qua nồng tình mật ý, giống như là tình yêu cuồng nhiệt của hai vợ chồng son vậy.
“Thật đúng là tuyệt phối.”
Tô Thi Thi nghĩ đến ngày hôm qua tại Hà gia nhìn đến bà nội mình bộ dángtiều tụy, tâm mạnh thu một phen.
“Bùi Dịch cùng Tần Phong trừng phạt các người, nhưng mà tôi còn không có!”
Tô Thi Thi ánh mắt lóe lên, đột nhiên đạp xuống chân ga.
Xe bảo mẫu màu đen đột nhiên tăng tốc, lấy khí thế sét đánh nhanh như chớp thẳng tắp địa hướng tới chiếc Cadillac kia đâm mạnh
“Ầm!”
Vĩ đại tiếng va đập mang theothanh âm chói tai phanh xe lại, tại khoảng sân trống trải rộng rãi đột nhiên vang lên.
Bên trong xe bảo mẫu, túi khí an toàn bung ra bảo vệ Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi bị va đập mạnh đầu óc choáng váng, nhưng là ngẩng đầu nhìn đến phía trước chiếc Cadillac khi đó, nhếch miệng nở nụ cười.
Chỉ thấy phía sau đuôi xe Cadillac bị va chạm làm mgãy biển số xe, xe lúc này chính là đang bốc khói lên, hư hỏng không nhẹ
“Xảy ra chuyện gì?” Bên cạnh truyền đến Hà Chí Tường thanh âmhoảng sợ.
Tô Thi Thi mở cửa xe nhảy xuống xe, bước đi có chút bất ổn đi đến bên kia, hướng về phía Hà Chí Tường đang hoảng hốt lo sợ kia trưng một cái đại đại tươi cười: “A, ngại quá, xe của anh bị tôi đâm hỏng rồi.”
Chú À! Đừng Nên Thế!