Chớp Nhoáng
C8: Đổi đời
Buổi sáng, ánh dương chiếu rọi muôn nơi, tiếng nhạc từ loa phát thanh vang vọng khắp khu phố nhỏ. Gần đây ngày nào thời tiết cũng se se lạnh, hễ ai ra đường đều phải đem ít nhất một cái áo tay dài. Giữa dòng người vũ trang đầy đủ chạy tới chạy lui trên đường thì có một người vô cùng khác biệt.
Một cơn gió buốt tập kích ngay chính diện, Đoàn Thính Lăng vẫn ung dung đạp xe như đang hóng mát. Hôm nay là chính là dấu mốc quan trọng trong cuộc đời cậu, là ngày cậu sẽ lột xác, trở thành một người hoàn toàn mới. Giờ cho có drama xảy ra cũng chả vẫy gọi được bước chân cao quý của cậu dừng lại.
Bữa nay là ngày...
Cậu mua con điện thoại!!!
Càng gần địa điểm cần đến Đoàn Thính Lăng càng phấn khích, cứ cười toe toét không khép được mồm.
Aaaaa!
Từ nay Lăng tối cổ không còn nữa! Chỉ còn Lăng hại điện thôi!!!
Nơi cậu đến không phải là cửa hàng sang xịn mịn gì cả, chỉ là một tiệm nhỏ bán đồ secondhand khá uy tín mà vài ông anh giới thiệu thôi.
“Chị ơi, em hiện đang có khá khá tiền trong người, chị có cục cưng nào ngon ngon không ạ?”
Bà chị bán đồ đang nhàm chán bấm điện thoại ngước lên, trông thấy đôi mắt đen đen long lanh trước mặt nhìn mình đắm đuối thì tim đập ‘bịch bịch. Cô ho khan kiềm chế cảm xúc, không để mình mất giá: “Chắc em còn đi học nhỉ? Chị vừa mới lấy về vài con máy khá phù hợp đó”
Vừa nói cô vừa cúi người lấy trong tủ ra mấy chiếc điện thoại “iPhone, Oppo, Samsung, VinSmart đều có tất.”
Đoàn Thính Lăng thích thú nhìn qua một lượt, rụt rè thăm dò: “Cái nào bèo nhất vậy ạ?”
Cô gái hiểu ý, nhanh chóng chỉ vào một chiếc thẳng thắn khai báo toàn bộ thông tin: “Đây, con Iphone này người ta dùng rất lâu rồi, khoảng 4 5 năm gì đó. Chị bán lại cho cưng... 4 củ thôi, được không?”
Cậu mở to mắt, kích động chồm đến gần “Really?!”
Bị trai đẹp dí sát, chị gái không hiểu sao run tay, ‘cạch một tiếng làm sì mắt phon rớt dưới sàn. Đoàn Thính Lăng chứng kiến, bị dọa cho rụt người lại, đứng nghiêm còn hơn chào cờ.
Bà chị: “...”
Cô gái lấy lại tinh thần cuống quýt nhặt lên, vừa nhìn vào màn hình đã thấy ‘con bươm bướm vô cùng bắt mắt.
Đoàn Thính Lăng muốn xỉu ngang, thấp thỏm đề nghị: “Thôi thì e-em mua luôn...”
“Đ-được” nhưng vì trong chuyện này là do cô hậu đậu nên lập tức bồi thêm một câu làm cậu mát lòng mát dạ, mát ruột mát gan “Chị sẽ giảm giá cho nhóc.”
Cuối cùng, cậu bé không biết may mắn hay bất hạnh tên Lăng mang theo chiến lợi phẩm ra khỏi cửa hàng đồ nghĩa địa.
Cầm trên tay con điện thoại đầu tiên với giá thấp hơn dự tính rất nhiều mà lòng cậu cứ lâng lâng như bước trên nhà hơi. Đoàn Thính Lăng như bao người bình thường mua điện thoại khác, hết vuốt lại chùi, cưng như cưng trứng. Cậu không để ý gì mà ngồi bệt xuống cạnh gốc cây, bật máy lên lụi cụi mò mẫm như cụ già.
Khi Vu Dục Tân trùng hợp bắt gặp thì cũng đã là nửa tiếng sau. Hắn gần như ngay lập tức tăng nhanh cước bộ, đến cạnh Đoàn Thính Lăng. Cảm nhận có người đến, cậu dụi mắt ngước lên.
Thấy là thằng bạn thì cười híp mắt khoe khoang mặc dù biết nó có thể chẳng hâm mộ mấy: “Tân ới~ Tôi có điện thoại rồi nè~”
Vu Dục Tân liếc màn hình bị nứt một cái, mặt không hề biến hóa chỉ nhìn cậu như có điều suy nghĩ. Đoàn Thính Lăng cũng chả quan tâm, tiếp tục hí hoáy. Đang tra cứu thông tin thì bỗng nghe giọng hắn vang lên.
“Kết bạn.” Cùng lúc đó là một mã QR được đưa tới.
Đoàn Thính Lăng cảm thấy mình vẫn còn là người cổ đại: “Má... Tiện lợi ghê” chậm chạp mở Zalo ra quét mã, sau đó lại hỏi “Ông có xài facebook không? Cho kết bạn luôn coi.”
Hắn mở miệng định nói ‘không nhưng kịp thời dừng lại. Nhìn trong danh bạ của người kia chỉ mới có duy nhất hắn, không hiểu sao trong lòng thỏa mãn một cách kì quái. Nên khi nghĩ đến việc mình không phải người đầu tiên ở chỗ nào đó của cậu thì cứ vô thức khó chịu.
Vu Dục Tân không thích, vậy nên liền im lặng tạo nhanh một tài khoản rồi trả lời: “Có”
Cả hai trao đổi với nhau xong xuôi thì Đoàn Thính Lăng cũng ngưng công cuộc khám phá của mình luôn. Cậu nhét điện thoại vào túi quần rồi đứng dậy, tò mò ngó Vu Dục Tân.
“Ông vác cái chân què đi đâu vậy hả Tân nghị lực?”
Bị khịa mấy lần đến mức mặt hắn cũng phải lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Mua sổ vẽ.”
Đoàn Thính Lăng nghe vậy thì hăng hái muốn làm việc nghĩa: “Vậy anh muốn đi cửa hàng nào ạ? Anh yên tâm, tay lái của em ổn định lắm.”
Vu Dục Tân không phản đối, thế là cả hai đèo nhau chạy băng băng trên đường. Do hắn chẳng có yêu cầu đặc biệt gì nên cậu liền chọn đại một tiệm văn phòng phẩm gần đó. Khi đang đứng chờ bên ngoài, Đoàn Thính Lăng lơ đãng nhìn sang đối diện thì tầm mắt bỗng bị thu hút.
Chỉ thấy bên kia có một chàng trai tóc nâu khá cao, có vẻ là người Tây. Anh ta ngồi trên băng đá gục đầu xuống như ngủ gật, nhìn sơ qua tướng mạo thì chắc chắn là một hot boy. Nhưng điều cậu chú ý không phải người mà là cây đàn guitar bị ổng gác dưới chân một cách không thương tiếc.
Là một người có thể hát cả ngày và cũng có hứng thú vô cùng lớn với âm nhạc, Đoàn Thính Lăng tuy không học chuyên sâu nhưng vẫn luôn tìm những cuốn sách cũng như nhiều tài liệu liên quan để đọc. Điều khiến bản thân cậu ngạc nhiên chính là khi học mấy thứ như toán hình toán số thì không hiểu, nhưng đối với bộ môn này lại linh hoạt bất ngờ, đọc một cái là hiểu ngay tức khắc.
Tiếc là một bộ tài năng đều không có chỗ dùng.
Ước mơ nhỏ nhoi bấy lâu nay của Đoàn Thính Lăng là có được một cây đàn, nhưng khi biết được giá tiền thì vẫn là ngậm ngùi gạt bỏ.
Nên khi nhìn bé yêu mình hằng đêm ao ước bị ‘nhục mạ như vậy, tim cậu như bị cắt thành phân nửa. Đoàn Thính Lăng không phải là chưa gặp đàn guitar lần nào, nhưng là lần đầu tiên gặp trường hợp có người ghét bỏ đến đạp lên chân như vầy.
Cậu quay mặt đi không muốn cho lòng thêm đau, nhưng giây sau vẫn quay lại nhìn tiếp. Sau một hồi dằn xé nội tâm giữa việc không làm phiền người khác và giải cứu người tình trong mộng, Đoàn Thính Lăng cắn răng quyết định đi sang đường.
Nhưng khi đứng trước mặt ông anh thì lại không biết mở miệng thế nào. Chả lẽ bảo ‘anh ơi, không yêu xin đừng làm chuyện tàn nhẫn chắc?
Trong lúc cậu bức bối muốn lăn lộn thì ổng đột ngột ngước lên. Đôi mắt xanh như đại dương thẳng thắn nhìn vào cậu, anh ta nhướng mày mở miệng sổ một câu tiếng anh: “Có chuyện gì không?”
“À... Em muốn nói là...” Đoàn Thính Lăng nở một nụ cười lịch sự như một quý ông, cũng đáp lại bằng tiếng anh siêu chuẩn “Hình như anh ghét guitar ạ?”
Anh ta nhếch miệng, thản nhiên thừa nhận: “Đúng, ghét cay ghét đắng.”
“Vậy à...” cậu nghe thế lặng thinh một lát, rồi bỗng khoanh tay cúi người “Anh đẹp trai, xin anh đừng đối xử với em ấy như vậy!”
Đoàn Thính Lăng đập ‘bộp bộp vào ngực: “Em đau!!!”
Anh ta buồn cười nhìn cậu, dùng chân còn lại đạp luôn lên cây đàn rồi nghiêng đầu: “Kệ cậu chứ, liên quan gì đến tôi đâu?”
Đoàn Thính Lăng chứng kiến nàng thơ chả những bị một mà tận hai chân đạp lên thì trừng mắt. Nhưng người ta đã không chịu nghe thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành ai oán liếc ông anh một cái rồi buồn bã quay về: “Dạ...”
Ông anh không ngờ cậu có thể bỏ ngang lưng như vậy, dù sao thì khi đi đến trông rất hùng hổ. Nhưng hiện anh đang chán nên không muốn thằng nhỏ này đi ngay, liền gọi lại: “Ê!”
Cậu ngoái đầu: “Dạ?”
Anh ta hơi có suy đoán từ ánh mắt sáng như đèn pha khi nhìn cây đàn: “Nhóc không có đàn à? Chưa chơi guitar bao giờ?”
Nghe vậy anh liền bỏ chân ra, hào phóng đưa đàn cho cậu rồi gác cánh tay lên lưng ghế: “Làm vài cái nghe chơi.” nếu đàn dở thì anh mới có cơ hội chửi mắng cho đã cái miệng.
Áaaaa!
Hôm nay là ngày của cậu à?! Sao hên thế!
Vì thằng bạn kia rất keo kiệt bủn xỉn nên cậu chỉ vừa gảy vài bài là nó đã giật lại rồi, chưa kịp cảm nhận gì cả.
Đoàn Thính Lăng nhận lấy cục cưng, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, gảy thử vài cái. Người đối diện thấy cách cầm và động tác chuẩn không cần chỉnh mà hơi nghi ngờ, nhưng khi nghe tiếng đàn hỗn loạn thì quẳng ra sau đầu. Tiếc là chưa mở mồm ra oai cậu đã thay đổi cách gảy rồi, nghe êm tai hơn rất nhiều.
Anh không ưa đàn guitar nên cũng chẳng tìm hiểu sâu, không biết thằng nhỏ này đang đàn thể loại gì. Chỉ cảm thấy âm thanh rất mộc mạc thư thái, nghe như bản nhạc đồng quê bình dị. Như thể nhìn thấy một cơn gió lướt qua cánh đồng lúa mì vàng ươm.
Hôm nay là chủ nhật nên ai cũng kéo nhau đến trung tâm sầm uất để khuây khỏa. Nên hiện tại khu phố cũ này vắng như chùa bà đanh.
Không có âm thanh ồn ào nhộn nhịp của phố phường, chỉ có tiếng đàn khiến lòng người yên ả.
Bình thường cứ tưởng guitar chỉ đánh ra giai điệu mạnh mẽ ồn ào, ai ngờ vẫn có thể đờn ra thứ nhạc nhẹ nhàng như violon thế này.
“Cậu nhóc bên kia chơi đàn à?”
Nghe giọng của bà dì, Vu Dục Tân nhận lấy quyển sổ rồi nhìn ra ngoài. Đầu tiên là liếc qua chỗ cậu bạn mình dựng xe, không thấy người thì mới nhìn sang kia. Đúng thật là có cậu trai đầu xoăn đang cầm guitar gảy.
Cụ ông ngồi trên bậc cửa đọc báo hớp miếng cà phê, khen: “Được!”
“Nhạc này mới gọi là hay chứ, ai như thằng cháu nhà mình. Nói hát mà như chửi lộn. Nhanh thấy tổ mẹ, chẳng nghe được chữ nào với chữ nào!”
Vu Dục Tân cất cuốn sổ vào cặp, không lập tức đi sang mà đứng tại chỗ quan sát. Không thấy mặt nhưng chỉ từ bóng lưng cũng thấy được sự yêu thích và nhập tâm vào bản nhạc.
Rất có phong thái của người nghệ sĩ.
Hắn và ông anh đối diện không hẹn mà cùng có suy nghĩ này. Chàng trai ngoại quốc tóc nâu lười biếng duỗi thẳng chân ra, bỗng dưng thay đổi suy nghĩ. Có lẽ bản thân anh ghét chơi đàn chứ không phải ghét cây đàn.
Ngón tay Đoàn Thính Lăng gảy một cái, kết thúc bản nhạc. Cùng lúc đó là tiếng vỗ tay ‘bộp bộp sau lưng. Cậu phản ứng nhanh, quay lại mỉm cười cúi người cảm ơn.
Ông anh phía sau xoa xoa cằm: “Cậu gạt tôi? Đây mà gọi là ‘gảy vài cái?”
Đoàn Thính Lăng vuốt ve cây đàn của người ta, kiêu ngạo nói: “Bởi vì tôi là thiên tài” cộng thêm chăm chỉ tìm tòi.
“Ha” anh cười đạp cậu một cái, thở một câu đầy sâu xa “Thiên tài chỉ là một danh từ mĩ miều, xã hội vùi dập thì không chọn người đâu.”
Anh ta nhìn đồng hồ của mình rồi đứng dậy, đấm vào lưng cậu một cái muốn lòng bản hội rồi bảo: “Chơi tuyệt lắm, cứ tiếp tục phát huy”
Cậu lưu luyến đưa đàn trả về chủ rồi nhìn vào đôi mắt xanh trước mặt: “Nghe anh nói chuyện trải đời quá, chắc gặp phải khó khăn gì nhỉ? Nhưng...” Đoàn Thính Lăng chân thành khuyên bảo, đồng thời móc kẹo ra nhét vào túi trước ngực anh “Cái gì cản mình thì quất luôn nó!”
Không biết câu này chọc trúng điểm gì mà chàng tóc nâu bỗng ngẩn người,
“Chứ đàn không sai, anh đừng hành ẻm như vậy.”
Lời nói khẩn thiết tràn đầy xót xa, người khác không biết còn tưởng hai thằng đang diễn vở ‘nam phụ cầu xin nam chính vì nữ chính nữa.
Anh ta nghe xong câu này lập tức lấy lại tinh thần, ‘chậc chậc mấy cái, day day mi tâm: “Biết rồi! Nói quài đi thằng quỷ này!”
Nói rồi liền vả cái đầu xoăn một cái, xoay người đi thẳng. Đoàn Thính Lăng nhìn theo cục cưng một lát rồi trở lại bên canh thằng bạn mình. Cậu dắt xe đến gần Vu Dục Tân, thấy hắn nhìn mình thì ‘hả một tiếng.
Vu Dục Tân ngồi lên xe rồi mới nói: “Chơi hay lắm.”
“Ha... Cảm ơn.” cậu hơi ngạc nhiên, không ngờ ông bạn lạnh nhạt nhà mình còn biết khen.
Nói mới để ý, không biết từ hồi nào mà Vu Dục Tân hình như dễ giao lưu hơn hẳn, không còn câu đực câu cái như lúc đầu. Thấy thằng bạn thay đổi theo hướng tích cực cậu cũng vui dùm, bởi lầm lì quá sau này sẽ sống sẽ rất khó khăn.
“Về nhà luôn hay đi theo tôi chơi?”
Hắn lặng lẽ tóm lấy góc áo cậu, trả lời: “Theo cậu.”
Đoàn Thính Lăng cười cười, đùa giỡn: “Tôi kéo ông đi chơi riết chắc học hành sa sút luôn quá Tân, người ta nói gần mực thì đen mà.”
“Không, tôi chưa bao giờ rớt khỏi top 2.” Vu Dục Tân bình tĩnh đáp.
“Coi nói chuyện khốn nạn ghê chưa, ông phải nghĩ đến cảm nhận của người dốt như tôi chứ.”
“... Xin lỗi.”
Cậu chỉ nói chơi không ngờ nhận được câu tạ lỗi nên nhất thời câm nín: “Thôi, tôi đùa mà, ông nghiêm túc quá đó.”
Khi phải dừng xe chờ đèn đỏ, Đoàn Thính Lăng liền phát hiện mọi người xung quanh đều trùm kín người cứ như đang ở Siberia. Vì thể chất khác biệt nên cậu tất nhiên chẳng hiểu được nỗi khốn khổ của người ta. Nhưng khi nhìn thấy ông chú kế bên xoay người lại kéo kín áo khoác của cô bé đằng sau, cậu liền nhận ra sai sót của bản thân.
Đoàn Thính Lăng tức tốc với tay cầm lấy áo hoodie bị mình nhồi một cục ở rổ xe, ngửa đầu hỏi: “Lạnh không bé?”
Người bị hỏi chưa kịp phát biểu gì đã bị ném cho cái áo, hắn nhíu mày định bảo ‘không cần thì bỗng hít phải một hương thơm nhè nhẹ dịu dàng, nhưng lẫn trong ấy còn là mùi thảo mộc đầy dễ chịu. Tay đang cầm khựng lại, vô thức đưa lên mũi ngửi ngửi.
Tất nhiên hắn chẳng đoán ra được mùi gì, nhưng điều này không cản được việc hắn khá thích nó.
Đến lúc xe đạp lăn bánh, Vu Dục Tân mới phát giác hành động của mình có bao nhiêu kì cục. Hắn vờ như không có chuyện gì, hơi chần chừ nhưng vẫn nghe lời mà tròng thêm cái hoodie vào mặc dù mình đã mặc một cái áo khoác.
Khác với tên lái xe, thân nhiệt của Vu Dục Tân từ nhỏ đã luôn rất thấp, đâm ra khi trời trở lạnh thì tay chân hắn không khác gì cục nước đá. Hắn cũng không mắc hội chứng self-harm, nên dĩ nhiên không kháng cự việc giữ ấm.
Chỉ là... hắn vẫn luôn ghét dùng đồ của người khác.
Tuy nhiên, đối với người bạn đặc biệt này, Vu Dục Tân sẽ cố gắng chấp nhận. Và sự thật thì...
Cũng không bứt rứt như hắn nghĩ.
Hôm nay, hành trình đi ‘phượt của Đoàn Thính Lăng cũng không có gì nổi bật, nhưng được cái là đi rất nhiều chỗ. Vu Dục Tân ngồi phía sau chứng kiến cậu ghé hết nhà này đến nhà khác, từ chung cư cho đến nhà bè chỉ để...
Khoe cái điện thoại vỡ màn hình, sẵn tiện hốt luôn một mớ người vào danh sách bạn bè.
Điều khiến hắn cảm thấy thần kỳ là có mấy thằng dù đang cầm điện thoại xịn sò trong tay thì khi bị khoe vẫn rất vui vẻ một cách ngu ngốc. Vu Dục Tân quan sát cả ngày trời vẫn chưa bắt gặp biểu cảm giả tạo nào trong số họ.
Hắn nghĩ 99% bọn này thật sự chúc mừng cậu.
“Công rây tu lấy sên! Cuối cùng cũng thoát kiếp tao nói mày không hiểu rồi.”
“Kết bạn nhanh! Chúng ta lập đội 5 anh em siêu nhân bất khả chiến bại!
“Lăng!!!”
Kha Triệt vừa mở cửa đã cảm nhận tầm mắt lạnh lẽo quét mình từ trên xuống dưới như tia X, khi nhíu mày liếc mắt thấy tên đang ngồi sau xe thằng bạn thì không khỏi mắng.
Y nắm vai Đoàn Thính Lăng lắc lắc như muốn lay tỉnh cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đã kể sự tích cả một buổi cho ông mà vẫn không rén miếng nào à?!”
“Không sợ thì cũng phải biết đề phòng chứ! Ai đâu mà gần gũi thế kia!”
Đoàn Thính Lăng bừng tỉnh, giờ mới nhớ lại mấy lời dặn của tía nuôi mình. Nhưng cậu cũng không thèm để tâm lắm, cười híp mắt lảng sang chuyện khác: “Hôm nay mới rước em yêu về, chúc mừng coi.”
“Cái thằng này...” Kha Triệt đanh mặt lại, khoanh tay không ho he một câu.
Thấy thằng bạn thân làm căng quá, cậu đành nghiêm túc lại, khoác vai y trấn an: “Thằng ấy chỉ hơi trầm tính thôi chắc không giết người cướp của gì đâu, không đến nỗi xấu xa như ông đoán đâu.”
Y định nói gì đó nhưng Đoàn Thính Lăng cướp lời trước: “Ông muốn nói cái quá khứ hơi ảo của ổng chứ gì. Bỏ qua đi, lỡ tâm lý người ta cứng nên không bị gì thì sao? Cứ áp đặt suy nghĩ ác ôn đó quài oan cho thằng Tân lắm.”
“Gần đây tôi hay kéo ổng theo lắm, nhìn chung thì không có hành động gì sai trái cả.” Nói tới đây cậu còn phóng đại thêm một chút để Kha Triệt buông bỏ đề phòng trong lòng “Chẳng những thế, theo tôi thấy thì hắn còn có xu hướng tự hại mình nữa kìa. Giống bây giờ nè, ổng bị trật chân rồi mà vẫn lết xác ra đường chạy nhong nhong, nếu tôi không cưỡng chế đè lên xe chắc què mẹ nó rồi.”
Đoàn Thính Lăng suýt xoa: “Đã tuổi thơ bất hạnh rồi mà còn bị khùng nữa, tội nghiệp quá trời quá đất!”
Kha Triệt nghe một lèo, nghe đến đầu óc quay cuồng rồi bỗng cảm thấy tự trách. Nhưng may là y nhanh chóng tỉnh táo lại, không bị thằng chó này tẩy não. Dù vậy thành kiến đối với Vu Dục Tân đã hơi vơi đi một ít, không kịch liệt như ban đầu.
Lại liếc Vu Dục Tân lần nữa rồi mới quay sang thằng bạn mình, gằn giọng: “Được, tôi không thèm quan tâm ông nữa.”
Thật ra thì y cũng không muốn dựa vào gia đình mà đánh giá một người, nhưng vì có quá nhiều lời đồn ác ý liên quan đến hắn, thật giả lẫn lộn không phân biệt được. Với lại không có lửa làm sao có khói. Muốn y không cảnh giác với tên này thì làm khó nhau quá.
Cậu cười ‘hì hì: “Bố đường đừng giận mà~”
“Biến!”
Vu Dục Tân ngồi trên xe, lẳng lặng xem thời gian.
Đây là người mà Đoàn Thính Lăng trò chuyện lâu nhất từ sớm đến giờ, suy ra quan hệ vô cùng thân thiết.
Từ lúc đầu gặp nhau, hắn đã biết cậu sẽ không thiếu mấy thằng bạn chơi chung. Nên tính ra hắn chẳng qua chỉ là người trông khá đáng thương nên mới được chiếu cố nhiều hơn bình thường thôi, sẽ không thể nào so được với anh em lâu năm.
Biết thì biết, nhưng khi nhìn họ câu cổ ôm nhau thì không khỏi bực bội.
Lúc ấy hắn chỉ muốn kéo cậu lại, không để ai tiếp xúc. Vu Dục Tân rất ích kỷ, hắn muốn cậu chỉ có thể nói chuyện với hắn, chỉ có thể cười đùa với hắn, chỉ có thể thân thiết với một mình hắn. Tiếc là người tham lam cũng có lúc phải biết tiết chế, thế nên viễn cảnh đó sẽ không xảy ra lúc này.
Vì nếu làm vậy thì có lẽ... cậu bạn của hắn sẽ chẳng chịu nhìn mặt hắn nữa.
Chớp Nhoáng