Chớp Nhoáng
C20: Bước đường cùng
Đoàn Thính Lăng đối diện với đôi mắt màu mật tràn ngập sự lo âu cùng với thứ cảm xúc nào đó không biết tên, uể oải kéo kéo khóe miệng: “Xin lỗi...”
“Ông tới đây rồi thì vào nhà ngồi một chút luôn đi.” Nói rồi cậu liền nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, xoay người đẩy cửa vào trong.
Vu Dục Tân trừng trừng nhìn bóng lưng cậu, không nói gì mà dẫn xe theo sát phía sau. Đoàn Thính Lăng mở ổ khóa, kéo cửa gấp sang một bên rồi với tay bật đèn, xong xuôi liền đi đến cái đi văng nằm sải lai trên đó. Vu Dục Tân không quá quan tâm đến xung quanh mà chỉ lo quan sát cậu nên dễ dàng nhận ra trạng thái bây giờ rất không đúng.
Tiều tụy đến cùng cực.
Quần áo bụi bặm tóc tai bù xù, trên tay có mấy vết xước còn rướm máu như vừa ẩu đả, gương mặt thì nhợt nhạt với hai quần thâm đậm xì, hắn nhìn mà xót trong lòng.
Đoàn Thính Lăng lúc này bất ngờ lên tiếng: “Tân” cậu nghiêng đầu nhìn hắn “Tui nghĩ mình chẳng còn tư cách để nuôi dưỡng em ấy đâu, phải nên thả ra thôi...”
Vu Dục Tân đi đến ngồi kế bên, đưa tay phủi phủi tóc cho cậu, khẽ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“À...” cậu nhắm nghiền mắt lại “Không có gì đâu, tui chỉ tự mình cảm thấy mình kém cỏi thôi.”
Nếu mà tin được câu này, hắn sẽ cắn lưỡi tự xác tại chỗ.
Từ cuộc nói chuyện bữa hổm, hắn dĩ nhiên ý thức được độ cứng đầu của cậu không phải dạng vừa. Thế nên khi không lại ‘đùng một cái nói bỏ ngang thì không xảy ra chuyện mới lạ. Nhưng dù biết đây là lời nói dối thì hắn vẫn không định truy hỏi. Một là chưa chắc sẽ được trả lời, hai là quan hệ của hai đứa thân nhưng chưa vượt mức có thể thản nhiên kể chuyện trong nhà cho nhau nghe. Huống hồ chính Vu Dục Tân cũng chẳng thích nhắc đến gia đình. Nên dựa trên sự bình đẳng lẫn nhau, hắn sẽ không chủ động hỏi, nhưng nếu cậu tự kể ra thì hắn vẫn không ngại nghe.
Đây là điều hắn vừa học được từ sách, cũng khá có lí.
Vu Dục Tân lái sang chuyện khác: “Ba mẹ cậu có về không?” hắn dò hỏi “Tôi ở lại một đêm được chứ...” Sau khi nhận ra mình nói gì, lập tức cảm thấy cấn cấn.
Ở lại một đêm thôi, tại sao lại hỏi ba mẹ có nhà không? Với cả hai đứa cũng chả phải khác giới nên làm gì cần kiêng kị này nọ chứ.
Nhưng sao hắn nghe cứ thấy mờ ám kiểu gì thế nhỉ?
Lúc này, tiếng cười giễu của người nọ vang lên, đánh tan sự bối rối của hắn. Vu Dục Tân thầm than: hình như đạp trúng bãi mìn rồi.
Đoàn Thính Lăng đưa tay vỗ vỗ chân hắn: “Kể từ hôm nay trở đi ngôi nhà này chỉ còn có tui thôi, ông muốn ở mấy đêm cũng được tất, khỏi phải tránh né ai hết.”
Hắn im lặng, sau đó vừa nghiêm túc vừa cẩn trọng lên tiếng: “Vậy nếu tôi muốn ở đây luôn thì cậu cũng cho sao?”
“Tất nhiên.” cậu cười cười “Nếu rich kid ông không chê.”
Vu Dục Tân bỗng cong môi, hắn biết đây chẳng qua là câu đùa vu vơ của cậu nhưng mặc kệ chứ, bởi đối với hắn nó chính là thật. Cũng nhờ vậy mà Vu Dục Tân đã bắt đầu gấp gáp muốn thực hiện kế hoạch nhỏ của mình rồi, hắn muốn mau chóng có thể buộc thành một cục với cậu bạn mình.
Mới nghĩ đến thôi đã phấn khích vô cùng.
...
“Anh hai... Anh hai!”
Đoàn Thính Lăng nghe thấy âm thanh liền hốt hoảng, cậu muốn nhìn quanh muốn tìm người muốn hét lên nhưng chẳng thể di chuyển thân thể dù một chút. Trước mặt lúc này là một khoảng đen mênh mông vô tận, chẳng có ánh sáng chẳng thấy bất cứ ai nhưng tiếng ‘anh hai lại liên tục vang lên. Cũng chả biết cậu đã bị giày vò bao lâu, phía trước mới dần dần hiện ra một hình ảnh.
Em gái cậu, Đoàn Vũ Thư với vẻ mặt trắng bệch nhuốm đầy sự sợ hãi cùng kinh hoàng. Ánh mắt cô bé không có tiêu cự nhìn thẳng về phía cậu, miệng mấp máy không phát ra âm thanh. Nhưng dù vậy cậu vẫn rõ rành rành từ mà em cậu thốt ra.
Em sợ quá, anh hai ơi...
Anh hai, tại sao anh không đến... tại sao không đến cứu em?! Tại sao!
Trán Đoàn Thính Lăng nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu tuyệt vọng. Cậu há miệng muốn nói chuyện nhưng lưỡi lại cứng đờ, như ai đó cưỡng ép cậu phải nghe từng câu từng chữ.
Giữa bóng tối sâu thẳm khiến người ta muốn phát điên, cậu tiếp tục nghe được tiếng ai đó.
“Hồi hôm qua anh thấy ba mẹ nhóc bàn chuyện gì đó với bà Hân, rất mờ ám. Nhóc phải cảnh giác vào, bà Hân hiện đang dính líu đến một số chuyện không trong sạch gì cho lắm.”
“Lăng! Hai ông bà kia đã đi đâu rồi? Em gái nhóc đâu rồi?”
“Lăng! Cảnh sát đã đột kích vào một đường dây làm ăn phi pháp, trong đó có kha khá đứa nhỏ và cũng có... em gái cậu.”
“Trạng thái tinh thần của cô bé không ổn định lắm, rất bài xích đàn ông. Anh khuyên nhóc nên chờ cô bé bình tĩnh lại chút rồi hẵng đến thăm.”
“À mà Lăng này, nhóc nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi.”
“Con Thư chắc sẽ bị ảnh hưởng khá sâu sắc sau vụ này đấy.”
“Thính Lăng.”
Khung cảnh tối đen trước mặt tan biến, đồng thời Đoàn Thính Lăng cũng tỉnh lại từ trong ác mộng. Vừa mở mắt ra đã đối diện với gương mặt cau có của thằng bạn.
Một tay của Vu Dục Tân nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt của cậu ra còn tay kia thì vuốt ngước mái tóc cậu ra sau, người ta vừa mới tỉnh đã phán một câu xanh rờn: “Cậu hôi quá, đi tắm đi.”
Đoàn Thính Lăng ngó thấy bên ngoài đã tờ mờ sáng thì ‘a một tiếng: “... Xin lỗi nhé, bộ thúi quá ông không ngủ được à?”
Vu Dục Tân nào có ngửi thấy gì, ý định thật sự của hắn chỉ là muốn cậu phân tâm làm việc khác thôi. Còn về việc hắn có ngủ được hay không thì câu trả lời là không, lí do đơn giản là bởi vì lạ chỗ, với lại thêm nữa là đó giờ đều ngủ nệm ấm chăn êm nên khi nằm trên đi văng trơ trọi liền không quen. Thế là cả đêm hắn cứ nhắm mắt được một lúc thì lại tỉnh, cuối cùng là quyết định khỏi ngủ rồi quay ra nhìn người bên cạnh. Và vì bốn bề đều thoáng gió nên thành ra bị lạnh cóng đến nỗi bất chấp mà dí sát vào ‘cục than di động kế bên.
Nói ra thì bỗng thấy mình hơi biến thái.
Người bị đè đến nỗi trong mơ cũng chẳng di chuyển được không để ý lắm đến biểu cảm sượng trân của hắn mà chống tay ngồi dậy chuẩn bị tắm rửa, trước khi đi còn quay lại dặn dò: “Nếu ông đói thì vào bếp lấy, tui có để một đòn bánh tét trên bàn đấy.”
Cậu bạn của hắn chỉ mặc một cái quần đùi mà thả rông phân trên, lồng ngực trần cứ thế phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Có lẽ do chỉ mặc áo tay ngắn ra nắng nên phần được che đậy và không che đậy có sự khác biệt vô cùng rõ ràng. Một bên thì màu nâu khỏe khoắn, một bên thì trắng hồng đặc trưng của người Tây. Ngoài màu hồng phấn khiến người ta điên đảo thì thứ khiến hắn bị hớp hồn thứ hai không phải là những múi có mờ nhạt nhưng săn chắc của cậu, mà là thứ khác.
Thứ khiến hắn vừa liếc đã thấy khô nóng một cách khó hiểu.
Đoàn Thính Lăng qua loa vò đầu vài cái rồi vắt khăn ngang cổ, vừa ngẩng đầu lên thì Vu Dục Tân cũng lập tức nhìn sang chỗ khác như chột dạ mà né tránh. Cậu bắt gặp lỗ tai đỏ bừng của hắn, ngờ vực: “Sao vậy Tân? Đừng có nói là nhìn người ta ở trần nên ngại nhe, nếu vậy thì ông quá thuần khiết rồi đấy.”
“Lăng, tôi đói.” Vu Dục Tân bắt đầu đánh trống lảng hòng xua đi hình ảnh khó nói trong đầu.
“... Để tui lấy, ông đi theo tui.” thấy hắn vẫn không dám nhìn thẳng, cậu bất đắc dĩ kiếm đại cái áo tròng vô rồi đi vào bếp.
Vu Dục Tân thở phào một hơi, nhưng đồng thời cũng hơi tiếc nuối. Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy lẽo đẽo theo sau cậu. Đoàn Thính Lăng lấy trong cái rổ tre ra một đòn bánh tét rồi xẻ ra khúc nhỏ đưa hắn.
“Ồ! Nhân chuối nè!” cậu hơi vui vẻ “Nói thiệt chứ đó giờ tui chẻ toàn ra nhân mặn không à, ông thích nhân chuối không?”
Phần nếp có màu xanh nhạt của lá dứa bọc lấy phần nhân đỏ mọng bắt mắt trông rất hài hòa, hắn không trả lời mà nhận lấy rồi cắn một miếng. Tuy bánh đã nguội ngắt nhưng vẫn rất ngon, nếp dẻo và chuối không quá ngọt.
“Chuối khá ngon.” hắn đưa ra kết luận.
“Sao ông nói chuyện như mới ăn lần đầu vậy?” thấy hắn im lặng, cậu kinh ngạc “Thiệt luôn! Tội dữ trời...”
“Vậy ông ăn nhiều vào, thưởng thức món ăn truyền thống nước mình đi.” vừa nói cậu vừa đặt đòn bánh tét và dao xuống bàn gỗ tròn, còn mình thì đi qua rửa đống chén không biết đã ngâm bao nhiêu ngày ở đằng kia.
Gió ở sau hè thổi vào trong, lành lạnh. Từ chỗ Vu Dục Tân có thể thấy bao quát toàn cảnh phía sau cánh cửa dẫn ra vườn, từ con diều cá mập được treo lủng lẳng đến cái cần câu đơn sơ, còn thấy cả cái áo thun cậu treo cùng với quần lót phất phơ trong gió.
Hắn lại cảm thấy nóng trong người, ngoài ra còn có sự thỏa mãn vì xâm nhập vào nơi sinh hoạt của người nọ, rất tuyệt. Nhưng hắn biết, lúc này vẫn chưa được an ổn cho lắm, sau khi giải quyết một vấn đề nữa mới được coi là hoàn thiện.
“Thính Lăng, em gái cậu đâu?”
Đoàn Thính Lăng rửa trôi hết xà bông trên tay rồi quay lại dựa lên thành bồn rửa chén, híp mắt nhìn hắn. Vu Dục Tân cũng bình tĩnh đối mắt với cậu, nói tiếp: “Câu nói tối qua là thật phải không? Cậu không muốn lì lợm níu lại nữa?”
Cậu chậm rì rì ‘ừa một cái thật dài. Nghe cái kiểu trả lời không dứt khoát này hắn liền đi đến rút cây sáo trên đầu tủ mà mình đã chú ý nãy giờ xuống đưa đến trước mặt cậu.
“Lăng, không phải cậu thích nhạc sao?” giọng Vu Dục Tân từ tốn nhưng sắc lẹm “Cậu thật sự chắc chắn mình sẽ cam lòng từ bỏ cơ hội có thể thực hiện ước mơ à? Là con người ai cũng có cuộc sống riêng, ai cũng có quyền ích kỷ và cũng chẳng có nghĩa vụ phải cống hiến hết mình vì người khác. Cậu không nhất thiết phải gồng gánh cục nợ không thuộc về mình.”
“Với lại...” hắn bâng quơ “Biết đâu cô bé còn chẳng đến lượt cậu chăm.”
“Thôi!” Đoàn Thính Lăng bị ép đến bực bội đẩy trán hắn ra sau “Ông quá trời quá đất rồi đấy! Bây giờ ông có thể quay về làm Tân trầm tính cho tui được không?!”
Rót nước thì không nên để nước tràn, Vu Dục Tân nghe lời mà ngậm mỏ lại. Hắn nhìn cây sáo trên tay một lúc, không trả về chỗ cũ mà mang theo luôn. Nhưng trước khi đi ra theo cậu thì bỗng đứng suy nghĩ một lúc, sau đó hít một hơi thật sâu rồi chạy nhanh ra sau hè. Dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ, một tay túm lấy cái áo thun rồi di chuyển vào sát bên trong.
Để khơi khơi ngoài trời như vậy quá nguy hiểm, hắn nghĩ. Mặc dù sau vườn chỉ có cây với cỏ, chim với gà.
Khi làm công tác bảo vệ sự trong sạch cho cậu bạn, hắn ra ngoài phòng khách, tiếp theo liền thấy Đoàn Thính Lăng thất thần ngồi ngay bậc tam cấp trước cửa. Vu Dục Tân đến gần, đặt tay lên xoa cái đầu ươn ướt của cậu.
“Ê.” Đoàn Thính Lăng nghĩ cọng dây thần kinh của mình sắp hóa thành dây thun rồi, bởi vì quá nhiều chuyện ập tới như vậy mà vẫn chưa bị bức cho đứt phực ra.
“Vũ Thư... Em tui, tự nhiên bà nội cha nó lòi ra một người mẹ ruột!!!” cậu bàng hoàng đến nỗi ngôn từ mất kiểm soát “Cái đệt! Tao... Nó, mày... Fuck! Fuck! Fuck!”
“Mẹ kiếp! Ông trời đây muốn ép tao hả?!”
Vu Dục Tân hơi vi diệu, đây là lần đầu tiên cậu xưng hô ‘mày tao với hắn...
Nghe rất thân thiết.
Đoàn Thính Lăng đứng phắt dậy, kích động: “Tân, tao muốn đi bệnh viện nhìn coi cái mặt mũi bà già đó ra sao!” Nói rồi liền nhảy vọt xuống, xách xe thằng bạn chạy ra cổng.
Hắn thấy vậy thì không kịp nghĩ nhiều mà chạy theo mạnh bạo tóm yên sau kéo lại, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Dừng lại!”
Cái tên xấu xa này xém mém đã chạy đi bỏ hắn lại nữa rồi!
“Cái gì?!” cậu la lên.
“Đóng cửa nhà!”
...
Anh Gà nhìn người phụ nữ với gương mặt na ná nhỏ em gái của thằng Lăng mà đau đầu.
Trùng hợp kinh khủng, khi đang rơi vào thế bí thì tự nhiên ‘người nhà máu mủ ruột rà thật sự xuất hiện. Mới đầu nghe anh ta còn tưởng bịp, nhưng chỉ cần thấy hai gương mặt như một khuôn đúc ra thì khỏi chối cãi luôn.
Bé Thư hiện đang rơi vào sang chấn tâm lý, rất khó giao tiếp cũng như khai thác thông tin để tiếp tục điều tra. Người ta hay nói tình mẫu là thứ vừa tự nhiên vừa thiêng liêng mà, nên người đàn bà này dù bỏ lỡ mấy năm bên con nhưng có lẽ vẫn có thể dùng dòng máu đang chảy trong người an ủi được cô bé.
Tuy anh Gà khá vui vì vụ án sẽ có tiến triển mới nhưng cũng rất sầu dùm thằng em mình. Đoàn Thính Lăng lỗ tai cây, nói mà không chịu nghe nhưng vẫn biết nặng nhẹ, nếu thứ mang lại tốt đẹp cho người nó yêu thương thì chắc chắn sẽ không giãy chết nữa. Nhưng như thế cũng sẽ để lại tổn thương khó phai cho nhóc đó.
“Anh Gà!”
Xong, mới nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Anh Gà đứng lên, chuẩn bị tinh thần để đối phó trong trường hợp bất trắc. Nhưng ngoài dự đoán của anh là cậu vẫn còn giữ được bình tĩnh mà đứng đó nhìn chòng chọc vào người phụ nữ kia, ánh mắt như muốn phát ra tia X.
Mẹ ruột của Đoàn Vũ Thư, cũng chính là dì Liên trong miệng Vu Phúc Thành từ ghế ngoài hành lang ngồi dậy, nhìn Đoàn Thính Lăng rồi mỉm cười đưa tay với cậu: “Con chắc là người anh chăm sóc bé Thư của dì mấy năm qua phải không? Rất hân hạnh được gặp con.”
Đoàn Thính Lăng nặn ra một nụ cười cực giả trân, đưa tay ra bắt lại: “Dạ.”
Dì Liên buông ra rồi hơi cúi đầu với cậu một cái: “Cảm ơn con vì đã luôn lo cho con bé từng li từng tí nhé.”
“Vào cái năm bé con mất tích, dì đã tuyệt vọng tìm kiếm khắp nơi nhưng chẳng có kết quả gì, dì còn tưởng con bé đã chết. Cuối cùng vì không thể đối diện với sự thật nên liền bỏ ra nước ngoài để nguôi ngoai nỗi đau.” Đôi mắt người mẹ đỏ hoe, tự trách “Dì đúng là yếu đuối, nếu năm đó kiên trì thêm chút nữa thì có khi hai mẹ con đã không phải chịu cảnh biệt ly, bé Thư cũng chẳng phải trải qua khoảng thời gian tồi tệ đến ám ảnh như vậy rồi!” nói xong dì liền nức nở.
Cậu đứng trước mặt, há miệng nhưng không nói được gì, qua một lúc mới khô khan trả lời: “Cũng là tại con không để ý em ấy kĩ càng...”
“Không, con không có lỗi.” Dì Liên ghét cay ghét đắng cái bọn đã bắt con mình đi, cũng như hại con mình ra nông nỗi này. Nhưng dì vẫn rất tỉnh táo không hề ụp nồi lên đầu đứa trẻ không biết gì như cậu, huống chi cậu còn là người mà con gái dì mến nhất.
Thế nên dì lập tức phản bác lời cậu: “Là bọn kia sai, không phải con.”
Đúng lúc này, phòng bệnh gần chỗ họ đứng truyền đến tiếng đồ vật rơi. Dì Liên phản ứng nhanh lập tức nhìn vào tấm kính trên cánh cửa, sau đó liền vui mừng không chờ được mà mở cửa đi vào. Anh Gà lén lút nhìn vào trong, thấy hai mẹ con ôm nhau đằm thắm thì rụt đầu về.
“Mẹ con người ta đoàn tụ mà mặt nhóc bí xị vậy coi sao được.” anh khoác vai Đoàn Thính Lăng, cố gắng vỗ về thằng nhóc này bớt buồn bằng cách dùng chất giọng như đấm vào tai của mình để hát vài câu “Nào nào, 1, 2, 3! Ngồi buồn cắn móng tay, cắn xong rồi lại tới móng chân~”
“Ngồi buồn cắn hết trơn, cắn xong rồi thấy mình cùi luôn...”
Đoàn Thính Lăng tươi tỉnh cả người, đưa tay chặn mỏ ông này lại: “Em lạy anh, lúc này đã đủ mệt rồi, đừng làm mệt thêm nữa.”
“Ok cưng.” Anh Gà cẩn thận hỏi han tình hình tâm lý của cậu “Thấy sao? Có muốn tự tử không?”
Vu Dục Tân nghe câu này liền cau mày, lạnh lùng phun hai từ: “Xàm xí.”
Anh ‘chậc chậc mấy cái: “Lăng, bạn của mày không biết đùa gì hết, anh đây giỡn mà.”
Cậu liếc xéo ông cốm này, xoa xoa đầu thằng bạn cho nó xẹp lông xuống, rồi trả lời câu vừa nãy của anh: “Chưa muốn chết, em còn có thứ muốn theo đuổi mà.”
“Hả? Thằng suốt ngày cắm mặt vào làm lụng như nhóc mà cũng có người mình thích nữa à?!” anh ngạc nhiên.
Cậu không nói gì, cậu nhấc chân bước đến nhìn vào tấm kính trên cửa của phòng bệnh. Bên trong, Đoàn Vũ Thư sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt đang ngồi trên giường nói chuyện với dì Liên, khi cô bé ngước mắt nhìn thấy cậu thì bất giác hơi co người lại một chút. Sau khi ý thức được hành động của mình thì cười gượng, nói một từ.
Hai.
Đoàn Thính Lăng mỉm cười giơ tay đáp lại cô bé rồi lui người khỏi cánh cửa.
Hầy...
Chớp Nhoáng