Chồng Yêu Khó Chiều
Chương 2: 2: Đàn Ông Đều Sĩ Diện
74@-
Tô Noãn Cần không hiểu ý trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng thấy sắc mặt Trì Ý Nam hơi thay đổi.
Anh còn chưa nói gì đã thấy bố ném tách trà trong tay về phía mình.
Anh cũng không tránh, nước trà nóng hắt lên vạt áo.
Cô còn chưa kịp lấy khăn lau đi, Cổ Tuệ Như đã vội vàng đứng lên: “Lão Trì, ông làm gì vậy, bọn nhỏ hiếm khi về nhà, vừa về đã nổi giận rồi.
Ý Nam có bị bỏng không?"
Bà rút khăn tay lau sạch nước trước ngực anh rồi nhìn nhũng mảnh vỡ dưới chân.
Tách trà Tô Noãn Cẩn châm thật ra không nóng.
"Vào phòng sách với bố."
Bố chồng sầm mặt, vô cùng nghiêm túc.
Trì Ý Nam mím môi đứng lên, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, bước qua người cô.
Hai bố con một trước một sau lên tầng, cô nhìn ánh mắt gấp gáp của mẹ chồng: “Mẹ, để con lên xem sao."
Tô Noãn Cẩn nói vậy thật ra cũng để an ủi bản thân.
Nếu Trì Ý Nam làm ra chuyện lớn tày trời gì thật thì dù có mồm mép trước mặt bố chồng, ông cũng sẽ không tha.
Trong phòng sách.
Trì Ý Nam đứng thẳng trước bàn, vừa nới lỏng cà vạt vừa nghĩ cách thuyết phục ông già.
Đầu cơ đất quả thật là lỗi của anh, nhưng làm trong giới bất động sản có mấy ai không đầu cơ?
"Nói đi, ỷ vào quan hệ trong nhà mà làm xằng bậy bên ngoài.
Trì Ý Nam, não của con đâu rồi, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Trì con có biết không!"
"Có chừng mực mà lại làm chuyện này." Trì Hùng Thiên rất tự hào về đứa con trai duy nhất này, nhưng không ngờ con trai lại làm chuyện quá giới hạn.
Tô Noãn Cẩn bưng đĩa trái cây đi một vòng bên ngoài, cửa phòng sách không đóng chặt.
Cô nghe được gần hết cuộc
đối thoại của hai người, lúc nghe bố chồng nói sẽ xử lý bằng gia pháp thì cô mới bước vào.
"Bố à, bố ăn trái cây đi, con vừa mới hái từ vườn, rất tươi ạ."
Trì Ý Nam không ngờ cô sẽ vào, cũng không ngờ sẽ bị cô nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này nên sắc mặt không tốt
lắm, bàn tay xuôi bên người nằm chặt thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt.
"Noãn Cân, con ra ngoài trước đi, để bố dạy dỗ thẳng con bất hiếu này." Xem ra bố chồng rất tức giận, cầm cả roi da trên tay rồi, nếu quất vài roi thật thì phải mất nửa tháng mới khỏi hẳn.
"Bố à, nếu nói tới mảnh đất kia thì con cũng có phần, lúc đầu Ý Nam nói xây một làng du lịch cho con, sau đó con bảo không thì xây một sân golf, nói qua nói lại nên tốn thời gian." Tô Noãn Cẩn cảm thấy mình thật vĩ đại khi kéo hết trách nhiệm lên đầu mình, cô nhìn người đàn ông vẫn đang đứng thẳng tắp vô cảm kia.
Trì Hùng Thiên nở nụ cười, khuôn mặt hiền lành: "Noãn Cần à, chỉ đánh nó vài roi cho nó nhớ lâu thôi.
Nó lớn vậy rồi mà làm việc không đáng tin, nếu con không nỡ thì thôi vậy.
Xuống nhà hết đi."
Cơn bão tích tụ đi qua trong gang tấc, bố chồng ở lại phòng sách, anh và cô đi trên hành lang cổ kính.
Trên hành lang, cứ cách một khoảng là treo một bức tranh sơn thủy, cô ngắm tranh nên không phát hiện người phía trước đã dừng bước.
Cô bị va đầu nên hơi đau.
"Về sau đừng xen vào chuyện của anh, cứ Làm cho tốt vị trí bà chủ là được rồi." Giọng Trì Ý Nam trầm thấp, không rõ vui giận, nhưng cô nghĩ là anh không vui.
Đàn ông đều sĩ diện hão, đặc biệt là vị tổ tông trước mặt, anh mím chặt môi chứng tỏ tâm trạng của anh rất tệ.
Cô thức thời gật đầu, không quên nở nụ cười: "Đi thăm ông nội đi."
Sau khi ông cụ Trì trở về từ viện dưỡng lão thì sức khỏe lúc tốt lúc xấu, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không còn như ngày xưa nữa.
Chồng Yêu Khó Chiều
Trì Hùng Thiên mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro, chắp tay sau lưng, bước từ cầu thang xuống.
Cuộc sống chốn quan trường khiến ông uy nghiêm, bình tĩnh khiêm tốn, không có sự tang thương của năm tháng mà chỉ có sự cơ trí.
Tô Noãn Cẩn rót tách trà, cười nỏi: "Bố, Mao Tiêm mà bố thích nhất đấy."
Mao Tiêm là một loại trà nổi tiếng được sản xuất ở Hà Nam, Trung Quốc.
"Noãn Cẩn có lòng rồi, đã lâu rồi hai đứa không về, ông nội nhớ lắm đấy."
"Xin lỗi bố,"
"Đều là người một nhà, rảnh rỗi thì về thường xuyên hơn.
Ý Nam, mảnh đất của công ty con là thế nào?"
Trì Ý Nam sớm dự đoán được nên củng không gấp gáp, bình tĩnh đáp: "Con định xây một sân golf cao cấp ở đó."
"Bố không hỏi con xây cái gì mà muốn biết con có được nó lúc nào?"
Tô Noãn Cần không hiểu ý trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng thấy sắc mặt Trì Ý Nam hơi thay đổi.
Anh còn chưa nói gì đã thấy bố ném tách trà trong tay về phía mình.
Anh cũng không tránh, nước trà nóng hắt lên vạt áo.
Cô còn chưa kịp lấy khăn lau đi, Cổ Tuệ Như đã vội vàng đứng lên: “Lão Trì, ông làm gì vậy, bọn nhỏ hiếm khi về nhà, vừa về đã nổi giận rồi.
Ý Nam có bị bỏng không?"
Bà rút khăn tay lau sạch nước trước ngực anh rồi nhìn nhũng mảnh vỡ dưới chân.
Tách trà Tô Noãn Cẩn châm thật ra không nóng.
"Vào phòng sách với bố."
Bố chồng sầm mặt, vô cùng nghiêm túc.
Trì Ý Nam mím môi đứng lên, không nhìn ra cảm xúc trên mặt, bước qua người cô.
Hai bố con một trước một sau lên tầng, cô nhìn ánh mắt gấp gáp của mẹ chồng: “Mẹ, để con lên xem sao."
Tô Noãn Cẩn nói vậy thật ra cũng để an ủi bản thân.
Nếu Trì Ý Nam làm ra chuyện lớn tày trời gì thật thì dù có mồm mép trước mặt bố chồng, ông cũng sẽ không tha.
Trong phòng sách.
Trì Ý Nam đứng thẳng trước bàn, vừa nới lỏng cà vạt vừa nghĩ cách thuyết phục ông già.
Đầu cơ đất quả thật là lỗi của anh, nhưng làm trong giới bất động sản có mấy ai không đầu cơ?
"Nói đi, ỷ vào quan hệ trong nhà mà làm xằng bậy bên ngoài.
Trì Ý Nam, não của con đâu rồi, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Trì con có biết không!"
"Có chừng mực mà lại làm chuyện này." Trì Hùng Thiên rất tự hào về đứa con trai duy nhất này, nhưng không ngờ con trai lại làm chuyện quá giới hạn.
Tô Noãn Cẩn bưng đĩa trái cây đi một vòng bên ngoài, cửa phòng sách không đóng chặt.
Cô nghe được gần hết cuộc
đối thoại của hai người, lúc nghe bố chồng nói sẽ xử lý bằng gia pháp thì cô mới bước vào.
"Bố à, bố ăn trái cây đi, con vừa mới hái từ vườn, rất tươi ạ."
Trì Ý Nam không ngờ cô sẽ vào, cũng không ngờ sẽ bị cô nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này nên sắc mặt không tốt
lắm, bàn tay xuôi bên người nằm chặt thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt.
"Noãn Cân, con ra ngoài trước đi, để bố dạy dỗ thẳng con bất hiếu này." Xem ra bố chồng rất tức giận, cầm cả roi da trên tay rồi, nếu quất vài roi thật thì phải mất nửa tháng mới khỏi hẳn.
"Bố à, nếu nói tới mảnh đất kia thì con cũng có phần, lúc đầu Ý Nam nói xây một làng du lịch cho con, sau đó con bảo không thì xây một sân golf, nói qua nói lại nên tốn thời gian." Tô Noãn Cẩn cảm thấy mình thật vĩ đại khi kéo hết trách nhiệm lên đầu mình, cô nhìn người đàn ông vẫn đang đứng thẳng tắp vô cảm kia.
Trì Hùng Thiên nở nụ cười, khuôn mặt hiền lành: "Noãn Cần à, chỉ đánh nó vài roi cho nó nhớ lâu thôi.
Nó lớn vậy rồi mà làm việc không đáng tin, nếu con không nỡ thì thôi vậy.
Xuống nhà hết đi."
Cơn bão tích tụ đi qua trong gang tấc, bố chồng ở lại phòng sách, anh và cô đi trên hành lang cổ kính.
Trên hành lang, cứ cách một khoảng là treo một bức tranh sơn thủy, cô ngắm tranh nên không phát hiện người phía trước đã dừng bước.
Cô bị va đầu nên hơi đau.
"Về sau đừng xen vào chuyện của anh, cứ Làm cho tốt vị trí bà chủ là được rồi." Giọng Trì Ý Nam trầm thấp, không rõ vui giận, nhưng cô nghĩ là anh không vui.
Đàn ông đều sĩ diện hão, đặc biệt là vị tổ tông trước mặt, anh mím chặt môi chứng tỏ tâm trạng của anh rất tệ.
Cô thức thời gật đầu, không quên nở nụ cười: "Đi thăm ông nội đi."
Sau khi ông cụ Trì trở về từ viện dưỡng lão thì sức khỏe lúc tốt lúc xấu, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, không còn như ngày xưa nữa.
Chồng Yêu Khó Chiều
Đánh giá:
Truyện Chồng Yêu Khó Chiều
Story
Chương 2: 2: Đàn Ông Đều Sĩ Diện
10.0/10 từ 11 lượt.