Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Chương 59
Chương 59: Hoa Mộng Lan trở lại rồi?.
Anh tựa như bị gõ một gậy, cơn giận cực hạn xông lên đỉnh đầu!
Anh dùng sức đá văng cửa.
Nhìn anh, trái tim của Hoa Hiền Phương lập tức nhảy đến cổ họng.
Trên mặt của anh không có một chút biểu cảm, giống như được phủ bởi một lớp mặt nạ, ánh mắt thăm thẳm giống như hai hố giếng sâu, đen thui sâu không thấy đáy, “Hoa Mộng Lan đã trở lại?”
Anh cất tiếng hỏi, giọng điệu vẫn bình tĩnh, giống như một cỗ sóng ngầm, chảy một cách chậm rãi.
Cô chật vật nuốt nước miếng, gật đầu một cái.
“Đưa cái gì?” Giọng của anh đã không còn bình tĩnh nữa, giống như động đất ẩn núp dưới đáy biển, mang theo âm trầm và khuấy động trước khi sóng dữ ập đến.
Tim cô đập rất nhanh, thấp thỏm bất an, đoán không ra được ý của anh nên không dám tùy tiện trả lời, chỉ là nhỏ giọng nói: “Không có… Không có đưa cái gì cả.”
“Không có sao?” Tiếng nói của anh bỗng nhiên cất cao lên, ngọn lửa tức giận xông lên, giống như đang chốt cháy gương mặt lạnh như băng không có một chút cảm xúc nào của anh.
Chân mày của anh gần như nhíu lại thành một đường thẳng, gân xanh trên trán đang nhún nhảy kịch liệt, ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt cũng dữ tợn, cả người tỏa ra khí thế như bão táp sắp ập đến.
Cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân của cô bốc lên, nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi.
Cô không biết anh đã nghe được cái gì, cũng không biết nên giải thích thế nào.
“Tôi… Tôi không nói gì?” Đầu lưỡi cô cứng đờ, ấp a ấp úng nói, bộ dạng này ở trong mắt anh chính là chột dạ.
Bắp thịt trên mặt anh co quắp lại vì giận dữ, lập tức nhấc cô lên, quăng lên trên ghế sa lon, “Không nói gì? Không phải là cô muốn đi sao? Muốn sáu mươi tỷ thì sẽ đổi lại vị trí cho Hoa Mộng Lan sao? Ở trong lòng cô ông cũng chỉ trị giá sáu mươi tỷ?” Giọng nói của anh thê lương giống như dã thú bị đau đang rên rỉ, càng kêu càng to, càng kêu càng lạnh thấu xương, càng kêu càng tức giận!
Cô sợ hãi, gò má trong phút chốc trở nên phờ phạc, ngay cả môi cũng không có huyết sắc.
Sợ hãi bao trùm lấy đầu óc của cô, làm cho cô không có cách nào suy nghĩ, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó là hãy chạy đi.
Cô nhảy bật khỏi ghế, liều mạng xông về phía trước, nhưng không cẩn thận vấp trúng một món đồ nào đó trên đất. Thân thể nặng nề ngã xuống đất, ngã rất nặng, đến mức cô không bò dậy nổi, xoay người lại hốt hoảng lui về phía sau.
Thân thể của anh không ngừng tỏa ra khí lạnh, dồn nhiệt độ cả căn phòng xuống đến mức muốn đóng băng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên người anh lập tức liền ngưng kết thành bông tuyết, không có một chút nhiệt độ nào.
Thân thể vạm vỡ của anh tỏa ra một cái bóng mờ to lớn, nuốt sống toàn bộ cơ thể của cô.
Cô ra sức lui về phía sau, lui mãi đến mép giường, giường chặn cô lại, có lui nữa cũng không được nữa.
Cô mở to mắt, ánh mắt còn lớn hơn cả chuông đồng, bên trong con ngươi đều là vẻ kinh hoàng.
Cô há miệng, muốn giải thích, nhưng bởi vì quá kinh sợ, cổ họng co rút lại, một câu nói cũng không nói ra được. Cô gắng gượng nuốt nước miếng, nuốt nhiều lần mới miễn cưỡng khạc ra mấy chữ không rõ ràng cho lắm, “Tôi… Không có… Không có…”
Dưới cái nhìn của Lục Kiến Nghi, đây không phải là giải thích, mà chỉ là kiếm cớ.
Một kẻ nói dối hết lần này đến lần khác, trong miệng cũng chưa có một câu nói thật.
Biểu cảm của cô đã bán đứng cô, là chứng cứ tốt nhất.
“Cô thích tiền như vậy sao? Cô thích tiền như vậy hả?” Anh hỏi một câu đến những hai lần, cắn răng nghiến lợi, mỗi một chữ đều là bật ra từ trong kẽ răng.
Cô co lại giống như một con tôm chín, thân thể nhỏ bé gầy gò không ngừng run rẩy, đến mức cả giường cũng run theo, vang lên tiếng ù ù.
Cô không muốn đổi lại, chỉ là cố ý nói như vậy để cho bác gái từ bỏ cái suy nghĩ này đi.
Trong lòng cô kêu gào quyết liệt, muốn giải thích rõ nhưng trong miệng lại không nói ra được một chữ nào, chỉ biết lắc đầu cầu xin một cách đau khổ và sợ hãi.
“Hoa Hiền Phương, cô câm rồi sao? Không phải là cô miệng mồm lanh lợi sao? Không phải cô là một người giỏi ăn nói lắm hay sao? Tại sao cô không nói chuyện, cô chột dạ ư? Không bịa ra được lời nói dối nào?” Anh hỏi một lèo, tiếng gầm thét tựa như dây pháo bất ngờ nổ vang ở bên tai cô, khiến màng nhĩ cô ong ong.
Cô dùng sức nhéo cổ họng một cái, làm cho mình phát ra âm thanh, bóp được mấy lần mới có thể lên tiếng được, “Không phải như anh nghĩ đâu, anh không nghe rõ lời của tôi, tôi không có ý này.”
Cơn tức giận của anh cũng không giảm bớt. Anh bắt lấy cánh tay của cô, kéo thân thể yếu đuối của cô từ trên thảm lên giống như diều hâu bắt gà con, quăng mạnh lên trên giường.
“Cô muốn tiền, đúng không? Được, làm tôi hài lòng thì tôi sẽ cho cô tiền!”
Anh nói mà không chớp mắt lấy một cái, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà trợn mắt nhìn cô, giống như đang trợn mắt nhìn một con rệp đê hèn.
Trong mắt anh là vẻ châm chọc, khinh miệt, khinh bỉ và chán ghét, giống như một thanh đao sắc bén, lướt qua từng điểm trên người cô, dường như muốn xử tử lăng trì cô.
Cô cắn môi, “Tôi không phải loại phụ nữ đó.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh như băng, “Ở trong mắt tôi, cô và loại phụ nữ đó không khác nhau, đều hạ tiện, đều bẩn thỉu!”
Mỗi một chữ của anh giống như có bàn tay tát mạnh lên trên mặt cô, làm cho chút tôn nghiêm còn sót lại của cô nát bấy.
Xấu hổ và lửa giận bốc cháy ở trong lồng ngực cô, nhanh chóng lan tràn ra, cháy ở trong mỗi một sợi tế bào.
Tính quật cường và dã tính ẩn núp ở linh hồn cô bị thức tỉnh, trong xương lại tràn đầy dũng khí đối kháng, ngay cả lời nói cũng có thể nói rõ ràng rành mạch.
“Không phải anh hy vọng tôi rời đi hay sao? Không phải là anh luôn muốn đuổi tôi đi sao? Anh nói tôi không tự biết mình, mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh. Anh nói muốn cho tôi sống không bằng chết, mỗi ngày đều giống như sống trong địa ngục. Tôi không đi, chẳng lẽ chờ bị anh hành hạ đến chết sao?”
Khóe miệng của anh co rút một cái, ngực phập phồng nặng nề giống như một cái máy quạt gió: “Muốn tẩy trắng cho mình ư? Cô gả thay không phải là vì ba mươi tỷ sính lễ sao?”
Cô ngẩng đầu lên, tựa như muốn cố gắng duy trì chút tự ái cuối cùng của mình, môi của cô hiện lên một nụ cười yếu ớt, thê lương: “Đúng vậy, tôi là vì sính lễ, trừ cái này ra, tôi còn có thể được cái gì nữa chứ? Chẳng lẽ còn có thể hi vọng sẽ có tình yêu sao?”
Anh cắn chặt hàm răng, siết chặt quả đấm, khớp xương tay vang lên tiếng răng rắc ở trong không khí, “Cô và cái đồ xấu xí kia ở chung một chỗ thì có tình yêu sao?”
Ánh mắt của cô bỗng nhiên lóe lên tia hung dữ, không ai được phép sỉ nhục Thời Thạch!
“Anh ấy không phải đồ xấu xí, anh ấy là người tôi thích nhất. Cho dù anh ấy chết thì tôi cũng yêu anh ấy, cả đời cũng yêu anh ấy, đến chết cũng sẽ không thay đổi.” Cô mang theo phẫn nộ, hung ác, khàn giọng hét lên.
Lời này hoàn toàn chọc giận anh, làm cho lửa giận mà anh đã cố gắng hết sức để đè nén lập tức phun ra điên cuồng như núi lửa phun trào, bộc phát một cách điên cuồng, kinh khủng, mang theo sức mạnh hủy diệt đất trời.
Anh giận dữ đập một quyền, quả đấm lướt qua bả vai cô rơi vào trên thành giường, thành giường kêu “cót két” một tiếng rồi gãy lìa.
Nhưng anh cũng không ngừng, mà lại đập một quyền vào trên vách tường, vách tường nứt ra một lỗ to, hạt phấn màu trắng bay ra giống như tuyết rơi.
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi