Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Chương 57
Chương 57: Ghen tị.
Hoa Hiền Phương trong lòng lộp bộp một cái, bố còn chưa nói xong đã bị cô ngắt ngang: “Bố, bố cùng bọn họ nói cái gì vậy?”
“Bố không nói gì cả, là bác gái con đến, bọn họ nói định đến thành phố Long Minh để nói rõ ràng mọi chuyện với Lục gia, sau đó đổi con và Mộng Lan với nhau.” Bố Hoa nói.
Ngón tay Hoa Hiền Phương siết chặt di động.
Vậy mà Hoa Mộng Lan lại chủ động yêu cầu đổi lại, chẳng lẽ là cô ta đã phát hiện được gì sao?
Cô ta đợi ở thành phố Long Minh đã vài ngày, muốn nghe tin tức về Lục Kiến Nghi cũng không phải việc khó, xem ra cô ta đã phát hiện Lục Kiến Nghi phẫu thuật thẩm mỹ.
Ngay lúc cô đang trầm mặc, âm thanh của bố Hoa tiếp tục truyền đến.
“Hiền Phương, nghe Mộng Lan nói, người kia thường xuyên khắt khe với con, đối xử với con cũng không tốt, ba ngày thì hai ngày đã đánh con, còn đánh đến mặt con sưng lên, có phải như vậy hay không ? Mỗi lần bố gọi điện thoại cho con, thì sao con không nói cho bố biết?” Bố Hoa lo lắng nói.
“Chúng ta đón Hiền Phương trở về, để cho Mộng Lan qua đó, vốn người nên gả là con bé.” Mẹ Hoa ở một bên nói.
Hoa Hiền Phương đỡ trán, xem ra Hoa Mộng Lan trở về đã thêm mắm thêm muối nói không ít, vội vàng muốn đổi lại như vậy, sợ là thật sự đã biết Lục Kiến Nghi phẫu thuật thẩm mỹ, hối hận đã đào hôn.
“Bố, hai người đừng nghe chị họ nói bừa, con sống rất tốt, rất hạnh phúc.” Cô dùng ngữ khí khẳng định, nhất định phải trấn an ba mẹ, không thể để bọn họ bị bác gái và Hoa Mộng Lan lừa.
“Hiền Phương, bố biết con vì thằng Phi, cho nên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng là không thể chà đạp mình, để cho mình chịu ủy khuất. Bộ dạng của người đàn ông khiến người khác sợ hãi, lập dị, lại thích đàn ông, làm sao có thể đối xử tốt với con được?” Mẹ Hoa nói.
“Mẹ, không phải như thế, Lục Kiến Nghi đã giảm béo rồi, còn phẫu thuật thẩm mỹ nữa, bây giờ anh ấy rất tuấn tú. Anh ấy… cũng không phải gay, chúng con đã là vợ chồng chính thức, người trên giấy hôn thú là con, làm sao có thể đổi lại được? Hơn nữa, chị họ cốn không phải mất tích, chị ấy là do không muốn gả nên đào hôn chạy trốn. Bây giờ chị ấy đã Lục Kiến Nghi phẫu thuật thẩm mỹ trở nên đẹp trai nên muốn đổi lại, nào có chuyện dễ dàng như vậy, dựa vào cái gì mà những chuyện tốt thì nhà họ chiếm hết, còn những chuyện không tốt thì lại ném cho nhà chúng ta?”
Hoa Hiền Phương có chút phẫn nộ nói.
Cả nhà bác gái rất tính toán, bình thường lấy từ phía Lục gia bao nhiêu chỗ tốt như vậy, nhưng khi nhà cô có khó khăn thì bọn họ lại thấy hết không cứu. Cho rằng Lục Kiến Nghi là một kẻ xấu xí nên để cô đi làm thế thân, bọn họ có cuộc sống giàu có, căn bản không thiếu tiền, vậy mà còn mặt dày mày dạn lấy đi một nửa sính lễ, cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới đó tiền cứu mạng của Phi.
Nghe con gái nói vậy thì mẹ Hoa cũng an tâm: “Hiền Phương, con mà sống tốt thì chúng ta sẽ không đổi, giấy hôn thú đã lấy, muốn đổi cũng không đổi được.”
Hoa Hiền Phương gật gật đầu: “Bố, mẹ, chúng ta phải có lập trường kiên định, tuyệt đối không thể lại bị miệng lưỡi không xương của bác gái thuyết phục. Còn nữa, hai người hãy chuyển nhà đến nơi nào tốt hơn để ở đi, ba bị bệnh phong thấp, không thể tiếp tục ở tầng hầm đâu. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe thì mới có thể chăm sóc tốt cho Phi được. Chờ con tích góp đủ tiền, chúng ta sẽ đưa Phi đi Mĩ để trị liệu. Khoa học kỹ thuật của nước Mĩ tiên tiến nhất, nó nhất định có thể tỉnh lại.”
“Được.” Mẹ Hoa lau nước mắt: “Hiền Phương, một mình con ở bên ngoài, chúng ta cũng không ở bên cạnh con, cũng không giúp con được cái gì, con nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Lúc Lục Kiến Nghi đi vào thì cô cũng vừa mới nói chuyện điện thoại xong, đang muốn ngủ, anh nhướng mày: “Phụ nữ ngu ngốc, công việc chuẩn bị trước khi ngủ đâu?”
“Biết rồi.” Cô ngoan ngoãn đi qua, ôm lấy bắp đùi của anh, hát bài Chinh Phục!
Khóe miệng Lục Kiến Nghi gợi lên một vòng cung mê người.
Người phụ nữ ngu ngốc này là sủng vật của mình, chỉ là dã tính khó thuần, còn chưa có trừ cỏ tận gốc, nhất định phải từ từ dạy dỗ để cô ta giống một con chó nhỏ, gọi một tiếng thì chạy thì chạy đi.
Hát xong sau, cô rót ly nước nhuận cổ họng của mình, sau đó nằm xuống nệm đã được trải trên sàn nhà của cô.
“Tu La Ma vương, anh nói sao chị lại ghét tôi như vậy, luôn cho rằng tôi muốn quyến rũ chồng của chị ấy, sau này anh rể đến đây thì tôi không nên ra ngài thì tốt hơn nhỉ?”
“Cô ta có bệnh, mà phải trị.” Lục Kiến Nghi chậm rãi nói, mẹ đã mời bác sĩ tâm lí, ngày mai sẽ đến đây.
“Tôi cảm thấy là do chị ấy quá yêu anh rể, nên có chút lo được lo mất.” Cô bĩu môi, tình yêu làm cho con người mù quáng, khiến người ta điên cuồng.
“Quỷ mới biết, đừng để ý tới cô ta, ngày mai tôi mang cô ra ngoài chơi.” Lục Kiến Nghi lộ ra biểu tình cười nhạo.
Cô hơi giật mình: “Đi đâu vậy?”
“Không cần nhiều lời vô nghĩa, cô đi rồi sẽ biết.” Anh có chút không kiên nhẫn nói. Sủng vật thì phải nghe theo sắp xếp của chủ nhân, không được có ý kiến.
Sáng ngày thứ hai, Hoa Hiền Phương hầm một nồi canh bồ câu, bảo người hầu đưa cho Tần Nhân Thiên, nghe nói là tự tay Hoa Hiền Phương hầm nên trong lòng Tần Nhân Thiên vô cùng vui vẻ.
Uống một ngụm, anh có cảm giác như đây là canh ngon nhất anh ta từng uống.
Quan trọng nhất là trong canh có một loại hương vị quen thuộc, dường như đã đánh thức tế bào vị giác đã ngủ quên của mình.
Ngày hôm qua bà Lục đã ra lệnh bọn họ không được nói chuyện này cho Lục Vinh Hàn, vì thế Lục Vinh Hàn cũng không biết, nếu không ông ấy nhất định sẽ đưa đứa con gái xấu xa này vào quân đội để chỉnh đốn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, bác sĩ tâm lí liền tới đây.
Lục Kiều Sam vô cùng kháng cự, lấy cớ chân bị thương từ chối trị liệu, bà Lục uy hiếp nếu cô ta không trị liệu thi sẽ nói cho Lục Vinh Hàn, vậy nên cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.
Bác sĩ đi vào nói chuyện với Lục Kiều Sam một lúc lâu, lúc đi ra thì đánh giá Hoa Hiền Phương một chút.
“Cô Lục có một loại tâm tính vặn vẹo ghen tị người khác điển hình, ghen tị người cùng giới áp chế sự nổi bật của cô. Cô Lục là một người cực kỳ coi trọng bên ngoài, trong lòng cô ấy vẫn luôn cho rằng trên thế giới này mình là người phụ nữ xinh đẹp nhất, không ai có thể so sánh vẻ đẹp bên ngoài với cô ấy, mãi đến một ngày cô ấy gặp được mợ hai Lục. Hơi thở tươi mát trên người mợ hai Lục không giống người thường, cô Lục có cảm giác mình bị uy hiếp, tất nhiên sẽ hình thành ghen tị trong lòng. Cô ấy bắt đầu ảo tưởng vị hôn phu của mình cũng thích mợ hai Lục. Cho nên chỉ cần hai người hơi có chút tiếp xúc thì sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác như lâm đại địch.” Bác sĩ tâm lí phân tích.
Lục Sênh Hạ ở bên cạnh nghe xong thì le lưỡi: “Đây không phải là công chúa Bạch Tuyết và hoàng hậu sao, vì ghen tị công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp hơn bà ta, vì thế bà ta liền giết công chúa Bạch Tuyết.”
“Chuyện này có một chút tương tự.” Bác sĩ tâm lí cười cười: “Đây không phải là bệnh, là tâm tính vặn vẹo không dễ dàng trị liệu, chỉ có thể từ từ uốn nắn. Tốt nhất là dời lực chú ý của cô ấy, không cần mãi chú ý đến diện mạo bên ngoài.”
“Vậy sau này khi chị ấy già đi, biến dạng, chẳng phải là sống không nổi nữa sao?” Lục Sênh Hạ le lưỡi.
“Vậy mà hi vọng mình tìm được một người già xấu xí như chị ta?” Lục Kiến Nghi hừ nhẹ một tiếng, không bệnh mới là lạ.
Hoa Hiền Phương có chút không yên lòng, buổi sáng ba lại gọi điện thoại đến đây, tối hôm qua sau khi trò chuyện xong, bọn họ lập tức gọi điện thoại cho bác gái từ chối chuyện này, bác gái lại không muốn buông tha, sáng sớm đã chạy đến làm loạn.
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi