Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi
Chương 319
Chương 319: Hôn lễ.
Hôn lễ của Lục Kiều Sam cử hành ở Sydney, tất cả nhà hát lớn đều bị bao trọn, náo nhiệt vô cùng, giống như công chúa xuất giá vậy.
Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi không đi.
Hoa Hiền Phương mang thai không thích hợp ngồi máy bay.
Lục Kiến Nghi đương nhiên phải chăm sóc bên cạnh cô.
Hứa Nhã Thanh còn ở Châu Âu, anh ta không phải không muốn trở về, mà là đang trốn tránh.
Tin tức cô mang thai đối với anh ta mà nói giống như sét đánh bên tai, là một cái đả kích nặng nề.
Lục Kiến Nghi nhất định là cố ý, muốn trói cô lại, làm cho cô không có cách nào rời đi.
Anh ta phải ở đây bình tĩnh một chút.
Anh ta biết, thành phố Long Minh sẽ có rất nhiều người không ngồi yên, cho nên anh ta không cần ra tay, sẽ có người giải quyết vấn đề.
Chuyện nhảm huyên náo ồn ào trước đó, chính là do một số người có dụng tâm xấu xa truyền ra.
Bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sẵn, anh là phải làm chim sẻ, làm ngư ông.
Sau hôn lễ, Lục Kiều Sam trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật, lúc trở về đã là một tháng sau.
Mà Hoa Hiền Phương đã có thai hai tháng, cô bắt đầu nghén, cả người vô lực, ăn uống kém đi rất nhiều.
Sau khi Lục Kiều Sam trở về, bà Lục liền gọi điện thoại tới, gọi con trai về nhà ăn cơm.
Bà Lục phân phó đầu bếp làm món cá muối kho tàu con gái thích ăn nhất.
Nào biết, Lục Kiều Sam vừa cắn một miếng liền ôm miệng đứng dậy, chạy vào toilet, nôn ọe một trận.
Bà Lục mừng rỡ: “Kiều Sam e là có rồi?”
Lưu Tinh Bảo có chút kinh ngạc, Lục Kiều Sam không cho anh ta chạm vào, từ lúc kết hôn đến giờ, anh ta chỉ ngủ với cô ta một lần, là lúc sau khi cô ta uống say.
Không nghĩ tới lại lợi hại như vậy, một phát liền dính.
Trong lòng Lục Kiều Sam vụng trộm nghi hoặc, bởi vì cô ta cũng không biết đứa con trong bụng có phải của Lưu Tinh Bảo hay không.
Đồ ăn của Hoa Hiền Phương là chuẩn bị riêng, khẩu vị nhẹ không dầu mỡ.
Cô tới đây, bà cụ Lục muốn bắt mạch cho cô, xác nhận mạch tượng bình thường mới yên tâm.
Nhìn thấy bà cụ Lục quan tâm Hoa Hiền Phương như thế, trong lòng bà Lục rất không tiếp thu.
Ở trong mắt của bà ta, Hoa Hiền Phương mãi mãi là người ngoài.
Cũng là mang thai, bà cụ Lục không quan tâm cháu gái ruột của mình, trái lại đi quan tâm một đứa người ngoài, thật là bất công.
Nhưng bà ta một chữ cũng không dám nói, cũng không dám biểu lộ ra, nếu không nhất định sẽ bị công khai lên án.
Ở nhà họ Lục, con gái gả ra ngoài giống như bát nước hắt đi, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.
Cái này cũng không phải là do trọng nam khinh nữ, mà là xuất phát từ lợi ích gia tộc.
Cho dù Lục Kiều Sam mang thai, đứa bé sinh ra cũng chỉ là cháu ngoại, là người khác họ.
Mà Hoa Hiền Phương mang thai cháu đích tôn của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai, địa vị là một người trên trời, một người dưới đất, xa cách vạn dặm như vậy, làm sao có thể so sánh được?
Nếu bà ta dám nói ra đối xử công bằng, vậy vị trí bà chủ cũng không cần phải làm nữa.
Bà Lục vỗ vỗ tay con rể: “Kiều Sam là cành vàng lá ngọc, thân thể rất quý giá, không giống như đám phụ nữ nghèo khổ thô tục xuất thân từ khu ổ chuột nào đó, da dày thịt béo, có thể tùy tiện lăn qua lăn lại. Con nhất định phải chăm sóc tốt, bảo vệ tốt đứa bé trong bụng Kiều Sam.”
Lưu Tinh Bảo gật đầu một cái: “Con biết rồi, mẹ vợ, mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Anh ta quả thật rất thích Lục Kiều Sam, cô ta là người đẹp nhất thành phố Long Minh, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, bất luận là khuôn mặt hay dáng người đều không thể bắt bẻ. Chỉ là tính tình rất xấu, điêu ngoa tùy hứng, ngang ngược càn rỡ. Nhưng mà không sao hết, con người không có ai là hoàn hảo cả, anh ta có thể từ từ dạy cô ta, một ngày nào đó sẽ dạy cô ta trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Tinh Bảo cùng bố vợ đi hoa viên đánh cờ.
Những người khác cùng uống trà nói chuyện phiếm với bà cụ Lục.
Ánh mắt Lục Kiều Sam nhìn Hoa Hiền Phương tràn ngập thù hận, cô ta thật mong ánh mắt mình có thể trở thành một thanh kiếm, xuyên một nhát vào tim Hoa Hiền Phương, làm cho cô đi đời nhà ma.
“Trước khi tôi kết hôn, liền biết cô có thai rồi, cô còn thề thốt phủ nhận, muốn gạt tôi hả? Cô đang lo lắng cái gì, có phải lo lắng đứa bé không phải của Lục Kiến Nghi mà là của bọn bắt cóc hay không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi xẹt qua một tia lệ khí hung ác nham hiểm: “Không muốn một xác hai mệnh thì ngậm cái miệng chó của chị lại.”
Lục Kiều Sam nhanh chóng trốn phía sau lưng bà Lục: “Cái này cũng không phải do chị bịa ra, bên ngoài mọi người đều đang đồn đại như vậy.”
Hoa Hiền Phương không chút hoang mang uống một ngụm trà xanh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Tôi cây ngay không sợ chết đứng.”
Bà cụ Lục vỗ vỗ tay cô: “Trong lòng những người đó nghĩ cái gì, bà biết rất rõ, chuyện này cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua, bà nhất định sẽ điều tra đến cùng, xem xem là ai bịa đặt sinh sự.”
“Bà nội, không có lửa làm sao có khói, những người đó không đồn ai lại đồn Hoa Hiền Phương, này chứng minh Hoa Hiền Phương…”
Lục Kiều Sam còn chưa dứt lời liền bị bà cụ Lục ngắt lời: “Trong lòng cháu nghĩ cái gì, bà đều biết rõ cả. Cháu lấy chồng rồi sẽ không còn là con gái nhà họ Lục nữa, mà là con dâu của nhà họ Lưu, sau này không có chuyện gì thì đừng có đến đây.”
Cơ mặt Lục Kiều Sam co rúm lại: “Bà nội, cho dù cháu lấy chồng rồi, nhưng mà trên người cháu vẫn chảy dòng máu nhà họ Lục. Hoa Hiền Phương là cái gì chứ, nửa điểm quan hệ huyết thống với bà cũng không có, sao bà lại phải thiên vị cô ta?”
“Con bé gả vào nhà họ Lục thì chính là người của nhà họ Lục, đứa bé nó sinh ra là cháu đích tôn của nhà họ Lục, mà con của cháu họ Lưu, không phải họ Lục, đây chính là sự khác nhau.” Bà cụ Lục nói rõ ràng từng chữ một.
Trong lòng Lục Kiều Sam phát điên, đầu tóc trên đầu cũng giận đến muốn bốc lên khói xanh.
“Ý của bà là, nơi này biến thành nhà của Hoa Hiền Phương, không còn là nhà của cháu nữa?”
“Từ ngày cháu lấy chồng, nơi này đã không còn là nhà của cháu nữa rồi, nhà họ Lưu mới là nhà của cháu.” Bà cụ Lục không chút do dự nói.
Tất cả ngũ quan của Lục Kiều Sam đều vặn vẹo: “Cho dù cháu lấy chồng rồi, nơi này vẫn là nhà của cháu, cháu muốn trở về liền trở về, thăm bố mẹ của cháu, đó là điều thiên kinh địa nghĩa.”
“Đúng vậy, Kiều Sam cho dù lấy chồng hay là ra nước ngoài rồi cũng vẫn là con gái của con, trong người nó chảy dòng máu của con, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ở nước An Kỳ mấy tháng ra, con bé cho tới bây giờ chưa từng rời xa con, mẹ không cho con bé trở về, vậy chẳng phải là muốn mạng của con sao?” Bà Lục phụ họa cho con gái, một bộ dáng dậm chân đấm ngực.
Bà cụ Lục nhíu mày: “Tôi từ trước đến giờ chưa từng ngăn cản mẹ con các cô gặp nhau, ở bên ngoài nhà họ Lục, các người muốn gặp như thế nào liền gặp như thế.”
Ý trong lời nói chính là bà Lục muốn gặp con gái, chỉ có thể gặp ở bên ngoài, mà không phải ở nhà họ Lục.
Khóe miệng bà Lục co rúm, muốn nói cái gì đó lại nghẹn lại, trên mặt cũng là một tầng nghẹn khuất.
“Kiều Sam tính tình nóng nảy, yêu ghét rõ ràng, không thích quanh co lòng vòng, không giống một số người lươn lẹo, hay nói đạo lý, bên ngoài nhu nhu nhược nhược, tâm kế sau lưng cũng không biết là sâu bao nhiêu.”
Bà ta âm dương quái khí nói một đống lớn, Hoa Hiền Phương rất rõ ràng, bà ta là đang nói cô.
Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi