Chói Mắt
Chương 19
115@-Tình Dã đứng ở cửa lớp 12A2 gõ cửa, cô giáo Dương Lệ đã vào lớp, lúc này liền nghiêng đầu ra nhìn Tình Dã, rồi đi lên bục giảng chào đón cô.
Lớp học vốn dĩ đang hỗn loạn bỗng trở nên yên ắng vì gương mặt xa lạ của Tình Dã xuất hiện, Tình Dã bước vào lớp với đôi giày bệt hai màu bằng da dê, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng xuống ánh mắt của mọi người, đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu đột nhiên xuyên qua đám đông rồi khoá chặt ở vị trí một bóng dáng màu đen ngồi ở cuối lớp.
Vẫn biết rằng nhóm Hình Võ và Tóc vàng hoe cũng học tại trường cấp ba An Trung, tuy nhiên với thành tích của cô sẽ không thể chung lớp với bọn họ, nhưng không ngờ rằng học sinh kém ở đây lại đồng nhất như vậy, hoàn toàn không có khái niệm lớp học nhanh lớp học chậm, đến cả Hổ mập cũng cùng chung lớp với cô, lúc này còn đang mỉm cười toe toét nhìn cô nữa.
Nếu nói khi nãy do không nhìn rõ nên Tình Dã không dám tin người đi trên chiếc Ninebot kia là Hình Võ, nhưng lúc này, thấy dáng vẻ trong bộ thể thao màu đen của anh, cô phải thực sự nghi ngờ rằng những học sinh cá biệt tại ngôi trường này luôn được đãi ngộ đặc biệt hay sao? Ngay cả thang máy dành riêng cho giáo viên cũng ngang nhiên đi vào? Trường học còn có nội quy hay không thế?
Tình Dã hững hờ liếc nhìn Hình Võ một cái rồi rời mắt đi, lúc này cô giáo Dương đang nhiệt tình giới thiệu: “Đây là học sinh mới chuyển trường đến, tên là Tình Dã, trong một năm tới đây, em ấy sẽ chiến đấu hết mình cùng các em trong trận chiến quan trọng nhất của cuộc đời.”
Cô giáo Dương không hổ là giáo viên dạy Ngữ văn, nên bài phát biểu chào mừng đầy xúc động và hàm súc, nhưng học sinh bên dưới lại chẳng hề cảm động, nhóm học sinh nam thì sôi sục, đồng loạt huýt sáo về phía Tình Dã, rồi đập sách trong tay, đột nhiên cảm thấy cuộc sống năm cuối cấp của mình lại trở nên đầy màu sắc, còn nhóm các bạn nữ thì đều nhìn cô bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, hận không thể lột sạch từ chân tóc cho đến móng tay cô ra.
Tình Dã lạnh lùng nhìn về phía nhóm bạn học không mấy bình thường của mình, rồi quay lại hỏi cô giáo Dương: “Em ngồi đâu ạ?”
Dáng người Tình Dã so với các bạn nữ được coi là không thấp, thông thường sẽ sắp xếp ngồi ở phía hàng ghế sau, nhưng cô giáo Dương lại không hề giấu giếm sự thiên vị, cứ thế chuyển một học sinh ra sau rồi bảo Tình Dã ngồi vào giữa bàn đầu tiên.
Nam sinh nhỏ nhắn bất đắc dĩ ôm ba lần sách mới chuyển hết đống lộn xộn của mình đi, Tình Dã kéo ghế ngồi vào bàn, rất tự nhiên lấy chiếc máy tính xách tay ra, nhất thời thu hút đủ loại ánh nhìn bất ngờ từ tứ phía.
Tất cả mọi người trong lớp đều sững sờ, đây là học sinh từ đâu chuyển đến thế này, ngày đầu tiên đi học, ngồi chưa kịp nóng mông đã mang máy tính ra chơi? Có cần khoa trương vậy không? Còn ngồi ở bàn đầu tiên nữa chứ, kể cả những học sinh cá biệt ở đây cũng chẳng dám làm vậy.
Tình Dã cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, đột nhiên phát hiện cả lớp học ngoài mình ra, không có một ai mang máy tính.
Phương pháp giảng dạy ở trường quốc tế trước đó tương đối linh hoạt, sau khi vào cấp ba, mỗi học sinh đều có máy tính, giáo viên sẽ tự động kết nối để giảng giải bài vở, qua đó, phát đề bài mỗi ngày, thậm chí là cả tài liệu giảng dạy, vì vậy nếu không mang máy tính sẽ rất phiền phức. Và rõ ràng, ở đây không làm như vậy.
Một bạn nữ bên cạnh đeo cặp kính dày như đít chai, rụt rè nói với cô: “Tình Dã, không được chơi máy tính trong lớp đâu.”
“???” Con mắt nào của cậu thấy tôi “chơi” máy tính thế? Cô phục sát đất luôn rồi, không dùng máy tính, vậy thì tài liệu học tập ở đây đều phải tự tay chép? Nhìn thấy những tập sách vở dày cộp trên bàn của bạn nữ đeo kính, Tình Dã thở dài một hơi rồi cất máy tính đi.
Cùng lúc đó, Phương Lôi ngồi ở hàng ghế phía sau có vẻ không thoải mái, nên quay lại nói Lý Văn Huỷ: “Cái cô Tình Dã này là người ở đâu thế? Ngày đầu tiên đã lôi máy tính Apple ra để khoe khoang độ giàu có, đúng là ghê tởm.”
Lý Văn Huỷ ngồi cách lối đi, vươn tới nói với cô ta: “Vừa rồi nghe cô Dương nói là người Bắc Kinh.”
Phương Lôi khinh khỉnh nói: “Người Bắc Kinh thì ghê gớm lắm đấy chắc, chẳng phải là đều có mắt có miệng cả sao?”
Hình Võ ngồi phía sau ngước lên liếc nhìn Lý Văn Huỷ một cái rồi lại cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra mở game Vương giả vinh diệu.
Vốn dĩ hôm nay là ngày khai giảng nên chẳng có tiết học chính thức, kết quả là lão Chu, giáo viên dạy Toán vừa bước vào lớp đã bắt đầu mắng chửi, đồng thời bắt phát lại bài tập vừa mới thu xong: “Một đám thùng phân, những ai điền đáp án là 5 tại ý nhỏ 05 câu 01 đứng dậy cả cho tôi!”
Bài mà lão Chu vừa phát lại là bài tập hè, Tình Dã không có, nên chỉ dành lạnh lùng quan sát, sau đó nhìn thấy xung quanh hơn một nửa lớp đồng loạt đứng dậy, cô không hiểu chuyện gì, mà rõ ràng những người đang đứng dậy cũng chẳng hiểu tại sao, còn cợt nhả xô xô đẩy đẩy.
Lão Chu đột nhiên dùng hết sức lực gầm lên: “Còn cười, nhìn xem cả lớp có bao nhiêu người? Sĩ số 58 thì đứng lên 42 người, 42 người các em đều thành thần hết cả rồi hả, hay là máy photocopy? Với lại thần giao cách cảm? Một phép căn bậc hai mà đồng nhất cho ra đáp án là 5, thùng phân, một đám thùng phân.”
“Ha ha ha ha …” Lời nói vừa dứt thì cả lớp lập tức phá lên cười.
Chỉ có một mình Tình Dã ngồi tại chỗ thì đang toát mồ hôi hột, cô có cảm giác như vừa từ trên trời rơi xuống và được trải nghiệm cơn mưa rừng nhiệt đới Amazon vậy.
Thấy tất cả bạn học xung quanh đều đang cười lớn, mặt mày Tình Dã tái xanh, rốt cuộc là cô chuyển đến ngôi trường ma thuật gì thế này, giáo viên đứng bên trên thì đang giận như sắp lên cơn đau tim, ấy vậy mà học sinh bên dưới lại trêu ông ấy? Còn cười như phát điên nữa?
Bạn học đeo kính tên Diệp Thuỷ Cầm ngồi bên cạnh thấy Tình Dã đang nhìn ngó xung quanh vô cùng khó hiểu, bèn nhỏ giọng nói với cô: “Tên của thầy Chu là Chu Phẫn.” [1]
“…” Phân lợn? Cái tên thật gợi cảm, phân lợn đang mắng thùng phân?
Đột nhiên Tình Dã cũng nhoẻn miệng cười, tiện thể đưa mắt lại nhìn, đến Hổ mập cũng đứng dậy, dáng người to béo chen chúc giữa bàn trước và bàn sau, tuy nhiên người ngồi phía cuối cùng lại không đứng, lúc này đang cúi đầu, ngón tay lướt như bay trên điện thoại, nghĩ rằng anh cũng sẽ chẳng đứng dậy, đừng nói đến việc thấy anh làm bài tập, trong phòng anh đến cả một cây bút viết cũng chẳng có.
Đỉnh đầu vốn dĩ chẳng có mấy sợi tóc của lão Chu đang tức đến sắp muốn nổ tung, tóc tai dựng ngược hết cả lên, đương nhiên không phải là nổ thật, mà là ông ấy cầm chiếc thước kẻ cào cào nửa ngày cuối cùng trông như muốn bốc hỏa, trước mặt Tình Dã chính là bục giảng, cô ngẩng đầu nhìn lên tạo hình tựa quái vật khoa học của lão Chu, sợ đến mức suýt chút nữa thì bật dậy khỏi băng ghế.
Nhưng rõ ràng, các bạn trong lớp đều điềm tĩnh hơn cô rất nhiều, mọi người đã quen với việc lão Chu thích vuốt tóc bằng thước kẻ, hơn nữa cô vô cùng nghi ngờ rằng tóc của lão Chu ngày một ít là do sự nghiệp giáo dục hơn hai mươi năm của mình, ông ấy đã ngày ngày kiên trì cọ xát mạnh vào tóc mà ra.
Sau đó, thầy giáo Chu Phẫn bắt đầu giảng giải bài tập trong mấy chục phút, moi hết tâm trí, vắt kiệt sức lực, cố gắng hết sức để phân tích cho cái đám thùng phân này hiểu. Dù sao thì lớp A2 cũng là ban tự nhiên, tuy rằng độ khó trong bài tập không giống nhau, nhưng cũng không thể để các lớp khối xã hội đá văng ra góc đường được, như vậy thì ông ấy biết để mặt mũi đi đâu cơ chứ?
Vì vậy, lão Chu đã nhiệt tình giảng giải không ngừng, mồ hôi nhễ nhại, giải thích từng câu hỏi, đồng thời đưa ra những suy luận và lập luận khác nhau.
Tình Dã vừa nhìn thôi cũng thấy to cả đầu, rõ ràng là có thể giải thích trong hai, ba câu ngắn gọn, vậy mà ông ấy lại ngoáy loạn lên như ngoáy cháo, đến cô nhìn thôi cũng thấy mất sức rồi, chứ đừng nói đến một đám thùng phân phía sau.
Chiếc quạt trần trên đầu không ngừng quay, phát ra tiếng ồn khó chịu, lão Chu thì phun nước miếng như vòi sen, xung quanh hỗn loạn, cả lớp chỉ yên tĩnh được một lúc vào thời điểm cô mới đến, sau đó thì ồn ào liên tục mấy chục phút cho đến tận bây giờ, bụi phấn có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang bay đầy lên đầu cô, khiến Tình Dã như sắp phát điên.
Ngay khi lão Chu hô nghỉ giải lao, thì Tình Dã là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, đến văn phòng của cô Dương để xin chuyển chỗ ngồi, quả thật cô không có phúc để nuốt cái vị trí trung tâm bảo bối trong lớp này, cô chắc chắn rằng nếu còn ngồi đó thêm một tiết học nữa thì sẽ bị nước bọt cùng bụi phấn của lão Chu dìm chết mất.
Đương nhiên, Tình Dã không mang lý do này để đến tìm cô Dương, mà nói ra một lý do rất hữu dụng, cô hơi bị viễn thị, ngồi ở hàng ghế đầu tiên sẽ khó đọc được chữ trên bảng nên cần đổi ra phía sau.
Cô Dương nghe vậy thì vô cùng lo lắng, hỏi cô có cần đi bệnh viện không, ở độ tuổi này cần bảo vệ thị lực, bể học là vô bờ, vân vân và mây mây.
Sau đó, bà ấy đã đưa Tình Dã về lớp để đổi chỗ, lại cho nam sinh có dáng người nhỏ nhắn khi nãy chuyển về chỗ cũ, còn Tình Dã thì xuống bàn thứ ba. Cậu ta sắp xếp bàn học đến tận khi lão Chu giảng bài mới xong, vừa mới ổn thỏa thì cô Dương lại bảo cậu ta chuyển về vị trí cũ, khiến nội tâm cậu ta đột nhiên sụp đổ như thác nước Nicaragua.
Bạn cùng bàn của cậu ta thấy buồn cười, vì cười không kiềm chế được nên chảy cả nước mũi, một hàng nước mũi tuôn ra, Tình Dã nhất thời hít một hơi khí lạnh, bèn lập tức quay đầu lại nói với cô Dương: “Thực ra chỗ ngồi này cũng không gần bảng quá đâu ạ, để em chuyển sau cũng được.”
Nam sinh có dáng người nhỏ bé đứng ngây người tại chỗ, không biết rốt cuộc là đổi hay không đổi?
Lúc này, Lý Văn Huỷ ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên oang oang nói: “Có cái chỗ ngồi cũng đi năm lần bảy lượt, có cần cả lớp đứng dậy cho đằng ấy đổi chỗ không?”
Tình Dã từ từ quay đầu lại đưa mắt tìm, cuối cùng ánh mắt rơi vào vẻ mặt đầy khiêu khích của Lý Văn Huỷ, sau đó cô chỉ về phía Lý Văn Huỷ và nói với cô Dương bằng vẻ mặt chân thành: “Không cần phiền thế đâu, em ngồi chỗ kia là được rồi ạ.”
Lão Chu tranh thủ đi vệ sinh rồi vội vàng quay lại, cô Dương bèn nhanh chóng thu xếp: “Lý Văn Huỷ, em thu dọn đồ rồi đổi chỗ với Tình Dã, nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của cả lớp, đến khi thầy Chu giảng bài xong thì các em có thể về, sáng ngày kia chính thức vào học, nên tất cả đều phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình nghe chưa?”
Lý Văn Huỷ bịt miệng, không thể tin nhìn về phía Tình Dã lúc này đang khẽ nâng cằm, ném cho mình một ánh mắt khiêu khích, khiến cô ta suýt chút nữa thì phun ra ngụm máu.
Cô Dương sắp xếp xong liền rời đi, Lý Văn Huỷ hùng hổ đứng dậy, băng ghế bị đẩy mạnh ra phía sau, “cạnh” một tiếng, va vào bàn Hình Võ.
Hình Võ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lý Văn Huỷ đang giận đùng đùng mà dọn đồ, còn vờ như không hiểu tình hình, hỏi: “Đi được chưa?”
Lý Văn Huỷ nhìn Hình Võ, rồi nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ: “Tớ đổi chỗ ngồi.”
Vốn dĩ vẫn đang hy vọng Hình Võ sẽ nói gì đó, kết quả anh lại chỉ đáp một tiếng “ồ” rồi cúi đầu tiếp tục chơi game.
Lý Văn Huỷ tức giận ôm cặp sách, vùng vằng mang theo một đống đồ đi lên phía trước, lúc ngang qua người Phương Lỗi đã ném lại hai chữ: “Xử nó.”
So với Lý Văn Huỷ thì Tình Dã chẳng có gì ngoài chiếc cặp sách cùng một vài cuốn sách mà cô mới được phát, nên thong thả hơn nhiều.
Cô quay người đi về phía sau, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người cô, mỗi bước đi luôn nhàn nhạt toát ra khí chất tự tin và mạnh mẽ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hình Võ đã nói loại khí chất này của cô như thể “khinh thường vạn vật”, nhưng đây chẳng qua chỉ là sự tự tin được tích lũy trong môi trường ưu việt từ khi còn nhỏ mà thôi, trong mắt người khác trông cô thật giống như một chú thiên nga trắng kiêu kỳ.
Phương Lỗi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bước chân của cô, tính toán khoảng cách, chẳng phải đang mặc váy trắng sao? Vậy thì cứ để cô ngã bổ nhào ra trước lớp, cho đám con trai được mở mang tầm mắt.
Thấy Tình Dã sắp đi đến trước mắt mình, Phương Lỗi duỗi chân, tất thảy diễn ra trong nháy mắt, nhưng thậm chí ánh mắt của Tình Dã không hề cụp xuống, mà cứ thế vững vàng giẫm lên chân cô ta. Phương Lỗi đột nhiên hét lên, mẹ kiếp, kịch bản không đúng rồi!
Đã thế Tình Dã vừa giẫm lên mu bàn chân cô ta để đi đến bàn thứ hai từ dưới lên, còn làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé.”
“Phân lợn” đập đập vào bàn, hét to: “Phương Lỗi, mổ lợn đấy hả? Kêu cái gì mà kêu?”
Cả lớp đột nhiên cười lớn, còn Phương Lỗi chỉ biết vùi đầu đau đớn.
Hình Võ đang đắm chìm trong cuộc chiến 5:5, đột nhiên cảm thấy có một bóng hình màu trắng đi đến, anh không khỏi ngước lên nhìn vào phần gáy mảnh mai của cô gái ngồi phía trước.
Tình Dã bình tĩnh đặt sách xuống, sau đó quay đầu lại, cứ thế lấy bài tập đang để trắng của Hình Võ rồi đặt lên bàn mình và ném lại một câu: “Cảm ơn nhé, đồ tồi.”
[1] Chu Phẫn (Zhū fèn) và Phân Heo (lợn) (Zhū fèn) phát âm giống nhau.
Chói Mắt
Lớp học vốn dĩ đang hỗn loạn bỗng trở nên yên ắng vì gương mặt xa lạ của Tình Dã xuất hiện, Tình Dã bước vào lớp với đôi giày bệt hai màu bằng da dê, đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng xuống ánh mắt của mọi người, đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu đột nhiên xuyên qua đám đông rồi khoá chặt ở vị trí một bóng dáng màu đen ngồi ở cuối lớp.
Vẫn biết rằng nhóm Hình Võ và Tóc vàng hoe cũng học tại trường cấp ba An Trung, tuy nhiên với thành tích của cô sẽ không thể chung lớp với bọn họ, nhưng không ngờ rằng học sinh kém ở đây lại đồng nhất như vậy, hoàn toàn không có khái niệm lớp học nhanh lớp học chậm, đến cả Hổ mập cũng cùng chung lớp với cô, lúc này còn đang mỉm cười toe toét nhìn cô nữa.
Nếu nói khi nãy do không nhìn rõ nên Tình Dã không dám tin người đi trên chiếc Ninebot kia là Hình Võ, nhưng lúc này, thấy dáng vẻ trong bộ thể thao màu đen của anh, cô phải thực sự nghi ngờ rằng những học sinh cá biệt tại ngôi trường này luôn được đãi ngộ đặc biệt hay sao? Ngay cả thang máy dành riêng cho giáo viên cũng ngang nhiên đi vào? Trường học còn có nội quy hay không thế?
Tình Dã hững hờ liếc nhìn Hình Võ một cái rồi rời mắt đi, lúc này cô giáo Dương đang nhiệt tình giới thiệu: “Đây là học sinh mới chuyển trường đến, tên là Tình Dã, trong một năm tới đây, em ấy sẽ chiến đấu hết mình cùng các em trong trận chiến quan trọng nhất của cuộc đời.”
Cô giáo Dương không hổ là giáo viên dạy Ngữ văn, nên bài phát biểu chào mừng đầy xúc động và hàm súc, nhưng học sinh bên dưới lại chẳng hề cảm động, nhóm học sinh nam thì sôi sục, đồng loạt huýt sáo về phía Tình Dã, rồi đập sách trong tay, đột nhiên cảm thấy cuộc sống năm cuối cấp của mình lại trở nên đầy màu sắc, còn nhóm các bạn nữ thì đều nhìn cô bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, hận không thể lột sạch từ chân tóc cho đến móng tay cô ra.
Tình Dã lạnh lùng nhìn về phía nhóm bạn học không mấy bình thường của mình, rồi quay lại hỏi cô giáo Dương: “Em ngồi đâu ạ?”
Dáng người Tình Dã so với các bạn nữ được coi là không thấp, thông thường sẽ sắp xếp ngồi ở phía hàng ghế sau, nhưng cô giáo Dương lại không hề giấu giếm sự thiên vị, cứ thế chuyển một học sinh ra sau rồi bảo Tình Dã ngồi vào giữa bàn đầu tiên.
Nam sinh nhỏ nhắn bất đắc dĩ ôm ba lần sách mới chuyển hết đống lộn xộn của mình đi, Tình Dã kéo ghế ngồi vào bàn, rất tự nhiên lấy chiếc máy tính xách tay ra, nhất thời thu hút đủ loại ánh nhìn bất ngờ từ tứ phía.
Tất cả mọi người trong lớp đều sững sờ, đây là học sinh từ đâu chuyển đến thế này, ngày đầu tiên đi học, ngồi chưa kịp nóng mông đã mang máy tính ra chơi? Có cần khoa trương vậy không? Còn ngồi ở bàn đầu tiên nữa chứ, kể cả những học sinh cá biệt ở đây cũng chẳng dám làm vậy.
Tình Dã cảm nhận được ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, đột nhiên phát hiện cả lớp học ngoài mình ra, không có một ai mang máy tính.
Phương pháp giảng dạy ở trường quốc tế trước đó tương đối linh hoạt, sau khi vào cấp ba, mỗi học sinh đều có máy tính, giáo viên sẽ tự động kết nối để giảng giải bài vở, qua đó, phát đề bài mỗi ngày, thậm chí là cả tài liệu giảng dạy, vì vậy nếu không mang máy tính sẽ rất phiền phức. Và rõ ràng, ở đây không làm như vậy.
Một bạn nữ bên cạnh đeo cặp kính dày như đít chai, rụt rè nói với cô: “Tình Dã, không được chơi máy tính trong lớp đâu.”
“???” Con mắt nào của cậu thấy tôi “chơi” máy tính thế? Cô phục sát đất luôn rồi, không dùng máy tính, vậy thì tài liệu học tập ở đây đều phải tự tay chép? Nhìn thấy những tập sách vở dày cộp trên bàn của bạn nữ đeo kính, Tình Dã thở dài một hơi rồi cất máy tính đi.
Cùng lúc đó, Phương Lôi ngồi ở hàng ghế phía sau có vẻ không thoải mái, nên quay lại nói Lý Văn Huỷ: “Cái cô Tình Dã này là người ở đâu thế? Ngày đầu tiên đã lôi máy tính Apple ra để khoe khoang độ giàu có, đúng là ghê tởm.”
Lý Văn Huỷ ngồi cách lối đi, vươn tới nói với cô ta: “Vừa rồi nghe cô Dương nói là người Bắc Kinh.”
Phương Lôi khinh khỉnh nói: “Người Bắc Kinh thì ghê gớm lắm đấy chắc, chẳng phải là đều có mắt có miệng cả sao?”
Hình Võ ngồi phía sau ngước lên liếc nhìn Lý Văn Huỷ một cái rồi lại cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra mở game Vương giả vinh diệu.
Vốn dĩ hôm nay là ngày khai giảng nên chẳng có tiết học chính thức, kết quả là lão Chu, giáo viên dạy Toán vừa bước vào lớp đã bắt đầu mắng chửi, đồng thời bắt phát lại bài tập vừa mới thu xong: “Một đám thùng phân, những ai điền đáp án là 5 tại ý nhỏ 05 câu 01 đứng dậy cả cho tôi!”
Bài mà lão Chu vừa phát lại là bài tập hè, Tình Dã không có, nên chỉ dành lạnh lùng quan sát, sau đó nhìn thấy xung quanh hơn một nửa lớp đồng loạt đứng dậy, cô không hiểu chuyện gì, mà rõ ràng những người đang đứng dậy cũng chẳng hiểu tại sao, còn cợt nhả xô xô đẩy đẩy.
Lão Chu đột nhiên dùng hết sức lực gầm lên: “Còn cười, nhìn xem cả lớp có bao nhiêu người? Sĩ số 58 thì đứng lên 42 người, 42 người các em đều thành thần hết cả rồi hả, hay là máy photocopy? Với lại thần giao cách cảm? Một phép căn bậc hai mà đồng nhất cho ra đáp án là 5, thùng phân, một đám thùng phân.”
“Ha ha ha ha …” Lời nói vừa dứt thì cả lớp lập tức phá lên cười.
Chỉ có một mình Tình Dã ngồi tại chỗ thì đang toát mồ hôi hột, cô có cảm giác như vừa từ trên trời rơi xuống và được trải nghiệm cơn mưa rừng nhiệt đới Amazon vậy.
Thấy tất cả bạn học xung quanh đều đang cười lớn, mặt mày Tình Dã tái xanh, rốt cuộc là cô chuyển đến ngôi trường ma thuật gì thế này, giáo viên đứng bên trên thì đang giận như sắp lên cơn đau tim, ấy vậy mà học sinh bên dưới lại trêu ông ấy? Còn cười như phát điên nữa?
Bạn học đeo kính tên Diệp Thuỷ Cầm ngồi bên cạnh thấy Tình Dã đang nhìn ngó xung quanh vô cùng khó hiểu, bèn nhỏ giọng nói với cô: “Tên của thầy Chu là Chu Phẫn.” [1]
“…” Phân lợn? Cái tên thật gợi cảm, phân lợn đang mắng thùng phân?
Đột nhiên Tình Dã cũng nhoẻn miệng cười, tiện thể đưa mắt lại nhìn, đến Hổ mập cũng đứng dậy, dáng người to béo chen chúc giữa bàn trước và bàn sau, tuy nhiên người ngồi phía cuối cùng lại không đứng, lúc này đang cúi đầu, ngón tay lướt như bay trên điện thoại, nghĩ rằng anh cũng sẽ chẳng đứng dậy, đừng nói đến việc thấy anh làm bài tập, trong phòng anh đến cả một cây bút viết cũng chẳng có.
Đỉnh đầu vốn dĩ chẳng có mấy sợi tóc của lão Chu đang tức đến sắp muốn nổ tung, tóc tai dựng ngược hết cả lên, đương nhiên không phải là nổ thật, mà là ông ấy cầm chiếc thước kẻ cào cào nửa ngày cuối cùng trông như muốn bốc hỏa, trước mặt Tình Dã chính là bục giảng, cô ngẩng đầu nhìn lên tạo hình tựa quái vật khoa học của lão Chu, sợ đến mức suýt chút nữa thì bật dậy khỏi băng ghế.
Nhưng rõ ràng, các bạn trong lớp đều điềm tĩnh hơn cô rất nhiều, mọi người đã quen với việc lão Chu thích vuốt tóc bằng thước kẻ, hơn nữa cô vô cùng nghi ngờ rằng tóc của lão Chu ngày một ít là do sự nghiệp giáo dục hơn hai mươi năm của mình, ông ấy đã ngày ngày kiên trì cọ xát mạnh vào tóc mà ra.
Sau đó, thầy giáo Chu Phẫn bắt đầu giảng giải bài tập trong mấy chục phút, moi hết tâm trí, vắt kiệt sức lực, cố gắng hết sức để phân tích cho cái đám thùng phân này hiểu. Dù sao thì lớp A2 cũng là ban tự nhiên, tuy rằng độ khó trong bài tập không giống nhau, nhưng cũng không thể để các lớp khối xã hội đá văng ra góc đường được, như vậy thì ông ấy biết để mặt mũi đi đâu cơ chứ?
Vì vậy, lão Chu đã nhiệt tình giảng giải không ngừng, mồ hôi nhễ nhại, giải thích từng câu hỏi, đồng thời đưa ra những suy luận và lập luận khác nhau.
Tình Dã vừa nhìn thôi cũng thấy to cả đầu, rõ ràng là có thể giải thích trong hai, ba câu ngắn gọn, vậy mà ông ấy lại ngoáy loạn lên như ngoáy cháo, đến cô nhìn thôi cũng thấy mất sức rồi, chứ đừng nói đến một đám thùng phân phía sau.
Chiếc quạt trần trên đầu không ngừng quay, phát ra tiếng ồn khó chịu, lão Chu thì phun nước miếng như vòi sen, xung quanh hỗn loạn, cả lớp chỉ yên tĩnh được một lúc vào thời điểm cô mới đến, sau đó thì ồn ào liên tục mấy chục phút cho đến tận bây giờ, bụi phấn có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang bay đầy lên đầu cô, khiến Tình Dã như sắp phát điên.
Ngay khi lão Chu hô nghỉ giải lao, thì Tình Dã là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, đến văn phòng của cô Dương để xin chuyển chỗ ngồi, quả thật cô không có phúc để nuốt cái vị trí trung tâm bảo bối trong lớp này, cô chắc chắn rằng nếu còn ngồi đó thêm một tiết học nữa thì sẽ bị nước bọt cùng bụi phấn của lão Chu dìm chết mất.
Đương nhiên, Tình Dã không mang lý do này để đến tìm cô Dương, mà nói ra một lý do rất hữu dụng, cô hơi bị viễn thị, ngồi ở hàng ghế đầu tiên sẽ khó đọc được chữ trên bảng nên cần đổi ra phía sau.
Cô Dương nghe vậy thì vô cùng lo lắng, hỏi cô có cần đi bệnh viện không, ở độ tuổi này cần bảo vệ thị lực, bể học là vô bờ, vân vân và mây mây.
Sau đó, bà ấy đã đưa Tình Dã về lớp để đổi chỗ, lại cho nam sinh có dáng người nhỏ nhắn khi nãy chuyển về chỗ cũ, còn Tình Dã thì xuống bàn thứ ba. Cậu ta sắp xếp bàn học đến tận khi lão Chu giảng bài mới xong, vừa mới ổn thỏa thì cô Dương lại bảo cậu ta chuyển về vị trí cũ, khiến nội tâm cậu ta đột nhiên sụp đổ như thác nước Nicaragua.
Bạn cùng bàn của cậu ta thấy buồn cười, vì cười không kiềm chế được nên chảy cả nước mũi, một hàng nước mũi tuôn ra, Tình Dã nhất thời hít một hơi khí lạnh, bèn lập tức quay đầu lại nói với cô Dương: “Thực ra chỗ ngồi này cũng không gần bảng quá đâu ạ, để em chuyển sau cũng được.”
Nam sinh có dáng người nhỏ bé đứng ngây người tại chỗ, không biết rốt cuộc là đổi hay không đổi?
Lúc này, Lý Văn Huỷ ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên oang oang nói: “Có cái chỗ ngồi cũng đi năm lần bảy lượt, có cần cả lớp đứng dậy cho đằng ấy đổi chỗ không?”
Tình Dã từ từ quay đầu lại đưa mắt tìm, cuối cùng ánh mắt rơi vào vẻ mặt đầy khiêu khích của Lý Văn Huỷ, sau đó cô chỉ về phía Lý Văn Huỷ và nói với cô Dương bằng vẻ mặt chân thành: “Không cần phiền thế đâu, em ngồi chỗ kia là được rồi ạ.”
Lão Chu tranh thủ đi vệ sinh rồi vội vàng quay lại, cô Dương bèn nhanh chóng thu xếp: “Lý Văn Huỷ, em thu dọn đồ rồi đổi chỗ với Tình Dã, nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của cả lớp, đến khi thầy Chu giảng bài xong thì các em có thể về, sáng ngày kia chính thức vào học, nên tất cả đều phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học của mình nghe chưa?”
Lý Văn Huỷ bịt miệng, không thể tin nhìn về phía Tình Dã lúc này đang khẽ nâng cằm, ném cho mình một ánh mắt khiêu khích, khiến cô ta suýt chút nữa thì phun ra ngụm máu.
Cô Dương sắp xếp xong liền rời đi, Lý Văn Huỷ hùng hổ đứng dậy, băng ghế bị đẩy mạnh ra phía sau, “cạnh” một tiếng, va vào bàn Hình Võ.
Hình Võ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lý Văn Huỷ đang giận đùng đùng mà dọn đồ, còn vờ như không hiểu tình hình, hỏi: “Đi được chưa?”
Lý Văn Huỷ nhìn Hình Võ, rồi nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ: “Tớ đổi chỗ ngồi.”
Vốn dĩ vẫn đang hy vọng Hình Võ sẽ nói gì đó, kết quả anh lại chỉ đáp một tiếng “ồ” rồi cúi đầu tiếp tục chơi game.
Lý Văn Huỷ tức giận ôm cặp sách, vùng vằng mang theo một đống đồ đi lên phía trước, lúc ngang qua người Phương Lỗi đã ném lại hai chữ: “Xử nó.”
So với Lý Văn Huỷ thì Tình Dã chẳng có gì ngoài chiếc cặp sách cùng một vài cuốn sách mà cô mới được phát, nên thong thả hơn nhiều.
Cô quay người đi về phía sau, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người cô, mỗi bước đi luôn nhàn nhạt toát ra khí chất tự tin và mạnh mẽ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hình Võ đã nói loại khí chất này của cô như thể “khinh thường vạn vật”, nhưng đây chẳng qua chỉ là sự tự tin được tích lũy trong môi trường ưu việt từ khi còn nhỏ mà thôi, trong mắt người khác trông cô thật giống như một chú thiên nga trắng kiêu kỳ.
Phương Lỗi cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bước chân của cô, tính toán khoảng cách, chẳng phải đang mặc váy trắng sao? Vậy thì cứ để cô ngã bổ nhào ra trước lớp, cho đám con trai được mở mang tầm mắt.
Thấy Tình Dã sắp đi đến trước mắt mình, Phương Lỗi duỗi chân, tất thảy diễn ra trong nháy mắt, nhưng thậm chí ánh mắt của Tình Dã không hề cụp xuống, mà cứ thế vững vàng giẫm lên chân cô ta. Phương Lỗi đột nhiên hét lên, mẹ kiếp, kịch bản không đúng rồi!
Đã thế Tình Dã vừa giẫm lên mu bàn chân cô ta để đi đến bàn thứ hai từ dưới lên, còn làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé.”
“Phân lợn” đập đập vào bàn, hét to: “Phương Lỗi, mổ lợn đấy hả? Kêu cái gì mà kêu?”
Cả lớp đột nhiên cười lớn, còn Phương Lỗi chỉ biết vùi đầu đau đớn.
Hình Võ đang đắm chìm trong cuộc chiến 5:5, đột nhiên cảm thấy có một bóng hình màu trắng đi đến, anh không khỏi ngước lên nhìn vào phần gáy mảnh mai của cô gái ngồi phía trước.
Tình Dã bình tĩnh đặt sách xuống, sau đó quay đầu lại, cứ thế lấy bài tập đang để trắng của Hình Võ rồi đặt lên bàn mình và ném lại một câu: “Cảm ơn nhé, đồ tồi.”
[1] Chu Phẫn (Zhū fèn) và Phân Heo (lợn) (Zhū fèn) phát âm giống nhau.
Chói Mắt
Đánh giá:
Truyện Chói Mắt
Story
Chương 19
10.0/10 từ 18 lượt.