Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính
C74: Tận thế tôi lỡ quá trớn 13
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
Chương này dài quá tới 8000 chữ T.T
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đây là biệt thự rộng lớn, xa hoa với ba tầng, mỗi tầng đều có nhà bếp, phòng khách và nhà vệ sinh, ngoài ra, còn có một nhà ăn cùng quầy bar, rất lý tưởng, nhưng tầng một chỉ có hai phòng nhỏ, đều ở cuối hành lang, hẳn là do chủ biệt thự cố tình thiết kế, tầng hai thì có bốn phòng ngủ đối xứng, còn có một phòng sách, một phòng trò chơi, tầng ba cũng có hai phòng ngủ, một phòng sách, một phòng tập thể hình, tầng cao nhất còn có bể bơi, nhưng bây giờ bên trong không có nước.
Phòng ngủ nối liền với phòng khách tính toán đâu ra đấy cũng có đủ tám phòng, vừa vặn tám người, mỗi người một phòng, nhưng vấn đề chính là phòng của tầng hai tầng ba tuy rằng có lớn có nhỏ, dù là phòng ngủ chính, hay là phòng cho khách, trang trí cũng đều không tệ lắm.
Nhưng phòng nhỏ ở tầng một thì... Có hơi khó nói, đồ dùng so với phòng lớn không được bao nhiêu, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.
Người nào muốn ở thì ở đi, Trình Diệp cậu không quan tâm.
Nhưng lầu ba còn một phòng, tuyệt đối không thể để cho Trịnh Phi ở.
Trình Diệp nhìn ánh mắt Trịnh Phi liền biết hắn ta đang tính toán cái gì.
Một tên tra nam, còn muốn ở phòng ngủ lớn, còn muốn ở kế bên phòng cậu... Trình Diệp cười lạnh một tiếng.
Dưới lầu Trình Bạch Nghiên còn đang hăng say cầm lấy cánh tay của hắn ta khóc không ngừng, nước mắt như mưa lên án biệt thự này không phải của Trình Diệp, mà là của cô ta, nếu không phải của cô thì cũng là của Trình gia, tuyệt đối không thể chỉ nghe theo lời Trình Diệp nói.
Trình Diệp vốn đã lên lầu bỗng nhiên quay người đi xuống, cậu nằm nhoài lên tay vịn chỗ ngoặt lầu hai, nhìn trò khôi hài dưới lầu một hồi lâu sau đó vẫn nhịn không được, mở miệng nói: "Trịnh Phi."
Trịnh Phi bị sợ hết hồn, liền vội vàng ngẩng đầu nhìn cậu, lại phát hiện Trình Diệp căn bản đứng ở lan can, hai tay nằm nhoài trên tay vịn cầu thang, ánh mắt cúi xuống như người bề trên nhìn xuống: "Những người khác tôi không quản, nhưng tôi vốn là muốn trực tiếp đuổi Trình Bạch Nghiên ra ngoài, dù sao trước sân nhà khẳng định không thiếu chỗ trống."
Nói đến đây, Trình Diệp rốt cục ngẩng mặt lên, nhìn Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt hoảng loạn, nắm thật chặt cánh tay Trịnh Phi chỉ lo thật sự bị đuổi ra ngoài, Trình Diệp híp mắt kéo dài âm thanh nói "Nhưng dù sao làm người thì nên chừa một đường lui, nếu như cô vừa rời khỏi đây liền bị tang thi cắn chết, thì lại thêm phiền phức, lầu một có hai phòng, cô chọn một trong hai mà ở."
"Anh!" Trình Bạch Nghiên trợn mắt nhìn, "Đây là biệt thự của Trình gia, dựa vào cái gì anh nói thì được! Tôi lại không được!"
Cho dù là tượng đất thì cũng có ba phần tính khí, bị khiêu khích như vậy, Trình Diệp dù có giáo dưỡng tốt tới đâu cũng không thể nhịn được.
Cậu sờ sờ ngón trỏ tay phải, đây chính là tay lấy dấu vân tay của biệt thư này.
Trình Bạch Nghiên nhìn chòng chọc, nhìn như là muốn lấy đao chặt nó.
Trình Diệp cười nhạo một tiếng: "Không muốn ở liền ra đi khỏi đây! Không ai cầu cô ở lại!" Nói xong cậu liếc mắt nhìn Trịnh Phi, nhìn xem biểu tình hắn ta như thế nào, cuối cùng tầm mắt dời đi chỗ khác, liền nhìn chân của mình, thấp giọng kêu Dương Thịnh một tiếng, nói "Anh cùng tôi ở tầng ba."
Trịnh Phi sững sờ: "Trình Diệp?" Ánh mắt hắn ta mờ mịt, lại có chút giận dữ.
Hắn ta mới là bạn trai Trình Diệp, Dương Thịnh là gì chứ! Ai biết hai người bọn họ chỉ ngồi chung xe lại lòi ra tình đồng chí cách mạng, quan hệ tốt như vậy, thế mà giờ lại còn ở cùng nhau?!
Trình Diệp chẳng lẽ quên mất cậu đã có bạn trai! Còn không biết tránh hiểu lầm?!
Trình Diệp cúi đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt phẫn nộ được Trịnh Phi che giấu, cậu thở dài một hơi, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Trình Bạch Nghiên còn đang vùi mình ở trong lồng ngực của hắn ta, tựa hồ là giận hờn, hơi vung tay 'xùy' một tiếng khinh bỉ nói: "Tôi là thấy Trình Bạch Nghiên nhất định là ỷ lại vào anh, anh còn muốn ở kế phòng tôi, thế chẳng phải là cô ta sẽ mỗi ngày cứ 24/24 đều tìm cớ đến phòng sao, tôi còn không phiền chết à."
Mắt thấy Trịnh Phi một mặt lúng túng, nhưng sắc mặt đúng là hơi trầm xuống, hẳn là bị Trình Diệp nói trúng tim đen, Trình Diệp cũng không dễ chịu gì, cảm thấy bản thân nói có hơi nặng lời, mím mím môi giọng điệu nhẹ hơn, nhăn nhăn nhó nhó động viên hắn ta nói: "Thôi, vẫn là để Dương Thịnh ở kế phòng em đi, trước tiên cứ vậy đã, chờ lúc nào đó thích hợp sẽ để anh trực tiếp vào ở cùng phòng với em?"
Cậu nói xong, liếm liếm khóe môi ám chỉ —— lúc nào đó, sợ là không có lúc nào.
Trong nháy mắt lúc quay người, Trình Diệp liếc thấy đáy mắt Dương Thịnh âm u, nghiêng nghiêng đầu tại góc mọi người không nhìn thấy hướng về phía đối phương ngoắc ngoắc khóe môi, lên lầu.
Khóe mắt Dương Thịnh giật một cái, lửa giận bao trùm đầu óc... vừa nhìn thấy ám thị của cậu nháy mắt liền hạ hỏa.
Nhưng Trịnh Phi, cũng bị hành động lớn mật hiếm thấy của Trình Diệp làm sợ hết hồn, vừa nhìn thoáng qua máu nóng trong người đều sôi trào, mỗi một giọt máu đều đang nhảy nhót.
Hắn ta chăm chú nhìn bóng lưng Trình Diệp, mũi chân không khống chế được mà muốn đi theo sau, nhưng bởi vì trong lồng ngực còn đang bị chặn lại, thiếu chút nữa đã vấp ngã.
Lần này, Trịnh Phi tỉnh táo lại.
Trình Bạch Nghiên tuy rằng còn đang khóc, nhưng lại đem tất cả mơ tưởng mong ước trong ánh mắt hắn ta thu hết vào, cắn răng, cơ hồ muốn muốn đem quần áo Trịnh Phi lột sạch.
Cô ta mạnh mẽ xoa góc áo Trịnh Phi, cắn răng muốn giả vờ ủy khuất kêu lên: "Trịnh ca ~ "
Tuy rằng không đuổi theo Trình Diệp, nhưng Trịnh Phi yên lòng, bởi vì hắn ta biết vừa nãy Trình Diệp không phải giận hắn ta, mà là Trình Bạch Nghiên quá tham lam, hơi quá đáng nên cậu mới có thể không kìm chế được nỗi lòng.
Về phần Dương Thịnh ——
Trịnh Phi liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy Trình Diệp sẽ không thích loại người như tảng băng này.
Vốn dĩ Trình Diệp không thích con trai, nghe đâu hình mẫu lý tưởng còn là tiểu muội dễ thương, ôn nhu hiền lành, giờ mà chấp nhận được người lạnh băng vô tình như tảng đá mới là lạ.
Dương Thịnh như vậy, so với hình mẫu Trình Diệp yêu thích chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
Về phần tại sao muốn hắn ta ở cùng tầng ba, chắc là bởi vì Dương Thịnh đứng đắn đi, sẽ không làm gì có lỗi.
Trình Bạch Nghiên kêu Trịnh Phi vài lần đều không được đáp lại, chỉ nhìn thấy đối phương híp mắt, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện vui gì, khóe miệng đều cong cong.
Nhất định là Trình Diệp! Hồ ly tinh! Chỉ biết câu dẫn người khác! Cũng không biết học được động tác thấp hèn như vậy ở đâu!
Trình Bạch Nghiên mảnh mai, ôm cánh tay Trịnh Phi, vừa nghĩ tới tất cả mọi người đều ở phòng tốt, chính mình lại chỉ có thể vùi đầu ở phòng bảo mẫu (người giúp việc) lầu một, nước mắt liền rơi xuống, không tình nguyện.
Cô ta lắc lắc tay Trịnh Phi: "Trịnh ca, anh xem đi, Trình Diệp anh ta chính là nhắm vào em, anh ta từ nhỏ đã không thích em, nhưng... Nhưng em... Em vô tội, anh ta luôn nói là em hại chết mẹ anh ta, năm đó em mới bao lớn chứ, còn chưa hiểu chuyện nữa, làm sao là em được ~ "
Nói rồi Trình Bạch Nghiên tựa hồ nghĩ đến người phụ nữa có thân hình thon gầy mặc một chiếc áo sơ mi trắng kia, dường như một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Trình Bạch Nghiên cắn răng!
Người phụ nữ kia! Chỉ vì chồng không cần nữa, liền nhanh chóng đi tìm chết, nhưng lúc cô ta và mẹ mình tìm tới cửa, thế mà còn thể hiện một mặt nhẹ như mây gió, biểu tình đó... nhìn rất giống Trình Diệp.
Thật giống, trong mắt của bọn họ chưa từng có cô ta!
Trình Bạch Nghiên chính là nhìn không ưa bộ dáng như vậy của bọn họ, khẳng định đều là giả vờ, lúc đi rồi không biết là tìm một góc nào ngồi khóc đây!
Trình Bạch Nghiên tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại học theo mẹ cô ta, mắt thấy mẹ mình châm chọc khiêu khích, cô ta cũng làm theo, cũng không biết lỡ nói cái gì, người phụ nữ kia liền...
Cho nên ——
Vừa nghĩ tới ngày ấy, Trình Bạch Nghiên có chút sợ, nhưng càng nhiều hơn vẫn là hưng phấn. Cô ta thừa dịp người phụ nữ kia xuống lầu uống nước liền đẩy bà ta xuống, sau đó khóc lóc nói là người phụ kia muốn đánh mình, cô né một cái, người phụ nữ kia liền té xuống.
Không ai không tin cô.
Sau đó mẹ cô vẫn luôn khen cô, nói cô làm tốt lắm, còn nói người phụ nữ kia còn đang mang thai một đứa con trai, nếu để sinh ra sẽ thành mối nguy hại cho mẹ con cô.
Trịnh Phi lạnh mặt: "Cô biết rõ Diệp Tử không thích cô nói đến mẹ của em ấy, cô không thể không trêu chọc em ấy sao?"
Bất quá chỉ là một người đã chết mà thôi, nói cũng không cho nói sao?
Trình Bạch Nghiên bĩu môi, giậm chân một cái, vai uốn éo, khóc nức nở: "Trịnh ca, anh, anh xem bọn họ, cũng là đại nam nhân, cũng không biết nhường phòng cho con gái, từng người từng người một chút phong độ đều không có."
Ánh mắt Trịnh Phi dừng một chút, hắn ta cũng là nam nhân, hắn ta cũng muốn ở lầu hai, nhưng cũng vì nán lại một lúc lâu, mấy người kia đều mang theo quần áo bên người chọn xong phòng ngủ.
Ngoại trừ Dương Thịnh và Trình Diệp, cũng chỉ còn sót lại hai phòng nhỏ ở lầu một kia.
Trịnh Phi lập tức cúi đầu, hắn ta cũng là lần đầu tiên được ở biệt thự, vốn tưởng rằng có thể thoải mái hưởng thụ một phen, cho dù chết cũng đáng, không nghĩ tới...
"Trịnh ca, em sợ ở một mình, em... Em ở chung phòng với anh được chứ..." hai mắt Trình Bạch Nghiên vụt sáng, ngửa mặt lên khẩn cầu mà nhìn hắn ta.
Trịnh Phi tâm tình phức tạp, một hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Vậy tôi ở phía đối diện."
Trình Bạch Nghiên: "!" Cô cũng không phải muốn ở cùng Trịnh Phi, cô chỉ là muốn dựa vào Trịnh Phi để lên lầu hai thôi.
Trình Diệp nói rất đúng, nếu như Trịnh Phi ở lầu ba, cô thật sự sẽ tìm cớ để cùng ở lầu ba.
Nhưng —— Trình Bạch Nghiên không nghĩ tới đối phương muốn đi theo cô ở phòng cho người giúp việc, này không giống trong tưởng tượng của cô lắm.
Nhìn xung quanh một vòng, Trình Bạch Nghiên mới hậu tri hậu giác hiểu ra thì ra tất cả phòng đều bị mọi người chiếm mất, trên mặt lúc này nhuộm vẻ giận dữ: "Đây là chuyện gì xảy ra, Trịnh ca là đội trưởng, các anh làm sao có thể chỉ lo cho bản thân không để ý đoàn đội chứ?"
"Nói hưu nói vượn cái gì vậy!" Trịnh Phi giật mình, nữ nhân này trong đầu chứa bông gòn à, không có việc gì làm lại cứ đi kéo cừu hận cho hắn làm cái gì!
Cũng may bây giờ mọi người cũng không cùng Trình Bạch Nghiên tính toán, bất kể cô ta nói cái gì cũng chỉ coi như không nghe thấy!
Cũng không thấy trên mặt có biểu tình khó chịu, mỗi một người đều đang hứng thú bừng bừng nói đến biệt thự thật là xa hoa.
Trịnh Phi thở ra một hơi, cũng không dám để Trình Bạch Nghiên tiếp tục nói lung tung, vội vàng kéo vai Trình Bạch Nghiên một cái: "Đã nói là muốn ở cùng một lầu với tôi thì tôi tự mình quyết định, cô không cần nhiều lời!"
Nhưng cô không muốn ở, Trình Bạch Nghiên chép miệng, nhưng nhìn thấy Trịnh Phi sắp tức giận, không nói ra, chỉ lau nước mắt.
Phân chia chỗ ngủ xong chính là phân chia vật tư.
Xe tải còn đậu ở bên ngoài, Trình Diệp và Đồng Phồn phục vụ quên mình đổi lấy không bao nhiêu đồ ăn, đồ bọn họ lấy được đều đặt ở trên xe tải, đồ ăn nhanh do những người khác lấy từ cửa hàng trong kí túc xá đều bên trong xe hơi nhỏ.
Chỉ có Trình Bạch Nghiên tương đối đặc thù, trong lòng cô ta vẫn luôn ôm cái ba lô, bên trong đựng không ít đồ ăn ngon, nhưng... cô ta sẽ không nhường lại, phỏng chừng lại phải có một trận đối đầu lớn.
Đồng Phồn lúc đi qua liền đá cô một cái, mũi chân vừa vặn cọ lên bắp chân không mặc đồ của cô ta, tuy rằng trước khi vào cửa đã chùi chân cho sạch, nhưng vẫn để lại trên làn da trắng nõn một vết màu đen, Trình Bạch Nghiên đứng lên, xù lông nói: "Anh làm gì vậy? Không thấy bẩn sao?!"
Cô ta lấy giấy trong túi ra lau, cô chỉ mặc một cái áo T-shirt do Trịnh Phi đưa còn lại cái gì cũng không có, nên không muốn tiện tay lau bằng áo, chỉ trừng mắt nhìn Đồng Phồn.
"Bây giờ còn ngại bẩn, hai ngày nay cô không tắm vậy mà vẫn sống được?" Đồng Phồn hoàn toàn không nể mặt cô ta, tức giận nói, "Mau đi bê đồ đi!"
"Tôi?!" Trình Bạch Nghiên kinh ngạc kêu thành tiếng, "Mấy người là con trai bê còn chưa đủ sao? Tôi là con gái tại sao phải bê?"
"Tang thi cũng mặc kệ cô là nữ hay là nam, không làm việc thì không được chia đồ ăn!" Đồng Phồn lạnh nhạt liếc nhìn cô ta một cái, đột nhiên há mồm làm động tác cắn người, "Cắn loại người tâm tư đen tối, thúi lục phủ ngũ tạng, dù sao có thối hoắc đi nữa thì tang thi vẫn thích."
"Anh!" Trình Bạch Nghiên tức đến con ngươi đều sắp rớt ra ngoài, nhưng Đồng Phồn vừa dứt lời liền hướng về phía cô lườm một cái, vòng qua cô nhanh chóng đi tới cửa, căn bản không còn thấy nữa.
Bất quá Trình Bạch Nghiên cũng không muốn tính toán cùng Đồng Phồn, cô đã mệt chết đi được, chỉ muốn làm ổ ở trên ghế salon không động đậy, chỉ ngồi tại chỗ ôm chặt balo của mình, lớn tiếng hô một câu, "Tôi không đi, Trình Diệp là con trai cũng không đi, các người dựa vào cái gì bắt tôi đi?"
Loại chuyện nhỏ như bê đồ này sáu người con trai là dư sức, huống chi cũng không có bao nhiêu vật tư, Trình Bạch Nghiên nếu như là con gái bình thường, đương nhiên là không cần đi, nhưng——
Đồng Phồn nhìn cô ta không vừa mắt, lời trong lời ngoài đều muốn khiêu khích cô ta một chút, nhìn cô ta nóng nảy tức giận cậu ta liền thấy vui vẻ, cho nên mới tìm mọi cơ hội châm chọc cô ta.
Cuối cùng Trình Bạch Nghiên quả thật cũng không đi bê đồ, cô ta ngồi trên ghế salon, như nữ chủ nhân chỉ tay nhìn mọi người làm việc, tất cả mọi thứ đều chất ở phòng khách, nhìn qua là biết ăn không được bao lâu.
Dương Thịnh bởi vì phải lái xe vào chỗ đậu, là người cuối cùng đi vào, hắn sau khi đi vào, liền bắt đầu chia thức ăn và vật tư.
Cửa hàng nhỏ trong kí túc xá mặc dù nhiều đồ, nhưng bây giờ chỉnh lý mới phát hiện đa phần đều là đồ ăn không thể no, bổ sung năng lượng thì được, nhưng ăn ít sẽ bị cồn bụng, bụng rỗng sẽ rất khó chịu, không có ai có thể chịu được, vì vậy những đồ như bánh mì, mì ăn liền và mì sợi do Trình Diệp và Đồng Phồn gom được mới là những thứ có thể ăn no.
Trịnh Phi làm đội trưởng, dựa theo sự biểu hiện và điểm cống hiến của mỗi người trong suốt quãng đường mà phân phát vật tư, nhưng ——
Dương Thịnh chậm rãi nheo mắt lại, tầm mắt lạnh lẽo nhìn vật tư mà Trình Bạch Nghiên ôm, đi thẳng tới nói: "Bên kia cũng phải chia."
Trịnh Phi sững sờ, quay đầu liền thấy cái balo kia phồng bự đến mức sắp 'nổ tung', lúc này mới nhớ tới bởi vì không có thời gian, toàn bộ đồ ăn hắn ta gom được liền giao cho Trình Bạch Nghiên phụ trách chỉnh lý, tận dụng mọi cách để mang được nhiều đồ hơn, sau khi đến nhiều chuyện xảy ra nên hắn ta quên mất còn cái balo này.
Trình Bạch Nghiên cũng sửng sốt, cô ngồi lại đây là muốn được chia vật tư, không nghĩ tới đồ còn chưa được chia, mà còn phải giao nộp ra ngoài?!
Đừng có đùa, cô sẽ không đánh tang thi, cũng không tìm được đồ ăn, nếu bắt cô đưa hết đồ, vậy thì cô ăn cái gì! Bị Trình Diệp cho chết đói sao?!
"Đương nhiên phải chia." Trịnh Phi gật đầu, ra hiệu Trình Bạch Nghiên đem balo giao ra.
Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt liền bùng nổ, cúi người vững vàng ôm lấy balo, ngực dán chặt balo đều bị ép đến thay đổi hình dáng: "Này là của tôi, là Trịnh ca cho tôi, dựa vào cái gì phải giao cho các người!"
"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc cô cái gì cũng không làm lại chiếm nhiều đồ như vậy!" Đồng Phồn đứng dậy đi tới bên người cô ta, cũng không quan tâm Trình Bạch Nghiên muốn bỏ chạy, dùng sức túm dây balo kéo mạnh, Trình Bạch Nghiên đột nhiên không kịp chuẩn bị trực tiếp ngã nhào xuống nằm trên mặt đất, nhưng cô ta vẫn không buông tay, cả người nằm úp sấp ở trên balo, cô ta giống như người đang mang bầu, cong người dùng sức bảo vệ balo, không thèm để ý đến T-shirt quá ngắn đã bị kéo lên đến lưng, lộ ra quần lót màu trắng.
Nếu là cô gái khác, thậm chí là những người con gái mặc hở hang vào mùa hè Đồng Phồn cũng ngại nhìn, chắc chắn sẽ tránh hiểu lầm mà tránh ra, nhưng bây giờ ——
Cậu ta hoàn toàn không thấy bộ vị của Trình Bạch Nghiên bị lộ ra ngoài, mắt lạnh lẽo mạnh mẽ kéo balo ra khỏi người cô ta, quần áo bị kéo đến trên bụng, lộ ra bụng dưới bằng phẳng, Đồng Phồn cũng không nhìn nhiều, chỉ lẩm bẩm đồ trong balo khẳng định đều bị đè hỏng rồi trở lại vị trí cũ.
Mặt Trình Bạch Nghiên bị dây kéo xước qua đau rát, cô gào khóc liền dùng sức trừng kẻ cướp Đồng Phồn, nhưng lại phát hiện căn bản không có ai để ý cô ta, không thể làm gì khác hơn là bò lên cọ đến phía sau Trịnh Phi cáo trạng, ánh mắt còn hung hăng nhìn chằm chằm vào trong lồng ngực Đồng Phồn, chỉ cần Trịnh Phi vừa mở miệng, cô ta liền nhào tới giành lại: "Trịnh ca, đó đều là đồ do anh lấy, tại sao phải chia, điều này không công bằng."
Đồng Phồn hừ lạnh một tiếng, mở balo ra, ào ào ào đem tất cả mọi thứ bên trong đổ ra sàn nhà, để chung với đống đồ mang vào lúc trước, xì cười nói: "Cho dù là do Trịnh ca lấy, thì cũng không phải tất cả đều là của Trịnh ca." Lời này đúng, vì dù sao nếu không có những người khác canh gác cùng nhau giết tang thi, Trịnh Phi cũng không có thời gian lấy nhiều đồ ăn như vậy.
Hơn nữa nếu như ai lấy liền của người đó, vậy chẳng phải những người canh gác hoặc người giết tang thi sẽ chết đói sao?!
Trịnh Phi dùng bao nhiêu sức cũng không thể kéo Trình Bạch Nghiên từ trên người mình xuống, hắn ta nghiêm mặt: "Những thứ này đều là của mọi người, cô đừng nói nhảm!"
Trước mặt nhiều người như vậy bị hạ thấp mặt mũi, sắc mặt Trình Bạch Nghiên biến đổi liên tục, nhưng cô cũng biết những người này đã sớm nhìn mình không vừa mắt, trên lầu còn có Trình Diệp đang ngủ, một tên hận không thể giết chết cô ngay tại chỗ, nếu như ngay cả Trịnh Phi cũng không che chở cô, cô thật sự sẽ bị đuổi ra ngoài, bị tang thi 'gặm' (xé xác).
Cô ta muốn đồ ăn vì muốn sống, nếu bây giờ gây sự sẽ không tốt, Trình Bạch Nghiên nháy mắt một cái, hiếm thấy khéo léo không nói gì.
Trên đất là một đống lớn đồ ăn vặt, Đồng Phồn híp mắt, ở bên trong nhìn thấy một bịch trứng chim cút, lập tức vỗ vai đồng bọn, cười híp mắt nói: "Trình Diệp thích ăn cái này, chia cho cậu ấy đi."
Đó là suy nghĩ đột nhiên nhảy ra trong đầu cậu ta, sau khi nói ra lại có chút do dự.
Bởi vì trứng chim cút ăn thì ngon, nhưng không chắc bụng, chia cho Trình Diệp nói chẳng phải là cậu sẽ phải lấy cái khác đổi lại sao.
Những người khác cũng đều xem hiểu sắc mặt cậu ta, Uông Hải nhìn lướt qua những người khác, cười vung vung tay, liền đem túi bên cạnh mình đẩy ra ngoài, nói: "Một bịch trứng cút mà thôi, cho cậu ấy là được rồi, cậu lấy đi."
Đồng Phồn trong nháy mắt cười tươi, liền muốn đi tới lấy, lại bị âm thanh của Trình Bạch Nghiên ngăn lại: "Dựa vào cái gì mà cho anh ta, lúc mấu chốt một bịch trứng cút cũng có thể cứu mạng một người!"
Cô ta giống như là phụ nữ tính toán chi li khi đi chợ, cảnh giác nhìn Đồng Phồn: "Mỗi người đều phải phân chia đồng đều, Trình Diệp anh ta muốn lấy bịch trứng cút này thì phải dùng những thứ khác để đổi!" Nghe tên Trình Diệp liền phiền, Trình Bạch Nghiên mãn tâm mãn nhãn cũng không muốn Trình Diệp được sung sướng, cho nên vừa nghe thấy Trình Diệp được chỗ tốt, 'gai' trên người đều dựng đứng lên!
"Cô..." Không chờ Đồng Phồn nói xong, Dương Thịnh trực tiếp ném ra ba gói sôcôla, trầm giọng nói, "Ba cái này đổi lấy bao trứng cút chắc cũng đủ rồi, đổi đi!" Hắn xốc tay Đồng Phồn lên, trực tiếp đem trứng cút bỏ vào đống đồ ăn thuộc về Trình Diệp.
Trình Bạch Nghiên vốn còn muốn nỗ lực cãi lý, nhưng khí thế trên người Dương Thịnh thực sự hơi doạ người, liền rụt cổ lại không dám nói thêm nữa.
Đồng Phồn vào lúc này còn không quên trào phúng cô ta một câu: "Tổn nhân bất lợi kỷ (*), trứng cút cũng không phải của cô, thôi vậy, nói chuyện với cô liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, đừng nhìn tôi, tránh ra đi!" Cậu ta ghét bỏ mà xoa xoa cánh tay nổi da gà, tận lực không nhìn Trình Bạch Nghiên, tiếp tục phân chia vật tư, "Sôcôla ai muốn, lấy thì không thể lấy mì ăn liền và mì sợi."
(*) Tổn nhân bất lợi kỷ: Bình thường người xấu hại người đều vì danh lợi hoặc lợi ích cá nhân còn tổn nhân bất lợi kỳ là hại người mà không vì lý do gì. Thích là làm.
Trình Bạch Nghiên bị tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Tính khí cô ta vốn không hư hỏng như vậy, hơn nữa cũng không phải chưa từng nằm gai nếm mật, nhưng ——
Không thể kìm được bản thân không nổi trận lôi đình!
Tên này quá độc miệng, Trình Bạch Nghiên rất muốn đi lên xé rách miệng Đồng Phồn.
Nghiến răng ken két, lần này cô sẽ nhịn, Trình Bạch Nghiên nắm vạt áo Trịnh Phi, ở trong lòng tự nói với mình phải nhẫn nại, tuyệt đối đừng khiến Trịnh Phi ghét mình, vậy thì sẽ cái được không đủ bù đắp cái mất.
Trình Diệp là bạn trai của mình, mình lại là đội trưởng, Trịnh Phi vốn cũng muốn trực tiếp đem trứng cút chia cho Trình Diệp, bị Trình Bạch Nghiên nói lại có chút do dự, không nghĩ tới liền bị Dương Thịnh đứng ra đổi cho Trình Diệp.
Tâm mới vừa bình tĩnh lại, lại có chút không thoải mái, luôn cảm thấy gương mặt kia của Trình Diệp thu hút rất nhiều người... Nhưng mà cũng chưa từng thấy Dương Thịnh kết bạn, nam nữ đều không có.
Trong lòng hắn ta ngổn ngang, lại cảm thấy Dương Thịnh không phải người như vậy, tuy rằng có hơi trầm mặc, nhưng nhân phẩm rất tốt, càng nghĩ càng cảm thấy Dương Thịnh không ưa Trình Bạch Nghiên gào gào thét thét mới muốn nhân nhượng cho yên chuyện.
Miễn cưỡng cảm thấy được an ủi.
Dù sao hai người này trước cũng không quen biết, không thể liên quan đến nhau.
Nhưng tâm lý vẫn có một cây gai, ở trong lòng Trịnh Phi không ngừng nảy mầm, nhìn Dương Thịnh nhiều hơn một chút, nhưng đối phương vẫn luôn không thèm để ý đến hắn ta.
Theo nguyên tắc Trình Bạch Nghiên không giúp ích được gì là không được chia bất cứ thứ gì, Trịnh Phi cho dù có lòng an ủi chia cho cô ta, nhưng những người khác đều trợn tròn mắt nhìn, đặc biệt là Đồng Phồn, tựa hồ chỉ cần Trình Bạch Nghiên lấy nhiều hơn một chút thì cậu ta sẽ nhào lên trực tiếp cắn chết đối phương.
Trịnh Phi liền tượng trưng mà cho Trình Bạch Nghiên một ít bánh quy và một bịch bánh mì ngọt.
Lần này Trình Bạch Nghiên thật sự muốn bùng nổ.
Cô ta nhìn chằm chằm một đống đồ vật trước mặt người khác, một lúc sau mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, không thể tin được mà nhìn đồ ăn trước mặt mình, chừng này còn chưa đủ đồ ăn cho một ngày.
Trình Bạch Nghiên hít sâu một hơi, thời khắc sống còn vẫn nhẫn nhịn không gào thét, chỉ hít sâu mấy lần mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Cô ta không la lối, mà dính sát cánh tay Trịnh Phi cổ họng dính nị nói: "Trịnh ca, em cũng đi cửa hàng lấy đồ, tại sao em chỉ được chia ít như vậy, em mặc dù là con gái, không ăn nhiều như bọn anh, nhưng cũng không thể chia ít như vậy chứ."
Lần này Đồng Phồn không lên tiếng, ngược lại người vẫn luôn trầm mặc, từ trước đến giờ không nói gì cũng không có cảm giác tồn tại - Vương Đàm lên tiếng: "Cô cùng đi quầy hàng trong khách sạn không chỉ không giúp đỡ được việc gì, còn dẫn tới một đám tang thi, đã thế còn kéo Trịnh ca không để chúng tôi đi vào lấy mì, bây giờ còn có mặt mũi đòi ăn?"
Không nghĩ tới Vương Đàm lúc bình thường không mở miệng, vừa mở miệng liền sắc bén như vậy, bất quá lời hắn ta nói là sự thật.
Cửa hàng trong kí túc xá vốn không lớn, vào cửa chính là kẹo cao su, cà phê, một ít đồ ăn vặt, mì ăn liền, bánh mì, cháy cơm chắc bụng đều ở tận cùng bên trong phòng nhỏ, ở giữa là hành lang chỉ đi vừa một người.
Vốn dĩ bọn họ muốn đi vào bên trong lấy đồ trước, nhưng Trình Bạch Nghiên đòi đi đầu tiên, cô ta nhìn thấy đồ ăn là giống như người bị bỏ đói mấy năm trời, đôi mắt đều sáng lên, vội vã không nhịn nổi mà chất đồ ăn vào balo, thành ra tất cả đều là những món không có tác dụng no bụng như nước ngọt, sôcôla thậm chí còn có kẹo cao su, khiến mọi người thiếu chút nữa muốn giết cô ta.
Cuối cùng, vẫn là Trịnh Phi đè cô ta xuống, mọi người mới miễn cưỡng đi vào, một lần đương nhiên là lấy không được bao nhiêu, đặc biệt là túi đóng gói chân không đều đặc biệt chiếm diện tích, cho nên mọi người đều chỉ có thể mang một ít ra thả xuống sau đó lại đi vào.
Cũng không nghĩ đến ——
Tang thi ngoài cửa loạng choà loạng choạng căn bản không có lực sát thương gì, hai người đối phó thì vẫn thừa sức, nhưng Trình Bạch Nghiên ôm một bao đồ ăn lớn vội vã từ trong cửa hàng nhỏ đi ra, trước mặt liền thấy một con tang thi tanh hôi, cô ta liền hét lớn, tiếng thét vang vọng như muốn cắt ngang bầu trời, phần lớn tang thi đều nghe thấy, nhanh chóng lao tới.
Vốn dĩ có mấy người kia ngăn cản, Trịnh Phi còn có thể lại đi vào một chuyến, nhưng Trình Bạch Nghiên lại cố tình ôm cánh tay Trịnh Phi không buông, giằng co đến cuối cùng mọi người không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, trực tiếp trở về trên xe.
Cái này cũng là lý do tại sao bọn họ rõ ràng đi cửa hàng nhỏ trong kí túc xá, nhưng lại lấy đồ ăn không chất lượng bằng nhóm Đồng Phồn.
"Ha ha!" Đồng Phồn nghe xong càng tức giận hơn cười lạnh, cũng không biết nên nói gì cho tốt, hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ vẫn không ném cô ta ra ngoài.
Trình Bạch Nghiên vẫn không cảm thấy mình sai, trái lại cây ngay không sợ chết đứng nói: "Lúc đó anh cũng ở đó, anh không thấy đám tang thi lít nha lít nhít đó sao? Nếu Trịnh ca xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?" Vóc dáng cô ta tuy rằng thấp bé, nhưng ánh mắt lại khinh bỉ, bễ nghễ nhìn Vương Đàm, "Lúc đó chính anh là người mạnh mẽ yêu cầu Trịnh ca vào thêm một chuyến, anh rốt cục tại sao lại tự tin như vậy?!"
Trình Bạch Nghiên nhất thời liền làm khó dễ: "Anh vì bản thân mà muốn hại chết Trịnh ca hay sao?"
Vương Đàm trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, hắn ta luôn không biết cách nói chuyện, liền bị nghẹn đến hai gò má đỏ chót, mạnh mẽ cúi đầu.
Mà Trịnh Phi, không hiểu ra sao liền biến thành trung tâm gió bão, hắn ta thấy Vương Đàm quẫn bách, sắc mặt liền chìm xuống.
"Cô im miệng đi!" Trịnh Phi lần đầu tiên rống lên với Trình Bạch Nghiên, cô sợ đến mức run lên một cái, cắn phải đầu lưỡi đau đến rơi nước mắt, cô ta ủy khuất tới gần Trịnh Phi, "Trịnh ca, em là thật sự quan tâm anh nha!"
Trịnh Phi cắn răng hất tay của cô ta ra: "Tôi không cần!" Hắn ta áy náy hướng về phía Vương Đàm nói: "Lão tứ, cô ta nói hưu nói vượn, cậu chớ để trong lòng."
Vương Diễm hướng nội, là vì hắn ta sống từ nhỏ ở trên núi, nhà nghèo cho nên vẫn luôn tự ti, bình thường ở ký túc xá cũng không thích nói chuyện, cả ngày ngoại trừ vùi mình trong thư viện chính là tới chỗ làm việc, vốn quan hệ của bọn họ không thân thiết lắm, giờ khắc này cũng không biết nên có biểu tình gì, lắc lắc đầu liền không nói câu nào.
Hắn ta cúi đầu, triệt để che lại giận dữ và xấu hổ trên mặt.
Trịnh Phi còn muốn nói gì đó, lại bị Dương Thịnh nháy mắt ra hiệu, cũng mím môi không nói gì nữa.
Trình Bạch Nghiên còn muốn tiếp tục gây sự, nhưng tất cả mọi người đã phân chia xong, không ai nguyện ý chia đồ của mình để 'nuôi' cô, tay chân lanh lẹ mà đem đồ sắp xếp gọn, lục tục vác lên lầu hai.
Mà Dương Thịnh, so với bọn họ còn nhanh hơn, không hề liếc mắt nhìn toàn bộ đồ hắn được chia mà nhồi vào trong túi đeo lưng, lại tinh tế kiểm tra đồ được chia cho Trình Diệp, thấy không thiếu gì, liền xếp vào cái bao, sau đó mang lên lầu ba.
Trong phòng khách cũng chỉ còn sót lại Trịnh Phi và Trình Bạch Nghiên còn đang cáu kỉnh vẫn luôn bám sát hắn ta.
Trịnh Phi đau đầu, hắn ta không biết Trình Bạch Nghiên tại sao liên tục nhìn chằm chằm vào mình, hoặc có lẽ bởi vì hắn ta là bạn trai của anh cô, cũng có lẽ bởi vì hắn ta là đội trưởng, bất quá ——
Trịnh Phi nhìn Trình Bạch Nghiên dáng dấp mảnh mai nằm nhoài trong lồng ngực của mình, nghĩ thầm, Trình Bạch Nghiên này sẽ không phải là coi trọng mình đó chứ, muốn ôm đùi mình sao?!
Tuy rằng hắn ta không thích Trình Bạch Nghiên, nhưng nếu như hắn ta thật sự không quan tâm Trình Bạch Nghiên, cô thật sự sẽ chết.
Trịnh Phi thở dài một hơi, ai bảo hắn ta là đội trưởng chứ, chỉ có thể lo thôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Trình Bạch Nghiên, đầu tiên là động viên sau đó khuyên bảo cô ta đừng nhắm vào Trình Diệp nữa.
Trình Bạch Nghiên bám vào áo hắn ta phản bác, nháo nhào liền vùi vào trong lồng ngực của hắn ta, cũng không biết hai người nói cái gì, ngược lại bọn họ ở phòng khách dưới lầu sững sờ hồi lâu, trong lúc không ai đi ra khỏi phòng, không ai quấy rối bọn họ, hai người đùa giỡn rất vui.
Bất quá quả thật có hiệu quả, Trịnh Phi cuối cùng cũng khiến Trình Bạch Nghiên bình tĩnh lại, cô cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, giữ khuôn phép cầm đồ của mình, tuy rằng còn chưa phục, nhưng hiển nhiên không ương ngạnh lớn lối nữa, sau khi yên tĩnh lại thật giống như em gái hàng xóm ngoan ngoãn.
...
Trình Diệp ở trong không gian bí cảnh tắm rửa sạch sẽ, còn ngâm nước nóng để giảm bớt nhức mỏi, lúc này mới ung dung thong thả đi ra, cậu là từ nhà vệ sinh tiến vào không gian bí cảnh, sau khi đi ra đương nhiên vẫn ở trong nhà vệ sinh.
Mới vừa tắm xong, tóc tai cũng chưa hề lau khô, vẫn còn ướt nhẹp, trên người chỉ mặc một cái T-shirt rộng lớn màu trắng và quần lót thuần trắng, T-shirt chẳng hề dài, chỉ có thể che một phần quần lót, đôi chân dài mảnh khảnh hiện ra ánh nước.
Trình Diệp nghiêng đầu, nhìn gương nửa ngày, chà chà hai tiếng: "Đây là gương mặt của tao sao, cũng không đến nỗi nào?" Mặt như vậy mà Dương Thịnh còn cảm thấy mị lực của cậu tầm thường, tên kia chắc chắn là bị 'mù', hết thuốc chữa rồi.
666 cũng nhìn qua: "Đương nhiên rồi, bất quá Đại Diệp Tử có chút cường thế, cho nên ánh mắt hung ác cực kì, mặt nhìn qua có hơi ác liệt, hiện tại cậu được xếp vào top Bạch Liên hoa thế giới, cậu cũng chớ xem thường những động tác nhỏ này, có lúc chỉ cần ánh mắt biến hóa, một người có khí chất thì tướng mạo cũng sẽ bị ảnh hưởng."
"Cậu đừng nghe Dương Thịnh nói hưu nói vượn, hắn mới gặp qua được mấy người, biết cái gì chứ, cậu như vậy rất đẹp." 666 biết Trình Diệp không thích nghe hai chữ 'tầm thường', vội vàng động viên nói.
Vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí một nhìn biểu tình nhỏ bé trên mặt cậu biến hóa.
Trình Diệp như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngón tay xoa nhẹ hai má.
Không phải nghĩ tới Dương Thịnh, mà là nghĩ đến một chuyện khác.
Nguyên lai bọn họ cảm thấy cậu không bạch liên hoa không phải vì cậu không đẹp, người gặp người thích, mà là cậu không có khí chất nhu nhược làm cho người khác muốn bảo vệ che chở của bạch liên hoa.
Chậc, không phải là đàn ông đích thực, Trình Diệp bĩu môi, tiếp tục lau tóc.
"Ầm ——" cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị phá tan, Trình Diệp sợ hết hồn, cảm giác an ổn trong nháy mắt ngừng lại, trong tay cậu còn đang cầm khăn tắm màu trắng lau tóc, quay người khiếp sợ nhìn Dương Thịnh đứng ngoài cửa một mặt tăm tối, "!"
"Anh tại sao lại ở trong đó?" Trình Diệp nhìn thấy Dương Thịnh, lúc này mới thở ra một hơi, còn tưởng rằng tang thi xông tới, nhưng mà trong phòng đột nhiên xuất hiện một người thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Dương Thịnh chỉ nhìn chằm chằm cậu, Trình Diệp thuận theo tầm mắt của hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đang không mặc quần, lại nhìn biểu tình trên mặt Dương Thịnh đã thay đổi, ý tứ xâm lược dày đặc lan tỏa giữa hai người, vững vàng buộc chặt Trình Diệp.
"Ha." Trình Diệp cũng phản ứng lại hắn có chút vấn đề, nhưng cũng không vấn đề gì, ngược lại cậu vốn là muốn câu dẫn Dương Thịnh.
Coi như sớm hơn kế hoạch, nhưng đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại xông vào, cậu còn tưởng rằng mình sắp bị —— bá vương ngạnh thượng cung rồi!
Trình Diệp đi về phía trước một bước, mắt hiện ý cười nhìn Dương Thịnh: "Làm sao, muốn đến vậy sao?" Cậu cúi đầu nhìn Dương Thịnh, "Ha ha, rất có tinh thần, đến, chào hỏi một chút!" Cậu làm động tác khiêu khích, nhưng phối hợp với gương mặt mềm nhũn một chút hạ lưu cũng không có, thậm chí còn có chút —— ngây ngô dụ người.
Dương Thịnh thở hổn hển.
Con ngươi Trình Diệp chuyển động, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Mũi chân cà cà cẳng chân Dương Thịnh, liếm khóe miệng của mình sờ cơ bụng mình mơ ước: "Tất cả mọi người đang ngủ, nếu không... Chúng ta cũng ngủ?"
Dương Thịnh bỗng nhiên đè tay câu lại, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Trình Diệp sững sờ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, khẽ cười thành tiếng: "Làm sao vậy?"
Dương Thịnh kéo áo cậu một cái, che đi bả vai đang lộ ra bên ngoài của cậu, sau đó mới mở miệng, khàn giọng trầm thấp: "Tôi mới vừa đi vào."
"Ừm." Trình Diệp không phản đối, tựa hồ không có gì không thích hợp.
Dương Thịnh nhíu nhíu mày, ánh mắt lại quan sát nhà vệ sinh một lần nữa: "Cậu không ở trong đó."
"Ồ?" Trình Diệp mặt không biến sắc, vẫn như trước mỉm cười nhìn hắn, bỗng nhiên nhón chân lên hôn lên khóe miệng hắn một cái, "Nếu như tôi là hồ ly tinh, anh sợ không?"
Dương Thịnh đột nhiên ôm chầm lấy eo cậu, ôm chặt người cậu vào trong lồng ngực hắn, hung hăng hôn môi cậu, khí thế tăng vọt cơ hồ phải nhấn chìm Trình Diệp, cậu thậm chí cảm thấy da mình như bị điện giật, hơi run rẩy, biểu tình thành thạo điêu luyện của Trình Diệp rốt cục thay đổi, trở nên hơi thất kinh, còn có chút sợ sệt, khước từ Dương Thịnh: "Anh, anh đừng dùng dị năng!"
M* nó, dị năng của anh là sấm sét, đây là muốn đánh chết ai?
Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính