Chờ Một Mai Nắng Đến
Chương 71: 71: Vở Kịch Hạ Màn
Ông ta đúng là một người rất hiếu thảo...
Diệp Khả Như đứng một bên bình luận.
Tuy biết Dương Quyền Triết không phải con người tốt đẹp gì nhưng cô có thể thấy rõ sự yêu thương trong mắt ông ta dành cho mẹ mình.
Nhưng dẫu vậy, cô vẫn không thể dung nạp nổi cái sự ích kỷ đến tàn nhẫn của ông ta.
Vả lại, nếu ông ta thương mẹ mình như vậy, cớ gì lại đối xử khác lạ với A Thần? Suy nghĩ của người đàn ông này cô thật sự không hiểu nổi.
- Ừ, em nói đúng! Nhưng dù sao con cờ thì vẫn mãi là con cờ mà thôi.
Dương Thừa Nam hờ hững đáp.
- Con cờ?
Cả Dương Thần và Diệp Khả Như đều bị hai chữ này làm cho khó hiểu.
- Kịch hay bắt đầu rồi.
Anh không giải thích gì với hai người mà chỉ chăm chú quan sát màn hình lớn.
Một, hai, ba....
Vụt!
Đèn trong phòng lại một lần nữa bị vụt tắt.
- Có chuyện gì vậy?
- Lại có thêm tiết mục gì nữa sao?
- Dương Quyền Triết này đúng là thích làm rầm rộ mà...
Đám người dự tiệc còn tưởng là kịch bản do ông ta sắp đặt nên xôn xao bàn tán.
Nhưng Dương Quyền Triết lúc này lại đang nhíu chặt mày hỏi xem nhân viên đang có chuyện gì xảy ra.
- Chuyện này là sao?
Ông ta khó chịu hỏi.
- Chúng tôi không biết! Mọi việc chúng tôi đều làm theo lời của ngài!
Mấy nhân viên có vẻ sợ sệt nói.
- Các cậu...
- Chuyện gì vậy? Đó không phải là Dương Quyền Triết sao?
- Eo ôi, sao có thể tàn nhẫn như vậy!
- Đánh đến nỗi vậy rồi, còn sống cũng sẽ bị tàn phế cả đời!
Bất chợt đám đông xung quanh ồn ào.
Ánh đèn trong phòng cũng đã được bật trở lại.
Chỉ duy có một thứ thay đổi là nội dung chiếu trên màn hình lớn.
Dương Quyền Triết đồng tử co rút không tin vào mắt mình đang đối diện với những gì được chiếu trên màn ảnh.
Đó là ông ta...nói đúng hơn là một video về những tội ác mà ông ta đã làm!
- Tắt! Mau tắt cho tôi!
Ông ta quát lớn nhưng lúc này đám đông đã bắt đầu ồn ào sôi nổi.
- Chậc, không ngờ ông ta lại là con người như vậy...
- Lúc đầu tôi có nghe tin về các việc làm dơ bẩn của ông ta....lúc đó còn cho rằng có kẻ dở trò, nghĩ ông ta bị đổ oan..
- Nhìn số người bị ông ta tra tấn xem, muốn sống e rằng cũng là một điều khó...!
Thoáng chừng, tất cả ánh mắt cùng lời nói châm biếm nhắm thẳng vào Dương Quyền Triết khiến ông ta phẫn nộ.
Lớp mặt nạ luôn cố gắng đeo lên cũng vì vậy mà vỡ nát tan tành.
- Con mẹ nó! Mau tắt đi, tụi bây có bị điếc hay không hả lũ ngu kia!
- A Triết, con bình tĩnh lại...
Lâm Gia Thi cảm thấy có điều không ổn liền lên tiếng khuyên can.
Nếu để nó làm loạn thì mọi kế hoạch nhất định sẽ đổ sông đổ biển.
"Người sắp đặt là tên nhóc đó sao?"
Dương Mỹ Lệ không có chút gì gọi là quan tâm đến Dương Quyền Triết và Lâm Gia Thi.
Ánh mắt bà ta lúc này đang bận quan sát nhất cử nhất động cùa Dương Thừa Nam.
Cạch!
Bất chợt cánh cửa lúc này mở ra, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
- Dương Quyền Triết, món quà này ông có thích hay không?
- Mày...mày....
Dương Quyền Triết trợn to mắt nhìn kẻ xuất hiện.
Không đúng....là ảo giác! Là ảo giác mà thôi! Tên đó...tên đó vốn đã chết ở dưới vực thẳm!
- Phạm....Phạm Thụy Nghi...
- ......Anh tiểu Nghi...
Dương Thần và Diệp Khả Như cũng bị màn xuất hiện này dọa cho một phen.
Nhất là Dương Thần, cả cơ thể cậu lúc này đã bất động, ánh mắt vẫn đặt trên người con trai vừa xuất hiện.
Đó.....đó thật sự là anh tiểu Nghi của cậu....anh ấy...anh ấy....anh ấy vẫn còn sống!
Không biết do vui hay uất nghẹn mà nước mắt Dương Thần từng giọt bất chợt rơi xuống.
Có phải....cậu...cậu lại đang nằm mơ hay không?
Giấc mơ này....thật quá...nó là thật có phải không?
- Cậu nhóc như em yếu đuối như vậy, tôi đi rồi, ai có khả năng giúp em lau nước mắt...
Không biết từ lúc nào Phạm Thụy Nghi đã đứng đối diện cậu.
Hắn đưa tay lên giúp cậu lau đi nước mắt.
Giọng nói dịu dàng không chút lạnh lẽo kéo cậu trở về với thực tại đang tiếp diễn.
Ấm quá....sự ấm áp này không thể nào nhầm lẫn được....anh ấy thật sự còn sống....mình...mình không phải nằm mơ!
- Khóc nữa, mắt sẽ sưng.
Hắn khẽ cau mày nói.
- Mày...mày...
Dương Quyền Triết từ nãy đến giờ vẫn còn vô cùng sốc với sự xuất hiện của Phạm Thụy Nghi.
Không thể nào! Rõ ràng....rõ ràng đám ranh kia đã khiến thằng khốn này rơi xuống vực thẩm.
Chỗ đó sâu như vậy, rớt xuống không chết nhất định cũng bị tàn phế một đời nhưng....nhưng tại sao Phạm Thụy Nghi lại không có chút hề hứng gì mà vẫn bình an vô sự!
- Sao vậy? Cảm thấy tôi còn sống là một việc rất hoang đường sao?
Phạm Thụy Nghi lúc này đang đối mặt với Dương Quyền Triết.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, không có chút độ ấm nào mà một con người vốn cần nên có.
- Dương Mỹ Lệ, bà có phải cũng có cùng thắc mắc với ông ta hay không?
Bất ngờ, hắn đánh chủ ý sang Dương Mỹ Lệ khiến bầu không khí vốn căng thẳng lại thêm phần ngột ngạt..
Chờ Một Mai Nắng Đến