Chỗ Dựa
Chương 1
229@-Edit: Tròn
Hôm nay Nghiêm Noãn muốn đi thử vai nữ chính bộ phim <Năm tháng dài đằng đẵng>
Nói là tới thử vai nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, buổi thử vai này chỉ làm cho có.
Bộ phim này là do ảnh hậu Tô Lỵ đầu tư và tham gia sản xuất phim.Tô Lỵ sớm đã sớm nói với bên ngoài rằng muốn quay một bộ phim thanh xuân không rập khuôn theo những tình tiết cũ.
Về việc không theo những tình tiết cũ, Nghiêm Noãn không để ý cũng chẳng chờ mong gì. Dù sao thì theo nguyên tác, đây cũng là câu chuyện tình tay ba, một người thì sảy thai.
Sau khi nữ chính sảy thai, nếu như cô ấy lựa chọn ở lại tạt axit sufuric vào mặt tiểu tam tiểu tứ chứ không phải tinh thần sa sút, chán nản mà lựa chọn đi du học thì Nghiêm Noãn cảm thấy bộ phim này có thể cứu vớt được một chút. Chỉ tiếc nhà tư bản đạo đức giả, không ai nguyện ý bỏ tiền quay loại phản ánh bộ mặt thật của con người trong xã hội này.
Chỉ còn 15 phút nữa là tới lượt thử vai của cô. Khi đó cô mới lười biếng đi ra khỏi xe bảo mẫu, đi tới phòng nghỉ.
Mới vào cửa đã có người ân cần dẫn cô vào chỗ ngồi, lúc đó cũng vừa lúc trợ lý Đào Tử mua cafe quay về.
Nghiêm Noãn nhận lấy cốc cafe, uống một ngụm.
Vị ngọt của caramel đảo quanh đầu lưỡi, cô nhíu mày: “Sao không phải là kiểu Mỹ?”
Đào Tử liếm môi: “Không có kiểu Mỹ…”
Đào Tử vừa nói xong, trước cửa lại một trận ồn ào, Nghiêm Noãn không thèm để ý đến, chỉ đặt cà phê xuống, nói với Đào Tử: “Cái tôi muốn là kiểu Mỹ.”
Giọng nói lạnh nhạt, không cho người khác cơ hội phản bác.
Đào Tử bĩu môi, có chút không tình nguyện nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý: “Vâng.” Dù vậy thân thể cô vẫn không di chuyển, như thể đang đợi Nghiêm Noãn nói: Lần này thì thôi đi.
Chỉ tiếc sau đó Nghiêm Noãn không mở miệng nói thêm gì nữa, lúc này Đào Tử mới chậm rãi bước ra ngoài.
Đào Tử vừa mới đi ra ngoài thì bên trong đã có một trận náo loạn, có người không biết trời cao đất dày đi tới trước mặt Nghiêm Noãn, dáng vẻ như đang xem kịch: “Vừa rồi là đang giáo huấn trợ lý?”
Nghiêm Noãn ngồi trên ghế, không đáp cũng không đứng dậy, chỉ tiện tay lật xem tạp chí một cách nhàn nhã.
Ở trước một đám người mới bị phớt lờ, Thiên Huệ có chút mất mặt, cô ta mở miệng lần nữa, âm thanh dịu dàng: “Trợ lý mới hả? Không hiểu chuyện thì nên cẩn thận dạy bảo, không đáng nổi giận như vậy.”
Càng nói càng bôi đen, chiêu này Chu Thiên Huệ dùng rất tốt.
Nghiêm Noãn gấp quyển tạp chí lại, ngẩng đầu nhìn cô ta. Ánh mắt cô hiện lên vẻ mơ màng, giống như là coi những lời trước đó không hề tồn tại.
“Chị Thiên Huệ, chi tới thử vai sao? Thử vai Mạnh Y Y hả?”
Giọng nói của cô ấm áp, dịu dàng, nghe như rất nghiêm túc, ân cần hỏi. Nhưng Chu Thiên Huệ bị cô hỏi như vậy, nghẹn lời.
Nghiêm Noãn cong môi cười, nói: “Chị Thiên Huệ, chị thử vai Mạnh Y Y nhất định không có vấn đề gì, hình tượng cũng rất phù hợp với khí chất của chị. Em tới thử vai Thường Duyệt, tin rằng chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cong mắt cười nhìn Chu Thiên Huệ: “Đến giờ rồi, chị Thiên Huệ, em đi thử vai trước đây, hẹn gặp lại ở đoàn làm phim.”
Nghiêm Noãn đứng dậy, khóe mắt nhìn thấy sắc mặt Chu Thiên Huệ thay đổi liên tục. Cô thờ ơ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ khinh miệt.
Những người mới tới thử vai tốp ba tốp năm đứng ở nơi hẻo lánh đưa mắt nhìn Nghiêm Noãn rời phòng nghi, trong lòng không khỏi cảm thán: Có khí chất thật đấy, nhìn xương quai xanh và khuôn mặt đó đi! Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, thật xinh đẹp.
Chu Thiên Huệ nhịn.
Chờ Nghiêm Noãn đi khuất hẳn, những người mới mới lấy lại tinh thần, biết mình đã nhìn thứ không nên thấy, bên ngoài ăn ý yên lặng như tờ, nhưng trong lòng lại tưởng tượng tới một màn đấu tranh gay gắt.
Mọi người ở đây đều biết nữ chính Thường Duyệt đã sớm định là Nghiêm Noãn, thử vai chỉ là cho có hình thức.
Nhà sản xuất một mực đưa ra châm ngôn ‘Casting công bằng’, còn mời máy tiểu hoa đán tới thử vai Thường Duyệt.
Người có chút ô dù đều biết vai diễn đã được quyết định, cũng không qua được cửa Tô Lỵ, liền khéo léo từ chối, chỉ có Chu Thiên Huệ không thức thời, còn muốn góp vui.
Mà Nghiêm Noãn biết rõ cô ta tới thử vai Thường Duyệt, nhưng lại nói cô ta tới thử nữ phụ đau khổ Mạnh Y Y, còn nói hình tượng và khí chất của cô ta đều rất phù hợp. Đây không phải là châm chọc cô ta lúc trước bị phú nhị đại giàu có bỏ rơi sao?
Trong lòng những người mới có cười nhạo và cũng có thở dài.
Quả thật, ngành giải trí thay đổi rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bây giờ không giống như trước. Hai năm trước, nếu nói Nghiêm Noãn và Chu Thiên Huệ là đối thủ ngang tài ngang sức thì hợp lý, nhưng bây giờ địa vị Chu Thiên Huệ thấp hơn Nghiêm Noãn không chỉ một bậc.
Bây giờ, khi nhắc đến tứ tiểu hoa đán, có ai không nhắc tới Nghiêm Noãn trước?
Huống hồ bạn trai của Nghiêm Noãn so với Chu Thiên Huệ vừa giàu có lại vừa đáng tin cậy hơn không biết bao nhiêu lần, nghe nói hai người họ sẽ kết hôn nhanh thôi.
Tiểu Manh mới(1) thầm hâm mộ, không biết lúc nào mới có thể tốt số giống như Nghiêm Noãn.
(1)Tiểu Manh mới: ý chỉ người mới trong ngành.
***
Buổi trưa gió thổi mang theo hơi nóng, thổi bên tai.
Nghiêm Noãn vừa thử vai xong, tiếp nhận cafe kiểu Mỹ từ tay Đào Tử. Cô híp mắt lại, nhìn xe bảo mẫu từ xa đến gần, vững vàng dừng ở trước mắt.
A Tinh thò đầu ra, “Chị, Đào Tử, lên xe đi.”
Nghiêm Noãn còn chưa động, Đào Tử đã ngồi lên ghế phụ trước, chỉnh điều hòa, miệng còn không ngừng phàn nàn, “Mới vào tháng năm mà làm sao lại nóng như vậy.”
A Tinh quay đầu nhìn cô ta, muốn nói lại thôi, nhìn Nghiêm Noãn còn đứng nguyên tại chỗ, cô vội vàng xuống xe, mở cửa cho Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn đưa mắt nhìn A Tinh, sau đó mới chậm rãi bước vào trong xe.
***
Đường xá Đế Đô càng ngày càng tệ, không lái được bao xa đã bị kẹt thành một đoàn.
A Tinh mắt nhìn kính chiếu hậu, Nghiêm Noãn không ngủ, cô thuận miệng gợi chuyện: “Vừa rồi thử vai không có vấn đề gì chứ?”
Đào Tử trực tiếp nhanh đáp lại, “Có thể có vấn đề gì, nhưng mà Chu Thiên Huệ cũng tới thử vai Thường Duyệt.”
Chu Thiên Huệ à?
Nghe được cái tên này, A Tinh nheo mắt lại, không có nói tiếp nữa.
Có điều, trong lòng lại nghĩ: Hôm nay Chu Thiên Huệ ăn không ít cục tức đi.
Cô hiểu rất rõ Nghiêm Noãn. Trước kia Chu Thiên Huệ làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, hôm nay Nghiêm Noãn không đáp trả mới là chuyện lạ đấy.
Phía trước nhích từng chút một.
Đào Tử mất kiên nhẫn, lại hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đang đi tới chỗ nào đấy? Em quên mất hành trình hôm nay rồi.”
A Tinh đang muốn nói cho cô, Nghiêm Noãn đã mở miệng hỏi lại, “Cô là trợ lý sao, tôi không trả lương cho cô à?”
Nghe được giọng Nghiêm Noãn lạnh nhạt với không kiên nhẫn, sắc mặt Đào Tử có chút khó coi. Cô ta không dám nhìn sắc mắt Nghiêm Noãn qua gương chiếu hậu, chỉ nhỏ giọng đáp một câu: “Lịch trình ở chỗ chị Tuệ…”
Lại đá sang qua Diêm Tuệ.
Trong lòng A Tinh lặng lẽ thắp một ngọn nến cho cô ta.
Quả nhiên, một giây sau Nghiêm Noãn nổi giận: “Xuống xe.”
Đào Tử nghe không hiểu Nghiêm Noãn đang nói cái gì, ngây ngốc nhìn A Tinh.
A Tinh liếc mắt qua, nhìn về tay cầm cửa.
Đào Tử vẫn chưa phản ứng, nhìn tay cầm cửa một lúc lâu, rốt cục đã hiểu. Cô có chút không thể tin, “Chị Nghiêm Noãn…không đến mức vậy chứ.”
Nghiêm Noãn khẽ nhíu mày, đã không còn kiên nhẫn.
A Tinh đã hiểu, lưu loát xuống xe mở cửa ghế phụ, cũng không có ý gì khác, chỉ là cho Đào Tử xuống nhanh hơn.
Cuối cùng Đào Tử vẫn bị đuổi xuống xe.
Nhưng A Tinh còn có chút lo lắng, “Chị, thật sự để cô ta ở chỗ đó sao?”
Nghiêm Noãn thờ ơ vén tóc, “Cô ta không phải có năng lực sao, đi mấy bước tính là gì.”
“Em không lo lắng cô ta không đi đường được, em lo lắng là khi cô ta tới chỗ khác sẽ nói lung tung.”
Nghiêm Noãn nhẹ mỉm cười, “Em cho rằng chị chịu đựng cô ta, cô ta sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng? Ngày ngày ở trước mặt chị nói xấu người khác, nếu không cho cô ta biết điều một chút thì cô ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ sợ là ngay cả tư tưởng Mác-Lenin, triết học xem ra đã quên sạch.”
Rất có đạo lý, cô không cách nào phản bác được…
Trong lòng A Tinh yên lặng thắp nến cho Đào Tử, không khuyên nhủ nữa. Dù sao thì ngoại trừ cô, ngay cả người đại diện Diêm Tuệ, Nghiêm Noãn cũng không muốn. Một trợ lý bé nhỏ chuyên ỷ lại vào quan hệ như thế việc gì Nghiêm Noãn phải nhịn chứ.
A Tinh đưa mắt nhìn đồng hồ, “Chị, đoán chừng đến chỗ đấy đã muộn rồi.”
“Không sao cả.”
Nghiêm Noãn nhìn ngoài cửa sổ, nói không sao cả.
Có điều, đây là lễ ra mắt phim, muộn tầm mười phút cũng không có việc gì lớn.
Lại nói, nếu không phải cô nghĩ cuộc chơi nào cũng sẽ có lúc tàn, lần đi này cũng giữ chút thể diện cho công ty thì cô đã không đi rồi.
***
Lúc Nghiêm Noãn đến rạp chiếu, phim đã chiếu tới đoạn của cô.
Cô mặc bộ váy lụa màu trắng đứng ở bờ biển, gió biển thổi làm mái tóc dài đen nhánh bay tán loạn, ánh nắng bình minh dịu nhẹ, nước biển hiện lên những tia sáng lấp lánh, dao động tràn qua mắt cá chân trắng nõn.
Trước ống kính, làn da Nghiêm Noãn trắng nõn, không tì vết.
Cô rũ mắt, lông mi thật dài, từng cọng rõ ràng, mềm mại che cảm xúc dưới đáy mắt, ngay cả âm thanh cũng rất nhẹ, năm chữ ngắn ngủi nhưng khiến lòng người run lên.
“Chúng ta chia tay đi.”
Nói xong câu đó, ống kính đặc tả gò má cô năm giây, sau đó cắt đến ánh mắt nam chính, cuối cùng chậm rãi kéo ra xa quay toàn cảnh, trở thành hồi ức hoàn toàn mơ hồ.
Đây là cảnh đầu tiên của cô trong bộ phim, cũng là lần cuối cùng xuất hiện.
Đặc biệt diễn vai bạn gái trước của nam chính, phần lớn là miêu tả khoảng thời gian nam chính sống ở quá khứ, chia tay ở bờ biển là cảnh duy nhất.
Tính ra, loại mối tình đầu như này, nhân vật trong sáng, cô diễn qua mười mấy lần.
Nghiêm Noãn lẳng lặng đứng trong góc nhỏ, mãi khi xem hết đoạn này, mới trở lại ngồi vị trí của mình.
(2)Thêm đùi gà: một câu nói ở Trung Quốc, được sử dụng như một lời khen.
Cái gì mà khả năng diễn xuất, độ hiểu biết của cô khá nông cạn. Đơn giản là thích cái đẹp, đúng lúc trong bộ phim này, mình 360 độ không góc chết, toát lên vẻ tiên khí.
Nhưng mà từ trước tới nay Nghiêm Noãn chỉ thưởng thức vẻ đẹp của mình, đối với nam nữ chính, thực sự không sao hứng thú nổi, huống hồ đây là phim tình cảm, xem một hồi, cô có chút buồn ngủ. Nếu bị công chúng chụp được vẻ buồn ngủ của mình thì không được tốt, cô chỉ có thể giữ vững tinh thần, bày ra dáng vẻ xem chăm chú.
Lúc phim sắp kết thúc, chỗ trống bên phải có người ngồi xuống.
Nghiêm Noãn vô ý thức nghiêng đầu, đập vào mắt đầu tiền là một bàn tay cứng cỏi, đang cầm chai nước khoáng.
Ánh sáng rạp phim chiếu mờ mờ, Nghiêm Noãn liếc qua dò xét đối phương.
Người đàn ông này…Không, phải nói nam sinh này nhìn có vẻ đẹp mắt.
Anh mặc một chiếc áo thun màu đen có in chữ tiếng anh, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ điện tử, trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được gân xanh.
Nghiêm Noãn nhìn anh hơi ngẩng đầu lên uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, có chút thất thần.
Rất kỳ quái, chỗ ngồi của anh không dán bảng tên, ngồi ở chỗ này, không phải là fan hâm mộ, nhìn bộ dáng ăn mặc của anh như sinh viên, chẳng lẽ là nghệ sĩ công ty nào mới ký sao?
Lúc cô hoàn hồn, nam sinh đã uống nước xong, đang định đem chai trả về chỗ cũ, anh thoáng nghiêng đầu qua, Nghiêm Noãn chú ý, màu môi của anh rất nhạt, chỉ là vừa bị nước thấm ướt.
Dường như sau một giây đối phương nhìn qua, Nghiêm Noãn rất nhanh thu hồi ánh mắt dò xét, yên lặng nhìn chằm chằm chai nước suối chỉ còn một nửa bên tay phải.
Nhưng…Luôn cảm thấy chỗ nào không đúng.
Tầm mắt của cô chuyển động, trong lúc lơ đãng thì thấy bên cạnh tay phải nam sinh còn dựng một chai nước còn chưa mở. Mà lúc này nam sinh muốn dùng tay phải chống đầu, thả khuỷu tay trái xuống trước, hiển nhiên cũng phát hiện ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Anh có một mái tóc mềm mại, ánh mắt lạnh nhạt. Dưới ánh sáng màn hình mờ mờ, cả người anh như muốn hòa làm một thể với bống tối.
Là nam sinh thu hồi ánh mắt về trước, im lặng không lên tiếng, đem hai chai nước đổi vị trí, làm bộ dạng như không có gì.
Thế nhưng mà, chai nước kia cô đã uống qua một ngụm nhỏ rồi.
Nghiêm Noãn cũng yên lặng chuyển ánh mắt, nhìn về phía màn hình lớn.
Phim đang chiếu đến đoạn nam nữ chính hôn nhau, triền miên, dây dưa không dứt.
Rõ rãnh cũng quay qua rất nhiền cảnh hôn, không phải là người mới, nhưng vừa thấy cảnh hôn, Nghiêm Noãn-người tự cho là mình bị lãnh cảm cũng thấy xấu hổ.
Những phút cuối xem phim.
Cô chỉ nhớ rõ những động tác nhỏ ngẫu nhiên của nam sinh bên phải, còn có hời hợt, giống như là hương vị phô mai muối biển(3), ngọt ngào, lại có chút mặn.
(3)Tên hơi lạ nhưng ở Trung Quốc lại có vị đó. Vd: kem phô mai muối biển:v
Lời của editor: Vì Nghiêm Noãn cứ tưởng nam chính còn trẻ, nhỏ hơn nên mình sẽ để xưng hô là cậu. Sau này khi Nghiêm Noãn phát hiện ra sẽ đổi là anh sau.
Chỗ Dựa
Hôm nay Nghiêm Noãn muốn đi thử vai nữ chính bộ phim <Năm tháng dài đằng đẵng>
Nói là tới thử vai nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, buổi thử vai này chỉ làm cho có.
Bộ phim này là do ảnh hậu Tô Lỵ đầu tư và tham gia sản xuất phim.Tô Lỵ sớm đã sớm nói với bên ngoài rằng muốn quay một bộ phim thanh xuân không rập khuôn theo những tình tiết cũ.
Về việc không theo những tình tiết cũ, Nghiêm Noãn không để ý cũng chẳng chờ mong gì. Dù sao thì theo nguyên tác, đây cũng là câu chuyện tình tay ba, một người thì sảy thai.
Sau khi nữ chính sảy thai, nếu như cô ấy lựa chọn ở lại tạt axit sufuric vào mặt tiểu tam tiểu tứ chứ không phải tinh thần sa sút, chán nản mà lựa chọn đi du học thì Nghiêm Noãn cảm thấy bộ phim này có thể cứu vớt được một chút. Chỉ tiếc nhà tư bản đạo đức giả, không ai nguyện ý bỏ tiền quay loại phản ánh bộ mặt thật của con người trong xã hội này.
Chỉ còn 15 phút nữa là tới lượt thử vai của cô. Khi đó cô mới lười biếng đi ra khỏi xe bảo mẫu, đi tới phòng nghỉ.
Mới vào cửa đã có người ân cần dẫn cô vào chỗ ngồi, lúc đó cũng vừa lúc trợ lý Đào Tử mua cafe quay về.
Nghiêm Noãn nhận lấy cốc cafe, uống một ngụm.
Vị ngọt của caramel đảo quanh đầu lưỡi, cô nhíu mày: “Sao không phải là kiểu Mỹ?”
Đào Tử liếm môi: “Không có kiểu Mỹ…”
Đào Tử vừa nói xong, trước cửa lại một trận ồn ào, Nghiêm Noãn không thèm để ý đến, chỉ đặt cà phê xuống, nói với Đào Tử: “Cái tôi muốn là kiểu Mỹ.”
Giọng nói lạnh nhạt, không cho người khác cơ hội phản bác.
Đào Tử bĩu môi, có chút không tình nguyện nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý: “Vâng.” Dù vậy thân thể cô vẫn không di chuyển, như thể đang đợi Nghiêm Noãn nói: Lần này thì thôi đi.
Chỉ tiếc sau đó Nghiêm Noãn không mở miệng nói thêm gì nữa, lúc này Đào Tử mới chậm rãi bước ra ngoài.
Đào Tử vừa mới đi ra ngoài thì bên trong đã có một trận náo loạn, có người không biết trời cao đất dày đi tới trước mặt Nghiêm Noãn, dáng vẻ như đang xem kịch: “Vừa rồi là đang giáo huấn trợ lý?”
Nghiêm Noãn ngồi trên ghế, không đáp cũng không đứng dậy, chỉ tiện tay lật xem tạp chí một cách nhàn nhã.
Ở trước một đám người mới bị phớt lờ, Thiên Huệ có chút mất mặt, cô ta mở miệng lần nữa, âm thanh dịu dàng: “Trợ lý mới hả? Không hiểu chuyện thì nên cẩn thận dạy bảo, không đáng nổi giận như vậy.”
Càng nói càng bôi đen, chiêu này Chu Thiên Huệ dùng rất tốt.
Nghiêm Noãn gấp quyển tạp chí lại, ngẩng đầu nhìn cô ta. Ánh mắt cô hiện lên vẻ mơ màng, giống như là coi những lời trước đó không hề tồn tại.
“Chị Thiên Huệ, chi tới thử vai sao? Thử vai Mạnh Y Y hả?”
Giọng nói của cô ấm áp, dịu dàng, nghe như rất nghiêm túc, ân cần hỏi. Nhưng Chu Thiên Huệ bị cô hỏi như vậy, nghẹn lời.
Nghiêm Noãn cong môi cười, nói: “Chị Thiên Huệ, chị thử vai Mạnh Y Y nhất định không có vấn đề gì, hình tượng cũng rất phù hợp với khí chất của chị. Em tới thử vai Thường Duyệt, tin rằng chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
Nói xong, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, cong mắt cười nhìn Chu Thiên Huệ: “Đến giờ rồi, chị Thiên Huệ, em đi thử vai trước đây, hẹn gặp lại ở đoàn làm phim.”
Nghiêm Noãn đứng dậy, khóe mắt nhìn thấy sắc mặt Chu Thiên Huệ thay đổi liên tục. Cô thờ ơ cười một tiếng, tiếng cười có vẻ khinh miệt.
Những người mới tới thử vai tốp ba tốp năm đứng ở nơi hẻo lánh đưa mắt nhìn Nghiêm Noãn rời phòng nghi, trong lòng không khỏi cảm thán: Có khí chất thật đấy, nhìn xương quai xanh và khuôn mặt đó đi! Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, thật xinh đẹp.
Chu Thiên Huệ nhịn.
Chờ Nghiêm Noãn đi khuất hẳn, những người mới mới lấy lại tinh thần, biết mình đã nhìn thứ không nên thấy, bên ngoài ăn ý yên lặng như tờ, nhưng trong lòng lại tưởng tượng tới một màn đấu tranh gay gắt.
Mọi người ở đây đều biết nữ chính Thường Duyệt đã sớm định là Nghiêm Noãn, thử vai chỉ là cho có hình thức.
Nhà sản xuất một mực đưa ra châm ngôn ‘Casting công bằng’, còn mời máy tiểu hoa đán tới thử vai Thường Duyệt.
Người có chút ô dù đều biết vai diễn đã được quyết định, cũng không qua được cửa Tô Lỵ, liền khéo léo từ chối, chỉ có Chu Thiên Huệ không thức thời, còn muốn góp vui.
Mà Nghiêm Noãn biết rõ cô ta tới thử vai Thường Duyệt, nhưng lại nói cô ta tới thử nữ phụ đau khổ Mạnh Y Y, còn nói hình tượng và khí chất của cô ta đều rất phù hợp. Đây không phải là châm chọc cô ta lúc trước bị phú nhị đại giàu có bỏ rơi sao?
Trong lòng những người mới có cười nhạo và cũng có thở dài.
Quả thật, ngành giải trí thay đổi rất nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bây giờ không giống như trước. Hai năm trước, nếu nói Nghiêm Noãn và Chu Thiên Huệ là đối thủ ngang tài ngang sức thì hợp lý, nhưng bây giờ địa vị Chu Thiên Huệ thấp hơn Nghiêm Noãn không chỉ một bậc.
Bây giờ, khi nhắc đến tứ tiểu hoa đán, có ai không nhắc tới Nghiêm Noãn trước?
Huống hồ bạn trai của Nghiêm Noãn so với Chu Thiên Huệ vừa giàu có lại vừa đáng tin cậy hơn không biết bao nhiêu lần, nghe nói hai người họ sẽ kết hôn nhanh thôi.
Tiểu Manh mới(1) thầm hâm mộ, không biết lúc nào mới có thể tốt số giống như Nghiêm Noãn.
(1)Tiểu Manh mới: ý chỉ người mới trong ngành.
***
Buổi trưa gió thổi mang theo hơi nóng, thổi bên tai.
Nghiêm Noãn vừa thử vai xong, tiếp nhận cafe kiểu Mỹ từ tay Đào Tử. Cô híp mắt lại, nhìn xe bảo mẫu từ xa đến gần, vững vàng dừng ở trước mắt.
A Tinh thò đầu ra, “Chị, Đào Tử, lên xe đi.”
Nghiêm Noãn còn chưa động, Đào Tử đã ngồi lên ghế phụ trước, chỉnh điều hòa, miệng còn không ngừng phàn nàn, “Mới vào tháng năm mà làm sao lại nóng như vậy.”
A Tinh quay đầu nhìn cô ta, muốn nói lại thôi, nhìn Nghiêm Noãn còn đứng nguyên tại chỗ, cô vội vàng xuống xe, mở cửa cho Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn đưa mắt nhìn A Tinh, sau đó mới chậm rãi bước vào trong xe.
***
Đường xá Đế Đô càng ngày càng tệ, không lái được bao xa đã bị kẹt thành một đoàn.
A Tinh mắt nhìn kính chiếu hậu, Nghiêm Noãn không ngủ, cô thuận miệng gợi chuyện: “Vừa rồi thử vai không có vấn đề gì chứ?”
Đào Tử trực tiếp nhanh đáp lại, “Có thể có vấn đề gì, nhưng mà Chu Thiên Huệ cũng tới thử vai Thường Duyệt.”
Chu Thiên Huệ à?
Nghe được cái tên này, A Tinh nheo mắt lại, không có nói tiếp nữa.
Có điều, trong lòng lại nghĩ: Hôm nay Chu Thiên Huệ ăn không ít cục tức đi.
Cô hiểu rất rõ Nghiêm Noãn. Trước kia Chu Thiên Huệ làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, hôm nay Nghiêm Noãn không đáp trả mới là chuyện lạ đấy.
Phía trước nhích từng chút một.
Đào Tử mất kiên nhẫn, lại hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đang đi tới chỗ nào đấy? Em quên mất hành trình hôm nay rồi.”
A Tinh đang muốn nói cho cô, Nghiêm Noãn đã mở miệng hỏi lại, “Cô là trợ lý sao, tôi không trả lương cho cô à?”
Nghe được giọng Nghiêm Noãn lạnh nhạt với không kiên nhẫn, sắc mặt Đào Tử có chút khó coi. Cô ta không dám nhìn sắc mắt Nghiêm Noãn qua gương chiếu hậu, chỉ nhỏ giọng đáp một câu: “Lịch trình ở chỗ chị Tuệ…”
Lại đá sang qua Diêm Tuệ.
Trong lòng A Tinh lặng lẽ thắp một ngọn nến cho cô ta.
Quả nhiên, một giây sau Nghiêm Noãn nổi giận: “Xuống xe.”
Đào Tử nghe không hiểu Nghiêm Noãn đang nói cái gì, ngây ngốc nhìn A Tinh.
A Tinh liếc mắt qua, nhìn về tay cầm cửa.
Đào Tử vẫn chưa phản ứng, nhìn tay cầm cửa một lúc lâu, rốt cục đã hiểu. Cô có chút không thể tin, “Chị Nghiêm Noãn…không đến mức vậy chứ.”
Nghiêm Noãn khẽ nhíu mày, đã không còn kiên nhẫn.
A Tinh đã hiểu, lưu loát xuống xe mở cửa ghế phụ, cũng không có ý gì khác, chỉ là cho Đào Tử xuống nhanh hơn.
Cuối cùng Đào Tử vẫn bị đuổi xuống xe.
Nhưng A Tinh còn có chút lo lắng, “Chị, thật sự để cô ta ở chỗ đó sao?”
Nghiêm Noãn thờ ơ vén tóc, “Cô ta không phải có năng lực sao, đi mấy bước tính là gì.”
“Em không lo lắng cô ta không đi đường được, em lo lắng là khi cô ta tới chỗ khác sẽ nói lung tung.”
Nghiêm Noãn nhẹ mỉm cười, “Em cho rằng chị chịu đựng cô ta, cô ta sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng? Ngày ngày ở trước mặt chị nói xấu người khác, nếu không cho cô ta biết điều một chút thì cô ta sẽ không biết trời cao đất dày là gì. Chỉ sợ là ngay cả tư tưởng Mác-Lenin, triết học xem ra đã quên sạch.”
Rất có đạo lý, cô không cách nào phản bác được…
Trong lòng A Tinh yên lặng thắp nến cho Đào Tử, không khuyên nhủ nữa. Dù sao thì ngoại trừ cô, ngay cả người đại diện Diêm Tuệ, Nghiêm Noãn cũng không muốn. Một trợ lý bé nhỏ chuyên ỷ lại vào quan hệ như thế việc gì Nghiêm Noãn phải nhịn chứ.
A Tinh đưa mắt nhìn đồng hồ, “Chị, đoán chừng đến chỗ đấy đã muộn rồi.”
“Không sao cả.”
Nghiêm Noãn nhìn ngoài cửa sổ, nói không sao cả.
Có điều, đây là lễ ra mắt phim, muộn tầm mười phút cũng không có việc gì lớn.
Lại nói, nếu không phải cô nghĩ cuộc chơi nào cũng sẽ có lúc tàn, lần đi này cũng giữ chút thể diện cho công ty thì cô đã không đi rồi.
***
Lúc Nghiêm Noãn đến rạp chiếu, phim đã chiếu tới đoạn của cô.
Cô mặc bộ váy lụa màu trắng đứng ở bờ biển, gió biển thổi làm mái tóc dài đen nhánh bay tán loạn, ánh nắng bình minh dịu nhẹ, nước biển hiện lên những tia sáng lấp lánh, dao động tràn qua mắt cá chân trắng nõn.
Trước ống kính, làn da Nghiêm Noãn trắng nõn, không tì vết.
Cô rũ mắt, lông mi thật dài, từng cọng rõ ràng, mềm mại che cảm xúc dưới đáy mắt, ngay cả âm thanh cũng rất nhẹ, năm chữ ngắn ngủi nhưng khiến lòng người run lên.
“Chúng ta chia tay đi.”
Nói xong câu đó, ống kính đặc tả gò má cô năm giây, sau đó cắt đến ánh mắt nam chính, cuối cùng chậm rãi kéo ra xa quay toàn cảnh, trở thành hồi ức hoàn toàn mơ hồ.
Đây là cảnh đầu tiên của cô trong bộ phim, cũng là lần cuối cùng xuất hiện.
Đặc biệt diễn vai bạn gái trước của nam chính, phần lớn là miêu tả khoảng thời gian nam chính sống ở quá khứ, chia tay ở bờ biển là cảnh duy nhất.
Tính ra, loại mối tình đầu như này, nhân vật trong sáng, cô diễn qua mười mấy lần.
Nghiêm Noãn lẳng lặng đứng trong góc nhỏ, mãi khi xem hết đoạn này, mới trở lại ngồi vị trí của mình.
(2)Thêm đùi gà: một câu nói ở Trung Quốc, được sử dụng như một lời khen.
Cái gì mà khả năng diễn xuất, độ hiểu biết của cô khá nông cạn. Đơn giản là thích cái đẹp, đúng lúc trong bộ phim này, mình 360 độ không góc chết, toát lên vẻ tiên khí.
Nhưng mà từ trước tới nay Nghiêm Noãn chỉ thưởng thức vẻ đẹp của mình, đối với nam nữ chính, thực sự không sao hứng thú nổi, huống hồ đây là phim tình cảm, xem một hồi, cô có chút buồn ngủ. Nếu bị công chúng chụp được vẻ buồn ngủ của mình thì không được tốt, cô chỉ có thể giữ vững tinh thần, bày ra dáng vẻ xem chăm chú.
Lúc phim sắp kết thúc, chỗ trống bên phải có người ngồi xuống.
Nghiêm Noãn vô ý thức nghiêng đầu, đập vào mắt đầu tiền là một bàn tay cứng cỏi, đang cầm chai nước khoáng.
Ánh sáng rạp phim chiếu mờ mờ, Nghiêm Noãn liếc qua dò xét đối phương.
Người đàn ông này…Không, phải nói nam sinh này nhìn có vẻ đẹp mắt.
Anh mặc một chiếc áo thun màu đen có in chữ tiếng anh, cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ điện tử, trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được gân xanh.
Nghiêm Noãn nhìn anh hơi ngẩng đầu lên uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, có chút thất thần.
Rất kỳ quái, chỗ ngồi của anh không dán bảng tên, ngồi ở chỗ này, không phải là fan hâm mộ, nhìn bộ dáng ăn mặc của anh như sinh viên, chẳng lẽ là nghệ sĩ công ty nào mới ký sao?
Lúc cô hoàn hồn, nam sinh đã uống nước xong, đang định đem chai trả về chỗ cũ, anh thoáng nghiêng đầu qua, Nghiêm Noãn chú ý, màu môi của anh rất nhạt, chỉ là vừa bị nước thấm ướt.
Dường như sau một giây đối phương nhìn qua, Nghiêm Noãn rất nhanh thu hồi ánh mắt dò xét, yên lặng nhìn chằm chằm chai nước suối chỉ còn một nửa bên tay phải.
Nhưng…Luôn cảm thấy chỗ nào không đúng.
Tầm mắt của cô chuyển động, trong lúc lơ đãng thì thấy bên cạnh tay phải nam sinh còn dựng một chai nước còn chưa mở. Mà lúc này nam sinh muốn dùng tay phải chống đầu, thả khuỷu tay trái xuống trước, hiển nhiên cũng phát hiện ra. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Anh có một mái tóc mềm mại, ánh mắt lạnh nhạt. Dưới ánh sáng màn hình mờ mờ, cả người anh như muốn hòa làm một thể với bống tối.
Là nam sinh thu hồi ánh mắt về trước, im lặng không lên tiếng, đem hai chai nước đổi vị trí, làm bộ dạng như không có gì.
Thế nhưng mà, chai nước kia cô đã uống qua một ngụm nhỏ rồi.
Nghiêm Noãn cũng yên lặng chuyển ánh mắt, nhìn về phía màn hình lớn.
Phim đang chiếu đến đoạn nam nữ chính hôn nhau, triền miên, dây dưa không dứt.
Rõ rãnh cũng quay qua rất nhiền cảnh hôn, không phải là người mới, nhưng vừa thấy cảnh hôn, Nghiêm Noãn-người tự cho là mình bị lãnh cảm cũng thấy xấu hổ.
Những phút cuối xem phim.
Cô chỉ nhớ rõ những động tác nhỏ ngẫu nhiên của nam sinh bên phải, còn có hời hợt, giống như là hương vị phô mai muối biển(3), ngọt ngào, lại có chút mặn.
(3)Tên hơi lạ nhưng ở Trung Quốc lại có vị đó. Vd: kem phô mai muối biển:v
Lời của editor: Vì Nghiêm Noãn cứ tưởng nam chính còn trẻ, nhỏ hơn nên mình sẽ để xưng hô là cậu. Sau này khi Nghiêm Noãn phát hiện ra sẽ đổi là anh sau.
Chỗ Dựa
Đánh giá:
Truyện Chỗ Dựa
Story
Chương 1
10.0/10 từ 27 lượt.