Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Chương 1
132@-
Hiện tại là tám giờ năm phút tối.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng xanh mờ từ ống tay áo khoác lông vũ, Khương Nhu liếc nhìn giờ rồi tắt màn hình, bước vào cửa hàng tiện lợi, kéo theo một luồng gió lạnh buốt thấu xương.
Đêm đông sâu hun hút, lạnh đến rợn người. Vừa bước vào bên trong, hơi ấm lẫn theo mùi thơm nồng của oden ập đến, ánh đèn từ trần nhà rọi xuống khiến cô nheo mắt lại.
Không biết là ai đang bật loa ngoài tin tức xã hội, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai: “Đã phát hiện nạn nhân thứ ba, cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, bước đầu xác định là cùng một nghi phạm gây án…”
Lạnh quá đi mất.
Khương Nhu co mặt nép vào khăn choàng, định như mọi ngày, chọn vài món kẹo và đồ ăn sẵn.
Đáng lẽ đêm nay cũng sẽ bình thường như bao đêm khác, cho đến khi một tiếng chửi rủa đột ngột vang lên:
“Đệt! Ông đây kêu vị việt quất cơ mà? Sao lại đưa vị dâu? Mù à hay điếc đấy?!”
Tiếng quát quá đanh, quá dữ, khiến Khương Nhu giật nảy mình. Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy mấy bóng người đứng trước quầy tính tiền.
Cả đám cao lớn lực lưỡng, mặc áo khoác da đen sì, chính là đám côn đồ hay lảng vảng ở con phố này.
Đối diện với chúng là một chàng trai mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi.
Anh ta quá gầy gò, đứng lọt thỏm trong bóng đám côn đồ như con linh dương bị bầy linh cẩu vây lấy.
Nhân viên cửa hàng nói: “Anh chọn kẹo cao su vị dâu mà.”
Giọng không lớn, đều đều, bình thản đến mức không hề có lấy một gợn sóng.
Anh ta không sợ sao?
Khương Nhu nghĩ bụng. Rõ ràng mấy gã kia cố tình gây sự, mặt mũi hung tợn, không giấu nổi ác ý.
Đây cũng không phải lần đầu cô chứng kiến chuyện như vậy.
Từ khi đăng ký lớp học vẽ ở tòa văn phòng gần đó cách đây một tuần, hầu như đêm nào Khương Nhu cũng ghé qua cửa hàng tiện lợi này. Nhân viên cửa hàng là một thanh niên có vẻ ngoài thư sinh, ít nói, da dẻ trắng bệch, thân hình gầy gò. Ngoài những câu giao tiếp cần thiết, chưa từng nói chuyện với khách hàng một câu dư thừa.
Có lẽ vì biết anh ta sẽ không phản kháng, nên mấy gã côn đồ cứ ba bữa nửa tháng lại mò tới, khi thì buông lời mỉa mai, khi thì bóp vụn gói mì ăn liền rồi cười hề hề bỏ đi.
Đi nhiều thành quen mặt, đến cả Khương Nhu cũng dần nhận ra họ.
Phản ứng lạnh nhạt của nhân viên hiển nhiên khiến đám côn đồ không hài lòng.
Tên tóc vàng dẫn đầu nhe răng vung tay định đấm, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị đàn em bên cạnh giữ tay lại, khẽ liếc về phía cửa, ra hiệu có người đến.
Một nhắc nhở đơn giản: có người khác bước vào.
Và thật không may, ánh mắt của Khương Nhu ngay lúc ấy chạm phải cái nhìn của gã tóc vàng.
Cô thấy rõ bản thân khẽ run lên, lập tức cúi đầu, chỉ sợ rước họa vào thân.
Sự xuất hiện của người ngoài đã phá vỡ niềm vui bắt nạt, đám côn đồ tỏ ra biết điều không tiếp tục gây chuyện, trước khi rời đi còn giơ ngón giữa trêu ngươi nhân viên cửa hàng.
Khương Nhu bước ngang qua bọn chúng, theo bản năng nép về phía tường vài bước, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối thiểu.
Những bóng người khoác áo da đen lũ lượt rời khỏi, bên trong cửa hàng tiện lợi lại trở về tĩnh lặng.
Vài giây sau, bản tin kia bắt đầu vòng phát sóng mới:
“Được biết, các nạn nhân đều là nữ giới trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, trước khi chết đã bị giam giữ suốt mười lăm ngày, sau đó bị sát hại dã man…”
Nhân viên không nói gì, tắt video ngắn đang mở trong điện thoại.
Chuyện đến nhanh, đi cũng nhanh. Là một người xa lạ đến mức thậm chí không biết tên anh ta, lựa chọn tốt nhất với Khương Nhu là đừng dính dáng vào.
Cô đã quyết tâm không nhúng tay vào chuyện gì, lặng lẽ chọn đủ những món có trong danh sách cần mua, đi đến quầy tính tiền, nhưng rồi lại khựng lại.
Trên quầy có một bát mì ăn liền bị ai đó làm đổ, nước súp đục ngầu văng khắp mặt bàn. Nhân viên đang dùng khăn lau từng chút một, từ tay áo rộng thùng thình lộ ra cổ tay gầy guộc, xương xẩu, cùng mấy vết sẹo cũ giống như do bỏng để lại.
Nhìn qua vừa mỏng manh, vừa đáng thương.
Bản năng đồng cảm của con người bất giác lấn át sự thờ ơ.
Không rõ vì sao, Khương Nhu bỗng dưng cất tiếng hỏi: “Là do mấy người kia làm đổ à? Tôi giúp một tay nhé?”
Nghe giọng cô, nhân viên ngẩng mắt nhìn lên.
Chỉ lúc này, Khương Nhu mới nhận ra đôi mắt anh ta đen kịt, dưới ánh đèn hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như thủy tinh.
“Không cần.”
Anh ta đứng thẳng người, để lộ vết bẩn ướt sũng trên tay áo, trông có vẻ không quen giao tiếp với người khác, ngập ngừng một chút mới bổ sung thêm hai chữ: “Cảm ơn.”
Thái độ không hề tệ, khiến Khương Nhu có thêm dũng khí tiếp lời: “Họ thường xuyên đến gây sự đúng không? Tôi thấy mấy lần rồi đấy.”
“Ừm.”
“Không gọi quản lý xử lý được à? Hoặc báo công an chẳng hạn.”
Dưới ánh nhìn của cô, nhân viên lau sạch vết súp, đặt khăn sang một bên, sắc mặt lộ ra chút bất lực dịu dàng: “Quản lý không quản được, báo cảnh sát cũng vô ích, tại chuyện nhỏ quá mà.”
Vài viên cơm bị bóp méo, mấy gói mì bị bóp nát, cùng đôi ba câu hăm dọa không đủ để cấu thành thương tích, với ai cũng chẳng đáng nhắc đến.
Ngoại trừ người liên tục bị làm nhục một cách ác ý.
Ngay cả Khương Nhu, người có lòng muốn giúp, cũng chẳng nghĩ ra cách nào hiệu quả.
Cô chỉ còn biết lục túi, lấy ra mấy tờ khăn giấy, đưa cho cậu nhân viên tay còn dính bẩn: “Lau tay đi.”
Anh ta không nhận ngay.
Có thể là ảo giác, trong khoảnh khắc Khương Nhu cúi xuống nhìn vết bẩn trên tay anh, cô có cảm giác có một ánh mắt lướt qua gương mặt mình, nhẹ như sợi tơ nhện bị làn gió khẽ lay, thoáng qua rồi biến mất.
Khi cô ngẩng lên, chàng trai sau quầy đã nhận lấy khăn giấy, giọng nói dịu dàng xen chút lúng túng, so với trước đó mang theo vài phần ấm áp: “Cảm ơn.”
Trông anh có vẻ rất ngại ngùng, lông mi rủ thấp, bỗng dưng buột miệng hỏi: “Hôm nay cũng mua đồ ăn sẵn à?”
Khương Nhu ngẩn ra.
Tan học vẽ về trúng ngay giờ cơm tối, trong năm lần thì hết ba lần cô ghé qua cửa hàng tiện lợi, đều mang đi một phần đồ ăn nóng hổi cùng mấy gói kẹo.
“Dạo này cô thường xuyên đến.”
Thấy cô ngơ ngác, anh càng lúng túng hơn, vành tai lộ ra chút đỏ nhè nhẹ: “Tôi nhớ cô đấy.”
Khóe mắt Khương Nhu khẽ cong, nụ cười lan ra trong đáy mắt: “Anh nhớ tôi à?”
Sợi dây kết nối giữa người với người, kỳ thực lại đơn giản và trực tiếp đến vậy.
Dù một phút trước còn là hai đường thẳng song song chẳng hề liên quan, một khi đã giao nhau, sẽ bắt đầu sản sinh vô vàn khả năng giao thoa tiếp diễn.
“Lấy hai xiên viên sụn sốt Teriyaki.”
Khương Nhu đặt cả túi lớn túi nhỏ kẹo bánh lên quầy thu ngân: “Tôi học lớp năng khiếu ở tòa nhà bên cạnh, sau này chắc sẽ thường xuyên ghé mua đồ, mùa đông thì phải ăn đồ nóng mới được.”
Nói đến đây, cô đổi giọng: “Tôi tên là Khương Nhu.”
Không ngờ cô lại tự giới thiệu tên họ, lần này, nhân viên im lặng lâu hơn cả.
Đáng tiếc là anh cúi đầu, Khương Nhu không nhìn rõ được trong mắt anh ẩn giấu cảm xúc gì, chỉ nghe anh đáp: “Lý Hoài Chu.”
Lý Hoài Chu.
Cô âm thầm nhẩm lại cái tên ấy vài lần trong lòng, ánh mắt dõi theo anh lần lượt quét mã hàng các món đồ: sữa tươi, snack vị dưa chuột, kẹo dẻo vị cola…
“À đúng rồi.”
Khương Nhu hỏi: “Ở cửa hàng có bán dao tự vệ không?”
“Dao?”
“Vụ giết người hàng loạt dạo này ấy, anh chắc cũng nghe qua rồi chứ?”
Chủ đề này vốn đã kèm theo bầu không khí u ám. Khương Nhu thu lại nụ cười: “Là vụ lúc tôi vào cửa hàng, điện thoại cậu đang phát đó.”
Trước khi hỏi, cô đã biết chắc câu trả lời, Lý Hoài Chu nhất định sẽ nói “có nghe”.
Cả Giang thành này, không ai là không biết vụ án chấn động toàn quốc đó.
Vụ giết người đầu tiên xảy ra hơn hai tháng trước.
Nạn nhân là một sinh viên đại học mồ côi cha mẹ. Vì mất liên lạc quá lâu, bạn bè đã kịp thời báo cảnh sát. Mười lăm ngày sau khi mất tích, thi thể của cô ấy được tìm thấy bên bờ sông.
Theo các bản tin, thi thể nạn nhân có vô số dấu vết trói buộc, va đập và bị đánh đập, khả năng cao là bị giam giữ rồi sát hại, sau đó bị vứt xác nơi hoang vắng.
Mới đây, xuất hiện thêm nạn nhân thứ ba.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ án giết người hàng loạt cực kỳ hung ác.
“Nạn nhân đều là phụ nữ trong độ tuổi hai mươi.”
Nghĩ lại những tin tức đã xem vài ngày qua, Khương Nhu siết chặt áo khoác, như muốn từ hơi ấm mơ hồ đó tìm kiếm chút cảm giác an toàn:
“Đáng sợ thật. Tôi nghe nói họ toàn là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng, bình thường im lặng, dịu dàng, và tên sát nhân chỉ nhắm vào những kiểu người như vậy.”
Cô cau mày: “b**n th**.”
“Phải cẩn thận.”
Lý Hoài Chu liếc nhìn sắc trời bên ngoài, rồi quay đầu dặn: “Cửa hàng không bán dao nằm trong danh mục cấm. Trời tối rồi, cố đi đường có đèn, có người.”
Cũng khó trách Khương Nhu cảnh giác.
Vì từ khuôn mặt đến khí chất của cô, hoàn toàn phù hợp với mô tả nạn nhân.
Cô có vẻ ngoài dịu dàng, vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đen dài vừa qua vai xõa tự nhiên, bên trong chiếc áo lông màu sáng là váy len, sau lưng đeo chiếc ba lô da kiểu học viện chỉnh tề.
Không có chút cảm giác công kích nào, lại pha thêm vài phần khí chất tri thức, như nhành trúc non mềm mại.
Mà với một tên đồ tể cầm dao, bẻ gãy một nhánh trúc, dễ như trở bàn tay.
Lý Hoài Chu hỏi: “Nhà cô xa đây không?”
“Tôi học năm tư, ở ký túc xá trường.” Khương Nhu đáp: “Trường Giang Đại, cách đây năm trạm tàu điện, cũng không xa lắm.”
Lý Hoài Chu khẽ “ừ” một tiếng, đưa túi đồ và hai xiên viên sụn sốt cho cô: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Khương Nhu đưa tay đón lấy, ngón tay cái hơi rút lại, chỉ cầm một xiên.
Từ đầu cô vẫn cúi mặt, lúc này mới ngẩng đầu lên, chiếc khăn quàng cổ tuột xuống, lộ ra bờ môi khẽ cong. Đôi mắt mang theo ý cười, tựa như vì sao chợt lóe.
Nồi oden sôi lục bục, hơi nóng bốc lên kéo thành màn sương mỏng giữa hai người.
Khương Nhu nói: “Một xiên của tôi, một xiên của anh. Cầm đi, đừng để đám người kia ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Một chút thiện ý không hề báo trước, khép lại cuộc trò chuyện đêm nay.
Lý Hoài Chu theo bản năng muốn từ chối: “Không cần đâu, tôi…”
Còn chưa nói hết câu, Khương Nhu đã lùi lại hai bước.
“Tôi đi đây.”
Túi nilon bị cô nhẹ nhàng nhấc lên, Khương Nhu quay người rời đi. Cửa cảm ứng tự động mở ra, vài hạt tuyết rơi lất phất lên mái tóc cô.
Cô vẫy tay: “Tạm biệt.”
Cô không quay đầu lại, để lại Lý Hoài Chu đứng một mình tại chỗ, tay cầm lấy xiên đồ ăn còn lại.
Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, cứ đứng đó hơn nửa phút, đến khi viên sụn nguội hẳn, mới khẽ cắn một miếng.
Tiếng nhai nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cửa hàng tiện lợi trở nên im ắng đến kỳ lạ.
Không còn ai bên cạnh để trò chuyện, nên lý ra phải làm gì đó để lấp vào khoảng trống im lặng kéo dài này.
Vì vậy, điện thoại được bật lại.
Màn hình vẫn dừng ở bản tin vụ án giết người hàng loạt.
Lý Hoài Chu nhìn chằm chằm vào hình ảnh tĩnh trên màn hình, nhấn nút phát.
“Thủ phạm có xu hướng kiểm soát rất mạnh, đồng thời thể hiện hành vi bạo lực rõ rệt.”
Trong video, người dẫn chương trình với nét mặt nghiêm nghị nói: “Vật dụng cá nhân của nạn nhân đều bị mất, nghi ngờ bị hung thủ giữ lại. Giáo sư Lý, việc thu thập những vật thể cụ thể như vậy có mang tính nghi lễ không?”
Bên cạnh người dẫn là một cố vấn hình sự lên tiếng: “Trong rất nhiều vụ án trước đây, sau khi gây án, hung thủ thường giữ lại cơ quan nội tạng hoặc vật dụng của nạn nhân để lưu trữ làm kỷ niệm.”
“Cho đến nay, đã có ba nạn nhân.”
Hình ảnh hiện trường được làm mờ bằng mảng đỏ thẫm gắn mác cảnh báo, người dẫn nói tiếp: “Mời ông phân tích từ góc độ tâm lý tội phạm.”
“Trước tiên, phương thức phạm tội vô cùng tàn bạo, hành vi tra tấn dài ngày với nạn nhân thể hiện rõ xu hướng trút giận cảm xúc cực đoan.”
Hai giọng nói thay phiên phát ra từ loa điện thoại, trong đêm đông lạnh giá, cũng mang theo vẻ lạnh lẽo máy móc.
Lý Hoài Chu nghe rất chăm chú, một tay đút túi áo khoác, vẻ mặt không biểu cảm.
Nghe đến mệt, anh ngáp một cái.
“Còn việc giữ lại vật dụng cá nhân của nạn nhân…”
“Có thể ví như thợ săn treo đầu thú trong nhà. Trong mắt hung thủ, đây cũng là một dạng ‘chiến lợi phẩm’, có thể mang lại sự thỏa mãn về mặt tâm lý.”
“Thông qua chúng, hắn đạt được cảm giác kiểm soát và thống trị, ví dụ như chuỗi hạt tay và ví tiền của nạn nhân đầu tiên, hay vòng cổ ngọc trai của nạn nhân thứ hai…”
Bóng đêm nặng trĩu dần buông xuống, gió mùa đông ngoài cửa sổ vẫn rít gào không ngừng.
Lý Hoài Chu nuốt nốt miếng cuối cùng của xiên sụn, khẽ cười.
Video kết thúc.
Tay phải anh rút ra khỏi túi, vang lên âm thanh trong trẻo như ngọc va vào nhau.
Trong lòng bàn tay Lý Hoài Chu là một chuỗi hạt đeo tay hình bùa hộ mệnh.
Chuỗi hạt trong suốt lấp lánh, ở giữa là miếng ngọc khắc chữ “Bình An”, nhỏ nhắn tinh xảo, ấm áp dịu dàng như nước.
Chỉ cần bỏ qua vệt máu nâu sẫm đã khô trên mặt ngọc.
Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Hiện tại là tám giờ năm phút tối.
Màn hình điện thoại phát ra ánh sáng xanh mờ từ ống tay áo khoác lông vũ, Khương Nhu liếc nhìn giờ rồi tắt màn hình, bước vào cửa hàng tiện lợi, kéo theo một luồng gió lạnh buốt thấu xương.
Đêm đông sâu hun hút, lạnh đến rợn người. Vừa bước vào bên trong, hơi ấm lẫn theo mùi thơm nồng của oden ập đến, ánh đèn từ trần nhà rọi xuống khiến cô nheo mắt lại.
Không biết là ai đang bật loa ngoài tin tức xã hội, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng bên tai: “Đã phát hiện nạn nhân thứ ba, cảnh sát đã thành lập tổ chuyên án, bước đầu xác định là cùng một nghi phạm gây án…”
Lạnh quá đi mất.
Khương Nhu co mặt nép vào khăn choàng, định như mọi ngày, chọn vài món kẹo và đồ ăn sẵn.
Đáng lẽ đêm nay cũng sẽ bình thường như bao đêm khác, cho đến khi một tiếng chửi rủa đột ngột vang lên:
“Đệt! Ông đây kêu vị việt quất cơ mà? Sao lại đưa vị dâu? Mù à hay điếc đấy?!”
Tiếng quát quá đanh, quá dữ, khiến Khương Nhu giật nảy mình. Cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy mấy bóng người đứng trước quầy tính tiền.
Cả đám cao lớn lực lưỡng, mặc áo khoác da đen sì, chính là đám côn đồ hay lảng vảng ở con phố này.
Đối diện với chúng là một chàng trai mặc đồng phục cửa hàng tiện lợi.
Anh ta quá gầy gò, đứng lọt thỏm trong bóng đám côn đồ như con linh dương bị bầy linh cẩu vây lấy.
Nhân viên cửa hàng nói: “Anh chọn kẹo cao su vị dâu mà.”
Giọng không lớn, đều đều, bình thản đến mức không hề có lấy một gợn sóng.
Anh ta không sợ sao?
Khương Nhu nghĩ bụng. Rõ ràng mấy gã kia cố tình gây sự, mặt mũi hung tợn, không giấu nổi ác ý.
Đây cũng không phải lần đầu cô chứng kiến chuyện như vậy.
Từ khi đăng ký lớp học vẽ ở tòa văn phòng gần đó cách đây một tuần, hầu như đêm nào Khương Nhu cũng ghé qua cửa hàng tiện lợi này. Nhân viên cửa hàng là một thanh niên có vẻ ngoài thư sinh, ít nói, da dẻ trắng bệch, thân hình gầy gò. Ngoài những câu giao tiếp cần thiết, chưa từng nói chuyện với khách hàng một câu dư thừa.
Có lẽ vì biết anh ta sẽ không phản kháng, nên mấy gã côn đồ cứ ba bữa nửa tháng lại mò tới, khi thì buông lời mỉa mai, khi thì bóp vụn gói mì ăn liền rồi cười hề hề bỏ đi.
Đi nhiều thành quen mặt, đến cả Khương Nhu cũng dần nhận ra họ.
Phản ứng lạnh nhạt của nhân viên hiển nhiên khiến đám côn đồ không hài lòng.
Tên tóc vàng dẫn đầu nhe răng vung tay định đấm, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị đàn em bên cạnh giữ tay lại, khẽ liếc về phía cửa, ra hiệu có người đến.
Một nhắc nhở đơn giản: có người khác bước vào.
Và thật không may, ánh mắt của Khương Nhu ngay lúc ấy chạm phải cái nhìn của gã tóc vàng.
Cô thấy rõ bản thân khẽ run lên, lập tức cúi đầu, chỉ sợ rước họa vào thân.
Sự xuất hiện của người ngoài đã phá vỡ niềm vui bắt nạt, đám côn đồ tỏ ra biết điều không tiếp tục gây chuyện, trước khi rời đi còn giơ ngón giữa trêu ngươi nhân viên cửa hàng.
Khương Nhu bước ngang qua bọn chúng, theo bản năng nép về phía tường vài bước, cố gắng giảm thấp cảm giác tồn tại của mình xuống mức tối thiểu.
Những bóng người khoác áo da đen lũ lượt rời khỏi, bên trong cửa hàng tiện lợi lại trở về tĩnh lặng.
Vài giây sau, bản tin kia bắt đầu vòng phát sóng mới:
“Được biết, các nạn nhân đều là nữ giới trong độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, trước khi chết đã bị giam giữ suốt mười lăm ngày, sau đó bị sát hại dã man…”
Nhân viên không nói gì, tắt video ngắn đang mở trong điện thoại.
Chuyện đến nhanh, đi cũng nhanh. Là một người xa lạ đến mức thậm chí không biết tên anh ta, lựa chọn tốt nhất với Khương Nhu là đừng dính dáng vào.
Cô đã quyết tâm không nhúng tay vào chuyện gì, lặng lẽ chọn đủ những món có trong danh sách cần mua, đi đến quầy tính tiền, nhưng rồi lại khựng lại.
Trên quầy có một bát mì ăn liền bị ai đó làm đổ, nước súp đục ngầu văng khắp mặt bàn. Nhân viên đang dùng khăn lau từng chút một, từ tay áo rộng thùng thình lộ ra cổ tay gầy guộc, xương xẩu, cùng mấy vết sẹo cũ giống như do bỏng để lại.
Nhìn qua vừa mỏng manh, vừa đáng thương.
Bản năng đồng cảm của con người bất giác lấn át sự thờ ơ.
Không rõ vì sao, Khương Nhu bỗng dưng cất tiếng hỏi: “Là do mấy người kia làm đổ à? Tôi giúp một tay nhé?”
Nghe giọng cô, nhân viên ngẩng mắt nhìn lên.
Chỉ lúc này, Khương Nhu mới nhận ra đôi mắt anh ta đen kịt, dưới ánh đèn hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như thủy tinh.
“Không cần.”
Anh ta đứng thẳng người, để lộ vết bẩn ướt sũng trên tay áo, trông có vẻ không quen giao tiếp với người khác, ngập ngừng một chút mới bổ sung thêm hai chữ: “Cảm ơn.”
Thái độ không hề tệ, khiến Khương Nhu có thêm dũng khí tiếp lời: “Họ thường xuyên đến gây sự đúng không? Tôi thấy mấy lần rồi đấy.”
“Ừm.”
“Không gọi quản lý xử lý được à? Hoặc báo công an chẳng hạn.”
Dưới ánh nhìn của cô, nhân viên lau sạch vết súp, đặt khăn sang một bên, sắc mặt lộ ra chút bất lực dịu dàng: “Quản lý không quản được, báo cảnh sát cũng vô ích, tại chuyện nhỏ quá mà.”
Vài viên cơm bị bóp méo, mấy gói mì bị bóp nát, cùng đôi ba câu hăm dọa không đủ để cấu thành thương tích, với ai cũng chẳng đáng nhắc đến.
Ngoại trừ người liên tục bị làm nhục một cách ác ý.
Ngay cả Khương Nhu, người có lòng muốn giúp, cũng chẳng nghĩ ra cách nào hiệu quả.
Cô chỉ còn biết lục túi, lấy ra mấy tờ khăn giấy, đưa cho cậu nhân viên tay còn dính bẩn: “Lau tay đi.”
Anh ta không nhận ngay.
Có thể là ảo giác, trong khoảnh khắc Khương Nhu cúi xuống nhìn vết bẩn trên tay anh, cô có cảm giác có một ánh mắt lướt qua gương mặt mình, nhẹ như sợi tơ nhện bị làn gió khẽ lay, thoáng qua rồi biến mất.
Khi cô ngẩng lên, chàng trai sau quầy đã nhận lấy khăn giấy, giọng nói dịu dàng xen chút lúng túng, so với trước đó mang theo vài phần ấm áp: “Cảm ơn.”
Trông anh có vẻ rất ngại ngùng, lông mi rủ thấp, bỗng dưng buột miệng hỏi: “Hôm nay cũng mua đồ ăn sẵn à?”
Khương Nhu ngẩn ra.
Tan học vẽ về trúng ngay giờ cơm tối, trong năm lần thì hết ba lần cô ghé qua cửa hàng tiện lợi, đều mang đi một phần đồ ăn nóng hổi cùng mấy gói kẹo.
“Dạo này cô thường xuyên đến.”
Thấy cô ngơ ngác, anh càng lúng túng hơn, vành tai lộ ra chút đỏ nhè nhẹ: “Tôi nhớ cô đấy.”
Khóe mắt Khương Nhu khẽ cong, nụ cười lan ra trong đáy mắt: “Anh nhớ tôi à?”
Sợi dây kết nối giữa người với người, kỳ thực lại đơn giản và trực tiếp đến vậy.
Dù một phút trước còn là hai đường thẳng song song chẳng hề liên quan, một khi đã giao nhau, sẽ bắt đầu sản sinh vô vàn khả năng giao thoa tiếp diễn.
“Lấy hai xiên viên sụn sốt Teriyaki.”
Khương Nhu đặt cả túi lớn túi nhỏ kẹo bánh lên quầy thu ngân: “Tôi học lớp năng khiếu ở tòa nhà bên cạnh, sau này chắc sẽ thường xuyên ghé mua đồ, mùa đông thì phải ăn đồ nóng mới được.”
Nói đến đây, cô đổi giọng: “Tôi tên là Khương Nhu.”
Không ngờ cô lại tự giới thiệu tên họ, lần này, nhân viên im lặng lâu hơn cả.
Đáng tiếc là anh cúi đầu, Khương Nhu không nhìn rõ được trong mắt anh ẩn giấu cảm xúc gì, chỉ nghe anh đáp: “Lý Hoài Chu.”
Lý Hoài Chu.
Cô âm thầm nhẩm lại cái tên ấy vài lần trong lòng, ánh mắt dõi theo anh lần lượt quét mã hàng các món đồ: sữa tươi, snack vị dưa chuột, kẹo dẻo vị cola…
“À đúng rồi.”
Khương Nhu hỏi: “Ở cửa hàng có bán dao tự vệ không?”
“Dao?”
“Vụ giết người hàng loạt dạo này ấy, anh chắc cũng nghe qua rồi chứ?”
Chủ đề này vốn đã kèm theo bầu không khí u ám. Khương Nhu thu lại nụ cười: “Là vụ lúc tôi vào cửa hàng, điện thoại cậu đang phát đó.”
Trước khi hỏi, cô đã biết chắc câu trả lời, Lý Hoài Chu nhất định sẽ nói “có nghe”.
Cả Giang thành này, không ai là không biết vụ án chấn động toàn quốc đó.
Vụ giết người đầu tiên xảy ra hơn hai tháng trước.
Nạn nhân là một sinh viên đại học mồ côi cha mẹ. Vì mất liên lạc quá lâu, bạn bè đã kịp thời báo cảnh sát. Mười lăm ngày sau khi mất tích, thi thể của cô ấy được tìm thấy bên bờ sông.
Theo các bản tin, thi thể nạn nhân có vô số dấu vết trói buộc, va đập và bị đánh đập, khả năng cao là bị giam giữ rồi sát hại, sau đó bị vứt xác nơi hoang vắng.
Mới đây, xuất hiện thêm nạn nhân thứ ba.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một vụ án giết người hàng loạt cực kỳ hung ác.
“Nạn nhân đều là phụ nữ trong độ tuổi hai mươi.”
Nghĩ lại những tin tức đã xem vài ngày qua, Khương Nhu siết chặt áo khoác, như muốn từ hơi ấm mơ hồ đó tìm kiếm chút cảm giác an toàn:
“Đáng sợ thật. Tôi nghe nói họ toàn là sinh viên hoặc nhân viên văn phòng, bình thường im lặng, dịu dàng, và tên sát nhân chỉ nhắm vào những kiểu người như vậy.”
Cô cau mày: “b**n th**.”
“Phải cẩn thận.”
Lý Hoài Chu liếc nhìn sắc trời bên ngoài, rồi quay đầu dặn: “Cửa hàng không bán dao nằm trong danh mục cấm. Trời tối rồi, cố đi đường có đèn, có người.”
Cũng khó trách Khương Nhu cảnh giác.
Vì từ khuôn mặt đến khí chất của cô, hoàn toàn phù hợp với mô tả nạn nhân.
Cô có vẻ ngoài dịu dàng, vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc đen dài vừa qua vai xõa tự nhiên, bên trong chiếc áo lông màu sáng là váy len, sau lưng đeo chiếc ba lô da kiểu học viện chỉnh tề.
Không có chút cảm giác công kích nào, lại pha thêm vài phần khí chất tri thức, như nhành trúc non mềm mại.
Mà với một tên đồ tể cầm dao, bẻ gãy một nhánh trúc, dễ như trở bàn tay.
Lý Hoài Chu hỏi: “Nhà cô xa đây không?”
“Tôi học năm tư, ở ký túc xá trường.” Khương Nhu đáp: “Trường Giang Đại, cách đây năm trạm tàu điện, cũng không xa lắm.”
Lý Hoài Chu khẽ “ừ” một tiếng, đưa túi đồ và hai xiên viên sụn sốt cho cô: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Khương Nhu đưa tay đón lấy, ngón tay cái hơi rút lại, chỉ cầm một xiên.
Từ đầu cô vẫn cúi mặt, lúc này mới ngẩng đầu lên, chiếc khăn quàng cổ tuột xuống, lộ ra bờ môi khẽ cong. Đôi mắt mang theo ý cười, tựa như vì sao chợt lóe.
Nồi oden sôi lục bục, hơi nóng bốc lên kéo thành màn sương mỏng giữa hai người.
Khương Nhu nói: “Một xiên của tôi, một xiên của anh. Cầm đi, đừng để đám người kia ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Một chút thiện ý không hề báo trước, khép lại cuộc trò chuyện đêm nay.
Lý Hoài Chu theo bản năng muốn từ chối: “Không cần đâu, tôi…”
Còn chưa nói hết câu, Khương Nhu đã lùi lại hai bước.
“Tôi đi đây.”
Túi nilon bị cô nhẹ nhàng nhấc lên, Khương Nhu quay người rời đi. Cửa cảm ứng tự động mở ra, vài hạt tuyết rơi lất phất lên mái tóc cô.
Cô vẫy tay: “Tạm biệt.”
Cô không quay đầu lại, để lại Lý Hoài Chu đứng một mình tại chỗ, tay cầm lấy xiên đồ ăn còn lại.
Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích, cứ đứng đó hơn nửa phút, đến khi viên sụn nguội hẳn, mới khẽ cắn một miếng.
Tiếng nhai nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cửa hàng tiện lợi trở nên im ắng đến kỳ lạ.
Không còn ai bên cạnh để trò chuyện, nên lý ra phải làm gì đó để lấp vào khoảng trống im lặng kéo dài này.
Vì vậy, điện thoại được bật lại.
Màn hình vẫn dừng ở bản tin vụ án giết người hàng loạt.
Lý Hoài Chu nhìn chằm chằm vào hình ảnh tĩnh trên màn hình, nhấn nút phát.
“Thủ phạm có xu hướng kiểm soát rất mạnh, đồng thời thể hiện hành vi bạo lực rõ rệt.”
Trong video, người dẫn chương trình với nét mặt nghiêm nghị nói: “Vật dụng cá nhân của nạn nhân đều bị mất, nghi ngờ bị hung thủ giữ lại. Giáo sư Lý, việc thu thập những vật thể cụ thể như vậy có mang tính nghi lễ không?”
Bên cạnh người dẫn là một cố vấn hình sự lên tiếng: “Trong rất nhiều vụ án trước đây, sau khi gây án, hung thủ thường giữ lại cơ quan nội tạng hoặc vật dụng của nạn nhân để lưu trữ làm kỷ niệm.”
“Cho đến nay, đã có ba nạn nhân.”
Hình ảnh hiện trường được làm mờ bằng mảng đỏ thẫm gắn mác cảnh báo, người dẫn nói tiếp: “Mời ông phân tích từ góc độ tâm lý tội phạm.”
“Trước tiên, phương thức phạm tội vô cùng tàn bạo, hành vi tra tấn dài ngày với nạn nhân thể hiện rõ xu hướng trút giận cảm xúc cực đoan.”
Hai giọng nói thay phiên phát ra từ loa điện thoại, trong đêm đông lạnh giá, cũng mang theo vẻ lạnh lẽo máy móc.
Lý Hoài Chu nghe rất chăm chú, một tay đút túi áo khoác, vẻ mặt không biểu cảm.
Nghe đến mệt, anh ngáp một cái.
“Còn việc giữ lại vật dụng cá nhân của nạn nhân…”
“Có thể ví như thợ săn treo đầu thú trong nhà. Trong mắt hung thủ, đây cũng là một dạng ‘chiến lợi phẩm’, có thể mang lại sự thỏa mãn về mặt tâm lý.”
“Thông qua chúng, hắn đạt được cảm giác kiểm soát và thống trị, ví dụ như chuỗi hạt tay và ví tiền của nạn nhân đầu tiên, hay vòng cổ ngọc trai của nạn nhân thứ hai…”
Bóng đêm nặng trĩu dần buông xuống, gió mùa đông ngoài cửa sổ vẫn rít gào không ngừng.
Lý Hoài Chu nuốt nốt miếng cuối cùng của xiên sụn, khẽ cười.
Video kết thúc.
Tay phải anh rút ra khỏi túi, vang lên âm thanh trong trẻo như ngọc va vào nhau.
Trong lòng bàn tay Lý Hoài Chu là một chuỗi hạt đeo tay hình bùa hộ mệnh.
Chuỗi hạt trong suốt lấp lánh, ở giữa là miếng ngọc khắc chữ “Bình An”, nhỏ nhắn tinh xảo, ấm áp dịu dàng như nước.
Chỉ cần bỏ qua vệt máu nâu sẫm đã khô trên mặt ngọc.
Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Đánh giá:
Truyện Chim Trong Lồng - Kỷ Anh
Story
Chương 1
10.0/10 từ 28 lượt.