Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 146: Duật tôn bị dẫn độ

Trong xưởng, mọi người đều sững sờ.

Người nhân viên bị đá ngã nhào, lưng đập vào lốp xe, hai con mắt bị hù dọa nhìn trân trối.

Chiếc khăn quàng cổ mà Mạch Sanh Tiêu đan cho hắn nằm ở bên cạnh bánh xe, bị vấy bẩn không còn phân biệt được nó vốn có màu gì.

Khóe mắt Duật Tôn u lãnh, môi mím chặt căng thẳng vô cùng. Ngũ quan tinh mỹ của hẳn vì nổi giận mà nhăn nhó, người nhân viên kia còn chưa kịp bào chữa câu nào thì chỉ thấy thêm một cước của người đàn ông xuất ra, mũi giày lạnh lẽo cơ hồ đem xương sườn của hắn đá gãy.

"Aaa. . . . .”

Quản lý nhìn thấy mà kinh hãi, vội vàng tiến lên phía trước xin xỏ: "Duật thiếu bớt giận, đây là nhân viên mới tới không hiểu chuyện, xin Duật thiếu giơ cao đánh khẽ.”

"Ta giơ xxxxxx! " Duật Tôn không thèm lựa lời mà văng tục ra.

Quản lý dùng sức lau mồ hôi, cũng không biết làm sao lại đắc tội với ác ma này.

Các nhân viên bên cạnh mặt đầy sợ hãi dựa vào lốp xe, sợ nhúc nhích một phát cũng sẽ bị người đàn ông này giết cho chết.

Duật Tôn tiến lên một bước, thân ảnh cao lớn phủ lên nửa thân xe, hắn nhẹ giơ chân phải lên. Cậu nhân viên kia sợ hắn lại tức giận, dưới tình thế cấp bách như vậy liền giơ hai tay bảo vệ mặt.

Duật Tôn cười lạnh, xem ra người nào cũng đều muốn bảo vệ mặt mình trước tiên.

Khẩu khí của hắn bất thiện, thanh âm như toát ra từ trong hầm băng lạnh lẽo, Duật Tôn đá đá và chân người nhân viên kia: "Ai bảo ngươi dùng thứ này để lau xe?”

Người nhân viên cuộn tròn người lại, không thể che hết ủy khuất: "Tôi. . . . . . Duật thiếu nói đem thứ gì không cần nữa thì dọn đi, tôi kiểm tra ở cốp xe thì phát hiện chiếc khăn quàng cổ này, tôi thấy nó không được gói lại, hơn nữa còn bị nhét ở trong góc từ lâu rồi, tôi liền nghĩ ném đi thì lãng phí nên quyết định lấy ra lau xe.”

Quản lý vừa nghe thấy thì bị dọa đến hồn bay phách tán.

"Nói loạn cái gì đấy, trong tiệm chúng ta đều có phương tiện chuyên môn lau xe, ai bảo ngươi tự mình chủ trương cầm đống vải rách đó mà lau hả?” Quản lý cho rằng Duật Tôn tức giận là do hắn yêu xe của mình, không cho phép lấy khăn bẩn lau siêu xe của hắn.

"Ngươi nói đây là vải rách?” Người đàn ông khẽ nghiến răng, nheo lại đôi mắt toát ra lạnh lẽo.

Quản lý há hốc mồm, đoán không ra được ý của Duật Tôn.

Rốt cuộc là, còn tức giận hay là không đây?

Quản lý người đứng thẳng, mặt nghiêm túc, giọng điệu nịnh nọt: "Duật thiếu bớt giận, tôi lập tức sa thải hắn, không hiểu quy củ gì cả. Tôi bây giờ cho người kiểm tra xe của ngài ngay, nếu là có bất kỳ chỗ nào bị trầy xước hư hại thì tôi. . . . . . . . .”

Duật Tôn lười phải nhìn hắn, cắt đứt lời của hắn: "Chết đi cho ta, ai cần ngươi kiểm tra.”

Hắn lại một lần nữa dùng chân đá vào người nhân viên kia: "Đi lấy cái túi ra đây, đem gói lại cho ta.”

"Duật thiếu, cái này đều bị hư hao như vậy, nếu không, tôi đền bù cho ngài chiếc khăn mới?” Quản lý không biết sống chết lại vun vén thêm vào, sợ mất đi thần tài này. Không phải chỉ là một chiếc khăn quàng cổ thôi sao, chọn cái đắt tiền nhất cũng đáng.

Duật Tôn quăng ra một ánh mắt hãi hùng, bàn tay vung lên: "Cút cho ta! "

Người nhân viên kia lảo đảo trở lại, nhặt lên chiếc khăn quàng cổ dơ bẩn không chịu nổi nhét vào túi nylon.

Duật Tôn đưa tay nhận lấy: "Nếu giặt không sạch sẽ, xem ta có giết chết ngươi không! "

Trong lòng hắn đã kiềm lại mà nói ít lại, lúc mở cửa xe ngồi vào, quản lý muốn tiến lên nhận lỗi thì Duật Tôn đã phóng đi, lốp xe cơ hồ cán sát vào mũi giày của hắn, gió từ động cơ gào thét quật vào ống quần phẳng phiu của quản lý, hắn vẫn đứng lại chỗ không ngừng phất tay chào.

Cho đến khi xác nhận đã tiễn được thần tài đi rồi, quản lý lúc này mới hướng đến người nhân viên kia mà phẫn nộ quát lên: "Lập tức thu dọn đồ đạc cút đi cho ta.”

Người nhân viên đang ôm lấy bên sườn bị đau thì sắc mặt trắng bệch.

Quản lý đột nhiên nhớ tới lúc Duật Tôn gần đi đã dọa: "Thôi, người cứ ở lại đây đã, còn không đi rửa xe! "

Chẳng may Duật Tôn trở lại tìm không được người trút giận thì có phải xui xẻo sẽ trút lên người quản lý sao?

************

Ánh mắt Duật Tôn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vào cái túi nylon lẳng lặng nằm ở trên đệm. Hắn biết rõ đây là Sanh Tiêu tự tay đan nhưng cũng bởi vì lúc đưa cho hắn, Mạch Sanh Tiêu lại không đúng lúc mà đề xuất điều kiện kia nên khiến trong lòng hắn rất khó chịu. Hắn thậm chí còn không trân trọng tâm ý của cô, khoác lên cổ cũng không được mười phút mà đem khăn quàng cổ tùy ý nhét vào trong xe.

Nghiêm túc mà nghĩ lại, đây là lần đầu tiên Mạch Sanh Tiêu tặng quà cho hắn.

Hai tay Duật Tôn nắm chặt tay lại, ngón trỏ Thương Long theo động tác của hắn gõ mà cử động, chờ đợi xu thế phiên giang đảo hải.

E rằng, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Mạch Sanh Tiêu chuẩn bị tỉ mỉ cho hắn như thế.

Duật Tôn dừng xe lại ở tiệm giặt quần áo.

Hắn mang theo túi nylon đi vào trong tiệm, nhân viên phục vụ là một cô gái khoảng hơn hai mươi, cô ấy vừa nhìn thấy đồ ở bên trong thiếu chút nữa phải che mũi lại: "Thực xin lỗi, thứ này không thể giặt được.”

Duật Tôn không lên tiếng, đem một xấp tiền trong bóp da đặt bên cạnh tay của cô ta.

"Tiên sinh, ngài xem phía trên này tất cả đều là dầu máy, cho dù có thể giặt cho sạch nhưng vẫn còn để lại dấu vết, chi bằng ngài một lần nữa mua cái khác.”

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, giặt cho tôi! Tận lực giặt sạch sẽ.”

"Vậy, được rồi.” Nhân viên phục vụ nể tình mấy đồng bạc, mang theo khăn quàng cổ đi vào bên trong: "Bây giờ mới biết nóng nảy, đã thế này mà còn quý trọng được sao.”

Duật Tôn cắn chặt cánh môi hấp dẫn, không nói gì nữa mà ngồi vào bên cạnh yên lặng chờ đợi.

Khăn quàng cổ lúc trả lại trong tay hắn, hình dáng đại khái là khôi phục được nhưng nhìn kỹ phía dưới góc vẫn có một dấu vết, mặc dù đã dùng qua nước xả thơm làm mềm vải thì cũng không thể hoàn toàn thanh trừ hết được mùi vị đặc biệt kích thích của dầu máy.

Duật Tôn không có đưa ra yêu cầu vô lý nào nữa, cầm đồ trở lại Ngự Cảnh Vườn.

Hắn đem khăn quàng cổ giấu trong túi văn kiện, Mạch Sanh Tiêu đang ở trong phòng khách cho Bôn Bôn ăn táo xay, thấy hắn trở lại thì nhớ tới chuyện tối hôm qua nên liền đem đầu cúi xuống thấp hơn.

Duật Tôn chột dạ, sải bước đi lên lầu hai.

Trừ tủ quần áo ra thì không có chỗ nào có thể giấu được, Duật Tôn lấy ra khăn quàng cổ, nhét vào trong ngăn tủ nhỏ, nhưng thế này rất dễ bị phát hiện, khẽ đảo tay một cái là có thể tìm được. Hắn không biết dọn dẹp mà chỉ biết làm rối tung, mới khuấy lên vài cái, tủ quần áo liền loạn lên không khác gì ổ chuột.


Duật Tôn trông thấy bên tủ treo quần áo có chỗ treo áo khoác ngoài, hắn suy nghĩ một lát rồi nhận thấy đây là biện pháp tốt. Hắn lấy khăn quàng cổ treo vào móc áo, lại dùng áo khoác ngoài che đi. Với lại Mạch Sanh Tiêu từ trước đến nay đều không để ý hắn, quần áo cũng không dọn dẹp cho hắn nên nhất định là tìm không được.

"Anh đang làm gì vậy?”

Bất thình lình, sau lưng vang lên tiếng của Sanh Tiêu.

Duật Tôn thiếu chút nữa làm rớt móc áo trong tay, mặt hắn không đổi sắc treo trở về: "Thay bộ đồ.”

Mạch Sanh Tiêu đi vài bước đến sau lưng Duật Tôn, ánh mắt quét qua tủ quần áo: "Anh. . . . .”

Người đàn ông xoay người lại: "Làm sao vậy?”

Sắc mặt phẫn nộ, không phải là phát hiện rồi đấy chứ?

Mạch Sanh Tiêu nhíu mày: "Thôi, đợi tí nữa nhờ dì Hà lên dọn dẹp lại.”

Duật Tôn nghe vậy, đi tới đặt tay lên vai Sanh Tiêu: "Tối hôm qua có mệt không?”

Hắn hình như cố ý muốn kiến tạo bầu không khí nào đó, Mạch Sanh Tiêu im lặng một chút liền đổi đề tài: "Anh vừa mới trở về không phải là vẫn mặc bộ này sao?”

". . . . . . .”

Thật may là đầu óc Duật Tôn xoay chuyển mau lẹ: "Còn chưa kịp đổi.”

Người đàn ông lúc này mới chú ý tới Sanh Tiêu lại cùng Bôn Bôn mặc quần áo cho ba mẹ và con. Tiếng nói của hắn đột nhiên đề cao vài phần: "Em và con mặc đồ, như thế nào mà còn không nói cho anh biết?”

Mạch Sanh Tiêu đẩy tay của hắn ra: "Cũng không muốn nói cho anh biết.”

Nói xong, cô liền đi thẳng, Mạch Sanh Tiêu nhẹ giương khóe miệng, không giấu được vẻ dí dỏm không ngờ như ánh mặt trời tinh nghịch.

Không bao lâu sau, cô liền nghe thấy động tĩnh của Duật Tôn đi tới, tầm mắt nhẹ liếc đến, trông thấy hắn và cô mặc áo thun giống hệt nhau.

*************

Ban đêm, tại quán bar.

Cuộc sống của Alice thật sự có thể dùng hai chữ "thối nát" để hình dung.

Đây là một quán bar nhỏ, ẩn nấp trong bóng đêm ở trung tâm thành phố, hoàn cảnh huyên náo nhưng không mất đi không khí.

Alice mặc một chiếc quần cực ngắn, hai tay diêm dúa trắng nõn leo lên sân khấu trung tâm. Dưới đài thỉnh thoảng vang lên tiếng huýt sao bỡn cợt, cô mặc chiếc áo màu trắng có dây cột, phía dưới lộ ra vòng eo thon nhỏ, nhẵn mịn và hấp dẫn. Mái tóc quăn xõa tung theo vũ đạo mà tùy ý cuồng loạn. Cô gào thét lên, tiếp nhận rượu của bọn đàn ông đưa tới, một ly rượu đã uống cạn.

Trong sàn nhảy, âm nhạc đinh tai nhức óc kích thích đáy lòng mỗi người dâng lên phản nghịch và sa đọa, có người ở bên dưới la lên: "Mỹ nữ, buổi tối qua đêm không?”

"Ha ha. . .”

"Mỹ nữ, cùng chúng ta ngủ thấy thế nào?”

Vòng eo của Alice uốn lượn như rắn nước, nghiêng người xuống, một vóc người hoàn hảo hoàn toàn hiện ra dưới biết bao con mắt: "Ngươi nói cái gì? Nơi này ồn quá. . . . . . .”

"Chúng ta đi ra ngoài nói, tôi dẫn cô đi chơi! "

Alice bị vài ba bàn tay giữ lại tại sân khấu, trong túi điện thoại vang lên không ngừng, cho đến khi ra khỏi quán bar mới nghe thấy.

"Đợi một chút, ta. . . . . . Ta nghe điện thoại. . . . . . .”

Tay của người đàn ông chặn lại động tác của cô: "Mỹ nữ, bây giờ mà nghe thì sẽ mất hứng lắm đây.”

Đôi mắt trong veo của Alice lộ ra mê ly, giống như say mà không phải say: "

Không cần các ngươi phải trông nom, cút cho ta! "

"Ô, cô nàng này làm sao lại không biết tốt xấu thế này.”

Người đàn ông ôm lấy eo của cô, dùng sức đem cô hướng vào trong ngõ hẻm, Alice bước chân không vững: "Buông ta ra! "

"Ở chỗ này, cô sẽ không thoát được.”

Alice hoàn toàn say khướt không có tự chủ được, bọn chúng tùy ý đem cô kéo vào ngõ tối.

.

.

.

"Pằnggg. . .”

Âm thanh đó vang lên, màn đêm yên tĩnh bị xé nứt, ngọn đèn đầu phố bị hư càng khiến bóng đêm như cái bẫy đang giương nanh múa vuốt. Hai người đàn ông chịu trách nhiệm theo dõi Alice biết rõ có chuyện không ổn, một tả một hữu vội xuống xe.

Bởi vì đèn đường bị hư, hơn nữa lại là một hẻm nhỏ, bên trong rất tối, nhìn không rõ mặt.

Một người đàn ông lấy điện thoại di động ra soi, vừa nhìn thấy mà không khỏi giật mình.

Ba người vừa rồi lúc này nằm thẳng đơ, không ai ngoại lệ, trên đầu đều trúng đạn không có cơ may sống sót.

Nhìn lại đã sớm không thấy bóng dáng Alice đâu.

Alice khởi động xe lái xuyên qua con đường nhỏ, cô mãnh liệt đạp chân ga, nếu như đúng theo dự tính thì phía sau sẽ có người nhanh chóng thu dọn cục diện rối rắm, tạm thời sẽ không theo sau cô nữa.

Cô nắm chặt tay lái, trong mắt không hề có men say, Alice so với thời gian hẹn đã đến trước, thuốc cô đã tiêm hết, Ân Lưu Khâm tính toán đúng thời gian của cô, để cho cô nếm chút khổ sở thì cô mới chịu nghe lời.

Khi người của Ân Lưu Khâm chạy đến thì độc tính đang phát tác trên người Alice, cô thống khổ nằm ở trên tay lái mà giãy giụa.


Người đàn ông không có nhiều lời, cũng không đem Alice rút về, hắn hạ cửa kính xuống rồi ném ra một cái hộp đen rơi xuống dưới bánh xe của cô. Alice vội vàng mở cửa xe ra, nhấc lên chiếc hộp rồi nhanh chóng rời đi.

Ân Lưu Khâm ý đồ rất rõ ràng, hắn chính là muốn nói cho cô biết, muốn cô sống hay muốn cô chết thì chỉ cần dựa vào một câu nói của hắn.

Lúc nhận được điện thoại, Duật Tôn đang cùng Mạch Sanh Tiêu ngồi trước dương cầm, Bôn Bôn thích đánh đàn, mỗi lần nghe được tiếng đàn cũng sẽ biểu hiện khác hẳn so với hưng phấn lúc bình thường. Bác sỹ nói đây là hiện tượng tốt.

Móng tay màu hồng phấn của Mạch Sanh Tiêu giống như loại vỏ sò tinh nhuận, chúng phối hợp với bàn tay kia của Duật Tôn, nhảy múa trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn vang ra xa mà nhịp điệu huyền diệu lại thấm sâu vào thâm tâm mỗi người.

Không khí thân mật thế này mà lại bị một cuộc điện thoại cắt đứt.

Duật Tôn dừng tay lại, bấm nút nghe điện thoại: "Alo?”

"Duật thiếu, không xong rồi. . . . .”

Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bôn Bôn từ trong tay Duật Tôn, người đàn ông bên cạnh mất đi tâm tư, chỉ dựa vào một mình Sanh Tiêu thì không thể đàn được bản nhạc nên cô đành phải chán chường ấn loạn ở trên bàn phím.

Chân mày người đàn ông càng lúc càng nhíu chặt, khép lại thành hình chữ Xuyên ()

"Đáng chết, các ngươi ăn cái gì để lớn lên vậy?” Trong miệng hắn bật ra tiếng quát chói ta, ý thức được bên cạnh còn có Mạch Sanh Tiêu và Bôn Bôn, hắn lúc này mới che giấu tâm tình nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, hung ác nham hiểm dọa người.

Duật Tôn đứng lên, hình như muốn tránh đi.

Mạch Sanh Tiêu tập trung nghe ngóng, có thể lờ mờ nghe được nội dung cuộc nói chuyện: "Vậy hãy để cho cô ta đi tìm cái chết, không cần để ý, đem hậu sự xử lý tốt là được.”

Duật Tôn cúp điện thoại, xoay người trở lại.

Sanh Tiêu đang dạy con đánh đàn, Duật Tôn đi đến phía sau cô, ngón tay nhặt lên một cây kẹp tóc, đem nó kẹp ở sau tai Mạch Sanh Tiêu. Hắn khom lưng mút nhẹ vành tai của cô, Sanh Tiêu cả kinh, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay đẩy gương mặt tuấn tú đầy tà khí này ra.

Lá gan hắn càng lúc càng lớn, sắc mặt cô khó chịu biểu hiện ra như vậy mà hắn vẫn bất chấp không để ý đến.

"Xảy ra chuyện gì vậy?”

Duật Tôn ngồi trở lại bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Sanh Tiêu không có hỏi thêm, Duật Tôn lại dần dần xích lại rất gần cô, cánh tay phải của cô ôm lấy Bôn Bôn còn khuỷu tay của người đàn ông cũng không biết là vô tình hay cố ý mà luôn chạm vào ngực cô.

Duật Tôn nhận được tin tức vẫn làm như không có việc gì xảy ra mà ở lại Ngự Cảnh Viên. Chuyện Alice hắn không muốn hỏi nhiều. Hắn lúc này cảm thấy thời gian dành cho Sanh Tiêu và Bôn Bôn đều không đủ. Hắn thừa nhận là mình ích kỷ nhưng thứ Alice muốn, rõ ràng là hắn cho không được.

****************

Cùng Ân Lưu Khâm ký hợp đồng thì ngày hôm sau các loại vật liệu xây dựng đã được đưa đến, Mạch Sanh Tiêu chính thức đi làm cho hắn.

Ân Lưu Khâm đẩy xe lăn đi đến trước mảnh đất trống, người phụ nữ trợn tròn mắt vẫn không nói lên lời.

"Mẹ, ngôi nhà này là con cố ý mời người kiến tạo vì mẹ, chờ con vì cha báo hết thù, con liền cho các người cùng nhau vào ở.” Khóe môi Ân Lưu Khâm giương cao một đường cong quái dị, như cười như không. Người đàn ông mặc áo thanh nhàn màu lam, đôi mắt màu nâu hiếm thấy, đứng lên trông rất cao ráo, là bộ dáng một trăm phần trăm của công tử nhà giàu.

Hắn trông mong ngóng chờ, biết rõ hôm nay Mạch Sanh Tiêu sẽ đến.

Ân Lưu Khâm đẩy xe lăn về phía trước, tạm thời nhận được điện thoại nên hắn buông tay ra, thân thể cũng hướng sang bên cạnh. Mặc dù người phụ nữ không nghe được nhưng hắn cũng không muốn để cho bà ấy nghe thấy.

Ở bãi cỏ bên cạnh có vài đứa trẻ đang đá banh, bất thình lình trái bóng bay đến xe lăn. Vì Ân Lưu Khâm không ở sát bên cạnh, xe lăn lại đang ở vị trí có độ dốc nên bị tác động bởi lực va đập kia khiến chiếc xe lăn hướng xuống con dốc.

Ân Lưu Khâm hoàn toàn không chú ý đến, đang căng thẳng chân mày dặn dò công việc.

Chờ đến khi nghe được tiếng kinh hô để hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy xe lăn sắp đụng vào bậc đá.

Không những sẽ bị lật nhào mà hậu quả còn không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt hắn đột biến, sát khí che kín cả khuôn mặt tuấn tú. Ân Lưu Khâm sải bước đuổi theo, Mạch Sanh Tiêu khi vừa đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy cảnh này, cô nhanh chân chạy tới, hai tay giữ lại xe lăn, bởi vì quán tính mà đầu gối của cô trong nháy mắt bị đập vào xe, đau đến nóng bừng, cô phải nhăn chân mày lại.

"Dì không sao chứ?” Sanh Tiêu lo lắng hỏi, lúc này mới ý thức được đối phương là người thực vật, không nghe được tiếng của cô.

"Mẹ! " Tiếng bước chân dồn dập của Ân Lưu Khâm chạy đến bên cạnh xe lăn, bàn tay hắn kéo tay người phụ nữ qua, xác định toàn thân của bà không bị thương tích gì, lúc này mới buông xả cơn giận, đôi mắt hướng sang Sanh Tiêu đang đứng bên cạnh.

Mạch Sanh Tiêu đứng ở khoảng cách gần nên trông thấy đáy mắt của hắn đang tản đi sợ hãi, cô càng khẳng định rằng ít nhất Ân Lưu Khâm có tấm lòng thật sự đối với người thân của hắn.

Bọn nhỏ đá banh khi nãy đã sớm chạy mất dép.

Ân Lưu Khâm đứng dậy: "Cô không sao chứ?”

"Không có việc gì.”

Sanh Tiêu chặn lại đầu gối, thật may chỉ là bị trầy da va đập ê ẩm một chút.

Ân Lưu Khâm đẩy xe lăn trở về, thần sắc của hắn lại trở lại vẻ bất cần đời lúc trước. Mạch Sanh Tiêu đi theo phía sau: "Kỳ thật, nếu anh có thời gian thì cần phải dẫn mẹ anh đi ra ngoài nhiều một chút, như vậy có thể giúp cho bà khôi phục lại tốt.”

Ân Lưu Khâm không nói gì, hắn không thể nào đẩy bà ấy đi ra ngoài. Duật Tôn nhận ra bà ấy, Ân Lưu Khân đã đến nhổ răng cọp, sẽ không ngu xuẩn đến mức lại đem chính mình đưa vào miệng cọp.

Không ra khỏi cánh cổng này, Duật Tôn sẽ không tra ra thân phận của bà.

Mạch Sanh Tiêu đi vào trong hoa viên biệt thự, lời nói còn chưa nói hết đôi câu đã thấy Ân Lưu Khâm lấy từ trong nhà ra một cọc tiền, động tác không hề khách khí mà trực tiếp đặt xuống cạnh tay cô.

"Anh đây là có ý gì?”

"Đưa thù lao cho cô.”

Tay đang xoa đầu gối của Sanh Tiêu dừng lại, tay kia đẩy ra: "Ai cần tiền của anh?”

"Đừng hiểu lầm, ta là thật sự muốn cám ơn cô.” Ân Lưu Khâm lần này ngược lại thật sự không có ý gì khác, hắn cho rằng đưa tiền là cách trực tiếp nhất.

Mạch Sanh Tiêu thấy trong mắt hắn không có ác ý, cũng thu hồi giọng nói bất thiện lại: "Anh thật ấu trĩ, đừng tưởng rằng người ngoài đều hướng vào tiền của anh, tôi biết rõ anh là người giàu có, được chưa?”

Ân Lưu Khâm bị cô nói một câu làm cho á khẩu.


Cô ta mới mấy tuổi mà liền dám nói hắn ngây thơ?

"Chồng của cô đây cũng là người giàu có sao? Lúc ấy như thế nào mà ưng hắn?” Ba câu của hắn lại quay về thái độ trước đó.

Mạch Sanh Tiêu sắc mặt hơi trầm xuống: "Anh thật là nhàn rỗi.”

"Ta đối với cô cảm thấy rất hứng thú, nói cho ta một chút chuyện của cô đi, chẳng hạn như. . . . . . con trai của cô?” Ân Lưu Khâm giả vờ như vô tình hướng đến, muốn đem con mồi Mạch Sanh Tiêu chơi đùa trong lòng bàn tay.

"Không rảnh, tôi với anh không quen.”

". . . . . . .”

Ân Lưu Khâm không giận mà còn cười, lúc này có chủ ý: "Vậy, nói chuyện mà cô cảm thấy hứng thú một chút.”

"À.” Sanh Tiêu từ trong bọc lấy ra một xấp tài liệu: "Đây là một số phong cách thiết kế phù hợp cho căn phòng, anh có thể lựa chọn. . . . . . . . .”

Bàn tay Ân Lưu Khâm chống lên trán, chẳng lẽ người phụ nữ trẻ tuổi này thật sự là thông thái rởm, một chút thú vui cũng không có?

Sau khi ảo não, khuôn mặt tuấn tú đang rủ xuống của hắn thoáng vẽ ra ý cười, cũng tốt, hắn hình như từ từ đối với cô đã có chút ít ý tứ.

**********

Trong một biệt thự hạng sang, khi đi vào mũi đã gay lên mùi rượu. Một đường tiến đến đã thấy chai rượu bị quăng quật ở khắp nơi. Duật Tôn kéo mạnh màn cửa sổ ra, ánh mặt trời mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ cả một chiếc giường lớn.

Alice giơ cánh tay lên che lại mắt: "Ai vậy! "

Duật Tôn đẩy tay của cô ra, một đòn nắm lấy cổ áo của cô kéo dậy: "Nhìn bộ dạng này của cô xem, Alice, đang làm cái gì vậy? Để mình sa đọa sao?”

"Không cần anh lo.” Đêm khuya Alice đã uống nhiều rượu, bây giờ đầu óc hỗ độn, đang lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

"Tôi cũng lười phải quản cô! " Duật Tôn tiện tay hất lên, Alice ngã xuống giường, bị đau phải mở mắt ra.

"Tôn, làm sao anh lại ở đây?”

Duật Tôn ngồi vào mép giường: "Nói, vì cái gì giết người?”

Bàn tay Alice cuộn là tóc quăn trên mặt: "Bọn họ dám quậy tôi, tôi liền cho bọn họ một dấu ấn dễ nhìn một chút.”

Duật Tôn không lên tiếng, tầm mắt lạnh lùng quét qua mỗi góc của gian phòng. Alice bò dậy, dây áo ngủ rớt xuống tận khuỷu tay, ngực bị lộ ra một nửa. "Tôi biết rõ, sau khi gặp chuyện không may thì anh cũng

sẽ thay tôi giải quyết.”

"Sau khi giết người, trong lòng sảng khoái không?”

"Quá vui sướng, tôi đã lâu không có giết người.”

Duật Tôn vươn tay ra, hai ngón tay giữ lấy cằm của Alice, đem mặt của cô xoay qua bên này, lại xoay qua bên kia: "Cỗ máy giết người.”

Ánh mắt Alice bi thương, rủ mi mắt xuống rồi lại ngước lên nhìn về phía Duật Tôn: "Anh không phải sao?”

"Nhưng tôi hy vọng là cô không phải! "

"Tôn, anh đừng có quên, anh là cỗ máy giết người tốt nhất của căn cứ, người chết ở trong tay anh là nhiều nhất.” Alice từ trước đến này tính tình ngang ngạnh, bây giờ lại lệ rơi đầy mặt. Cô thà như vẫn cùng với Duật Tôn trước kia, ít nhất bọn họ còn giống nhau, ai cũng đừng ghét bỏ được ai.

Duật Tôn không phủ nhận: "Tối hôm qua giết người xong thì cô đi đâu?”

Alice đi lấy thuốc không mất bao nhiêu thời gian nên Duật Tôn không tra được: "Tôi uống đến mơ mơ màng màng, không về nhà thì tôi còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ đi đến Ngự Cảnh Viên hưởng thụ nhạc đàn với bà xã của anh sao?”

Hắn biết rõ, Alice đối với chuyện hắn năm đó không đưa cô trốn đi vẫn luôn canh cánh trong lòng: "Cô tiếp tục ngủ đi, muốn ngủ chết cũng được, tôi không tới quản cô.”

"Tôn! "

Alice lao đến ôm lấy chân của người đàn ông: "Đừng. . . . . . Đừng bỏ tôi lại.”

Duật Tôn trong lòng mềm nhũn xuống, hắn cúi đầu nhìn về phía cô gái đang phủ phục bên chân mình: "Alice, cô nếu không muốn sống, ai cũng không giúp được cô.”

"Thực xin lỗi, tôi tâm tình không tốt, ngày hôm qua uống quá chén mới có thể ra tay nặng như vậy.”

Duật Tôn không muốn miệt mài truy cứu, cũng không phải chuyện giết người. Hắn nhìn qua vẻ tiều tụy của Alice lại sinh hối hận vài phần, lúc trước, hắn không nên để một mình cô ở trong động ma kia.

******************

Trên đường trở về Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn không khỏi suy nghĩ, bên cạnh ghế lái phụ là một bộ tư liệu của Ân Lưu Khâm.

Đối với người bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, hắn không thể không điều tra rõ ràng.

Tài liệu cho thấy Ân Lưu Khâm có bối cảnh đơn giản, là một người từ nước ngoài trở về, cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà cũng không thiếu các thân thích ở nước ngoài. Là một công tử điển hình, có tiền, đào hoa, ham chơi. Mạch Sanh Tiêu cùng hắn tiếp xúc cũng không nhiều, như vậy thì không có chỗ nào khả nghi.

Huống chi nhận được hợp đồng này đúng thực là Hào Nhuận, là Vương tỷ đưa cho Mạch Sanh Tiêu, điểm này Duật Tôn cũng biết.

Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi, tăng tốc trở về Ngự Cảnh Viên.

Ăn xong cơm tối, Bôn Bôn theo Trần tỷ ở dưới lầu, Mạch Sanh Tiêu tắm rửa xong đi ra, Duật Tôn để tạp chí trong tay xuống, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đầu gối của cô bị trầy da: "Chân của em xảy ra chuyện gì vậy?”

"À, không cẩn thận bị đập vào nên bị trầy.”

"Đến đây.”

Mạch Sanh Tiêu không có phản ứng, muốn đi ra sân thượng.

Duật Tôn đứng dậy, bế ngang cô đến trên giường, Sanh Tiêu giãy giụa đứng dậy: "Làm gì vậy?”

Duật tôn cầm một chân của cô nâng lên, bởi vì Mạch Sanh Tiêu mặc áo ngủ nên cô gấp rút đè lại giữa hai chân: "Duật tôn, chuyện tối ngày hôm trước là ngoại lệ! "


Người đàn ông từ tủ đầu giường lấy ra lọ thuốc mỡ mà Từ Khiêm để lại: "Nói tiếp.”

Mạch Sanh Tiêu thấy là hắn muốn bôi thuốc cho mình, thần sắc cô trở nên lúng túng, ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn.

"Làm sao mà để thành như vậy?”

"Chỉ là bị trầy da, không có việc gì cả.”

Động tác Duật Tôn dịu dàng bôi thuốc mỡ cho cô, Mạch Sanh Tiêu sợ đau nên chỉ cắn chặt răng.

"Còn chỗ nào khác không?”

"Không.”

"Thật là không có chứ?” Bàn tay Duật Tôn không có ý tốt mà hướng vào bắp đùi của cô tìm kiếm. Mạch Sanh Tiêu càng thêm khẳng định, được một lần, hắn sẽ được voi đòi tiên. Sanh Tiêu đúng lúc giữ lấy cổ tay của hắn: "Đừng cho là tôi không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì.”

"Thật sự là như cọp cái giương nanh múa vuốt.”

Tay của hắn không có tiến lên mà lại tham luyến xúc cảm trong lòng bàn tay, không dời đi được.

Mạch Sanh Tiêu hối hận, cô cần phải mặc quần ngủ.

"Sanh Tiêu. . . . . . .” Lòng bàn tay của người đàn ông xoa nhẹ lên chân cô: "Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em đi chơi.”

"Đi đâu?”

"Hồng Kông.”

Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu hiện ra hy vọng: "Tại sao anh muốn đưa tôi đến Hồng Kông?”

"Sau khi chúng ta kết hôn, ngay cả Tuần Trăng Mật cũng không có, sau này khi rảnh anh sẽ dẫn em đi ra ngoài.”

Khi đó, Duật Tôn xuất phát là có mục đích mới cùng Sanh Tiêu dây dưa, việc kết hôn là do cô phù hợp, hắn càng chẳng quan tâm đến thứ gọi là Tuần Trăng Mật. Giờ đây giữa bọn học trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn nên đưa cô đi giải sầu cho khuây khỏa.

Mạch Sanh Tiêu trong vô thức cong lên khóe miệng, ánh mắt cũng cười thành hình ánh trăng lưỡi liềm đẹp mắt.

Duật Tôn nhìn ra là cô thích.

Người đàn ông đưa gương mặt tuấn tú lại gần, môi mỏng áp vào bên miệng Mạch Sanh Tiêu: "Hôn một cái.”

Sanh Tiêu hô hấp căng thẳng, xòe bàn tay đẩy mặt của hắn ra.

Cô cần đối với hắn hết sức nhẫn tâm, hờ hững, để người yên ổn.

Mạch Sanh Tiêu mới vừa dừng lại hành động, bả vai đã bị Duật Tôn kéo lại: "Em không thân anh, thì anh vẫn cứ hôn em.”

Vừa dứt lời, liền cúi đầu xuống hôn môi của cô.

Hắn thật vất vả mới đến một bước gần Sanh Tiêu như vậy, hắn có chết cũng muốn bảo vệ nguyên vẹn, tuyệt đối không thể lại trở về loại khoảng cách như trước kia được. Mạch Sanh Tiêu đêm đó cứ việc không cho hắn đụng, nhưng sau đó cũng không tranh cãi ầm ĩ. Duật Tôn cùng lắm là mặt dày mày dạn thôi, quấn đến khi cô nổi điên cũng tốt. Hắn chính là không muốn lại nhìn thấy bộ dạng cô âm thầm xót xa bên cạnh.

Mạch Sanh Tiêu đẩy hắn ra, cũng ngay trước mặt Duật Tôn mà lấy tay áo lau một hồi mãnh liệt: "Đừng đụng vào tôi.”

Cô biết rõ Duật Tôn dễ tự ái, bây giờ không tức giận mới là lạ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào động tác liên tiếp của cô, Mạch Sanh Tiêu tận lực biểu hiện thái độ ra bên ngoài, giống như bị rắn độc cắn phải vậy.

Duật Tôn bắt đầu cười gian xảo, cúi người xuống lại hôn cô lần nữa.

Hắn đứng dậy: "Em lau nữa đi.”

Mạch Sanh Tiêu dùng sức lau vài cái.

Người đàn ông khom lưng, tách môi của cô lại hôn xuống: "Lau tiếp, lau cho sạch sẽ.”

". . . . . . . .”

Thị thực rất nhanh được đưa đến Ngự Cảnh Viên, lần này đi Hồng Kông không có mang theo Bôn Bôn. Duật Tôn muốn cho Mạch Sanh Tiêu thoải mái vui chơi một chút.

Hai người khi tới Hồng Kông thì đến khách sạn đã đặt trước để đăng ký. Mạch Sanh Tiêu tinh thần rất tốt, lấy ra tấm bản đổ trải trên giường lớn.

Bàn tay của Duật Tôn vung lên: "Không cần thứ đồ vớ vẩn này, em đi theo anh là được.”

Bữa tối là ở trên một chiếc du thuyền, Duật Tôn biết rõ Sanh Tiêu thích náo nhiệt, không muốn làm cô mất hào hứng, một cô gái Pháp đang dựa trên lan can ca hát, tiếng hát rất hay, trên boong thuyền có một nhà hàng không lớn nhưng phải đặt trước mới có được chỗ.

Mạch Sanh Tiêu thích không khí như thế này, thanh nhàn, tiết tấu thong thả, gió biển thổi qua khuôn mặt thật thoải mái, muốn ngả vào bả vai bên cạnh nhẹ nhàng ngủ.

"Em muốn nghe bài hát gì?” Duật Tôn hỏi.

"Vậy thì Yesterday Once More đi.”

Mới vừa nói vậy, liền nghe đến một hồi tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến càng lúc càng gần, mấy chục chiếc xe cảnh sát nhanh chóng xếp đội hình đánh bọc. Ngước mắt nhìn lên, còn có hải cảnh, hiện ra thiên la địa võng đang bao phủ lên chiếc du thuyền này.

Rầm rập. . . rầm rập. . .

Một hồi tiếng chân mất trật tự tiến lên boong tàu, giọng hát tuyệt vời của cô ca sỹ trẻ im bặt lại. Mạch Sanh Tiêu thất kinh, dự cảm xấu trong nháy mắy lan khắp cơ thể.

Đội trưởng đội cảnh sát đi đến phía trước bọn họ, mặt khác mười mấy người đi theo vây quanh thành nửa vòng tròn. Mạch Sanh Tiêu thấy hắn lấy ra một tờ giấy không biết có thông tin gì đưa cho Duật Tôn xem: "Anh là Duật Tôn?”

"Phải.”

"Anh bị dẫn độ.”

-------------------

. . .

Chìm Trong Cuộc Yêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chìm Trong Cuộc Yêu Truyện Chìm Trong Cuộc Yêu Story Chương 146: Duật tôn bị dẫn độ
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...