Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 42
108@-
La Ninh nhìn chằm chằm vào tờ thư tay một lúc lâu rồi cẩn thận gấp gọn, đặt nó vào lại trong bó hoa.
Hai tuần sau đó, cô bận rộn với việc kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra lý lịch. Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô còn tranh thủ hẹn gặp cố vấn tâm lý để trò chuyện trực tiếp.
Người mà cô gặp là một chị học khóa trên do Phương Tri Hứa giới thiệu, một bác sĩ rất dịu dàng, trí thức và điềm đạm.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy La Ninh có phần ngượng ngùng và căng thẳng, chị ấy còn đặc biệt mở một bản nhạc nhẹ, ân cần hỏi cô có thích bài này không, nếu không thì có thể đổi. La Ninh khẽ nhéo đầu ngón tay, nhỏ giọng nói:
“Bài này được rồi, em thấy dễ chịu.”
Cô bắt đầu kể cho bác sĩ nghe về trạng thái hiện tại của mình, những lo lắng do công việc mới, nỗi sợ hãi trước các lựa chọn sắp tới. Ban đầu cô có chút ngại ngùng, khó mở lời, nhưng lần đầu trò chuyện để lại ấn tượng rất dễ chịu. Đến lần gặp thứ hai, cô như mở được chiếc hộp ngôn ngữ vốn khép kín. Nói xong những lời cuối cùng, cô hơi ngập ngừng:
“Có nhiều lúc em rất cố chấp giữ lấy trạng thái yên ổn. Rõ ràng cùng một chuyện, người khác muốn làm là làm được, còn em thì cứ mãi dùng dằng, níu kéo, giống như luôn có thứ gì đó ngăn lại phía trước, không cho em tiến lên.”
Bác sĩ nghe xong, nhẹ nhàng nhưng sắc sảo nói ra một câu, như đánh trúng phần sâu kín nhất trong cô:
“Em đang cảm thấy xấu hổ vì chính d*c v*ng của mình, đúng không?”
“Chắc là vậy,” cô khẽ gật đầu, giọng nói có phần khó khăn, “Từ hồi còn là học sinh, em đã mang tâm lý như thế rồi.”
“Khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau,” bác sĩ nhẹ nhàng nói, “Khi sống trong một mối quan hệ gia đình có phần khắt khe, người có nội tâm mềm yếu, nếu nhu cầu cảm xúc lâu dài không được đáp ứng, rất dễ sinh ra tổn thương. Việc em có thể nhận thức được điều đó, rồi chủ động tìm cách tháo gỡ, thật sự là một tín hiệu rất tích cực.”
“Lúc đầu em cũng không đủ dũng khí, nhưng là vì… có những lý do khác,” La Ninh không nói tiếp, khẽ liếc nhìn đối phương một cái, “Em… có cần sửa đổi gì không?”
Bác sĩ mỉm cười:
“Em có thể coi chị như một tấm gương phản chiếu. Em đến đây là để hiểu rõ và chấp nhận bản thân hơn. Sau khi rời khỏi phòng tư vấn, hãy sống theo cách mà em cảm thấy thoải mái và dễ chịu nhất. Đây không phải là việc ép buộc bản thân phải thay đổi, mà là một quá trình tự nhiên thôi.”
“Vậy… em có thể tự mình chữa lành không?”
“Dĩ nhiên là có.”
Bác sĩ gật đầu.
“Có nhiều cách để làm điều đó. Tự chữa lành vết thương của mình, hoặc học cách đón nhận năng lượng tích cực từ người khác để chữa lành.”
Rồi chị tiếp tục động viên cô:
“Với những điều mình yêu thích, chỉ cần thuận theo nội tâm là được. Với những người mà em muốn gần gũi, có thể thử học cách đừng né tránh, hãy tập chấp nhận, mỉm cười và biết ơn.”
La Ninh cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kể từ sau hôm nhận bó hoa trước buổi phỏng vấn, gần như ngày nào cô cũng được ai đó gửi quà. Phần lớn là những món nho nhỏ: một bó hoa thạch thảo, một bó Tulip, hay bó hướng dương bọc trong giấy bóng kính; đôi khi là một hũ nhỏ chocolate, hoặc một hộp kẹo hạnh nhân gói bằng giấy bạc vuông vắn.
Món quà mỗi lần mỗi khác, nhưng lần nào cũng đi kèm một bức thư tay.
Không giống những hộp quà được gói ghém tinh xảo, những bức thư ấy luôn được viết trên loại giấy kẻ ô, loại giấy học sinh cấp ba hay dùng với dòng kẻ đỏ quen thuộc. Nét chữ thanh tú, mạnh mẽ, thường dài gần nửa trang giấy.
“La Ninh, em phải tin rằng anh chưa từng có ý muốn làm tổn thương em. Trước đây em từng nói trong tin nhắn rằng ‘việc gửi mai vàng, cá mang tin hay chim nhạn truyền thư đều mang hơi hướng cổ xưa,’ đến bây giờ anh mới thật sự thấm thía. So với màn hình lạnh lẽo, thì nét chữ qua lại giữa hai người lại chân tình hơn nhiều, cũng bảo quản được lâu dài hơn. Mỗi lần lật lại thư em từng viết cho anh, anh đều cảm thấy như chúng ta chưa từng xa nhau. Quả nhiên, chữ nghĩa là thứ dễ chạm gần đến trái tim nhất…”
“La Ninh, mấy hôm nay anh thường nghĩ, rốt cuộc bảy năm trước kia anh đã sống thế nào. Không nhớ rõ nữa. Trước kia không thấy gì đặc biệt, mọi thứ như lặng lẽ trôi qua, không mấy cảm xúc, chẳng có hy vọng gì, ngày nối ngày như nước chảy, qua là qua mất. Vậy còn em thì sao? Có lẽ anh thấy em tốt như nào, chắc người khác cũng sẽ thấy em tốt như thế…”
Lý Dục An không phải người nói năng khéo léo, nhưng những điều anh viết ra lại chân thành và sinh động hơn chính anh ngoài đời. Ở cuối mỗi bức thư, anh còn vẽ thêm một chú vẹt nhỏ kiểu hoạt hình, dùng mũi tên vòng tròn đánh dấu chữ “Chuyển phát nhanh Mạch Mạch.”
La Ninh thấy đáng yêu, còn tự mình chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một con dấu hình vẹt, mỗi lần nhận thư xong lại đóng dấu một cái ở góc dưới xem như là “đã đọc.”
Tất nhiên, cô cũng sẽ viết vài dòng hồi âm vào chỗ còn trống cuối thư anh, chờ khi nhân viên chuyển phát nhanh mang quà lần tới thì sẽ gửi kèm lại thư đó, như một cách lặng lẽ đáp lời.
Có một hôm, cô đồng thời nhận được hai bức thư. Một trong hai được bọc kỹ bằng hai lớp giấy nhám, chữ hơi nhòe:
“Mấy hôm nay hơi mất ngủ, cứ không ngủ được là anh lại cầm bút viết cho em. Nhưng viết chưa được bao lâu lại ném bút đi mất, bực mình muốn chạy thẳng đến tìm em cho rồi. Em hiền vậy, chắc anh nghĩ ra cách là có thể khiến em không nỡ từ chối…”
Bức thư đó, La Ninh không đóng dấu, cũng không gửi lại. Vì cô mới đọc được một nửa, mặt đã nóng bừng cả lên.
Người này… cái gì cũng dám viết ra được.
Người giao quà và thư vẫn luôn là một anh chuyển phát nhanh còn khá trẻ, chừng hai mươi tuổi. Mấy lần đầu đến đưa hoa ở trạm ngay trước cửa nhà cô, anh còn mặc áo đồng phục lao động, dáng vẻ có chút ngượng ngùng khi gõ cửa.
La Ninh từng hỏi qua, mới biết những đơn hàng như vậy đều nhận qua WeChat, giống như giao chuyển phát bình thường, mỗi lần tiền công là một nghìn. Lúc đầu cô đưa lại thư hồi âm, còn định trả thêm tiền công, nhưng cậu ta chỉ xua tay nói:
“Có người trả rồi, ôi chỉ chuyển giúp thôi.”
Những ngày sau đó, hầu như ngày nào cậu ta cũng đều chạy đơn này. Dù không thật sự hiểu hai người kia đang làm gì, nhưng cậu ta không hề thắc mắc. Khoảng cách vốn gần, chỉ cần leo lên xe điện, chạychưa tới mười phút đã đến nơi. Tuy không hỏi, nhưng cậu ta vẫn biết người nhận luôn là một phụ nữ trẻ, và số lượng quà cùng thư thì… đúng là nhiều không đếm xuể.
Chờ đến khi quá trình điều tra thân nhân kết thúc, La Ninh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhàn được vài hôm, Kiều Đồng đã “oanh tạc” tin nhắn WeChat, kéo cô ra ngoài đi hát karaoke. Khi đẩy cửa bước vào phòng hát, La Ninh lập tức bị Kiều Đồng nhào tới ôm lấy vai:
“Người bận rộn, cuối cùng cũng thấy được mặt cậu rồi!”
La Ninh bật cười, gỡ nhẹ tóc hai người đang vướng lấy nhau:
“Thật ra tôi định gọi cậu từ sớm rồi đấy,” Kiều Đồng bĩu môi, “Nhưng người ta bảo dạo này cậu bận quá, tôi sợ làm phiền.”
Nghe vậy, La Ninh nhìn thoáng qua phía trong phòng hát, chỉ có vài gương mặt quen, phần lớn cô lại không nhận ra. Kiều Đồng bắt gặp ánh mắt cô, khẽ huých tay một cái:
“Nhìn ai đấy?”
La Ninh chỉ khẽ lắc đầu.
“À phải, còn chưa chúc mừng cậu đâu nha.” Kiều Đồng cười rạng rỡ. “Bao giờ đi làm?”
“Làm thủ tục xong rồi, giờ chờ thông báo. Chắc tháng sau hoặc muộn nhất là đầu tháng kế tiếp.”
La Ninh vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, có người đưa đồ uống tới cho cả hai. Cô lễ phép cảm ơn, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ. Người đàn ông đó hơi nhướng mày, có vẻ quen thân với Kiều Đồng nên ngồi xuống ngay cạnh hai người, rồi bắt đầu trò chuyện.
Anh ta nói chuyện với Kiều Đồng, nhưng vài câu sau liền quay sang bắt chuyện với La Ninh. Trong phòng đang có người hát nhạc sôi động, âm thanh dội trong tai khiến cô nghe không rõ. Người kia nói đi nói lại vài lần, gần như ghé sát tai cô mà nói.
Mãi đến lúc ấy, La Ninh mới nhận ra rằng anh ta đang nói chuyện với mình.
Cô có chút sững người.
“Muốn hát thì tự lên mà hát, đừng kéo người khác,” Kiều Đồng thay cô trả lời, khẩu khí không mấy kiên nhẫn.
“Cùng hát một bài nha?” Anh ta nhìn La Ninh, cười cười.
“Sao trước giờ chưa từng thấy em nhỉ?”
La Ninh vội xua tay từ chối.
Bên kia có nhóm người đang ồn ào chơi xúc xắc, Kiều Đồng thấy vậy liền kéo anh ta qua xem náo nhiệt.
Một mình ngồi lại trên ghế sô pha, La Ninh lặng lẽ lắng nghe ai đó đang hát liên tục ba bốn bài tình ca. Giọng nam hơi khàn, nhưng đầy cảm xúc và dễ nghe. Vừa nhìn phần lời hiện lên màn hình, cô vừa đưa tay lấy ly nước gần đó, để mặc chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng.
Bất chợt, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh:
“Cái ly đó… hình như là của anh.”
La Ninh khựng lại, quay sang nhìn, quả nhiên bên tay trái còn một chiếc ly pha lê, thành ly còn vương chút son môi mờ mờ.
“Xin lỗi…” Cô theo bản năng nói, nhưng vừa nói xong đã cảm thấy có gì đó sai sai. Quay đầu lại, La Ninh mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình là Lý Dục An.
Trong phòng quá ồn ào cho nên người này từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh mà La Ninh hoàn toàn không hay biết.
“Em nghe chăm chú như vậy làm gì?” Anh nghiêng người sát lại gần cô, giọng nói thấp như thì thầm.
La Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, đặt ly nước trong tay trở lại bàn.
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô thật lâu.
La Ninh cũng không hiểu sao, chỉ thấy chột dạ, may mà ánh đèn mờ ảo, không nhìn rõ được vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt cô.
“Anh…” Cô hơi nghiêng mặt tránh đi, “Đến từ lúc nào vậy?”
“Ngồi cạnh em nãy giờ rồi mà em chẳng thèm liếc anh lấy một cái.”
“Là tại ồn quá, em không để ý.”
“Ừm.” Anh càng lúc càng nghiêng sát hơn, đột nhiên hỏi, “Vậy anh có thể uống ly của em không?”
La Ninh liếc thấy vết son mờ in trên vành ly, lập tức nắm lấy tay áo anh, không cho động vào:
“Không được.”
Anh cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ vỗ lên cổ tay mình, quả thật không thể nhúc nhích, chỉ cười, nói khẽ:
“Keo kiệt vậy à?”
La Ninh sau đó liền rút tay về.
“La Ninh.”
Anh gọi tên cô.
“Ừ?”
“Em có phải còn nợ anh một bức thư chưa đưa?”
La Ninh giả vờ không nghe thấy, quay đầu chăm chú nghe người phía trước đang hát.
“Người ta hát không hay bằng anh đâu.”
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh hơi nghiêng người về phía mình, nói câu đó bằng giọng nghiêm túc đến mức buồn cười.
“Thật à?”
“Anh không gạt em đâu. Em muốn nghe thử không?”
Lý Dục An cười nhẹ, rồi nói tiếp:
“Vậy bức thư kia, em định trả lời anh thế nào đây?”
La Ninh hơi nghiêng người sang bên cạnh, tránh đi một chút:
“Anh phiền thật đấy.”
Anh đưa tay kéo cô nhẹ trở lại:
“Anh phiền chỗ nào nào?”
Lông mi cô khẽ rung, liếc anh một cái đầy ngụ ý.
Lý Dục An đưa đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, hầu kết khẽ động:
“Sao lại làm vẻ mặt thế kia?”
La Ninh nhìn xuống tay anh:
“Son môi em bị lem à?”
Anh cúi mắt nhìn kỹ:
“Vậy em lại gần thêm chút nữa, anh nhìn không rõ.”
“Ở đây đông người quá.”
Lý Dục An cố nhịn cười:
“Vậy mình ra ngoài nhé?”
La Ninh thật sự nghĩ một chút rồi nói:
“Có phải nên qua chào Kiều Đồng trước không?”
“Sao em lại đáng yêu thế này,” anh khẽ mở bàn tay, đặt lên đầu gối cô, “Anh dẫn bạn gái ra ngoài một lát mà còn phải báo cáo với người khác nữa à?”
Lý Dục An nói xong, nhìn cô không rời mắt.
Anh không đợi cô phản bác.
La Ninh chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
La Ninh nhìn chằm chằm vào tờ thư tay một lúc lâu rồi cẩn thận gấp gọn, đặt nó vào lại trong bó hoa.
Hai tuần sau đó, cô bận rộn với việc kiểm tra sức khoẻ và thẩm tra lý lịch. Trong khoảng thời gian chờ đợi, cô còn tranh thủ hẹn gặp cố vấn tâm lý để trò chuyện trực tiếp.
Người mà cô gặp là một chị học khóa trên do Phương Tri Hứa giới thiệu, một bác sĩ rất dịu dàng, trí thức và điềm đạm.
Lần đầu tiên gặp mặt, thấy La Ninh có phần ngượng ngùng và căng thẳng, chị ấy còn đặc biệt mở một bản nhạc nhẹ, ân cần hỏi cô có thích bài này không, nếu không thì có thể đổi. La Ninh khẽ nhéo đầu ngón tay, nhỏ giọng nói:
“Bài này được rồi, em thấy dễ chịu.”
Cô bắt đầu kể cho bác sĩ nghe về trạng thái hiện tại của mình, những lo lắng do công việc mới, nỗi sợ hãi trước các lựa chọn sắp tới. Ban đầu cô có chút ngại ngùng, khó mở lời, nhưng lần đầu trò chuyện để lại ấn tượng rất dễ chịu. Đến lần gặp thứ hai, cô như mở được chiếc hộp ngôn ngữ vốn khép kín. Nói xong những lời cuối cùng, cô hơi ngập ngừng:
“Có nhiều lúc em rất cố chấp giữ lấy trạng thái yên ổn. Rõ ràng cùng một chuyện, người khác muốn làm là làm được, còn em thì cứ mãi dùng dằng, níu kéo, giống như luôn có thứ gì đó ngăn lại phía trước, không cho em tiến lên.”
Bác sĩ nghe xong, nhẹ nhàng nhưng sắc sảo nói ra một câu, như đánh trúng phần sâu kín nhất trong cô:
“Em đang cảm thấy xấu hổ vì chính d*c v*ng của mình, đúng không?”
“Chắc là vậy,” cô khẽ gật đầu, giọng nói có phần khó khăn, “Từ hồi còn là học sinh, em đã mang tâm lý như thế rồi.”
“Khả năng chịu đựng của mỗi người là khác nhau,” bác sĩ nhẹ nhàng nói, “Khi sống trong một mối quan hệ gia đình có phần khắt khe, người có nội tâm mềm yếu, nếu nhu cầu cảm xúc lâu dài không được đáp ứng, rất dễ sinh ra tổn thương. Việc em có thể nhận thức được điều đó, rồi chủ động tìm cách tháo gỡ, thật sự là một tín hiệu rất tích cực.”
“Lúc đầu em cũng không đủ dũng khí, nhưng là vì… có những lý do khác,” La Ninh không nói tiếp, khẽ liếc nhìn đối phương một cái, “Em… có cần sửa đổi gì không?”
Bác sĩ mỉm cười:
“Em có thể coi chị như một tấm gương phản chiếu. Em đến đây là để hiểu rõ và chấp nhận bản thân hơn. Sau khi rời khỏi phòng tư vấn, hãy sống theo cách mà em cảm thấy thoải mái và dễ chịu nhất. Đây không phải là việc ép buộc bản thân phải thay đổi, mà là một quá trình tự nhiên thôi.”
“Vậy… em có thể tự mình chữa lành không?”
“Dĩ nhiên là có.”
Bác sĩ gật đầu.
“Có nhiều cách để làm điều đó. Tự chữa lành vết thương của mình, hoặc học cách đón nhận năng lượng tích cực từ người khác để chữa lành.”
Rồi chị tiếp tục động viên cô:
“Với những điều mình yêu thích, chỉ cần thuận theo nội tâm là được. Với những người mà em muốn gần gũi, có thể thử học cách đừng né tránh, hãy tập chấp nhận, mỉm cười và biết ơn.”
La Ninh cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kể từ sau hôm nhận bó hoa trước buổi phỏng vấn, gần như ngày nào cô cũng được ai đó gửi quà. Phần lớn là những món nho nhỏ: một bó hoa thạch thảo, một bó Tulip, hay bó hướng dương bọc trong giấy bóng kính; đôi khi là một hũ nhỏ chocolate, hoặc một hộp kẹo hạnh nhân gói bằng giấy bạc vuông vắn.
Món quà mỗi lần mỗi khác, nhưng lần nào cũng đi kèm một bức thư tay.
Không giống những hộp quà được gói ghém tinh xảo, những bức thư ấy luôn được viết trên loại giấy kẻ ô, loại giấy học sinh cấp ba hay dùng với dòng kẻ đỏ quen thuộc. Nét chữ thanh tú, mạnh mẽ, thường dài gần nửa trang giấy.
“La Ninh, em phải tin rằng anh chưa từng có ý muốn làm tổn thương em. Trước đây em từng nói trong tin nhắn rằng ‘việc gửi mai vàng, cá mang tin hay chim nhạn truyền thư đều mang hơi hướng cổ xưa,’ đến bây giờ anh mới thật sự thấm thía. So với màn hình lạnh lẽo, thì nét chữ qua lại giữa hai người lại chân tình hơn nhiều, cũng bảo quản được lâu dài hơn. Mỗi lần lật lại thư em từng viết cho anh, anh đều cảm thấy như chúng ta chưa từng xa nhau. Quả nhiên, chữ nghĩa là thứ dễ chạm gần đến trái tim nhất…”
“La Ninh, mấy hôm nay anh thường nghĩ, rốt cuộc bảy năm trước kia anh đã sống thế nào. Không nhớ rõ nữa. Trước kia không thấy gì đặc biệt, mọi thứ như lặng lẽ trôi qua, không mấy cảm xúc, chẳng có hy vọng gì, ngày nối ngày như nước chảy, qua là qua mất. Vậy còn em thì sao? Có lẽ anh thấy em tốt như nào, chắc người khác cũng sẽ thấy em tốt như thế…”
Lý Dục An không phải người nói năng khéo léo, nhưng những điều anh viết ra lại chân thành và sinh động hơn chính anh ngoài đời. Ở cuối mỗi bức thư, anh còn vẽ thêm một chú vẹt nhỏ kiểu hoạt hình, dùng mũi tên vòng tròn đánh dấu chữ “Chuyển phát nhanh Mạch Mạch.”
La Ninh thấy đáng yêu, còn tự mình chạy đến cửa hàng văn phòng phẩm mua một con dấu hình vẹt, mỗi lần nhận thư xong lại đóng dấu một cái ở góc dưới xem như là “đã đọc.”
Tất nhiên, cô cũng sẽ viết vài dòng hồi âm vào chỗ còn trống cuối thư anh, chờ khi nhân viên chuyển phát nhanh mang quà lần tới thì sẽ gửi kèm lại thư đó, như một cách lặng lẽ đáp lời.
Có một hôm, cô đồng thời nhận được hai bức thư. Một trong hai được bọc kỹ bằng hai lớp giấy nhám, chữ hơi nhòe:
“Mấy hôm nay hơi mất ngủ, cứ không ngủ được là anh lại cầm bút viết cho em. Nhưng viết chưa được bao lâu lại ném bút đi mất, bực mình muốn chạy thẳng đến tìm em cho rồi. Em hiền vậy, chắc anh nghĩ ra cách là có thể khiến em không nỡ từ chối…”
Bức thư đó, La Ninh không đóng dấu, cũng không gửi lại. Vì cô mới đọc được một nửa, mặt đã nóng bừng cả lên.
Người này… cái gì cũng dám viết ra được.
Người giao quà và thư vẫn luôn là một anh chuyển phát nhanh còn khá trẻ, chừng hai mươi tuổi. Mấy lần đầu đến đưa hoa ở trạm ngay trước cửa nhà cô, anh còn mặc áo đồng phục lao động, dáng vẻ có chút ngượng ngùng khi gõ cửa.
La Ninh từng hỏi qua, mới biết những đơn hàng như vậy đều nhận qua WeChat, giống như giao chuyển phát bình thường, mỗi lần tiền công là một nghìn. Lúc đầu cô đưa lại thư hồi âm, còn định trả thêm tiền công, nhưng cậu ta chỉ xua tay nói:
“Có người trả rồi, ôi chỉ chuyển giúp thôi.”
Những ngày sau đó, hầu như ngày nào cậu ta cũng đều chạy đơn này. Dù không thật sự hiểu hai người kia đang làm gì, nhưng cậu ta không hề thắc mắc. Khoảng cách vốn gần, chỉ cần leo lên xe điện, chạychưa tới mười phút đã đến nơi. Tuy không hỏi, nhưng cậu ta vẫn biết người nhận luôn là một phụ nữ trẻ, và số lượng quà cùng thư thì… đúng là nhiều không đếm xuể.
Chờ đến khi quá trình điều tra thân nhân kết thúc, La Ninh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhàn được vài hôm, Kiều Đồng đã “oanh tạc” tin nhắn WeChat, kéo cô ra ngoài đi hát karaoke. Khi đẩy cửa bước vào phòng hát, La Ninh lập tức bị Kiều Đồng nhào tới ôm lấy vai:
“Người bận rộn, cuối cùng cũng thấy được mặt cậu rồi!”
La Ninh bật cười, gỡ nhẹ tóc hai người đang vướng lấy nhau:
“Thật ra tôi định gọi cậu từ sớm rồi đấy,” Kiều Đồng bĩu môi, “Nhưng người ta bảo dạo này cậu bận quá, tôi sợ làm phiền.”
Nghe vậy, La Ninh nhìn thoáng qua phía trong phòng hát, chỉ có vài gương mặt quen, phần lớn cô lại không nhận ra. Kiều Đồng bắt gặp ánh mắt cô, khẽ huých tay một cái:
“Nhìn ai đấy?”
La Ninh chỉ khẽ lắc đầu.
“À phải, còn chưa chúc mừng cậu đâu nha.” Kiều Đồng cười rạng rỡ. “Bao giờ đi làm?”
“Làm thủ tục xong rồi, giờ chờ thông báo. Chắc tháng sau hoặc muộn nhất là đầu tháng kế tiếp.”
La Ninh vừa nói chuyện vừa ngồi xuống, có người đưa đồ uống tới cho cả hai. Cô lễ phép cảm ơn, giọng nói vừa nhẹ vừa nhỏ. Người đàn ông đó hơi nhướng mày, có vẻ quen thân với Kiều Đồng nên ngồi xuống ngay cạnh hai người, rồi bắt đầu trò chuyện.
Anh ta nói chuyện với Kiều Đồng, nhưng vài câu sau liền quay sang bắt chuyện với La Ninh. Trong phòng đang có người hát nhạc sôi động, âm thanh dội trong tai khiến cô nghe không rõ. Người kia nói đi nói lại vài lần, gần như ghé sát tai cô mà nói.
Mãi đến lúc ấy, La Ninh mới nhận ra rằng anh ta đang nói chuyện với mình.
Cô có chút sững người.
“Muốn hát thì tự lên mà hát, đừng kéo người khác,” Kiều Đồng thay cô trả lời, khẩu khí không mấy kiên nhẫn.
“Cùng hát một bài nha?” Anh ta nhìn La Ninh, cười cười.
“Sao trước giờ chưa từng thấy em nhỉ?”
La Ninh vội xua tay từ chối.
Bên kia có nhóm người đang ồn ào chơi xúc xắc, Kiều Đồng thấy vậy liền kéo anh ta qua xem náo nhiệt.
Một mình ngồi lại trên ghế sô pha, La Ninh lặng lẽ lắng nghe ai đó đang hát liên tục ba bốn bài tình ca. Giọng nam hơi khàn, nhưng đầy cảm xúc và dễ nghe. Vừa nhìn phần lời hiện lên màn hình, cô vừa đưa tay lấy ly nước gần đó, để mặc chất lỏng mát lạnh trượt qua cổ họng.
Bất chợt, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh:
“Cái ly đó… hình như là của anh.”
La Ninh khựng lại, quay sang nhìn, quả nhiên bên tay trái còn một chiếc ly pha lê, thành ly còn vương chút son môi mờ mờ.
“Xin lỗi…” Cô theo bản năng nói, nhưng vừa nói xong đã cảm thấy có gì đó sai sai. Quay đầu lại, La Ninh mới phát hiện người ngồi bên cạnh mình là Lý Dục An.
Trong phòng quá ồn ào cho nên người này từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh mà La Ninh hoàn toàn không hay biết.
“Em nghe chăm chú như vậy làm gì?” Anh nghiêng người sát lại gần cô, giọng nói thấp như thì thầm.
La Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, đặt ly nước trong tay trở lại bàn.
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô thật lâu.
La Ninh cũng không hiểu sao, chỉ thấy chột dạ, may mà ánh đèn mờ ảo, không nhìn rõ được vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt cô.
“Anh…” Cô hơi nghiêng mặt tránh đi, “Đến từ lúc nào vậy?”
“Ngồi cạnh em nãy giờ rồi mà em chẳng thèm liếc anh lấy một cái.”
“Là tại ồn quá, em không để ý.”
“Ừm.” Anh càng lúc càng nghiêng sát hơn, đột nhiên hỏi, “Vậy anh có thể uống ly của em không?”
La Ninh liếc thấy vết son mờ in trên vành ly, lập tức nắm lấy tay áo anh, không cho động vào:
“Không được.”
Anh cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ vỗ lên cổ tay mình, quả thật không thể nhúc nhích, chỉ cười, nói khẽ:
“Keo kiệt vậy à?”
La Ninh sau đó liền rút tay về.
“La Ninh.”
Anh gọi tên cô.
“Ừ?”
“Em có phải còn nợ anh một bức thư chưa đưa?”
La Ninh giả vờ không nghe thấy, quay đầu chăm chú nghe người phía trước đang hát.
“Người ta hát không hay bằng anh đâu.”
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh hơi nghiêng người về phía mình, nói câu đó bằng giọng nghiêm túc đến mức buồn cười.
“Thật à?”
“Anh không gạt em đâu. Em muốn nghe thử không?”
Lý Dục An cười nhẹ, rồi nói tiếp:
“Vậy bức thư kia, em định trả lời anh thế nào đây?”
La Ninh hơi nghiêng người sang bên cạnh, tránh đi một chút:
“Anh phiền thật đấy.”
Anh đưa tay kéo cô nhẹ trở lại:
“Anh phiền chỗ nào nào?”
Lông mi cô khẽ rung, liếc anh một cái đầy ngụ ý.
Lý Dục An đưa đầu ngón tay chạm vào khóe môi cô, hầu kết khẽ động:
“Sao lại làm vẻ mặt thế kia?”
La Ninh nhìn xuống tay anh:
“Son môi em bị lem à?”
Anh cúi mắt nhìn kỹ:
“Vậy em lại gần thêm chút nữa, anh nhìn không rõ.”
“Ở đây đông người quá.”
Lý Dục An cố nhịn cười:
“Vậy mình ra ngoài nhé?”
La Ninh thật sự nghĩ một chút rồi nói:
“Có phải nên qua chào Kiều Đồng trước không?”
“Sao em lại đáng yêu thế này,” anh khẽ mở bàn tay, đặt lên đầu gối cô, “Anh dẫn bạn gái ra ngoài một lát mà còn phải báo cáo với người khác nữa à?”
Lý Dục An nói xong, nhìn cô không rời mắt.
Anh không đợi cô phản bác.
La Ninh chỉ nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 42
10.0/10 từ 29 lượt.