Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 3

101@-

Lý Dục An không trả lời ngay. Mu bàn tay anh khẽ đụng vào đuôi tóc cô nhưng chỉ chạm nhẹ một cái rồi dừng lại, ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm cô như đang muốn xuyên thấu từng lớp che giấu.


Khoảng cách vốn đã rất gần, giờ anh còn khẽ nghiêng người khiến cho khoảng cách của cả hai lại thu hẹp thêm một chút. Bên tai có tiếng hít thở khe khẽ, không rõ là của cô hay của anh. Ánh mắt Lý Dục An rơi trên khuôn mặt cô, sự dò xét lạnh lẽo dường như quấn lấy khiến đối phương khác hít thở không thông. Lưng vô thức La Ninh túa ra một lớp mồ hôi mỏng.


Qua một hồi lâu, anh bỗng bật cười khe khẽ rồi đứng thẳng người.


“Em diễn kịch cũng khéo thật,” Lý Dục An nhướng mày, giọng nói xen chút giễu cợt.


“Hay là thuốc tê làm choáng cả đầu rồi?”


Anh đổi thái độ nhanh đến mức làm người khác không kịp phản ứng. Chỉ trong chớp mắt, khí thế áp đảo ban nãy biến mất, thay vào đó là vẻ lười biếng, kiêu căng quen thuộc ngày xưa, anh như trở lại thành cậu thiếu niên năm nào với lối nói chuyện khiến người ta tức giận mà không làm gì được.


La Ninh hơi thả lỏng người, khẽ thở một hơi nhẹ. Nghe vậy, cô chỉ nhắc anh:


“Là anh tiêm thuốc tê cho tôi.”


“Sao? Ngứa mắt anh lắm hả?”


“Tôi hơi đâu mà giận người dưng.”


“Người dưng?” Anh nhắc lại lời cô, như đang nghiền ngẫm ý nghĩa và sức nặng của hai chữ ấy. Rồi đột ngột, anh gọi thẳng tên cô một cách nghiêm túc và rõ ràng:


“La Ninh.”


“Tôi không mang kính nên hơi mù.” Cô hạ thấp giọng, khẽ giải thích như đang lẩm bẩm với chính mình.


“Vậy nghe giọng cũng không nhận ra anh à?” Anh nhướng mắt, giọng không chút nể nang mà vạch trần lời nói dối vụng về của cô. Trong tiếng cười thấp ấy như có cả sự mỉa mai:


“Diễn xuất dở tệ, lần sau đừng diễn nữa.”


Thuốc tê bắt đầu phát huy. Nửa mặt cô bắt đầu tê rần, nói năng cũng đã mơ hồ. La Ninh lầm bầm:


“Vậy anh nhắc thử một chuyện cũ để tôi nhớ lại xem.”


“Chờ nhổ răng xong rồi nhớ cũng chưa muộn.”  Anh vừa nói vừa liếc nhìn y tá đang đẩy cửa vào, còn mình thì xoay người đến bàn dụng cụ chọn đồ nghề.


Lúc y tá chuẩn bị xong xuôi, anh lần nữa cúi người về phía cô. Bóng người anh che mất ánh sáng của đèn phẫu thuật trên đầu. Bộ đồ blouse trắng cùng mũ y tế khiến anh như bao trùm bởi một vòng sáng, trong khi bàn tay lạnh lẽo thì nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô. Giọng anh bình thản, gần như là trêu chọc:



“Hiện tại anh là bác sĩ điều trị chính của em. Nếu em còn chưa nhớ ra anh là ai, anh buồn đến mức tay run rẩy, cắt nhầm cái gì đó thì em là người chịu thiệt thôi.”


La Ninh chỉ phát ra một tiếng rì rầm yếu ớt, không biết phải cãi lại kiểu gì.


Sự hồi hộp ban đầu vì phải nhổ răng đã bị những chuyện ngoài lề này làm lu mờ, cô không còn căng thẳng như lúc mới vào nữa. Nhưng ngay khi lưỡi dao bén ngót vừa chạm vào, La Ninh lập tức cảm thấy khoang miệng mình ngập đầy chất lỏng, mùi tanh nồng tràn lên.


Lý Dục An lập tức dừng tay, cô y tá đưa ống hút nước bọt đến kịp thời. Anh đỡ cô ngồi dậy, ra hiệu cho cô súc miệng. La Ninh há miệng, một màu đỏ sẫm chảy xuống bồn.


Cô lặng người, ngây ngốc ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức chạm vào đôi mắt đang nhìn xuống của Lý Dục An. Hai người chỉ chạm mắt trong khoảng khắc sau đó La Ninh vội vã dời ánh nhìn.


“Sợ à?” Anh hỏi, giọng không buồn không vui, chỉ đơn giản là hỏi vậy thôi.


“Không đau đâu, chị đừng căng thẳng.” Cô y tá trẻ thấy sắc mặt La Ninh tái nhợt liền vội vàng đỡ cô nằm xuống.


Nhổ răng vốn là công việc tốn sức, đặc biệt với bác sĩ trẻ như Lý Dục An. Gọng kính bảo hộ, tay áo blouse trắng vén cao để lộ cánh tay cơ bắp. Búa, kìm, và vài món dụng cụ mà La Ninh không gọi nổi tên lần lượt được anh cầm lên, đổi tay xoay chuyển khéo léo như thể chúng sinh ra chỉ để vừa tay anh.


La Ninh nhắm chặt mắt, cả người và ghế đều rung lên theo từng nhịp lực anh dùng. Cơn đau không rõ ràng nhưng việc phải há miệng lớn trong thời gian dài đã khiến cô vừa mỏi vừa mệt. Từng phần của chiếc răng dần bị tách khỏi nướu, mỗi lần tuy nhẹ nhưng như kéo theo cả dây thần kinh, từng chút, từng chút một nhói lên trong thái dương.


Một tiếng “cạch” khẽ vang, chiếc răng rơi xuống khay inox. Lý Dục An ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chiếc răng khôn này mất gần bốn mươi phút để nhổ, chậm hơn thường lệ khá nhiều. Anh thở nhẹ một hơi, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trước mắt: hàng mi của La Ninh khẽ run, trán trắng lấm tấm mồ hôi .


“Có đau không?” Anh hỏi.


Cô không trả lời.


“Đau thì nói một tiếng,” anh ra hiệu cho y tá lau mồ hôi giúp cô.


 “Cái tiếp theo sẽ nhanh thôi.”


________________________________________


La Ninh từ phòng thủ thuật bước ra, miệng vẫn ngậm chặt miếng bông gòn. Trên khung cửa kim loại phản chiếu một bóng hình mờ nhòe, nửa khuôn mặt sưng đỏ của cô hiện ra rõ ràng. Cô đi ngang, chậm lại một chút để nhìn thoáng qua rồi lập tức quay đi.


Cô chọn một góc nhỏ yên tĩnh trong phòng chờ, ngồi xuống lấy khẩu trang trong áo khoác bông rộng thùng thình đeo lên, kéo thêm mũ trùm đầu phủ xuống rồi dựa vào vách tường, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.


Một vật gì đó lạnh lạnh bất ngờ chạm vào lớp vải khẩu trang khiến La Ninh giật mình mở mắt.


Là Lý Dục An.


Anh đã cởi bỏ lớp đồ bảo hộ dùng một lần, chỉ còn lại áo blouse trắng, dáng người cao gầy, vai thẳng chân dài. Một tay anh khẽ gỡ nhẹ khẩu trang cô xuống, tay kia đưa ra một túi chườm đá, đung đưa trước mặt cô.



Lý Dục An khi còn trẻ từng rất tuấn tú, ngũ quan rõ nét, đặc biệt là sống mũi và đôi môi. Bảy năm thời gian như phủ thêm một tầng hờ hững lên gương mặt ấy, khiến các đường nét giống như có tuyết phủ trên vầng trăng sáng.


Anh có nhiều thói quen nhỏ. Khi nói chuyện, tốc độ không nhanh không chậm. Khi lắng nghe, ánh mắt sẽ chăm chú nhìn thẳng người đối diện. Trong vài câu ngắn ngủi trao đổi, người khác sẽ lầm tưởng anh là người ôn hòa, lễ độ, dễ gần, nhưng đa phần thời gian, anh lại trầm mặc như đang đứng trong một không gian mà không ai chạm đến được.


Thấy La Ninh không đưa tay nhận, anh dứt khoát vén nhẹ mũ trùm của cô ra, áp túi đá vào bên má phải mới vừa nhổ răng. La Ninh không muốn tháo khẩu trang trước mặt anh, đành phải tự vươn tay cầm lấy.


“Dùng cái này chườm vào một lúc đi,” anh vừa nói, vừa từ túi áo lấy ra một hộp kem nhỏ, như ảo thuật.


“Miếng bông lấy ra rồi thì ăn, ăn kem lạnh có thể giúp giảm sưng.”


La Ninh khẽ gật đầu.


“Một tuần sau quay lại cắt chỉ. Còn những điều cần chú ý sau khi nhổ răng…” Anh nói.


La Ninh từ trong túi lấy ra tờ giấy đã được in sẵn, đưa lên trước mặt anh.


Y tá trước đó đã dặn dò rất kỹ, còn đưa kèm theo một bản danh sách lưu ý của phòng khám. Cô không thể mở miệng nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ một lát nên lấy ra để biểu thị mình đã hiểu.


“Anh cũng đã dặn em kỹ rồi đúng không?” Giọng Lý Dục An không lớn, nhưng như mặt sông đóng băng bên dưới ngầm chứa dòng nước lạnh.


“Vậy cuối tuần có quay lại cắt chỉ không?”


La Ninh biết tính anh. Anh không thích bị cắt lời. Cô đành ngước mắt nhìn anh một chút, ánh mắt anh không rõ đang nghĩ gì, đôi môi khẽ mím, không nói tiếp.


“Bác sĩ Lý.” Có người gọi từ xa.


Anh không đợi cô trả lời, xoay người bỏ đi.


La Ninh nhìn chằm chằm vào tờ giấy dặn dò, xác định không còn chảy máu nữa mới dám phun miếng bông ra ngoài. Cô tháo dây cột tóc rồi đưa cho cô y tá, chuẩn bị rời đi.


“Bác sĩ Lý cho chị à?” Cô y tá chớp chớp mắt, tò mò nhìn hộp kem.


“Ừ, sao vậy, em muốn ăn không?” La Ninh cảm thấy bên má phải sưng lên rõ rệt, khó khăn khi phải mở miệng nhưng bỗng nhiên lại nảy sinhý đùa giỡn. Cô vừa nói vừa đưa hộp kem về phía cô y tá.


“Em không ăn đâu, không ăn đâu.” Cô y tá vội vàng xua tay.


 “Chỉ là lúc nãy em thấy anh ấy đi qua cửa hàng tiện lợi mua cái này.”


“Những người khác đẩuồi?” La Ninh hỏi, ngập ngừng nhìn ra ngoài.



“Bọn họ ở trên lầu, còn làm việc, chắc phải nửa giờ nữa mới xong.” Cô y tá trả lời.


La Ninh muốn cười, nhưng cảm giác má phải sưng nặng quá, không dám làm động tác lạ, chỉ khẽ nói:


“Không cần đợi nữa, khi anh ấy xuống thì chào giúp tôi một tiếng.”


“Được ạ.” Cô y tá vui vẻ đáp lại, nhưng lại không quên hỏi:


“Chị và Lý bác sĩ… là gì với nhau thế? Bạn bè hay là người nhà ạ?”


Kem trong tay La Ninh đã hơi chảy khiến tay cô cảm thấy lạnh ngắt. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời:


“Chúng tôi là bạn học cấp ba.”


“À!” Cô y tá như bừng tỉnh.


 “Thế thì lâu rồi hai người không gặp nhau nhỉ.”


“Tôi gần như không nhận ra anh ấy.” La Ninh khẽ mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy một chút bất ngờ.


“Chắc vậy rồi, đâu dễ gì giám đốc gặp lại bạn cấp ba một cách tình cờ như này.” Cô y tá vui vẻ tiếp tục.


 “Thế sau này chị cứ tới đây nhé, anh ấy sẽ không nỡ để bạn học cũ phải chịu thiệt đâu ạ.”


“Giám đốc?” La Ninh giật mình, nhìn cô y tá như không tin vào tai mình.


“À, chị không biết sao?” Cô y tá bật cười.


 “Anh ấy là giám đốc đấy ạ, thực ra là con trai của người sáng lập bệnh viện này.”


La Ninh nhớ lại những gì Lý Dục An đã nói về gia đình mình: cha là giám đốc bệnh viện, mẹ mất sớm, bố lại tái hôn, mối quan hệ với cha không tốt nên khi còn học cấp ba anh đã chuyển ra ngoài ở riêng. La Ninh cũng ít nghe anh nói về cha, nếu có hỏi, anh chỉ trả lời một cách lơ đễnh, vẻ mặt mệt mỏi như vừa bị cơn mưa lớn dội ướt sũng.


“Hồi còn học cấp ba chúng tôi không thân lắm, nói thật thì tôi không rõ chuyện gia đình anh ấy.” La Ninh bối rối giải thích, chuẩn bị rời đi.


“Chắc chắn rồi ạ, gặp thêm vài lần là sẽ thân thiết lại thôi. Lần sau chị có thể gặp cả chị Trịnh Hân Nghi đấy, nghe nói chị ấy cũng là bạn học của hai người.”


“Trịnh Hân Nghi?” La Ninh dừng bước, đôi mắt hiện lên chút ngạc nhiên, trên môi nở nụ cười nhưng không rõ ý tứ.


 “Hai người đấy vẫn còn ở bên nhau à?”



Cô y tá vui vẻ nắm lấy tay La Ninh, như thể đang nghe được tin tức thú vị:


“Ý chị là, hai người hồi cấp ba từng yêu nhau sao?”


La Ninh nhìn thấy thái độ đầy tò mò của cô y tá, kiên nhẫn trả lời:


“Tôi không có ý đó, chỉ là tôi biết họ hồi cấp ba rất thân, không ngờ giờ vẫn giữ liên lạc.”


“Chị Hân Nghi có nói với em rằng hai người là hàng xóm từ nhỏ.”


La Ninh gật đầu:


 “Thanh mai trúc mã.”


“Chị Hân Nghi rất tốt, thường xuyên rủ mời người uống trà sữa. Hai người bọn họ không phải một cặp đôi làm mọi người đều có chút tiếc nuối, chị thấy đúng không?”


La Ninh không trả lời ngay, tâm trí cô đột nhiên quay về những kỷ niệm thời trung học, nhớ về những cảnh tượng rất rõ ràng, chính cô cũng ngạc nhiên tại sao mình lại có thể nhớ chi tiết đến vậy.


 ——————————————————–


Trịnh Hân Nghi luôn là người đứng im lặng bên cạnh Lý Dục An, mỗi khi có những bạn học ồn ào, những nhóm bạn nam nữ hay trêu ghẹo nhau, cô ấy sẽ chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng chọc vào tay Lý Dục An, bảo anh đi dẹp loạn:


 “Dục An, mau xử lý bọn họ đi.”


Lý Dục An thường chỉ phớt lờ:


“Kệ bọn họ, tôi không lo được.”


Đôi mày lá liễu của Trịnh Hân Nghi khẽ nhíu lại, khuôn mặt tròn xinh xắn, thân hình không cao nhưng lại toát lên vẻ quý phái, dịu dàng nhìn Lý Dục An rồi nói:


“Vậy sao lúc trước Kiều Đồng đưa thư tình cho cậu, cậu lại không cho bọn họ bàn tán?”


Lý Dục An chỉ im lặng, nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu:


“Sao thế, cậu cũng muốn đưa thư tình cho tôi à?”


Trịnh Hân Nghi giả vờ tức giận chọc vào người anh:


“Ai thèm thích cậu.”


Nếu giao tiếp với con gái là một môn nghệ thuật, thì Lý Dục An chắc chắn là một học sinh xuất sắc. Anh không giống phần lớn nam sinh khác, không hề nổi bật trong việc yêu đương, không tỏ ra thô lỗ hay nói năng vụng về. Mặc dù anh có vẻ ngoài ôn hòa nhưng tính cách lại không dễ tiếp cận. Quan trọng hơn, Lý Dục An có thể hiểu được ánh mắt của những cô gái muốn nói nhưng không thể nói, và anh biết cách tránh những phiền phức từ những chuyện tình cảm không rõ ràng. Anh hiểu rõ nghệ thuật của việc “tránh xa những chuyện không liên quan đến mình” một cách rất tự nhiên.


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 3
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...