Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 22
74@-
Khoảng cách từ đàn dương cầm đến tủ quần áo không xa. Lý Dục An vòng tay ôm eo cô, một tay khác với lên lấy khăn giấy trên mặt tủ.
Cuối cùng khăn giấy rơi vương vãi đầy sàn, anh bế cô trở lại giường.
La Ninh kéo váy xuống, không cho anh lật lên. Anh cũng không cưỡng ép, chỉ cúi đầu, khẽ hôn lên lông mày cô, môi chạm nhẹ qua sống mũi, men theo đường nét gương mặt mà vẽ lại từng chút một, nơi nào cô càng nhột thì càng cố tình dừng lại lâu hơn.
La Ninh bị chọc đến bật cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng ban nãy thì cô lại không nhịn được trừng mắt với anh.
Lúc đầu, Lý Dục An cũng có chút lúng túng, nhưng vài cuối tuần trôi qua, sự ngại ngùng ban đầu dần tan biến. Những trải nghiệm vụng về đầu tiên giờ đã trở thành một phần tự nhiên giúp kéo gần khoảng giữa hai người.
Buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, có lúc anh còn ghé vào đùi cô, mặt vùi vào bụng nhỏ mềm mại, khẽ cọ nhẹ nơi eo cô, vừa làm vừa nói:
“Chỉ xem một chút thôi.”
La Ninh nếu hơi lơi lỏng một chút, anh liền thừa cơ quỳ ngay trên thảm trước giường, nắm lấy cổ chân cô, từ bắp chân chậm rãi lần lên, cuối cùng cả đầu cũng luồn vào bên dưới làn váy.
Cuối cùng cô chịu không nổi nữa, dùng chân đạp lên vai anh, đẩy ra.
“Anh học mấy cái này ở đâu ra vậy?” Cô bị anh làm cho sợ, né tránh nụ hôn của anh.
“Anh mà nói là thiên phú thì em tin không?” Anh cười, “Cũng có học hỏi qua sách vở một chút.”
Trường cấp ba của họ thường hay tổ chức vài buổi tọa đàm, trong đó không thiếu chủ đề về cách để thanh thiếu niên hiểu đúng về quan hệ giới tính.
Khác với những buổi tọa đàm học thuật khô khan vô vị khác, kiểu chủ đề này luôn khiến đám học sinh sôi nổi bất thường. Mấy đứa bình thường nghiêm túc nhất cũng phải cố nhịn cười khi nhìn thầy cô bày ra vẻ mặt đứng đắn, dùng giọng điệu nghiêm trang để miêu tả những điều mà ai cũng đã sớm biết nhờ đủ loại “kênh riêng” ngoài luồng.
Những lúc như vậy, Lý Dục An thường ngẩn người nhìn bóng dáng phía trước, không rõ là đang thất thần hay suy nghĩ gì khác.
Bên cạnh anh có một cậu bạn chơi khá thân, lúc nào cũng theo đám đông cười phá lên khoa trương, rồi thừa cơ huých nhẹ một cái vào người anh, trêu chọc không buông.
Lý Dục An thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt đáp lại.
Anh nhớ có lần người này từng rủ vài nam sinh trong lớp về nhà đánh bài, sau lại bảo cả đám cùng xem một bộ phim “hot” gần đây.
Ban đầu anh định viện cớ chuồn sớm, nhưng lúc nhìn thấy dòng chữ Sắc · Giới trên bìa đĩa CD thì anh lại đổi ý.
Đó là một bộ phim anh thật sự thích, có nhiều cảnh thân mật, nhưng bản chất không nằm ở t*nh d*c, thậm chí cũng chẳng đơn thuần là tình yêu. Anh muốn ở lại, nghiêm túc xem thêm một lần nữa.
Nhưng chỉ sau ba phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn. Nhìn quanh thì thấy đám còn lại đang dán mắt vào màn hình, anh liền liếc qua đống bìa đĩa vứt trong thùng rác.
Quả nhiên, đạo diễn không phải Lý An.
Anh xem thêm một chút rồi đứng dậy bỏ đi. Không phải vì anh cố tỏ ra đứng đắn, chỉ là thể loại phim ấy quá tầm thường, khuôn mặt diễn viên trông như vừa lôi từ giường bệnh ra, tiếng rên giả tạo lại khoa trương đến nực cười. Những thứ đó chỉ khiến anh mất hết hứng thú.
t*nh d*c vốn là bản năng, điều đó ai cũng hiểu. Nhưng anh luôn tin nó cũng có cấp bậc cao thấp: có thứ đầy cảm xúc, có thứ chỉ là mớ ghép nối vô hồn giữa các bộ phận của cơ thể. Thứ va chạm tầm thường đó không thể khơi dậy được gì trong anh ngoài cảm giác ghê tởm.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đem những thứ mình thật sự thích ra chia sẻ, nhưng cũng không tiện nói thẳng rằng thẩm mỹ của người khác quá tầm thường. Lý Dục An là kiểu người biết cách hòa vào tập thể, luôn thu mình một cách trầm lặng, cố gắng không gây chướng mắt. Cho nên khi thầy giáo trên bục nghiêm túc giảng giải, anh cũng mỉm cười theo, nhưng trong đầu lại âm thầm ghi nhớ mấy câu mấu chốt.
Ví dụ như lời thầy dặn đi dặn lại:
“Theo khuyến cáo của các chuyên gia, trong giai đoạn trung học phổ thông, nam nữ học sinh không nên ở riêng trong một phòng quá 30 phút. Cần hiểu rõ vấn đề này từ cả góc độ sinh lý ở tuổi dậy thì lẫn những rủi ro tiềm ẩn.”
Về sau Lý Dục An càng nghĩ càng thấy kiểu cảnh báo này không mấy đáng tin, ít nhất là với anh. Mỗi lần La Ninh đến tìm, chưa đến mười phút anh đã ôm cô lên đùi, quấn quýt đến mức tay chân hai người như bị dán chặt vào nhau.
Còn câu “học hỏi” mà anh lấp lửng nói ra, phần lớn là xuất phát từ kho riêng mà anh cất giấu, nhưng chuyện đó anh cũng sẵn sàng chia sẻ với La Ninh.
Dù vậy, thường thì chưa bàn được mấy câu, La Ninh đã bị mấy động tác nhỏ của anh trêu đến đỏ mặt.
Lý Dục An là kiểu người rất biết “lễ thượng vãng lai,” không chỉ muốn thoải mái cho riêng mình, mà càng để tâm đến cảm giác của cô.
Cũng vì trong lòng còn chút cố kỵ nên anh luôn có thể từ từ thăm dò những cách tiếp xúc cơ thể mới, đầu ngón tay hay đầu lưỡi thay phiên khiêu khích, từng đợt kh*** c*m bị anh cố tình kéo dài khiến La Ninh nước mắt lưng tròng, vừa khẽ nức nở, vừa đẩy anh ra bảo anh dừng lại.
Nhưng nhiều khi, anh chỉ đơn giản ôm cô.
Anh phát hiện La Ninh rất thích những ngày mưa to. Khi mưa gió đập vào cửa kính tạo nên thứ âm thanh rì rào dai dẳng, sấm chớp vang lên thì cô lại cuộn trong lòng anh, cười nói bọn họ giống như hai con vịt đang nép dưới chiếc lá sen để trốn mưa.
Yêu một cô gái cùng tuổi ở cái giai đoạn này vốn chẳng có gì đặc biệt. Trước cổng trường, đám học sinh tan học kéo tay nhau ríu rít, nhưng Lý Dục An không biết dùng từ gì để gọi mối quan hệ giữa anh và cô. Ở giữa lớp học ồn ào, anh giả vờ vô tình chạm mặt cô, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến anh nhớ đến dáng vẻ cô ôm gối rưng rưng rúc trong lòng anh.
Anh chìm đắm trong ánh mắt cô, dán vào, ẩn nấp, cảm thấy rất hạnh phúc, quên cả định nghĩa, cũng quên luôn sự mong ngóng ban đầu rằng hai người sẽ sớm trưởng thành.
Đến kỳ thi đại học, hai người thi ở hai điểm khác nhau nhưng không cách xa là mấy. Thi xong, Lý Dục An xách một túi văn phòng phẩm bằng nhựa trong suốt, đứng đợi cô dưới tán dù trước một tiệm trà sữa. Bên cạnh có hai nam sinh dường như đang thảo luận đáp án môn tiếng Anh, nhưng Lý Dục An không nghe lọt một câu nào, chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, sống lưng tựa vào chiếc ghế nhựa trong suốt, một tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên tay vịn, thỉnh thoảng mỗi nửa phút lại liếc nhìn điện thoại.
La Ninh xuất hiện, cô đội mũ, một tay lướt điện thoại, nhìn thấy anh liền thả điện thoại vào ba lô, rồi từ cặp sách móc ra chiếc khẩu trang đeo lên.
Chiếc điện thoại này anh mới mua, vốn định tặng cô nhưng cô nói mình không cần dùng đến. Cuối cùng anh đành nói:
“Tôi cho cậu mượn để tiện liên lạc, thi xong thì trả lại cho tôi.”
Lúc đó cô mới rụt rè nhận lấy.
Lý Dục An nhìn cô “nguỵ trang” thì vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, cúi sát vào bên tai cô nói nhỏ:
“Nhìn cậu như thể đang chuẩn bị làm chuyện xấu vậy.”
Khi vào khách sạn đặt phòng, nhân viên đứng quầy liếc họ một cái.
Thời điểm này, những cặp đôi trẻ tuổi vừa thi xong thường đến khách sạn để nghỉ ngơi, nhưng thực tế ít ai chọn những khách sạn sang trọng như thế này.
Vừa vào phòng, La Ninh ném cặp sách xuống thảm, hai người một trái một phải nằm lên giường, không ai nói gì. Không khí sau kỳ thi như được buông lỏng ra hết, mệt mỏi nhưng cũng yên bình.
Lý Dục An nghiêng người, khẽ ngoắc tay vào ngón tay cô:
“Thi thế nào rồi?”
La Ninh cũng nghiêng theo, nhìn anh:
“Tạm được.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh thở phào, vòng tay qua ôm lấy cô, như thể muốn ôm trọn không gian lẫn thời gian lúc này. “Tôi cũng thế, tạm ổn.”
Lý Dục An đặt một nụ hôn phớt lên tóc cô, rồi anh hỏi nhỏ:
“Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
La Ninh bật cười, đẩy nhẹ anh ra:
“Tôi tắm trước.”
Trong lúc cô ở trong phòng tắm, Lý Dục An ngồi bên ngoài, nghe tiếng nước chảy đều đều vang vọng qua lớp kính mờ. Khi cô bước ra, mái tóc dài ướt sũng, trên người quấn hờ áo choàng trắng của khách sạn, ngồi trước gương chậm rãi sấy tóc. Ánh đèn vàng hắt xuống cổ và vai, từng lọn tóc đen mềm buông trên làn da trắng muốt như vẽ thành một khung cảnh vừa thực vừa mơ.
Cô không nhìn thấy ánh mắt Lý Dục An đang dừng lại trên người mình, cũng không hay biết ánh hơi nước lặng lẽ phủ mờ kính, phản chiếu dáng hình cả hai người.
Một lát sau, đến lượt anh đi tắm. Cô đứng dậy đưa cho anh khăn và áo choàng qua khe cửa hé mở. Hơi nước lan ra, mang theo hương sữa tắm dịu nhẹ.
Lý Dục An bước đến, ôm lấy cô từ phía sau. Cả hai người im lặng, không nói lời nào, chỉ còn vọng lại tiếng quạt điều hòa,. Lý Dục An có vóc dáng cao gầy, nhưng không yếu ớt, vai rộng, eo thon, từng đường nét đều rõ ràng dưới ánh đèn mờ của đèn phòng tắm. La Ninh liếc nhìn bóng hình phản chiếu của anh qua lớp gương phủ hơi nước rồi nhanh chóng dời mắt đi, cảm thấy tim đập hơi lệch nhịp.
Lý Dục An bước đến phía sau, cúi người ôm lấy cô. Tóc anh còn ướt, lướt qua cổ cô tạo ra cảm giác mát lạnh, mang theo mùi sữa tắm cùng hơi thở quen thuộc.
Cô xoay người, kiễng chân lên, giơ máy để giúp anh hong khô mái tóc. Anh cúi đầu, im lặng để cô chạm vào mình. Vài phút sau, không biết ánh nhìn anh dừng lại ở đâu, chỉ cảm thấy hơi thở của anh nặng dần, phả xuống cổ cô, rồi những cái chạm trở nên cuồng nhiệt và gấp gáp.
Chiếc máy sấy bị đặt xuống, áo choàng lỏng dần theo từng chuyển động. La Ninh níu lấy cổ anh, trong tiếng hít thở hỗn loạn dội lại giữa không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, mỗi âm thanh như được phóng đại.
Anh đặt cô ngồi lên mặt đá lạnh của bàn rửa tay, phủ áo choàng xuống dưới làm lớp đệm mỏng. Tấm lưng cô áp vào gương, cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch nhiệt độ, phía sau lạnh lẽo nhưng phía trước là thân thể nóng rực của anh, từng nhịp đập như chồng lên nhau.
Cô đưa tay che lấy bản thân theo phản xạ, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giữ lấy, khẽ lắc đầu. Không lời nào được nói ra, chỉ có ánh mắt anh nhìn cô thật lâu, như khắc sâu từng đường nét, từng xúc cảm.
La Ninh đỏ mặt, giọng thì thầm gần như đứt đoạn:
“Chúng ta… sang giường đi, được không?”
Căn phòng mờ tối, điều hòa thổi từng luồng mát lạnh len qua lớp khăn trải giường nhưng giữa hai người, hơi ấm không ngừng dâng lên, nóng bỏng, mãnh liệt, không cách nào dừng lại được. Hai mái tóc vờn qua nhau, tiếng tim đập nhè nhẹ trong ngực.
Cảm giác như sóng nhiệt vừa mới rút đi, lại bất ngờ trào dâng lần nữa. La Ninh khẽ nâng người, bắt gặp ánh mắt Lý Dục An đang chăm chú mở gói nhỏ màu nhựa trong tay, ánh nhìn nghiêm túc đến lạ thường, như đang thực hiện một nghi lễ trang trọng.
Anh có chút luống cuống, tay trơn trượt khiến việc định làm phải trì hoãn thêm vài phút. Cô vừa định nhích lại gần giúp đỡ thì đã bị anh giữ chặt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách đều bị xoá bỏ.
La Ninh cảm thấy toàn thân như bị nhấn chìm vào một cơn sóng. Không phải sóng biển, mà là sóng nhiệt, sóng cảm xúc, từng lớp từng lớp cuộn trào không dứt. Giữa hai người chỉ còn lại tiếng thở, tiếng tim đập và nhịp rung của căn phòng, anh và cô tan chảy trong nhau.
Mỗi nhịp chạm như một đợt sóng lớn đánh vào lồng ngực cô, cuốn đi mọi suy nghĩ. Cô cảm giác mình đang trôi giữa biển lớn, ngột ngạt, nghẹt thở, nhưng lại không muốn bơi vào bờ.
Khi Lý Dục An thì thầm gọi tên La Ninh trong bóng tối, cô mới hiểu, hoá ra chính anh mới là ngọn sóng gió dữ dội nhất, khiến cô không thể nào thoát ra được nữa.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Khoảng cách từ đàn dương cầm đến tủ quần áo không xa. Lý Dục An vòng tay ôm eo cô, một tay khác với lên lấy khăn giấy trên mặt tủ.
Cuối cùng khăn giấy rơi vương vãi đầy sàn, anh bế cô trở lại giường.
La Ninh kéo váy xuống, không cho anh lật lên. Anh cũng không cưỡng ép, chỉ cúi đầu, khẽ hôn lên lông mày cô, môi chạm nhẹ qua sống mũi, men theo đường nét gương mặt mà vẽ lại từng chút một, nơi nào cô càng nhột thì càng cố tình dừng lại lâu hơn.
La Ninh bị chọc đến bật cười, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng ban nãy thì cô lại không nhịn được trừng mắt với anh.
Lúc đầu, Lý Dục An cũng có chút lúng túng, nhưng vài cuối tuần trôi qua, sự ngại ngùng ban đầu dần tan biến. Những trải nghiệm vụng về đầu tiên giờ đã trở thành một phần tự nhiên giúp kéo gần khoảng giữa hai người.
Buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, có lúc anh còn ghé vào đùi cô, mặt vùi vào bụng nhỏ mềm mại, khẽ cọ nhẹ nơi eo cô, vừa làm vừa nói:
“Chỉ xem một chút thôi.”
La Ninh nếu hơi lơi lỏng một chút, anh liền thừa cơ quỳ ngay trên thảm trước giường, nắm lấy cổ chân cô, từ bắp chân chậm rãi lần lên, cuối cùng cả đầu cũng luồn vào bên dưới làn váy.
Cuối cùng cô chịu không nổi nữa, dùng chân đạp lên vai anh, đẩy ra.
“Anh học mấy cái này ở đâu ra vậy?” Cô bị anh làm cho sợ, né tránh nụ hôn của anh.
“Anh mà nói là thiên phú thì em tin không?” Anh cười, “Cũng có học hỏi qua sách vở một chút.”
Trường cấp ba của họ thường hay tổ chức vài buổi tọa đàm, trong đó không thiếu chủ đề về cách để thanh thiếu niên hiểu đúng về quan hệ giới tính.
Khác với những buổi tọa đàm học thuật khô khan vô vị khác, kiểu chủ đề này luôn khiến đám học sinh sôi nổi bất thường. Mấy đứa bình thường nghiêm túc nhất cũng phải cố nhịn cười khi nhìn thầy cô bày ra vẻ mặt đứng đắn, dùng giọng điệu nghiêm trang để miêu tả những điều mà ai cũng đã sớm biết nhờ đủ loại “kênh riêng” ngoài luồng.
Những lúc như vậy, Lý Dục An thường ngẩn người nhìn bóng dáng phía trước, không rõ là đang thất thần hay suy nghĩ gì khác.
Bên cạnh anh có một cậu bạn chơi khá thân, lúc nào cũng theo đám đông cười phá lên khoa trương, rồi thừa cơ huých nhẹ một cái vào người anh, trêu chọc không buông.
Lý Dục An thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt đáp lại.
Anh nhớ có lần người này từng rủ vài nam sinh trong lớp về nhà đánh bài, sau lại bảo cả đám cùng xem một bộ phim “hot” gần đây.
Ban đầu anh định viện cớ chuồn sớm, nhưng lúc nhìn thấy dòng chữ Sắc · Giới trên bìa đĩa CD thì anh lại đổi ý.
Đó là một bộ phim anh thật sự thích, có nhiều cảnh thân mật, nhưng bản chất không nằm ở t*nh d*c, thậm chí cũng chẳng đơn thuần là tình yêu. Anh muốn ở lại, nghiêm túc xem thêm một lần nữa.
Nhưng chỉ sau ba phút, anh đã nhận ra có gì đó không ổn. Nhìn quanh thì thấy đám còn lại đang dán mắt vào màn hình, anh liền liếc qua đống bìa đĩa vứt trong thùng rác.
Quả nhiên, đạo diễn không phải Lý An.
Anh xem thêm một chút rồi đứng dậy bỏ đi. Không phải vì anh cố tỏ ra đứng đắn, chỉ là thể loại phim ấy quá tầm thường, khuôn mặt diễn viên trông như vừa lôi từ giường bệnh ra, tiếng rên giả tạo lại khoa trương đến nực cười. Những thứ đó chỉ khiến anh mất hết hứng thú.
t*nh d*c vốn là bản năng, điều đó ai cũng hiểu. Nhưng anh luôn tin nó cũng có cấp bậc cao thấp: có thứ đầy cảm xúc, có thứ chỉ là mớ ghép nối vô hồn giữa các bộ phận của cơ thể. Thứ va chạm tầm thường đó không thể khơi dậy được gì trong anh ngoài cảm giác ghê tởm.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đem những thứ mình thật sự thích ra chia sẻ, nhưng cũng không tiện nói thẳng rằng thẩm mỹ của người khác quá tầm thường. Lý Dục An là kiểu người biết cách hòa vào tập thể, luôn thu mình một cách trầm lặng, cố gắng không gây chướng mắt. Cho nên khi thầy giáo trên bục nghiêm túc giảng giải, anh cũng mỉm cười theo, nhưng trong đầu lại âm thầm ghi nhớ mấy câu mấu chốt.
Ví dụ như lời thầy dặn đi dặn lại:
“Theo khuyến cáo của các chuyên gia, trong giai đoạn trung học phổ thông, nam nữ học sinh không nên ở riêng trong một phòng quá 30 phút. Cần hiểu rõ vấn đề này từ cả góc độ sinh lý ở tuổi dậy thì lẫn những rủi ro tiềm ẩn.”
Về sau Lý Dục An càng nghĩ càng thấy kiểu cảnh báo này không mấy đáng tin, ít nhất là với anh. Mỗi lần La Ninh đến tìm, chưa đến mười phút anh đã ôm cô lên đùi, quấn quýt đến mức tay chân hai người như bị dán chặt vào nhau.
Còn câu “học hỏi” mà anh lấp lửng nói ra, phần lớn là xuất phát từ kho riêng mà anh cất giấu, nhưng chuyện đó anh cũng sẵn sàng chia sẻ với La Ninh.
Dù vậy, thường thì chưa bàn được mấy câu, La Ninh đã bị mấy động tác nhỏ của anh trêu đến đỏ mặt.
Lý Dục An là kiểu người rất biết “lễ thượng vãng lai,” không chỉ muốn thoải mái cho riêng mình, mà càng để tâm đến cảm giác của cô.
Cũng vì trong lòng còn chút cố kỵ nên anh luôn có thể từ từ thăm dò những cách tiếp xúc cơ thể mới, đầu ngón tay hay đầu lưỡi thay phiên khiêu khích, từng đợt kh*** c*m bị anh cố tình kéo dài khiến La Ninh nước mắt lưng tròng, vừa khẽ nức nở, vừa đẩy anh ra bảo anh dừng lại.
Nhưng nhiều khi, anh chỉ đơn giản ôm cô.
Anh phát hiện La Ninh rất thích những ngày mưa to. Khi mưa gió đập vào cửa kính tạo nên thứ âm thanh rì rào dai dẳng, sấm chớp vang lên thì cô lại cuộn trong lòng anh, cười nói bọn họ giống như hai con vịt đang nép dưới chiếc lá sen để trốn mưa.
Yêu một cô gái cùng tuổi ở cái giai đoạn này vốn chẳng có gì đặc biệt. Trước cổng trường, đám học sinh tan học kéo tay nhau ríu rít, nhưng Lý Dục An không biết dùng từ gì để gọi mối quan hệ giữa anh và cô. Ở giữa lớp học ồn ào, anh giả vờ vô tình chạm mặt cô, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến anh nhớ đến dáng vẻ cô ôm gối rưng rưng rúc trong lòng anh.
Anh chìm đắm trong ánh mắt cô, dán vào, ẩn nấp, cảm thấy rất hạnh phúc, quên cả định nghĩa, cũng quên luôn sự mong ngóng ban đầu rằng hai người sẽ sớm trưởng thành.
Đến kỳ thi đại học, hai người thi ở hai điểm khác nhau nhưng không cách xa là mấy. Thi xong, Lý Dục An xách một túi văn phòng phẩm bằng nhựa trong suốt, đứng đợi cô dưới tán dù trước một tiệm trà sữa. Bên cạnh có hai nam sinh dường như đang thảo luận đáp án môn tiếng Anh, nhưng Lý Dục An không nghe lọt một câu nào, chỉ cảm thấy toàn thân thả lỏng, sống lưng tựa vào chiếc ghế nhựa trong suốt, một tay nhẹ nhàng gõ nhịp lên tay vịn, thỉnh thoảng mỗi nửa phút lại liếc nhìn điện thoại.
La Ninh xuất hiện, cô đội mũ, một tay lướt điện thoại, nhìn thấy anh liền thả điện thoại vào ba lô, rồi từ cặp sách móc ra chiếc khẩu trang đeo lên.
Chiếc điện thoại này anh mới mua, vốn định tặng cô nhưng cô nói mình không cần dùng đến. Cuối cùng anh đành nói:
“Tôi cho cậu mượn để tiện liên lạc, thi xong thì trả lại cho tôi.”
Lúc đó cô mới rụt rè nhận lấy.
Lý Dục An nhìn cô “nguỵ trang” thì vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, cúi sát vào bên tai cô nói nhỏ:
“Nhìn cậu như thể đang chuẩn bị làm chuyện xấu vậy.”
Khi vào khách sạn đặt phòng, nhân viên đứng quầy liếc họ một cái.
Thời điểm này, những cặp đôi trẻ tuổi vừa thi xong thường đến khách sạn để nghỉ ngơi, nhưng thực tế ít ai chọn những khách sạn sang trọng như thế này.
Vừa vào phòng, La Ninh ném cặp sách xuống thảm, hai người một trái một phải nằm lên giường, không ai nói gì. Không khí sau kỳ thi như được buông lỏng ra hết, mệt mỏi nhưng cũng yên bình.
Lý Dục An nghiêng người, khẽ ngoắc tay vào ngón tay cô:
“Thi thế nào rồi?”
La Ninh cũng nghiêng theo, nhìn anh:
“Tạm được.”
“Vậy là tốt rồi.” Anh thở phào, vòng tay qua ôm lấy cô, như thể muốn ôm trọn không gian lẫn thời gian lúc này. “Tôi cũng thế, tạm ổn.”
Lý Dục An đặt một nụ hôn phớt lên tóc cô, rồi anh hỏi nhỏ:
“Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
La Ninh bật cười, đẩy nhẹ anh ra:
“Tôi tắm trước.”
Trong lúc cô ở trong phòng tắm, Lý Dục An ngồi bên ngoài, nghe tiếng nước chảy đều đều vang vọng qua lớp kính mờ. Khi cô bước ra, mái tóc dài ướt sũng, trên người quấn hờ áo choàng trắng của khách sạn, ngồi trước gương chậm rãi sấy tóc. Ánh đèn vàng hắt xuống cổ và vai, từng lọn tóc đen mềm buông trên làn da trắng muốt như vẽ thành một khung cảnh vừa thực vừa mơ.
Cô không nhìn thấy ánh mắt Lý Dục An đang dừng lại trên người mình, cũng không hay biết ánh hơi nước lặng lẽ phủ mờ kính, phản chiếu dáng hình cả hai người.
Một lát sau, đến lượt anh đi tắm. Cô đứng dậy đưa cho anh khăn và áo choàng qua khe cửa hé mở. Hơi nước lan ra, mang theo hương sữa tắm dịu nhẹ.
Lý Dục An bước đến, ôm lấy cô từ phía sau. Cả hai người im lặng, không nói lời nào, chỉ còn vọng lại tiếng quạt điều hòa,. Lý Dục An có vóc dáng cao gầy, nhưng không yếu ớt, vai rộng, eo thon, từng đường nét đều rõ ràng dưới ánh đèn mờ của đèn phòng tắm. La Ninh liếc nhìn bóng hình phản chiếu của anh qua lớp gương phủ hơi nước rồi nhanh chóng dời mắt đi, cảm thấy tim đập hơi lệch nhịp.
Lý Dục An bước đến phía sau, cúi người ôm lấy cô. Tóc anh còn ướt, lướt qua cổ cô tạo ra cảm giác mát lạnh, mang theo mùi sữa tắm cùng hơi thở quen thuộc.
Cô xoay người, kiễng chân lên, giơ máy để giúp anh hong khô mái tóc. Anh cúi đầu, im lặng để cô chạm vào mình. Vài phút sau, không biết ánh nhìn anh dừng lại ở đâu, chỉ cảm thấy hơi thở của anh nặng dần, phả xuống cổ cô, rồi những cái chạm trở nên cuồng nhiệt và gấp gáp.
Chiếc máy sấy bị đặt xuống, áo choàng lỏng dần theo từng chuyển động. La Ninh níu lấy cổ anh, trong tiếng hít thở hỗn loạn dội lại giữa không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, mỗi âm thanh như được phóng đại.
Anh đặt cô ngồi lên mặt đá lạnh của bàn rửa tay, phủ áo choàng xuống dưới làm lớp đệm mỏng. Tấm lưng cô áp vào gương, cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch nhiệt độ, phía sau lạnh lẽo nhưng phía trước là thân thể nóng rực của anh, từng nhịp đập như chồng lên nhau.
Cô đưa tay che lấy bản thân theo phản xạ, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng giữ lấy, khẽ lắc đầu. Không lời nào được nói ra, chỉ có ánh mắt anh nhìn cô thật lâu, như khắc sâu từng đường nét, từng xúc cảm.
La Ninh đỏ mặt, giọng thì thầm gần như đứt đoạn:
“Chúng ta… sang giường đi, được không?”
Căn phòng mờ tối, điều hòa thổi từng luồng mát lạnh len qua lớp khăn trải giường nhưng giữa hai người, hơi ấm không ngừng dâng lên, nóng bỏng, mãnh liệt, không cách nào dừng lại được. Hai mái tóc vờn qua nhau, tiếng tim đập nhè nhẹ trong ngực.
Cảm giác như sóng nhiệt vừa mới rút đi, lại bất ngờ trào dâng lần nữa. La Ninh khẽ nâng người, bắt gặp ánh mắt Lý Dục An đang chăm chú mở gói nhỏ màu nhựa trong tay, ánh nhìn nghiêm túc đến lạ thường, như đang thực hiện một nghi lễ trang trọng.
Anh có chút luống cuống, tay trơn trượt khiến việc định làm phải trì hoãn thêm vài phút. Cô vừa định nhích lại gần giúp đỡ thì đã bị anh giữ chặt, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách đều bị xoá bỏ.
La Ninh cảm thấy toàn thân như bị nhấn chìm vào một cơn sóng. Không phải sóng biển, mà là sóng nhiệt, sóng cảm xúc, từng lớp từng lớp cuộn trào không dứt. Giữa hai người chỉ còn lại tiếng thở, tiếng tim đập và nhịp rung của căn phòng, anh và cô tan chảy trong nhau.
Mỗi nhịp chạm như một đợt sóng lớn đánh vào lồng ngực cô, cuốn đi mọi suy nghĩ. Cô cảm giác mình đang trôi giữa biển lớn, ngột ngạt, nghẹt thở, nhưng lại không muốn bơi vào bờ.
Khi Lý Dục An thì thầm gọi tên La Ninh trong bóng tối, cô mới hiểu, hoá ra chính anh mới là ngọn sóng gió dữ dội nhất, khiến cô không thể nào thoát ra được nữa.
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 22
10.0/10 từ 29 lượt.