Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 20

144@-

Lý Dục An đẩy nhẹ cậu ta:


“Về lớp viết kiểm điểm nhanh đi.”


Kiều Vũ hừ một tiếng, định đưa tay kéo anh lại nhưng không giữ được, đành trơ mắt nhìn Lý Dục An bỏ cậu ta lại, đi thẳng về lớp học. Còn chưa tới bàn của Trịnh Hân Nghi, cô đã nhìn thấy anh.


Hiếm khi anh chủ động bước đến, Trịnh Hân Nghi vốn đang nói chuyện với người khác, giữa chừng thì ngẩng đầu mỉm cười chào:


 “Dục An.”


Anh khẽ gật đầu, không đáp lại, đứng yên trước bàn cô, thân hình cao lớn gần như chắn cả lối đi nhỏ phía hành lang.


Bên cạnh có một nam sinh đi ngang qua, còn không quên vỗ vai anh một cái. Hai nữ sinh ngồi sau Trịnh Hân Nghi đang líu ríu trò chuyện, vừa thấy anh liền cười khúc khích.


Giữa tiếng ồn ấy, Lý Dục An vẫn bắt được giọng nói nhỏ nhẹ cảm ơn của La Ninh.


Trịnh Hân Nghi dời mắt khỏi anh, quay sang mỉm cười đáp lại người kia:


“Không có gì, không phiền đâu.”


Nữ sinh kia nói xong chuyện liền quay đầu định rời đi, nhưng vừa quay lại thì thấy có một nam sinh cao gầy đang đứng chắn phía sau. Cô muốn mở lời, nhưng đành đứng chờ anh nhích ra một chút.


Lý Dục An làm như không nghe thấy Trịnh Hân Nghi nhắc nhở, đứng yên không nhúc nhích, thái độ hơi kỳ lạ.


“Bạn học, xin lỗi,” nữ sinh lên tiếng, “cho mình đi qua chút.”


Anh vẫn không động đậy. Từ tầm mắt của cô chỉ thấy được cằm anh, trắng trẻo nhưng sắc sảo.


Cô bắt đầu thấy bối rối, giọng cũng cao hơn một chút:


“Bạn học, cho mình đi với.”


“Ờ”


Lý Dục An như thể vừa hoàn hồn, chậm rãi nghiêng người sang bên, miễn cưỡng nhường ra một lối đi nhỏ.


Cô cũng nghiêng người bước qua, anh thì vẫn rũ mắt nhìn xuống, vừa vặn thấy đuôi tóc buộc gọn của cô, làn da trắng mịn, gò má dịu dàng, sau gáy cô còn vài lọn tóc con chưa kịp chải lên.


Khi hai người lướt qua nhau, lớp áo đồng phục sượt nhẹ, chỉ mới bước được hai bước, anh đã cảm thấy vạt áo mình bị kéo giật lại một chút.


Lý Dục An lập tức nhận ra có gì đó không ổn.


Đồng phục trường Gia Dụ là dạng rất phổ biến, kiểu dáng rộng rãi, ở vạt áo có hai nút khấu để điều chỉnh. Vừa rồi lúc hai người lướt qua, hai cái nút khấu đó vô tình móc vào nhau.


Cô quay lại, thấy hai vạt áo bị cuốn vào nhau, bước tới định gỡ ra. Lý Dục An cũng nghiêng người lại gần, mắt chăm chú nhìn theo từng động tác của cô.


Cô loay hoay mất nửa phút mới gỡ xong.


Lý Dục An ngửi thấy một mùi bột giặt thơm mát rất dễ chịu, không phải từ người anh, hương vị thoảng qua rất nhẹ, không rõ là loại gì. Chờ đến khi mùi hương ấy tan đi, anh mới nghe thấy Trịnh Hân Nghi gọi tên mình.


“Ừ?” Lý Dục An hiếm khi có vẻ ngơ ngác như lúc này.


Sắc mặt Trịnh Hân Nghi tỏ rõ vẻ không vui.



Anh đi đến bên cạnh cô ta, cầm lấy quyển vở văn bị bỏ lơ trên bàn:


“Cậu phải sửa hai bài văn luôn à?”


“Ừ, ai bảo tôi là cán bộ môn Văn, sau này lúc nào cũng phải sửa hai bản.”


Anh lật hai trang, ngẩng đầu nhìn cô ta:


“Để tôi giúp cậu, sau này cũng đỡ vất vả.”


Nghe vậy, Trịnh Hân Nghi lập tức mỉm cười:


“Cậu muốn giúp tôi á?”


Lý Dục An khẽ gật đầu, tay vẫn giữ quyển vở.


Mỗi lần tan học, Lý Dục An luôn bị Kiều Vũ kéo ra hành lang tán gẫu, anh cũng vui vẻ đi theo, không nói chuyện nhiều, cốt lõi chỉ để hít thở không khí cho thoải mái sau một ngày dài học hành. Nhưng đến mùa đông, chuyện này bắt đầu khiến anh khó chịu.


Sau khi liên tiếp hắt xì ba cái, Lý Dục An vẫn chưa thấy Kiều Vũ để ý đến, cậu ta vẫn thao thao bất tuyệt:


“Gần đây cuối tuần cậu làm gì thế? Gọi cậu đi chơi mà không bao giờ thấy ló mặt.”


Lý Dục An rút khăn giấy trong túi ra che mũi:


“Học bài.”


“Xạo,” Kiều Vũ lập tức phản ứng, đầy phẫn nộ, “Cậu nghĩ tôi tin chắc? Tôi muốn đến nhà cậu chơi nhưng cậu cũng không thèm cho tôi biết địa chỉ. Là có ý gì đấy hả? Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cậu có ý gì?”


“Ngày nào ở trường cũng nghe cậu lải nhải là đủ rồi,” anh lại hắt xì thêm hai cái, “Cho tôi xin chút thời gian yên tĩnh vào cuối tuần đi.”


“Cậu sợ tôi nói địa chỉ nhà mới của cậu cho Kiều Đồng với Trịnh Hân Nghi chứ gì?” Kiều Vũ nói, có vẻ hơi tủi thân, “Cậu đúng là chẳng tin tưởng anh em chút nào.”


Lý Dục An nhìn làn hơi lạnh từ miệng bay ra, đổi đề tài:


 “Dạo này tôi đang suy nghĩ một số chuyện.”


“Chuyện gì?” Quả nhiên Kiều Vũ bị kéo theo mạch chuyện mới.


Lý Dục An đột nhiên không biết nên bắt đầu thế nào, ngập ngừng nói:


“Giả sử… nếu cậu có một người bạn tính cách rất trầm lặng.”


“Tôi không có người bạn nào trầm lặng đâu. Trong số những người tôi quen, cậu là yên tĩnh nhất rồi đấy.”


Anh nhìn cậu ta:


“Tôi nói là nếu thôi.”


“Được rồi, cứ coi như tôi có một người bạn trầm lặng đi, rồi sao?”


“Không ai khác biết hai người quen nhau, nhưng thỉnh thoảng người ấy sẽ tìm đến cậu, xem phim, làm bài tập chung gì đó, nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi…”


Kiều Vũ lập tức ngắt lời:


“Ai? Nam hay nữ? Tôi có quen không? Tìm cậu ở đâu? Xem phim gì?”



“Tôi sai rồi,” Kiều Vũ giơ tay đầu hàng, “Bạn tôi tìm tôi, được chưa? Cậu nói tiếp đi.”


“Người đó tuy không nói thẳng, nhưng cậu có thể cảm nhận được… rằng thật sự không muốn để người khác thấy hai người có tiếp xúc gì với nhau.”


Kiều Vũ thuận miệng tiếp lời:


“Không muốn bị người khác thấy? Ý là gì? Như kiểu người đó ghét tôi hả?”


Vừa dứt câu, cậu ta liền thấy sắc mặt Lý Dục An sa sầm, ánh mắt như đóng băng, lạnh hơn cả băng tuyết trên mái hiên hành lang.


Kiều Vũ rất hiếm khi thấy anh như vậy, tim giật thót một cái, vội vàng sửa lại lời:


 “Không không, tìm tôi mà… à không, tìm cậu, thì chắc chắn không phải ghét rồi. Có khi… người ta chỉ là hướng nội thôi.”


Hướng nội à? Cũng có vẻ đúng.


Lý Dục An vẫn không nói gì.


Kiều Vũ lại chủ động hỏi: “Chỉ đơn giản là… xem phim với nhau? Làm bài tập chung? Không còn gì khác?”


Lý Dục An nhìn cậu ta:


 “Cậu còn muốn gì nữa?”


“Trời đất, ai mà đi xem phim với con trai, làm bài tập với con trai!” Kiều Vũ vừa nói vừa xoa xoa tay trong áo, “Nếu là con gái thì…”


Cậu liếc nhìn sắc mặt Lý Dục An, nhướn mày: “Con gái thì ngại, đúng không? Gặp chuyện tình cảm thì mình phải chủ động chứ?”


“Không phải như cậu nghĩ,” Lý Dục An quay mặt đi, “Cô ấy không giống người khác.”


“Ui chà,” Kiều Vũ hứng thú hẳn lên, “Không giống chỗ nào?”


“Cô ấy tìm cậu không phải vì tình cảm, mà là vì muốn một chỗ yên tĩnh để ngồi một lát.” Lý Dục An nói khẽ.


Cho nên anh phải thật cẩn thận.


Nhưng chuyện này không thể nói với Kiều Vũ, nếu không thể nào chẳng bị cậu ta nhạo cho bằng chết.


“Nếu tôi thích cô ấy thì cứ theo đuổi thôi, con gái nào mà không bị cảm động vì sự kiên trì.”


Lý Dục An mím môi, lại nhấn mạnh lần nữa:


 “Cô ấy… thật sự không giống với đa số.”


“Thôi được rồi,” Kiều Vũ vỗ vỗ lan can, “Đúng là mệt với cậu thật đấy.”


Lý Dục An lại hắt xì hai cái liên tiếp, cuối cùng không chịu nổi nữa:


“Vào lớp đi, lạnh kiểu này tôi sắp phát sốt rồi.”


“Ờ, đi,” Kiều Vũ đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò: “Rốt cuộc là ai vậy?”


Lý Dục An thản nhiên hất tay cậu ta ra:


 “Không ai cả, chỉ là dạo gần đây tôi xem trong một bộ phim.”



Sau đó, Lý Dục An vì bị cảm mà phải nghỉ học, nằm nhà một mình, trong lòng không khỏi có chút hối hận — sớm biết vậy thì hôm đó nên giữ cửa chờ đập vào mũi Kiều Vũ một cái.


Trời chạng vạng, trong bầu không khí yên tĩnh và mệt mỏi của người bệnh, chuông cửa nhà cậu vang lên.


Chắc là đồ ăn giao đến rồi.


Trong phòng không bật đèn, Lý Dục An lần mò ra cửa nhờ ánh sáng nhạt từ bể cá trong phòng khách.


Chuông cửa lại vang lên lần nữa.


“Rồi rồi, tới đây,” Lý Dục An hơi bực bội, lẩm bẩm rồi kéo cửa ra, nhưng vì không mang kính, động tác mở cửa của cậu trông như một cảnh quay chậm trong phim điện ảnh.


Nhìn rõ người đứng ngoài cửa, thân hình cậu như bị ai đó bấm nút tạm dừng.


La Ninh đeo cặp sách, vẫn mặc nguyên đồng phục học sinh, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt có chút ngơ ngác.


Người trong nhà khoác áo ngủ lông đen, tóc tai rối bù, ánh mắt ban đầu còn cụp xuống đầy vẻ khó chịu, nhưng khi nhìn thấy cô, mí mắt khẽ động, gương mặt vốn lạnh nhạt cũng thoáng khựng lại.


Hai người đứng đó, trừng mắt nhìn nhau vài giây, rồi gần như đồng thanh mở miệng:


“Cậu…”


“Tôi…”


La Ninh không nói gì.


Lý Dục An có chút bối rối, đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình xuống:


“Cậu… sao không lên lớp tự học buổi tối?”


La Ninh tay vẫn giữ chặt quai cặp, nhẹ giọng đáp:


“Tôi xin phép cô chủ nhiệm rồi.”


“Vì sao lại xin nghỉ?” Lý Dục An nghiêng người nhường lối cho cô vào, “Cậu không khỏe à?”


Nói được nửa câu thì khựng lại, ngập ngừng hỏi:


“Cậu đến… thăm tôi à?”


La Ninh khẽ khẩy sợi dây thừng buộc trên quai cặp, làm nó rối lên thành một đám lộn xộn.


“Nghe Kiều Đồng nói cậu bị bệnh phải nghỉ học,” cô vẫn đứng yên trước cửa, “Tôi nghĩ cậu sống một mình, nên qua xem thử.”


Cô nhanh chóng nhìn lướt qua anh từ đầu đến chân, rồi lại cúi đầu xuống:


“Thấy cậu vẫn ổn, vậy tôi về trước đây.”


“Đợi đã!” Lý Dục An cúi người giữ lấy tay cô, “Không… đừng đi vội.”


La Ninh ngẩng lên nhìn anh.


Anh buông tay ra, mím môi:


“Ờ, tôi không ổn lắm.”



 “Tôi bị sốt, đau đầu, cả người ê ẩm.”


“Vậy à…” La Ninh nghe giọng anh như vậy, cũng không kìm được mà dịu lại: “Vậy thì cũng nặng đấy. Nhà cậu có thuốc không?”


Lý Dục An sững người:


“Có, nhưng… nhưng tôi không biết nên uống loại nào, nên cứ lấy đại vài viên.”


La Ninh không biết nên nói gì cho phải:


 “Thuốc đâu thể uống tùy tiện được.”


“Cậu vào xem giúp tôi với.” Lý Dục An nghiêng người ra hiệu mời cô vào nhà.


Trước đây La Ninh chỉ từng ở lại phòng khách và phòng làm việc, đây mới lần đầu bước vào phòng ngủ của anh.


Vẫn sạch sẽ và gọn gàng như mọi khi. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, vừa vào là bị thu hút bởi cây đàn piano đặt sát tường. Khác với cây Yamaha ở nhà cô, cây đàn này lớn và sang trọng hơn nhiều, lớp sơn đen bóng phản chiếu ánh sáng lờ mờ như phủ một lớp hổ phách mỏng.


La Ninh chú ý đến hộp thuốc đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh là một ly nước, xung quanh bày bừa những vỉ thuốc con nhộng đã bóc dở và một túi thuốc nhựa chưa kịp vứt đi.


Cô bước lại gần, nhặt túi thuốc lên xem, bên trong là thuốc cảm, hạ sốt, kháng viêm…


Lật xem một chút, cô khẽ nhíu mày:


“Mấy loại thuốc này đúng rồi.”


Vừa dứt lời, còn chưa kịp quay lại, thì từ phía sau đã cảm nhận được một thân hình nóng hổi áp sát vào người. Cô bị đẩy nhẹ về phía trước, đầu gối chạm vào mép giường.


Lý Dục An cúi người xuống, vòng tay qua eo cô, cảm nhận được cơ thể cô thoáng cứng lại, lại đặt cằm lên vai cô, khẽ gọi tên:


“La Ninh.”


Hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến nơi đó như bốc cháy, sức nóng lan ra cả gò má.


Cô khẽ đáp:


“Ừm.”


“La Ninh,” anh lại gọi.


“Ừm?”


“Cậu dùng bột giặt gì vậy?” Anh hít một hơi ở bả vai cô, “Sao lại thơm thế?”


Giống như bị nướng trên lò than, La Ninh hơi vùng khỏi lòng ah, vừa nhích được hai cái thì lập tức bị anh ôm chặt hơn, rồi cả người ngã xuống giường cùng anh.


“Lý Dục An” La Ninh cố đẩy anh ra.


“Suỵt.” Anh đặt ngón tay lên môi cô, ngăn cô nói tiếp, “Tôi sẽ không giữ cậu lại, chỉ muốn cậu nằm với tôi một chút thôi, được không?”


Anh hơi nhắm mắt lại, lúc này La Ninh mới để ý tới hàng mi dài, gương mặt tái nhợt, cả người dựa vào vai cô trông có chút yếu ớt.


“Cậu khó chịu lắm à?” La Ninh khẽ hỏi.


Lý Dục An dụi đầu vào hõm vai cô, gật gật:


 “Nếu cậu ôm tôi một cái, chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 20
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...