Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 16

136@-

“Đi đi đi, lên lầu hai!”


“Lầu hai nhìn pháo hoa rõ hơn đấy!”


Phía sau cầu thang bỗng vang lên tiếng người xôn xao, tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần.


Giọng Kiều Đồng oang oang vọng lên, nghe rõ mồn một giữa sự ồn ào. La Ninh xoay người, liếc nhìn Lý Dục An, định rút tay về.


Anh nhận ra cử động của cô, liếc cô một cái từ trên xuống dưới, mày cau lại, không nói lời nào nhưng tay lại siết chặt hơn. Không màng đến sự phản kháng của La Ninh, ngón tay anh luồn qua kẽ tay cô, mười ngón đan chặt.


Ngón tay bị siết đến đau nhói, anh chằm chằm nhìn cô như thể khiêu khích.


Nhưng lần này La Ninh lại không hành động theo lẽ thường. Cô trở tay, nắm lấy cổ tay anh.


Lý Dục An sững sờ.


Chưa kịp phản ứng, La Ninh đã kéo anh đi.


Bọn họ vòng qua cửa cầu thang, bên ngoài là một hành lang dài, hai bên đều là phòng dành cho khách.


Bảy, tám người hối hả chạy lên hướng đến ban công lớn tầng hai, chẳng ai để ý động tĩnh xung quanh.


Lý Dục An không buông tay, vẫn đưa lưng về phía đám người, nhưng ánh mắt thì dõi theo từng cử động của La Ninh: cô đang mở cửa một căn phòng, kéo anh vào.


Bên trong tối đen như mực.


Cô buông anh ra, mò tay lên tường tìm công tắc đèn, còn chưa kịp bật thì đã bị anh giữ vai, xoay người cô lại, ép sát cô vào cánh cửa.


“Sao phải trốn?” Anh hỏi, ngực phập phồng, hơi thở nóng rực. Tay trượt xuống, nắm lấy cổ tay cô, không cho bật đèn.


“Sợ bị nhìn thấy chứ sao,” La Ninh đẩy anh nhưng không khiến anh nhúc nhích nổi. “Anh còn dám nói với Kiều Vũ là chúng ta không thân.”


Anh cắn răng nói vào tai cô:


“Thì cũng đang học theo cách nói của em thôi.”


“Đúng là nhỏ mọn,” La Ninh rũ mắt, “Ngoài kia có ai biết tính anh hẹp hòi như vậy không?”


“Muốn nhắm đến ai thì nói thẳng ra đi.” Giọng anh rất thấp, gần như đã mất đi kiên nhẫn.


La Ninh nghiêng mặt, né tránh hơi thở dồn dập của anh.


“Sao mỗi lần em nói chuyện với người khác đều dịu dàng điềm tĩnh, mà đến lượt anh thì lại như con mèo bị chọc giận vậy?” Trong bóng tối, anh nhìn chăm chú vào mặt cô, muốn tìm ra manh mối nào đó.


“Tại sao phải tránh anh?” Anh hỏi, “Là ghét anh? Hay là sợ?”


Anh càng lúc càng ép sát, từ tư thế bao vây lại trở thành một loại áp sát, môi gần như chạm môi, hơi thở quấn vào nhau. Mùi rượu nồng từ tay áo và cổ áo anh cuốn lấy không khí xung quanh, khiến nhiệt độ không ngừng dâng lên.


“Hay là…” Anh nhìn hàng mi cô khẽ run, bất giác cười khẩy, trào phúng hỏi, “Em thẹn thùng? Hay là trong lòng rục rịch không yên rồi?”


Câu nói như ném một viên đá vào hồ sâu, khiến tâm tư không kịp che giấu của La Ninh thoáng chấn động.



Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn lờ mờ trở nên sáng rực đến kinh người.


Lý Dục An siết cổ tay cô, giơ hai tay cô lên cao qua đỉnh đầu, ấn chặt vào cánh cửa.


“Anh chán cái trò giả vờ không quen nhau trước mặt người khác rồi.”


Cô cuối cùng cũng nhẹ giọng đáp lại:


“Vậy anh muốn đổi trò gì?”


Anh nghiến răng trong bóng tối.


Người con gái này cuối cùng cũng thôi không diễn với anh nữa, lại trở về dáng vẻ dụ dỗ người ta như ngày xưa.


Anh cúi xuống, mũi chạm nhẹ vào má cô, môi gần đến nỗi chỉ cần nghiêng người thêm chút nữa là có thể chạm vào.


Giọng anh trầm thấp:


“Muốn chơi một trò k*ch th*ch hơn.”


Ánh mắt anh nóng rực, nóng đến mức có thể thiêu đốt da mặt cô. La Ninh khẽ cụp mi, mãi một lúc sau mới nói:


“Anh nắm tay em đau quá.”


Lý Dục An lập tức lơi tay ra theo bản năng. La Ninh nhân cơ hội nhón chân, môi mềm mại lướt nhẹ qua gò má anh, hơi thở phả vào tai, giọng khẽ khàng như một cô gái ngây thơ:


“Vậy… trò k*ch th*ch mà anh nói là gì?”


Ngón tay anh nhéo nhẹ mặt cô, một lần nữa ép sát La Ninh vào tấm cửa gỗ phía sau, khuỷu tay va vào khớp cửa cứng, La Ninh bật ra một tiếng rên khe khẽ, hơi thở hỗn loạn, nhưng vẫn cố kiên trì nói hết câu:


“Em không hiểu lắm.”


“Anh thấy em,” Lý Dục An đưa tay ra nắm lấy cằm cô, nghiến răng, “là đang hiểu rất rõ thì đúng hơn.”


Giọng nói vừa dứt, anh liền không kìm được mà cúi đầu hôn cô.


Anh vội vã, có phần l* m*ng, nhưng lại rất có tiết tấu. Đầu tiên là c*n m*t môi và cằm cô, mỗi khi La Ninh giãy giụa, anh lại càng hôn sâu hơn. Đầu lưỡi tách môi cô ra, tràn vào càn quét, m*t lấy, lôi cuốn lưỡi cô cuốn lấy lưỡi anh.


Anh như người lạc giữa sa mạc, nhiều ngày chưa được uống nước, liều mạng hấp thu sự sống từ miệng cô.


Khi La Ninh cảm thấy mình sắp không thở nổi, Lý Dục Anh liền cho cô một cơ hội ngắn ngủi để lấy lại hơi. Anh khẽ vuốt mặt cô, trán chạm trán, chóp mũi kề chóp mũi, hơi thở hai người bện chặt lấy nhau.


Toàn thân La Ninh bắt đầu mềm nhũn, tay trượt khỏi cánh cửa sau lưng, đành phải bám vào cổ anh để đứng vững. Âm thanh hôn môi vang lên rõ ràng khiến đuôi mắt cô cũng nóng lên từng chút.


“La Ninh.”


Lý Dục An ngậm lấy môi dưới cô, thì thầm gọi tên cô.


Cô không đáp lại. Răng anh liền hơi siết, cắn cô một cái rồi mới buông ra.


La Ninh đau điếng, trừng anh một cái, miễn cưỡng lên tiếng đáp lại.


Anh lập tức cúi xuống tiếp tục hôn, đầu lưỡi lại lần nữa quấn chặt lưỡi cô.



Lặp lại như vậy vài lần, đến khi anh cũng th* d*c thì ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn, nửa chất vấn nửa oán hận:


“La Ninh, em đúng là một cô gái bạc tình.”


La Ninh cảm nhận được mùi cồn nồng nặc lẫn trong hương thuốc lá nhàn nhạt và mùi bạc hà riêng biệt từ cơ thể Lý Dục An, như sóng to gió lớn cuốn lấy cô, khiến đầu óc quay cuồng giữa cơn hỗn loạn.


“Mấy phòng này đều dành cho khách, mọi người cứ tự nhiên.”


“Sao không thấy Lý Dục An đâu vậy?”


Bên ngoài hành lang có tiếng người, bước chân đi tới rồi dần tản đi.


“Lý Dục An… Dục An!” La Ninh gọi tên anh giữa những nhịp hôn ngắt quãng.


Cô bị sự thân mật mê hoặc đến mơ hồ, giọng nói cũng khác hẳn ngày thường.


“Mai còn phải dậy sớm, tôi đi ngủ trước.” Là giọng Trần Kiều Kiều.


“Ngủ ngon.” Trịnh Hân Nghi đáp lại, giọng cô ấy vang lên ngay sau cánh cửa.


“Buông em ra…” La Ninh quay mặt đi.


Lý Dục An giơ tay kéo cô trở lại, môi anh vẫn áp sát, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô, khẽ nói bằng giọng trầm khàn:


“Anh không buông.”


Trần Kiều Kiều lại lên tiếng sau cánh cửa: “Ngủ ngon nhé, cậu ngủ phòng nào?”


“Phòng này đi.” Trịnh Hân Nghi vừa nói vừa vặn tay nắm cửa.


La Ninh lập tức nghe thấy tiếng chốt cửa khẽ vang lên phía sau, ngón tay siết chặt lấy cổ áo Lý Dục An. Cô chỉ cảm thấy vải áo lạnh lẽo, hoa văn phức tạp ma sát qua đầu ngón tay.


Trịnh Hân Nghi xoay vài vòng không mở được, đành buông tay:


“Mở không ra.”


Trần Kiều Kiều:


“Vậy đổi phòng khác đi.”


“Ừ, mà cậu cũng không thấy Lý Dục An đâu à?”


“Chắc anh ấy về phòng rồi?”


“Không biết nữa, một lát tôi sẽ gọi điện thoại tìm anh ấy.” Giọng Trịnh Hân Nghi có phần bực bội, tiếng bước chân của hai người họ dần dần xa khỏi cánh cửa.


Lý Dục An phát hiện động tác rất nhỏ của La Ninh, bật cười khe khẽ.


“Đủ rồi, đủ rồi.” Cô giơ tay đấm anh, thấy anh vẫn không buông, liền cắn mạnh vào môi trên của anh một cái.


Lý Dục An nếm được mùi máu tanh, lúc này mới chịu buông cô ra.


Hai chân La Ninh không còn chút sức lực nào, cả người như muốn trượt xuống theo tấm cửa sau lưng. Lý Dục An vội đỡ lấy cô, giữ cô đứng vững.



Vừa thở hổn hển, cô vừa trừng mắt nhìn anh:


“Anh là chó à?”


Cắn mãi không buông.


Lý Dục An đưa tay sờ vết thương trên môi, ánh mắt mang theo ý cười:


“Em cũng đâu có thua kém gì.”


La Ninh cuối cùng cũng bật đèn lên. Tóc tai cô hơi rối, vài sợi còn dính trên gò má ửng hồng theo nhịp thở phập phồng. Đôi môi đỏ mọng vừa mới bị dày vò, đôi mắt trong veo ánh lên sự giận dỗi.


Cánh tay của Lý Dục An khẽ động, trong lòng nảy lên d*c v*ng muốn đưa tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc kia.


Ngay lúc anh định giơ tay thì điện thoại trong túi bất chợt rung lên. Anh lấy ra nhìn lướt qua màn hình.


La Ninh mở cửa, thấy bên ngoài tạm thời không có ai, liền ra hiệu cho anh đi ra ngoài nghe điện thoại.


Lý Dục An cầm điện thoại đi ra ngoài.


Sau khi đóng cửa lại, La Ninh dựa vào cánh cửa, hít sâu vài lần, cảm thấy đêm nay thật sự là “trận chiến” hỗn độn.


Cô cần phải bình tĩnh lại.


La Ninh đi một vòng xem xét, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, bày trí đơn giản, có cảm giác giống một phòng khách sạn được dọn vội. Theo cô đoán, ngoài bọn họ ra thì chưa có ai sử dụng căn phòng này. Đêm nay cô ở lại đây cũng không tồi.


Lý Dục An chỉ nói mấy câu, rất nhanh đã quay lại phòng.


Anh đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng ho hai tiếng.


La Ninh chỉ vào tay áo anh, chỗ đó vẫn còn vết ướt, hỏi:


“Anh không thấy khó chịu sao?”


Anh nâng tay lên nhìn thoáng qua, như thể vừa nhớ ra chuyện đó:


“Đợi lát nữa về sẽ thay.”


“Ừm.” La Ninh thấy anh không để tâm, liền dời mắt đi chỗ khác, ra hiệu đuổi khách:


“Em hơi mệt rồi.”


“Vậy…” Lý Dục An ngập ngừng một chút, dường như cũng nhận ra đêm nay hơi quá đà, nhẹ giọng nói:


“Em ngủ ngon nhé, nghỉ ngơi cho khỏe.”


Lý Dục Anh bỗng trở nên rất dễ tính, trước khi rời đi còn giúp cô khép cửa lại.


La Ninh ngồi trên giường ngây người một lúc, bỗng nhớ ra: vừa rồi cũng có người gọi cho cô.


Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ, đều là từ Phương Tri Hứa.


Cô mở avatar của anh ta trên WeChat, gõ gõ vài dòng tin nhắn, rồi lại xóa sạch tất cả, ném điện thoại sang một bên.



Sáng hôm sau, chưa đến 5 giờ, La Ninh đã thức dậy.


Cô rửa mặt qua loa rồi xuống ăn sáng, sau đó đi thẳng đến phòng của Kiều Đồng.


Kiều Đồng dậy còn sớm hơn cô, đang ngồi trước gương để thợ trang điểm chỉnh sửa. Cô ấy mặc áo ngủ kiểu Âu, stylish cũng đã chia sẵn những bộ đồ đồng điệu còn lại cho bốn phù dâu. Sau khi thay đồ xong sẽ phải chụp vài bộ ảnh kỷ niệm.


La Ninh và ba phù dâu khác thay xong thì cũng có người đến giúp trang điểm. Người trang điểm cho cô là một cậu trai còn khá trẻ. Cậu vừa mở bộ dụng cụ vừa nói:


“Chị đẹp, môi chị sao lại thành thế này?”


Cậu vừa dứt lời, mấy người xung quanh cũng tò mò nhìn sang.


La Ninh nhận chiếc gương cầm tay mà cậu đưa.


Vì sáng nay thức dậy vội, lúc rửa mặt cô cũng không chú ý kỹ. Bây giờ nhìn lại, môi cô rõ ràng hơi sưng, đặc biệt là môi dưới. Mà vốn sắc môi cô khá nhạt nên những chỗ sưng đỏ trông lại càng nổi bật, có vài điểm gần như bị trầy da.


“Chắc bị nóng trong người thôi,” cô nói rồi vội vàng hạ gương xuống, nghiêng mặt đi tránh ánh mắt người khác, “Có che được không?”


“OK, không vấn đề gì đâu, em dùng màu son đậm là che được.”


Chuyên viên trang điểm tay nghề khá ổn, không hỏi thêm gì nhiều, thoải mái bắt tay vào việc.


Trần Kiều Kiều thì không để ý, vẫn nhắm mắt cho người ta trang điểm:


“Hôm qua có mấy món kiểu Tứ Xuyên, cay quá chừng, cậu uống thêm nhiều nước là đỡ thôi.”


Trịnh Hân Nghi ngồi cạnh La Ninh, liếc nhìn mình trong gương một cái, rồi cũng lảng sang chuyện khác, không biết đang nghĩ gì.


Một lúc sau, nhiếp ảnh gia bận rộn chụp đủ các kiểu ảnh. Cuối cùng, Kiều Đồng thay trang phục Tú Hòa, ngồi chính giữa giường, cầm quạt tròn che mặt.


La Ninh và mấy phù dâu cũng thay đồ xong, dưới sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia lại tiếp tục tạo dáng, chụp thêm vài mẫu. Sau đó mọi người bắt đầu bàn bạc nên giấu giày cô dâu ở đâu.


Dưới gầm giường, trong ngăn tủ đều không có gì che chắn, còn trong gối thì quá dễ bị phát hiện.


Lúc này, nhiếp ảnh gia đưa ra đề nghị:


“Hay là giấu dưới váy đi.”


Có người bật cười:


“Cách đó hay, nhưng tân lang dễ đoán ra lắm.”


Kiều Đồng phe phẩy cây quạt, cười nói:


“Giấu vào váy phù dâu cũng được, họ ngại chẳng dám mò đâu.”


Trần Kiều Kiều nói:


“Trong đám bạn chú rể, trừ Lý Dục An là da mặt mỏng, mấy người còn lại đều quen cả, nói ngại ngùng với bọn họ là chuyện vô nghĩa.”


Ánh mắt Kiều Đồng lập tức chuyển sang La Ninh, cười tinh nghịch:


“Quen bọn mình thì quen, chứ với La Ninh chắc chưa thân lắm đâu.”


La Ninh chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ, cuối cùng phải chịu cột giày cô dâu ở cổ chân mình. Váy phù dâu màu xanh lá thẫm rũ xuống, hoàn toàn che kín mọi thứ. Cô cũng cố tình đứng phía sau, như vậy càng khó bị đám phù rể phát hiện hơn.


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 16
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...