Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 10

85@-

Không biết Trịnh Hân Nghi cuối cùng đã nói gì với thầy chủ nhiệm, chỉ biết là sau đó La Ninh bị điều lên dãy bàn phía trước, người ngồi cùng bàn mới là Kiều Đồng, cô gái đang thở hồng hộc như vừa gây gổ với ai đó.


Câu đầu tiên khi Kiều Đồng nhìn thấy La Ninh đã là một lời chẳng mấy khách sáo:


“Cậu với Trịnh Hân Nghi thông đồng từ trước đấy à?”


La Ninh: “???”


Kiều Đồng bực tức ném một xấp thư lên bàn, giọng cao lên:


“Tớ vốn sẽ ngồi với Lý Dục An, tự nhiên lại bị đổi. Trịnh Hân Nghi thì chạy đi nói với thầy chủ nhiệm rằng trong lớp có một bạn nữ phải ngồi một mình, đề nghị đổi cậu đến ngồi với tớ. Giỏi chưa, giờ thì cô ta được toại nguyện, đường đường chính chính ngồi với Lý Dục An, lại còn kiếm được danh tiếng tốt là ‘biết quan tâm bạn bè’ nữa!”


La Ninh nghe xong chỉ lặng im, không giải thích, cũng chẳng phản bác.


Nhìn từ ngoài vào, Kiều Đồng và Trịnh Hân Nghi vốn là cùng một nhóm, cả hai người cộng thêm Lý Dục An, Trần Kiều Kiều, và cả anh trai của Kiều Đồng là Kiều Vũ chính là một nhóm bạn thân quen biết từ nhỏ. Việc các cô ấy sau lưng thân thiết thế nào, trước mặt lại mâu thuẫn ra sao, La Ninh không có hứng đánh giá. Cô hiểu rõ mình là người ngoài, nhiều lời chỉ tổ thành lắm chuyện.


Thấy La Ninh vẫn im như hũ nút, không tài nào moi được một câu đồng tình, Kiều Đồng từ đó về sau cũng mặc kệ cô, coi cô như không khí.


Kiều Đồng là kiểu người năng động, có chút chanh chua nhưng bề ngoài xinh đẹp nổi bật, ngày nào cũng ríu rít với bạn bè, chỉ khi vào tiết học mới chịu yên vị tại bàn. Ngược lại, La Ninh phần lớn thời gian đều lặng lẽ cúi đầu làm bài hoặc đọc sách, chỉ rời chỗ khi đi lấy nước, đi vệ sinh hay nộp bài cho giáo viên. Hai người ngồi cạnh nhau, mỗi người một thế giới, tưởng chừng như thế cũng là yên ổn.


Cho đến một hôm nọ.


La Ninh không nhớ rõ chính xác là ngày nào, chỉ biết đó là thứ Sáu, tiết cuối cùng trước khi được về nghỉ cuối tuần. Không khí lớp học xáo động hẳn lên, tiếng xì xào, ghế bàn dịch chuyển, cười đùa vang khắp phòng. Tiết học hôm đó là lịch sử, cũng chẳng ai thật sự tập trung.


La Ninh cũng vậy.


Trên đầu gối cô là một quyển tiểu thuyết, nhân lúc thầy giáo đang vung tay vẽ sơ đồ thời kỳ chiến quốc lên bảng, cô thỉnh thoảng lại cúi xuống liếc vài dòng.


Truyện đang vào đoạn gay cấn: một cô gái Pháp non nớt nhưng quyến rũ đang vướng vào mối tình mờ ám với một người đàn ông Trung Quốc từng trải. Khi dòng chữ miêu tả cảnh hai người quấn lấy nhau, tiếng thở dồn dập lẫn trong nỗi khao khát vỡ òa, La Ninh lén ngẩng đầu nhìn thầy giáo trên bục đang thao thao giảng về phong trào khai sáng. Trên đầu gối cô, câu văn vẫn còn nóng bỏng, miêu tả người đàn ông kia gọi tên người con gái trong tiếng r*n r* kéo dài…


Sau đó, La Ninh thật sự nghe được tiếng nức nở nhỏ nhẹ.



Cô không động đậy, mặt không đổi sắc, lặng lẽ nhét cuốn sách trở lại vào hộc bàn, nhưng ánh mắt lại thoáng liếc về phía Kiều Đồng. Người ngồi cùng bàn lúc này đang cúi đầu, giọt nước mắt lăn dài như những hạt mưa rơi trên cánh hoa lê.


Xét thấy hai người vốn chẳng quen biết, Kiều Đồng lại rất sĩ diện, La Ninh đành ngoảnh mặt đi, không muốn quá sỗ sàng. Qua khoé mắt, cô thấy Kiều Đồng liên tục kéo giấy ăn ra, kiên cường chịu đựng đến nửa tiết học.


Cuối cùng, La Ninh không thể giữ im lặng thêm nữa, là vì Kiều Đồng không có khăn giấy.


Cô lặng lẽ mở cặp, đưa một gói giấy cho bạn học, nhận lại một tiếng cảm ơn nhỏ như ve kêu.


Không cần phải giả vờ câm điếc nữa, La Ninh cảm thấy như trút được một gánh nặng. Chỉ vừa kịp nhẹ nhàng thở ra chưa đầy hai giây, cô đã nghe Kiều Đồng hỏi:


“Tan học, cậu có thể đi về cùng tôi không?”


La Ninh im lặng.


Tan học, hai người cùng nhau đi đến một tiệm trà sữa. Kiều Đồng ngồi bên cạnh, khóc ít nhất hai mươi phút.


La Ninh giữ khuôn mặt thản nhiên, tay lần mò trong cặp sách tìm khăn giấym cuối cùng phát hiện toàn bộ khăn giấy đã bị cô đưa cho Kiều Đồng hết rồi. Cô chỉ còn mảnh khăn giấy nhỏ trên bàn trà, nhẹ nhàng đẩy qua cho Kiều Đồng.


La Ninh vốn không biết cách an ủi người khác nhưng giờ lại phải đối diện một cô gái trẻ đang khóc không kiêng dè, thu hút ánh mắt mấy người trong tiệm trà sữa.


“Tôi hết khăn giấy rồi,” La Ninh nói, “Đừng buồn nữa, tôi đưa cậu về.”


Kiều Đồng ném tờ giấy đã ướt lên mặt bàn, ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe như thỏ non:


“Cảm ơn cậu, La Ninh, cậu thật tốt.”


La Ninh là kiểu bạn cùng bàn thoạt nhìn rất điềm đạm và trầm tĩnh. Kiều Đồng thì lại hoàn toàn xem nhẹ sự im lặng ẩn chứa kháng nghị của cô, vô cùng thoải mái mà coi cô là đối tượng để trút hết mọi lời muốn nói.


Tóm lại, Kiều Đồng kể cho La Ninh về chuyện với Lý Dục An, nhưng thái độ của đối phương đã khiến cô ấy hoàn toàn bối rối.
Kiều Đồng chỉ nghĩ rằng Lý Dục An đang có tâm trạng không tốt nên cố tìm cách chuyện trò với anh nhưng anh luôn khéo léo tránh né. Khi cô ấy hỏi nhiều hơn, anh lại lạnh lùng gạt phắt đi, hoàn toàn không giống vẻ mặt điềm đạm thường thấy.


Đặc biệt, vào những giờ nghỉ giữa các tiết học, cô ấy tận mắt thấy Lý Dục An và Trịnh Hân Nghi đứng ngoài cửa sổ nói chuyện rất vui vẻ. Khi cô ấy bước qua trước mặt họ, không ai chủ động lên tiếng, thậm chí còn bị phớt lờ như không khí.


Anh trai Kiều Đồng, Kiều Vũ, mấy ngày nay cũng không đến chơi cùng họ. Trần Kiều Kiều, vốn là bạn thân Kiều Đồng, giờ cũng chỉ theo Trịnh Hân Nghi, coi thường cô ấy.



Sự nhiệt tình bị ghẻ lạnh, đằng sau là đối thủ kiêu ngạo chiến thắng, bạn bè thì quay lưng, đối với một cô gái mới mười bảy tuổi, đây quả thực là khoảng thời gian tối tăm nhất cuộc đời.


Kiều Đồng kéo tay La Ninh, không cho cô đi:


“Cậu nói xem, Lý Dục An có ý gì vậy? Cậu ta lạnh lùng với tớ như vậy có phải vì Trịnh Hân Nghi đang giở trò gì sau lưng không?”


Với người ngoài cuộc như La Ninh, Lý Dục An hoàn toàn không giống kiểu con trai sẽ bị những nữ sinh xung quanh chi phối. Cùng lắm, anh chỉ xem Kiều Đồng như một cô em gái thân thiết. Khi phát hiện đối phương dành cho mình tình cảm khác thường, anh liền âm thầm giữ khoảng cách. Chờ Kiều Đồng bình tĩnh lại, anh cũng sẽ tự nhiên quay về thái độ bình thường như trước.


Còn Kiều Đồng, chuyện gì cũng chỉ giữ được “ba phút nhiệt tình.” Có lẽ chỉ vài ngày nữa, cô sẽ quên sạch nỗi buồn này. Thế nên La Ninh chỉ thờ ơ đáp:


“Cậu đừng nghĩ nhiều, qua một thời gian là ổn thôi.”


Kiều Đồng lập tức nghiêm túc, như đang trao cho La Ninh một nhiệm vụ cơ mật:


“Vậy cậu phải đảm bảo, chuyện này ngoài cậu ra tuyệt đối không ai được biết nhé.”


Người khác kết bạn như thế nào thì La Ninh không rõ, nhưng giữa cô và Kiều Đồng đúng là tình thân được xây dựng từ những “bí mật dở hơi” như thế.


Quả nhiên, chưa đầy vài ngày sau, Kiều Đồng lại vui vẻ tụ tập cùng Trịnh Hân Nghi và Lý Dục An như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giờ nghỉ thì cãi vã rôm rả, sau giờ học lại cùng nhau về nhà, cứ như việc mấy hôm trước khóc lóc thảm thiết chỉ là một giấc mộng trưa. Ngay cả chuyện từng thích Lý Dục An, hình như cô ấy cũng quên luôn rồi.


Chẳng mấy ngày sau, Kiều Đồng ném cho La Ninh một xấp giấy viết thư:


“Giúp mình chuyện này được không, đến lúc xong xuôi tôi mời cậu uống trà sữa.”


La Ninh đang cắm cúi đọc tiểu thuyết thì bị kéo khỏi dòng chữ, ngẩng đầu, ngơ ngác:


“Cậu có ý gì vậy?”


Kiều Đồng ghé sát lại, hạ giọng thì thầm:


“Giúp tôi viết thư tình tỏ tình đi. Cậu viết văn hay như thế, chữ cũng đẹp nữa, cậu viết thì khả năng thành công chắc chắn cao hơn tôi.”


La Ninh nhăn mặt:



“Cậu theo đuổi người ta mà lại làm qua loa vậy sao? Còn nhờ người khác viết thư hộ?”


“Cái gì mà ‘lại’, cậu cứ viết đi,” Kiều Đồng ra vẻ thần bí, thấy La Ninh hình như cũng hơi động lòng, liền bám lấy năn nỉ:


“Cậu không phải là bạn cùng bàn tốt của tôi à? Giúp mình chuyện này đi, nha?”


La Ninh thật sự không chịu nổi kiểu nhõng nhẽo này của cô ấy. Ngay cả đối tượng là ai cô cũng không biết, viết được nửa trang đã cạn cảm hứng, cuối cùng đành trích vài câu mơ hồ từ mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm, nhét đại vào tập giấy đưa trả lại.


“Thất bại thì đừng quay lại trách tôi.”


Kiều Đồng đọc xong lại vô cùng hài lòng:


“Đúng, chính là cái kiểu nửa kín nửa hở như này, đọc xong mới có cảm giác tôi là một cô gái rụt rè, haha.”


Ai mà ngờ được, hôm sau Kiều Đồng lại hí hửng cầm một phong thư đến, nhét vào tay La Ninh:


“Người ta hồi âm rồi. Cậu giúp mình đọc xem nên trả lời thế nào.”


La Ninh vừa mở thư ra, nhìn nét chữ trên giấy, càng xem càng thấy quen, càng xem càng thấy có gì đó không đúng. Cô ngẩng đầu lên, cau mày hỏi:


“Cậu gửi cho ai vậy?”


Kiều Đồng cười cười đầy ngượng ngùng:


“Lý Dục An.”


Ngay sau đó, cô ấy chứng kiến khuôn mặt La Ninh hiện rõ vẻ như trời sập đến nơi, vội vàng ôm chầm lấy cô dỗ dành:


“La Ninh ngoan, cậu không nói, tôi không nói, ai mà biết được? Mà quan trọng là Lý Dục An hồi âm thật rồi đó. Cậu không biết đâu, hôm nay lúc anh ấy đưa thư cho tôi thì Trịnh Hân Nghi ở bên cạnh còn phải gượng cười giả lả, tôi thật sự thấy rất hả hê.”


La Ninh chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.


Kiều Đồng và Trịnh Hân Nghi tranh đấu gay gắt, mà cô, với tư cách là người ngoài cuộc, lại ngồi cùng bàn với một trong hai người,đã sớm bị quấy rầy đến mức tai cũng muốn mọc kén. Vấn đề là chính cô còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy mà lại mơ hồ bị kéo vào, thế này thì tính làm sao đây?



Mỗi khi Trịnh Hân Nghi chịu thiệt, Kiều Đồng lại phấn khởi như thắng lớn. Niềm vui thắng trận ấy khiến đầu óc cô ấy bị choáng váng, liền nài nỉ La Ninh tiếp tục viết thư giúp mình, dưới danh nghĩa “Kiều Đồng.”


Thực ra, trong thư cũng chẳng nói gì ghê gớm. Chỉ là kể mấy chuyện vụn vặt hằng ngày, mấy cuốn sách vừa đọc, vài chuyện nghe được ở hành lang lớp học. Lý Dục An cũng chẳng ngại hồi âm, chữ nghĩa nhẹ nhàng thong thả, giọng điệu luôn mang vẻ nhẫn nại.


Anh chưa từng ký tên, cũng chưa một lần viết ba chữ “Kiều Đồng” ở đầu thư. Mỗi phong thư đều bắt đầu bằng bốn chữ:


“Thân gửi người viết.”


Chữ viết và người đều mang vẻ tùy ý và hờ hững.


Đến bức thư hồi âm thứ mười bảy, La Ninh ngừng hồi âm. Kệ Kiều Đồng năn nỉ ầm ĩ thế nào, cô cũng không viết thêm một chữ.


Kiều Đồng đành tự mình viết. Gửi ba bức liên tiếp mà Lý Dục An đều không trả lời. Rồi dần dần, chính cô ấy cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị nữa, liền lặng lẽ quên đi chuyện đó.


Sau khi thi đại học xong, Kiều Đồng đi du học. Trong trí nhớ của cô, quãng thời gian trung học dừng lại ở những hồi ức mơ hồ, non nớt và ồn ào. Nhắc lại chuyện cũ, cô ấy vẫn giống một cô gái nhỏ ngây ngô, vô tư gây rối, nghĩ gì làm nấy. Một ngày nọ, cô gửi tin nhắn cho La Ninh trên WeChat:


Kiều Đồng: [ Tết Dương lịch tớ kết hôn rồi, cậu đến làm phù dâu cho tớ nhé. ]


Kiều Đồng: [ Ngoài hai người là bạn đại học của tớ, còn lại cậu đều quen cả, là Trịnh Hân Nghi và Trần Kiều Kiều. ]


Kiều Đồng: [ Cậu không muốn đến à? ]


La Ninh: [ Làm gì có, đây là vinh hạnh của tôi mà. ]


Cuối tuần, Kiều Đồng gọi điện đến, mời La Ninh đi thử váy phù dâu.


La Ninh đậu xe ở tầng hầm của một trung tâm thương mại xa xỉ rồi đi thang máy lên tầng cao nhất. Nơi Kiều Đồng chọn để thử đồ là một tiệm váy cưới đặt may riêng nổi tiếng bậc nhất trong vùng. Vừa bước tới cửa, nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề đã ngăn cô lại, đợi cô báo tên “Kiều Đồng” mới lập tức chuyển sang thái độ cung kính, lịch thiệp dẫn cô vào trong.


Không gian bên trong tiệm giống như một bảo tàng nghệ thuật thu nhỏ. Người không nhiều, ánh sáng lại yên tĩnh ấm áp. Nhân viên đưa cô đến khu vực nghỉ ngơi, nơi có âm nhạc nhẹ nhàng đang phát, vài chiếc ghế sofa xếp quanh bàn gỗ mộc mạc phủ đầy dây trầu bà, phía sau là một bức tường kính lớn đón ánh sáng tự nhiên, khiến căn phòng dù chia thành nhiều khu vực riêng biệt vẫn không hề tối tăm hay chật hẹp.


Lúc này La Ninh mới phát hiện, trong nhóm năm người, mình là người đến sau cùng.


Từ xa, cô đã thấy Trịnh Hân Nghi, Kiều Đồng, Trần Kiều Kiều cùng một cô gái lạ mặt có vẻ ngoài xinh xắn đang ngồi quây quanh một chiếc bàn trà nhỏ. Trên bàn bày biện vài đĩa bánh ngọt tinh xảo, bên cạnh là xô đá đựng nước trái cây và chai champagne.


Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử Story Chương 10
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...