Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Chương 1
85@-
Gần đây La Ninh bị đau răng dữ dội.
Má bên trái hơi sưng, chỗ đau nhất chính là chiếc răng khôn tận trong cùng đang bị viêm, cô có cảm giác một ngọn lửa đang âm ỉ cháy lan, càng về khuya “ngọn lửa” càng lớn như muốn thiêu cháy cả sọ cô. Cô nằm vật trên giường, vừa ôm gối vừa xem sách, hơi thở nặng nề.
Ba mẹ bắt cô đi nha sĩ nhưng cô cứ lần lữa mãi không chịu đi.
“Tranh thủ trước Tết nhổ cái răng đó đi.” La Chấn Dương ngồi trên ghế dựa, tách múi quýt đến sạch bóng, thong thả ăn xong mới phủi tay.
“Răng đau thế thì còn học hành hay làm việc gì được nữa?”
Ông chỉ vào con gái đang ôm mặt uống nước nghỉ ngơi, dứt khoát đưa ra tối hậu thư.
Chỉ nghĩ tới chuyện nhổ răng là La Ninh lại chột dạ, cô vốn là người giỏi đóng kịch, ngoài miệng thì vâng dạ nghe lời, bên trong lại lén ngậm đá lạnh để giảm đau, nhất quyết không chịu bước chân đến bệnh viện.
Còn một tháng nữa là đến Tết, La Ninh tranh thủ lúc họ hàng còn chưa tụ tập đông đủ, xách theo giỏ trái cây đến thăm ông bà nội.
Ông cô năm nay đã tám mươi tư tuổi, dạo gần đây bị đột quỵ nhẹ phải đi cấp cứu, nằm viện hai tháng, con trai và con dâu thay phiên nhau chăm sóc. La Ninh cũng đã đến thăm vài lần nhưng hiếm khi thấy ông tỉnh táo. Bác sĩ cuối cùng cũng khuyên nên đưa bệnh nhân về nhà để tĩnh dưỡng, lời nói bóng gió, ám chỉ nhiều lắm là sống thêm ba tháng nữa.
Thật ra quan hệ giữa La Ninh với ông bà nội không mấy thân thiết. Dù hồi tiểu học từng sống với họ một thời gian, nhưng trong trí nhớ của cô, họ tuy không để cô thiếu thốn vật chất song khuôn mặt hiếm khi nở nụ cười với cô.
La Ninh còn nhỏ nhưng không hề ngây thơ, cô biết rõ ông bà nội không thích mình vì cô là con gái. Nhà có hai con trai, ba mẹ cô vì công việc mà chỉ sinh được một đứa, mà chú thím cũng chỉ có một cô con gái là em họ của cô, La Nhiên Nhiên.
Việc đậu xe với La Ninh chưa bao giờ là chuyện dễ. Cô loay hoay mãi chiếc xe mới tìm được chỗ trước căn nhà tập thể cũ kỹ thì có người gõ cửa kính xe.
Bên ngoài là một cô gái trẻ xinh xắn, mặc chiếc áo khoác mỏng không hợp với thời tiết mùa đông, còn đang nhai kẹo cao su.
La Ninh không ngờ lại đụng ngay La Nhiên Nhiên ở đây.
“Chú thím hôm nay cũng tới thăm ông à?” Vừa bước xuống xe, cô vừa hỏi.
“Chị đến không đúng lúc rồi.” La Nhiên Nhiên bĩu môi chỉ vào chiếc xe đang đậu bên cạnh.
“Không chỉ có ba mẹ em mà các cô dì chú bác bên nội cũng đến đủ cả.”
La Ninh lập tức cảm thấy da đầu căng cứng.
Những cuộc họp mặt kiểu này khiến cô vô cùng khó xử.
Hai mươi sáu tuổi đầu vẫn sống với cha mẹ, đối mặt với những khuôn mặt quen cũng như lạ, nói chuyện thì ngại, mà không nói thì càng ngượng ngùng. Cả một đám người xúm vào hàn huyên giả tạo, chào hỏi đãi bôi, những lời dạy đời ra vẻ từng trải khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô chỉ chào hỏi qua loa vài câu rồi lấy cớ đi thăm ông để trốn vào phòng.
Ông nằm liệt giường, nói năng không rõ ràng, vốn là người thích đi dạo, thích chăm chim cảnh, giờ đến đại tiểu tiện cũng không tự lo được. Ông nằm trên giường bệnh, không còn sự uy nghiêm năm nào.
Ông rất gầy, chỉ còn da bọc xương, người như một cái bao rỗng. Thấy La Ninh bước vào, ông cố rướn người, phát ra vài âm thanh khó hiểu, nước mắt liền trào ra.
La Ninh không biết phải nói gì. Vốn tự nhận mình là người lạnh lùng lý trí, giờ phút này cô cũng không khỏi cảm thấy chua xót. Nhìn ông nằm đó, cô bỗng nhớ lại dáng vẻ mạnh mẽ khi còn trẻ của ông.
Ông từng là giáo viên cấp ba, rất nghiêm khắc, ít khi cười. Ông mang trong mình “ưu điểm” của thế hệ cũ: tiết kiệm, khiêm tốn nên dù nhà có điều kiện nhưng ông vẫn giữ lối sống thanh đạm. Tuy là trí thức nhưng ông luôn yêu cầu con cái phải mang trong mình cảm giác “không bằng người khác” để phấn đấu.
“Tất cả đều thấp kém, chỉ có học vấn là cao quý”
Đó là nguyên tắc giáo dục ông luôn áp dụng.
La Chấn Dương, ba cô, đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ông.
Hồi còn đi học, La Ninh chẳng mấy khi có tiền tiêu vặt. Dù ba cô thương con, chỉ cần cô mở miệng là ông sẽ cố đáp ứng, nhưng đến tuổi dậy thì, La Ninh lại có lòng tự trọng riêng. Cô từ bỏ những cuộc vui chơi với bạn bè, cam chịu làm một học sinh lặng lẽ, chẳng mấy ai chú ý.
Lần này, La Ninh vốn định thăm ông xong là về ngay nhưng lại bị giữ lại ăn cơm.
“Sao chị chỉ ăn rau trộn vậy?” La Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh, gắp một miếng sườn nướng bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt cô. Vì La Nhiên Nhiên chưa tốt nghiệp đại học nên chỉ vào dịp nghỉ đông thì hai chị em mới có cơ hội trò chuyện nhiều hơn một chút.
La Ninh vội đưa cho cô phần sườn dê còn lại:
“Không ăn được, mấy hôm trước răng khôn bị viêm, đau muốn chết,” cô chỉ vào má phải, nói khẽ.
“Giờ chị chỉ ăn mấy món mềm nhẹ thôi.”
La Nhiên Nhiên đáp:
“Trước đây em cũng bị, nhổ xong là hết đau thôi.”
La Ninh xua tay lia lịa:
“Giờ thì hết đau rồi.” Cô nghĩ tới cảnh nhổ răng, bắp chân lập tức mềm nhũn.
“Chỉ cần tưởng tượng thôi chị cũng thấy kinh khủng.”
“Đi nhổ đi chị,” em họ tỏ vẻ rất hiểu biết.
“Không phải ai nhổ răng cũng đau đâu. Em lần trước gặp được bác sỹ giỏi nên nhổ nhẹ nhàng lắm.”
Không biết có phải vì giọng La Nhiên Nhiên hơi to hay không, mấy cô dì ngồi gần đó đều bị thu hút, chủ đề trò chuyện bỗng chốc xoay quanh hai người họ.
La Ninh bắt đầu cảm thấy không ổn. La Nhiên Nhiên vẫn còn đang đi học, thế nên những câu hỏi bắt đầu đổ dồn về phía cô.
“Ninh Ninh năm nay bao nhiêu rồi? Làm nghề gì vậy?”
“Dạ, 26… Hiện tại đang ôn thi công chức giáo viên.”
“Thế thì tốt quá, ba mẹ cháu đều là giáo viên, lại chỉ có mỗi mình cháu là con gái, về đây làm việc cũng tiện chăm sóc hai người.”
La Ninh chỉ biết gật đầu lia lịa, nhưng mấy người họ hàng vẫn chưa tha:
“Đã có người yêu chưa?”
“Dạ, hiện tại cháu chưa nghĩ tới.” La Ninh liếc sang cầu cứu La Nhiên Nhiên. Cô em họ nhanh chóng hiểu ý, đứng lên rót nước cho các cô chú, cắt đứt chủ đề này.
Buổi chiều hôm đó, La Nhiên Nhiên không về nhà mà tình nguyện đưa La Ninh đi khám răng.
“Nói thật đi,” La Nhiên Nhiên vừa cài dây an toàn vừa nói
“Em không hiểu sao chị lại về đây tìm việc. Chị học đại học ở thành phố lớn tốt như vậy sao lại chọn về đây thi công chức thế?”
La Ninh đánh lái, mắt nhìn gương chiếu hậu:
“Chờ em tốt nghiệp sẽ hiểu.”
“Không cần chờ tốt nghiệp đâu,” La Nhiên Nhiên nhún vai.
“Ba mẹ em giờ đã bắt đầu chuẩn bị cho em thi công chức rồi. Mà em thì cực kỳ ghét làm giáo viên.”
“Chị cũng không thích làm giáo viên,” La Ninh đáp, giọng nghiêm túc, mi mắt hơi cụp xuống.
La Nhiên Nhiên im lặng nhìn cô suốt nửa phút.
“Trên mặt chị có gì à?” La Ninh thắc mắc.
“Chị biết ba mẹ em lúc nào cũng bắt em học theo chị không?”
La Ninh cười khẽ:
“Em tuyệt đối đừng học theo chị.”
Câu này cô nói thật lòng, chẳng phải khiêm tốn. Cuộc đời cô gần như được vẽ sẵn theo bản mẫu lý tưởng của người lớn, đầy khuôn phép và buồn tẻ.
Cô không phải đứa trẻ thông minh, việc học đối với cô là một gánh nặng, nhưng cô cũng chẳng có điều kiện để phản kháng.
Cha mẹ cô trọng sĩ diện, lúc nào cũng thích lấy con người ta ra so sánh, vậy nên cô chỉ còn cách cắn răng chịu đựng từ năm này qua năm khác. Thành tích của cô chỉ ở mức khá, thi đại học cũng gian nan lắm mới đậu vào một trường tốt. Khi điền nguyện vọng, cô lén bỏ qua mấy trường cha mẹ chọn trong tỉnh, chọn học ở một thành phố duyên hải xa xôi.
Cô học cử nhân và cao học ở một trường sư phạm lớn ven biển. Nửa đầu năm nay, nhờ giáo sư giới thiệu, cô được vào thực tập tại một công ty không tệ, làm thư ký tổng giám đốc.
So với ở nhà, cuộc sống đó tự do và hấp dẫn hơn nhiều, nhưng khoảng cách quá xa khiến cha mẹ cô không vui, làm ở đó sau tốt nghiệp thì càng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự kiểm soát triền miên của ba mẹ, La Ninh đã vượt qua giai đoạn nổi loạn, giờ cô gần như quá mức bình tĩnh, âm thầm chấp nhận mọi thứ.
Mấy năm được tự do ở một thành phố khác đã là một phần ân huệ, còn cuộc đời thật sự vẫn phải quay về nơi cha mẹ cô gọi là “bến đỗ an toàn.”
“Em ghét làm giáo viên, mà chị thì cũng đang thi vào nghề giáo đấy thôi.” La Nhiên Nhiên bĩu môi.
“Chờ chị thi đậu rồi, bước tiếp theo chắc ba mẹ chị sẽ giới thiệu đối tượng cho chị liền.”
La Ninh nghe vậy, chỉ cười mỉm.
La Nhiên Nhiên nhíu mày:
“Chị, không lẽ chị định…”
“Chị định dọn ra ngoài ở.” La Ninh cắt ngang lời cô,.
“Trước kia nhà chị có một căn hộ cho thuê, giờ không ai ở, chị tính chuyển vào đó ở một mình, như thế học hành cũng hiệu quả hơn.”
“Bác trai bác gái đồng ý à?”
“Chị đã chịu về quê làm việc rồi, ba mẹ chị còn gì để càm ràm nữa.”
“Cũng đúng. Chị lúc nào cũng là con gái ngoan của hai bác mà.”
“Em thấy vậy sao?” La Ninh hỏi, giọng nhẹ tênh, cảm xúc giấu rất kỹ.
La Nhiên Nhiên láu lỉnh chớp mắt:
“Bề ngoài là thế.”
“Nói rõ ra xem nào?”
“La Ninh mà ngoan ngoãn thì không hút cái này đâu.” Cô nàng thò tay vào túi áo khoác của La Ninh, rút ra một hộp giấy hình chữ nhật, mở nắp ra ngửi thử rồi hí hửng nói:
“Em tịch thu cái này.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Gần đây La Ninh bị đau răng dữ dội.
Má bên trái hơi sưng, chỗ đau nhất chính là chiếc răng khôn tận trong cùng đang bị viêm, cô có cảm giác một ngọn lửa đang âm ỉ cháy lan, càng về khuya “ngọn lửa” càng lớn như muốn thiêu cháy cả sọ cô. Cô nằm vật trên giường, vừa ôm gối vừa xem sách, hơi thở nặng nề.
Ba mẹ bắt cô đi nha sĩ nhưng cô cứ lần lữa mãi không chịu đi.
“Tranh thủ trước Tết nhổ cái răng đó đi.” La Chấn Dương ngồi trên ghế dựa, tách múi quýt đến sạch bóng, thong thả ăn xong mới phủi tay.
“Răng đau thế thì còn học hành hay làm việc gì được nữa?”
Ông chỉ vào con gái đang ôm mặt uống nước nghỉ ngơi, dứt khoát đưa ra tối hậu thư.
Chỉ nghĩ tới chuyện nhổ răng là La Ninh lại chột dạ, cô vốn là người giỏi đóng kịch, ngoài miệng thì vâng dạ nghe lời, bên trong lại lén ngậm đá lạnh để giảm đau, nhất quyết không chịu bước chân đến bệnh viện.
Còn một tháng nữa là đến Tết, La Ninh tranh thủ lúc họ hàng còn chưa tụ tập đông đủ, xách theo giỏ trái cây đến thăm ông bà nội.
Ông cô năm nay đã tám mươi tư tuổi, dạo gần đây bị đột quỵ nhẹ phải đi cấp cứu, nằm viện hai tháng, con trai và con dâu thay phiên nhau chăm sóc. La Ninh cũng đã đến thăm vài lần nhưng hiếm khi thấy ông tỉnh táo. Bác sĩ cuối cùng cũng khuyên nên đưa bệnh nhân về nhà để tĩnh dưỡng, lời nói bóng gió, ám chỉ nhiều lắm là sống thêm ba tháng nữa.
Thật ra quan hệ giữa La Ninh với ông bà nội không mấy thân thiết. Dù hồi tiểu học từng sống với họ một thời gian, nhưng trong trí nhớ của cô, họ tuy không để cô thiếu thốn vật chất song khuôn mặt hiếm khi nở nụ cười với cô.
La Ninh còn nhỏ nhưng không hề ngây thơ, cô biết rõ ông bà nội không thích mình vì cô là con gái. Nhà có hai con trai, ba mẹ cô vì công việc mà chỉ sinh được một đứa, mà chú thím cũng chỉ có một cô con gái là em họ của cô, La Nhiên Nhiên.
Việc đậu xe với La Ninh chưa bao giờ là chuyện dễ. Cô loay hoay mãi chiếc xe mới tìm được chỗ trước căn nhà tập thể cũ kỹ thì có người gõ cửa kính xe.
Bên ngoài là một cô gái trẻ xinh xắn, mặc chiếc áo khoác mỏng không hợp với thời tiết mùa đông, còn đang nhai kẹo cao su.
La Ninh không ngờ lại đụng ngay La Nhiên Nhiên ở đây.
“Chú thím hôm nay cũng tới thăm ông à?” Vừa bước xuống xe, cô vừa hỏi.
“Chị đến không đúng lúc rồi.” La Nhiên Nhiên bĩu môi chỉ vào chiếc xe đang đậu bên cạnh.
“Không chỉ có ba mẹ em mà các cô dì chú bác bên nội cũng đến đủ cả.”
La Ninh lập tức cảm thấy da đầu căng cứng.
Những cuộc họp mặt kiểu này khiến cô vô cùng khó xử.
Hai mươi sáu tuổi đầu vẫn sống với cha mẹ, đối mặt với những khuôn mặt quen cũng như lạ, nói chuyện thì ngại, mà không nói thì càng ngượng ngùng. Cả một đám người xúm vào hàn huyên giả tạo, chào hỏi đãi bôi, những lời dạy đời ra vẻ từng trải khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô chỉ chào hỏi qua loa vài câu rồi lấy cớ đi thăm ông để trốn vào phòng.
Ông nằm liệt giường, nói năng không rõ ràng, vốn là người thích đi dạo, thích chăm chim cảnh, giờ đến đại tiểu tiện cũng không tự lo được. Ông nằm trên giường bệnh, không còn sự uy nghiêm năm nào.
Ông rất gầy, chỉ còn da bọc xương, người như một cái bao rỗng. Thấy La Ninh bước vào, ông cố rướn người, phát ra vài âm thanh khó hiểu, nước mắt liền trào ra.
La Ninh không biết phải nói gì. Vốn tự nhận mình là người lạnh lùng lý trí, giờ phút này cô cũng không khỏi cảm thấy chua xót. Nhìn ông nằm đó, cô bỗng nhớ lại dáng vẻ mạnh mẽ khi còn trẻ của ông.
Ông từng là giáo viên cấp ba, rất nghiêm khắc, ít khi cười. Ông mang trong mình “ưu điểm” của thế hệ cũ: tiết kiệm, khiêm tốn nên dù nhà có điều kiện nhưng ông vẫn giữ lối sống thanh đạm. Tuy là trí thức nhưng ông luôn yêu cầu con cái phải mang trong mình cảm giác “không bằng người khác” để phấn đấu.
“Tất cả đều thấp kém, chỉ có học vấn là cao quý”
Đó là nguyên tắc giáo dục ông luôn áp dụng.
La Chấn Dương, ba cô, đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ ông.
Hồi còn đi học, La Ninh chẳng mấy khi có tiền tiêu vặt. Dù ba cô thương con, chỉ cần cô mở miệng là ông sẽ cố đáp ứng, nhưng đến tuổi dậy thì, La Ninh lại có lòng tự trọng riêng. Cô từ bỏ những cuộc vui chơi với bạn bè, cam chịu làm một học sinh lặng lẽ, chẳng mấy ai chú ý.
Lần này, La Ninh vốn định thăm ông xong là về ngay nhưng lại bị giữ lại ăn cơm.
“Sao chị chỉ ăn rau trộn vậy?” La Nhiên Nhiên ngồi bên cạnh, gắp một miếng sườn nướng bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt cô. Vì La Nhiên Nhiên chưa tốt nghiệp đại học nên chỉ vào dịp nghỉ đông thì hai chị em mới có cơ hội trò chuyện nhiều hơn một chút.
La Ninh vội đưa cho cô phần sườn dê còn lại:
“Không ăn được, mấy hôm trước răng khôn bị viêm, đau muốn chết,” cô chỉ vào má phải, nói khẽ.
“Giờ chị chỉ ăn mấy món mềm nhẹ thôi.”
La Nhiên Nhiên đáp:
“Trước đây em cũng bị, nhổ xong là hết đau thôi.”
La Ninh xua tay lia lịa:
“Giờ thì hết đau rồi.” Cô nghĩ tới cảnh nhổ răng, bắp chân lập tức mềm nhũn.
“Chỉ cần tưởng tượng thôi chị cũng thấy kinh khủng.”
“Đi nhổ đi chị,” em họ tỏ vẻ rất hiểu biết.
“Không phải ai nhổ răng cũng đau đâu. Em lần trước gặp được bác sỹ giỏi nên nhổ nhẹ nhàng lắm.”
Không biết có phải vì giọng La Nhiên Nhiên hơi to hay không, mấy cô dì ngồi gần đó đều bị thu hút, chủ đề trò chuyện bỗng chốc xoay quanh hai người họ.
La Ninh bắt đầu cảm thấy không ổn. La Nhiên Nhiên vẫn còn đang đi học, thế nên những câu hỏi bắt đầu đổ dồn về phía cô.
“Ninh Ninh năm nay bao nhiêu rồi? Làm nghề gì vậy?”
“Dạ, 26… Hiện tại đang ôn thi công chức giáo viên.”
“Thế thì tốt quá, ba mẹ cháu đều là giáo viên, lại chỉ có mỗi mình cháu là con gái, về đây làm việc cũng tiện chăm sóc hai người.”
La Ninh chỉ biết gật đầu lia lịa, nhưng mấy người họ hàng vẫn chưa tha:
“Đã có người yêu chưa?”
“Dạ, hiện tại cháu chưa nghĩ tới.” La Ninh liếc sang cầu cứu La Nhiên Nhiên. Cô em họ nhanh chóng hiểu ý, đứng lên rót nước cho các cô chú, cắt đứt chủ đề này.
Buổi chiều hôm đó, La Nhiên Nhiên không về nhà mà tình nguyện đưa La Ninh đi khám răng.
“Nói thật đi,” La Nhiên Nhiên vừa cài dây an toàn vừa nói
“Em không hiểu sao chị lại về đây tìm việc. Chị học đại học ở thành phố lớn tốt như vậy sao lại chọn về đây thi công chức thế?”
La Ninh đánh lái, mắt nhìn gương chiếu hậu:
“Chờ em tốt nghiệp sẽ hiểu.”
“Không cần chờ tốt nghiệp đâu,” La Nhiên Nhiên nhún vai.
“Ba mẹ em giờ đã bắt đầu chuẩn bị cho em thi công chức rồi. Mà em thì cực kỳ ghét làm giáo viên.”
“Chị cũng không thích làm giáo viên,” La Ninh đáp, giọng nghiêm túc, mi mắt hơi cụp xuống.
La Nhiên Nhiên im lặng nhìn cô suốt nửa phút.
“Trên mặt chị có gì à?” La Ninh thắc mắc.
“Chị biết ba mẹ em lúc nào cũng bắt em học theo chị không?”
La Ninh cười khẽ:
“Em tuyệt đối đừng học theo chị.”
Câu này cô nói thật lòng, chẳng phải khiêm tốn. Cuộc đời cô gần như được vẽ sẵn theo bản mẫu lý tưởng của người lớn, đầy khuôn phép và buồn tẻ.
Cô không phải đứa trẻ thông minh, việc học đối với cô là một gánh nặng, nhưng cô cũng chẳng có điều kiện để phản kháng.
Cha mẹ cô trọng sĩ diện, lúc nào cũng thích lấy con người ta ra so sánh, vậy nên cô chỉ còn cách cắn răng chịu đựng từ năm này qua năm khác. Thành tích của cô chỉ ở mức khá, thi đại học cũng gian nan lắm mới đậu vào một trường tốt. Khi điền nguyện vọng, cô lén bỏ qua mấy trường cha mẹ chọn trong tỉnh, chọn học ở một thành phố duyên hải xa xôi.
Cô học cử nhân và cao học ở một trường sư phạm lớn ven biển. Nửa đầu năm nay, nhờ giáo sư giới thiệu, cô được vào thực tập tại một công ty không tệ, làm thư ký tổng giám đốc.
So với ở nhà, cuộc sống đó tự do và hấp dẫn hơn nhiều, nhưng khoảng cách quá xa khiến cha mẹ cô không vui, làm ở đó sau tốt nghiệp thì càng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Dưới sự kiểm soát triền miên của ba mẹ, La Ninh đã vượt qua giai đoạn nổi loạn, giờ cô gần như quá mức bình tĩnh, âm thầm chấp nhận mọi thứ.
Mấy năm được tự do ở một thành phố khác đã là một phần ân huệ, còn cuộc đời thật sự vẫn phải quay về nơi cha mẹ cô gọi là “bến đỗ an toàn.”
“Em ghét làm giáo viên, mà chị thì cũng đang thi vào nghề giáo đấy thôi.” La Nhiên Nhiên bĩu môi.
“Chờ chị thi đậu rồi, bước tiếp theo chắc ba mẹ chị sẽ giới thiệu đối tượng cho chị liền.”
La Ninh nghe vậy, chỉ cười mỉm.
La Nhiên Nhiên nhíu mày:
“Chị, không lẽ chị định…”
“Chị định dọn ra ngoài ở.” La Ninh cắt ngang lời cô,.
“Trước kia nhà chị có một căn hộ cho thuê, giờ không ai ở, chị tính chuyển vào đó ở một mình, như thế học hành cũng hiệu quả hơn.”
“Bác trai bác gái đồng ý à?”
“Chị đã chịu về quê làm việc rồi, ba mẹ chị còn gì để càm ràm nữa.”
“Cũng đúng. Chị lúc nào cũng là con gái ngoan của hai bác mà.”
“Em thấy vậy sao?” La Ninh hỏi, giọng nhẹ tênh, cảm xúc giấu rất kỹ.
La Nhiên Nhiên láu lỉnh chớp mắt:
“Bề ngoài là thế.”
“Nói rõ ra xem nào?”
“La Ninh mà ngoan ngoãn thì không hút cái này đâu.” Cô nàng thò tay vào túi áo khoác của La Ninh, rút ra một hộp giấy hình chữ nhật, mở nắp ra ngửi thử rồi hí hửng nói:
“Em tịch thu cái này.”
Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Đánh giá:
Truyện Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử
Story
Chương 1
10.0/10 từ 29 lượt.