Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 83
69@-
Chương 83: Quỹ đạo của số phận
Sau khi tăng ca xong Lâm Ôn về nhà, cậu phát hiện ra Phó Thâm đang dựa vào khung cửa nhà mình hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Phó Thâm nhanh chóng dập điếu thuốc, vội vã vẫy tay để tản bớt mùi khói trong không khí. Hắn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, mỉm cười bước về phía Lâm Ôn và nói: "Lại tăng ca nữa à? Anh mang ít đồ ăn đến cho em đây, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được."
"Tiên sinh, sao ngài lại đến đây? Ngài đợi ở đây lâu chưa? Sao không nhắn tin báo cho em trước?" Lâm Ôn kinh ngạc hỏi, bước nhanh về phía hắn, nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt, vừa mở cửa vừa nói: "Nhưng mà tiên sinh, làm sao ngài biết em chuyển đến đây? Em nhớ mình chưa từng nói với ngài địa chỉ cụ thể mà."
Phó Thâm thầm nghĩ: Còn không phải do hôm đó bị một nụ hôn của em làm cho say mê đến mụ mị đầu óc, đến mức ngay cả chuyện em chuyển đi đâu cũng không hỏi rõ ràng, thế là cứ để em rời đi. Sau khi thoát khỏi cơn ngất ngây từ những lời ngọt ngào đó, anh chỉ có thể lén lút chạy đến công ty, tra hồ sơ nhân viên để tìm ra địa chỉ mới của em sao.
Nhưng quá trình này, vì giữ sĩ diện, Phó tổng tuyệt đối không hé môi dù chỉ một chữ.
Hắn nhẹ giọng ho khan một tiếng, tự động lảng tránh chủ đề, chuyển sang hỏi: "Em đã nhận được thiệp mời của nhà họ Hàn chưa? Là Hàn Thiên Minh gửi, mời em đến tham dự tiệc tối ở nhà họ Hàn vào ngày mai."
"À, em nhận được rồi. Trước khi tan làm, quản lý của Hàn Thị còn đích thân mang đến cho em."
Khi nhắc đến chuyện chính, Lâm Ôn lập tức quên bẵng câu hỏi trước đó, cậu lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời sang trọng dập nổi hoa văn mạ vàng, đưa cho Phó Thâm xem.
"Em thấy thật kỳ lạ. Một bữa tiệc bình thường, tại sao lại cần quản lý đích thân mang thiệp mời đến tận tay em như thế, còn khăng khăng phải xác nhận em chắc chắn sẽ tham dự. Tiên sinh, có phải là có vấn đề gì không? Trước đây chúng ta đã đào hố giăng bẫy Hàn Tri nhiều lần như vậy, liệu họ có lợi dụng bữa tiệc này để phản kích không?"
Phó Thâm nhận lấy thiệp mời, lật xem một lượt rồi đặt lại vào túi của Lâm Ôn.
"Không chắc lắm. Hàn Thiên Minh và Hàn Tri là hai người hoàn toàn khác nhau. Hàn Thiên Minh là điển hình của loại người khẩu Phật tâm xà, miệng thì cười mà trong lòng đầy ẩn ý, chẳng ai có thể đoán được anh ta đang suy tính điều gì. Nhưng anh dám chắc anh ta không trở về nước chỉ để đứng ngoài cuộc mà quan sát chúng ta. Cuộc chiến với Hàn Tri chỉ là màn dạo đầu mà thôi, giờ đây mỗi bước đi trong ván cờ sẽ đều là kết cục sống còn, không có đường lui."
"Em...phải cẩn thận một chút." Phó Thâm dừng lại một chút, rồi giơ tay xoa nhẹ đầu Lâm Ôn. "Đêm mai anh chắc chắn sẽ là mục tiêu chính mà họ nhắm tới, có thể sẽ không chăm sóc được cho em. Em đừng bận tâm, quan trọng nhất vẫn là tự bảo vệ bản thân."
Lâm Ôn gật đầu. So với nỗi lo lắng, giờ đây trong lòng cậu đã có thêm sự tự tin để đứng trước kẻ thù và đáp trả.
Ánh mắt Phó Thâm lập tức trở nên dịu dàng. Đứng trước người mình yêu, sự dũng cảm để cùng nhau đối diện khó khăn có thể vượt qua mọi thử thách. Hắn không kìm được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Lâm Ôn, khẽ lướt, lặp lại từng chút từng chút một.
Cánh cửa với chìa khóa đã tra vào vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ khép hờ bên cạnh hai người. Phó Thâm vừa hôn vừa vươn tay ra đẩy cửa, định nhân lúc Lâm Ôn còn mê man trong nụ hôn mà đường hoàng bước vào nhà.
Nhưng không may, Lâm Ôn đã tính toán từ lâu. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần khỏi "mỹ sắc", khéo léo thoát khỏi vòng tay của Phó Thâm. Trước khi hắn kịp hành động, Lâm Ôn đã đẩy hắn ra, bước nhanh vào nhà và đóng cửa lại trong một chuỗi động tác liền mạch.
Lâm Ôn sống trong một khu chung cư cũ, căn hộ cậu thuê theo mức lương của mình. Ngoài cửa chính còn có một lớp cửa sắt bảo vệ bên ngoài. Cậu đóng lớp cửa sắt lại, đứng sau cánh cửa nhìn Phó Thâm qua khung sắt, khẽ mỉm cười. "Tiên sinh, muộn rồi, ngài nên về thôi. Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn cần thời gian để bình tĩnh lại mà. Em không làm ca đêm, ngày mai gặp lại nhé."
Phó Thâm mới chỉ ôm được bạn trai có hai phút, giờ lại bị đẩy ra ngoài cửa. Hắn đứng trước cửa, nhìn Lâm Ôn mà trong lòng đầy ấm ức. Có bao nhiêu lời muốn nói nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Ôn, hắn lại không nỡ kéo dài thêm.
Phó Thâm lặng lẽ thò tay qua khung cửa sắt, chạm nhẹ vào gương mặt của Lâm Ôn, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng. Hắn khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng nhưng đầy tiếc nuối: "Nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ ăn tối nhé. Anh về đây."
Phó Thâm bước đi chậm rãi, mỗi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, trên gương mặt như thể viết rõ ràng dòng chữ: "Anh đi đây, anh đi thật đó, chỉ cần em mở miệng giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa." Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đành tiếc nuối rời đi dưới cái vẫy tay kèm nụ cười cong cong mắt của Lâm Ôn.
Hắn bước xuống cầu thang với tiếng bước chân "tạch tạch tạch" đầy vẻ không hài lòng, tâm trạng buồn bực vì không được ở lại qua đêm như ý muốn lộ rõ qua từng bước đi nặng nề.
"Meow..."
Khi bước tới chỗ đỗ xe, hắn mới nhận ra không biết từ lúc nào có một con mèo đen theo sát phía sau mình. Thấy hắn kéo mở cửa xe, nó tự nhiên nhảy lên ghế ngồi giống như quen thuộc lắm, bắt đầu l**m lông của mình, đôi mắt long lanh nhìn hắn kêu "meo meo". Trong ánh mắt của nó còn như chứa đựng một chút... khinh bỉ, như thể đang trách Phó Thâm vì không biết cách giữ người yêu ở lại.
Phó Thâm ngẩn ra, dừng lại mọi động tác trong tay.
Hắn ngồi xổm xuống, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào con mèo đang ngồi trên ghế xe.
Thế mà hôm nay lại có một con mèo giống y như đúc bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Phó Thâm bế con mèo lên, cẩn thận ngắm nghía một hồi, bỗng nhớ ra điều gì đó. Hắn đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ căn hộ của Lâm Ôn trên tầng.
Có lẽ hắn đã từng gặp con mèo này từ trước, ở một thời điểm còn xa hơn nữa.
Trong vô số lần tái sinh, vào điểm khởi đầu của mọi thứ, dưới ánh đèn đường vàng vọt trước căn biệt thự của Hàn Tri– chính là con mèo mà Lâm Ôn đã cho ăn trước lần đầu tiên nhảy lầu.
"Sao mày lại xuất hiện ở đây? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Phó Thâm cau mày.
"Tại sao trong mọi thời điểm quan trọng giữa tao và Lâm Ôn, mày đều xuất hiện? Mày đại diện cho điều gì? Hay sự xuất hiện của mày... vốn dĩ đã là một kết cục mà số phận đã định sẵn?"
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 83: Quỹ đạo của số phận
Sau khi tăng ca xong Lâm Ôn về nhà, cậu phát hiện ra Phó Thâm đang dựa vào khung cửa nhà mình hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên cầu thang, Phó Thâm nhanh chóng dập điếu thuốc, vội vã vẫy tay để tản bớt mùi khói trong không khí. Hắn cầm một chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, mỉm cười bước về phía Lâm Ôn và nói: "Lại tăng ca nữa à? Anh mang ít đồ ăn đến cho em đây, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được."
"Tiên sinh, sao ngài lại đến đây? Ngài đợi ở đây lâu chưa? Sao không nhắn tin báo cho em trước?" Lâm Ôn kinh ngạc hỏi, bước nhanh về phía hắn, nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt, vừa mở cửa vừa nói: "Nhưng mà tiên sinh, làm sao ngài biết em chuyển đến đây? Em nhớ mình chưa từng nói với ngài địa chỉ cụ thể mà."
Phó Thâm thầm nghĩ: Còn không phải do hôm đó bị một nụ hôn của em làm cho say mê đến mụ mị đầu óc, đến mức ngay cả chuyện em chuyển đi đâu cũng không hỏi rõ ràng, thế là cứ để em rời đi. Sau khi thoát khỏi cơn ngất ngây từ những lời ngọt ngào đó, anh chỉ có thể lén lút chạy đến công ty, tra hồ sơ nhân viên để tìm ra địa chỉ mới của em sao.
Nhưng quá trình này, vì giữ sĩ diện, Phó tổng tuyệt đối không hé môi dù chỉ một chữ.
Hắn nhẹ giọng ho khan một tiếng, tự động lảng tránh chủ đề, chuyển sang hỏi: "Em đã nhận được thiệp mời của nhà họ Hàn chưa? Là Hàn Thiên Minh gửi, mời em đến tham dự tiệc tối ở nhà họ Hàn vào ngày mai."
"À, em nhận được rồi. Trước khi tan làm, quản lý của Hàn Thị còn đích thân mang đến cho em."
Khi nhắc đến chuyện chính, Lâm Ôn lập tức quên bẵng câu hỏi trước đó, cậu lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời sang trọng dập nổi hoa văn mạ vàng, đưa cho Phó Thâm xem.
"Em thấy thật kỳ lạ. Một bữa tiệc bình thường, tại sao lại cần quản lý đích thân mang thiệp mời đến tận tay em như thế, còn khăng khăng phải xác nhận em chắc chắn sẽ tham dự. Tiên sinh, có phải là có vấn đề gì không? Trước đây chúng ta đã đào hố giăng bẫy Hàn Tri nhiều lần như vậy, liệu họ có lợi dụng bữa tiệc này để phản kích không?"
Phó Thâm nhận lấy thiệp mời, lật xem một lượt rồi đặt lại vào túi của Lâm Ôn.
"Không chắc lắm. Hàn Thiên Minh và Hàn Tri là hai người hoàn toàn khác nhau. Hàn Thiên Minh là điển hình của loại người khẩu Phật tâm xà, miệng thì cười mà trong lòng đầy ẩn ý, chẳng ai có thể đoán được anh ta đang suy tính điều gì. Nhưng anh dám chắc anh ta không trở về nước chỉ để đứng ngoài cuộc mà quan sát chúng ta. Cuộc chiến với Hàn Tri chỉ là màn dạo đầu mà thôi, giờ đây mỗi bước đi trong ván cờ sẽ đều là kết cục sống còn, không có đường lui."
"Em...phải cẩn thận một chút." Phó Thâm dừng lại một chút, rồi giơ tay xoa nhẹ đầu Lâm Ôn. "Đêm mai anh chắc chắn sẽ là mục tiêu chính mà họ nhắm tới, có thể sẽ không chăm sóc được cho em. Em đừng bận tâm, quan trọng nhất vẫn là tự bảo vệ bản thân."
Lâm Ôn gật đầu. So với nỗi lo lắng, giờ đây trong lòng cậu đã có thêm sự tự tin để đứng trước kẻ thù và đáp trả.
Ánh mắt Phó Thâm lập tức trở nên dịu dàng. Đứng trước người mình yêu, sự dũng cảm để cùng nhau đối diện khó khăn có thể vượt qua mọi thử thách. Hắn không kìm được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Lâm Ôn, khẽ lướt, lặp lại từng chút từng chút một.
Cánh cửa với chìa khóa đã tra vào vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chỉ khép hờ bên cạnh hai người. Phó Thâm vừa hôn vừa vươn tay ra đẩy cửa, định nhân lúc Lâm Ôn còn mê man trong nụ hôn mà đường hoàng bước vào nhà.
Nhưng không may, Lâm Ôn đã tính toán từ lâu. Cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần khỏi "mỹ sắc", khéo léo thoát khỏi vòng tay của Phó Thâm. Trước khi hắn kịp hành động, Lâm Ôn đã đẩy hắn ra, bước nhanh vào nhà và đóng cửa lại trong một chuỗi động tác liền mạch.
Lâm Ôn sống trong một khu chung cư cũ, căn hộ cậu thuê theo mức lương của mình. Ngoài cửa chính còn có một lớp cửa sắt bảo vệ bên ngoài. Cậu đóng lớp cửa sắt lại, đứng sau cánh cửa nhìn Phó Thâm qua khung sắt, khẽ mỉm cười. "Tiên sinh, muộn rồi, ngài nên về thôi. Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn cần thời gian để bình tĩnh lại mà. Em không làm ca đêm, ngày mai gặp lại nhé."
Phó Thâm mới chỉ ôm được bạn trai có hai phút, giờ lại bị đẩy ra ngoài cửa. Hắn đứng trước cửa, nhìn Lâm Ôn mà trong lòng đầy ấm ức. Có bao nhiêu lời muốn nói nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Ôn, hắn lại không nỡ kéo dài thêm.
Phó Thâm lặng lẽ thò tay qua khung cửa sắt, chạm nhẹ vào gương mặt của Lâm Ôn, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng. Hắn khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng nhưng đầy tiếc nuối: "Nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ ăn tối nhé. Anh về đây."
Phó Thâm bước đi chậm rãi, mỗi ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, trên gương mặt như thể viết rõ ràng dòng chữ: "Anh đi đây, anh đi thật đó, chỉ cần em mở miệng giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa." Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đành tiếc nuối rời đi dưới cái vẫy tay kèm nụ cười cong cong mắt của Lâm Ôn.
Hắn bước xuống cầu thang với tiếng bước chân "tạch tạch tạch" đầy vẻ không hài lòng, tâm trạng buồn bực vì không được ở lại qua đêm như ý muốn lộ rõ qua từng bước đi nặng nề.
"Meow..."
Khi bước tới chỗ đỗ xe, hắn mới nhận ra không biết từ lúc nào có một con mèo đen theo sát phía sau mình. Thấy hắn kéo mở cửa xe, nó tự nhiên nhảy lên ghế ngồi giống như quen thuộc lắm, bắt đầu l**m lông của mình, đôi mắt long lanh nhìn hắn kêu "meo meo". Trong ánh mắt của nó còn như chứa đựng một chút... khinh bỉ, như thể đang trách Phó Thâm vì không biết cách giữ người yêu ở lại.
Phó Thâm ngẩn ra, dừng lại mọi động tác trong tay.
Hắn ngồi xổm xuống, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào con mèo đang ngồi trên ghế xe.
Thế mà hôm nay lại có một con mèo giống y như đúc bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.
Phó Thâm bế con mèo lên, cẩn thận ngắm nghía một hồi, bỗng nhớ ra điều gì đó. Hắn đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ căn hộ của Lâm Ôn trên tầng.
Có lẽ hắn đã từng gặp con mèo này từ trước, ở một thời điểm còn xa hơn nữa.
Trong vô số lần tái sinh, vào điểm khởi đầu của mọi thứ, dưới ánh đèn đường vàng vọt trước căn biệt thự của Hàn Tri– chính là con mèo mà Lâm Ôn đã cho ăn trước lần đầu tiên nhảy lầu.
"Sao mày lại xuất hiện ở đây? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Phó Thâm cau mày.
"Tại sao trong mọi thời điểm quan trọng giữa tao và Lâm Ôn, mày đều xuất hiện? Mày đại diện cho điều gì? Hay sự xuất hiện của mày... vốn dĩ đã là một kết cục mà số phận đã định sẵn?"
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Đánh giá:
Truyện Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Story
Chương 83
10.0/10 từ 26 lượt.