Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 68
48@-
Chương 68: Kế hoạch vẫn như thườngPhó Thâm thoáng ngừng lại một chút.
Nhưng biểu cảm đó chỉ lướt qua trong chớp mắt, ngay lập tức được thay thế bằng nụ cười nhẹ quen thuộc, đến mức ngoài Phó Thâm ra, không ai có thể nhận ra sự biến đổi ngắn ngủi kia mang ý nghĩa gì.Lâm Ôn cũng không nhận ra điều đó. Cậu chỉ cảm thấy Phó Thâm khẽ chạm đầu ngón tay vào tay mình, hơi ấm từ hắn truyền sang xoa dịu sự lạnh giá nơi bàn tay cậu. Sau đó Phó Thâm nở một nụ cười mà cậu không thể nào kháng cự được.
"Đó là vì anh tin tưởng em, Lâm Ôn."
Phó Thâm giơ tay, lướt nhẹ qua bọng mắt hơi xanh xao của Lâm Ôn vì chưa kịp thích nghi với múi giờ. Giọng hắn vẫn ôn hòa như thường lệ, không mang theo chút tức giận nào trước câu hỏi mang tính nghi ngờ của Lâm Ôn. Ngược lại, dường như hắn còn cảm thấy tự hào một cách kín đáo vì sự nhạy bén của cậu. Nhưng biểu cảm của hắn hoàn hảo đến mức không để lộ dù chỉ một chút sơ hở, buộc người đối diện phải giấu đi tất cả nghi hoặc trong lòng.
Phó Thâm khẽ cười nói: "Anh tin rằng em sẽ giải quyết tốt cuộc khủng hoảng lần này, Lâm Ôn. Cũng như anh luôn tin vào khả năng đánh giá của em đối với dự án này. Lúc đầu anh không can thiệp vì tin vào đầu óc kinh doanh của em, giờ anh không lo lắng cũng vì tin vào năng lực chuyên nghiệp xuất sắc của em."
Đầu ngón tay của Lâm Ôn bị Phó Thâm nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay của hắn khẽ v**t v* như chơi đùa. Ánh mắt Phó Thâm cụp xuống, tạo thành một bóng tối u ám mờ mịt nơi đáy mắt, trong khi khóe môi vẫn giữ nụ cười dường như chân thật.
Giọng điệu của hắn trầm ổn, nhẹ nhàng kéo người nghe vào nhịp điệu và bước đi của chính mình, khiến tâm trạng của đối phương bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong lời nói. Ban đầu Lâm Ôn còn có chút dao động, nhưng qua những câu "anh tin em" đầy chắc chắn, cậu lập tức buông vũ khí đầu hàng, tự cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình.
"Tiên sinh, xin lỗi... em không có ý nghi ngờ ngài điều gì. Em chỉ là... xin lỗi ngài, em sẽ cố gắng nghĩ cách sớm nhất để bù đắp những tổn thất của dự án."
"Không, điều đó không đáng để em phải xin lỗi." Phó Thâm ngẩng nhẹ ánh mắt lên giữa câu nói của Lâm Ôn, đôi môi hơi hé ra như sắp nói gì đó, tựa hồ thở dài một tiếng. Nhưng cảm giác ấy rất mơ hồ, như thể chỉ là do Lâm Ôn suy diễn quá nhiều. Giây tiếp theo, hắn khẽ nhếch môi, nhướng mày, giọng nói có chút thoải mái xen lẫn chút bông đùa: "Thật ra, em nói đúng. Thành bại của dự án này, từ trước đến nay chưa bao giờ là điều anh quan tâm nhất. Hai mươi triệu đầu tư, cho dù toàn bộ bị mất trắng, lỗ sạch không còn gì, với anh cũng chẳng phải chuyện lớn. Anh sẽ không vì nó mà hao tổn tâm trí, cũng sẽ không vì nó mà muộn phiền đến mức mất ngủ. Bởi vì..."
Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thâm.
Phó Thâm giơ tay, nhẹ nhàng búng một cái vào trán Lâm Ôn. Trong ánh mắt ngơ ngác đầy kinh ngạc của Lâm Ôn, hắn cười nói: "Bởi vì hai mươi triệu đó, phần lớn đều là tiền của Phương Dư, đâu phải của anh. Mất hết thì anh cũng chẳng việc gì phải lo, có người khác lo thay rồi. Còn số tiền anh đầu tư vào, cứ coi như là Phương Dư mượn của anh vậy. Đến lúc đó, chỉ cần cô ấy đồng ý đem em bán cho anh, anh rất sẵn lòng xóa sạch khoản nợ vài triệu kia cho cô ấy."
Lâm Ôn bật cười theo hắn, nụ cười hòa cùng sự chua xót nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Một lát sau, cuối cùng Phó Thâm cũng thở ra hơi thở mà nãy giờ hắn đang kiềm lại. Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt đầy lo âu của Lâm Ôn, hắn đưa tay lên xoa đầu cậu, động tác dịu dàng tựa như muốn an ủi.
"Không cần sợ, anh sẽ luôn đứng sau lưng em, Lâm Ôn. Cho dù... chuyện có thực sự đi theo chiều hướng khó lường nhất, anh vẫn sẽ ở đây làm điểm tựa cho em. Thế nên, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Hãy tin vào phán đoán của anh, cũng như anh sẽ mãi tin tưởng em."
Lâm Ôn không biết phải đáp lại thế nào. Trước khi mọi chuyện được giải quyết và lợi ích không bị ảnh hưởng, mọi lời hứa hẹn đều trở nên nhạt nhòa và không có trọng lượng. Cậu không nói thêm bất cứ điều gì để đảm bảo, chỉ nghiêm túc gật đầu trong ánh mắt kiên định của Phó Thâm.
Cậu biết mình có thể làm được.
Cậu không thể phụ sự tin tưởng mà Phó Thâm dành cho mình.
Và càng không được phép phụ lòng mình.
"Tối về nhà anh sẽ hầm cho em một nồi canh gà, thêm nhân sâm núi và câu kỷ tử. Nhìn mắt em kìa, mới về nước ngày đầu tiên mà khí sắc đã tệ đến vậy. Lần sau bảo Phương Dư tăng lương cho em đi, chỉ trả cho em chút tiền lương như vậy mà dám bắt em liều mạng làm việc cho cô ấy."
Chủ đề về dự án tạm thời khép lại. Đúng lúc này, tài xế vừa bị Lâm Ôn bảo đi hút thuốc quay trở lại, khởi động xe. Tuy nhiên, Lâm Ôn lại khoát tay ra hiệu dừng xe.
"Tối nay em có lẽ không về được đâu, tiên sinh. Vấn đề ở khu nghỉ dưỡng vẫn chưa có chút manh mối gì, em còn rất nhiều tài liệu không hiểu hết, phải tổ chức họp với bộ phận chuyên môn trong công ty." Vừa nói, Lâm Ôn vừa mở cửa xe và bước xuống, không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào. "Đợi em xong việc, em nhất định sẽ về nhà!"
Phó Thâm biết rõ mình không ngăn được Lâm Ôn, nếu vấn đề này chưa được giải quyết, cậu chắc chắn sẽ quên ăn quên ngủ để làm việc, không ai có thể lay chuyển được cậu.
Bọn họ đều rất hiểu nhau, cũng hiểu rõ sự kiên định của đối phương với công việc trong lĩnh vực của mình. Vì vậy, Phó Thâm không nói thêm lời nào, chỉ hơi nghiêng cổ, hướng về phía Lâm Ôn, người đang chuẩn bị đóng cửa xe, nhẹ nhàng nói: "Tối nay anh sẽ bảo người mang cơm tối đến cho em. Anh sẽ ở nhà chờ em về."
Có lẽ không ngờ rằng một ngày nào đó, Phó Thâm, người nổi tiếng là kẻ cuồng công việc, lại đóng vai một người chờ đợi ở nhà, Lâm Ôn bật cười, vẫy tay chào hắn.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Sau khi Lâm Ôn rời đi, chiếc xe trở lại với sự tĩnh lặng, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ khởi động ngay.
Người lái xe chờ một lúc, từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng của ông chủ mình. Anh ta không dám hỏi nhiều, cố gắng thu mình vào ghế, đóng vai người vô hình.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống để nhìn theo bóng lưng Lâm Ôn đã được kéo lên lại. Phó Thâm châm một điếu thuốc, trong mùi vị quen thuộc của nicotine, hắn phả ra một hơi dài.
Đã lâu lắm rồi hắn không hút thuốc.
Không phải vì cố ý cai, mà vì hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Ôn ho khan trong làn khói, nên đã tự giác cất đi hộp thuốc.
Nửa tháng ở Anh, tình cảm mãnh liệt và sự mê muội dành cho Lâm Ôn đã dễ dàng lấn át sự thỏa mãn mà thuốc lá mang lại, giúp hắn cai thuốc một cách hiệu quả. Nhưng giờ đây, những dây thần kinh từng được sự dịu dàng nuôi dưỡng, lại một lần nữa khao khát sự k*ch th*ch của nicotine.
Tin nhắn của Trần Kỳ gần như đến đúng lúc. "Ổ đĩa C đã được kích hoạt. Hàn Thiên Minh chưa phát hiện ra điều gì khác thường. Hàn Tri đúng như cậu dự đoán, đã tham gia trò chơi. Hợp đồng của dự án đó cậu đã xử lý xong ở Hồng Kông chưa? Kế hoạch vẫn tiến triển bình thường chứ?"
Ánh mắt Phó Thâm lướt qua tin nhắn, nhưng không vội trả lời.
Hắn ngồi lặng lẽ trong khoang sau của xe, chậm rãi hút hết điếu thuốc trên tay, nhìn những vòng khói từ từ bay lên rồi tan biến. Mùi vị nồng nặc len lỏi vào mũi, mơ màng phủ một lớp sương mờ trên kính xe.
Giống như một đốm trắng xuất hiện trong lá phổi bị tổn thương bởi nicotin tích tụ lâu ngày.
Phó Thâm mở cửa sổ xe, làn không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào, hòa tan mùi khói đặc quánh, cuốn đi chút hơi nóng cuối cùng của điếu thuốc.
Kiềm chế d*c v*ng vốn dĩ là một lời nói dối để tự dối lòng mình.
Khát vọng của con người là vô hạn.
Một khi đã vô hạn, làm sao có thể dập tắt được?
Phó Thâm vứt điếu thuốc đã hút xong vào thùng rác trong xe, qua gương chiếu hậu, hắn gật đầu với người lái xe: "Đi thôi."
Chiếc xe khởi động. Trên ghế sau, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị tin nhắn trả lời của Phó Thâm.
"Đã xử lý xong. Kế hoạch vẫn tiến triển bình thường."
--------------------
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Chương 68: Kế hoạch vẫn như thườngPhó Thâm thoáng ngừng lại một chút.
Nhưng biểu cảm đó chỉ lướt qua trong chớp mắt, ngay lập tức được thay thế bằng nụ cười nhẹ quen thuộc, đến mức ngoài Phó Thâm ra, không ai có thể nhận ra sự biến đổi ngắn ngủi kia mang ý nghĩa gì.Lâm Ôn cũng không nhận ra điều đó. Cậu chỉ cảm thấy Phó Thâm khẽ chạm đầu ngón tay vào tay mình, hơi ấm từ hắn truyền sang xoa dịu sự lạnh giá nơi bàn tay cậu. Sau đó Phó Thâm nở một nụ cười mà cậu không thể nào kháng cự được.
"Đó là vì anh tin tưởng em, Lâm Ôn."
Phó Thâm giơ tay, lướt nhẹ qua bọng mắt hơi xanh xao của Lâm Ôn vì chưa kịp thích nghi với múi giờ. Giọng hắn vẫn ôn hòa như thường lệ, không mang theo chút tức giận nào trước câu hỏi mang tính nghi ngờ của Lâm Ôn. Ngược lại, dường như hắn còn cảm thấy tự hào một cách kín đáo vì sự nhạy bén của cậu. Nhưng biểu cảm của hắn hoàn hảo đến mức không để lộ dù chỉ một chút sơ hở, buộc người đối diện phải giấu đi tất cả nghi hoặc trong lòng.
Phó Thâm khẽ cười nói: "Anh tin rằng em sẽ giải quyết tốt cuộc khủng hoảng lần này, Lâm Ôn. Cũng như anh luôn tin vào khả năng đánh giá của em đối với dự án này. Lúc đầu anh không can thiệp vì tin vào đầu óc kinh doanh của em, giờ anh không lo lắng cũng vì tin vào năng lực chuyên nghiệp xuất sắc của em."
Đầu ngón tay của Lâm Ôn bị Phó Thâm nhẹ nhàng nắm lấy, đầu ngón tay của hắn khẽ v**t v* như chơi đùa. Ánh mắt Phó Thâm cụp xuống, tạo thành một bóng tối u ám mờ mịt nơi đáy mắt, trong khi khóe môi vẫn giữ nụ cười dường như chân thật.
Giọng điệu của hắn trầm ổn, nhẹ nhàng kéo người nghe vào nhịp điệu và bước đi của chính mình, khiến tâm trạng của đối phương bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong lời nói. Ban đầu Lâm Ôn còn có chút dao động, nhưng qua những câu "anh tin em" đầy chắc chắn, cậu lập tức buông vũ khí đầu hàng, tự cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình.
"Tiên sinh, xin lỗi... em không có ý nghi ngờ ngài điều gì. Em chỉ là... xin lỗi ngài, em sẽ cố gắng nghĩ cách sớm nhất để bù đắp những tổn thất của dự án."
"Không, điều đó không đáng để em phải xin lỗi." Phó Thâm ngẩng nhẹ ánh mắt lên giữa câu nói của Lâm Ôn, đôi môi hơi hé ra như sắp nói gì đó, tựa hồ thở dài một tiếng. Nhưng cảm giác ấy rất mơ hồ, như thể chỉ là do Lâm Ôn suy diễn quá nhiều. Giây tiếp theo, hắn khẽ nhếch môi, nhướng mày, giọng nói có chút thoải mái xen lẫn chút bông đùa: "Thật ra, em nói đúng. Thành bại của dự án này, từ trước đến nay chưa bao giờ là điều anh quan tâm nhất. Hai mươi triệu đầu tư, cho dù toàn bộ bị mất trắng, lỗ sạch không còn gì, với anh cũng chẳng phải chuyện lớn. Anh sẽ không vì nó mà hao tổn tâm trí, cũng sẽ không vì nó mà muộn phiền đến mức mất ngủ. Bởi vì..."
Lâm Ôn ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thâm.
Phó Thâm giơ tay, nhẹ nhàng búng một cái vào trán Lâm Ôn. Trong ánh mắt ngơ ngác đầy kinh ngạc của Lâm Ôn, hắn cười nói: "Bởi vì hai mươi triệu đó, phần lớn đều là tiền của Phương Dư, đâu phải của anh. Mất hết thì anh cũng chẳng việc gì phải lo, có người khác lo thay rồi. Còn số tiền anh đầu tư vào, cứ coi như là Phương Dư mượn của anh vậy. Đến lúc đó, chỉ cần cô ấy đồng ý đem em bán cho anh, anh rất sẵn lòng xóa sạch khoản nợ vài triệu kia cho cô ấy."
Lâm Ôn bật cười theo hắn, nụ cười hòa cùng sự chua xót nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
Một lát sau, cuối cùng Phó Thâm cũng thở ra hơi thở mà nãy giờ hắn đang kiềm lại. Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi mắt đầy lo âu của Lâm Ôn, hắn đưa tay lên xoa đầu cậu, động tác dịu dàng tựa như muốn an ủi.
"Không cần sợ, anh sẽ luôn đứng sau lưng em, Lâm Ôn. Cho dù... chuyện có thực sự đi theo chiều hướng khó lường nhất, anh vẫn sẽ ở đây làm điểm tựa cho em. Thế nên, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Hãy tin vào phán đoán của anh, cũng như anh sẽ mãi tin tưởng em."
Lâm Ôn không biết phải đáp lại thế nào. Trước khi mọi chuyện được giải quyết và lợi ích không bị ảnh hưởng, mọi lời hứa hẹn đều trở nên nhạt nhòa và không có trọng lượng. Cậu không nói thêm bất cứ điều gì để đảm bảo, chỉ nghiêm túc gật đầu trong ánh mắt kiên định của Phó Thâm.
Cậu biết mình có thể làm được.
Cậu không thể phụ sự tin tưởng mà Phó Thâm dành cho mình.
Và càng không được phép phụ lòng mình.
"Tối về nhà anh sẽ hầm cho em một nồi canh gà, thêm nhân sâm núi và câu kỷ tử. Nhìn mắt em kìa, mới về nước ngày đầu tiên mà khí sắc đã tệ đến vậy. Lần sau bảo Phương Dư tăng lương cho em đi, chỉ trả cho em chút tiền lương như vậy mà dám bắt em liều mạng làm việc cho cô ấy."
Chủ đề về dự án tạm thời khép lại. Đúng lúc này, tài xế vừa bị Lâm Ôn bảo đi hút thuốc quay trở lại, khởi động xe. Tuy nhiên, Lâm Ôn lại khoát tay ra hiệu dừng xe.
"Tối nay em có lẽ không về được đâu, tiên sinh. Vấn đề ở khu nghỉ dưỡng vẫn chưa có chút manh mối gì, em còn rất nhiều tài liệu không hiểu hết, phải tổ chức họp với bộ phận chuyên môn trong công ty." Vừa nói, Lâm Ôn vừa mở cửa xe và bước xuống, không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào. "Đợi em xong việc, em nhất định sẽ về nhà!"
Phó Thâm biết rõ mình không ngăn được Lâm Ôn, nếu vấn đề này chưa được giải quyết, cậu chắc chắn sẽ quên ăn quên ngủ để làm việc, không ai có thể lay chuyển được cậu.
Bọn họ đều rất hiểu nhau, cũng hiểu rõ sự kiên định của đối phương với công việc trong lĩnh vực của mình. Vì vậy, Phó Thâm không nói thêm lời nào, chỉ hơi nghiêng cổ, hướng về phía Lâm Ôn, người đang chuẩn bị đóng cửa xe, nhẹ nhàng nói: "Tối nay anh sẽ bảo người mang cơm tối đến cho em. Anh sẽ ở nhà chờ em về."
Có lẽ không ngờ rằng một ngày nào đó, Phó Thâm, người nổi tiếng là kẻ cuồng công việc, lại đóng vai một người chờ đợi ở nhà, Lâm Ôn bật cười, vẫy tay chào hắn.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Sau khi Lâm Ôn rời đi, chiếc xe trở lại với sự tĩnh lặng, không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ khởi động ngay.
Người lái xe chờ một lúc, từ gương chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng của ông chủ mình. Anh ta không dám hỏi nhiều, cố gắng thu mình vào ghế, đóng vai người vô hình.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống để nhìn theo bóng lưng Lâm Ôn đã được kéo lên lại. Phó Thâm châm một điếu thuốc, trong mùi vị quen thuộc của nicotine, hắn phả ra một hơi dài.
Đã lâu lắm rồi hắn không hút thuốc.
Không phải vì cố ý cai, mà vì hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Ôn ho khan trong làn khói, nên đã tự giác cất đi hộp thuốc.
Nửa tháng ở Anh, tình cảm mãnh liệt và sự mê muội dành cho Lâm Ôn đã dễ dàng lấn át sự thỏa mãn mà thuốc lá mang lại, giúp hắn cai thuốc một cách hiệu quả. Nhưng giờ đây, những dây thần kinh từng được sự dịu dàng nuôi dưỡng, lại một lần nữa khao khát sự k*ch th*ch của nicotine.
Tin nhắn của Trần Kỳ gần như đến đúng lúc. "Ổ đĩa C đã được kích hoạt. Hàn Thiên Minh chưa phát hiện ra điều gì khác thường. Hàn Tri đúng như cậu dự đoán, đã tham gia trò chơi. Hợp đồng của dự án đó cậu đã xử lý xong ở Hồng Kông chưa? Kế hoạch vẫn tiến triển bình thường chứ?"
Ánh mắt Phó Thâm lướt qua tin nhắn, nhưng không vội trả lời.
Hắn ngồi lặng lẽ trong khoang sau của xe, chậm rãi hút hết điếu thuốc trên tay, nhìn những vòng khói từ từ bay lên rồi tan biến. Mùi vị nồng nặc len lỏi vào mũi, mơ màng phủ một lớp sương mờ trên kính xe.
Giống như một đốm trắng xuất hiện trong lá phổi bị tổn thương bởi nicotin tích tụ lâu ngày.
Phó Thâm mở cửa sổ xe, làn không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào, hòa tan mùi khói đặc quánh, cuốn đi chút hơi nóng cuối cùng của điếu thuốc.
Kiềm chế d*c v*ng vốn dĩ là một lời nói dối để tự dối lòng mình.
Khát vọng của con người là vô hạn.
Một khi đã vô hạn, làm sao có thể dập tắt được?
Phó Thâm vứt điếu thuốc đã hút xong vào thùng rác trong xe, qua gương chiếu hậu, hắn gật đầu với người lái xe: "Đi thôi."
Chiếc xe khởi động. Trên ghế sau, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị tin nhắn trả lời của Phó Thâm.
"Đã xử lý xong. Kế hoạch vẫn tiến triển bình thường."
--------------------
Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Đánh giá:
Truyện Chim Không Thể Bay - Độc Trù
Story
Chương 68
10.0/10 từ 26 lượt.