Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi

Chương 5

221@-
Buổi chiều Đoàn Sâm trở về, hắn vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngào ngạt.

Đúng như hắn dự đoán, cho dù Diệp Bạch Tư có bị ốm đi nữa, chỉ cần anh đạt được một chút ngon ngọt thì sẽ lập tức lấy lòng hắn.

Diệp Bạch Tư rất ngu ngốc, nhưng là ngu ngốc một cách đáng yêu.

Hắn đưa áo khoác cho bà Lưu, sau đó nhấc chân bước vào phòng bếp. Hắn tương đối rõ ràng phía sau sự ngọt ngào này của Diệp Bạch Tư chính là việc không thể không nhanh chóng chọn lấy một ngày để kết hôn.

Diệp Bạch Tư đang thái rau, bên hông đột nhiên bị một bàn tay quấn lấy, anh nhất thời dừng lại động tác.

Giống như lúc gọi điện thì nhất định phải để Đoàn Sâm cúp máy trước, bằng không hắn sẽ không vui, nếu như Đoàn Sâm xuất hiện ở trước mặt anh, vậy thì bất kể Diệp Bạch Tư đang làm gì cũng phải dừng lại, hết thảy phải đặt Đoàn Sâm làm ưu tiên hàng đầu.

Bờ môi của Đoàn Sâm dán bên tai anh, thấp giọng hỏi: "Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?"

"Ừm." Diệp Bạch Tư nói: "Tôi hết sốt rồi."

Thế nhưng mũi anh vẫn còn hơi nghẹt, lúc này Đoàn Sâm có thể nghe ra, hắn lần xuống cánh tay của Diệp Bạch Tư, nâng ngón tay anh lên hỏi: "Sao em không đeo nó?"

"Nó là đồ cổ, tôi sợ mình sẽ làm hỏng."

Diệp Bạch Tư vẫn luôn tin rằng đồ cổ là để sưu tầm chứ không phải để sử dụng, tuy Đoàn Sâm không biết anh rốt cuộc đã cất chúng ở đâu, nhưng hắn đã thấy qua bộ dạng rất cẩn trọng sợ phá hư đối với những món quà mình tặng của Diệp Bạch Tư. Căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với anh, đối phương nhất định đã cẩn thận nâng niu chúng ở một nơi nào đó không dễ chạm đến.

Đoàn Sâm cầm lấy tay anh rồi bắt đầu hôn, Diệp Bạch Tư ngoan ngoãn mở miệng phối hợp, nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau khi kết thúc Diệp Bạch Tư không thể đứng vững nổi, anh vùi mặt vào ngực hắn nhẹ nhàng thở dốc.

Đoàn Sâm nắm lấy bờ vai anh, Diệp Bạch Tư lại ngoan ngoãn đứng lên, nghe thấy hắn nói: "Rửa cho tôi chút trái cây."

Hắn ra khỏi phòng bếp, Diệp Bạch Tư tạm thời đặt dao xuống, xoay người rửa trái cây, sau đó đặt chúng lên một chiếc mâm nhỏ xinh đẹp, hai tay bưng tới đặt trước mặt Đoàn Sâm.

Mâm đựng trái cây kia được sắp xếp rất đẹp mắt, chùm nho lóng lánh như pha lê, Đoàn Sâm nhìn thoáng qua rồi đánh giá: "Em vẫn thích trang trọng như vậy."

Diệp Bạch Tư không đáp.

Quả thực anh có phần bị ám ảnh cưỡng chế, chẳng hạn như nho phải có cùng độ lớn nhỏ khi đặt lên mâm, những thứ đã dùng hết thì phải đặt lại vị trí ban đầu, lúc ăn bánh ngọt thì nhất định phải bắt đầu từ ngoài vào trong... Thế nhưng anh cũng không có nhàn rỗi đến mức ăn một chút trái cây còn phải bày biện ra mâm đĩa.

Anh làm như vậy là bởi vì vào một ngày nọ nhiều năm trước, Đoàn Sâm đã đánh đổ trái cây mà anh vừa rửa với lý do là chúng không được sắp xếp đẹp mắt.

Dĩ nhiên hắn chỉ giận cá chém thớt trút giận, Diệp Bạch Tư không biết rốt cuộc ai đã chọc giận hắn, thế nhưng tất cả những gì anh có thể làm là bố trí mọi thứ khiến cho Đoàn Sâm vừa nhìn thấy đã dễ chịu.

Bàn trong nhà luôn luôn sạch sẽ, gương trong phòng tắm không bao giờ lưu lại dù chỉ một giọt nước, giường trong phòng ngủ luôn phẳng phiu như vừa được ủi, trên sô pha không bao giờ chất đống đồ vật, hoa tươi trong lọ pha lê được thay thường xuyên, rèm cửa sẽ không bao giờ có một chút bụi bẩn... Mà mỗi một loại trái cây Đoàn Sâm nhập về đều nhẵn bóng tươi ngon, ngay cả một vết lấm tấm cũng không có.

Toàn bộ ngôi nhà được điều chỉnh theo thói quen sinh hoạt cá nhân của Đoàn Sâm, dưới sự sắp xếp có chủ ý của Diệp Bạch Tư, cuộc sống của Đoàn Sâm càng lúc càng như cá gặp nước, bất cứ khi nào cũng có thể có được thứ mình cần.

Nghe có vẻ rất khó tin, thế nhưng sau lần đó, Đoàn Sâm thật sự sẽ không vì những loại lý do kỳ quặc này mà giận cá chém thớt lên anh nữa.


Buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn, Đoàn Sâm đột nhiên nói: "Ngày mốt nhà máy rượu của Tề Kiệt khai trương, em nhớ chuẩn bị một chút, cứ đưa quà cho Tạ Ninh là được."

Từ lâu hắn đã quen với việc thông báo thay vì bàn bạc trước với anh, lần này cũng không biết có phải là xuất phát từ lương tâm hay không mà hắn còn biết thông báo trước, thế nhưng ngày mốt là tháng mười hai rồi. Dựa theo kế hoạch của Diệp Bạch Tư, lúc đó anh đã không còn là người yêu của Đoàn Sâm nữa.

Anh rũ mắt nói: "Tôi không đi."

Suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Đoàn Sâm nghe thấy anh từ chối, hắn bất ngờ nhướng mắt, "Cái gì?"

Diệp Bạch Tư cũng không ngờ anh sẽ làm ra hành động đột ngột như vậy, vô thức nói: "Ngày mai tôi..."

"Quên đi." Đoàn Sâm ngắt lời anh, dù sao hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện của Diệp Bạch Tư: "Dù em có bận gì đi nữa thì cũng tạm hoãn một chút, lần trước không dẫn em về nước chung là lỗi của tôi, lần này đặc biệt báo trước hai ngày, bọn họ đều có đôi có cặp, tôi không thể đến một mình được."

"Nhưng mà..."

Điện thoại của Đoàn Sâm đột nhiên vang lên, hắn giơ tay ra hiệu Diệp Bạch Tư đừng lên tiếng, sau đó kết nối điện thoại.

Diệp Bạch Tư đành phải ngậm miệng.

Chờ hắn cúp máy xong, Diệp Bạch Tư vừa định nói tiếp thì nghe thấy hắn nói: "Hôm nay tôi mệt muốn chết, đành vất vả em rồi."

Diệp Bạch Tư buông đũa xuống.

Nói vất vả cũng không phải là giả, Đoàn Sâm chưa từng đến chỗ vật lý trị liệu kể từ khi Diệp Bạch Tư học mát xa. Hắn có thể kiếm tiền cũng có thể hưởng thụ, lúc mệt mỏi sẽ cần được thư giãn, bản thân hắn cũng rất thích thời điểm này. Đôi khi hắn mệt đến mức trực tiếp ngủ dưới bàn tay của Diệp Bạch Tư, cũng có đôi khi hắn đột nhiên hăng hái bừng bừng, một phen kéo Diệp Bạch Tư xuống giày vò một trận.

Hôm nay thuộc loại vế sau.

Bản thân việc mát xa tuina đã rất tốn công sức, Diệp Bạch Tư thật sự không thích như vậy, thế nhưng Đoàn Sâm đã muốn thì dù anh có thích hay không cũng không quan trọng.

Nửa đêm, Đoàn Sâm say ngủ bên cạnh anh, Diệp Bạch Tư dựa bên người hắn, anh nhắm mắt lại bình phục hơi thở, trì hoãn một lúc mới mệt mỏi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc bước ra ngoài, tầm mắt anh rơi trên những vết loang lổ trên sàn —— đó là những nơi mà anh vừa đi qua. Lại xoay người lấy máy chà sàn, kéo lau thật sạch sẽ.

Xong xuôi hết thảy, anh ngồi ở trên giường, sau đó nằm đưa lưng về phía Đoàn Sâm, dần dần thả lỏng hô hấp.

...

Sáng hôm sau, Diệp Bạch Tư bị đồng hồ sinh học đánh thức, anh rời giường làm bữa sáng cho Đoàn Sâm.

Ngày cuối cùng, trong suy nghĩ của Diệp Bạch Tư vẫn không có gì khác biệt, anh vẫn như mọi khi nhìn Đoàn Sâm rời đi, sau đó im lặng trở về phòng uống thuốc cảm, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lúc chuẩn bị rời khỏi, anh mới phát hiện ngoại trừ món quà Đoàn Sâm mới tặng thì không còn thứ gì khác để mang theo. Quần áo và trang sức đều do Đoàn Sâm mua, trong tủ quần áo của anh còn có mấy bộ trang phục phụ nữ được thiết kế riêng cùng vài thứ linh tinh khác, những thứ này hoàn toàn vô dụng một khi anh rời khỏi Đoàn Sâm.

Cuối cùng Diệp Bạch Tư chỉ mang theo chiếc máy tính và bộ xếp hình mới mua, cũng như vài bộ quần áo khá rẻ mà anh tự bỏ tiền.


Chiếc vali nhỏ cao hai mươi tấc chất đầy ắp đồ vật.

Thời gian hôm nay trôi qua rất lâu, Diệp Bạch Tư ăn mặc chỉnh tề ngồi trước cửa sổ, suy nghĩ nên nói chuyện với Đoàn Sâm thế nào mới không quá mức đột ngột, cuối cùng anh nấu bữa tối cho Đoàn Sâm trước khi hắn tan tầm, sau đó đặt trong nồi giữ nhiệt.

Lại trở lên lầu, anh nghe thấy tiếng cửa lớn cót két mở ra.

Diệp Bạch Tư lập tức bước vào phòng, lôi vali ra ngoài, lúc đi ra thì vừa đúng lúc bắt gặp Đoàn Sâm cũng đang ở trên lầu.

Ánh mắt của người đàn ông rơi trên chiếc vali, Diệp Bạch Tư kiên nhẫn chờ hắn mở miệng hỏi, thế nhưng chỉ thấy hắn cầm tài liệu đi lướt qua mình bước vào phòng làm việc, thuận miệng nói: "Em pha một tách cà phê cho tôi."

"..." Diệp Bạch Tư chỉ đành đi pha cà phê, sau đó mang vào phòng làm việc của hắn, nhẹ nhàng đặt trên tấm lót ly, anh nói: "Tôi muốn rời khỏi nơi này."

"Ồ?" Đoàn Sâm không ngẩng đầu lật xem tài liệu, từ chối cho ý kiến: "Đi đâu?"

Diệp Bạch Tư nhận ra mình vẫn chưa đủ súc tích, anh cân nhắc một chút, tìm một câu tóm tắt thật đơn giản để nói, đảm bảo sẽ không gây hiểu lầm: "Tôi muốn kết thúc mối quan hệ này."

Đoàn Sâm dừng động tác.

Hắn đặt tài liệu xuống, nhướng mắt nhìn về phía Diệp Bạch Tư.

Đối phương suy nghĩ lại lời nói của mình, cảm thấy hai chữ 'tôi muốn' dường như hơi độc đoán. Xén bớt chút ý tứ, anh sửa lại lời nói lần nữa: "Ý tôi là..."

"Ồ." Đoàn Sâm gật đầu, biểu thị hắn đã nghe hiểu. Diệp Bạch Tư khẽ mím môi, vẻ mặt giống như muốn giải thích hoặc đổi ý. Đoàn Sâm nhìn anh một hồi, trong ánh mắt dần dần lộ ra một chút trào phúng, hắn lại rũ mắt, không để tâm đáp: "Được thôi."

Hệt như viễn cảnh Diệp Bạch Tư đã tưởng tượng, hai người đều rất bình tĩnh và lý trí, anh không nhịn được nở nụ cười, trong ánh mắt nhẹ nhõm thư thái, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Một tay kéo hành lý, một tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc lại.

Anh khiêng vali xuống lầu, chú Ngô liếc nhìn anh một cái khó hiểu: "Tiểu Diệp, cậu... đi thăm em trai à?"

Ông biết Diệp Bạch Tư còn có một người em trai, lúc trước thỉnh thoảng anh sẽ mang máy tính đến ở chung với cậu hai ngày, có điều anh sẽ luôn dặn ông và bà Lưu trước, thu xếp mọi chuyện thật tốt. Dù sao Đoàn Sâm vừa xấu tính lại còn kén ăn, một khi Diệp Bạch Tư không ở nhà thì hắn muốn ăn gì những ngày này đều phải báo trước.

Nhưng lần này ông không biết gì cả.

Diệp Bạch Tư bước xuống bậc thang cuối cùng, đặt hành lý trên mặt đất, anh cười nói với chú Ngô: "Không phải, tôi với Đoàn tổng chia tay rồi."

Chú Ngô: "?!"

Vẻ mặt ông như bị sét đánh, bà Lưu đang ở trong bếp cũng vội vàng chạy ra: "Không phải chứ, Diệp Diệp, các cậu làm sao vậy? Cãi nhau hả? Không, không có nghe nói mà..."

"Không phải." Diệp Bạch Tư cũng không biết nên giải thích thế nào, anh đành nói: "Cứ chia tay vậy thôi."

Bà Lưu và chú Ngô đần mặt ra, Diệp Bạch Tư vừa cười vừa nói: "Tạm biệt."


Anh bước ra khỏi cửa một cách lễ phép mà yên lặng.

Bà Lưu chạy ra ngoài, nhìn bóng dáng của anh biến mất trước cửa, lại quay đầu nhìn chú Ngô: "Chuyện, chuyện gì thế này?"

Chú Ngô trầm mặc một lúc, sải hai bước đến chỗ điện thoại ấn số nhà chính, điện thoại vừa thông thì lập tức nói: "Thiếu gia đuổi Tiểu Diệp đi rồi!"

Đoàn Sâm ngồi trong phòng làm việc hắt xì một cái.

Hắn xoa xoa mũi, tiếp tục xem tài liệu, không tin những gì Diệp Bạch Tư vừa nói dù chỉ một chữ.

Mà cho dù hắn có tin hay không, Diệp Bạch Tư đã thật sự rời đi rồi.

Hành lý bị kéo đi trên đường khu biệt thự phát ra tiếng lộc cộc, Diệp Bạch Tư mặc áo gió màu be, ánh hoàng hôn kéo bóng dáng của anh thật dài. Anh đi từng bước về phía trước, càng đi xa biệt thự thì nụ cười trên mặt càng rạng rỡ.

Ánh mắt anh mỗi lúc một sáng hơn, hơi thở cũng nhẹ dần, đã tám năm rồi, anh chưa từng biết thân thể của mình sẽ có thể thoải mái đến thế, hóa ra làm người cũng có thể thư thái như vậy, hóa ra cây xanh hai bên đường cũng có thể đáng yêu như vậy.

Trên con đường này có gió, thổi mái tóc dài của anh tán loạn, quần áo cũng bay phấp phới.

Dường như Diệp Bạch Tư đột nhiên nhớ tới cái gì đó, anh lấy điện thoại ra, tìm Đoàn Sâm và toàn bộ những người liên quan đến hắn, tiện tay xóa và chặn hết WeChat của bọn họ.

Bị bóc lột nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút tức giận nào là giả, cho dù anh đã lấy tiền của Đoàn Sâm, về mặt lý trí thì không sao, còn về mặt tình cảm thì vẫn khó tránh khỏi có điểm bất mãn.

Sau khi xóa sạch toàn bộ những gì liên quan đến Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư lúc này giống như mới dọn dẹp file rác trong máy tính, ngay cả lỗ chân lông cũng cảm thấy khoan khoái.

...

Bên kia, Đoàn Sâm đang ngồi ở bàn làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ Đoàn, hắn còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng trách móc không hài lòng của mẹ: "Cái thằng này sao thế hả, tự dưng lại đuổi Diệp Diệp đi vậy? Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, con đâu có ức hiếp người ta như vậy hoài được."

Đoàn Sâm bình tĩnh nói: "Là em ấy tự đề nghị chia tay."

Ngụ ý là chuyện lần này không liên quan đến hắn, hoàn toàn là do Diệp Bạch Tư cố tình kiếm chuyện.

Mẹ Đoàn kinh hãi ngay tại chỗ: "Ôi thôi chết rồi, ôi mẹ đã nói rồi đấy thôi, mày cứ như vậy là không được, mày làm sao mà đuổi người ta đi luôn vậy hả con? Bây giờ con đang làm cái gì?"

"Con đang làm việc."

"Giờ phút này rồi mà còn công việc, vợ mày chạy mất tiêu rồi mà mày còn làm việc tỉnh bơ thế, sao mày không sốt ruột chút nào vậy hả?"

Đoàn Sâm cau mày: "Mẹ đang rảnh lắm à?"

"Ý mày là đang trách mẹ tọc mạch hả?" Mẹ Đoàn bắt đầu nổi giận: "Mẹ đang quan tâm mày đấy, mày với Diệp Diệp có chuyện phải không? Làm gì đi nữa thì cũng phải đặt cái tôi xuống, mẹ nói là sau này mày không tìm được người vợ nào tốt hơn đâu con ạ..."

"Được rồi." Đoàn Sâm liếc nhìn thời gian, cuộc gọi đã kéo dài ba phút, hắn nói: "Mẹ đừng lo, chờ em ấy ầm ĩ đủ rồi thì ngày mai sẽ trở lại thôi."


"Nhưng mà..."

"Con bận lắm, cúp máy đây."

Điện thoại bị cắt đứt, mẹ Đoàn sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía chồng mình, đột nhiên duỗi tay đẩy ông một cái, cả giận nói: "Sao nãy giờ ông không nói gì hết vậy hả? Nó chỉ nghe lời mỗi ông thôi, bây giờ Diệp Diệp chủ động rời khỏi nó rồi, nhất định là do không thể chịu đựng được nữa, nếu bây giờ nó đuổi theo thì hai đứa mới còn cơ hội làm lành đó!"

"Bà đừng nghĩ nhiều." Bố Đoàn ngồi bên cạnh nói: "Diệp Diệp sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu, bằng không nó đã đi từ đời nào rồi."

"Nhưng mà lần này khác, Diệp Diệp chưa từng chủ động bỏ đi mà."

"Thì nó cũng phải học được cách lạt mềm buộc chặt chứ, nếu nó không tốt như vậy thì Đoàn Sâm không dung túng cho nó cũng là chuyện tốt."

Suy nghĩ của bố Đoàn giống với Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư thích Đoàn Sâm như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha, muốn chơi đùa một chút thì cứ chơi đi, chơi đủ rồi thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn quay trở về thôi.

Cơ bản là anh luyến tiếc Đoàn Sâm mà.

Tâm tình của bố Đoàn có chút xúc động, đứa con của mình thật bản lĩnh, vợ chạy mất rồi mà vẫn có thể vững như kiềng ba chân, quả đúng là hậu sinh khả úy*.

* Ý chỉ người đời sau hơn người đời trước.

Mẹ Đoàn nhíu mày, bà vẫn rất lo lắng: "Không được, để tôi gọi cho Diệp Diệp hỏi thăm tình hình một chút, trước tiên phải ổn định nó đã."

Bố Đoàn lắc đầu, mặc kệ bà muốn làm gì thì làm. Tiếng bấm máy vang lên, ông vừa muốn đưa tai tới nghe lỏm thì chợt thấy vẻ mặt vợ mình mất hồn mất vía: "Đoàn Cao Sơn, con dâu của ông block tôi rồi."

Bố Đoàn bất ngờ, ông nói: "Bà lấy điện thoại của tôi gọi thử."

Ông nghĩ rằng phỏng chừng là do trước đây Hứa Tâm Nguyệt đến tìm Diệp Bạch Tư gây chuyện, tuy rằng mẹ nó không tốt nhưng ông vẫn là một người bố không tồi, lúc trước Diệp Bạch Tư cũng đã chân thành khen ngợi sự thông suốt của ông.

Hai phút sau, Hứa Tâm Nguyệt đặt điện thoại xuống, sắc mặt ngưng trọng: "Ông cũng bị block luôn."

Bố Đoàn: "... Chắc là điện thoại có vấn đề, WeChat, bà kiểm tra WeChat xem."

Một phút sau, hai người trầm tư nhìn dấu chấm than trên màn hình.

Mẹ Đoàn: "Tôi nói này, lần này con dâu của tôi đã bay đi thật rồi sao."

Bố Đoàn: "..."

Tôi không biết gì cả, bà đừng có hỏi tôi.

===

Đoàn Sâm: Không sao, em ấy có block hai người đi nữa thì cũng sẽ không block con đâu.

Bố mẹ Đoàn: Ánh mắt quan ngại sâu sắc.jpg
Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi Truyện Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi Story Chương 5
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...