Chiêu Ngươi Phiền
C5: Chương 5
Một tay Nghiêm Khiếu cầm hộp đồ ăn ngoài và đũa, một tay khác nắm cổ tay Chiêu Phàm, cúi đầy uống một ngụm trà ô long full đường được đưa tới trước mặt.
Xương khớp cổ tay Chiêu Phàm hiện ra khá rõ ràng, không chút liên quan nào tới hai chữ "mềm mại" cả, lúc nắm vào thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh đang chảy trong đó, làn da tuyệt đối không thể nói là trơn mềm nhưng khô ráo trắng trẻo, tạo nên cảm giác khỏe khoắn. Nghiêm Khiếu nuốt xuống một ngụm trà sữa ngọt đến phát ngấy kia, liếm môi một cái nữa mới buông Chiêu Phàm ra.
"Như nào?" Chiêu Phàm thu tay về, tùy tiện chà chà đầu ống hút giống như phần lớn nam sinh khi trao đổi đồ uống đều sẽ làm, "Full đường ngon hay là bảy phần đường ngon?"
"Bảy phần đường đi." Thật ra Nghiêm Khiếu căn bản không có tâm tư nghĩ tới độ ngọt, ngón tay đang tê dại từ từ, đầu ngón tay như còn lưu lại cảm giác khi nắm cổ tay Chiêu Phàm.
"Chậc." Chiêu Phàm cười, vừa đi về tiệm móng heo nướng vừa ngậm ống hút uống vài ngụm, "Mất công cho anh thử rồi."
Nghiêm Khiếu quăng xương đầu cá vào thùng rác, lúc đang định nói thì lại nghe Chiêu Phàm ai oán, "Còn làm dơ cổ tay tôi nữa, anh xem, toàn là dầu."
Lúc này Nghiêm Khiếu mới nhớ ra trên tay mình dính toàn dầu từ cá nướng.
"Chờ chút." Nghiêm Khiếu dừng chân, "Tôi đi mua chút khăn giấy."
Chiêu Phàm quay đầu qua, nâng mi mắt lên, "Ấy, không cần đâu, tôi nói chơi thôi, anh..."
Lời còn chưa dứt, Nghiêm Khiếu đã chạy về cửa hàng tiện lợi bên kia đường.
"Cái người này..." Chiêu Phàm lười đuổi theo, một tay nhét túi quần, một tay cầm trà sữa, rột rột rột rột mấy ngụm uống hơn nửa ly trà.
Nghiêm Khiếu mua một bịch giấy ướt trong cửa hàng tiện lợi, lúc đi ra thì thấy Chiêu Phàm đang thơ thẩn đứng bên kia đường, cả người vô cùng thoải mái, hoàn toàn không có kiểu đứng thẳng như tùng của sinh viên Cảnh viện, eo lưng tùy tiện cong cong, đại khái bởi vì không dùng lực mà đường cơ bụng nhìn cũng mềm mại hơn.
Anh đi qua đó, Chiêu Phàm liếc mắt thấy thì cười cười giơ tay đang cầm ly trà sữa lên, coi như chào hỏi.
"Xin lỗi, quên mất trên tay có dầu." Nghiêm Khiếu rút hai tờ khăn giấy ướt ra, "Lau đi."
"Anh cẩn thận quá rồi." Chiêu Phàm nhận lấy, lau cổ tay qua loa, "Chút dầu này tí lấy giấy ở tiệm móng heo nướng lau là được rồi, không lau cũng được, dù sao tới lúc ăn thì tay lại toàn dầu. Anh còn chạy đi mua giấy ướt, này không phải là trò mấy em gái hay làm à?"
Thái dương Nghiêm Khiếu run một cái, "Em gái?"
"Chứ gì nữa." Chiêu Phàm lau tay xong còn lấy mấy tờ chưa xài để lau mặt, thuận tiện ngửi một cái, cười nói, "Còn là mùi hoa hồng nữa chứ. Ầy Nghiêm huynh... Nghiêm Khiếu, anh làm sao đấy, sống cũng cầu kỳ quá cơ."
Này kia cái gì? Trong lòng Nghiêm Khiếu thở dài, vừa nãy tranh thủ thời gian, mà giấy ướt là tiện tay lấy nhất rồi, ai biết được lại lấy thành mùi hoa hồng, chỉ đành đáp, "Cái này để ở phía ngoài nhất."
Chiêu Phàm lại hửi hửi, "Có điều đúng là dễ ngửi."
Nghiêm Khiếu đưa hơn nửa bịch còn lại qua, "Dễ ngửi thì lấy đi."
Chiêu Phàm nhướng mày, cũng không ngại gì, nhận lấy nhét túi quần, "Cảm ơn nhé."
Lúc hai người về tới quán móng heo nướng tỏi thì Thẩm Tầm đã lấy ba phần về rồi, ngoài ra còn gọi thêm thịt nướng và mấy món rau tiệm bên cạnh, chất đầy cả bàn.
"Hai người chạy mất sau lưng tao à?" Thẩm Tầm ném cái áo ba lỗ về phía Chiêu Phàm, "Tao mua đồ ăn ngon quay lại thì thấy còn lại mỗi cái áo ba lỗ của mày."
"Đi mua đồ uống." Chiêu Phàm bỏ ly ô long trân châu chưa cắm ống hút lên bàn, "Nè, của mày đó."
Lúc Nghiêm Khiếu vừa tới phố ăn vặt thì đói tới mức da bụng dán da lưng, lúc này nhìn đồ ăn đêm đầy bàn lại không muốn ăn chút nào.
Tâm tư đều bị Chiêu Phàm câu mất rồi, nhìn Chiêu Phàm gặm móng heo nướng lại chợt thấy so với chính mình tự ăn còn thú vị ngon lành hơn.
"Mày không đói à?" Thẩm Tầm đẩy thịt nướng tới trước mặt Nghiêm Khiếu, "Làm sao, đột nhiên cảm thấy mình là khách rồi khách sáo với tao à?"
Nghiêm Khiếu cầm một xiên thịt lên, cười, "Tao tới mức đó à?"
"Vậy ăn mau đi." Thẩm Tầm nói, "Nhìn chằm chằm Chiêu Phàm làm cái gì."
"Hả?" Chiêu Phàm ngẩng đầu lên đối mắt với Nghiêm Khiếu, "Nhìn tôi?"
Nghiêm Khiếu phản ứng nhanh, "Nhìn người ăn ngon miệng ăn thịt, tôi cảm thấy mình ăn cũng ngon miệng hơn."
Chiêu Phàm vui vẻ, "Mấy người ở kí túc xá tôi cũng nói vậy."
Ăn giữa chừng thì Thẩm Tầm no rồi. Anh vốn không đói cũng không có thói quen ăn đêm, chỉ bởi vì Nghiêm Khiếu tới mới lòi ra vụ ăn khuya này.
Người thật sự đói là Nghiêm Khiếu và Chiêu Phàm, nhưng một lòng đặt vào chuyện ăn uống chỉ có Chiêu Phàm.
Không lâu sau, ly trà sữa của Chiêu Phàm nhìn thấy đáy, bên dưới còn toàn là trân châu, hút miếng nào "xì xì" tiếng đó.
Nghiêm Khiếu chê bảy phần đường ngọt, gần như chẳng uống.
Mấy món dư lại cuối cùng đều là món cay nhất tê nhất, miệng và gò má Chiêu Phàm càng ăn càng đỏ, Chiêu Phàm tìm ông chủ xin một ấm trà, nhưng trà nhạt như nước trắng kia sao mà giải quyết chuyện cay được.
Nghiêm Khiếu tràn đầy hứng thú nhìn cậu, hai mắt không khỏi hơi híp lại.
Chiêu Phàm vì bị cay mà biểu tình sinh động, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, chóp mũi hơi đỏ, yết hầu thỉnh thoảng lại trượt lên xuống, hai đường xương quai xanh bén như dao càng nổi lên rõ hơn, đầu xương tròn tròn, nhìn khá đáng yêu.
Trà nhạt không giải quyết được sự cay, nhưng trà sữa vị ngọt thì có thể. Nghiêm Khiếu do dự có nên đưa trà sữa còn dư hơn nửa của mình cho Chiêu Phàm hay không, lại cảm thấy làm vậy không lễ phép lắm.
Đang nghĩ ngợi, anh đột nhiên đụng phải ánh mắt Chiêu Phàm.
Chiêu Phàm vươn tay, "ấy" hai tiếng, "Cái kia, Nghiêm Khiếu, trà sữa đó anh còn uống không?"
Nghiêm Khiếu lắc đầu.
"Vậy cho tôi." Chiêu Phàm nói xong là muốn lấy, "Cay chết tôi rồi."
Nghiêm Khiếu đưa trà sữa qua, Chiêu Phàm nhanh chóng nhận lấy, "Cảm ơn nhé người anh em, lần sau mời anh uống coca lạnh."
"Không sao." Ngữ khí Nghiêm Khiếu nhàn nhạt, trong tim lại có vô số cây búa nhỏ đang gõ bồm bộp.
Đại khái là Chiêu Phàm gấp chuyện giảm cay nên chưa chà ống hút đã hút mạnh mấy hơi, lắc lư đầu, bộ dáng vô cùng thỏa mãn, "Ai ya đã!"
Thẩm Tầm đi tính tiền,Chiêu Phàm lại móc từ túi quần ra một nắm tiền lẻ, lấy 30 tệ đưa cho Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm cũng không từ chối, lấy qua gộp chung với tiền mình.
Quán ăn ngay ngoài trường khá rẻ, ăn một bữa cũng chỉ tốn có 60 tệ, Chiêu Phàm đưa ra một nửa là muốn chia đôi với Thẩm Tầm.
Nghiêm Khiếu cau mày nhìn Thẩm Tầm một cái, Thẩm Tầm lại không tỏ vẻ gì.
Chiêu Phàm vặn eo, "Tụi bây chắc còn đi bộ tiêu cơm chứ hả? Tao về trước đây, chút nữa còn có việc."
Thẩm Tầm gật đầu, "Được rồi, bữa sau lại tụ tập."
Chiêu Phàm hất cằm với Nghiêm Khiếu một cái, "Đi á nha. Vụ coca lạnh tôi nhớ rồi."
Nói xong, cậu vắt cái áo ba lỗ lên vai rồi chạy nhanh về cổng trường.
Nghiêm Khiếu, "Sao cậu ấy lại đi rồi?"
"Còn muốn giao lưu làm quen với nhóc con đẹp nhất Cảnh viện tụi tao à?" Thẩm Tầm cụng một cái lên cánh tay Nghiêm Khiếu, "Hai đứa bây ăn một bữa là có tình cảm luôn à?"
"Không phải, mày để cậu ta trả tiền à?" Nghiêm Khiếu nhớ tới chuyện chia tiền AA, "Từ lúc nào mà mày để người khác AA vậy?"
"Chiêu Phàm khác." Thẩm Tầm kéo vali của Nghiêm Khiếu, bánh xe nhỏ phát ra mấy tiếng lộc cộc trên con đường gồ ghề, "Con người cậu ta..."
Nghiêm Khiếu nghe ra được mấy phần khác thường, "Hả?"
"Nếu tao kiên quyết không lấy tiền cậu ấy, cậu ấy sẽ không thoải mái." Thẩm Tầm nói, "Chiêu Phàm rất nghĩa khí, làm người cũng không thể, tao không nhất thiết vì mấy đồng tiền mà khiến cậu ta không thoải mái."
"Nếu thật sự muốn AA thì cậu ta chỉ cần trả 20 tệ thôi chớ." Nghiêm Khiếu bất mãn, "Cậu ta cứ chia đôi với mày? Tao không phải người à? Hồi nãy cậu ta còn mời hai đứa mình uống trà sữa đó."
"Xùy!" Thẩm Tầm chịu không nổi mấy tiếng lộc cộc, dứt khoát khiêng vali lên, "Cảm thấy nợ nhân tình cậu ta rồi? Ầy, Nghiêm nhị chúng ta rất ít khi nợ nhân tình người khác nhỉ?"
Nghiêm Khiếu lấy cái vali qua tự mình khiêng, đều là đàn ông con trai cao to cả, sao để anh em khiêng đồ mình được, "Cậu ta là bạn học của mày? Cùng lứa à?"
"Ừ, cùng lứa nhưng không cùng ngành, bên ngành chống khủng bố đó."
"Chống khủng bố?"
"Rất ngạc nhiên?"
"Có hơi á. Từ chuyên ngành chống khủng bố ra đều là đặc cảnh à? Nhìn Chiêu Phàm không giống mấy." Nghiêm Khiếu nhớ tới thân người Chiêu Phàm, eo gầy mạnh mẽ, cơ bụng rắn chắc, cánh tay có lực, cẳng chân thon dài cường tráng. Điều kiện thân thể này nếu ở giữa cảnh sát bình thường thì hiển nhiên là vô cùng xuất chúng, nhưng nếu là đặc cảnh thì hình như hơi thất thế một chút.
Anh gặp qua không ít đặc cảnh tinh anh, phần lớn đều là từ bộ đội đặc chủng xuất ngũ mà ra, ai nấy lưng hùm vai gấu, bao nhiêu sự mạnh mẽ từ trong xương cốt đều lộ hết trong mắt, khí chất siêu cường, chỉ cần đứng gần liền khiến người ta có cảm giác áp bách.
Nhưng Chiêu Phàm...
Ấn tượng đầu tiên Chiêu Phàm cho anh là đẹp, sau đó là thú vị, không tương thích gì với đặc cảnh cả.
"Cái câu kia nói như nào ấy nhỉ? Nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài." Thẩm Tầm lắc đầu, "Chuyên ngành chống khủng bố không ai không danh tiếng của Chiêu Phàm cả, dù là giáo quan, đàn anh cấp trên đều ưu ái cậu ấy có thừa."
Nghiêm Khiếu nhớ tới lời Chiêu Phàm nói lúc lựa xương cá, lại hỏi, "Cậu ấy chuyên bắn tỉa?"
"Ừ, còn chưa lên năm hai là đã thành tay súng thần rồi. Mấy hạng mục khác cũng không tồi, nhưng bắn tỉa là xuất chúng ưu tú nhất." Thẩm Tầm nghiêng mặt qua, tựa tiếu phi tiếu, "Ỏ, Nghiêm ca, rất có hứng thú với cậu ấy nhỉ?"
Nghiêm Khiếu cũng không giấu, "Có hơi á."
"Thiệt là người thành thật." Đã đi tới cổng trường, Thẩm Tầm chào hỏi một tiếng với người khác cổng, quay qua thì đổi đề tài, "Anh Sách vẫn chưa về nhỉ?"
"Chưa." Nghiêm Khiếu đáp, "Ảnh về rồi tao còn có thể đi không? Khẳng định mỗi ngày nhốt tao ở nhà làm công tác giáo dục tư tưởng."
"Vậy nhà mày bây giờ không có ai?" Cùng lớn lên trong đại viện, Thẩm Tầm rất rõ ràng tình huống nhà Nghiêm Khiếu.
"Chứ gì nữa."
"Chậc, thằng nhỏ Thích Nam Tự nói không chừng đang ngồi trước cửa nhà mày khóc."
Vừa nhắc tới Thích Nam Tự Nghiêm Khiếu liền thấy hơi phiền, tên nhóc đó từ nhỏ lớn lên ở nhà anh, như một đứa em trai vậy, lúc ngoan thì đặc biệt ngoan mà lúc phiền thì thật sự vô cùng phiền.
Muốn ngoan còn phải có điều kiện: ở trước mặt Nghiêm Sách.
Còn ở trước mặt anh là một nhóc quỷ triệt để thấy ghét luôn.
Nhưng dù sao cũng là em trai mình nhìn nó lớn lên, đánh thì không thể đánh rồi, dạy dỗ nó cũng không nghe, giờ tới cái tuổi mà chó cũng chê rồi thì e là chỉ có Nghiêm Sách mới trị được thôi.
"Kệ nó." Nghiêm Khiếu nói, "Khóc mệt rồi tự biết điều đi về."
"Mày á, chả có chút lòng đồng tình nào."
"Mày có lòng đồng vậy sao mỗi lần được nghỉ mày đều không về nhà? Giờ mày về thì còn có thể dỗ nó đó."
"Tao không về đâu." Thẩm Tầm nói, "Trở về bị "tụng kinh", còn không bằng ở tiếp Cảnh viện, đợi qua năm 3 rồi tao định tìm một cương vị căn bản nào đó huấn luyện chút."
Hai người trò chuyện từ từ tới kí túc xá, ánh đèn trên đường mập mờ, lâu lâu còn nghe có tiếng cười nói mắng chửi. Lúc gần tới kí túc xá, tim Nghiêm Khiếu lại ngứa một cái, "Hình trinh với chống khủng bố bọn mày ở cùng một tòa nhà hả?"
"Muốn đi tìm Chiêu Phàm à?"
"Mày hỏi tao hay tao hỏi mày?"
"Chung." Thẩm Tầm chỉ chỉ về phía tòa nhà, "Tao ở lầu bốn cậu ấy lầu năm, mà hình như cậu ấy đang làm thêm, buổi tối đi ngủ rất sớm, mày muốn tìm cậu ấy thì ngày mai chạng vạng hẵng tìm. Tiết lộ mày một chuyện, buổi tối có thời gian rảnh cậu ấy sẽ đi nhà thể chất tập luyện, có lúc thì sẽ đi thao trường. Mày mà muốn "ngẫu nhiên gặp" mà không có chuyện gì làm thì ôm cây đợi thỏ đi."
Nghiêm Khiếu nghĩ một đằng nói một nẻo, "Tao đâu có rảnh vậy."
Nói vậy thoi, sau khi vào kí túc xá Thẩm Tầm sắp xếp giường nệm xong Nghiêm Khiếu vẫn chạy lên tầng năm lượn một chuyến.
Lỗ Tiểu Xuyên mặc một cái quần xà lỏn đứng ở cửa, "Cậu tìm Phàm Nhi à? Cậu ấy không ở đây."
Nghiêm Khiếu hơi bất ngờ. Không phải Thẩm Tầm nói Chiêu Phàm làm thêm ban ngày sao, bây giờ là nửa đêm rồi mà sao còn chưa về phòng ngủ?
"Có thể cậu ấy tới phòng máy tính rồi, như tiệm net ấy." Lỗ Tiểu Xuyên ngáp một cái, "Đi đọc truyện H rồi."
Nghiêm Khiếu, "......"
Chiêu Phàm còn có sở thích này à?
Trong phòng máy tính, Chiêu Phàm xoa xoa cái bụng không thoải mái, cau mày nhìn màn hình.
Hôm nay "Cuồng Nhất Khiếu" vẫn không online, tới cả truyện được ghim đầu trên "Thiết hán tình" đều ngập tràn lời mắng chửi.
"Lầu chủ (chủ bài viết) chết rồi à?"
"Lầu chủ còn không cập nhật nữa thì là một con gà chết."
"Lầu chủ ăn cứt!"
Chiêu Phàm dựa vào ghế xoa xoa mặt, càng cảm thấy áy náy.
Sớm biết tâm lý học sinh tiểu học yếu ớt như vậy thì hồi đầu đã không hùng hổ viết mấy ngàn chữ phê phán kia.
Có công phu này thì không bằng đọc nhiều thêm hai cuốn sách giáo khoa, kéo cao điểm trung bình phần văn hóa của khoa chống khủng bố đang bị cả Cảnh viện chà đạp lên.
Đang nghĩ thì cậu rờ được một gói gì đó trong túi quần, móc ra nhìn xem, hóa ra là khăn giấy ướt Nghiêm Khiếu cho.
"Chậc." Cậu cười thành tiếng, lẩm bẩm, "Mùi hoa hồng."
./. Hết chương 5./.
Chiêu Ngươi Phiền