Chiêu Ngươi Phiền
C10: Chương 10
"Người anh em, làm sao đấy?"Chiêu Phàm cầm lại con chuột, tắt trang web, lại đụng đụng cánh tay Nghiêm Khiếu, trong lòng nghĩ, má nó, dọa đứa nhỏ mất rồi, chút nữa phải đi mua chai coca lạnh dỗ dành mới được, dù sao thì không phải ai cũng giống đám anh em chuyên ngành chống khủng bố mà sỗ sàng không biết xấu hổ đâu.
Trường kia Nghiêm Khiếu học không tệ, trường top toàn quốc, chuyên ngành cũng rất ổn, gì mà kinh tế quốc tế rồi thương mại quốc tế, có thể thi đậu vào thì thành tích cấp Ba không phải là đỉnh của chóp thì ít nhất cũng là ở top đầu gần chạm đỉnh, không giống như Học viện cảnh sát Lâm Giang, những người thi vào dù rất xuất sắc về mặt chuyên môn nhưng thành tíhc môn văn hóa, nhất là chuyên ngành chống khủng bố, thảm không nỡ nhìn.
Nghĩ như vậy, Chiêu Phàm liền cảm thấy phản ứng của Nghiêm Khiếu là rất bình thường. Nghiêm Khiếu là một sinh viên giỏi ở trường đại học giỏi, có khi truóc đây chưa hề nghe tới truyện nhảm nhí cơ, bây giờ tự nhiên bị "Cuồng Nhất Khiếu" gì kia chọc mù mắt, không kinh ngạc mới là lạ.
"Mình đừng xem cái này nữa ha." Tay Chiêu Phàm không có chỗ để, vuốt vuốt ngực hai cái, oán giận, "Máy lạnh trong này có phải bị hư rồi không? Sao tôi thấy thổi ra gió nóng thế này? Anh nóng không? Ra ngoài uống nước không? Tôi bao anh."
Nghiêm Khiếu không hề thấy nóng gì, cảm giác này không phải là nóng.
Anh đang phát sốt, bùng cháy, lục phủ ngũ tạng như đang ở trên lửa, luồng khí bốc lên cuồn cuộn trong người, khi thì cuộn thành ngón giữa, khi thì thành trái tim nhảy điên cuồng.
Chỉ thiếu chút không cuộc thành "SB" (ngu ngốc) thôi.
Jiba cư nhiên là Chiêu Phàm.
"Học sinh tiểu học" đè anh lên đất chà đạp, viết cái bình luận mấy ngàn chữ phê phán kia cư nhiên là Chiêu Phàm!
Này cũng quá kích thích rồi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp lại vô tội kia của Chiêu Phàm, anh liền không cách nào tiêu hóa được thông tin như "sét giữa trời quang" này.
Không, này chắc không tính là "sét giữa trời quang" gì đâu.
Sét giữa trời quang là thảm kịch trong thảm kịch, là kiểu thân người bị sét đánh cái đùng xong ngoài giòn trong mềm ấy.
Nhưng tình huống hiện tại hình như không chỉ là thảm kịch.
Chiêu Phàm là Jiba, Jiba đọc hết truyện của anh, Jiba vì anh mà viết một cái bình luận dài mấy ngày chữ.
Mấy ngày trước anh còn bực mình đọc hết nhật kí rep (trả lời) của Jiba, học sinh tiểu học này trừ mấy cái bình luận ít ỏi ở một số mảng khác thì còn lại đều là trả lời anh.
Xét trong mảng truyện thì Chiêu Phàm chỉ bình luận trong truyện của anh.
Trong mắt Jiba, mấy tác giả khác bên mảng truyện đều là cưỡi mây lướt qua thôi, không đáng nghiên cứu.
Ngọn lửa đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng nương theo đường máu, lúc này đã đốt lên tới đỉnh đầu, thiêu cháy nghiền nát, răng rắc vang lên, cư nhiên đốt ra một mảng rõ ràng:
Duyên phận của tụi mình, hơi sâu nha.
Nghiêm Khiếu hít sâu một cái, cố gắng trấn định tinh thần, lù lù bất động, vững tựa Thái Sơn mà đáp lại lời Chiêu Phàm, "Ừ, có hơi nóng, máy lạnh trong phòng máy tính có hay bãi công không?"
Con người anh có một ưu điểm, đó là rất ít khi đỏ mặt, cũng có khi tại da mặt anh khá dày, ngăn cản màu máu, nên trong lòng như có động đất cấp 8 luôn rồi thì trên mặt vẫn là một mảnh gió yên biển lặng, khiến người ta đoán không ra cấp độ sang chấn.
Phía bên kia, Chiêu Phàm cũng có một ưu điểm, đó là chuyện ngại ngùng tới đâu thì vẫn có thể lật mặt xem như chưa từng xảy ra, ai nên xem là người lạ thì liền xem là người lạ, ví dụ như "Cuồng Nhất Khiếu", còn ai nên là anh em thì cứ tiếp tục làm anh em, ví dụ như với Nghiêm Khiếu hiện tại.
Thấy Nghiêm Khiếu không nhắc tới chuyện sảng văn nữa, Chiêu Phàm thở phào, lập tức lật mặt, động tác rất nhanh, y như khỉ chơi đánh đu trong rừng hay cá chép đớp mồi trong sông.
Chỉ thấy cậu câu lên một nụ cười, vạn phần điềm nhiên, "Cũng không phải hay bãi công, lâu lâu một lần thôi, hôm nay xui nên đụng trúng. Nếu anh không phải vội làm bài tập hay gì thì chúng ta ra ngoià hóng gió uống nước đá đi?"
Nghiêm Khiếu nghẹn.
Vừa nãy anh ngồi nghiêm chỉnh gõ notebook không phải là làm bài tập gì mà là linh cảm viết văn đột nhiên ập tới cho nên đang múa bút thành văn.
Đương nhiên là không viết "Cuộc tình điên cuồng của chiến thần lính đặc chủng" nữa mà là một áng văn mới, tựa đề còn chưa nghĩ xong, tạm thời gọi là "Chiến thần lính đặc chủng dung mạo tựa trăng hoa."
"Có điều nếu anh đang bận làm bài thì tôi không làm lở dở thời gian của anh nữa." Chiêu Phàm lại nói.
Lần này Nghiêm Khiếu đã hiểu được vì sao nhân duyên của Chiêu Phàm lại tốt vậy rồi, vẻ ngoài là mặt phụ nhất, cái chính là Chiêu Phàm đặc biệt am hiểu cách tạo dựng bầu không khí nhẹ nhàng, mỗi một từ từ trong miệng cậu thốt ra đều như mưa phùn ngày xuân vậy, khiến người ta vô cùng thoải mái.
(gautrucp: khiếp chị Hòa cho Nghiêm Khiếu làm nhà văn xong bộ này văn vẻ quá)
Tổng kết lại thì là rất biết cách cho mình và người khác bậc thang đi xuống.
Trước tiên là nói xuống lầu uống nước, sau lại nói nếu bận thì thôi, trước sau đều không khiến người khác khó xử.
Nghiêm Khiếu nào có bài tập phải làm, liền thuận theo bậc thang đó bước xuống, "Không sao, tôi không bận."
Chiêu Phàm tắt máy tính đi, duỗi eo một cái, hất cằm về phía noetebook bên cửa sổ, "Cái đó phải mang theo chứ hả?"
Nghiêm Khiếu vô cùng lanh lẹ, thấy Chiêu Phàm muốn đi về bên cửa sổ thì vội bước tới trước, kịp tắt văn bản và giao diện "Thiết hán tình" trước khi Chiêu Phàm tới, còn không quên túm lấy gói giấy ướt.
Giấy ướt là mùi hoa hồng đó, giấy ướt là Chiêu Phàm cho đó.
Bỏ bốn lấy năm thì là nhận được một đóa hoa hồng của Chiêu Phàm đó.
Học viện cảnh sát Lâm Giang là trường cảnh sát kỳ cựu, bồi dưỡng ra không biết bao nhiêu là tinh anh kiệt xuất trong ngành cảnh sát. Toàn khuôn viên trường chiếm hẳn một mảnh đất lớn, nửa cũ nửa mới, kí túc xá, sân thể dục, phòng bắn súng, phòng thể chất các thứ đều là mới sửa sang gần đây, phong cách hiện đại, nhưng phòng máy tính, thư viện thì khá cũ, xung quanh là các cây cổ thụ rợp bóng, trên cây vang tiếng ve, dù là trời nắng nóng thì đi dưới bóng bây cũng có thể cảm nhận được sự yên lặng và mát mẻ.
Có điều Nghiêm Khiếu mát không nổi cũng yên không nổi, vì trong tay đang cầm một chai coca đông cứng ngắc.
Chiêu Phàm tìm hơn nửa ngày, hỏi, "Không có chai hơi đông đá ạ?"
Mắt ông chủ chẳng hề nhếch lên, "Không có, thích thì mua không thích thì đi."
Chiêu Phàm quay đầu hỏi, "Muốn "khối đá" hay muốn nhiệt độ thường?"
Tâm tư Nghiêm Khiếu vốn không hề đặt trên coca, chỉ đáp, "Đại đi, sao cũng được."
"Chậc, cái gì cũng được." Chiêu Phàm cười, "Sao cũng được chẳng bằng uống nước lọc cho rồi, đã tới mua coca lạnh rồi sao còn đại được?"
Nghiêm Khiếu không hiểu cái logic đó lắm, cũng lười hiểu, đầu thì xử lý tới lui chuyện Jiba, mắt thì dán lên đôi xương bướm sau lưng Chiêu Phàm khi cậu cúi người vào tủ lạnh lấy coca ra."
"Đàn ông con trai uống chai coca còn lựa tới lựa lui, thấy phiền không hả? Học cách mấy cô gái chọn chồng à?" Ông chủ hơi cọc nha, tròng trắng sắp trợn lên tới trời luôn rồi, cứ như hai thằng lớn tướng vọctủ lạnh bên này ảnh hưởng tới tâm tình coi phim của ông vậy đó.
Chiêu Phàm cũng không giận, bỏ một đồng năm tệ một đồng một tệ lên bàn, lại lấy ra hai "cục đá" ra, đưa một chai qua cho Nghiêm Khiếu, "Cầm nè."
Coca tạm thời chưa tan, uống không được, cũng may là hai người không phải thật sự khát nước tới mức không mở miệng rồi.
Lúc này là buổi chiều, ánh nắng độc vô cùng. Kí túc xá tuy có máy lạnh nhưng để về kí túc xá thì phải đi dưới cái nắng chói chang này một đoạn dài.
Chiêu Phàm ngáp mấy cái, lấy tay lau lau mắt ướt, đề nghị qua dưới góc cây ngồi hóng mát.
Nghiêm Khiếu đương nhiên là cầu còn không được.
Lúc này, Chiêu Phàm liền nằm phè trên ghế đá, kéo cái áo thun mỏng lên để lộ cơ bụng và rốn, một tay để tên bụng, một tay kê phía sau gáy.
Ghế đá không đủ dài, không chứa được cặp chân dài của cậu, cho nên chân dài chỉ có thể banh ra hai bên đạp lên đất.
Coca đông thành "cục đá" thì để ở bên chân.
Tư thế này thật sự là để tận hưởng hết sự mát mẻ mà, không còn cử động nào khác.
Nghiêm Khiếu ngồi ở ghế đá bên cạnh nhưng hoàn toàn không hóng mát nổi, ánh mắt gắt gao dán lên người Chiêu Phàm, quét một lượt người Chiêu Phàm gồm mắt mũi miệng cằm xương quai xanh eo chân với...
Quần áo mùa hè đều là vải mỏng, Chiêu Phàm mặc áo thun với quần đá bóng. Vải quần đá bóng mỏng dính, lúc nằm ngửa thì căn bản không đè được bộ vị nào đó kia.
Huống chi Chiêu Phàm đang nằm gác chân sao cho thoải mái nhất để ngủ.
Nghiêm Khiếu cầm chai coca, mở nắp ra, định uống một ngụm lớn cho hạ hỏa.
Nhưng bóp được đúng một giọt vô miệng.
Nghiêm Khiếu thấy là ngồi dưới cây đại thụ này cũng chẳng cách nào mát nổi.
Thật ra dùng lương tâm mà nói thì Chiêu Phàm đang hóng mát thôi, không chọc không ghẹo ai, ở Cảnh viện ai nằm hóng mát cũng như thế này.
Mà đã ra hóng mát rồi thì ai đâu để ý nhiều vậy?
Nghiêm Khiếu ịn "cục đá" lên mặt, miễn cưỡng thu lại ánh nhìn, thỏ dài, dịnh dùng thân nhiệt để chai nước mau tan ra.
Trong tàng cây ve kêu không ngớt, ngăn cách nơi này với tiếng cổ vũ reo hò bên sân bóng đá bóng chuyền xa xa bên kia. Ánh mặt trời chói gắt buổi chiều bị tàng cây lọc bớt liền như dịu đi rất nhiều, tạo thành một dải lốm đốm như sao trời trên mặt đất đã nhuốm màu năm tháng.
Nơi này như một thế giới nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, lá cây ngăn đi phần nóng bức, ve sầu ngăn đi mớ ồn ào. Ngồi trong này, dòng chảy thời gian dường như cũng trở nên chậm rãi hơn.
Chiêu Phàm ngủ thoải mái vô cùng, mi mắt đôi lúc chớp một cái, đôi môi vểnh tự nhiên của cậu thỉnh thoảng mím lại, giống như đang làm một chuyện gì đó thú vị lắm trong mơ.
Nghiêm Khiếu nhẹ nhàng quay người, đổi tư thế khác, không đối diện với cậu nữa.
"Cục đá" cuối cùng cũng tan được một chút, đủ để uống được hai ba ngụm.
Nghiêm Khiếu ngửa đầu, nước lạnh từ khoang miệng chảy qua yết hầu rồi trượt thẳng xuống bụng.
Cảm giác thiêu đốt kia vơi đi mấy phần, nhưng còn lâu mới đủ để tắt ngúm.
Dường như chỉ cần ở cùng một chỗ với Chiêu Phàm thì kiểu gì anh cũng bình tĩnh không nổi. Có yêu thích, có rung động, có cả sự xúc động mà hai mươi năm trong đời chưa từng cảm nhận.
Chiêu Phàm là trai thẳng, bẻ cong trai thẳng rất khó, bẻ cong trai thẳng như cột điện thì càng khó như lên trời.
Anh không muốn cứ vậy làm thử.
Vì thành công thì sẽ rất vui, nhưng nếu thất bại thì sẽ như rơi xuống vực sâu luôn.
Huống chi bây giờ chỉ mới gặp mặt Chiêu Phàm mấy lần, chưa hiểu được gì.
"Nhất kiến chung tình", chuyện này mơ hồ lắm, có thể là yêu suốt một đời, cũng có thể chỉ là nhất thời rung động.
Nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa, cảm giác xúc động muốn nổ cả lồng ngực này sẽ tự nhiên biến mất.
Xét cho cùng thì, bản thân chỉ là bị vẻ ngoài của Chiêu Phàm hấp dẫn, nông cạn khó chấp nhận luôn.
Không chắc.
Nếu giờ mà ra tay luôn, tỏ rõ tâm tình rồi quyết liệt theo đuổi, tới lúc thành rồi thì phát hiện thật ra mình không thích đến vậy, thì khó xử lắm.
Lở dở bản thân, cũng là sỉ nhục đối phương.
Không lâu trước đây, anh đã nghĩ khá kĩ lưỡng rồi. Khoảng thời gian này cứ an phận làm anh em với Chiêu Phàm thôi, đừng bày mớ tâm tư đó ra, nếu tương lai vẫn là không buông được thì tính cách khác cũng không muộn.
Tâm tư đã chắc ổn định mới có tâm tình cầm notebook tới phòng máy tính viết truyện.
Nhân vật chính của truyện mới đổi rồi, không còn là tổng tài bá đạo lãnh khốc nữa mà là mỹ nhân mặt tựa hoa đào.
Cho nên mới tạm gọi là "Chiến thần lính đặc chủng dung mạo tựa trăng hoa".
Cuối cùng thì không cần dùng Nghiêm Sách làm nguyên mẫu nữa, mà dùng Chiêu Phàm.
Chiêu Phàm tuy không phải quân nhân, càng không phải lính đặc chủng, nhưng sinh viên xuất sắc nổi tiếng của Cảnh viện, tương lai nhất định trở thành cảnh sát đặc nhiệm.
Trên thực tế, đặc cảnh và lính đặc chủng tuy không phải là cùng một nghề, nhưng tiểu thuyết cao hơn hiện thực, lấy Chiêu Phàm làm hình mẫu, nói không chừng càng thú vị hơn so với lấy Nghiêm Sách làm hình mẫu.
Ý chính đã chốt xong rồi, nhưng lại lòi ra sự cố.
Chiêu Phàm vậy mà lại là Jiba!
Bản thân bị Jiba làm phiền tới mức không có tâm trạng cập nhật chương mới nên mới chạy tới Học viện cảnh sát Lâm Giang tìm Thẩm Tầm, rồi từ vô tình gặp gỡ Chiêu Phàm tới nhất kiến chung tình, vừa gặp đã thương, thậm chí còn tạo nên nhân vật mới, sự nghiệp viết lách có khi sẽ lên được một tầm cao mới.
Rồi có khi về sau một tay ôm sự nghiệp một tay ôm tình yêu luôn.
Vậy mà, kẻ đầu sỏ Jiba không phải là ai khác mà chính là Chiêu Phàm.
Này gọi là gì?
Này gọi là số mệnh đã định, chỉ có thể là người đó, có duyên thì sẽ gặp!
Nhân duyên, con người, số mệnh đã định sẵn cả rồi.
Không nghe theo là chó.
./. Hết chương 10./.
Chiêu Ngươi Phiền