Chiều Hư
Chương 21: Động lòng
Trước khi đến, Kiều Lộc nghĩ, thời gian sẽ làm phai mờ mọi thứ, cô đã không còn cảm giác rung động với Giang Kỳ như lúc đầu nữa, hôm nay chỉ đến để giúp đỡ ủy viên văn nghệ, không có ý nghĩ gì khác.
Sau khi đến, trước khi bước vào khuôn viên Đại học Q, mọi thứ vẫn giống như trước, tâm lý của cô cực kỳ ổn định, có thể nói cô không hề có suy nghĩ xao nhãng nào!
Kết quả vào lúc này, Kiều Lộc: "..."
Đừng nghĩ lung tung nữa!
Trong khoảnh khắc lý trí sụp đổ, trái tim đã bình yên hai tháng trời lại một lần nữa rối bời khi chàng trai gọi tên cô, cô lại một lần nữa rối loạn vì anh.
Thời gian có lẽ thật sự sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng trái tim sẽ mãi mãi nhớ lấy cảm giác rung động ban đầu.
Một đời người, những chuyện khiến mình cảm thấy kinh ngạc không nhiều, đối với Kiều Lộc mà nói, sự kinh ngạc này có lẽ là duy nhất.
Mà Giang Kỳ, chính là sự duy nhất ấy.
Trong lòng Kiều Lộc thản nhiên chấp nhận mình vẫn rung động vì Giang Kỳ, ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh, cô mỉm cười rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Nói xong, cô cúi đầu nhìn tay Giang Kỳ vẫn còn đang nắm tay mình, cô chớp mắt nhìn Giang Kỳ.
Dường như Giang Kỳ cảm nhận được, anh nhanh chóng buông tay ra.
Chàng thiếu niên đứng trước ánh mặt trời, hơi nghiêng đầu, sau đó buông tay ra, bình tĩnh để ra sau lưng.
Kiều Lộc đối mặt với ánh mặt trời, ánh mặt trời khiến cô không thể mở mắt, cô đưa tay lên che mắt lại.
Lại nhìn thấy chàng trai đi về phía cô, vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, có lẽ do nắng thật sự rất nóng, tai của chàng trai hơi đỏ lên.
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi đang đợi cậu."
Nụ cười của Kiều Lộc cứng đờ, trái tim cô lỡ nhịp, sau khi đập mạnh hai lần, lại bình thường như cũ, bắt đầu liên tục tập mạnh.
Chẳng mấy chốc, cô đã nhận ra mình nghĩ nhiều rồi, với tích cách của Giang Kỳ, câu này chắc là ý trên mặt chữ... Đáng ghét quá! Ý trên mặt chữ cũng rất lạ!
Kiều Lộc đã cố gắng giả vờ, nhưng mà lúc này, kỹ năng diễn xuất của cô vẫn còn kém, chẳng mấy chốc đã đỏ mặt, hai tay luống cuống để sau lưng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Hả hả? Tìm, tìm tớ có việc gì thế?"
Cũng không dám nhìn vào mắt Giang Kỳ.
Chàng trai khẽ nhếch môi dưới, chẳng mấy chốc lại mím môi thành một đường thẳng, hỏi cô: "Cậu muốn đến phòng học đàn piano đúng không?"
Kiều Lộc phản ứng chậm, sau nửa phút, cô ngước mặt lên nhìn anh rồi gật đầu.
Giang Kỳ nói: "Tôi đưa cậu đi."
Kiều Lộc vẫn còn ngơ ngác, cô nghe vậy thì "Ờ ờ" hai tiếng rồi đi theo sau lưng Giang Kỳ.
Trước khi đi, Kiều Lộc nhớ đến người làm ruột gan cô rối bời, cô tức giận đạp chân trên bậc thang, sau đó vừa quay người lại, đã đối mặt với ánh mắt của Giang Kỳ.
Kiều Lộc: "..."
Đầu óc cô đơ ra, cô đứng tại chỗ giơ chân lên, cô cười nhưng trông còn xấu hơn khóc, miễn cưỡng giải thích: "Rèn luyện sức khỏe."
Dường như Giang Kỳ mỉm cười, lại giống như ảo giác của cô.
Sau khi nhìn cô, anh nói: "Đi thôi."
Kiều Lộc đuổi theo sau.
Hôm nay cô mang một đôi bốt đế dày ống cao, lúc đi bộ thì hơi nặng, chân Giang Kỳ thì dài, chẳng mấy chốc cô đã tụt lại phía sau, Kiều Lộc ngay lập tức chạy bước nhỏ, lại đi ngang hàng với anh.
Cô vừa đuổi theo nhịp bước của Giang Kỳ, vừa hỏi: "Để tớ đoán chút nhé, An Tĩnh có nói với tớ, lần này lớp các cậu phải chuẩn bị một khúc đàn piano, cậu ấy tìm người có khả năng học tập mạnh nhất đến học đàn piano."Kiều Lộc nhìn chàng trai, ánh mắt cong cong nói: "Thiên tài mà có khả năng học tập mạnh đó, không phải là bạn học Giang đấy chứ?"
Kiều Lộc không ngốc, có lúc phản ứng hơi chậm một chút, câu nói vừa nãy của Giang Kỳ dễ làm người ta hiểu lầm, hơn nữa bây giờ anh lại muốn đến lớp học đàn piano, không khó để Kiều Lộc nghĩ ra được nguyên nhân.
Cũng phải, khúc dương cầm trong đêm tiệc giao thừa, bỏ qua mọi thứ khác, gương mặt và phong thái của Giang Kỳ chiếm ưu thế, đến lúc đó ngay cả khi anh chỉ đánh một khúc Ngôi sao nhỏ, dưới sân khấu cũng sẽ có người reo hò vì anh.
Nhưng mà, lúc này Kiều Lộc vẫn còn căng thẳng, lúc nói chuyện, tay cô vẫn nắm chặt ống quần.
Cuối cùng, sau khi bị từ chối một lần, lại đối mặt với người ta thêm lần nữa, người ta vẫn thản nhiên như vậy, trong lòng Kiều Lộc có vui vẻ, nhưng lại có vẻ mất mát khó diễn đạt thành lời.
Sự thản nhiên của Giang Kỳ, có phải là để chứng minh, anh thật sự không có ấn tượng tốt về cô?
Đầu óc Kiều Lộc hơi loạn, lúc này, Giang Kỳ quay lại nhìn cô, trả lời câu hỏi của cô: "Là tôi."
Kiều Lộc không cao bằng Giang Kỳ, lúc nói chuyện thì phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy anh, nhìn từ góc này, cho dù người ta có cúi đầu xuống, cũng không phải là góc đẹp.
Nhưng Giang Kỳ không giống vậy.
Kiều Lộc phát hiện ra, góc nào của Giang Kỳ cũng rất đẹp.
Da anh rất trắng, là kiểu trắng lạnh, bây giờ cô cách anh rất gần, ít nhất là từ khi họ quen nhau đến giờ, là khoảng cách cô gần anh nhất.
Da anh rất đẹp, đẹp đến nỗi làn da thỉnh thoảng nổi vài cục mụn như cô cũng phải ghen tị.Cô còn có thể nhìn thấy hàng mi của anh, dài, nhưng cũng không xoăn lắm, hơi rũ xuống, như thể thêm đường kẻ mắt cho cặp mắt đào hoa kia. Mí mắt của anh rất mảnh, lúc anh ngước mắt lên, mí mắt trông không rõ lắm, khóe mắt rất hẹp, sau đó đi dần đến đuôi mắt sẽ càng nhìn rõ được nếp gấp mí mắt, khoảng cách rất gần, Kiều Lộc cũng ngạc nhiên khi phát hiện có một nốt ruồi nhỏ màu rất nhạt ẩn trong đuôi mắt trái của Giang Kỳ, lúc Giang Kỳ cúi đầu nhìn cô, cô có thể nhìn thấy, những lúc bình thường, nốt ruồi nhỏ kia đều bị giấu đi.
Kiều Lộc giống như là vừa phát hiện ra bí mật nhỏ, trong chốc lát, đôi mắt hạnh đen nhánh trở nên lấp lánh. Vừa rồi chút cảm xúc mất mát còn ngổn ngang, một giây sau đã bị bí mật này đánh bay mất.
Vì ánh mắt cô quá sáng, vừa sáng ngời vừa nóng bỏng, Giang Kỳ như thể bị nóng lây, đôi mắt lúc nào cũng trầm lắng như giếng cổ của anh bỗng lóe lên...
Anh không nhìn cô nữa.
Gió nhè nhẹ thổi, hàng liễu dưới lầu được gió thổi, nhẹ nhàng đung đưa, mỗi một giây, dường như cơn gió này cũng thổi vào tim Giang Kỳ, làm anh rối loạn.
Kiều Lộc đang đi bên cạnh Giang Kỳ, trong lòng cô đang vui vì phát hiện ra "bí mật nhỏ" của Giang Kỳ, không để ý đến, cô không cần chạy bước nhỏ theo Giang Kỳ nữa.
Chàng trai bước chậm lại, thỉnh thoảng sẽ hơi dừng lại đợi cô.
Chẳng qua là, Kiều Lộc bây giờ, cũng không phát hiện ra.
Mà đây sao lại là bí mật nhỏ của Giang Kỳ được chứ.
Ủy viên văn nghệ tên là An Tĩnh, nhưng tính cách của cô hoàn toàn không liên quan đến cái tên kia.
An Tĩnh rất hoạt bát, là một cô gái vô cùng biết xã giao, nếu không cậu ấy cũng không dám tự tin đến nhờ Kiều Lộc giúp đỡ, Kiều Lộc thừa nhận, cũng là do An Tĩnh đã hết lòng khen ngợi Kiều Lộc, không ai lại đi từ chối một cô gái nói chuyện dễ nghe cả.
Trong phòng học đàn piano, ngoài trừ An Tĩnh ra, còn có hai bạn ngành khác, lúc Kiều Lộc và Giang Kỳ đến, một bạn nam trong số đó đang chơi khúcÁnh trăng.
Chờ hai người đàn xong, An Tĩnh vội vàng kéo Kiều Lộc, muốn để Kiều Lộc chơi trước một bản.
"Tiều Kiều Tiểu Kiều, tớ mới vừa search Baidu, bản nhạc vừa rồi còn có cách đàn khó hơn nữa, cậu biểu diễn cho bọn tớ xem chút đi, muốn xem huhuhu." An Tĩnh không hiểu rõ về piano, đều dựa vào Baidu, vừa rồi cậu ấy thấy chàng trai kia chơi rất hay, bị đả kích, muốn để Kiều Lộc chơi một lần, nếu có bản nhạc nào khó hơn, bọn họ sẽ lấy để thi! Dù sao hạng nhất này là do bọn họ quyết định!
Kiều Lộc hơi ngạc nhiên, "Cậu nói bài 'Ánh trăng' vừa rồi sao?"
An Tĩnh gật đầu.
Kiều Lộc cười nói: "Đương nhiên là được. Cậu ấy vừa chơi chương đầu tiên, đàn rất tốt."
Kiều Lộc cũng không tiếc lời khen ngợi những người xuất sắc, cậu bạn vừa rồi ít nhất cũng đạt được cấp sáu.
Giang Kỳ vẫn luôn im lặng, bây giờ nói: "Bài này tổng cộng mấy chương?"
An Tĩnh giơ tay lên, "Cái này tớ biết, ba chương! Hình như chương ba khó lắm!"
Đôi môi đang mím chặt của Giang Kỳ giãn ra, nhìn Kiều Lộc.
Có lẽ là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Kiều Lộc lại hiểu ý của Giang Kỳ, cô hỏi, "Cậu muốn chơi chương thứ ba?"
Giang Kỳ gật đầu.
Kiều Lộc dừng lại, cô nói được, sau đó tìm nhạc phổ, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu chơi đàn.
Thế là, mấy phút sau, rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ mặt Giang Kỳ hơi mất kiểm soát.
Giai điệu hùng dũng tràn ngập cả tòa nhà nghệ thuật, ngay cả hai cậu bạn vừa mới rời đi cũng dừng bước, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Chương thứ ba của khúc Ánh trăng là khúc nhạc vượt qua cấp mười, Kiều Lộc chơi cũng không dễ dàng, nhưng cũng xem như đã hoàn thành tốt.
Sau khi đàn xong, cô mỉm cười hỏi Giang Kỳ, "Cậu muốn chơi khúc này à? Nếu cậu muốn, tớ thật sự cũng có thể dạy."
Giang Kỳ: "..."
Hiếm khi, Kiều Lộc nhìn thấy vẻ mất kiểm soát trên gương mặt Giang Kỳ, anh quay mặt đi, nắm tay lại rồi đưa lên trước miệng, họ nhẹ một tiếng, anh quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ nghe thử thôi." Dừng lại một chút, anh nhìn cô, nói: "Cậu rất giỏi."
An Tĩnh ở bên cạnh đỡ tay lên trán! Sao Giang Kỳ khen người ta mà lại chán vậy chứ!
Một giây sau, An Tĩnh nắm tay Kiều Lộc, nâng bàn tay trắng trẻo của Kiều Lộc trong lòng bàn tay mình, cô nói: "Đại ca! Cái này rất giỏi sao? Trâu bò thật!! Tiểu Kiều cậu giỏi quá!"
Sau đó là màn biểu diễn nịnh nọt của An Tĩnh.
Phải nói là, cảnh tượng thế này khiến Giang Kỳ không khỏi ngưỡng mộ.
Nhưng anh phát hiện, chiêu này rất hiệu quả với Kiều Lộc.
Kiều Lộc cười rất vui, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng cô đang rất tốt.
An Tĩnh khen xong, thì bắt đầu thảo luận với Kiều Lộc về bài hát biểu diễn lần này, vì lần biểu diễn này, An Tĩnh còn đặc biệt nghe qua rất nhiều khúc đàn piano, chọn tới chọn lui, cô chọn bản Kikujiro có giai điệu nhẹ nhàng, ít nhất là chính cô cũng không cảm thấy rất khó.
Kết quả Kiều Lộc đã không thương tiếc, nói với cô bài này không thích hợp cho người mới học.
An Tĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định, bảo Kiều Lộc đàn cho bọn họ nghe một lần.
Kiều Lộc đàn cho bọn họ một lần.
Sau khi thật sự nhìn thấy, người ngoài nghề như An Tĩnh vẫn cảm thấy khúc nhạc này có thể học được.
Cô quyết định, "Vậy thì bài này đi! Quan trọng nhất là bầu không khí trong buổi biểu diễn, mọi người không phải đến để xem một buổi hòa nhạc, mà đến để tận hưởng bầu không khí, kích thích tâm trạng của mọi người mới quan trọng nhất." Sau đó, cô quay đầu lại hỏi Giang Kỳ, "Giang Kỳ cậu thấy thế nào?"
Kiều Lộc thấy Giang Kỳ như vậy, cô nhịn cười.
Cô phát hiện, có vẻ cô lại đến gần Giang Kỳ hơn một chút.
"Ý kiến của tôi quan trọng sao?" Giang Kỳ hỏi.
An Tĩnh mỉm cười: "Không quan trọng. Ai bảo lúc đó cậu nói mình có thể học được, phải thử một chút chứ. Nếu đã lên con thuyền này rồi, cậu đừng nghĩ đến việc đi xuống."
Giang Kỳ: "..."
Sau một khoảng thời gian im lặng trong phòng học, Giang Kỳ nói với Kiều Lộc: "Tôi học."
"Tiểu Kiều Tiểu Kiều cậu đàn lại một lần nữa đi, nghe hay quá huhuhu, quả nhiên là ca khúc tớ chọn." An Tĩnh vô cùng hứng thú.
Kiều Lộc cũng không có vấn đề gì, cô nói được, sau đó bắt đầu chơi lại.
Chẳng qua là trước khi bắt đầu, Giang Kỳ hỏi có thể quay video lại không, để tiện cho anh học tập theo.
Trái tim Kiều Lộc đập mạnh, cô nói được.
Lần này, Kiều Lộc đàn có tâm hơn, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp.
Lúc này đã vào đông, mùa đông ở thành phố Bắc rất lạnh, nhưng hôm nay vẫn ổn, có nắng, Kiều Lộc chỉ mặc một chiếc áo len màu gạo rộng thùng thình, phối với chiếc váy kẻ caro màu đỏ rượu vừa tới đầu gối, đi kèm với một đôi giày ống cao, mái tóc dài xõa xuống, nhìn rất đáng yêu.
Kiều Lộc rất sợ lạnh, nhưng lúc Kiều Lộc còn là sinh viên, hầu như đều muốn xinh đẹp hơn là ấm áp, cho dù có chết cóng, cô cũng không bao giờ để mình mặc như chim cánh cụt.
Cũng may là trong phòng học có lò sưởi, nếu không Kiều Lộc cho là cô nhất định sẽ bị đông cứng khi chơi đàn.
Khúc nhạc hoàn hảo kết thúc, có Giang Kỳ quay lại, từ đầu đến cuối Kiều Lộc đều chú ý đến dáng vẻ và quản lý biểu cảm của mình.
An Tĩnh nghe xong đoạn nhạc này thì đi, cô muốn đi xem hai nhóm còn lại chuẩn bị thế nào.
An Tĩnh vừa rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Kiều Lộc và Giang Kỳ.
Bậc thầy xã giao không có ở đây, nỗi sợ hãi xã hội có chọn lọc của Kiều Lộc bắt đầu phát tác, cô thận trọng ngồi trước đàn piano, căng thẳng đến nỗi không biết để tay chân ở đâu.
Ngay lúc này, cô nghe thấy Giang Kỳ hỏi cô: "Video vừa nãy, cần gửi cho cậu một bản không?"
Kiều Lộc đang cúi đầu nhìn chằm chằm phím đàn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy Giang Kỳ không biết lúc nào đã đứng bên cạnh mình, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Kiều Lộc có thể ngửi được mùi hương xà phòng trên người anh.
Cô nhẹ nhàng nói: "Hả?"
Giang Kỳ xoay màn hình điện thoại về phía cô, "Video, cần gửi cho cậu không?"
Kiều Lộc ờ ờ hai tiếng, vốn dĩ cô định nói không cần, nhưng ngay lập tức, cô nghĩ ra một vấn đề quan trọng!
Giang Kỳ sẽ làm thế nào để gửi video cho cô? Chẳng lẽ còn phải kết nối Bluetooth để gửi?
Chắc chắn không phải!
Vậy đây có phải là một hình thức trá hình để kết bạn WeChat với cô không?!!
Ý nghĩ này khiến Kiều Lộc rất tự tin.
Cô cảm thấy với tính cách của Giang Kỳ, có thể thật sự chỉ là hỏi cô có cần video không.
Nhưng mà cơ hội ở ngay trước mắt, cũng không phải kẻ ngốc!
Kiều Lộc lập tức lấy điện thoại của mình ra, "Cần." Nói xong, cô lại dò hỏi: "Gửi thế nào?"
Kiều Lộc hỏi xong thì bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay cũng đổ mồi hôi.
Chẳng mấy chốc cô lại nghe Giang Kỳ nói: "Gửi qua WeChat được không?"
Kiều Lộc gật đầu như gà con mổ thóc, "Được được!"
Giang Kỳ cúi đầu tìm WeChat của mình, ở góc mà Kiều Lộc không nhìn thấy, khóe mắt anh cong lên.
Lần này, cuối cùng Kiều Lộc cũng có được WeChat của Giang Kỳ rồi.
Để tránh cho cả hai đều lúng túng, Kiều Lộc khôn ngoan không nhắc lại chuyện lúc trước Giang Kỳ từ chối cô, Giang Kỳ cũng không nói, bọn họ vô tình vô cùng ăn ý.
Sau đó, là thời gian dạy học của Kiều Lộc, trước khi bắt đầu dạy, cô muốn kiểm tra trình độ của Giang Kỳ.
Kết quả Giang Kỳ thẳng thắn nói với cô, "Tôi không biết."
Cô giáo Kiều Lộc: "?"
Cô giáo Kiều Lộc mỉm cười, "Bạn học này, cậu có biết là cô Kiều Lộc rất không thích thái độ này của cậu khôn?"
Bạn học Tiểu Giang hơi ngạc nhiên.
Cô giáo Kiều Lộc cười hì hì, "Cậu không biết thì cũng quá cây ngay không sợ chết đứng rồi! Cậu có biết là với gương mặt lạnh lùng này của cậu, dáng vẻ lúc nói không biết, giống hệt với những đứa học sinh nghịch ngợm trong lớp không?"
Bạn học Tiểu Giang ngơ ngác.
Cô giáo Kiều Lộc cười vui vẻ hơn.
Hóa ra, Giang Kỳ còn có dáng vẻ thế này.
Cuối cùng, bạn học Tiểu Giang khiêm tốn nhờ chỉ dạy, "Sau này, phiền cô Kiều Lộc chỉ dạy."
Kiều Lộc chỉ đùa, tự xưng mình là cô giáo Kiều Lộc, không ngờ là Giang Kỳ cũng gọi cô như vậy, hơn nữa bốn chữ bình thường này, nói ra từ miệng Giang Kỳ, đều cảm thấy rất khác.
Rất kỳ lạ.
Ngày hôm đó, Kiều Lộc dạy Giang Kỳ nhận biết cầm phổ.
Kiều Lộc tưởng là Giang Kỳ nói không có thiên phú đều là khiêm tốn, dù sao với trình độ học giỏi như Giang Kỳ, chắc chắn là học gì cũng nhanh.
Nhưng mà, sự thật chính là, Giang Kỳ không có chút thiên phú nào trong âm nhạc.
Dạy nhiều ngày liên tiếp, Giang Kỳ thậm chí còn không thể chơi được cả đoạn đầu tiên một cách mượt mà, miễn cưỡng đủ điều kiều.
Nhưng mà cũng vì Giang Kỳ học chậm, thời gian hai người gặp mặt hay trò chuyện trên WeChat cũng nhiều hơn.
Giang Kỳ vẫn kiệm lời như vậy, đa số là Kiều Lộc nói nhiều hơn.
Từ đầu đến cuối, Kiều Lộc cũng không nhắc đến chuyện Giang Kỳ từ chối mình, Giang Kỳ còn nói cảm ơn cô --
Giang Kỳ: Cảm ơn cậu.
Kiều Lộc: ? Hả? Sao bỗng nhiên lại đến bước cảm ơn rồi? Tớ đã bỏ lỡ chuyện gì rồi à?
Được một lúc, anh mới trả lời: Cậu không bỏ lỡ chuyện gì. Hôm đó chuyện cậu nhờ Lý Tư giúp tôi giải vây, tôi vẫn chưa nói cảm ơn cậu.
Giang Kỳ: Cảm ơn cậu, Kiều Lộc.
Kiều Lộc: Đừng khách sáo nữa!
Nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, bỗng nhiên Kiều Lộc muốn hỏi: Giang Kỳ, bây giờ chúng ta là bạn bè sao?
Bọn họ đã rất thân, đây là cảnh tượng mà Kiều Lộc chưa bao giờ nghĩ đến sau khi bị từ chối.
Cô tưởng rằng, hai người sẽ không có thêm câu chuyện nào nữa, lại không ngờ là sẽ có một ngày, Giang Kỳ trả lời tin nhắn của cô trong vài giây, thỉnh thoảng còn lấy trộm meme của cô gửi lại cho cô.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như bạn bè nhưng lại không giống bạn bè...
Lần này, anh không do dự nữa, trả lời ngay lập tức: Phải.
Một chữ "Phải", làm tâm trạng Kiều Lộc vô cùng phức tạp.
Cô vui, nhưng cũng không vui.
Cô luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ bây giờ, hình như hơi kỳ lại, không giống bạn bè, cũng không giống người yêu...
Nhưng Giang Kỳ lại khẳng định hai người họ là bạn bè...
Kiều Lộc nổi giận một lúc nhưng sau đó nhanh chóng phấn chấn lại, đã là bạn bè, thì bước tiếp theo sẽ là người yêu!
Chiến thôi!!!
Đúng thế, Kiều Lộc vẫn thích Giang Kỳ, vẫn muốn ở bên anh.
Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là, dạy Giang Kỳ học đàn.
Vì để Giang Kỳ học nhanh hơn, Kiều Lộc nghĩ cả một buổi tối mới ra ý tưởng mới!
Trước đêm tiệc Nguyên đán một tuần, Giang Kỳ cuối cùng cũng có thể chơi đượcKikujiro rồi, chỉ là với trình độ này, không có khả năng hoàn thành tốt vào đêm giao thừa, chứ đừng nói đến giải thưởng lớn mà An Tĩnh mong đợi.
Trình độ chơi đàn piano này của Giang Kỳ, thật sự là giá trị nhan sắc cũng không cứu nổi.
Ngày hôm đó, Giang Kỳ đến phòng tập đàn như đã hẹn, lúc anh gần đến cửa phòng tập đàn, lại bị chặn lại.
Hôm nay Kiều Lộc mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, bên dưới là một chiếc váy caro cùng màu và một đôi bốt. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Giang Kỳ đã thấy Kiều Lộc mặc rất nhiều váy caro không giống nhau, mỗi ngày Kiều Lộc lại mặc một bộ khác.
Giang Kỳ cũng nghĩ đến những nét chữ đầy màu sắc của cô trong sổ ghi chép, không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Hôm nay Kiều Lộc còn buộc đuôi ngựa, đường nét xinh xắn trên khuôn mặt đều hiện lên.
Cô chặn đường Giang Kỳ, xòe bàn tay trước mặt anh, trên tay còn có đồ bịt mắt lòe loẹt.
Giang Kỳ nhìn cô.
Kiều Lộc cười rất tươi, "Đeo lên đi, có bất ngờ cho cậu đấy."
Giang Kỳ nhìn cô, rồi lại nhìn đồ bịt mắt có vẽ đôi mắt anime rất to, im lặng nhếch môi.
Kiều Lộc lại giơ tay lên, "Nhanh lên nhanh lên! Mỏi tay lắm rồi."
Giang Kỳ: "..."
Cuối cùng Giang Kỳ vẫn đeo chiếc bịt mắt không hợp thẩm mỹ kia lên.
Lúc này, Kiều Lộc chạm tay áo lên mu bàn tay anh, "Bám vào tớ, coi chừng ngã đấy."
Giang Kỳ nắm chặt tay, lúc Kiều Lộc giục anh nhanh lên, đầu ngón tay Giang Kỳ run lên, nắm lấy tay áo cô.
Lúc này Kiều Lộc không có ý nghĩ gì khác, cô chỉ muốn cho Giang Kỳ thấy thành quả lao động của cô mấy ngày qua.
Cô đưa Giang Kỳ đến trước đàn piano, Kiều Lộc buông tay ra, vừa chỉ dẫn Giang Kỳ, vừa đè lên vai anh, để anh ngồi xuống.
Sau đó, cô nói: "Được rồi, bỏ đồ bịt mắt xuống đi."
Giang Kỳ tháo đồ bịt mắt ra.
Khoảnh khắc đó, Giang Kỳ nhìn thấy Kiều Lộc làm động tác trình diễn, "Ten tèn! Ngạc nhiên không, bất ngờ không! Tớ mất hai ngày để làm đấy, thế nào, có phải người làm thầy như tớ rất đạt yêu cầu không!"
Đầu tiên, Giang Kỳ nhìn cô, sau đó mới nhìn đàn piano.
Anh nhìn thấy phím đàn piano đã được đánh dấu bằng số và các ký hiệu đơn giản, mà bản nhạc trước mặt cũng được vẽ lại, trên đó vẽ bằng đủ loại màu sắc, có các ký hiệu giống như trên phím đàn. Bên cạnh những ký hiệu đó, còn có thêm những hình minh họa vui nhộn, hình minh họa cầm bảng cổ vũ, trên đó có viết --
Bạn học Tiểu Giang cố gắng lên!
Chỗ này là trọng âm, đừng nhớ nhầm nhé!
Chúc mừng bạn học Tiểu Giang, cậu đã thành công hoàn thành được một nửa rồi! Tiếp tục cố gắng!
Thắng lợi ở ngay phía trước, xông lên!
Chúc mừng cậu, cậu đã đánh bại được 99.99% tuyển thủ cả nước, thuận lợi hoàn thành ca khúc xuất sắc này! Bạn học Tiểu Giang rất giỏi!
Ngay lập tức, bản nhạc trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều.
Giang Kỳ ngẩn người.
Kiều Lộc vui vẻ nói: "Mau thử đi, có phải là đơn giản hơn nhiều không!"
Nói xong, Kiều Lộc ngồi bên cạnh anh, cười rất tươi, "Hay là tớ chơi cùng cậu, tớ chỉ cậu nhé."
Lần đầu tiên Giang Kỳ phản ứng chậm, "Được."
Lúc Kiều Lộc dạy Giang Kỳ chơi đàn, cô thường hướng dẫn anh bằng bốn ngón, lần này cũng vậy, chỉ là cô muốn thử xem phương pháp này có hiệu quả với Giang Kỳ không, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ quay đầu lại nhìn Giang Kỳ.
Lại không ngờ rằng, Giang Kỳ cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt chàng trai vô cùng nóng bỏng.
Đó là thứ mà Kiều Lộc chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt anh.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nhưng Kiều Lộc lại bị ánh mắt kia của Giang Kỳ làm mất tập trung, đàn sai một nhịp.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, dường như bên tai cô nghe thấy tiếng cười rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến nỗi hòa vào tiếng đàn.
Tai Kiều Lộc đỏ lên, cô cúi đầu chơi đàn, không dám nhìn lung tung nữa.
Cô cũng không biết, sự chú ý của chàng trai bên cạnh không hề nằm trên đàn piano.
Lò sưởi bên trong phòng làm người ta nóng đến khó chịu, Kiều Lộc mở cửa sổ ra.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi bay chiếc rèm cửa màu trắng, giống như phần nhạc đệm của một bản nhạc nhẹ nhàng.
Giang Kỳ ngắm nhìn người bên cạnh rất lâu.
Âm thanh của tiếng đàn vào khoảnh khắc này, dường như êm tai hơn bao giờ hết.
Người con gái trong khoảnh khắc này, dường như cũng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Mà chàng trai của lúc này cũng đã nhận thức rất rõ, bản thân mình rung động với người bên cạnh rồi.
Anh thích cô...
Khúc nhạc kết thúc, Kiều Lộc hắng giọng, gương mặt đỏ ửng, hỏi anh, "Thế nào, có phải đơn giản hơn nhiều không?"
Anh thì biết quái gì!
Cũng không nghiêm túc đàn, vẫn luôn... Nhìn cô...
Giang Kỳ nhìn cô, đôi mắt đào hoa đa tình kia phát huy tối đa giá trị vốn có.
Anh khẽ cười, gật đầu, "Ừ, đơn giản hơn nhiều."
"Cảm ơn." Anh nói.
Kiều Lộc muốn la lên cứu mạng!
Cô cảm thấy tiếng tim mình đập rất lớn, mặt cũng nóng lên!
Không hề chịu thua kém huhuhu.
Cô giả vờ bình tĩnh, lấy tay quạt quạt, nói: "Hình như hơi nóng, lò sưởi ở trường bọn cậu tốt thật."
Cứu với! Cô đang nói gì vậy!!
Giang Kỳ vẫn nói: "Ừ, quả thật rất nóng. Trường học rất có trách nhiệm trong chuyện này."
Mặt Kiều Lộc càng nóng hơn, vì cô nghe thấy Giang Kỳ đang cười, anh đang cười cô, đáng ghét quá!
Kiều Lộc thầm mắng sao mình không chịu thua kém, rõ ràng cô không phải là kiểu sẽ được thả thính đến nỗi tim đập loạn nhịp, không phải kiểu được thả thính thì đỏ mặt, cô là ai, cô là Kiều Lộc đó! Làm gì có anh chàng đẹp trai nào mà cô chưa từng gặp? Gió to sóng lớn nào mà cô chưa từng trải? Sao đột nhiên lại ngây thơ như học sinh tiểu học vậy!
Những lúc thế này, Kiều Lộc tự động bỏ qua, mặc dù số người theo đuổi cô không ít, nhưng đến bây giờ chưa từng có ai làm cô động lòng, đến giờ cô vẫn còn độc thân.
Lúc này, cô lại nghe thấy người bên cạnh nói, "Cảm ơn cậu, Kiều Lộc."
Giọng Kiều Lộc như tiếng muỗi vậy, "Không, không sao. Không cần khách sáo, đây là tớ nên làm."
Nói xong, Kiều Lộc hận rằng mình không cắn lưỡi tự tử.
Cô nói linh tinh gì vậy.
Giang Kỳ ở bên cạnh đang cười, anh nói, "Để tôi thử lại lần nữa?"
Kiều Lộc đồng ý, sau đó lập tức đứng dậy đi mở cửa sổ.
Giang Kỳ không nhìn cô nữa, anh nghiêm túc chơi đàn.
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, Giang Kỳ đàn rất nghiêm túc.
Mà lần này, tiếng đàn dường như không giống như những lần trước anh đàn.
Ngay lập tức, Giang Kỳ như thể đang ở trên mảnh đất cằn cỗi, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu.
Kèm theo tiếng nhạc, bầu trời xuất hiện mây đen, chỉ như thế, mảnh đất cằn cỗi này, chào đón cơn mưa đầu tiên, sau khi tạnh mưa, chồi non mọc lên, sau đó ngay lập tức, mảnh đất vốn dĩ đang cằn cỗi, lại trở thành mảnh đất xanh tốt, hoa đua nhau nở rộ.
Từ trước đến giờ, mùa hè của Giang Kỳ là ánh nắng chói chang, là mảnh đất bị mặt trời gay gắt nướng cháy, khiến mỗi lần ra khỏi nhà đều phải hỏi một lần, mùa hè bao giờ mới kết thúc.
Còn bây giờ, mùa hè của Giang Kỳ là màu hồng của quyển sổ ghi chép, là nét bút đủ loại màu sắc, là màu váy kẻ caro, là ảnh minh họa chi chít trên nhạc phổ, là khúc nhạc --Kikujiro.
Tiếng nhạc kết thúc, nhưng dường như Giang Kỳ vẫn còn đang ở trong thế giới phủ đầy hoa tươi, đón cơn gió nhẹ ấm áp, sự rung động bắt đầu trong trái tim anh...
Từ sau ngày hôm đó, cảm giác đó của Kiều Lộc càng ngày càng mãnh liệt.
Cô luôn cảm thấy, Giang Kỳ dường như đã khác.
Ví dụ như, anh sẽ bước chậm là để chờ cô.
Ví dụ như, lúc cô nói muốn uống trà sữa, ngày hôm sau anh sẽ mang cho cô.
Lại ví dụ như, anh chủ động hỏi cô khi nào xuất bản sách, còn muốn cô ký tên.
Tất cả những chuyện này rất ảo, ảo đến mức khiến Kiều Lộc sinh ra một loại ảo giác.
Chẳng lẽ Giang Kỳ cũng thích cô?
Nhưng vì lúc trước từng bị từ chối, bây giờ Kiều Lộc rất cẩn thận, tạm thời không hỏi.
Vì thế, hai người cứ mập mờ như vậy.
Đêm tiệc Nguyên Đán hôm đó, Kiều Lộc đồng ý với các bạn lớp 8 là sẽ đến xem bọn họ biểu diễn.
Đêm hôm đó, Kiều Lộc thay rất nhiều quần áo, cuối cùng cô chọn một chiếc áo len trắng làm nền, phối với một chiếc váy dài họa tiết kẻ caro màu đỏ rượu vang.
Diệp Tử khuyên mãi, Kiều Lộc mới mặc thêm chiếc áo khoác ngắn màu trắng.
Ít nhất như vậy sẽ trông đáng yêu hơn một chút.
Cô cũng không biết tại sao lại trịnh trọng như vậy, dù sao cô cũng đã mặc rồi.
Hai người đến nơi, vị trí của lớp 8 ở chính giữa, lớp trưởng đã giữ chỗ cho Kiều Lộc và Diệp Tử, sau khi hai người ngồi xuống, bắt đầu tìm người.
Lớp trưởng cười hihi trêu, "Lý Tư đi chuẩn bị cho tiết mục, bọn họ biểu diễn thứ ba, Giang Kỳ bị An Tĩnh kéo đi thay áo đuôi én rồi, hai cậu đợi một chút là có thể thấy rồi, có lẽ không qua bên này được, tiết mục của bọn họ khá sớm."
Kiều Lộc bị trêu đến nỗi không biết nên nói gì, còn Diệp Tử thì không sao, cậu ấy và Lý Tư danh chính ngôn thuận.
Y như lớp trưởng nói, tiết mục của Lý Tư và Giang Kỳ đều ở phía trước.
Nhóm Lý Tư biểu diễn một điệu nhảy.
Chẳng qua là khi bọn họ xuất hiện trên sân khấu, mọi người phá lên cười.
Nhìn thấy một nhóm người mặc bộ "quần áo" sặc sỡ từ đầu đến chân, nếu gọi là quần áo thì cũng không đúng, chi bằng nói là vải, vì trên đó không có ống tay ống chân, mọi người không cần phải lộ mặt, mọi người cởi mở hơn bình thường, làm sân khấu trông hài hước hơn với bản nhạc "Vũ điệu của quỷ".
Để tạo bất ngờ, Lý Tư không để Diệp Tử đến xem tiết mục của mình, Diệp Tử chỉ biết là anh nhảy.
Kết quả, Diệp Tử suýt nữa thì cười chết.
Diệp Tử chỉ vào người mặc bộ đồ màu xanh da trời rồi nói, "Lý Tư."
Lớp trưởng, "Thế mà cũng nhận ra?" Anh còn chưa phân biệt được ai với ai!
Diệp Tử cười to, "Cả nhóm có mình Tiểu Lam ngơ ngơ thôi, đứng đó như một thằng ngốc, không biết theo nhịp nhạc, không phải anh ấy thì là ai?"
Diệp Tử nói như vậy, mọi người càng xem càng cảm thấy Lý Tư giống như quả dưa ngố vậy, nên là mọi người cười to hơn.
Sau khi nhóm Lý Tư biểu diễn xong, chẳng mấy chốc đã đến Giang Kỳ.
Giang Kỳ còn chưa lên sân khấu, Kiều Lộc đã đổ mồ hôi thay anh.
Đợi đến khi Giang Kỳ đứng trên sân khấu, cúi người chào, khoảnh khắc anh ngồi trước đàn piano, Kiều Lộc lại động lòng.
Bên trong hội trường không có gì ngoài tiếng la hét!
Giang Kỳ mặc chiếc áo đuôi én màu đen, không trang điểm, nhưng vẫn là trung tâm của sự chú ý.
Khí chất trên người anh có một không hai, lạnh lùng nhưng rất đẹp.
Kiều Lộc không nhịn được, cô lén nhìn người khác hét lên vì anh.
Đột nhiên, người trên sân khấu đột nhiên nhìn xuống.
Kiều Lộc đang hò hét, cô cứng đơ.
Cô nghi ngờ Giang Kỳ đang nhìn cô...
Màn biểu diễn của Giang Kỳ rất thành công, Kiều Lộc rất tự hào, vì đều là công lao của cô!
Đợi màn biểu diễn của Giang Kỳ kết thúc, Kiều Lộc nghe điện thoại đi ra ngoài.
Lúc Giang Kỳ đến, không nhìn thấy Kiều Lộc, anh nhíu mày.
Ngay lúc này, có người đến sau lưng anh, vỗ nhẹ lên vai anh.
Hội trường kiểu bậc thang, Giang Kỳ quay đầu lại, trước mắt chỉ có một bó hoa baby màu xanh.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy sau bó hoa baby màu xanh, có người ló đầu ra, chỉ để lộ đôi mắt, nháy mắt với anh.
Đôi mắt hạnh của Kiều Lộc cong lên, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, cô nói với anh: "Chúc mừng cậu, cậu đã đánh bại 100% tuyển thủ để hoàn thành khúc Kikujiro! Bạn học Tiểu Giang giỏi thật đấy!"
Trên sân khấu vẫn còn đang biểu diễn, vài người xung quanh đã chuyển ánh nhìn về phía họ.
Trong bóng tối, Giang Kỳ đứng ngược sáng, Kiều Lộc không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Bất ngờ, Kiều Lộc nghe thấy có người đang gọi cô.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy tiếng "Tách tách".
An Tĩnh cầm máy chụp ảnh, chụp cô và Giang Kỳ.
An Tĩnh vô cùng kích động, "Giang Kỳ, cậu cười đi, chụp ảnh kỷ niệm!"
Kiều Lộc nhìn Giang Kỳ.
Lại nghe thấy Giang Kỳ nói, "Hoa tặng tôi sao?"
Kiều Lộc mới nhận ra anh đang nói với cô, ngay lập tức đưa bó hoa cho anh.
Giang Kỳ ôm bó hoa baby màu xanh, bây giờ mới quay đầu lại nói với An Tĩnh: "Có thể chụp rồi."
Khung cảnh được chụp lại.
Chàng trai mặc áo đuôi én ôm bó hoa baby màu xanh, lúc ấn nút chụp, khóe miệng anh nhếch lên, quay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh.
Sau đó, Giang Kỳ cũng giữ một tấm ảnh.
Anh viết sau tấm ảnh: Em là bầu trời đầy sao của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần nhớ lại kết thúc, chương sau là đêm tân hôn ~~
Chiều Hư
Sau khi đến, trước khi bước vào khuôn viên Đại học Q, mọi thứ vẫn giống như trước, tâm lý của cô cực kỳ ổn định, có thể nói cô không hề có suy nghĩ xao nhãng nào!
Kết quả vào lúc này, Kiều Lộc: "..."
Đừng nghĩ lung tung nữa!
Trong khoảnh khắc lý trí sụp đổ, trái tim đã bình yên hai tháng trời lại một lần nữa rối bời khi chàng trai gọi tên cô, cô lại một lần nữa rối loạn vì anh.
Thời gian có lẽ thật sự sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng trái tim sẽ mãi mãi nhớ lấy cảm giác rung động ban đầu.
Một đời người, những chuyện khiến mình cảm thấy kinh ngạc không nhiều, đối với Kiều Lộc mà nói, sự kinh ngạc này có lẽ là duy nhất.
Mà Giang Kỳ, chính là sự duy nhất ấy.
Trong lòng Kiều Lộc thản nhiên chấp nhận mình vẫn rung động vì Giang Kỳ, ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh, cô mỉm cười rồi hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Nói xong, cô cúi đầu nhìn tay Giang Kỳ vẫn còn đang nắm tay mình, cô chớp mắt nhìn Giang Kỳ.
Dường như Giang Kỳ cảm nhận được, anh nhanh chóng buông tay ra.
Chàng thiếu niên đứng trước ánh mặt trời, hơi nghiêng đầu, sau đó buông tay ra, bình tĩnh để ra sau lưng.
Kiều Lộc đối mặt với ánh mặt trời, ánh mặt trời khiến cô không thể mở mắt, cô đưa tay lên che mắt lại.
Lại nhìn thấy chàng trai đi về phía cô, vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, có lẽ do nắng thật sự rất nóng, tai của chàng trai hơi đỏ lên.
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi đang đợi cậu."
Nụ cười của Kiều Lộc cứng đờ, trái tim cô lỡ nhịp, sau khi đập mạnh hai lần, lại bình thường như cũ, bắt đầu liên tục tập mạnh.
Chẳng mấy chốc, cô đã nhận ra mình nghĩ nhiều rồi, với tích cách của Giang Kỳ, câu này chắc là ý trên mặt chữ... Đáng ghét quá! Ý trên mặt chữ cũng rất lạ!
Kiều Lộc đã cố gắng giả vờ, nhưng mà lúc này, kỹ năng diễn xuất của cô vẫn còn kém, chẳng mấy chốc đã đỏ mặt, hai tay luống cuống để sau lưng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp, "Hả hả? Tìm, tìm tớ có việc gì thế?"
Cũng không dám nhìn vào mắt Giang Kỳ.
Chàng trai khẽ nhếch môi dưới, chẳng mấy chốc lại mím môi thành một đường thẳng, hỏi cô: "Cậu muốn đến phòng học đàn piano đúng không?"
Kiều Lộc phản ứng chậm, sau nửa phút, cô ngước mặt lên nhìn anh rồi gật đầu.
Giang Kỳ nói: "Tôi đưa cậu đi."
Kiều Lộc vẫn còn ngơ ngác, cô nghe vậy thì "Ờ ờ" hai tiếng rồi đi theo sau lưng Giang Kỳ.
Trước khi đi, Kiều Lộc nhớ đến người làm ruột gan cô rối bời, cô tức giận đạp chân trên bậc thang, sau đó vừa quay người lại, đã đối mặt với ánh mắt của Giang Kỳ.
Kiều Lộc: "..."
Đầu óc cô đơ ra, cô đứng tại chỗ giơ chân lên, cô cười nhưng trông còn xấu hơn khóc, miễn cưỡng giải thích: "Rèn luyện sức khỏe."
Dường như Giang Kỳ mỉm cười, lại giống như ảo giác của cô.
Sau khi nhìn cô, anh nói: "Đi thôi."
Kiều Lộc đuổi theo sau.
Hôm nay cô mang một đôi bốt đế dày ống cao, lúc đi bộ thì hơi nặng, chân Giang Kỳ thì dài, chẳng mấy chốc cô đã tụt lại phía sau, Kiều Lộc ngay lập tức chạy bước nhỏ, lại đi ngang hàng với anh.
Cô vừa đuổi theo nhịp bước của Giang Kỳ, vừa hỏi: "Để tớ đoán chút nhé, An Tĩnh có nói với tớ, lần này lớp các cậu phải chuẩn bị một khúc đàn piano, cậu ấy tìm người có khả năng học tập mạnh nhất đến học đàn piano."Kiều Lộc nhìn chàng trai, ánh mắt cong cong nói: "Thiên tài mà có khả năng học tập mạnh đó, không phải là bạn học Giang đấy chứ?"
Kiều Lộc không ngốc, có lúc phản ứng hơi chậm một chút, câu nói vừa nãy của Giang Kỳ dễ làm người ta hiểu lầm, hơn nữa bây giờ anh lại muốn đến lớp học đàn piano, không khó để Kiều Lộc nghĩ ra được nguyên nhân.
Cũng phải, khúc dương cầm trong đêm tiệc giao thừa, bỏ qua mọi thứ khác, gương mặt và phong thái của Giang Kỳ chiếm ưu thế, đến lúc đó ngay cả khi anh chỉ đánh một khúc Ngôi sao nhỏ, dưới sân khấu cũng sẽ có người reo hò vì anh.
Nhưng mà, lúc này Kiều Lộc vẫn còn căng thẳng, lúc nói chuyện, tay cô vẫn nắm chặt ống quần.
Cuối cùng, sau khi bị từ chối một lần, lại đối mặt với người ta thêm lần nữa, người ta vẫn thản nhiên như vậy, trong lòng Kiều Lộc có vui vẻ, nhưng lại có vẻ mất mát khó diễn đạt thành lời.
Sự thản nhiên của Giang Kỳ, có phải là để chứng minh, anh thật sự không có ấn tượng tốt về cô?
Đầu óc Kiều Lộc hơi loạn, lúc này, Giang Kỳ quay lại nhìn cô, trả lời câu hỏi của cô: "Là tôi."
Kiều Lộc không cao bằng Giang Kỳ, lúc nói chuyện thì phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy anh, nhìn từ góc này, cho dù người ta có cúi đầu xuống, cũng không phải là góc đẹp.
Nhưng Giang Kỳ không giống vậy.
Kiều Lộc phát hiện ra, góc nào của Giang Kỳ cũng rất đẹp.
Da anh rất trắng, là kiểu trắng lạnh, bây giờ cô cách anh rất gần, ít nhất là từ khi họ quen nhau đến giờ, là khoảng cách cô gần anh nhất.
Da anh rất đẹp, đẹp đến nỗi làn da thỉnh thoảng nổi vài cục mụn như cô cũng phải ghen tị.Cô còn có thể nhìn thấy hàng mi của anh, dài, nhưng cũng không xoăn lắm, hơi rũ xuống, như thể thêm đường kẻ mắt cho cặp mắt đào hoa kia. Mí mắt của anh rất mảnh, lúc anh ngước mắt lên, mí mắt trông không rõ lắm, khóe mắt rất hẹp, sau đó đi dần đến đuôi mắt sẽ càng nhìn rõ được nếp gấp mí mắt, khoảng cách rất gần, Kiều Lộc cũng ngạc nhiên khi phát hiện có một nốt ruồi nhỏ màu rất nhạt ẩn trong đuôi mắt trái của Giang Kỳ, lúc Giang Kỳ cúi đầu nhìn cô, cô có thể nhìn thấy, những lúc bình thường, nốt ruồi nhỏ kia đều bị giấu đi.
Kiều Lộc giống như là vừa phát hiện ra bí mật nhỏ, trong chốc lát, đôi mắt hạnh đen nhánh trở nên lấp lánh. Vừa rồi chút cảm xúc mất mát còn ngổn ngang, một giây sau đã bị bí mật này đánh bay mất.
Vì ánh mắt cô quá sáng, vừa sáng ngời vừa nóng bỏng, Giang Kỳ như thể bị nóng lây, đôi mắt lúc nào cũng trầm lắng như giếng cổ của anh bỗng lóe lên...
Anh không nhìn cô nữa.
Gió nhè nhẹ thổi, hàng liễu dưới lầu được gió thổi, nhẹ nhàng đung đưa, mỗi một giây, dường như cơn gió này cũng thổi vào tim Giang Kỳ, làm anh rối loạn.
Kiều Lộc đang đi bên cạnh Giang Kỳ, trong lòng cô đang vui vì phát hiện ra "bí mật nhỏ" của Giang Kỳ, không để ý đến, cô không cần chạy bước nhỏ theo Giang Kỳ nữa.
Chàng trai bước chậm lại, thỉnh thoảng sẽ hơi dừng lại đợi cô.
Chẳng qua là, Kiều Lộc bây giờ, cũng không phát hiện ra.
Mà đây sao lại là bí mật nhỏ của Giang Kỳ được chứ.
Ủy viên văn nghệ tên là An Tĩnh, nhưng tính cách của cô hoàn toàn không liên quan đến cái tên kia.
An Tĩnh rất hoạt bát, là một cô gái vô cùng biết xã giao, nếu không cậu ấy cũng không dám tự tin đến nhờ Kiều Lộc giúp đỡ, Kiều Lộc thừa nhận, cũng là do An Tĩnh đã hết lòng khen ngợi Kiều Lộc, không ai lại đi từ chối một cô gái nói chuyện dễ nghe cả.
Trong phòng học đàn piano, ngoài trừ An Tĩnh ra, còn có hai bạn ngành khác, lúc Kiều Lộc và Giang Kỳ đến, một bạn nam trong số đó đang chơi khúcÁnh trăng.
Chờ hai người đàn xong, An Tĩnh vội vàng kéo Kiều Lộc, muốn để Kiều Lộc chơi trước một bản.
"Tiều Kiều Tiểu Kiều, tớ mới vừa search Baidu, bản nhạc vừa rồi còn có cách đàn khó hơn nữa, cậu biểu diễn cho bọn tớ xem chút đi, muốn xem huhuhu." An Tĩnh không hiểu rõ về piano, đều dựa vào Baidu, vừa rồi cậu ấy thấy chàng trai kia chơi rất hay, bị đả kích, muốn để Kiều Lộc chơi một lần, nếu có bản nhạc nào khó hơn, bọn họ sẽ lấy để thi! Dù sao hạng nhất này là do bọn họ quyết định!
Kiều Lộc hơi ngạc nhiên, "Cậu nói bài 'Ánh trăng' vừa rồi sao?"
An Tĩnh gật đầu.
Kiều Lộc cười nói: "Đương nhiên là được. Cậu ấy vừa chơi chương đầu tiên, đàn rất tốt."
Kiều Lộc cũng không tiếc lời khen ngợi những người xuất sắc, cậu bạn vừa rồi ít nhất cũng đạt được cấp sáu.
Giang Kỳ vẫn luôn im lặng, bây giờ nói: "Bài này tổng cộng mấy chương?"
An Tĩnh giơ tay lên, "Cái này tớ biết, ba chương! Hình như chương ba khó lắm!"
Đôi môi đang mím chặt của Giang Kỳ giãn ra, nhìn Kiều Lộc.
Có lẽ là phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Kiều Lộc lại hiểu ý của Giang Kỳ, cô hỏi, "Cậu muốn chơi chương thứ ba?"
Giang Kỳ gật đầu.
Kiều Lộc dừng lại, cô nói được, sau đó tìm nhạc phổ, chuẩn bị một chút rồi bắt đầu chơi đàn.
Thế là, mấy phút sau, rõ ràng có thể nhìn thấy vẻ mặt Giang Kỳ hơi mất kiểm soát.
Giai điệu hùng dũng tràn ngập cả tòa nhà nghệ thuật, ngay cả hai cậu bạn vừa mới rời đi cũng dừng bước, trong lòng vô cùng kinh ngạc!
Chương thứ ba của khúc Ánh trăng là khúc nhạc vượt qua cấp mười, Kiều Lộc chơi cũng không dễ dàng, nhưng cũng xem như đã hoàn thành tốt.
Sau khi đàn xong, cô mỉm cười hỏi Giang Kỳ, "Cậu muốn chơi khúc này à? Nếu cậu muốn, tớ thật sự cũng có thể dạy."
Giang Kỳ: "..."
Hiếm khi, Kiều Lộc nhìn thấy vẻ mất kiểm soát trên gương mặt Giang Kỳ, anh quay mặt đi, nắm tay lại rồi đưa lên trước miệng, họ nhẹ một tiếng, anh quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Tôi chỉ nghe thử thôi." Dừng lại một chút, anh nhìn cô, nói: "Cậu rất giỏi."
An Tĩnh ở bên cạnh đỡ tay lên trán! Sao Giang Kỳ khen người ta mà lại chán vậy chứ!
Một giây sau, An Tĩnh nắm tay Kiều Lộc, nâng bàn tay trắng trẻo của Kiều Lộc trong lòng bàn tay mình, cô nói: "Đại ca! Cái này rất giỏi sao? Trâu bò thật!! Tiểu Kiều cậu giỏi quá!"
Sau đó là màn biểu diễn nịnh nọt của An Tĩnh.
Phải nói là, cảnh tượng thế này khiến Giang Kỳ không khỏi ngưỡng mộ.
Nhưng anh phát hiện, chiêu này rất hiệu quả với Kiều Lộc.
Kiều Lộc cười rất vui, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng cô đang rất tốt.
An Tĩnh khen xong, thì bắt đầu thảo luận với Kiều Lộc về bài hát biểu diễn lần này, vì lần biểu diễn này, An Tĩnh còn đặc biệt nghe qua rất nhiều khúc đàn piano, chọn tới chọn lui, cô chọn bản Kikujiro có giai điệu nhẹ nhàng, ít nhất là chính cô cũng không cảm thấy rất khó.
Kết quả Kiều Lộc đã không thương tiếc, nói với cô bài này không thích hợp cho người mới học.
An Tĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định, bảo Kiều Lộc đàn cho bọn họ nghe một lần.
Kiều Lộc đàn cho bọn họ một lần.
Sau khi thật sự nhìn thấy, người ngoài nghề như An Tĩnh vẫn cảm thấy khúc nhạc này có thể học được.
Cô quyết định, "Vậy thì bài này đi! Quan trọng nhất là bầu không khí trong buổi biểu diễn, mọi người không phải đến để xem một buổi hòa nhạc, mà đến để tận hưởng bầu không khí, kích thích tâm trạng của mọi người mới quan trọng nhất." Sau đó, cô quay đầu lại hỏi Giang Kỳ, "Giang Kỳ cậu thấy thế nào?"
Kiều Lộc thấy Giang Kỳ như vậy, cô nhịn cười.
Cô phát hiện, có vẻ cô lại đến gần Giang Kỳ hơn một chút.
"Ý kiến của tôi quan trọng sao?" Giang Kỳ hỏi.
An Tĩnh mỉm cười: "Không quan trọng. Ai bảo lúc đó cậu nói mình có thể học được, phải thử một chút chứ. Nếu đã lên con thuyền này rồi, cậu đừng nghĩ đến việc đi xuống."
Giang Kỳ: "..."
Sau một khoảng thời gian im lặng trong phòng học, Giang Kỳ nói với Kiều Lộc: "Tôi học."
"Tiểu Kiều Tiểu Kiều cậu đàn lại một lần nữa đi, nghe hay quá huhuhu, quả nhiên là ca khúc tớ chọn." An Tĩnh vô cùng hứng thú.
Kiều Lộc cũng không có vấn đề gì, cô nói được, sau đó bắt đầu chơi lại.
Chẳng qua là trước khi bắt đầu, Giang Kỳ hỏi có thể quay video lại không, để tiện cho anh học tập theo.
Trái tim Kiều Lộc đập mạnh, cô nói được.
Lần này, Kiều Lộc đàn có tâm hơn, ngay cả sống lưng cũng thẳng tắp.
Lúc này đã vào đông, mùa đông ở thành phố Bắc rất lạnh, nhưng hôm nay vẫn ổn, có nắng, Kiều Lộc chỉ mặc một chiếc áo len màu gạo rộng thùng thình, phối với chiếc váy kẻ caro màu đỏ rượu vừa tới đầu gối, đi kèm với một đôi giày ống cao, mái tóc dài xõa xuống, nhìn rất đáng yêu.
Kiều Lộc rất sợ lạnh, nhưng lúc Kiều Lộc còn là sinh viên, hầu như đều muốn xinh đẹp hơn là ấm áp, cho dù có chết cóng, cô cũng không bao giờ để mình mặc như chim cánh cụt.
Cũng may là trong phòng học có lò sưởi, nếu không Kiều Lộc cho là cô nhất định sẽ bị đông cứng khi chơi đàn.
Khúc nhạc hoàn hảo kết thúc, có Giang Kỳ quay lại, từ đầu đến cuối Kiều Lộc đều chú ý đến dáng vẻ và quản lý biểu cảm của mình.
An Tĩnh nghe xong đoạn nhạc này thì đi, cô muốn đi xem hai nhóm còn lại chuẩn bị thế nào.
An Tĩnh vừa rời đi, trong phòng học chỉ còn lại Kiều Lộc và Giang Kỳ.
Bậc thầy xã giao không có ở đây, nỗi sợ hãi xã hội có chọn lọc của Kiều Lộc bắt đầu phát tác, cô thận trọng ngồi trước đàn piano, căng thẳng đến nỗi không biết để tay chân ở đâu.
Ngay lúc này, cô nghe thấy Giang Kỳ hỏi cô: "Video vừa nãy, cần gửi cho cậu một bản không?"
Kiều Lộc đang cúi đầu nhìn chằm chằm phím đàn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy Giang Kỳ không biết lúc nào đã đứng bên cạnh mình, hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Kiều Lộc có thể ngửi được mùi hương xà phòng trên người anh.
Cô nhẹ nhàng nói: "Hả?"
Giang Kỳ xoay màn hình điện thoại về phía cô, "Video, cần gửi cho cậu không?"
Kiều Lộc ờ ờ hai tiếng, vốn dĩ cô định nói không cần, nhưng ngay lập tức, cô nghĩ ra một vấn đề quan trọng!
Giang Kỳ sẽ làm thế nào để gửi video cho cô? Chẳng lẽ còn phải kết nối Bluetooth để gửi?
Chắc chắn không phải!
Vậy đây có phải là một hình thức trá hình để kết bạn WeChat với cô không?!!
Ý nghĩ này khiến Kiều Lộc rất tự tin.
Cô cảm thấy với tính cách của Giang Kỳ, có thể thật sự chỉ là hỏi cô có cần video không.
Nhưng mà cơ hội ở ngay trước mắt, cũng không phải kẻ ngốc!
Kiều Lộc lập tức lấy điện thoại của mình ra, "Cần." Nói xong, cô lại dò hỏi: "Gửi thế nào?"
Kiều Lộc hỏi xong thì bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay cũng đổ mồi hôi.
Chẳng mấy chốc cô lại nghe Giang Kỳ nói: "Gửi qua WeChat được không?"
Kiều Lộc gật đầu như gà con mổ thóc, "Được được!"
Giang Kỳ cúi đầu tìm WeChat của mình, ở góc mà Kiều Lộc không nhìn thấy, khóe mắt anh cong lên.
Lần này, cuối cùng Kiều Lộc cũng có được WeChat của Giang Kỳ rồi.
Để tránh cho cả hai đều lúng túng, Kiều Lộc khôn ngoan không nhắc lại chuyện lúc trước Giang Kỳ từ chối cô, Giang Kỳ cũng không nói, bọn họ vô tình vô cùng ăn ý.
Sau đó, là thời gian dạy học của Kiều Lộc, trước khi bắt đầu dạy, cô muốn kiểm tra trình độ của Giang Kỳ.
Kết quả Giang Kỳ thẳng thắn nói với cô, "Tôi không biết."
Cô giáo Kiều Lộc: "?"
Cô giáo Kiều Lộc mỉm cười, "Bạn học này, cậu có biết là cô Kiều Lộc rất không thích thái độ này của cậu khôn?"
Bạn học Tiểu Giang hơi ngạc nhiên.
Cô giáo Kiều Lộc cười hì hì, "Cậu không biết thì cũng quá cây ngay không sợ chết đứng rồi! Cậu có biết là với gương mặt lạnh lùng này của cậu, dáng vẻ lúc nói không biết, giống hệt với những đứa học sinh nghịch ngợm trong lớp không?"
Bạn học Tiểu Giang ngơ ngác.
Cô giáo Kiều Lộc cười vui vẻ hơn.
Hóa ra, Giang Kỳ còn có dáng vẻ thế này.
Cuối cùng, bạn học Tiểu Giang khiêm tốn nhờ chỉ dạy, "Sau này, phiền cô Kiều Lộc chỉ dạy."
Kiều Lộc chỉ đùa, tự xưng mình là cô giáo Kiều Lộc, không ngờ là Giang Kỳ cũng gọi cô như vậy, hơn nữa bốn chữ bình thường này, nói ra từ miệng Giang Kỳ, đều cảm thấy rất khác.
Rất kỳ lạ.
Ngày hôm đó, Kiều Lộc dạy Giang Kỳ nhận biết cầm phổ.
Kiều Lộc tưởng là Giang Kỳ nói không có thiên phú đều là khiêm tốn, dù sao với trình độ học giỏi như Giang Kỳ, chắc chắn là học gì cũng nhanh.
Nhưng mà, sự thật chính là, Giang Kỳ không có chút thiên phú nào trong âm nhạc.
Dạy nhiều ngày liên tiếp, Giang Kỳ thậm chí còn không thể chơi được cả đoạn đầu tiên một cách mượt mà, miễn cưỡng đủ điều kiều.
Nhưng mà cũng vì Giang Kỳ học chậm, thời gian hai người gặp mặt hay trò chuyện trên WeChat cũng nhiều hơn.
Giang Kỳ vẫn kiệm lời như vậy, đa số là Kiều Lộc nói nhiều hơn.
Từ đầu đến cuối, Kiều Lộc cũng không nhắc đến chuyện Giang Kỳ từ chối mình, Giang Kỳ còn nói cảm ơn cô --
Giang Kỳ: Cảm ơn cậu.
Kiều Lộc: ? Hả? Sao bỗng nhiên lại đến bước cảm ơn rồi? Tớ đã bỏ lỡ chuyện gì rồi à?
Được một lúc, anh mới trả lời: Cậu không bỏ lỡ chuyện gì. Hôm đó chuyện cậu nhờ Lý Tư giúp tôi giải vây, tôi vẫn chưa nói cảm ơn cậu.
Giang Kỳ: Cảm ơn cậu, Kiều Lộc.
Kiều Lộc: Đừng khách sáo nữa!
Nhìn lịch sử trò chuyện của hai người, bỗng nhiên Kiều Lộc muốn hỏi: Giang Kỳ, bây giờ chúng ta là bạn bè sao?
Bọn họ đã rất thân, đây là cảnh tượng mà Kiều Lộc chưa bao giờ nghĩ đến sau khi bị từ chối.
Cô tưởng rằng, hai người sẽ không có thêm câu chuyện nào nữa, lại không ngờ là sẽ có một ngày, Giang Kỳ trả lời tin nhắn của cô trong vài giây, thỉnh thoảng còn lấy trộm meme của cô gửi lại cho cô.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, giống như bạn bè nhưng lại không giống bạn bè...
Lần này, anh không do dự nữa, trả lời ngay lập tức: Phải.
Một chữ "Phải", làm tâm trạng Kiều Lộc vô cùng phức tạp.
Cô vui, nhưng cũng không vui.
Cô luôn cảm thấy quan hệ của bọn họ bây giờ, hình như hơi kỳ lại, không giống bạn bè, cũng không giống người yêu...
Nhưng Giang Kỳ lại khẳng định hai người họ là bạn bè...
Kiều Lộc nổi giận một lúc nhưng sau đó nhanh chóng phấn chấn lại, đã là bạn bè, thì bước tiếp theo sẽ là người yêu!
Chiến thôi!!!
Đúng thế, Kiều Lộc vẫn thích Giang Kỳ, vẫn muốn ở bên anh.
Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là, dạy Giang Kỳ học đàn.
Vì để Giang Kỳ học nhanh hơn, Kiều Lộc nghĩ cả một buổi tối mới ra ý tưởng mới!
Trước đêm tiệc Nguyên đán một tuần, Giang Kỳ cuối cùng cũng có thể chơi đượcKikujiro rồi, chỉ là với trình độ này, không có khả năng hoàn thành tốt vào đêm giao thừa, chứ đừng nói đến giải thưởng lớn mà An Tĩnh mong đợi.
Trình độ chơi đàn piano này của Giang Kỳ, thật sự là giá trị nhan sắc cũng không cứu nổi.
Ngày hôm đó, Giang Kỳ đến phòng tập đàn như đã hẹn, lúc anh gần đến cửa phòng tập đàn, lại bị chặn lại.
Hôm nay Kiều Lộc mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt, bên dưới là một chiếc váy caro cùng màu và một đôi bốt. Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Giang Kỳ đã thấy Kiều Lộc mặc rất nhiều váy caro không giống nhau, mỗi ngày Kiều Lộc lại mặc một bộ khác.
Giang Kỳ cũng nghĩ đến những nét chữ đầy màu sắc của cô trong sổ ghi chép, không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Hôm nay Kiều Lộc còn buộc đuôi ngựa, đường nét xinh xắn trên khuôn mặt đều hiện lên.
Cô chặn đường Giang Kỳ, xòe bàn tay trước mặt anh, trên tay còn có đồ bịt mắt lòe loẹt.
Giang Kỳ nhìn cô.
Kiều Lộc cười rất tươi, "Đeo lên đi, có bất ngờ cho cậu đấy."
Giang Kỳ nhìn cô, rồi lại nhìn đồ bịt mắt có vẽ đôi mắt anime rất to, im lặng nhếch môi.
Kiều Lộc lại giơ tay lên, "Nhanh lên nhanh lên! Mỏi tay lắm rồi."
Giang Kỳ: "..."
Cuối cùng Giang Kỳ vẫn đeo chiếc bịt mắt không hợp thẩm mỹ kia lên.
Lúc này, Kiều Lộc chạm tay áo lên mu bàn tay anh, "Bám vào tớ, coi chừng ngã đấy."
Giang Kỳ nắm chặt tay, lúc Kiều Lộc giục anh nhanh lên, đầu ngón tay Giang Kỳ run lên, nắm lấy tay áo cô.
Lúc này Kiều Lộc không có ý nghĩ gì khác, cô chỉ muốn cho Giang Kỳ thấy thành quả lao động của cô mấy ngày qua.
Cô đưa Giang Kỳ đến trước đàn piano, Kiều Lộc buông tay ra, vừa chỉ dẫn Giang Kỳ, vừa đè lên vai anh, để anh ngồi xuống.
Sau đó, cô nói: "Được rồi, bỏ đồ bịt mắt xuống đi."
Giang Kỳ tháo đồ bịt mắt ra.
Khoảnh khắc đó, Giang Kỳ nhìn thấy Kiều Lộc làm động tác trình diễn, "Ten tèn! Ngạc nhiên không, bất ngờ không! Tớ mất hai ngày để làm đấy, thế nào, có phải người làm thầy như tớ rất đạt yêu cầu không!"
Đầu tiên, Giang Kỳ nhìn cô, sau đó mới nhìn đàn piano.
Anh nhìn thấy phím đàn piano đã được đánh dấu bằng số và các ký hiệu đơn giản, mà bản nhạc trước mặt cũng được vẽ lại, trên đó vẽ bằng đủ loại màu sắc, có các ký hiệu giống như trên phím đàn. Bên cạnh những ký hiệu đó, còn có thêm những hình minh họa vui nhộn, hình minh họa cầm bảng cổ vũ, trên đó có viết --
Bạn học Tiểu Giang cố gắng lên!
Chỗ này là trọng âm, đừng nhớ nhầm nhé!
Chúc mừng bạn học Tiểu Giang, cậu đã thành công hoàn thành được một nửa rồi! Tiếp tục cố gắng!
Thắng lợi ở ngay phía trước, xông lên!
Chúc mừng cậu, cậu đã đánh bại được 99.99% tuyển thủ cả nước, thuận lợi hoàn thành ca khúc xuất sắc này! Bạn học Tiểu Giang rất giỏi!
Ngay lập tức, bản nhạc trở nên dễ hiểu hơn rất nhiều.
Giang Kỳ ngẩn người.
Kiều Lộc vui vẻ nói: "Mau thử đi, có phải là đơn giản hơn nhiều không!"
Nói xong, Kiều Lộc ngồi bên cạnh anh, cười rất tươi, "Hay là tớ chơi cùng cậu, tớ chỉ cậu nhé."
Lần đầu tiên Giang Kỳ phản ứng chậm, "Được."
Lúc Kiều Lộc dạy Giang Kỳ chơi đàn, cô thường hướng dẫn anh bằng bốn ngón, lần này cũng vậy, chỉ là cô muốn thử xem phương pháp này có hiệu quả với Giang Kỳ không, cho nên thỉnh thoảng cô sẽ quay đầu lại nhìn Giang Kỳ.
Lại không ngờ rằng, Giang Kỳ cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt chàng trai vô cùng nóng bỏng.
Đó là thứ mà Kiều Lộc chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt anh.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, nhưng Kiều Lộc lại bị ánh mắt kia của Giang Kỳ làm mất tập trung, đàn sai một nhịp.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, dường như bên tai cô nghe thấy tiếng cười rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến nỗi hòa vào tiếng đàn.
Tai Kiều Lộc đỏ lên, cô cúi đầu chơi đàn, không dám nhìn lung tung nữa.
Cô cũng không biết, sự chú ý của chàng trai bên cạnh không hề nằm trên đàn piano.
Lò sưởi bên trong phòng làm người ta nóng đến khó chịu, Kiều Lộc mở cửa sổ ra.
Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, thổi bay chiếc rèm cửa màu trắng, giống như phần nhạc đệm của một bản nhạc nhẹ nhàng.
Giang Kỳ ngắm nhìn người bên cạnh rất lâu.
Âm thanh của tiếng đàn vào khoảnh khắc này, dường như êm tai hơn bao giờ hết.
Người con gái trong khoảnh khắc này, dường như cũng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Mà chàng trai của lúc này cũng đã nhận thức rất rõ, bản thân mình rung động với người bên cạnh rồi.
Anh thích cô...
Khúc nhạc kết thúc, Kiều Lộc hắng giọng, gương mặt đỏ ửng, hỏi anh, "Thế nào, có phải đơn giản hơn nhiều không?"
Anh thì biết quái gì!
Cũng không nghiêm túc đàn, vẫn luôn... Nhìn cô...
Giang Kỳ nhìn cô, đôi mắt đào hoa đa tình kia phát huy tối đa giá trị vốn có.
Anh khẽ cười, gật đầu, "Ừ, đơn giản hơn nhiều."
"Cảm ơn." Anh nói.
Kiều Lộc muốn la lên cứu mạng!
Cô cảm thấy tiếng tim mình đập rất lớn, mặt cũng nóng lên!
Không hề chịu thua kém huhuhu.
Cô giả vờ bình tĩnh, lấy tay quạt quạt, nói: "Hình như hơi nóng, lò sưởi ở trường bọn cậu tốt thật."
Cứu với! Cô đang nói gì vậy!!
Giang Kỳ vẫn nói: "Ừ, quả thật rất nóng. Trường học rất có trách nhiệm trong chuyện này."
Mặt Kiều Lộc càng nóng hơn, vì cô nghe thấy Giang Kỳ đang cười, anh đang cười cô, đáng ghét quá!
Kiều Lộc thầm mắng sao mình không chịu thua kém, rõ ràng cô không phải là kiểu sẽ được thả thính đến nỗi tim đập loạn nhịp, không phải kiểu được thả thính thì đỏ mặt, cô là ai, cô là Kiều Lộc đó! Làm gì có anh chàng đẹp trai nào mà cô chưa từng gặp? Gió to sóng lớn nào mà cô chưa từng trải? Sao đột nhiên lại ngây thơ như học sinh tiểu học vậy!
Những lúc thế này, Kiều Lộc tự động bỏ qua, mặc dù số người theo đuổi cô không ít, nhưng đến bây giờ chưa từng có ai làm cô động lòng, đến giờ cô vẫn còn độc thân.
Lúc này, cô lại nghe thấy người bên cạnh nói, "Cảm ơn cậu, Kiều Lộc."
Giọng Kiều Lộc như tiếng muỗi vậy, "Không, không sao. Không cần khách sáo, đây là tớ nên làm."
Nói xong, Kiều Lộc hận rằng mình không cắn lưỡi tự tử.
Cô nói linh tinh gì vậy.
Giang Kỳ ở bên cạnh đang cười, anh nói, "Để tôi thử lại lần nữa?"
Kiều Lộc đồng ý, sau đó lập tức đứng dậy đi mở cửa sổ.
Giang Kỳ không nhìn cô nữa, anh nghiêm túc chơi đàn.
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, Giang Kỳ đàn rất nghiêm túc.
Mà lần này, tiếng đàn dường như không giống như những lần trước anh đàn.
Ngay lập tức, Giang Kỳ như thể đang ở trên mảnh đất cằn cỗi, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu.
Kèm theo tiếng nhạc, bầu trời xuất hiện mây đen, chỉ như thế, mảnh đất cằn cỗi này, chào đón cơn mưa đầu tiên, sau khi tạnh mưa, chồi non mọc lên, sau đó ngay lập tức, mảnh đất vốn dĩ đang cằn cỗi, lại trở thành mảnh đất xanh tốt, hoa đua nhau nở rộ.
Từ trước đến giờ, mùa hè của Giang Kỳ là ánh nắng chói chang, là mảnh đất bị mặt trời gay gắt nướng cháy, khiến mỗi lần ra khỏi nhà đều phải hỏi một lần, mùa hè bao giờ mới kết thúc.
Còn bây giờ, mùa hè của Giang Kỳ là màu hồng của quyển sổ ghi chép, là nét bút đủ loại màu sắc, là màu váy kẻ caro, là ảnh minh họa chi chít trên nhạc phổ, là khúc nhạc --Kikujiro.
Tiếng nhạc kết thúc, nhưng dường như Giang Kỳ vẫn còn đang ở trong thế giới phủ đầy hoa tươi, đón cơn gió nhẹ ấm áp, sự rung động bắt đầu trong trái tim anh...
Từ sau ngày hôm đó, cảm giác đó của Kiều Lộc càng ngày càng mãnh liệt.
Cô luôn cảm thấy, Giang Kỳ dường như đã khác.
Ví dụ như, anh sẽ bước chậm là để chờ cô.
Ví dụ như, lúc cô nói muốn uống trà sữa, ngày hôm sau anh sẽ mang cho cô.
Lại ví dụ như, anh chủ động hỏi cô khi nào xuất bản sách, còn muốn cô ký tên.
Tất cả những chuyện này rất ảo, ảo đến mức khiến Kiều Lộc sinh ra một loại ảo giác.
Chẳng lẽ Giang Kỳ cũng thích cô?
Nhưng vì lúc trước từng bị từ chối, bây giờ Kiều Lộc rất cẩn thận, tạm thời không hỏi.
Vì thế, hai người cứ mập mờ như vậy.
Đêm tiệc Nguyên Đán hôm đó, Kiều Lộc đồng ý với các bạn lớp 8 là sẽ đến xem bọn họ biểu diễn.
Đêm hôm đó, Kiều Lộc thay rất nhiều quần áo, cuối cùng cô chọn một chiếc áo len trắng làm nền, phối với một chiếc váy dài họa tiết kẻ caro màu đỏ rượu vang.
Diệp Tử khuyên mãi, Kiều Lộc mới mặc thêm chiếc áo khoác ngắn màu trắng.
Ít nhất như vậy sẽ trông đáng yêu hơn một chút.
Cô cũng không biết tại sao lại trịnh trọng như vậy, dù sao cô cũng đã mặc rồi.
Hai người đến nơi, vị trí của lớp 8 ở chính giữa, lớp trưởng đã giữ chỗ cho Kiều Lộc và Diệp Tử, sau khi hai người ngồi xuống, bắt đầu tìm người.
Lớp trưởng cười hihi trêu, "Lý Tư đi chuẩn bị cho tiết mục, bọn họ biểu diễn thứ ba, Giang Kỳ bị An Tĩnh kéo đi thay áo đuôi én rồi, hai cậu đợi một chút là có thể thấy rồi, có lẽ không qua bên này được, tiết mục của bọn họ khá sớm."
Kiều Lộc bị trêu đến nỗi không biết nên nói gì, còn Diệp Tử thì không sao, cậu ấy và Lý Tư danh chính ngôn thuận.
Y như lớp trưởng nói, tiết mục của Lý Tư và Giang Kỳ đều ở phía trước.
Nhóm Lý Tư biểu diễn một điệu nhảy.
Chẳng qua là khi bọn họ xuất hiện trên sân khấu, mọi người phá lên cười.
Nhìn thấy một nhóm người mặc bộ "quần áo" sặc sỡ từ đầu đến chân, nếu gọi là quần áo thì cũng không đúng, chi bằng nói là vải, vì trên đó không có ống tay ống chân, mọi người không cần phải lộ mặt, mọi người cởi mở hơn bình thường, làm sân khấu trông hài hước hơn với bản nhạc "Vũ điệu của quỷ".
Để tạo bất ngờ, Lý Tư không để Diệp Tử đến xem tiết mục của mình, Diệp Tử chỉ biết là anh nhảy.
Kết quả, Diệp Tử suýt nữa thì cười chết.
Diệp Tử chỉ vào người mặc bộ đồ màu xanh da trời rồi nói, "Lý Tư."
Lớp trưởng, "Thế mà cũng nhận ra?" Anh còn chưa phân biệt được ai với ai!
Diệp Tử cười to, "Cả nhóm có mình Tiểu Lam ngơ ngơ thôi, đứng đó như một thằng ngốc, không biết theo nhịp nhạc, không phải anh ấy thì là ai?"
Diệp Tử nói như vậy, mọi người càng xem càng cảm thấy Lý Tư giống như quả dưa ngố vậy, nên là mọi người cười to hơn.
Sau khi nhóm Lý Tư biểu diễn xong, chẳng mấy chốc đã đến Giang Kỳ.
Giang Kỳ còn chưa lên sân khấu, Kiều Lộc đã đổ mồ hôi thay anh.
Đợi đến khi Giang Kỳ đứng trên sân khấu, cúi người chào, khoảnh khắc anh ngồi trước đàn piano, Kiều Lộc lại động lòng.
Bên trong hội trường không có gì ngoài tiếng la hét!
Giang Kỳ mặc chiếc áo đuôi én màu đen, không trang điểm, nhưng vẫn là trung tâm của sự chú ý.
Khí chất trên người anh có một không hai, lạnh lùng nhưng rất đẹp.
Kiều Lộc không nhịn được, cô lén nhìn người khác hét lên vì anh.
Đột nhiên, người trên sân khấu đột nhiên nhìn xuống.
Kiều Lộc đang hò hét, cô cứng đơ.
Cô nghi ngờ Giang Kỳ đang nhìn cô...
Màn biểu diễn của Giang Kỳ rất thành công, Kiều Lộc rất tự hào, vì đều là công lao của cô!
Đợi màn biểu diễn của Giang Kỳ kết thúc, Kiều Lộc nghe điện thoại đi ra ngoài.
Lúc Giang Kỳ đến, không nhìn thấy Kiều Lộc, anh nhíu mày.
Ngay lúc này, có người đến sau lưng anh, vỗ nhẹ lên vai anh.
Hội trường kiểu bậc thang, Giang Kỳ quay đầu lại, trước mắt chỉ có một bó hoa baby màu xanh.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy sau bó hoa baby màu xanh, có người ló đầu ra, chỉ để lộ đôi mắt, nháy mắt với anh.
Đôi mắt hạnh của Kiều Lộc cong lên, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, cô nói với anh: "Chúc mừng cậu, cậu đã đánh bại 100% tuyển thủ để hoàn thành khúc Kikujiro! Bạn học Tiểu Giang giỏi thật đấy!"
Trên sân khấu vẫn còn đang biểu diễn, vài người xung quanh đã chuyển ánh nhìn về phía họ.
Trong bóng tối, Giang Kỳ đứng ngược sáng, Kiều Lộc không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh.
Bất ngờ, Kiều Lộc nghe thấy có người đang gọi cô.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy tiếng "Tách tách".
An Tĩnh cầm máy chụp ảnh, chụp cô và Giang Kỳ.
An Tĩnh vô cùng kích động, "Giang Kỳ, cậu cười đi, chụp ảnh kỷ niệm!"
Kiều Lộc nhìn Giang Kỳ.
Lại nghe thấy Giang Kỳ nói, "Hoa tặng tôi sao?"
Kiều Lộc mới nhận ra anh đang nói với cô, ngay lập tức đưa bó hoa cho anh.
Giang Kỳ ôm bó hoa baby màu xanh, bây giờ mới quay đầu lại nói với An Tĩnh: "Có thể chụp rồi."
Khung cảnh được chụp lại.
Chàng trai mặc áo đuôi én ôm bó hoa baby màu xanh, lúc ấn nút chụp, khóe miệng anh nhếch lên, quay đầu sang nhìn cô gái bên cạnh.
Sau đó, Giang Kỳ cũng giữ một tấm ảnh.
Anh viết sau tấm ảnh: Em là bầu trời đầy sao của anh.
Tác giả có lời muốn nói:
Phần nhớ lại kết thúc, chương sau là đêm tân hôn ~~
Chiều Hư
Đánh giá:
Truyện Chiều Hư
Story
Chương 21: Động lòng
9.2/10 từ 49 lượt.