Chiều Hư

Chương 19: Xin lỗi

Nội dung của trang nhật ký này, chính là sự khởi đầu của Kiều Lộc và Giang Kỳ, là lần đầu tiên Kiều Lộc gặp Giang Kỳ.

Lúc này, Diệp Tử và Lý Tư đã ở bên nhau, nhưng sinh viên ngành Y học rất nặng, mặc dù hai người ở bên nhau nhưng số lần hẹn hò rất ít, đừng nói đến chuyện hẹn hò, ngay cả cơ hội gặp nhau cũng rất ít.

Lúc đó, Diệp Tử bỗng nảy ra một ý tưởng, cô đến học cùng Lý Tư, thế là cô sẽ có cơ hội ở cạnh Lý Tư.

Cũng phải nói, đạo diễn Diệp lúc còn học đại học, thật sự là kiểu người yêu đương mù quáng, sau khi ở bên Lý Tư, Diệp Tử cũng dần dần học được rất nhiều thứ, ví dụ như là tính độc lập, ví dụ như là tính cầu tiến.

Lý Tư cũng học được từ Diệp Tử rất nhiều, Diệp Tử cũng học được từ Lý Tư không ít, hai người học hỏi lẫn nhau, nhưng lại không có kết quả.

Quay lại câu chuyện.

Sau khi Diệp Tử quyết định đi học cùng Lý Tư, mới đầu cô muốn tạo bất ngờ cho Lý Tư, nhưng Kiều Lộc cảm thấy tính cách của Lý Tư như thế, những chuyện thế này nên nói với anh ấy trước, bàn bạc trước đã, chứ đừng lén đến, tránh làm phiền anh ấy.

Diệp Tử cũng cảm thấy Kiều Lộc nói có lý, vì thế cô lại chạy đi hỏi Lý Tư, vốn dĩ cô tưởng rằng Lý Tư sẽ không đồng ý, ai ngờ anh lại đồng ý rất nhanh, lúc này Diệp Tử mới biết rằng, Lý Tư cũng giống như cô vậy, cũng sẽ cố gắng vì chuyện hẹn hò của hai người.

Sau khi hai người quyết định xong, Diệp Tử kéo Kiều Lộc đi cùng.

Kiều Lộc: "?"

"Hai cậu hẹn hò, lôi tớ đi theo làm gì?" Kiều Lộc cảm thấy rất lạ, cô không muốn làm kỳ đà cản mũi chút nào.

Diệp Tử nhẹ nhàng van xin, "Xin cậu đấy xin cậu đấy, công chúa đại nhân đi cùng tiểu tỳ được không, hơn nữa cái này không phải hẹn hò! Đây là đến học ké! Tớ sợ đi một mình hu hu hu."

Dưới sự thuyết phục của Diệp Tử, cuối cùng Kiều Lộc vẫn phải đến lớp của Lý Tư với Diệp Tử.

So với một sinh viên ngành Y như Lý Tư, chuyên ngành của Kiều Lộc và Diệp Tử không cần lên lớp nhiều, đặc biệt là Diệp Tử, không cần phải học ca học lúc tám giờ sáng.

Về phần Kiều Lộc, cô là sinh viên chuyên ngành tài chính của đại học B, nhưng mà cô cũng không có hứng thú với tài chính, cô chọn chuyên ngành này là để học cùng Kiều Tuyết, cô sợ Kiều Tuyết bị bắt nạt.

Lúc học đại học, Kiều Lộc dành đa số thời gian cho việc sáng tác, chỉ học đủ để không bị rớt môn, cũng không thành tích xuất sắc gì, Kiều Tuyết thì ngược lại, nhiều lần thi được hạng nhất, cố gắng hơn cô rất nhiều.

Vì thế, thời gian lên lớp của Kiều Lộc và Diệp Tử khá dư dả.

Nhưng cuộc sống luôn có những bất ngờ, ngày đầu tiên hai người đến đại học Q, đã bị bảo bảo vệ bắt lại, bảo bọn họ xuất trình thẻ học sinh, hai người, một người học ở Học viện điện ảnh bên cạnh, một người học đại học B, sao có thể có thẻ sinh viên của đại học Q được chứ, cũng may là Lý Tư kịp chạy đến đưa bọn họ vào.

Sau chuyện này, Kiều Lộc lại hối hận vì mình đã mềm lòng, cô không nên cùng Diệp Tử đến đây, gì mà là lên lớp học, gì mà không phải hẹn hò, gì mà không để cô làm kỳ đà cản mũi!

Kiều Lộc nhìn Diệp Tử đang đút miếng sandwich cho Lý Tư, cô vô cùng tổn thương.

Cô buồn bực mở máy tính lên, bắt đầu gõ chữ, quyết định mang đau buồn của ngày hôm nay vào trong vụ án!

Có thể là do cô viết quá hăng say, có người gọi cô mà cô cũng không nghe.

Diệp Tử ở bên cạnh vội muốn chết, "Kiều Kiều! Kiều Kiều!" Diệp Tử gọi cô, sau đó áy náy nhìn cậu bạn đang đứng đợi Kiều Lộc nhường chỗ, cô lúng túng mỉm cười, sau đó đâm cánh tay vào khuỷu tay Kiều Lộc, "Kiều Kiều!"

Cuối cùng Kiều Lộc cũng phản ứng lại, cô vừa gõ chữ, vừa quay sang, mắt vẫn nhìn vào máy tính, "Hả? Sao vậy?"

Diệp Tử vừa định nói cậu nhường chỗ chút đi, để người ta ngồi xuống học.

Cô chưa kịp lên tiếng, người đứng sau Kiều Lộc đã mở miệng nói trước.

Diệp Tử luôn cho rằng giọng của Lý Tư rất dễ nghe, rất có cảm giác thiếu niên, đến lúc này cô mới nhận ra, núi này cao còn có núi khác cao hơn, giọng nói rất hay!

Giọng nói của chàng trai trầm khàn, giống như giọng nói lạnh lùng của diễn viên chính trong phim.

Nghe thấy anh bình tĩnh nói: "Sinh con sau khi chết."

Diệp Tử: "?"


Diệp Tử mụ mị, Hả? Cái gì vậy? Gì đó?

Nhìn thấy cô bạn thân của mình lại ngạc nhiên "À" một tiếng, gõ "Cạch cạch cạch" vài lần xóa chữ rồi gõ lại.

Vừa rồi Kiều Lộc lo nói chuyện với Diệp Tử, đầu óc cô hơi loạn, trong đầu nghĩ là sinh con sau khi chết, kết quả lại gõ là sinh con sau khi sinh.

Sau khi sửa lại, cô mỉm cười rạng rỡ, quay lại để cảm ơn người đã nhắc nhở cô, chỉ là khi cô quay đầu lại, cô lại ngây người.

Chàng trai trước mắt mặt áo sơ mi trắng với quần jeans, mang một chiếc balo màu đen trên vai, mái tóc ngắn gọn gàng, lúc Kiều Lộc quay đầu lại, cô đối mắt với đôi mắt đào hoa màu hổ phách của anh.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lộc gặp Giang Kỳ, lúc đó, cô vừa gặp đã yêu, không phải là do đôi mắt của Giang Kỳ, càng không phải do ngoại hình của Giang Kỳ, mà là do khí chất trên người anh.

Chàng trai trong veo, giống như đang tỏa sáng.

"Phiền cậu nhuờng một chút." Anh nói.

Kiều Lộc muốn ngất luôn!

Cứu với! Giọng nói hay quá!

Hoàn toàn là chàng trai có ngoại hình đúng gu cô!

Kiều Lộc vừa nhường chỗ cho anh, vừa nhìn anh chằm chằm, đôi mắt giống như sắp mọc trên người anh luôn, không thể rời mắt, giống như biến thái vậy.

Diệp Tử ở bên cạnh không chịu nổi, cô giả vờ không quen Kiều Lộc, nhưng thật ra, cô lại quay đầu hỏi Lý Tư tên của chàng trai kia giúp Kiều Lộc.

"Anh chàng đẹp trai này tên gì vậy." Diệp Tử hỏi bạn trai mình.

Một tay Lý Tư lật sách, tay còn lại nắm lấy tay bạn gái mình, anh nghiêm túc trả lời: "Giang Kỳ."

Dừng lại một chút, đôi mắt phượng của Lý Tư lại nhìn cô, anh nói, "Em cảm thấy cậu ta rất đẹp trai à?"

Diệp Tử có khả năng dò ra nguy hiểm rất đỉnh! Cô lập tức lắc đầu, "Cho dù cậu ta có đẹp trai hơn nữa cũng không phải gu em, nhưng mà, em thấy hình như Kiều Kiều rất thích cậu ta."

Diệp Tử nói thẳng ra, cô không biết Giang Kỳ là người như thế nào, dựa vào ngoại hình, Giang Kỳ và Lý Tư không phải là cùng một kiểu, một người có đôi mắt đa tình, một người có đôi mắt phượng.

Mãi đến sau này, Diệp Tử mới phát hiện, ngoại trừ ngoại hình, thứ khác biệt lớn nhất là, Lý Tư là kiểu người rất đứng đắn, rất đàng hoàng, lúc bọn họ ở bên nhau, nhìn Lý Tư có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra lại là kiểu ngốc ngốc đáng yêu, còn Giang Kỳ là kiểu giả vờ đứng đắn, cái này là Diệp Tử tự quan sát rồi phát hiện ra, cũng nhận được phản hồi từ bạn gái của Giang Kỳ, người này giống như thiên tài trong ngành Y, giống như bông hoa của núi cao nhưng thật ra anh lại rất mưu mẹo.

Quay lại lúc ở trong lớp học, trong lúc nói chuyện Diệp Tử nháy mắt với Lý Tư.

Lý Tư nhìn sang bên Kiều Lộc.

Phòng học của bọn họ là phòng học dạng bậc thang, hai bên trái và phải là bàn cho năm người, ở giữa là bàn cho tám người.

Bây giờ bọn họ đang ngồi ở giữa, chỗ ngồi cũng ở giữa, Lý Tư ngồi ở chỗ mà anh thường ngồi, bên tay phải là lối đi, Diệp Tử ngồi ở bên trái anh. Kiều Lộc ngồi ở lối đi bên trái, vị trí này dễ dàng ra vào lớp học, còn chỗ của Giang Kỳ, cách Kiều Lộc hai chỗ trống.

Lý Tư cũng hơi mơ hồ, anh biết gần đây Giang Kỳ cũng ngồi ở đây, nhưng mà chỗ ngồi của cậu ta đâu có cố định như vậy đâu? Nhìn cậu ta kiểu như chỗ nào ít người thì ngồi chỗ đó, chỗ nào tiện thì ngồi, hôm nay cũng vậy, phía sau vẫn có chỗ trống, Lý Tư tưởng là cậu ta sẽ ngồi ở hàng phía sau, từ lúc nào mà cậu ta lại kiên nhẫn như vậy chứ, đợi người khác nhường chỗ cho mình?

Hay là anh nhầm rồi? Thật ra thì Giang Kỳ vẫn luôn ngồi ở đây? Là anh nghĩ xấu cho Giang Kỳ rồi chăng?

Lý Tư bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, nhưng anh dựa vào gợi ý của bạn gái, nhìn sang bên chỗ Kiều Lộc.

Kiều Lộc đang nhìn chằm chằm Giang Kỳ, nụ cười trên môi vẫn không chịu tắt.

Lý Tư gật đầu, "Hình như là vậy."

Diệp Tử lặng lẽ gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Lộc: Cục cưng, đừng có nhìn chằm chằm người ta như thế, mấy người trong lớp đang nhìn cậu kìa!


Kiều Lộc thấy điện thoại rung lên, cô nhìn rồi ngẩng đầu lên, mấy người trong lớp đang tò mò nhìn cô.

Vốn dĩ cô không phải là người của lớp này, nếu cứ tiếp tục như vậy, bị bọn họ vạch trần cũng không hay.

Lúc này, Kiều Lộc cúi đầu xuống máy tính, gửi tin nhắn cho Diệp Tử: Sao cậu không nhắc tớ sớm hơn! Chúng ta sắp bị phát hiện rồi!![Mèo con đá bay. gif]

Diệp Tử: Là do cậu bị trai đẹp câu mất hồn, tớ gọi cậu rồi mà!

Diệp Tử: Còn nữa, đừng sợ bị phát hiện, nếu người khác hỏi, nói là chúng ta ham học hỏi, đến đây để học tập, chỉ cần chúng ta giả vờ giả vịt, cũng không bị đuổi ra ngoài đâu.

Kiều Lộc:... Cạn lời.

Diệp Tử: Còn trò chuyện nữa à! Cậu viết xong chương mới chưa?? Cậu lại muốn bị chửi vì đăng bài không đúng giờ à!

Kiều Lộc thầm chửi trong lòng, cô lo ngắm trai đẹp! Vẫn còn thiếu ba ngàn chữ!

Chỉ là, cô sợ mọi người còn đang nhìn mình, Kiều Lộc nhẹ nhàng nghiêng đầu ra phía sau máy tính để nhìn, thấy mọi người không để ý đến cô nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nghe nói khoa Y của đại học Q đều là học sinh xuất sắc, quả nhiên, trong đầu của học sinh xuất sắc chỉ có học tập, sao có thể để ý đến một người xa lạ trong lớp được chứ?

Nghĩ vậy, Kiều Lộc thả lỏng, mười ngón tay bắt đầu gõ chữ.

Nào ngờ, các học sinh xuất sắc đã bàn tán về hai bạn nữ xinh xắn trong nhóm lớp từ lâu rồi.

Kiều Lộc và Diệp Tử không phải người có ngoại hình bình thường, hôm nay Diệp Tử là cố ý ăn diện, trang điểm kỹ càng, trông giống như nữ thần trong veo lạnh lùng, Kiều Lộc cũng trang điểm nhạt, đường nét trên khuôn mặt cô rất rõ nét, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ thu hút ánh nhìn.

Hai người đẹp đột nhiên xuất hiện trong lớp, sao mọi người có thể bình tĩnh được, hai người, một người thân thiết với Lý Tư, người còn lại to gan nhìn chằm chằm Giang Kỳ!

Đây là Lý Tư với Giang Kỳ đó! Hai nam thần của trường đại học Q, hai nhân vật lớn trong truyền thuyết!

Bây giờ, bọn họ cảm thấy trong phòng học toàn là mùi dưa!

Bên ngoài, trông mọi người như không quan tâm, ở trên mạng lại vô cùng phấn khích, chuông tan học vang lên.

Kiều Lộc dành hết một buổi học, hoàn thành xong chương mới của mình.

Tiếng chuông vào lớp lần hai vang lên, Kiều Lộc chợt nhận ra mình đáng lẽ phải rời đi rồi!

Hả, đợi đã, không đúng, vẫn chưa hỏi tên với cách liên lạc với anh ấy nữa, ngồi thêm một lúc đi.

Vì thế, Kiều Lộc lại lấy quyển sổ nhỏ mà cô thường dùng để ghi chép nội dung cho việc sáng tác ra, bắt đầu trò chuyện với anh chàng kia.

Nhưng người kia vẫn không để ý đến cô, Kiều Lộc định đổi cách khác, vừa rồi anh nhắc cô chuyện sinh con sau khi chết, Kiều Lộc đoán là anh sẽ quan tâm đến những nội dung có liên quan đến chuyên ngành của mình, sau đó Kiều Lộc bắt đầu giả vờ, cô hỏi Giang Kỳ: Đặt câu hỏi: Sinh con sau khi chết thì tỉ lệ sống sót cao không?

Nhân lúc thầy đứng trên bục giảng không để ý, cô từ từ đẩy quyển sổ ghi chép sang chỗ Giang Kỳ, cô sợ Giang Kỳ không thấy, lại đẩy thêm hai cái, quyển sổ ghi chép đụng vào cánh tay Giang Kỳ.

Giang Kỳ nhìn lướt qua quyển sổ, sau đó anh lại nhìn PPT mà giáo sư đang giảng.

Vẫn không để ý đến cô

Kiều Lộc nghiêng đầu nằm xuống bàn, cô nhìn chằm chằm anh, cố gắng dùng ánh mắt để thuyết phục anh trả lời "ghi chú" của cô.

Sau đó cô nhìn đến nỗi ngây người.

Chỗ ngồi của Kiều Lộc đón ánh nắng ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu lên đôi mắt của chàng trai, anh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn PPT, từ góc nhìn của cô, cô nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh.

Kiều Lộc không nhịn được, anh đẹp trai quá, khí chất ổn, ngoại hình cũng đẹp.

Lông mi của anh rất dài, mũi cũng cao, đường nét sắc sảo, yết hầu cũng đẹp nữa...

Khụ, đợi đã, hình như sai sai rồi.

Mặt Kiều Lộc hơi nóng lên, cô lặng lẽ lấy lại quyển sổ ghi chép của mình, bắt đầu nghĩ cách.

Cô đã gặp được rất nhiều người đàn ông, những người có ngoại hình đẹp rất nhiều, nhưng người này thì lại khác, nếu như phải đưa ra một lý do, có lẽ anh chính là dáng vẻ mà cô muốn.

Đôi khi con người thật kỳ lạ, con tim rung động chỉ trong nháy mắt.

Kiều Lộc không thiếu người theo đuổi, nhưng đến tận bây giờ cô chưa từng theo đuổi ai, chỉ là cô có niềm tin vào chính mình, cho dù không có kỹ năng xã hội và ngoại hình hấp dẫn, cô luôn tự tin.

Sau đó, Kiều Lộc tiếp tục ghi chép trên cuốn sổ của mình: ——

Này này này? Cốc cốc cốc? Tùng tùng tùng? Có ở đó không có ở đó không? Xin anh đấy, xin anh đấy, cái này rất quan trọng với tôi QAQ

Cô lại đẩy qua.

Kiều Lộc cũng đã nghĩ xong rồi, nếu như người kia tiếp tục không để ý đến cô, cô sẽ viết gì.

Nhưng mà lần này, chàng trai nhìn một cái, kéo quyển sổ đến trước mặt, anh cầm một cây bút bi màu đen, cúi đầu xuống viết chữ.

Động tác rất bình thường, nhưng khi anh thực hiện, lại trở nên rất đẹp.

Kiều Lộc chú ý đến hàng mi nhẹ nhàng run run khi anh viết, chú ý đến đến bàn tay đẹp của anh khi cầm bút.

Nhìn thấy anh dừng lại vài giây, sau đó bắt đầu viết.

Khoảng một phút sau, anh đẩy cuốn sổ về phía cô, động tác vô cùng lưu loát, không mang theo bất kỳ sự mập mờ nào, cũng không mang vẻ khó chịu khi bị làm phiền, chính là bình tĩnh trả quyển sổ lại cho cô

Kiều Lộc cũng không biết tại sao, giờ phút này, trái tim cô không khống chế được mà đập mạnh...

Cô cúi đầu xem, nhìn hàng chữ viết dưới cùng: Tỷ lệ rất nhỏ, bình thường thì không thể, cậu có thể tìm hiểu trên Baidu.

Đây là câu trả lời cho câu hỏi quan trọng của cô.

Đừng làm ảnh hưởng tôi nghe giảng, cảm ơn.

Câu này có lẽ là bảo cô đừng làm phiền anh học, ừ, vừa rồi anh dừng lại là bổ sung thêm câu này.

Kiều Lộc bĩu môi, cô từ bỏ việc gửi "tờ giấy nhỏ" qua cho anh.

Chỉ là, anh như vậy, đã ngầm cho phép cô có thể trao đổi với anh, mặc dù trong giờ học Kiều Lộc không thể truyền giấy cho anh, nhưng sau khi tan học thì có thể!

Vì vậy, từ ngày hôm đó, Kiều Lộc thỉnh thoảng lại đến lớp học với Diệp Tử.

Diệp Tử cười cô trọng sắc khinh bạn, lúc trước năn nỉ cô tận mấy ngày, thậm chí còn mua gấu bông phiên bản giới hạn cho cô, cô mới chịu đi cùng, bây giờ có Giang Kỳ, Kiều Lộc không cần cô rủ, e là mỗi ngày đều muốn đến khoa Y.

Những lúc thế này, Kiều Lộc sẽ ôm lấy tay Diệp Tử làm nũng, chiêu này luôn hiệu quả với Diệp Tử.

Dưới sự kiên nhẫn không ngừng của, dường như cô cũng đã thân thiết hơn với Giang Kỳ, mặc dù có vẻ chỉ là một chiều.

Mỗi khi tan học, Kiều Lộc lấy lý do phải viết truyện, hỏi Giang Kỳ những chuyện liên quan đến Y học, nhưng thật ra, những chuyện đó cô có thể lên Baidu hoặc hỏi bạn cùng lớp/

Nhưng mà những người học lớp 8 khoa Y đều ngầm biết, bọn họ đã ăn rất nhiều đồ ăn của Kiều Lộc, uống rất nhiều trà sữa của Kiều Lộc, đương nhiên là lúc nào nên giúp đỡ thì sẽ giúp.

Chỉ là, so với việc trao đổi trực tiếp, Kiều Lộc cảm thấy chữ viết của Giang Kỳ vẫn đáng yêu hơn, lúc Giang Kỳ nói chuyện với cô, anh quá lạnh lùng, nói không tổn thương thì là giả.

Vì thế, Kiều Lộc vẫn thích nói chuyện với anh qua quyển sổ nhỏ.

Quyển sổ ghi chép kia sắp bị viết hết, đều là chữ của cô.

Kiều Lộc: Hì hì tôi biết tên cậu rồi! Hóa ra là Giang Kỳ này à! Cậu không nói với tôi, tôi đi hỏi lớp trưởng ha ha ~


Kiều Lộc: Giang Kỳ Giang Kỳ, sau khi chết thì bao lâu sẽ xuất hiện hoen tử thi?

(*) Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. [Google]

Kiều Lộc: Giang Kỳ, cậu có thể xem giúp tôi chương này được không? Sau khi cập nhật, tôi bị mắng quá trời, nhưng mà tôi không biết vấn đề nằm ở đâu [Meme khóc lớn]

Giang Kỳ: Xem ở đâu?

Kiều Lộc:!!! Tôi gửi link qua WeChat cho cậu nha! WeChat của cậu là gì vậy, tôi kết bạn với cậu!

Kiều Lộc: Ting ting ting? Sao không trả lời tôi? Có đó không? Giang Kỳ cậu ở đâu vậy? Đây là tiết tự học đấy, tôi không làm phiền cậu học đâu.

Giang Kỳ: Không có WeChat.

Hết trang, Kiều Lộc bị đả kích rồi, cô không trả lời lại.

Trang tiếp theo, chắc là qua ngày khác rồi, màu mực đã thay đổi.

Kiều Lộc có rất nhiều bút, đủ loại màu sắc.

Kiều Lộc: Thầy Giang, làm thế nào để phân biệt được thi thể nam và nữ??? Khẩn cấp! Vô cùng khẩn cấp! Tôi quên mất rồi cứu với cứu với!

Giang Kỳ: Phân biệt qua xương hông và kích thước xương (dưới đây là một số nội dung chuyên ngành).

Kiều Lộc: Cảm ơn!

Kiều Lộc tưởng rằng, cứ tiếp tục thế này, cô chắc chắn sẽ có được WeChat của Giang Kỳ!

Nhưng cho đến một ngày nọ, mọi chuyện bắt đầu thay đổi...

Ngày hôm đó, giáo sư kết thúc bài giảng, để lại bài tập, Kiều Lộc nhân cơ hội này hỏi, "Giang Kỳ, giáo sư đã để bài tập lại cho các cậu rồi, khi nào thì cậu mới để WeChat của cậu cho tôi?"

Bình thường Kiều Lộc muốn xin WeChat, cô đều viết hỏi Giang Kỳ, hôm nay là lần đầu tiên cô mở miệng xin anh.

Lớp trường ngồi ở hàng trước nghe thấy, "Đm! Tiểu Kiều cậu vẫn chưa kết bạn WeChat với Giang Kỳ à?" Còn nhắc nhở Giang Kỳ, "Giang Kỳ cậu có được không vậy, cậu không kết bạn với bọn tôi đã đành, Tiểu Kiều thì cậu phải kết bạn đấy. Nếu như có một cô gái xinh đẹp giỏi giang như vậy theo đuổi tôi, đừng nói là WeChat, ngay cả người tôi cũng cho ha ha ha."

Thật ra thì lúc này Kiều Lộc đã cảm thấy có gì đó không ổn, cô bắt đầu hối hận vì đã hỏi WeChat của Giang Kỳ trước mặt bạn bè anh, giống như là ép buộc anh vậy, Kiều Lộc không thích như vậy.

Cô nghĩ, lần này cô thật sự đã gây phiền phức cho Giang Kỳ rồi.

Cô vội vàng nói lớp trưởng đừng giúp nữa, muốn vớt vát lại một chút, ai ngờ lúc này, Giang Kỳ lại nói, "Xin lỗi."

Anh nói, xin lỗi.

Kiều Lộc ngây người, cô ngơ ngác nhìn anh.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, Kiều Lộc nhìn thấy ánh mắt Giang Kỳ như vậy, bình thường anh không thể hiện cảm xúc, nhưng vào ngày hôm đó, trong vẻ lạnh lùng còn có thêm chút gì khác nữa.

Trong khoảnh khắc đó, Kiều Lộc nhận ra, anh không kiên nhẫn với cô.

Từ khi cô gặp Giang Kỳ đến giờ, đây là lần đầu tiên Giang Kỳ không kiên nhẫn với cô.

Kiều Lộc nghĩ, có lẽ cô thật sự đã làm phiền Giang Kỳ, đợi đến khi cô nhận ra, cô đã nói câu hỏi trong lòng ra, "Tôi làm phiền cậu đúng không?" Cô hỏi anh.

Giang Kỳ im lặng một lúc lâu, sự im lặng này giống như một cuộc tra tấn nghiêm khắc với Kiều Lộc, hành hạ cô hít thở không thông.

Kiều Lộc đã câu trả lời rồi, vì thế cô dọn xong đồ đạc của mình, nói một câu xin lỗi với Giang Kỳ, "Xin lỗi."

Sau đó cô ôm lấy đồ của mình, rời khỏi phòng học...

Chiều Hư
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chiều Hư Truyện Chiều Hư Story Chương 19: Xin lỗi
9.2/10 từ 49 lượt.
loading...