Chiến Thần Bất Bại
Chương 970
Chương 970: Chém đứt một cánh tay của Thiên Vương
Đột nhiên, ông lão lao về phía Tiêu Chính Văn, thanh kiếm dài trong tay chĩa thẳng vào tim Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không lùi mà tiến, cũng bổ nhào đến, con dao quân đội năm cạnh trong tay bật ra, gột rửa sát khí cuồn cuộn trên không trung.
Keng keng keng!
Chỉ trong chốc lát, hai người đã giao đấu với nhau hơn chục hiệp, sức mạnh ngang bằng nhau.
Trên tuyết trắng, hai bóng người trong ngừng bay lên, tuyết trắng xung quanh cũng cuộn trào lên cùng trận đấu, hình thành một trận bão tuyết.
Bùm!
Nắm đấm của Tiêu Chính Văn và ông lão chạm vào nhau.
Cú đấm này tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đồng thời cũng tạo ra một luồng khí cực kì đáng sợ.
Ngay lập tức.
Trên đỉnh những ngọn núi phủ đầy tuyết bốn phía, lúc này lớp tuyết không tan quanh năm đã nứt ra rồi lăn xuống, giống như một cơn lũ trắng cuồn cuộn, lao nhanh về phía khe núi.
Đội liên quân đã rút lui hàng nghìn mét, vừa đứng lên khỏi tuyết, liền nhìn thấy dòng lũ trắng xóa cuồn cuộn từ những ngọn núi xung quanh tràn xuống.
“A! Tuyết lở! Tuyết lở rồi!”
“Chạy! Mau chạy đi!”
Những binh lính liên quân lúc này vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ liều mạng chạy, vứt bỏ hết mũ giáp.
Nhưng trận tuyết lở phía sau khiến trời đất rung chuyển dữ dội.
Trời đất trở nên mù mờ.
“A!!!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp mọi nơi.
Những chiếc xe tăng, xe quân đội, cả đội quân vận tải cũng bị dòng lũ trắng xóa mạnh mẽ hung dữ hất bay rồi nuốt chửng.
Rầm rầm rầm.
Lũ tuyết khiến vô số xe tăng nổ tung, va vào vách đá, nát tan tành.
Sau đó, cơn sóng tuyết dữ dội cứ thế nhấn chìm liên quân đang chạy toán loạn khắp nơi.
Chỉ vỏn vẹn trong chốc lát, màu trắng mù mịt bao trùm cả trời đất.
Trời đất cuối cùng cũng lắng dịu trở lại.
Trong nháy mắt, toàn bộ một trăm nghìn liên quân đã bị quét sạch, tất cả đều bị vùi lấp trong cơn lũ tuyết trắng xóa.
Cho dù có người may mắn sống sót thì cũng bị thương nặng, không thể qua khỏi thời tiết lạnh giá mùa tiếp theo.
Bùm bùm.
Hai bóng người đột nhiên từ trong tuyết trắng mù mịt, bay lên không trung.
Đó là Tiêu Chính Văn và ông lão ở Thái Âm Môn.
Cách đó không xa, đồ đệ của ông lão cũng bò ra khỏi mặt tuyết một cách khó khăn.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã bị thương nặng.
Trận tuyết lở lúc nãy đã khiến hắn bị gãy ba chiếc xương sườn.
Ánh mắt hắn uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng kiêu hãnh, độc lập trên tuyết.
“Giết!”
Một tiếng gầm thét vang lên, Tiêu Chính Văn đột nhiên lao thẳng về phía ông lão kia.
Trong lúc đưa tay lên, mấy chục cây kim châm phóng ra, tạo thành hình một con rồng màu trắng bạc bay lên, xoay tròn lao về phía ông lão.
Ông lão thấy vậy liền nhíu mày, vung thanh kiếm dài trong tay lên không trung.
Tiếng keng keng keng vang lên liên hồi.
Thanh kiếm dài chém đứt kim châm, bắn ra tia lửa dày đặc.
Cùng lúc đó.
Một tia chớp bạc bỗng nhiên một một hướng khác phóng về phía ông lão.
Ông lão nhíu mày, liếc mắt đã nhìn thấy con dao quân đội năm cạnh phóng tới giữa không trung, mang theo sự lạnh lẽo và sát khí ngút trời, giống như đầu rồng, lao đến đâm ông ta.
“Tự tìm cái chết!”
Ông lão tức giận.
Ông ta là một trong ba chưởng giáo lớn của Thái Âm Môn.
Mười năm trước đã thăng cấp thành cường giả Thiên Vương!
Sự tồn tại của ông ta đã có thể nói là vô địch thế giới.
Nhưng hôm nay, ông ta lại bị một tên thanh niên trẻ tuổi ép bức đến mức này.
Đủ để thấy, Tiêu Chính Văn không phải kẻ tầm thường.
Ông lão tức giận gầm lên, thanh kiếm dài trong tay chuyển động, tạo ra tia sáng chói mắt, sau đó thanh kiếm chém lên con dao quân đội năm cạnh.
Tiếng leng keng vang lên.
Con dao quân đội năm cạnh bay ngược về, trở lại trong tay Tiêu Chính Văn.
Còn ông lão kia cũng loạng choạng lùi lại mấy bước.
Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.
Khoảnh khắc lúc nãy thật quá mạo hiểm!
Nếu không phải ông ta có đầy đủ kinh nghiệm, mà đổi lại là một cường giả Thiên Vương bình thường thì chắc chắn sẽ không thể tránh được đòn này của Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đứng ở phía xa, trong tay cầm con dao quân đội năm cạnh sắc lạnh, hai mắt uy nghiêm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông lão.
Sau đó, anh lại lao lên, cả người tràn ngập khí thế.
Ông lão thấy vậy liền nhíu mày, gầm lên: “Thằng nhãi ngông cuồng! Cậu đang tự tìm đường chết!”
Vừa dứt lời, ông lão cũng lao về phía Tiêu Chính Văn.
Chưa từng có ai coi thường ông ta như vậy, năm lần bảy lượt dám công kích ông ta.
Nhưng ở giây tiếp theo.
Phụt!
Cánh tay cầm thanh kiếm dài bị chém đứt, bay lên không trung, sau đó rơi xuống nền tuyết trắng, máu tươi tung tóe trên mặt tuyết.
“A a a!”
Ông lão nắm chặt cánh tay bị đứt lìa, đẫm máu của mình, kêu lên thảm thiết, đồng thời cũng lùi về phía sau mấy chục mét, nhìn cánh tay đứt lìa trên mặt tuyết với vẻ không tin nổi, rồi lại nhìn Tiêu Chính Văn đang lau vết máu trên mặt.
Con dao quân đội năm cạnh chảy xuống vài giọt máu.
“Không! Không thể nào!”
Ông lão kinh hãi.
Khoảnh khắc trước đó, ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Tiêu Chính Văn đã chặt đứt cánh tay của ông ta.
Thật đáng sợ!
Thật không thể ngờ được.
Ông lão sững sờ, sợ hãi nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Rốt cuộc cậu đã đạt đến cảnh giới nào? Sao có thể làm vậy được chứ?”
Chỉ cần một chiêu đã có thể chặt đứt cánh tay của ông ta thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Vương một sao.
Tiêu Chính Văn này thật quá đáng sợ!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Cảnh giới nào không quan trọng, quan trọng là hôm nay bản soái nhất định phải giết ông!”
Nghe vậy, người ông lão run rẩy, cảm nhận thấy nguy hiểm đang cận kề.
Tiêu Chính Văn ở phía đối diện giống như con sư tử hung dữ, toàn thân đều là sát khí, khiến người ta run rẩy.
Loại sát khí này mạnh hơn rất nhiều so với cường giả cảnh giới Thiên Vương bình thường.
Chàng trai này quả thực là không đơn giản.
Ông lão lập tức quay người bỏ chạy.
Không thể đánh được nữa.
Tiêu Chính Văn thấy vậy, cười chế nhạo rồi đuổi theo.
Nhìn Tiêu Chính Văn đuổi theo, ông lão điên cuồng bỏ chạy, thấy đồ đệ đang đứng sững sờ ở nơi không xa, liền chạy về phía đồ đệ.
“Sư phụ!”
Người đàn ông hét lớn.
Nhưng trong giây tiếp theo, ông lão đã dùng tay trái nắm lấy cổ áo của người đàn ông, ném về phía Tiêu Chính Văn đang đuổi theo, tức giận nói: “Đồ đệ ngoan, giúp sư phụ ngăn cậu ta lại! Sư phụ đi trước đây! Chỉ cần con có thể sống sót thì vị trí thiếu môn chủ sẽ là của con!”
Ngay lúc đó, người đàn ông bị ném ra ngoài, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Hắn trơ mắt nhìn sư phụ của mình bỏ chạy không hề quay đầu lại.
Lúc đó trong lòng hắn vô cùng thất vọng, tiếp theo là phẫn nộ, không cam lòng, còn có cảm giác như bị phản bội.
Hắn ngã xuống đất, nhìn Tiêu Chính Văn đang tiến tới, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn phải đứng dậy, chắn ngay trước mặt Tiêu Chính Văn, trầm giọng nói: “Đối thủ của mày là tao!”
Tiêu Chính Văn nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mắt, không nói lời nào liền tung một cú đấm.
Hai mắt người đàn ông đó trợn tròn, hắn vô cùng kinh hãi khi nhìn cú đấm của Tiêu Chính Văn.
Nhanh quá!
Cú đấm mạnh thật!
Hắn không thể chịu được cú đấm này!
Nhưng hắn phải nhận lấy nó.
Bùm!
Người đàn ông giơ nắm đấm lên, đón lấy cú đấm của Tiêu Chính Văn, nhưng trong giây tiếp theo, hắn lại bị một luồng sức mạnh cực lớn đánh bay mấy chục mét, đập mạnh vào bức tường đá.
Rắc!
Toàn bộ bức tường đá nứt ra ngay lập tức, sau đó sụp đổ.
Người đàn ông ngã xuống đất, phun ra mấy ngụm máu.
Hắn cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, nhìn cánh tay phải đã bị gãy xương tan nát, lúc này, sự không cam lòng và tức giận trong lòng đã biến thành sự mơ màng vô tận.
Tại sao chứ?
Đây là thực lực của Thiên Vương sao?
Hắn chỉ kém Thiên Vương nửa bước.
Nhưng nửa bước này, hắn đã tốn năm năm rồi mà vẫn chưa lĩnh ngộ được.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên.
Người đàn ông nhướng mày, nhìn Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt mình.
Hắn vốn tưởng rằng Tiêu Chính Văn sẽ sỉ nhục hắn, nhưng không ngờ Tiêu Chính Văn không nói lời nào, xoay người đuổi theo sư phụ hắn.
Ngay lúc đó, trong lòng hắn cảm nhận được sâu sắc sự sỉ nhục.
Cảm giác bị coi thường và phớt lờ này khiến hắn rất tức giận.
Chiến Thần Bất Bại