Chiến Thần Bất Bại
Chương 607: Quyền của Thiết Thủy
"Có manh mối gì?"
Tác Bỉ trầm giọng hỏi, dưới mái tóc ngắn như dây thép là hàng lông mày rậm như đao, gương mặt ngay ngắn đoan chính như lưỡi đao, môi dày rộng, làn da ngăm đen, dù chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta có cảm giác trầm ổn như núi.
Đoàn trưởng binh đoàn đệ nhất tại Bạch Sa, cũng là phụ tá đắc lực được châu chủ tín nhiệm nhất, một trong những người quyền thế hiển hách nhất.
"Là Liêm Bách Quân." Thủ hạ cung kính bẩm báo: "Chúng thuộc hạ đã tốn rất nhiều công sức mới mua được nội ứng trong hải tặc, điều tra được từ một điểm tiếp viện chuyên sửa chữa thuyền của hải tặc. Bọn chúng có vài chiến thuyền bị thương cần sửa chữa tại đó, lần này chúng tổn thất không nhỏ."
"Liêm Bách Quân?" Tác Bỉ nhíu mày, hải tặc đại đa số là quân ô hợp, kỷ luật lỏng lẻo, không đỡ nổi một đòn. Thế nhưng tinh nhuệ chân chính trong hải tặc, kỷ luật sâm nghiêm, so với quân chính quy cũng chẳng hề kém cạnh. Hải tặc như vậy cực không dễ chọc, là bá chủ trong giới hải tặc.
Hắc Sơn dưới trướng Liêm Bách Quân là một trong số đó.
Tác Bỉ là một trong số rất ít những người biết lai lịch của Liêm Bách Quân. Vị thiên tài này từng tốt nghiệp trong ba vị trí đầu của hệ võ tướng học viện Thiên Lâm, bất kể mưu lược dũng khí hay quả quyết đều khiến Tác Bỉ bái phục.
Hải tặc Hắc Sơn từ không tới có, từ nhỏ yếu đến lớn mạnh đều nhờ một tay gã đàn em này gây dựng lên. Hơn nữa hải tặc Hắc Sơn tuy đánh cướp nhưng không lạm sát kẻ vô tội, có thể thấy đàn em này coi như vẫn còn giới hạn.
Có điều, có thể đẩy lùi người đàn em này, lại còn tạo thành thương tổn lớn như vậy, trình độ chắc không thấp.
"Người xuất thủ là ai?" Tác Bỉ hỏi.
"Là một tiểu đội, tổng cộng bốn mươi sáu người. THủ lĩnh tên gọi là Mãnh Nam, bọn họ nửa đường lên thuyền, có người nói là tới Bạch Sa buôn bán." Thủ hạ cung kính nói.
"Buôn bán?" Tác Bỉ cười nhẹ, hắn trầm giọng nói: "Điều tra nhóm người này."
Đùa gì thế? Cho dù là hắn cũng tuyệt đối không thể dùng bốn mươi sáu người đẩy lùi Liêm Bách Quân. Làm gì có thương gia nào lợi hại như thế?
"Rõ!" Thuộc hạ vội vàng đáp.
Tác Bỉ gật đầu, tiếp đó căn dặn: "Chú ý trị an trong thành phố, gần đây quá nhiều kẻ ngoại lai, rồng rắn lẫn lộn, mọi người người nên cảnh giác một chút."
"Rõ thưa đại nhân!" Thủ hạ tuân lệnh.
"Đi thôi!"
Đợi thủ hạ đi khỏi, Tác Bỉ chìm vào trầm tư, chuyện này liên quan tới Liêm Bách Quân, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hắn lấy thẻ liên lạc ra, truyền năng lượng vào, vài giây sau một giọng nói bình tĩnh vang lên: "Đàn anh Tác Bỉ!"
"Bách Quân, sao lại tập kích Tần Ngữ Nhiên?" Tác Bỉ trầm giọng hỏi.
"Đàn anh định tới hỏi tội à?" Liêm Bách Quân có vẻ không hề ngạc nhiên, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Không, chẳng qua ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy." Tác Bỉ nói.
Liêm Bách Quân im lặng.
"Xem ra ta đoán không sai." Giọng điệu Tác Bỉ như thường nhưng ánh mắt lóe lên sắc lạnh: "Có người muốn ra tay với Bạch Sa Châu?"
"Quả không hổ là đàn anh." Liêm Bách Quân khen ngợi.
"Bọn họ cho ngươi điều kiện gì?" Tác Bì trầm giọng hỏi.
Liêm Bách Quân suy nghĩ rồi nói: "Đàn anh định thu mua ta à?"
"Không sai." Tác Bỉ dứt khoát thừa nhận: "Sao lại không chứ? Ta tin Bạch Sa có thể đưa đủ điều kiện. Hơn nữa ta tin uy tín của mình tốt hơn những người khác."
Liêm Bách Quân im lặng một lát rồi đáp: "Xin lỗi."
Tác Bỉ không tức giận, hắn gật đầu nói: "Xem ra vấn đề không phải tiền. Không phải vấn đề tiền à lại khiến Bách Quân động lòng, thú vị đây."
"Đàn anh xin cẩn thận." Giọng nói Liêm Bách Quân vẫn trầm tĩnh, không chút gợn sóng.
"Cám ơn Bách Quân." Tác Bỉ khách khí đáp.
Kết thúc trò chuyện, Tác Bỉ chìm vào suy tư, trong bóng tối, ánh mắt hắn lấp lóe ánh sáng.
Hộ vệ Hà Anh đều là cường giả tốn rất nhiều tiền mới mời được, không ai là hạng vô danh. Bọn họ không am hiểu chiến trận thế nhưng thực lực cá nhân đều tương đối cường đại, cho dù võ tướng như Hà Anh cũng khen không dứt miệng. Mấy năm nay, bọn họ giúp Hà Anh nở mày nở mặt không ít, các đoàn trưởng binh đoàn khác cũng hâm mộ không thoi. Lúc cần thiết bọn họ sẽ đảm nhiệm tiên phong, như thanh búa nặng, không gì kháng cự nổi, cũng là một trong những sát chiêu của binh đoàn số hai.
Tiền tài, địa vị, quyền lực, không phải cường giả nào cũng không nhiễm khói bụi trần gian.
Mạnh được yếu thua, hộ vệ bên cạnh Hà Anh không ngừng thay đổi, thực lực lại không ngừng tăng cường. Tại Bạch Sa Châu, không ai không biết tới "Phong doanh" của binh đoàn số hai.
Ỷ vào sự cường hãn của Phong doanh, Hà Anh hoành hành vô kỵ đã nhiều năm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Đường Thiên lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, loại người như Hà Anh gã nhìn thôi cũng ngứa mắt, thiếu niên thần kinh trước giờ đều đánh trước nói sau. Hành động trước, còn hậu quả, điều kiện, thời cơ, mấy thứ kỹ thuật đó với thiếu niên thần kinh quả cao cấp đến mức ngẩng đầu lên mới nhìn thấy. À, mà chưa chắc đã thấy.
So sánh ra, gã vẫn am hiểu dùng chiến đấu giải quyết vấn đề hơn.
Đường Thiên ra tay trước, gần như chỉ một cái cất bước, ánh mắt mọi người hoa lên, hắn lao thẳng tới trước mặt đại hán.
Đại hán này cực kỳ khôi ngô, tuy gặp nguy nhưng không loạn, thế lao tới không đổi, hai tay rung lên, dựa theo thế xông, một đòn pháo chùy không hề hoa mỹ!
Ánh sáng đỏ sậm đột nhiên bùng lên từ thân thể hắn, ngưng tụ như nước thép hòa tan, trải rộng khắp toàn thân, chậm rãi chảy xuôi như lớp giáp bằng nước thép, nhiêt độ không khí đột nhiên tăng cao, sàn nhà dưới chân hắn cũng hóa thành tro tàn, khí thế dâng lên tới cực hạn.
Cú đấm này như đạn pháo rời nòng.
Đường Thiên hai mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên gã thấy có người dùng quyền pháp tại Thánh Vực!
Gã cũng vung quyền phải lên.
Linh Diễm quấn quanh nắm đấm, nhanh chóng xoay tròn, viu viu viu, Linh Diễm càng xoay càng nhanh, hóa thành một vòng xoáy màu xám.
Linh Diễm Xoắn Ốc Kình!
Thiếu niên cũng không lãng phí thời gian.
Cất bước vọt thẳng tới trước, thân hình như cánh cung, quyền xuất như mũi tên.
Ầm!
Đường Thiên lạch bạch lui lại phía sau ba bước, ổn định lại thân hình, cánh tay hắn bủn rủn không tả nổi, hầu như không nhấc lên được, gương mặt lại lộ vẻ phấn khích. Thánh giả Thánh Vực tuy không có hồn thuật tinh xảo nhưng vận dụng năng lượng lại càng trực tiếp, càng đơn giản, lại càng thô bạo.
Về mặt kỹ xảo, Quyền Thánh của Thiên Lộ cao hơn một bậc, thế nhưng năng lượng ẩn chứa trong nắm đấm vừa rồi vượt qua bất cứ quyền pháp nào Đường Thiên từng thấy.
Cho dù Đường Thiên thân thể mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Gã ra sức vung vẩy cánh tay, hít một hơi lạnh: "Phù,d tên rần rồi, ai ya, thật lợi hại! Thật mạnh mẽ! Thật quá mạnh mẽ!"
Đại hán nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt không thể tin nổi, cảnh giác và sợ hãi. Thân thể hắn vốn phủ đầy ánh đỏ như nước thép bất ngờ lại thiếu mất một khối. Cả cánh tay phải lẫn ngực phải của hắn lõa lồ bên ngoài.
Đây là thứ quyền kình gì vậy?
Năng lượng của mình lại bị dập tắt? Bị cưỡng chế dập tắt.
Thứ lực lượng quái lạ này như cái dùi chui thẳng vào tay phải hắn, thế không thể đỡ, chỗ nào nó đi qua năng lượng đều bị dập tắt. Càng khiến hắn sợ hãi hơn là khu vực năng lượng bị dập tắt lại như đất đai bị kịch độc ăn mòn, năng lượng của mình không thể tiến vào nữa.
Hắn biết chuyện này đáng sợ tới mức nào!
Khí lưu mãnh liệt do hai quyền va chạm như cơn lốc quét qua bốn phương.
Thế nhưng nơi đây cao thủ đông đảo, không thấy động tác gì lớn, bàn tay ép nhẹ, những khí lưu khuấy đảo kia lập tức hóa thành vô hình.
Bạch Lâu là quán rượu xa xỉ nhất thành Bạch Sa, khách khứa được chiêu đãi đều là người có máu mặt trong Bạch Sa Châu. Mà giờ vì Tần Ngữ Nhiên, giới danh lưu quyền quý các châu xung quanh cũng dồn dập tiến tới Bạch Sa Châu, cũng khiến Bạch Lâu ngày ngày đều đầy khách.
Ông chủ Bạch Lâu đương nhiên có chỗ dựa lớn, nếu là người khác gây sự sớm đã bị hắn ném ra ngoài. Thế nhưng một bên là Lăng Hạ, một bên là Hà Anh, hắn thật sự không dám ra mặt. Lăng Hạ sắp nhậm chức binh đoàn trưởng binh đoàn số năm, hơn nữa Lăng gia tại bản địa thế lực thâm căn cố đế. Hà Anh cũng quyền thế ngập trời, nhưng tâm địa nhỏ nhen, nếu bị hắn ghi hận đừng nói quán rượu khó lòng kinh doanh tiếp còn có thể tan cửa nát nhà.
Lai lịch hai bên quá lớn, mọi người đứng yên tại chỗ, không dám bước lên một bước.
Hai người dốc sức đọ quyền càng khiến mọi người biến sắc tại chỗ.
"Thiết Thủ Chi Quyền, Tây Áo?" Có người bật thốt lên.
Vài người vốn còn không buồn để ý lúc này sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.
Bạch Việt trầm giọng nói: "Lời đồn ánh quyền của Tây Áo ngưng tụ như nước thép nung đỏ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Minh Công gật đầu khen: "Ánh quyền Tây Áo tu luyện quả thật tự mở một con đường, hắn bắt đầu tu luyện trong dung nham núi lửa, sau đó lại tu luyện trong nước thép nóng chảy, rốt cuộc đại thành mới có danh xưng Một Quyền Thiêu Tận Mười Bốn Châu. Trong số chư tướng của Phong doanh, hắn tuyệt đối nằm trong năm người đứng đầu, không ngờ lại rơi xuống hạ phong. Lão phu thật hiếu kỳ, người này rốt cuộc tới từ phương nào?"
Bạch Hiểu trợn tròn hai mắt, danh tiếng Tây Áo không cao như hắn nhưng thực lực tuyệt đối không kém hơn hắn bao nhiêu. Tây Áo giết từ tầng lớp thấp nhất lên, bước từng bước một, Một Quyền Thiêu Tận Mười Bốn Châu là chỉ trận chiến thành danh của hắn, diễn ra trong ba năm, hắn khiêu chiến cao thủ cả mười bốn châu, chấn động một phương.
Nhưng Tây Áo lại rơi xuống hạ phong!
Hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình. Cho dù Đường Thiên vung vẩy cánh tay, không tim không phổi lẩm bẩm, không có chút phong phạm cao thủ. Nhưng nhìn lại Tây Áo, ánh mắt kinh hãi vô cùng, áo giáp năng lượng như nước thép bị mất hẳn một góc lớn.
Cho dù Tây Áo vẫn cố tự trấn tĩnh, thế nhưng người có chút nhãn lực đều hiểu, Tây Áo rơi vào hạ phong.
Khi nghe Minh Công hỏi "người này rốt cuộc tới từ phương nào" hắn mới phản ứng lại, đang muốn trả lời, Đường Thiên trong sân đã kêu to oa oa, lao thẳng về phía Tây Áo.
"Lại nào!"
Tiếng gầm của Đường Thiên toàn trường đều nghe rõ.
Ánh mắt Tây Áo lộ vẻ sợ hãi, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng: "Điếc không sợ súng!"
Gánh nặng trong lòng Tây Áo được giải khai, hắn biết thực lực bạn mình, lập tức nghiêng người tránh chỗ, một ánh kiếm lướt sát qua thân thể hắn, phóng thẳng tới trước mặt Đường Thiên.
Kiếm khí màu bạc không ngừng phun ra nuốt vào giữa không trung, kiếm ý uy nghiêm đáng sợ chớp mắt đã bao phủ Đường Thiên.
Một khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến lông tóc Đường Thiên đột nhiên dựng đứng. Pháp tắc!
Chiêu kiếm này mang ý vị pháp tắc.
Con ngươi Đường Thiên đột nhiên ro rút lại.
Chiến Thần Bất Bại
Tác Bỉ trầm giọng hỏi, dưới mái tóc ngắn như dây thép là hàng lông mày rậm như đao, gương mặt ngay ngắn đoan chính như lưỡi đao, môi dày rộng, làn da ngăm đen, dù chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta có cảm giác trầm ổn như núi.
Đoàn trưởng binh đoàn đệ nhất tại Bạch Sa, cũng là phụ tá đắc lực được châu chủ tín nhiệm nhất, một trong những người quyền thế hiển hách nhất.
"Là Liêm Bách Quân." Thủ hạ cung kính bẩm báo: "Chúng thuộc hạ đã tốn rất nhiều công sức mới mua được nội ứng trong hải tặc, điều tra được từ một điểm tiếp viện chuyên sửa chữa thuyền của hải tặc. Bọn chúng có vài chiến thuyền bị thương cần sửa chữa tại đó, lần này chúng tổn thất không nhỏ."
"Liêm Bách Quân?" Tác Bỉ nhíu mày, hải tặc đại đa số là quân ô hợp, kỷ luật lỏng lẻo, không đỡ nổi một đòn. Thế nhưng tinh nhuệ chân chính trong hải tặc, kỷ luật sâm nghiêm, so với quân chính quy cũng chẳng hề kém cạnh. Hải tặc như vậy cực không dễ chọc, là bá chủ trong giới hải tặc.
Hắc Sơn dưới trướng Liêm Bách Quân là một trong số đó.
Tác Bỉ là một trong số rất ít những người biết lai lịch của Liêm Bách Quân. Vị thiên tài này từng tốt nghiệp trong ba vị trí đầu của hệ võ tướng học viện Thiên Lâm, bất kể mưu lược dũng khí hay quả quyết đều khiến Tác Bỉ bái phục.
Hải tặc Hắc Sơn từ không tới có, từ nhỏ yếu đến lớn mạnh đều nhờ một tay gã đàn em này gây dựng lên. Hơn nữa hải tặc Hắc Sơn tuy đánh cướp nhưng không lạm sát kẻ vô tội, có thể thấy đàn em này coi như vẫn còn giới hạn.
Có điều, có thể đẩy lùi người đàn em này, lại còn tạo thành thương tổn lớn như vậy, trình độ chắc không thấp.
"Người xuất thủ là ai?" Tác Bỉ hỏi.
"Là một tiểu đội, tổng cộng bốn mươi sáu người. THủ lĩnh tên gọi là Mãnh Nam, bọn họ nửa đường lên thuyền, có người nói là tới Bạch Sa buôn bán." Thủ hạ cung kính nói.
"Buôn bán?" Tác Bỉ cười nhẹ, hắn trầm giọng nói: "Điều tra nhóm người này."
Đùa gì thế? Cho dù là hắn cũng tuyệt đối không thể dùng bốn mươi sáu người đẩy lùi Liêm Bách Quân. Làm gì có thương gia nào lợi hại như thế?
"Rõ!" Thuộc hạ vội vàng đáp.
Tác Bỉ gật đầu, tiếp đó căn dặn: "Chú ý trị an trong thành phố, gần đây quá nhiều kẻ ngoại lai, rồng rắn lẫn lộn, mọi người người nên cảnh giác một chút."
"Rõ thưa đại nhân!" Thủ hạ tuân lệnh.
"Đi thôi!"
Đợi thủ hạ đi khỏi, Tác Bỉ chìm vào trầm tư, chuyện này liên quan tới Liêm Bách Quân, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hắn lấy thẻ liên lạc ra, truyền năng lượng vào, vài giây sau một giọng nói bình tĩnh vang lên: "Đàn anh Tác Bỉ!"
"Bách Quân, sao lại tập kích Tần Ngữ Nhiên?" Tác Bỉ trầm giọng hỏi.
"Đàn anh định tới hỏi tội à?" Liêm Bách Quân có vẻ không hề ngạc nhiên, giọng điệu rất bình tĩnh.
"Không, chẳng qua ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy." Tác Bỉ nói.
Liêm Bách Quân im lặng.
"Xem ra ta đoán không sai." Giọng điệu Tác Bỉ như thường nhưng ánh mắt lóe lên sắc lạnh: "Có người muốn ra tay với Bạch Sa Châu?"
"Quả không hổ là đàn anh." Liêm Bách Quân khen ngợi.
"Bọn họ cho ngươi điều kiện gì?" Tác Bì trầm giọng hỏi.
Liêm Bách Quân suy nghĩ rồi nói: "Đàn anh định thu mua ta à?"
"Không sai." Tác Bỉ dứt khoát thừa nhận: "Sao lại không chứ? Ta tin Bạch Sa có thể đưa đủ điều kiện. Hơn nữa ta tin uy tín của mình tốt hơn những người khác."
Liêm Bách Quân im lặng một lát rồi đáp: "Xin lỗi."
Tác Bỉ không tức giận, hắn gật đầu nói: "Xem ra vấn đề không phải tiền. Không phải vấn đề tiền à lại khiến Bách Quân động lòng, thú vị đây."
"Đàn anh xin cẩn thận." Giọng nói Liêm Bách Quân vẫn trầm tĩnh, không chút gợn sóng.
"Cám ơn Bách Quân." Tác Bỉ khách khí đáp.
Kết thúc trò chuyện, Tác Bỉ chìm vào suy tư, trong bóng tối, ánh mắt hắn lấp lóe ánh sáng.
Hộ vệ Hà Anh đều là cường giả tốn rất nhiều tiền mới mời được, không ai là hạng vô danh. Bọn họ không am hiểu chiến trận thế nhưng thực lực cá nhân đều tương đối cường đại, cho dù võ tướng như Hà Anh cũng khen không dứt miệng. Mấy năm nay, bọn họ giúp Hà Anh nở mày nở mặt không ít, các đoàn trưởng binh đoàn khác cũng hâm mộ không thoi. Lúc cần thiết bọn họ sẽ đảm nhiệm tiên phong, như thanh búa nặng, không gì kháng cự nổi, cũng là một trong những sát chiêu của binh đoàn số hai.
Tiền tài, địa vị, quyền lực, không phải cường giả nào cũng không nhiễm khói bụi trần gian.
Mạnh được yếu thua, hộ vệ bên cạnh Hà Anh không ngừng thay đổi, thực lực lại không ngừng tăng cường. Tại Bạch Sa Châu, không ai không biết tới "Phong doanh" của binh đoàn số hai.
Ỷ vào sự cường hãn của Phong doanh, Hà Anh hoành hành vô kỵ đã nhiều năm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Đường Thiên lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, loại người như Hà Anh gã nhìn thôi cũng ngứa mắt, thiếu niên thần kinh trước giờ đều đánh trước nói sau. Hành động trước, còn hậu quả, điều kiện, thời cơ, mấy thứ kỹ thuật đó với thiếu niên thần kinh quả cao cấp đến mức ngẩng đầu lên mới nhìn thấy. À, mà chưa chắc đã thấy.
So sánh ra, gã vẫn am hiểu dùng chiến đấu giải quyết vấn đề hơn.
Đường Thiên ra tay trước, gần như chỉ một cái cất bước, ánh mắt mọi người hoa lên, hắn lao thẳng tới trước mặt đại hán.
Đại hán này cực kỳ khôi ngô, tuy gặp nguy nhưng không loạn, thế lao tới không đổi, hai tay rung lên, dựa theo thế xông, một đòn pháo chùy không hề hoa mỹ!
Ánh sáng đỏ sậm đột nhiên bùng lên từ thân thể hắn, ngưng tụ như nước thép hòa tan, trải rộng khắp toàn thân, chậm rãi chảy xuôi như lớp giáp bằng nước thép, nhiêt độ không khí đột nhiên tăng cao, sàn nhà dưới chân hắn cũng hóa thành tro tàn, khí thế dâng lên tới cực hạn.
Cú đấm này như đạn pháo rời nòng.
Đường Thiên hai mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên gã thấy có người dùng quyền pháp tại Thánh Vực!
Gã cũng vung quyền phải lên.
Linh Diễm quấn quanh nắm đấm, nhanh chóng xoay tròn, viu viu viu, Linh Diễm càng xoay càng nhanh, hóa thành một vòng xoáy màu xám.
Linh Diễm Xoắn Ốc Kình!
Thiếu niên cũng không lãng phí thời gian.
Cất bước vọt thẳng tới trước, thân hình như cánh cung, quyền xuất như mũi tên.
Ầm!
Đường Thiên lạch bạch lui lại phía sau ba bước, ổn định lại thân hình, cánh tay hắn bủn rủn không tả nổi, hầu như không nhấc lên được, gương mặt lại lộ vẻ phấn khích. Thánh giả Thánh Vực tuy không có hồn thuật tinh xảo nhưng vận dụng năng lượng lại càng trực tiếp, càng đơn giản, lại càng thô bạo.
Về mặt kỹ xảo, Quyền Thánh của Thiên Lộ cao hơn một bậc, thế nhưng năng lượng ẩn chứa trong nắm đấm vừa rồi vượt qua bất cứ quyền pháp nào Đường Thiên từng thấy.
Cho dù Đường Thiên thân thể mạnh mẽ cũng không chịu nổi.
Gã ra sức vung vẩy cánh tay, hít một hơi lạnh: "Phù,d tên rần rồi, ai ya, thật lợi hại! Thật mạnh mẽ! Thật quá mạnh mẽ!"
Đại hán nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt không thể tin nổi, cảnh giác và sợ hãi. Thân thể hắn vốn phủ đầy ánh đỏ như nước thép bất ngờ lại thiếu mất một khối. Cả cánh tay phải lẫn ngực phải của hắn lõa lồ bên ngoài.
Đây là thứ quyền kình gì vậy?
Năng lượng của mình lại bị dập tắt? Bị cưỡng chế dập tắt.
Thứ lực lượng quái lạ này như cái dùi chui thẳng vào tay phải hắn, thế không thể đỡ, chỗ nào nó đi qua năng lượng đều bị dập tắt. Càng khiến hắn sợ hãi hơn là khu vực năng lượng bị dập tắt lại như đất đai bị kịch độc ăn mòn, năng lượng của mình không thể tiến vào nữa.
Hắn biết chuyện này đáng sợ tới mức nào!
Khí lưu mãnh liệt do hai quyền va chạm như cơn lốc quét qua bốn phương.
Thế nhưng nơi đây cao thủ đông đảo, không thấy động tác gì lớn, bàn tay ép nhẹ, những khí lưu khuấy đảo kia lập tức hóa thành vô hình.
Bạch Lâu là quán rượu xa xỉ nhất thành Bạch Sa, khách khứa được chiêu đãi đều là người có máu mặt trong Bạch Sa Châu. Mà giờ vì Tần Ngữ Nhiên, giới danh lưu quyền quý các châu xung quanh cũng dồn dập tiến tới Bạch Sa Châu, cũng khiến Bạch Lâu ngày ngày đều đầy khách.
Ông chủ Bạch Lâu đương nhiên có chỗ dựa lớn, nếu là người khác gây sự sớm đã bị hắn ném ra ngoài. Thế nhưng một bên là Lăng Hạ, một bên là Hà Anh, hắn thật sự không dám ra mặt. Lăng Hạ sắp nhậm chức binh đoàn trưởng binh đoàn số năm, hơn nữa Lăng gia tại bản địa thế lực thâm căn cố đế. Hà Anh cũng quyền thế ngập trời, nhưng tâm địa nhỏ nhen, nếu bị hắn ghi hận đừng nói quán rượu khó lòng kinh doanh tiếp còn có thể tan cửa nát nhà.
Lai lịch hai bên quá lớn, mọi người đứng yên tại chỗ, không dám bước lên một bước.
Hai người dốc sức đọ quyền càng khiến mọi người biến sắc tại chỗ.
"Thiết Thủ Chi Quyền, Tây Áo?" Có người bật thốt lên.
Vài người vốn còn không buồn để ý lúc này sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên.
Bạch Việt trầm giọng nói: "Lời đồn ánh quyền của Tây Áo ngưng tụ như nước thép nung đỏ, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Minh Công gật đầu khen: "Ánh quyền Tây Áo tu luyện quả thật tự mở một con đường, hắn bắt đầu tu luyện trong dung nham núi lửa, sau đó lại tu luyện trong nước thép nóng chảy, rốt cuộc đại thành mới có danh xưng Một Quyền Thiêu Tận Mười Bốn Châu. Trong số chư tướng của Phong doanh, hắn tuyệt đối nằm trong năm người đứng đầu, không ngờ lại rơi xuống hạ phong. Lão phu thật hiếu kỳ, người này rốt cuộc tới từ phương nào?"
Bạch Hiểu trợn tròn hai mắt, danh tiếng Tây Áo không cao như hắn nhưng thực lực tuyệt đối không kém hơn hắn bao nhiêu. Tây Áo giết từ tầng lớp thấp nhất lên, bước từng bước một, Một Quyền Thiêu Tận Mười Bốn Châu là chỉ trận chiến thành danh của hắn, diễn ra trong ba năm, hắn khiêu chiến cao thủ cả mười bốn châu, chấn động một phương.
Nhưng Tây Áo lại rơi xuống hạ phong!
Hắn hầu như không tin nổi vào mắt mình. Cho dù Đường Thiên vung vẩy cánh tay, không tim không phổi lẩm bẩm, không có chút phong phạm cao thủ. Nhưng nhìn lại Tây Áo, ánh mắt kinh hãi vô cùng, áo giáp năng lượng như nước thép bị mất hẳn một góc lớn.
Cho dù Tây Áo vẫn cố tự trấn tĩnh, thế nhưng người có chút nhãn lực đều hiểu, Tây Áo rơi vào hạ phong.
Khi nghe Minh Công hỏi "người này rốt cuộc tới từ phương nào" hắn mới phản ứng lại, đang muốn trả lời, Đường Thiên trong sân đã kêu to oa oa, lao thẳng về phía Tây Áo.
"Lại nào!"
Tiếng gầm của Đường Thiên toàn trường đều nghe rõ.
Ánh mắt Tây Áo lộ vẻ sợ hãi, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên sau lưng: "Điếc không sợ súng!"
Gánh nặng trong lòng Tây Áo được giải khai, hắn biết thực lực bạn mình, lập tức nghiêng người tránh chỗ, một ánh kiếm lướt sát qua thân thể hắn, phóng thẳng tới trước mặt Đường Thiên.
Kiếm khí màu bạc không ngừng phun ra nuốt vào giữa không trung, kiếm ý uy nghiêm đáng sợ chớp mắt đã bao phủ Đường Thiên.
Một khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến lông tóc Đường Thiên đột nhiên dựng đứng. Pháp tắc!
Chiêu kiếm này mang ý vị pháp tắc.
Con ngươi Đường Thiên đột nhiên ro rút lại.
Chiến Thần Bất Bại
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại
Story
Chương 607: Quyền của Thiết Thủy
10.0/10 từ 34 lượt.