Chiến Thần Bất Bại
Chương 585: Biến Hóa Của Ma Quỷ Hỏa
Mầm Mầm hung tàn như vậy cũng khiến Đường Thiên giật mình, thế nhưng suy nghĩ đầu tiên của gã lại là tên nhóc này cái gì cũng ăn, không bị tiêu chảy chứ? Nhưng thấy sắc mặt Mầm Mầm thỏa mãn, hiển nhiên không vấn đề gì, thế nhưng sắc mặt và dáng vẻ ngốc nghếch lại giống như ăn no quá tới mức choáng váng.
Thấy Mầm Mầm không sao, Đường Thiên trong lòng chấn định, sự chú ý của gã lại trở lại người Tôn Kiệt.
Cảnh giới bạc!
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên gặp được Thánh giả cấp bạc thật sự, không ngờ lại là tại Thánh Vực. Thánh giả cấp bạc của Thánh Vực có vẻ bất đồng so với Thiên Lộ, Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ nắm giữ hồn lô, năng biến được hoàn thành trong hồn lô. Song Tôn Kiệt lại không như vậy, Tôn Kiệt không có hồn lô mà trực tiếp khiến năng lượng va chạm, hoàn thành năng biến.
Nếu bàn về kỹ xảo khống chế năng lượng, Thánh giả cấp bạc của Thánh Vực mạnh hơn một bậc, dẫu sao Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ còn cần mượn hồn lô mới hoàn thành năng biến được. Nhưng xét trên hiệu suất, Đường Thiên cho rằng Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ mạnh hơn, cũng bởi hồn lô.
Hồn vực hóa lô, chưa tới Thánh Vực, Đường Thiên cũng cảm thấy nhìn mãi thành quen. Thế nhưng khi tới Thánh Vực, Đường Thiên mới biết hóa ra không phải nơi nào cũng có thể sinh ra hồn.
So với Thánh Vực, hồn là điểm độc đáo riêng của Thiên Lộ. Tại Thiên Lộ, bất cứ loại võ kỹ, tu luyện hay giờ tới cả kỹ thuật máy đều có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời cùng hồn.
So về cảnh giới, Thiên Lộ so với Thánh Vực mà sinh ra đã là Thánh giả, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Vậy rốt cuộc ưu thế của Thiên Lộ là đâu? Đây cũng là ván đề mà Đường Thiên suy nghĩ nhiều nhất, ở cùng chsu già Binh một thời gian dài, Đường Thiên cũng có chút khái niệm mơ hồ về chiến lược, hệ thống hóa sự việc. Những thứ khác gã không hiểu máy, suy nghĩ của gã chỉ là so sánh đơn giản, nếu bọn họ và Thánh Vực thật sự chênh lệch lớn tới mức không thể vượt qua, vậy bọn họ căn bản không hề có cơ hội thủ thắng.
Ai lại đi quan tâm suy nghĩ của giun dế cơ chứ?
Võ Hội Quang Minh cũng được, Thánh Điện cũng tốt, kể cả thế lực sau lưng Thánh Điện, muốn đánh bại bọn họ thì phải mạnh hơn bọn họ!
Vấn đề trở về điểm nguyên bản nhất, ưu thế của Thiên Lộ rốt cuộc là gì?
Hồn!
Đây là suy nghĩ của Đường Thiên. Về phần bản chất của hồn là gì, có rất nhiều lời đồn, quan điểm chủ lưu nhất, hồn là tinh thần năng lượng hóa. Bên phòng thí nghiệm đã chứng minh, khi nồng độ năng lượng vượt qua một mức độ giới hạn, sự ăn mòn năng lượng sẽ xuất hiện, tinh thần không chỉ không thể hoàn thành năng lượng hóa mà còn có thể bị ăn mòn, hoàn toàn hóa thành năng lượng.
Hoàn cảnh năng lượng thấp của Thiên Lộ khiến cho bọn họ thua kém về cảnh giới ngay từ khi bắt đầu, thế nhưung chính hoàn cảnh năng lượng thấp đó lại sáng tạo một thế giới cao hồn muôn màu muôn vẻ.
Ưu điểm của hồn là gì?
Sinh hồn có linh, nói cách khác, nó rất thông minh. Võ hồn hay hồn tướng càng cao cấp càng thông minh. Điều này thể hiện hết sức rõ ràng ở phương diện kỹ thuật máy móc, giáp hồn máy mà Sylar sáng tạo ra thông minh hơn hẳn giáp máy, nó càng thông minh càng phụ trợ tốt cho võ giả giáp máy.
Thông minh chính là đặc điểm lớn nhất của hồn!
Chờ đã! Đặc điểm nỳ có liên quan gì tới mình. . .
Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị Đường Thiên bác bỏ, thiếu niên như thần đương nhiên cũng là htông minh nhất!
Nhưng cảm giác chột dạ vô danh này từ đâu chui ra. . .
Tạp niệm, tạp niệm, đây chỉ là tạp niệm!
Đường Thiên lắc lắc đầu, quăng hết những "tạp niệm" này ra sau đầu. Gã liếm môi một cái, ánh mắt trở nên nóng rực, có Kiền Bạt, rốt cuộc gã cũng có thể tự do chiến đấu trên không trung.
Như vậy để ta chân chính lĩnh giáo một chút cái gì là năng biến, cái gì là cảnh giới bạc thôi!
Đường Thiên đột nhiên giẫm mạnh, một tấm thuẫn không khí tròn tròn hình thành. Thử nghiệm Kiền Bạt một hồi, Đường Thiên phát hiện suy nghĩ của mình lúc trước thật quá phức tạp, chỉ cần hình thành không khí thuẫn, hoàn toàn có thể mượn lực. Đạp lên mặt thuẫn, gã bật lên, thân hình đột nhiên cất cao.
Giữa không trung, thân thể gã cong gập, đá chép một cước, một tấm thuẫn không khí lại xuất hiện tại một hướng khác, giẫm lên mặt thuẫn, tân hình Đường Thiên gập lại, tốc độ lại tăng!
Không trung đột nhiên xuât hiện một lượng lớn thuẫn không khí, chúng phân bố tại những vị trí bất đồng, vuông góc đan xen. . . Đường Thiên lại như một quả cầu cao su, nảy liên tục giữa những tấm thuẫn không khí. Mỗi khi một tấm thuẫn bể nát đều hình thành một gợn sóng không khí giữa không trung.
Mỗi nhát đạp, tốc độ của Đường Thiên lại tăng thêm một phần, thân thể được hắc kim cường hóa phải chịu gánh nặng kinh người.
Thế nhưng sắc mặt Đường Thiên không chút đau đớn, chỉ có chiến ý và cuồng nhiệt.
Bầu trời, ở dưới cân ta!
Vậy, chiến thôi, đánh một trận thật sảng khoái!
Mầm Mầm ăn tới phát ngốc, sắc mặt ngây ngô ngồi giữa không trung, Đường Thiên như tia chớp lướt qua người nó, khí lư mãnh liệt hất bay Mầm Mầm. Mầm Mầm bị văng đi vẫn cười ngây ngô, ngay tư thế cũng không đổi, hoàn toàn không còn khí thế hung tàn thô bạo vừa rồi.
Mệt quá. . . Mệt quá thôi. . .
Mầm Mầm vừa ngã lộn giữa không trung vừa ngây ngô ngáp một cái, con mắt bắt đầu mông lung mơ hồ.
Đường Thiên đột nhiên phát động khiến Tôn Kiệt giật này mình, trước nay hắn chưa từng thấy phương thức đột tiến kỳ quái như vậy. Tiếng thuẫn không khí bể nát vang lên liên hồi như tiếng trống trận, sóng khí như sóng chiều, chiến ý bừng bừng, bóng người kia mỗi lần nảy lên khí thế lại tăng lên một phần!
Không được!
Tôn Kiệt là chiến tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, mẫn cảm với khí thế vượt xa người thường. Hắn biết nếu để khí thế đối phương tăng vọt, lúc đó cho dù thực lực mình thắng một bậc cũng sẽ rất gian nan.
Loại người điên cuồng như vậy là một trong những đối tượng mà võ tướng không thích nhất. Loại người này cực kỳ khó chơi, cho dù tắng lợi cũng phải trả giá rất nặng.
Đối với Mầm Mầm, trong lòng Tôn Kiệt âmt hầm sọ hãi, thứ không biết luôn khiến người ta sự hãi. Thế nhưng đối với Đường Thiên, Tôn Kiệt không chút e dè, phương thức đột tiến này quả thật rất nổi bật, khiến hai mắt hắn sáng len, thế nhưng loại sức mạnh này cũng không vượt ngoài nhận thức của hắn, thậm chí càng xác minh suy đoán trong lòng hắn, đối thủ có thể là năng chướng.
Năng chướng, có lợi hại đến đâu thì cũng làm được gì?
Chỉ cần không khiến khí thế đối phương gia tăng, Tôn Kiệt tin tưởng chẳng mấy chốc mình sẽ thu được thắng lợi. Đối mặt với thế tới như lôi đình của Đường Thiên, ánh mắt Tôn Kiệt sáng lên, không lùi mà tiến, tay nhiều thêm một thanh đoản kiếm.
Phẩm chất đoản kiếm này kém hơn kiếm vũ yến rất nhiều, thế nhưng lúc này đối phó với một tên năng chướng cũng đủ rồi!
Đoản kiếm co lại, thân hình như cung, động tác đâm kiếm tiêu chuẩn!
Ánh sáng nồng đậm phát ra từ thân thể hắn, bao quanh thanh đoản kiếm trong tay, chậm rãi chảy xuôi.
Tôn Kiệt đang phi hành cao tốc, đột nhiêm đâm ra một kiếm!
Tất cả ánh sáng bao quanh thân thể hóa thành một ánh kiếm như con én, đập cánh kêu vang, nhanh như tia chớp bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên ra sức đột tiến chỉ cảm thấy sảng khoái tràn trề, bản thân gã vốn thích thế xung kích mạnh mẽ như vạy, thế nhưng khi bước vào cấp Thánh, chiến đấu bỗng thay đổi hẳn. Phi hành, thứ này gã không làm được, không thể không ỷ lại vào Tiểu Nhị.
Thủ đoạn xuất thần nhập hóa của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cũng kinh ngạc than thở không thôi, thế nhưng chiến đấu như vậy không phải phương thức gã yêu thích, gã ghét cảm giác uất ức!
Gã thích cận chiến!
Cận chiến, đánh giáp lá cà, từng cú đấm thấu thịt, đây mới là phương thức chiến đấu của nam nhân!
Tới hôm nay, lĩnh ngộ được Kiền Bạt, gã rốt cuộc tìm lại được bầu trời, tìm về phương thức chiên đấu của bản thân.
Đến đây nào, đánh một trận cho đã nào!
Ánh kiếm lạnh lẽo kia tràn ngập khí tức nguy hiểm, thế nhưng lần này Đường Thiên không hề óc ý thối lui. Không khí thuẫn dưới chân gần như chỉ chạm nhẹ là vỡ nát, gã không thể tăng thêm tần suất của Kiền Bạt, gã cảm giác mình lao nhanh trước nay chưa từng thấy, phải vận dụng khí lực toàn thân mới miễn cưỡng khống chế được.
Tiếng gào thét tràn ngập màng tai, khí lưu thổi mạnh tới mức gần như không mở mắt được, mỗi tấc da tấc thịt đau đớn như dao cắt. Bầu trời đang bùng nổ, mặt đất cũng như bùng nổ, ánh lửa khắp nơi, biển lửa rừng rực, không biết chiến ý thiêu đốt máu huyết hay máu huyết thiêu đốt chiến ý, mỗi dây thần kinh đều cháy đỏ rực, toàn thân gã run rẩy, gã phấn khởi tới điên cuồng.
Tới đây nào!
Cấp bạc!
Tiếng gào như sấm, hai tay mở ra, mười ngón tay như móc câu, vận sức chờ phát động!
Đột nhiên thân thể Đường Thiên run lên, gã bỗng mở bừng hai mắt.
Viu, ngọn lửa rực rỡ đột nhiên thoát ra từ hai bàn tay gã, Ma Quỷ Hỏa!
Ma Quỷ Hỏa là hồn thuật do Uy Liêm tự mình sáng chế, thế nhưng phần Ma Quỷ Hỏa này bị Đường Thiên loại trừ bộ phận năng lượng, chỉ còn lưu lại phần ẩn chứa pháp tắc.
Đường Thiên như tiến vào một thế giới đỏ tươi, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc đỏ mắt đen yêu dị đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Ta tên Uy Liêm!"
Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng.
Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, Uy Liêm đã để lại cho Đường Thiên ấn tượng sâu sắc, coi tử như sinh, bất cần đời, điên cuồng nhưng ý chí kiên quyết như sắt đá. Sau vô số cực hình vẫn nói cười như không, thánh hồn tróc ra, thi thể bất hủ.
"Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ, chỉ ngươi mới hiểu rõ nó!"
Thiếu niên tóc đỏ nhếch môi cười nhạt trào phúng, dưới con mắt điên cuồng, Đường Thiên như chứng kiến băng nguyên vô tận.
"Tuy chúng ta có cùng kẻ thù, ta cũng rất thích ngươi, thế nhưng, ta thích tự tay báo thù hơn!"
Thiếu niên tóc đỏ mỉm cười yêu dị, ánh mắt lạnh lùng, ngọn lửa bốc lên, thân thể hắn từ từ dung nhập vào ngọn lửa.
Tâm thần Đường Thiên chấn động, không thể nào! Trong Ma Quỷ Hỏa sao vẫn lưu lại chút ý thức của Uy Liêm? Chẳng phải mình đã loại trừ sạch rồi sao?
Gã chợt tỉnh ngộ!
Ngụy trang hoàn hào! Lần trước Uy Liêm diễn kịch khiến cả Đường Thiên và Tiểu Nhị đều lơ là.
Mãi tới lúc này, Tiểu Nhị chìm vào hôn mê, đối mặt với cơ hội tuyệt hảo như vậy, Uy Liêm mới phá bỏ ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật.
"Ngươi lừa ta?" Đường Thiên trợn mắt, sắc mặt phẫn nộ.
"Ta chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi." Uy Liêm cười khẽ một tiếng, nheo mắt cười nhạo: "Chiến đấu thật công bằng. Đến đây nào, cho ngươi chứng kiến Ma Quỷ Hỏa chân chính của ta, cũng để ta xem xem thiếu niên như thần nhà ngươi rốt cuộc có tư cách gì."
Vừa dứt lời, Ma Quỷ Hỏa nổ tung, thản khắp cơ htể Đường Thiên.
"Ta có tư cách gì?" Đường Thiên hoàn toàn bị chọc giận: "Tới đây nào, để ta cho ngươi thấy ta có tư cách gì!"
Chiến Thần Bất Bại
Thấy Mầm Mầm không sao, Đường Thiên trong lòng chấn định, sự chú ý của gã lại trở lại người Tôn Kiệt.
Cảnh giới bạc!
Đây là lần đầu tiên Đường Thiên gặp được Thánh giả cấp bạc thật sự, không ngờ lại là tại Thánh Vực. Thánh giả cấp bạc của Thánh Vực có vẻ bất đồng so với Thiên Lộ, Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ nắm giữ hồn lô, năng biến được hoàn thành trong hồn lô. Song Tôn Kiệt lại không như vậy, Tôn Kiệt không có hồn lô mà trực tiếp khiến năng lượng va chạm, hoàn thành năng biến.
Nếu bàn về kỹ xảo khống chế năng lượng, Thánh giả cấp bạc của Thánh Vực mạnh hơn một bậc, dẫu sao Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ còn cần mượn hồn lô mới hoàn thành năng biến được. Nhưng xét trên hiệu suất, Đường Thiên cho rằng Thánh giả cấp bạc của Thiên Lộ mạnh hơn, cũng bởi hồn lô.
Hồn vực hóa lô, chưa tới Thánh Vực, Đường Thiên cũng cảm thấy nhìn mãi thành quen. Thế nhưng khi tới Thánh Vực, Đường Thiên mới biết hóa ra không phải nơi nào cũng có thể sinh ra hồn.
So với Thánh Vực, hồn là điểm độc đáo riêng của Thiên Lộ. Tại Thiên Lộ, bất cứ loại võ kỹ, tu luyện hay giờ tới cả kỹ thuật máy đều có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời cùng hồn.
So về cảnh giới, Thiên Lộ so với Thánh Vực mà sinh ra đã là Thánh giả, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Vậy rốt cuộc ưu thế của Thiên Lộ là đâu? Đây cũng là ván đề mà Đường Thiên suy nghĩ nhiều nhất, ở cùng chsu già Binh một thời gian dài, Đường Thiên cũng có chút khái niệm mơ hồ về chiến lược, hệ thống hóa sự việc. Những thứ khác gã không hiểu máy, suy nghĩ của gã chỉ là so sánh đơn giản, nếu bọn họ và Thánh Vực thật sự chênh lệch lớn tới mức không thể vượt qua, vậy bọn họ căn bản không hề có cơ hội thủ thắng.
Ai lại đi quan tâm suy nghĩ của giun dế cơ chứ?
Võ Hội Quang Minh cũng được, Thánh Điện cũng tốt, kể cả thế lực sau lưng Thánh Điện, muốn đánh bại bọn họ thì phải mạnh hơn bọn họ!
Vấn đề trở về điểm nguyên bản nhất, ưu thế của Thiên Lộ rốt cuộc là gì?
Hồn!
Đây là suy nghĩ của Đường Thiên. Về phần bản chất của hồn là gì, có rất nhiều lời đồn, quan điểm chủ lưu nhất, hồn là tinh thần năng lượng hóa. Bên phòng thí nghiệm đã chứng minh, khi nồng độ năng lượng vượt qua một mức độ giới hạn, sự ăn mòn năng lượng sẽ xuất hiện, tinh thần không chỉ không thể hoàn thành năng lượng hóa mà còn có thể bị ăn mòn, hoàn toàn hóa thành năng lượng.
Hoàn cảnh năng lượng thấp của Thiên Lộ khiến cho bọn họ thua kém về cảnh giới ngay từ khi bắt đầu, thế nhưung chính hoàn cảnh năng lượng thấp đó lại sáng tạo một thế giới cao hồn muôn màu muôn vẻ.
Ưu điểm của hồn là gì?
Sinh hồn có linh, nói cách khác, nó rất thông minh. Võ hồn hay hồn tướng càng cao cấp càng thông minh. Điều này thể hiện hết sức rõ ràng ở phương diện kỹ thuật máy móc, giáp hồn máy mà Sylar sáng tạo ra thông minh hơn hẳn giáp máy, nó càng thông minh càng phụ trợ tốt cho võ giả giáp máy.
Thông minh chính là đặc điểm lớn nhất của hồn!
Chờ đã! Đặc điểm nỳ có liên quan gì tới mình. . .
Suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức bị Đường Thiên bác bỏ, thiếu niên như thần đương nhiên cũng là htông minh nhất!
Nhưng cảm giác chột dạ vô danh này từ đâu chui ra. . .
Tạp niệm, tạp niệm, đây chỉ là tạp niệm!
Đường Thiên lắc lắc đầu, quăng hết những "tạp niệm" này ra sau đầu. Gã liếm môi một cái, ánh mắt trở nên nóng rực, có Kiền Bạt, rốt cuộc gã cũng có thể tự do chiến đấu trên không trung.
Như vậy để ta chân chính lĩnh giáo một chút cái gì là năng biến, cái gì là cảnh giới bạc thôi!
Đường Thiên đột nhiên giẫm mạnh, một tấm thuẫn không khí tròn tròn hình thành. Thử nghiệm Kiền Bạt một hồi, Đường Thiên phát hiện suy nghĩ của mình lúc trước thật quá phức tạp, chỉ cần hình thành không khí thuẫn, hoàn toàn có thể mượn lực. Đạp lên mặt thuẫn, gã bật lên, thân hình đột nhiên cất cao.
Giữa không trung, thân thể gã cong gập, đá chép một cước, một tấm thuẫn không khí lại xuất hiện tại một hướng khác, giẫm lên mặt thuẫn, tân hình Đường Thiên gập lại, tốc độ lại tăng!
Không trung đột nhiên xuât hiện một lượng lớn thuẫn không khí, chúng phân bố tại những vị trí bất đồng, vuông góc đan xen. . . Đường Thiên lại như một quả cầu cao su, nảy liên tục giữa những tấm thuẫn không khí. Mỗi khi một tấm thuẫn bể nát đều hình thành một gợn sóng không khí giữa không trung.
Mỗi nhát đạp, tốc độ của Đường Thiên lại tăng thêm một phần, thân thể được hắc kim cường hóa phải chịu gánh nặng kinh người.
Thế nhưng sắc mặt Đường Thiên không chút đau đớn, chỉ có chiến ý và cuồng nhiệt.
Bầu trời, ở dưới cân ta!
Vậy, chiến thôi, đánh một trận thật sảng khoái!
Mầm Mầm ăn tới phát ngốc, sắc mặt ngây ngô ngồi giữa không trung, Đường Thiên như tia chớp lướt qua người nó, khí lư mãnh liệt hất bay Mầm Mầm. Mầm Mầm bị văng đi vẫn cười ngây ngô, ngay tư thế cũng không đổi, hoàn toàn không còn khí thế hung tàn thô bạo vừa rồi.
Mệt quá. . . Mệt quá thôi. . .
Mầm Mầm vừa ngã lộn giữa không trung vừa ngây ngô ngáp một cái, con mắt bắt đầu mông lung mơ hồ.
Đường Thiên đột nhiên phát động khiến Tôn Kiệt giật này mình, trước nay hắn chưa từng thấy phương thức đột tiến kỳ quái như vậy. Tiếng thuẫn không khí bể nát vang lên liên hồi như tiếng trống trận, sóng khí như sóng chiều, chiến ý bừng bừng, bóng người kia mỗi lần nảy lên khí thế lại tăng lên một phần!
Không được!
Tôn Kiệt là chiến tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, mẫn cảm với khí thế vượt xa người thường. Hắn biết nếu để khí thế đối phương tăng vọt, lúc đó cho dù thực lực mình thắng một bậc cũng sẽ rất gian nan.
Loại người điên cuồng như vậy là một trong những đối tượng mà võ tướng không thích nhất. Loại người này cực kỳ khó chơi, cho dù tắng lợi cũng phải trả giá rất nặng.
Đối với Mầm Mầm, trong lòng Tôn Kiệt âmt hầm sọ hãi, thứ không biết luôn khiến người ta sự hãi. Thế nhưng đối với Đường Thiên, Tôn Kiệt không chút e dè, phương thức đột tiến này quả thật rất nổi bật, khiến hai mắt hắn sáng len, thế nhưng loại sức mạnh này cũng không vượt ngoài nhận thức của hắn, thậm chí càng xác minh suy đoán trong lòng hắn, đối thủ có thể là năng chướng.
Năng chướng, có lợi hại đến đâu thì cũng làm được gì?
Chỉ cần không khiến khí thế đối phương gia tăng, Tôn Kiệt tin tưởng chẳng mấy chốc mình sẽ thu được thắng lợi. Đối mặt với thế tới như lôi đình của Đường Thiên, ánh mắt Tôn Kiệt sáng lên, không lùi mà tiến, tay nhiều thêm một thanh đoản kiếm.
Phẩm chất đoản kiếm này kém hơn kiếm vũ yến rất nhiều, thế nhưng lúc này đối phó với một tên năng chướng cũng đủ rồi!
Đoản kiếm co lại, thân hình như cung, động tác đâm kiếm tiêu chuẩn!
Ánh sáng nồng đậm phát ra từ thân thể hắn, bao quanh thanh đoản kiếm trong tay, chậm rãi chảy xuôi.
Tôn Kiệt đang phi hành cao tốc, đột nhiêm đâm ra một kiếm!
Tất cả ánh sáng bao quanh thân thể hóa thành một ánh kiếm như con én, đập cánh kêu vang, nhanh như tia chớp bắn về phía Đường Thiên.
Đường Thiên ra sức đột tiến chỉ cảm thấy sảng khoái tràn trề, bản thân gã vốn thích thế xung kích mạnh mẽ như vạy, thế nhưng khi bước vào cấp Thánh, chiến đấu bỗng thay đổi hẳn. Phi hành, thứ này gã không làm được, không thể không ỷ lại vào Tiểu Nhị.
Thủ đoạn xuất thần nhập hóa của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cũng kinh ngạc than thở không thôi, thế nhưng chiến đấu như vậy không phải phương thức gã yêu thích, gã ghét cảm giác uất ức!
Gã thích cận chiến!
Cận chiến, đánh giáp lá cà, từng cú đấm thấu thịt, đây mới là phương thức chiến đấu của nam nhân!
Tới hôm nay, lĩnh ngộ được Kiền Bạt, gã rốt cuộc tìm lại được bầu trời, tìm về phương thức chiên đấu của bản thân.
Đến đây nào, đánh một trận cho đã nào!
Ánh kiếm lạnh lẽo kia tràn ngập khí tức nguy hiểm, thế nhưng lần này Đường Thiên không hề óc ý thối lui. Không khí thuẫn dưới chân gần như chỉ chạm nhẹ là vỡ nát, gã không thể tăng thêm tần suất của Kiền Bạt, gã cảm giác mình lao nhanh trước nay chưa từng thấy, phải vận dụng khí lực toàn thân mới miễn cưỡng khống chế được.
Tiếng gào thét tràn ngập màng tai, khí lưu thổi mạnh tới mức gần như không mở mắt được, mỗi tấc da tấc thịt đau đớn như dao cắt. Bầu trời đang bùng nổ, mặt đất cũng như bùng nổ, ánh lửa khắp nơi, biển lửa rừng rực, không biết chiến ý thiêu đốt máu huyết hay máu huyết thiêu đốt chiến ý, mỗi dây thần kinh đều cháy đỏ rực, toàn thân gã run rẩy, gã phấn khởi tới điên cuồng.
Tới đây nào!
Cấp bạc!
Tiếng gào như sấm, hai tay mở ra, mười ngón tay như móc câu, vận sức chờ phát động!
Đột nhiên thân thể Đường Thiên run lên, gã bỗng mở bừng hai mắt.
Viu, ngọn lửa rực rỡ đột nhiên thoát ra từ hai bàn tay gã, Ma Quỷ Hỏa!
Ma Quỷ Hỏa là hồn thuật do Uy Liêm tự mình sáng chế, thế nhưng phần Ma Quỷ Hỏa này bị Đường Thiên loại trừ bộ phận năng lượng, chỉ còn lưu lại phần ẩn chứa pháp tắc.
Đường Thiên như tiến vào một thế giới đỏ tươi, thiếu niên sắc mặt tái nhợt, tóc đỏ mắt đen yêu dị đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
"Ta tên Uy Liêm!"
Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng.
Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, Uy Liêm đã để lại cho Đường Thiên ấn tượng sâu sắc, coi tử như sinh, bất cần đời, điên cuồng nhưng ý chí kiên quyết như sắt đá. Sau vô số cực hình vẫn nói cười như không, thánh hồn tróc ra, thi thể bất hủ.
"Trong lòng mỗi người đều có ma quỷ, chỉ ngươi mới hiểu rõ nó!"
Thiếu niên tóc đỏ nhếch môi cười nhạt trào phúng, dưới con mắt điên cuồng, Đường Thiên như chứng kiến băng nguyên vô tận.
"Tuy chúng ta có cùng kẻ thù, ta cũng rất thích ngươi, thế nhưng, ta thích tự tay báo thù hơn!"
Thiếu niên tóc đỏ mỉm cười yêu dị, ánh mắt lạnh lùng, ngọn lửa bốc lên, thân thể hắn từ từ dung nhập vào ngọn lửa.
Tâm thần Đường Thiên chấn động, không thể nào! Trong Ma Quỷ Hỏa sao vẫn lưu lại chút ý thức của Uy Liêm? Chẳng phải mình đã loại trừ sạch rồi sao?
Gã chợt tỉnh ngộ!
Ngụy trang hoàn hào! Lần trước Uy Liêm diễn kịch khiến cả Đường Thiên và Tiểu Nhị đều lơ là.
Mãi tới lúc này, Tiểu Nhị chìm vào hôn mê, đối mặt với cơ hội tuyệt hảo như vậy, Uy Liêm mới phá bỏ ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật.
"Ngươi lừa ta?" Đường Thiên trợn mắt, sắc mặt phẫn nộ.
"Ta chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi." Uy Liêm cười khẽ một tiếng, nheo mắt cười nhạo: "Chiến đấu thật công bằng. Đến đây nào, cho ngươi chứng kiến Ma Quỷ Hỏa chân chính của ta, cũng để ta xem xem thiếu niên như thần nhà ngươi rốt cuộc có tư cách gì."
Vừa dứt lời, Ma Quỷ Hỏa nổ tung, thản khắp cơ htể Đường Thiên.
"Ta có tư cách gì?" Đường Thiên hoàn toàn bị chọc giận: "Tới đây nào, để ta cho ngươi thấy ta có tư cách gì!"
Chiến Thần Bất Bại
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại
Story
Chương 585: Biến Hóa Của Ma Quỷ Hỏa
10.0/10 từ 34 lượt.