Chiến Thần Bất Bại
Chương 506: Gào thét vạn năm: Thánh giả
Ven đường tây viện, ánh mắt các đệ tử nhìn y cực kỳ kỳ quái, như thấy một con quái vật.
Đường Thiên chẳng buồn để ý, hai canh giờ vừa rồi gã đã chán muốn chết. Có điều ngẫm lại cũng thật kỳ diệu, mình và các Thánh giả khác cũng không có gì khác nhau, đều tới vì Lục Phân Nhãn, mà giờ mình lại giúp võ tràng Thương Dương chống lại những người khác.
Trở lại trạm nghỉ ở tây viện, Đường Thiên mới thanh tĩnh lại.
Bọn Đinh Thần đã sớm chứng kiến sự lợi hại của đại nhân, đương nhiên không có gì nghi hoặc. Khác với các ban khác, thái độ diễn luyện của bọn Đinh Thần cực kỳ chăm chú. Không như các ban khác còn đang mê man, bọn Đinh thần tin chắc A Sửu đại nhân có thể mang bọn họ sống sót ra ngoài.
Vì thế khi Binh sắp đặt diễn luyện, bọn họ đều kiên quyết chấp hành, không chút dây dưa dài dòng, mạng là mạng của mình.
"Tình hình rất đáng lo ngại." Binh xông ra, giọng điệu của hắn có phần lo lắng: "Phòng thủ như vậy chỉ như miếng đậu hũ, căn bản không ngăn nổi tập kích."
"Vậy làm sao giờ?" Đường Thiên nhún vai.
"Ta cũng không có cách nào khác." Binh suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là chúng ta xuống tay trước? Nhân lúc bố trí phòng ngự ta đã thăm dò cẩn thận, Lục Phân Nhãn kia được giấu dưới lòng đất."
Đường Thiên hai mắt sáng lên: "Dưới lòng đất?"
"Ừ." Binh lộ vẻ nghiêm túc: "Chắc chắn có lối vào, chúng ta chỉ cần tìm ra lối vào đó. Đêm nay là một cơ hội tốt, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, hai ngày tới đám ngu ngốc bên ngoài chắc chắn sẽ không hành động. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên bị thương, lúc này chắc chắn đang khôi phục nguyên khí, đây là lúc võ tràng Thương Dương suy yếu nhất."
"Có lý lắm!" Đường Thiên gị Binh thuyết phục, tim đập mạnh.
Bóng đêm buông xuống.
Đường Thiên lặng lẽ rời khiỏ, lén lút tiến vào chủ viện, ban ngày Binh đã điều tra toàn bộ bố trí phòng ngự trong phủ thành chủ, rõ như lòng bàn tay. Bọn họ không làm kinh động bất cứ ai, tới chủ viện.
Sau đó thân hình Đường Thiên cứng lại tại chỗ.
Cái đầu khổng lồ của Vụ Quy tiến tới trước mặt gã, gã lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, không có bất cứ dấu hiệu gì.
Đùng!
Vụ Quy đột nhiên hóa thành một làn sương mù, nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một cánh cửa đầy sương khói.
"Mời vào!"
Trong cửa vang lên giọng nói già nua.
Đường Thiên giật mình, do dự một chút rồi bước vào trong cửa. Vừa bước vào cánh cửa đầy khói, gã chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt biến đổi kịch liệt, trong không khí dày đặc hàn khí.
Sau đó gã lại đờ người ra, nhìn một loạt người trước mặt, há hốc mồm.
"Tất A Sửu!"
Phó Tử Hồng thấy người tới, không khiỏ la lên thất thanh, nàng tuyệt đối không ngờ người tới vào buổi tối lại Tất A Sửu!
Đường Thiên cảm giác máu huyết toàn thân như muốn ngưng đọng lại. Trước mặt hắn, Phó Trọng Sơn, Dương Hạo Nhiên vốn trộng thương giờ khỏe mạnh như sáo, khí thế lẫm liệt đó khiến da đầu gã tê dại.
Phó Trọng Sơn rất lợi hại, gã chắc chắn không phải đối thủ. Khí thế của Dương Hạo Nhiên cũng thâm sâu khó lường.
Còn ông lão kia, rõ ràng quanh người không chút khí thế, nhưng chính loại mờ ảo như không khí này khiến lông tóc Đường Thiên dựng đứng.
Cạm bẫy? Mai phục?
"Rốt cuộc cũng đợi được ngươi!" Ông lão chậm rãi mở miệng, gương mặt đầy nếp nhăn mỉm cười: "Xin hãy khôi phục diện mạo cũ đi."
Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên hai bên trái phải cùng tỏa ra khí tức lẫm liệt, Đường Thiên chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Chú già Binh chết tiệt, giờ lại chẳng dám hó hé gì. Cái lão già chẳng chút nghĩa khí, còn nói thời cơ tốt nhất, rõ là thời cơ tự chui đầu vào lưới. . .
Càng khiến trong lòng Đường Thiên trầm xuống là không cách nào sử dụng Thuấn Di, trong huyệt động không đáy này đầy rẫy hàn triều, Thuấn Di của mình căn bản không cách nào sử dụng.
Chết tiệt!
Đã lâu rồi gã không rơi vào cảnh bị động như vậy.
"Xin hãy tin chúng ta, chúng ta không có địch ý." Ông lão cười ha hả nói.
Không có địch ý. . .
Vậy hai tên thần giữ cửa đằng đằng sát khí đằng kia là lớn lên đã vậy sao?
Đương nhiên Đường Thiên không dám nói câu đó ra, gã tuy ngốc nhưng không ngu, trong cục diện tuyệt đối không có đường lật mình này, còn làm trò gây sự như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết. Còn chưa tìm được Lục Phân Nhãn, chưa gặp được Thiên Huệ, gã không muốn chết.
Cơ thịt trên mặt gã không ngừng biến hóa, nhanh chóng lộ ra diện mạo thực.
Phó Tử Hồng trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía Đường Thiên. Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên cũng hơi biến sắc, trong mắt bọn họ lóe lên sát ý nhàn nhạt, người này biến đổi dung mạo lẫn vào trong phủ chắc chắn không có ý đồ gì tốt.
Ông lão suy nghĩ trong chốc lát, thần sắc kích động: "Quả thật là vậy, ngươi họ Đường đúng không? Tên là gì?"
Thân thể Đường Thiên bỗng nhiên chấn động, ánh mắt gã bừng sáng. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên cùng lộ vẻ hoảng sợ, chớp mắt đó thiếu niên trước mặt như đổi thành một người khác, toàn thân toát lên khí tràng kinh người.
"Ta tên Đường Thiên." Đường Thiên trầm giọng nói.
"Đường Thiên! Chủ nhân chòm Đại Hùng!" Phó Tử Hồng bật thốt lên, nàng hoàn toàn choáng váng, nàng nghĩ lai lịch Tất A Sửu chắc chắn rất lớn, nhưng thật không ngờ lại lớn đến vậy.
Nếu đã ngả bài, Đường Thiên cũng chẳng buồn cố kỵ nữa.
Binh nhẹ nhàng bước ả, Mầm Mầm nhảy lên vai trái Đường Thiên làm mặt quỷ, Tiểu Nhị cầm ô lơ lửng bên cạnh, sắc mặt hờ hững.
Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên cùng biến sắc, bọn họ sao lại không biết danh tiếng của Đường Thiên? Hiện giờ Đường Thiên như mặt trời ban trưa, cường hào một phương. Bọn họ có làm sao cũng không ngờ rằng đường đường chủ nhân chòm Đại Hùng lại đích thân trà trộn vào phủ thành chủ.
Chuyện này thật khó mà tin nổi.
Phó Tử Hồng là người kinh ngạc nhất, nàng ngờ ngạc nhìn thiếu niên trầm mặt trước mắt. Gương mặt vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con giờ đầy nghiêm nghị, khí tràng cường đại, có so với phụ thân hay nhị thúc cũng chẳng hề thua kém.
Chính thiếu niên trước mắt, dựa vào sức một người mạnh mẽ đẩy chòm sao Đại Hùng từ chòm sao loại ba lên thành tồn tại chỉ đứng dưới Võ Hội Quang Minh, Hắc Hồn và Mười Hai Cung Hoàng Đạo.
Phó Tử Hồng đã từng chuyên môn nghiên cứu kỳ tích này, không sai, trong mắt nàng đây quả thật là kỳ tích, hoàn toàn không thể phục chế!
Chính là thiếu niên trước mắt này. . .
Có thật. . .
"Chòm Đại Hùng không phải tương lai của ngài!"
Thương Dương Vũ mở miệng nói một câu khiến cả đại sảnh giật mình.
Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên ngây người. Phó Tử Hồng phản ứng nhanh nhất, suýt nữa la lên thất thanh, nàng cuống quít dùng tay che miệng lại, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên đầy vẻ kinh hãi. Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên cũng nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt hai người đại biến.
Đường Thiên cũng bị câu nói của Thương Dương Vũ làm cho ngây ngẩn, gã không nghĩ nhiều, hỏi theo bản năng: "Vì sao?"
Thương Dương Vũ nhếch miệng mỉm cười nhưng không trả lời: "Ta chờ ở đây đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được. Khi ngài tới tây viện sửa tường, Vụ Quy đã cảm nhận được khí tức của ngài."
"Khí tức của ta?" Đầu óc Đường Thiên mơ hồ.
"Đúng vậy." Thương Dương Vũ bình tĩnh nói: "Thế nhưng Lục Phân Nhãn vẫn chưa luyện thành, nơi này nguy cơ tứ phía, ta cũng không muốn để ngài sớm rơi vào nguy hiểm. Thế nhưng tình hình nguy cấp, ta không dám chắc có thể chống đỡ tới ngày đó, cho nên đành mời ngài tới. Tuy việc này sẽ khiến ngài gặp nguy hiểm, thế nhưng ta nghĩ vận mệnh của ngài chỉ có ngài mới có thể thao túng và gánh chịu."
Đường Thiên nheo mắt lại, hỏi gằn từng chữ: "Ngươi biết ta là ai?"
"Ngài là con trai của người ấy." Thương Dương Vũ khẽ mỉm cười.
Phó Trọng Sơn và Dương Hạo Nhiên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bóng dáng Đường Thiên trước mặt đã biến mất, hai người kinh hãi, muốn che trước người Thương Dương Vũ, một cơn gió lạnh xẹt qua bọn họ.
Sao lại nhanh như vậy!
Phó Trọng Sơn cùng Dương Hạo Nhiên biên sắc.
Tàn ảnh của thiếu niên xuất hiện trước mặt Thương Dương Vũ như làn gió, tay gã đã chạm tới thân thể Thương Dương Vũ, bắt được rồi!
Thế nhưng một khắc sau, con ngươi gã đột nhiên co rút lại, bàn tay gã trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương!
Viu, thân thể gã cũng xuyên thẳng qua thân thể Thương Dương Vũ, như xuyên qua một làn sương mù.
Đây là. . .
Thân hình Đường Thiên dừng lại bên vách băng, lại đối mặt với đám người Thương Dương Vũ, sắc mặt gã tiếp tục trầm xuống.
"Rất xin lỗi, ta cũng không biết người đó là ai." Thương Dương Vũ không quan tâm thiệt hơn nói: "Người đó đã cứu mạng ta, để lại cho ta một môn truyền thừa, sau đó bảo ta giúp người bảo quản vài thứ. Người nói nếu người không đến được, con trai của người sẽ tới. Ta đã nhận lời với người, mười sáu năm trôi qua, ngài tới."
Đường Thiên ngơ ngác nhìn Thương Dương Vũ.
"Dung mạo ngươi rất giống người." Thương Dương Vũ lộ vẻ hồi tưởng: "À, bên cạnh người cũng có một hồn tướng, rất lợi hại. Ngoại trừ Lục Phân Nhãn, người còn nhờ ta bảo quản một quan tài băng, mời theo ta."
Thương Dương Vũ bay tới trước bức tường băng, nói với Đường Thiên: "Xin hãy nhỏ một giọt máu lên đây."
Đường Thiên trầm mặt, không nói một lời, cắt vỡ ngón tay, nhỏ vài giọt máu tươi lên mặt băng. Tường băng dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng hòa tan rồi biến mất, một cái quan tài băng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quả nhiền là mình. . .
"Đây là một hồn tướng người giao lại cho ta, một hồn tướng không trọn vẹn. Nơi này là nơi người chọn, vì nơi này có thể giúp cho hồn tướng không trọn vẹn không tiêu tan. Hồn tướng này đã rất cổ xưa, hắn vẫn gào thét, mười sáu năm qua, chưa bao giờ ngừng. Các ngươi không nên giật mình, có người nói hắn đã gào thét cả vạn năm."
Ánh mắt Binh chạm vào hồn tướng trong quan tài băng, như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.
Hắn như trúng phép định thân, điếu thuốc tren tay rơi xuống đất cũng chẳng hề hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn quan tài băng.
Trong quan tài băng trong suốt dựng đứng là một hồn tướng khô gầy, hai chân đã biến mất không còn tăm hơi, hai tay khô gầy như que củi, vùng vẫy trên không trung như đón gió, lại như đang nắm thứ gì đó. Gương mặt khô gầy khi thì chăm chú, lúc lại điên cuồng, miệng lẩm bẩm không ngừng.
"Cờ lê, cờ lê, đưa cờ lê cho ta, mau lên mau lên, con mẹ nó, mau lên. . ."
"Khớp xương hư hỏng nghiêm trọng, đưa ta linh kiện khớp xương số ba, tất cả nhanh tay lên, cố gắng chống cự, đừng để thất bại. . ."
"Ta không đi! Ta không đi! Ta đi ai sửa cho các ngươi…"
"Cái thứ 261, hỏng hóc nhiều quá, đoàn trưởng đừng chết. A Tín đừng chết, nhóc, đừng chết. . ."
Hắn bỗng giơ hai tay lên, gào thét điên cuồng: "Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!"
Binh ngơ ngác nhìn hồn tướng, nước mắt bất giác trào mi, đại thúc đã trung niên ngồi xổm xuống đất, gào khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.
"Ha ha, tiểu quỷ, ta tên Loa Ti, đợi ngươi lớn ta sẽ làm cho ngươi một bộ giáp máy."
Chiến Thần Bất Bại
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại
Story
Chương 506: Gào thét vạn năm: Thánh giả
10.0/10 từ 34 lượt.