Chiến Thần Bất Bại

Chương 2876



Vào khoảnh khắc mấy người Nguỵ Quốc Đào công kích, một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột nhiên vang lên chấn động cả trời đất!


 


Mặc dù những cao thủ này ai ai cũng có bản lĩnh không hề tầm thường, lại trải qua mấy trăm năm tới cả nghìn năm thử thách trong thánh vực, kinh nghiệm chiến đấu cũng hết sức phong phú, thế nhưng căn bản không có cách nào so với rồng.


 


Một màn ánh sáng màu vàng vô cùng lớn đổ ụp xuống, bao trùm hết tất cả cao thủ nhà họ Nguỵ vào bên trong, khi ánh sáng màu vàng chiếu xuống, một cỗ sức mạnh hết sức khủng bố cũng trút xuống theo.


 


Mấy cao thủ lập tức bị trọng thương mà ngã lăn hết ra đất!


 


Mà Tiêu Chính Văn lại giống như hổ trong đàn dê, mỗi một cú đấm tung ra đều kéo theo cả một màn bụi máu!


 


Gần như cứ mỗi nắm đấm là lại giết chết thêm một người ngay tại chỗ!


 


“Chuyện này sao có thể?”


 


“Cậu ta…không phải cậu ta vừa mới đột phá sao? Sao lại mạnh như thế chứ?”


 


“Cậu…Sao cậu có thể giết chết cao thủ Nhân Vương cấp hai chỉ với một đòn?”


 


Lúc này, Nguỵ Quốc Đào cũng bị ánh sáng màu vàng ban nãy làm cho bị thương, một nửa thân người đã bị đánh cho nát nhừ, máu tươi không ngừng chảy ra!


 


Tiêu Chính Văn đang đứng trước mặt ông ta kia đã không còn là con người nữa rồi mà giống như một thiên thần vậy, rõ ràng chẳng thể ngăn cản được!


 


Mà ở trước mặt Tiêu Chính Văn, đám cao thủ nhà họ Nguỵ kia rõ ràng chỉ giống như bầy kiến, dường như có thể bị giết chết bất cứ lúc nào!


 


Hai bên căn bản không ở cùng một đẳng cấp.


 


Mỗi một cú đấm, cú ra chân hay thậm chí là mỗi một cử động của Tiêu Chính Văn đều ngầm kết hợp quy luật đất trời, hoà vào làm một với không gian xung quanh


 


Loại cảm giác này, dù là Nguỵ Quốc Đào thì cũng chưa từng thấy !


 


Đừng nói là Nhân Vương cấp hai, dù là Nhân Vương cấp ba thậm chí là Nhân Vương cấp bốn thì cũng không thể cho người ta một loại cảm giác kỳ dị như thế!


 


Giống như những người này không chết trong tay của Tiêu Chính Văn mà chết vì bị trời phạt!


 


Lúc này, Nguỵ Quốc Đào nào còn dám tỏ ra bá đạo như ban nãy nữa?


 



Thế nhưng càng là như vậy thì trong lòng Nguỵ Quốc Đào càng trở nên kiên định hơn, buộc phải dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết!


 


Nếu không, mối thù của đôi bên đã được kết thành rồi, nếu như sau này còn để cho Tiêu Chính Văn tiếp tục đột phá nữa thì nhà họ Nguỵ còn quả ngon mà ăn hay sao?


 


Khi tia sáng màu bạc kia lao tới, Nguỵ Quốc Đào sợ tới độ đồng tử chợt co rút lại, tiện tay kéo một cao thủ Nhân Vương cấp hai ở bên cạnh ra chắn trước mặt mình!


 


“Phập!”


 


Cùng với âm thanh vang lên, cao thủ Nhân Vương cấp hai đó hoá thành bụi máu chỉ trong nháy mắt.


 


Không chỉ như vậy, sau khi con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua cơ thể người đó thì khí thế vẫn không giảm bớt, khiến cho Nguỵ Quốc Đào không kịp nghĩ gì nhiều, cố hết sức ngã sang một bên!


 


“Soạt!”


 


Một cơn gió lạnh lùng lướt qua da mặt Nguỵ Quốc Đào, cơn đau đớn kịch liệt cũng lập tức truyền tới.


 


Mặc dù ông ta trốn được con dao quân đội năm cạnh mà Tiêu Chính Văn ném ra, thoát được một phen, thế nhưng trên mặt ông ta vẫn bị rạch một đường đẫm máu, da thịt cứ thế lòi hết ra ngoài, đau tới độ Nguỵ Quốc Đào phải rùng mình!


 


Hai người Long Hình và Long Nguyệt hết sức chấn động khi tận mắt chứng kiến hết tất cả.


 


“Đây chính là Long Vương của chúng ta sao? Rõ ràng mạnh tới độ không thể tin nổi mà!”


 


Dù Long Hình là thuộc hạ của Tiêu Chính Văn, khoảnh khắc này, trên trán cũng đang đầm đìa mồ hôi lạnh!


 


Đó đều là cao thủ Nhân Vương cấp hai đổ lên đó, Tiêu Chính Văn giết bọn họ cứ giống như giết con gà con chó vậy!


 


Chưa tới một phút ngắn ngủi, mười mấy cao thủ nhà họ Nguỵ gần như đã bị tiêu diệt sạch sẽ, không phải hoá thành bụi máu thì là bị trọng thương, ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi!


 


Thậm chí ngay cả tình cảnh của Nguỵ Quốc Đào cũng khiến cho người ta không dám nhìn lâu hơn!


 


Mà lúc này, khí tức của Tiêu Chính Văn vẫn không hề giảm đi, ngược lại còn nâng cao thêm một bậc nữa!


 


Một giây sau, giống như không khí trong hư không đều bị rút cạn đi nhanh chóng vậy!


 


Vòng xoáy màu trắng mà mắt thường có thể nhìn thấy được lấy Tiêu Chính Văn làm trung tâm mà tạt ra bốn bên!


 


Nguỵ Quốc Đào nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc tới độ mặt cắt không còn sắc máu, hai mắt trợn trừng giống như một đôi chuông đồng!


 



Vậy mà vẫn muốn đột phá?


 


“Không! Mau ngăn hắn lại, tuyệt đối không được để cho hắn…”


 


Thế nhưng, Nguỵ Quốc Đào vẫn còn chưa nói hết câu, xung quanh người Tiêu Chính Văn đã dâng lên gợn sóng như là sóng nước!


 


“Ầm ầm ầm!”


 


Gợn sóng đó dâng lên cao mang theo tiếng sấm rền kinh thiên động địa vang vọng khắp cả trời đất!


 


Nhân Vương cấp ba!


 


Tiêu Chính Văn đứng trên hư không, mái tóc màu đen tung bay trong gió!


 


Sau khi liếc nhìn Nguỵ Quốc Đào đang kinh ngạc tới trợn mắt nghẹn họng, Tiêu Chính Văn liền tiến lên trước một bước, trong hư không thậm chí còn xuất hiện gợn sóng giống như sóng nước!


 


Một giây sau, Tiêu Chính Văn đã xuất hiện ngay trước mặt Nguỵ Quốc Đào, không để cho Nguỵ Quốc Đào kịp hoàn hồn trở lại, Tiêu Chính Văn đã đưa tay bóp chặt lấy cổ của ông ta!


 


“Ầm!”


 


Nhân Vương cấp bốn!


 


Hư không xung quanh lại dâng lên thêm lần nữa, khí tức của Tiêu Chính Văn cứ thế không ngừng nâng cao!


 


“Cậu…cậu sao có thể!”


 


Nguỵ Quốc Đào trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn!


 


Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, Tiêu Chính Văn đã liên tiếp đột phá lên hai bậc cảnh giới?


 


Đây là sự đột phá của cảnh giới Nhân Vương đó, biết bao người mất cả một đời mới chỉ dừng lại ở Nhân Vương cấp một, đến chết vẫn không thể tiến thêm một bậc nữa!


 


Mà Tiêu Chính Văn thì hay rồi, trong vòng một ngày đã liên tiếp đột phá ba bậc cảnh giới!


 


Dù là những thế tử kia thì căn bản cũng không thể làm được như Tiêu Chính Văn!


 


Tiêu Chính Văn đã làm đổi mới nhận thức của Nguỵ Quốc Đào.


 



Có thể nói, Tiêu Chính Văn không chỉ phá vỡ quy tắc của thánh vực mà còn phá vỡ quy tắc cả nghìn năm, thậm chí là mấy chục nghìn năm của võ thuật!


 


Từ cổ chí kim, ngay cả Bạch Khởi xưng là Nhất Đại Nhân Đồ cũng không làm được như Tiêu Chính Văn, liên tiếp đột phá ba bậc cảnh giới chỉ trong một ngày!


 


“Cậu…rốt cuộc cậu là ai? Lẽ nào trên người cậu có huyết mạch của Long tộc?”


 


Sắc mặt của Nguỵ Quốc Đào lập tức biến đổi, nghĩ tới một khả năng đáng sợ nhất!


 


Trong truyền thuyết, có một kiểu người trông không hề khác biệt gì so với người bình thường.


 


Thế nhưng bọn họ trời sinh đã có huyết mạch của Long tộc, nếu như đặt chân vào con đường võ thuật thì tốc độ tiến bộ gần như là thứ mà loài người không thể so bì nổi!


 


Mà kiểu người này thì đã không còn tồn tại từ mấy nghìn năm trước rồi, dù là Hoa Quốc thì cũng chưa từng xuất hiện sự tồn tại như là Tam Nguyên Lý Tịnh!


 


Nghe nói Lý Tịnh và Lưu Bác Ôn là hai người hậu thế duy nhất có huyết mạch Long tộc.


 


Thế nhưng huyết mạch Long tộc của nhà họ Lưu lại quá mỏng manh, còn về Lưu Bác Ôn của đời sau thì cũng chẳng thể đạt được tới độ cao như của Tam Nguyên Lý Tịnh nữa!


 


Vào lúc Tiêu Chính Văn đang dồn lực vào đầu ngón tay muốn bẻ gãy cổ của Nguỵ Quốc Đào thì một giọng nói già nua từ xa truyền lại.


 


“Anh bạn trẻ tuổi, nể tình mọi người đều là con cháu Hoa Quốc mà tha cho ông ta một mạng có được không?”


 


Thật ra từ lúc đôi bên khai chiến cho tới thì kết thúc thì thời gian còn chưa tới hai phút.


 


Rất nhiều cao thủ trong thánh vực căn bản đều không kịp phản ứng thì tất cả đã hạ màn rồi!


 


Vốn dĩ còn có rất nhiều người dự định tới xem chiến đấu, còn có một số người chuẩn bị ra tay ngăn cản, ngay cả Lý Chính Đạo ở cùng một khách sạn với Tiêu Chính Văn vẫn còn chưa kịp ra mặt hoà giải thì đã kết thúc rồi!


 


Trong số những người này đã bao gồm cả chủ nhân của giọng nói già nua kia, Thiên Hành – sự tồn tại giống như vương giả bên trong thế tục!


 


Lúc này, Thiên Hành nhíu chặt lông mày, ông ta cũng cảm nhận được luồng khí tức hết sức đáng sợ từ trên người Tiêu Chính Văn!


 


Đây là lần đầu tiên Thiên Hành nghiêm túc quan sát Tiêu Chính Văn, thế nhưng không nhìn vẫn tốt, vừa nhìn thì ngay cả ông ta cũng thầm thất kinh trong lòng!


 


Mặc dù lúc này Tiêu Chính Văn giống với ông ta, đều ở cảnh giới Nhân Vương cấp bốn, thế nhưng dù nhìn thế nào thì khí tức trên người Tiêu Chính Căn cũng có phần quái dị!


 


Theo lý mà nói, tới được cảnh giới Nhân Vương cấp bốn thì nên hoàn toàn thoát li khỏi tự nhiên, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại đi ngược lại, hoàn toàn dung hoà vào làm một với tự nhiên!


 



Loại cách biệt này, chưa tới được đẳng cấp như Thiên Hành thì căn bản chẳng thể cảm nhận được điểm kỳ dị bên trong!


 


Thấy Thiên Hành đích thân lộ diện, không ít người muốn thấy Tiêu Chính Văn trở thành trò cười đều lộ ra một nụ cười lạnh lùng.


 


Đặc biệt là hai người Chu Thuỵ Chân và Khổng Tuyên thì càng lộ ra vẻ đắc ý!


 


Dù Tiêu Chính Văn đã giết chết rất nhiều cao thủ nhà họ Nguỵ thì cũng có làm sao?


 


Anh dám không nể mặt đại sư Thiên Hành hay sao?


 


Ở trước mặt đại sư Thiên Hành, là rồng thì cũng phải lượn quanh, là hổ thì cũng phải nằm xuống.


 


Dù là những thế tử có lai lịch không tầm thường giống như bọn chúng thì cũng phải nể mặt đại sư Thiên Hành vài phần!


 


Thế nhưng khiến cho người ta không ngờ được chính là khi mà Thiên Hành vừa nói dứt lời, một âm thanh vô cùng rõ ràng cứ thế vang vọng cả trời đất!


 


“Rắc!”


 


Cổ của Nguỵ Quốc Đào bị bẻ gãy theo, ngay sau đó, Tiêu Chính Văn tiện tay quẳng sang một bên giống như vứt rác, xác của Nguỵ Quốc Đào bị ném ra xa mấy chục mét!


 


“Rầm!”


 


Âm thanh xác rơi xuống đất giống như một khối đá lớn đập thẳng vào lòng của tất cả mọi người, khiến cho tất cả những người vốn định chế nhạo Tiêu Chính Văn đều không kìm nén được mà rùng mình!


 


“Sao anh ta dám?”


 


Chu Thuỵ Chân không dám tin nhìn về phía Tiêu Chính Văn ở nơi xa!


 


Đừng nói là những võ giả thông thường, dù có chỗ dựa lớn mạnh như là nhà họ Chu thì Chu Thuỵ Chân cũng không dám công khai đắc tội với Thiên Hành ở thánh vực!


 


Ngay cả bản thân Thiên Hành cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám không nể mặt mình!


 


“To gan!”


 


Thiên Hành gầm lên đầy phẫn nộ, mười mấy ngọn núi nhỏ ở phía xa đều đổ ụp xuống chỉ trong nháy mắt!


 


Một luồng khí tức vô cùng khủng bố dâng lên từ cả trăm dặm ngoài xa rồi lao thẳng về phía khách sạn!




Chiến Thần Bất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại Truyện Chiến Thần Bất Bại Story Chương 2876
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...