Chiến Thần Bất Bại

Chương 285: Kèo chấp


Đinh Đang ầm thầm lướt nhìn xung quanh,nhưng không thấy có gì dị thường.


Vĩnh Yên thành là Huyết hồn thành, cái gọi là Huyết hồn thành, chính là nơi hắc hồn dùng máu tươi và võ hồn mở ra một cứ điểm bên trong hồn khu, và nơi đây cũng là một trong những cứ điểm mà Đinh Đang hoạt động. Chỉ cần tốn một chút điểm cống hiến là có thể đạt được tư cách tiến nhập Vĩnh Yên thành.


Cái gọi là tư cách chính là một giọt Vĩnh Yên huyết.


Khi rót Vĩnh Yên huyết vào trong cơ thể, võ giả có thể thông qua bất kỳ một tinh môn nào trong hồn khu đến được Vĩnh Yên thành.


Quang Minh võ hội có quang minh bài, mà Hắc hồn thì có Huyết hồn thành, song phương mỗi người mỗi vẻ.


Tình trị an của Vĩnh Yên thành trị an cũng không tệ lắm, dù sao nó cũng nằm trong địa bàn của hắc hồn. Thế nhưng người thường vào thành không chỉ có riêng người của hắc hồn, mà còn có rất nhiều võ giả của các thế lực khác. Huyết hồn thành có quy mô như Vĩnh Yên thành có thể sản sinh ra chừng ba mươi vạn giọt Vĩnh Yên huyết, điều này cũng có nghĩa là Vĩnh Yên thành có thể dung nạp ba mươi vạn người.


Chuyện mua đi bán lại Vĩnh Yên huyết cũng là một công việc mang lại lợi ích, chẳng qua hơi khổ cực một chút mà thôi.


Đinh Đang không hứng thú với chuyện buôn bán Vĩnh Yên huyết, mục đích nàng tới đây là để thu thâp tin tức tình báo. Do là cứ điểm của hắc hồn cho lên Vĩnh Yên thành có rất nhiều Hắc hồn mã thường xuyên lui tới, đồng thời mọi người nơi đây cũng thường xuyên trao đổi tin tức tình báo với nhau.


Thiết Ngưu Giác tửu quán, ở trước của vào có treo một đôi thiết ngưu giác(sừng trâu bằng sắt)cực lớn.


Diện tích bên trong quán rộng đến kinh người, ba nghìn cái bàn được sắp xếp theo hàng lối, nhìn cũng có mấy phần giống căng tin với của những học viện lớn. Trong điếm không đến mức đầy người, nhưng số lượng cũng không ít, bọn họ ngồi túm năm tụm ba với nhau, không khí cũng hơi náo nhiệt. Thiết ngưu giác tửu quán được xây dựa vào núi, là tài sản của một vị trưởng lão trong Hắc hồn, hơn nữa quanh năm đều có cường giả đóng giữ vì vậy không có ai dám gây sự ở nơi đây. Chính vì như vậy, nơi đây cũng trở thành địa phương an toàn nhất Vĩnh Yên thành.


Buôn bán tình báo, mua vật bán vật, đàm luận sinh ý vân vân, gần như tất cả những chuyện có thể nghĩ ra đều có ở nơi đây.


Đinh Đang hết sức quen thuộc gọi một ly nước mơ, sau đó tùy ý kiếm một góc ngồi xuống, thu thập tin tức tình báo là một công việc đòi hỏi phải có tính kiên trì. Nàng đã làm cho một nhóm rất nhiều năm, tin tức lần này dù có tư lịch bạch ngân hắc hồn mã cũng chẳng phải thông tin dễ có được.


Bỗng nhiên, đang đang đang, thanh âm náo động đập vào đồng la liên tục vang lên trong tửu quán.


Tửu quán lập tức yên tĩnh hẳn, Đinh Đang vẫn cúi đầu uống nước mơ, chẳng buồn ngước mắt nhìn lên, mỗi ngày tửu quán đều sẽ mở kèo chấp. Nơi này là điểm tập kết của vô số tin tức tình báo, cũng là nơi tin tức linh thông nhất, vì vậy kéo chấp đưa ra cũng thiên kì bách quái.


Ví dụ như ở chỗ nào đó có người xung kích Kiếm thánh, vậy là ở đây bắt đầu đánh cuộc xem hắn có thành công hay không


Ví dụ như thế gia nào đó chuẩn bị đám cưới, đánh cuộc xem có người đoạt hôn hay không. Text được lấy tại Truyện FULL


Đinh Đang đã sớm quen với cảnh tượng như vậy.



Một thanh âm hào sảng quanh quẩn trong tửu quán.


"Hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, Sài Lang tọa chi chiến, đối tượng cá cược gồm có hai, thứ nhất là Đường Thiên, thứ hai là Ổ Thiết Vũ,tinh tệ cá cược không hạn chế, chúc các vị hiển lộ thần thông, đại phát lợi nhuận, tài nguyên cuồn cuộn."


Cùng lúc đó, trên vách tường của tửu điếm xuất hiện dòng chữ "Đường Thiên VS Ổ Thiết Vũ".


Đinh Đang lập tức ngây cả người.


Nếu khách nhân cảm thấy hứng thú có thể hỏi tiểu nhị mua một phần tư liệu, năm tinh tệ một phần thông tin cũng tương đối đầy đủ. Mà đám khách nhân kia sau khi đã tìm hiểu thì bắt đầu chúi đầu vào nghị luận với nhau.


Không đợi Đinh Đang kịp phản ứng,con số sau cái tên "Ổ Thiết Vũ" trên vách tường tửu quán nhanh chóng nhảy lên.


Chỉ trong nháy mắt, chữ số phía sau cái tên "Ổ Thiết Vũ" đã nhảy lên con số 2000000, mà con số phía sau cái tên "Đường Thiên" mới chỉ có 150000.


Nội tâm Đinh Đang trầm hẳn.


Con số trên có nghĩa là số tiền áp Ổ Thiết Vũ thắng đã lên tới hai trăm vạn tinh tệ, còn tiền đặt cược áp Đường Thiên thắng chỉ có 15 vạn tinh tệ!


Vốn là người rất hiểu chuyện này cho lên trong lòng Đinh Đang sinh ra cảm giác có điều không ổn, nàng là người từng trải, kinh nghiệm phong phú. Thông thường, người xuất thủ trước là những người sở hữu thông tin rõ ràng nhất, xem ra những người này hoàn toàn không xem trọng Đường Thiên!


Nàng cố nén cảm giác khiếp sợ trong lòng, gọi tiểu nhị tới mua một phần tư liệu.


Sau đó nàng cũng không nhịn được, sắc mặt kịch biến.


Hỏa Lang bộ lạc.


Lăng Húc cắn răng, lực lượng trong nước thuốc liên tục thấm vào trong thân thể hắn. Cảm giác đau đớn như kim châm xuất hiện khắp toàn thân, những hạt mồ hôi lớn cỡ hạt đậu chảy dọc theo gương mặt lăn xuống thùng nước thuốc.


Nước thuốc đen thui quay cuồng nhuyễn động giống như một con quái vật, thân thể hắn run nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, hắn đang cố gắng chịu đựng nỗi đau cực lớn.


Một lúc sau, nước thuốc bên trong thùng dần bình tĩnh trở lại, nước thuốc đen thui cũng trở lên trong vắt.


Vẻ thống khổ trên mặt Lăng Húc cũng dần biến mất.


Hô.



Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí dài, một giọt mồ hôi chảy dọc theo sống mũi chảy xuống,lông mi ngân sắc khẽ rung một cái, con mắt chậm rãi mở ra, đôi con ngươi sắc bén mầu vỏ quýt không còn vẻ phẫn nộ như trước kia mà bình tĩnh một cách dị thường.


Hắn có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp vậy.


Hắn đứng trước gương, làn da sáng lên mầu kim chúc ngân bạch bao phủ toàn bộ thân thể dị dạng tạo lên vẻ vặn vẹo đầy yêu dị. Duy chỉ có cái khuôn mặt to lớn kia là hơi trắng một chút và không có điểm nào dị thường. Lăng Húc giơ bàn tay lên, cái bàn tay trước đây đen sì như sắt lúc này lại thon dài giống như tay nữ tử. Hơn nữa mầu ngân lóa mắt khiến nó trông giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.


Năm ngón tay ngân sắc khép lại, nhẹ phất ra một chưởng.


Xuy!


Tiếng gió rít lên, một vệt mỏng chợt lóe lên rồi biến mất.


Đây là ngân hóa sao...


Lăng Húc có thể cảm thấy rõ ràng có một cỗ ngân dịch cực nhỏ dũng mãnh tiến vào ngân chưởng của hắn, đây chính là lực lượng của ngân hóa.


Ngân hóa đã bắt đầu ăn mòn xương cốt hắn.


Lần trước dương giác Phong Linh làm Thương Tiêm Hải của hắn tiến thêm một bước, nhưng đồng thời mức độ ngân hóa cũng trở lên nhanh hơn. Toàn bộ da thịt lẫn máu trong người hắn đều đã bị ngân hóa, hiện tại bề mặt của xương cốt cũng bắt đầu xuất hiện những đốm ngân sắc.


Tóc của hắn giống như những sợi tơ bạc được mài nhẵn bóng, đến cả lông mi của hắn cũng đã chuyển sang mầu trắng.


Mới từ trong thùng thuốc đi ra, cột sống đã bắt đầu mơ hồ ngâm ngẩm đau, ngân hóa mang đến cho hắn cảm giác đau đớn vô cùng cường liệt. Nếu không phải hiện tại ý chí của Lăng Húc đã mạnh hơn trước kia rất nhiều thì hắn tự vấn bản thân khó có thể thừa nhận nổi.


Hắn chìa ngón tay ra, chẳng bấy lâu sau từ đầu ngón tay ngân sắc rỉ ra một giọt ngân dịch.


Đôi đồng tử mầu vỏ quýt của Lăng Húc gắt gao nhìn chằm chằm vào giọt ngân dịch này.


Sau khi thân thể ngân hóa sẽ sản sinh một loại dịch thể ngân sắc, loại ngân dịch này có thể tự nhiên di chuyển trong cơ thể hắn, nhưng không giống với chân lực, mà chỉ có thể di chuyển dọc theo kinh mạch. Hiện tại trong cơ thể hắn, nhiều nhất chỉ có thể ngưng ra một giọt ngân dịch.


Ngân dịch giống như bọt nước khi hòa tan bạch ngân vậy.


Từ trên ngân dịch hắn cảm thấy có một cỗ nguy hiểm mơ hồ khó mà nói rõ bằng lời.


Chẳng mấy chốc ngân dịch đã chìm vào trong tay hắn, hiện tại nó đang dừng bên trong ngón trỏ, khóe mắt Lăng Húc lấp lóe quang mang, nhìn thoáng qua cái thuẫn bài kim chúc ở bên. Đây là cái mặt thuẫn mà đám kỵ binh sa mạc hay dùng, mặt thuẫn không lớn đường kính chỉ tầm nửa thước, có thể thoải mái cột lên trên cánh tay. Toàn bộ cái thuẫn đều do sắt thép chế tạo mà thành, trên bề mặt của thuẫn có điêu khắc hoa văn một con lạc đà.



Lăng Húc không hề thôi động một chút chân lực nào, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm lên mặt cương thuẫn, phốc, như cắm vào đậu hủ, ngón trỏ hoàn toàn chìm vào trong cương thuẫn.


Lăng Húc không khỏi ngẩn ra, trong mắt chớp động dị quang.


Thật mạnh!


Trước kia cái mặt thuẫn cứng rắn này mình cần phải quán chú năm thành chân lực trở lên mới có thể dùng ngón tay đạt được mức độ như vậy. Hắn vung ngón tay lên, phốc phốc phốc, chỉ trong nháy mắt mặt thuẫn đã dày đặc chi chít lỗ thủng như tổ ong vậy.


Nhưng ngân dịch lại không hề hao tổn chút gì.


Sắc mặt Lăng Húc trở lên ngưng trọng hẳn, hắn hơi do dự một chút, rồi sau đó thôi động năm thành chân lực sau đó ngón trỏ đột nhiên cắm xuống cương thuẫn.


Phanh!


Cương thuẫn ở trước mặt hắn đột nhiên nổ tung, nổ thành một đống bột phấn cương tiết.


Lăng Húc ngơ ngác đứng nhìn đống bột cương thiết, trong lòng cuộn trào như sóng biển.


Ngân dịch rốt cuộc là cái gì?


Đương nhiên hắn biết điều này nghĩa là gì, nếu như mình am hiểu quyền chưởng chỉ trảo, thì chỉ cần một chỉ hay một chưởng cũng có thể khiến đối phương hóa thành bột mịn.


Bỗng nhiên, trong lòng Lăng Húc chợt có một suy nghĩ, đột nhiên ôm lấy ngân thương của mình.


Hắn nhớ lại, ngân thương của mình cũng đang bị ngân hóa. Ngay từ đầu, ngân hóa trong mắt hắn giống như một loại bệnh độc có sinh bệnh lực ngoan cường, không ngừng ăn mòn mọi thứ mà hắn tiếp xúc đến. Nhưng ngay sau đó, hắn lại phát hiện ra, ngân hóa ngoại trừ lan tràn trong cơ thể hắn còn một thứ nữa phát sinh ngân hóa, đó chính là cây thương của hắn!


Mức độ ngân hóa của cây thương tương đối thấp, chẳng qua bề mặt bị ngân hóa một tầng rất mỏng mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, cây thương lấp lánh ngân quang càng thêm chói mắt, Lăng Húc thử đem ngân dịch rót vào ngân thương, nhưng sau đó lại phát hiện ra bị cản lại, từ tầng ngoài cây thương trở vào trong, ngân dịch không thể nào thâm nhập được vào.


Ngân dịch chỉ có thể ngấm vào bề mặt.


Lăng Húc cũng hiểu ra một chút, nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn nảy ra một suy nghĩ lớn mật. Nếu như chỉ bề mặt ngân thương chỉ bị ngân hóa, vậy mình đem một tầng ngân dịch hơi mỏng bao bọc lấy ngân thương thì sao.


Lập tức ngân dịch theo tâm niệm của Lăng Húc biến thành một tầng hơi mỏng, chỉ trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ thân thương.


Ánh mắt Lăng Húc nhìn lướt quanh trong phòng, cuối cùng rơi lên một thanh đại thiết chùy cực lớn nặng cỡ bốn trăm cân ở trong góc, đại khái đây là thứ mà đám võ giả tu luyện khí lực trước đây để lại, nhưng thoạt nhìn thấy có vẻ đã lâu không ai đụng đến, trên bề mặt dính đầy bụi.



Ngón tay ngân sắc khẽ miết.


Một điểm hàn mang bắn trúng thiết chùy.


Phanh!


Cái thiết trùy cực lớn trước mặt Lăng Húc lập tức nổ tung hóa thành một đống bụi sắt, những vụn sắt bắn lên tường tạo thành vô số lỗ thủng.


Lăng Húc cũng bị uy lực kinh người kia làm chấn động đến mức trợn mắt há mồm. Chuyện xuyên thủng cây thiết chùy bốn trăm cân cũng không khó, đánh nát cũng không khó, nhưng làm được đến mức độ chỉ trong nháy mắt đã đánh tan như thế này thì cần phải có sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào a.


Mà đó mới chỉ vẻn vẹn có một giọt ngân dịch...


Và mới chỉ đem bề mặt ngân thương ngân hóa...


Nếu như đem cả cây ngân thương đều ngân hóa, sau đó lại dùng mấy chục giọt ngân dịch rót vào trong mũi thương, vậy uy lực đến mức nào thì ngay cả Lăng Húc quả thực cũng không dám tưởng tượng. Bỗng hắn nhận ra, e rằng cái ngân thương này chính là cổ vật do Ngân sương kỵ lưu lại, chuyên môn vì ngân hóa mà chế tạo.


Thì ra ngân hóa ngoại trừ mang tới thống khổ còn có chỗ tốt như thế!


Lăng Húc bừng tỉnh đại ngộ.


Thế nhưng, sau khi rung động đã trôi qua, Lăng Húc cũng phục hồi lại tinh thần, hắn hiểu điều đó mới chỉ là ý tưởng bởi tốc độ ngân hóa của ngân thương so với chính bản thân hắn ngân hóa chậm hơn rất nhiều. E rằng sau khi toàn thân hắn bị ngân hóa thì phỏng chừng cái cây ngân thương này cũng không thể nào ngân hóa toàn bộ.


Lúc đó hắn không đau đến chết mới là lạ...


Lăng Húc trong gương bỗng bật cười, hắn bị chính cái suy nghĩ khôi hài này của mình chọc cười. Đúng là ngốc với tên thiếu niên bệnh tâm thần một thời gian dài, quả nhiên cả chỉ sô thông minh cũng bị kéo xuống a!


Hắn bắt đầu dùng băng vải cẩn thận quấn lại. Hắn dừng rất nhiều sức lực và thời gian mới có thể cố định được băng vải giảm bớt thống khổ cho hắn.


Cho đến khi băng vải hoàn toàn che phủ toàn thân hắn, hắn mới ngừng lại.


Hình ảnh thân thể dị dạng sáng bóng do kim chúc ngân bạch cấu thành hoàn toàn biến mất, vị thiếu niên trong kính lại khôi phục lại vẻ oai hùng tuấn lãng thường ngày, cặp đồng tử mầu vỏ quýt chậm rãi ổn định lại, hỏa diễm từ từ bốc lên.


"Lăng Húc, nỗ lực lên!"


Lăng Húc nâng thương đứng thẳng, nhẹ giọng nói với vị thiếu niên trong gương.



Chiến Thần Bất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại Truyện Chiến Thần Bất Bại Story Chương 285: Kèo chấp
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...