Chiến Thần Bất Bại
Chương 249: Thắng lợi
Nhìn đao tháp rực lửa nhanh chóng phóng lớn trong mắt, Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Lôi Tuyết!"
Chỉ trong nháy mắt Lôi Tuyết đã hiểu rõ ý nghĩ của Đường Thiên.Hai tayvốn đang mở ra bỗng dưng hợp lại, hai khối Đại Bi chưởng ấn lập tức hợp lại.Thân hình căng thẳng ra giống như một cây cọc giữa hai tấm cửa, không ngờ lại mạnh mẽ đụng thẳng về phía đao tháp!
Sắc mặt Mặc Tử Ngư đột biến, gã không thể ngờ được là đối phương lại dùng cái thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như vậy để công kích đao tháp của mình.
Oanh!
Một luồng lực lượng cực lớn trong nháy mắt đánh lên đáy đao tháp.Chân lực vốn đang tuần hoàn lập tức bị lâm vào tình trạng không thể khống chế được.Đao mang tầng tầng xếp lớp giống như tổ ong vò vẽ bị vỡ, ầm ầm bay ra ngoài ở mọi góc độ giống như một quả pháo hoa lớn nổ tung vậy.
Mặc Tử Ngư đang chuẩn bị sát chiêu thầm hô không ổn, chân lực trong cơ thể đã trở lên hỗn loạn khiến toàn thân gã không thể động đậy được.
Bỗng một tiếng gầm giận dữ truyền vào trong tai gã.
"Lôi Tuyết!"Một đạo tàn ảnh lam sắc bất chợt đánh từ dưới hắn đánh lên, cằm San Hô bị đánh mạnh một cái, lực lượng cực lớn khiến cả thân thể của nó lập tức bay thẳng lên trời.
Mặc dù đầu của Mặc Tử Ngư được cơ quan võ giáp bảo hộ, nhưng lực lượng cực lớn đánh xuyên qua võ giáp đi vào, làm cho gã choáng váng.
Không tốt!
Mặc Tử Ngư là cơ quan võ giả chuyên nghiệp hơn Đường Thiên nhiều, gã không cần nghĩ cũng biết bản thân mình đang bị rơi vào hoàn cảnh nào, nhưng một kích vừa rồi của Đường Thiên đã làm cho chân lực trong cơthể hắn phản phệ.Hiện tại bên trong là một mảnh hỗn loạn.Một khi chân lực bị rơi vào tình trạng không thể khống chế được, đối với cơ quan võ giả thì đó chính là dấu hiệu suy tàn.
Phanh!
Phía sau lưng truyền đến cảm giác bị một cú đánh mạnh, tuy có cơ quan võ giáp bảo hộ nhưng Mặc Tử Ngư cũng cảm thấy thiếu chút nữa thì gãy lưng.
San Hô vẽ trong không trung một đường sáng đỏ thẳng tắp rồi hung hăng đâm mạnh xuống mặt đất.Vô số đá vụn bắn ra, ở trung tâm cái hố nông đầy những vết rạn như mai rùa là thân hình San Hô đang nằm yên không chút động đậy.
Đường phố rộng rãi là vậy mà trở lên an tĩnh hẳn.
Một cơn gió mạnh thổi qua, tấm thân rách nát của Lôi Tuyết trên bầu trời phát ra những tiếng rầm rầm, trong đường phố yên tĩnh trở lên nổi bật hẳn.
Ngư San Hô không phải là dạng vô danh.Trong toàn bộ Mặc gia, ngoại trừ Mặc Vô Úy ra, gã chính là cơ quan võ giả mạnh nhất. Thế nhưng một cường giả như vậy lại bị thua trong tay một kẻ vô danh.Trong số những người đang đứng xem cuộc chiến có rất nhiều người là đệ tử của Mặc gia vì thế thực lực của Mặc Tử Ngư ra sao bọn họ là người biết rõ nhất. Hơn nữa ngoại trừ Ngụy Vô Úy ra, San Hô cũng là cơ quan võ giáp mạnh nhất Mạc gia, để chế tạo ra nó cũng hao tốn tròn ba nghìn vạn tinh tệ! Thế nhưng một cơ quan võ giáp như vậy lại bị một bộ cơ quan võ giáp rách nát đến mức gần như lúc nào cũng có thể tan vỡ đánh bại!
Lập tức con mắt của đám đệ tử Mặc gia đều đỏ lên. Text được lấy tại Truyện FULL
Đây chính là Mặc thành, cũng là thời gian tổ chức thi đấu giao lưu, nhưvậy mặt mũi của Mặc gia biết vất đi đâu. Một số đệ tử Mặc gia lớn gan sắc mặt tái mét đi ra khỏi đám người, đường phố vốn đang yên tĩnh thoáng chốc đã có hơn hai mươi cái cơ quan võ giáp đi ra.
Trên lầu các phía xa xa, Trương tiên sinh vốn đang bị biểu hiện của Đường Thiên làm cho khiếp sợ, lúc này không khỏi cười đắc ý: "Đây là thế gia! Không bá đạo sao có thể gọi là thế gia cơ chứ?"
Liễu Á Chi trầm mặc không nói, ánh mắt của gã gắt gao nhìn chằm chằm vào cơ quan võ giáp rách nát như sơ mướp phía trước.
Bộ cơ quan võ giáp kia trừ ngoại hình bên ngoài rách nát, chân lực thừathụ cũng chỉ là đẳng cấp ngũ giai, nói thật là tính năng so với Kim Cương của hắn còn kém rất xa. Nhưng những động tác liên tiếp không thể tưởng tượng nổi vừa nãy đã khiến cho lòng gã chấn động, cơ quan võ giáp này quá linh động!
Không ngờ trên đời này lại tồn tại một cái cơ quan võ giáp linh xảo đến vậy!
Ngược lại, Kim Cương của mình tuy có lực lượng cực lớn nhưng cử động lại vụng về như một con trâu già.Điều này làm lưng gã ớn lạnh, tính linh hoạt kinh khủng như vậy, lại thêm phương thức công kích như thiên mãhành không của đối phương.Nếu như đối thủ là bản thân mình không biết mình còn có thể nắm chắc chiến thắng hay không?
Gã cũng có chút không nắm chắc được.
Khác với cái cơ quan lần trước đã tiếp xúc, tính năng của cơ quan võ giáp thần bí kia không có gì sánh bằng.Hơn nữa cơ quan võ giả điều khiển nó lại có thực lực sâu không thể lường được, một tổ hợp hoàn mỹ như vậy tuyệt đối có thực lực khiến Liễu Á Chi không thể sinh ra một chút hy vọng chiến thắng nào.
Cơ quan võ giáp trước mắt này ngoại trừ linh hoạt ra thì không còn sởtrường nào khác, nhưng thủ đoạn của cái tên võ giả kia thì giống như thiên mã hành không.Hai thứ không thể kết hợp lại một cách hoàn mỹ mà ngoài dự đoán mọi người vẫn kết hợp lại, không ngờ lại trở lên khó chơi ngoài dự đoán của tất cả.
Điều này làm cho sắc mặt Liễu Á Chi khó coi một cách dị thường.
Tên gia hỏa này chui ra từ đâu vậy?
Bỗng nhiên, một thanh âm băng lãnh vang lên phía sau đám đệ tử Mặc gia."Tất cả lui ra!"
Thân thể toàn bộ đám đệ tử Mặc lập tức chấn động, một người trung niên nhìn qua như anh nông dân mang theo vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện trên phố.
"Lãnh sư!"Toàn bộ đệ tử Mặc gia vội vàng hành lễ.
Lập tức xung quanh vang lên một hồi âm thanh hít thở không thông, mọi người đầy khiếp sợ nhìn vào người trung niên không chút bắt mắt này.Tại Mặc thành, người có thể được xưng là Lãnh sư cũng chỉ có một người, đó chính là Mặc Lãnh, cơ quan đại sư của Mặc gia.Xưng hào cơquan đại sư đâu phải là dễ đạt được. Trong toàn bộThiên Lộ, số người có thể xưng là cơ quan đại sư chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, dù ở bất cứ đâu cũng đều là nhân vật đứng đầu lĩnh vực cơ quan.
Mặc gia có năng lực tổ chức Thiên Tế giao lưu thi đấu cũng vì bọn họ có một vị cơ quan đại sư tọa trấn không rời.
Rất nhiều người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng của Mặc Lãnh.
Mặc Lãnh làm như không hề nghe thấy, đem đám đệ tử Mặc gia kia gạt tại một bên.Gã trực tiếp đi tới trước mặt Đường Thiên, câu đầu tiên đã hỏi: "Bộ cơ quan võ giáp này do ai tạo ra?"Đường Thiên chỉ chỉ về phía cửa viện: "Nàng ở bên trong."
Mặc Lãnh không nói hai lời, trực tiếp xoay người đi vào bên trong tiểu viện chẳng thèm để ý tới Đường Thiên.
Nhưng dù sao Đường Thiên cũng đã sớm nghe thấy đám người kia gọi vị trung niên nhân này là "Lãnh sư", nên lập tức đoán ra được thân phận của vị trung niên nhân này.Điều này làm tinh thần của hắn không khỏi khẽ rung động, đánh lâu như vậy, chẳng phải vì dụ cao tầng của Mặc gia lộ mặt hay sao?
Một đám đệ tử Mặc Tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Đem Tử Ngư mang về, xem thử hắn có bị thương tổn gì không."Một thanh âm lãnh đạm lại vang lên phía sau bọn họ một lần nữa.
Tiếng nói này làm sắc mặt mọi người trở lên tái nhợt, gia chủ!
Mặc Vị Thiên giữ nguyên cái vẻ lãnh đạm đi qua đám người này khiến thân thể đám gia hỏa này cứng đờ không dám cử động dù chỉ là nhỏnhất.Gia chủ có quyền uy cực lớn, lớn đến mức người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi.
Mặc Vị Thiên vừa đi vào viện thì lập tức có mấy tên võ giả sắc mặt đầy âm lãnh thủ ngay trước cửa.Trên người mỗi một tên võ giả này đều tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm và cường đại, tất cả bọn hắn đều là Thiên Lộ cấp.Đối với một cơ quan thế gia tài đại khí thô thì việc thuê mấy tên cường giả cũng chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Vào thời điểm Mặc Vị Thiên vừa xuất hiện, sắc mặt Liễu Á Chi và Trương tiên sinh cùng đại biến.Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng cùng xuất hiện dự cảm không tốt lành.
Nhất là Trương tiên sinh, gã luôn tự xưng là người túc kế đa mưu, mới vừa rồi gã còn mạnh miệng.Nhưng tràng diện trước mắt chẳng khác gì đã tát vào mặt hắn một cái khiến trên mặt gã xuất hiện hai màu xanh đỏ lẫn lộn. Liễu Á Chi cũng chẳng có tâm tình nói kháy đối phương, sự kiện võ giáp thần bì lúc trước đã khiến địa vị của hắn trong mắt trưởng lão hội giảm đi rất nhiều, nếu chẳng may nhiệm vụ lần này lại tiếp tục xuất hiện điều ngoài ý muốn, vậy thì cuộc sống sau này của hắn trong tổ chức sẽ ra sao thì chỉ cần nghĩ qua là có thể biết.Nhiệm vụ lần này đối với tổ chức là cực kì quan trọng!
"Làm sao bây giờ?" Liễu Á Chi thấp giọng hỏi, hắn vốn là người không am hiểu âm mưu quỷ kế.
Trương tiên sinh nhanh chóng tỉnh táo lại, trong mắt lóe lên hung quang, trầm giọng nói: "Chờ người của Mặc gia rời khỏi..."
Sau đó gã làm ra tư thế chém xuống khiến Liễu Á Chi âm thầm rùng mình.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chỉ có phương pháp này là giải quyết triệt đểnhất.Chỉ cần giết chết hai người kia, thì đối phương sẽ chẳng thể làm lên chút sóng gió gì.Mà kể cả Mặc gia biết là bọn họ làm thì cũng chẳng thể làm gì được.Ánh mắt của hắn khẽ đảo qua đám người đứng ngoài cửa viện,võ giảcấpThiên Lộ, không thể làm hắn sợ hãi chút nào.
"Để Mộc Tử động thủ!" Trương tiên sinh thấp giọng nói: "Động tĩnh hắn gây ra nhỏ hơn."
Liễu Á Chi hơi do dự một chút,nhưng không hề phản đối. Đúng là Kim Cương thực sự quá bắt mắt, nếu dùng nó đánh tới chỉ sợ rằng thanh thế có muốn nhỏ cũng không được.Mộc Tử...
Trong đầu Liễu Á Chi thoáng hiện lên cái bóng dáng đầy quỷ dị, đáy lòng không khỏi run lên, ở bên trong tổ chức Mộc Tử là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm không ai dám trêu chọc. Hắn là cường giả trên Thiên Lộ bảng,vì thế nếu dùng hắn để đối phó với mấy tên võ giả cấp Thiên Lộ thì thật dễ dàng như lấy đồ trong túi vậy.
"Vậy thì làm luôn đi!" Trong mắt Trương tiên sinh lóe lên một tia tàn nhẫn.
Liễu Á Chi giật nảy mình: "Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh vẫn còn có mặt!""Cònđiều gì có lực chấn nhiếp hơn so với việc giết chết hai người kia ngay trước mặt bọn họ đây?" Trương tiên sinh lạnh lùng nói: "Ta cũng hiểu ra rồi, thủ đoạn lúc trước của chúng ta quá ôn hòa.Đó chính là sai lầm của ta, chúng ta không nên cho Mặc gia có cơ hội do dự. Chúng ta phải cho Mặc gia hiểu được mấy cơ quan thế gia chó má chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi. Thế giới này, người mạnh hơn bọn chúng có rất nhiều.Và chúng ta cũng cường đại hơn bọn chúng rất nhiều."
Liễu Á Chi chấn động đến mức không nói lên lời, hai mắt trợn trừng nhìn bóng dáng của Trương tiên sinh biến mất khỏi lầu các.Đường Thiên thành thành thật thật đứng ở một bên, Lôi Tuyết đứng ở phía kia đang bị Mặc Lãnh sờ tới sờ lui. Tái Lôi ở một bên, sắc mặt hơi khẩn trương.Người có tên cây có bóng, Mặc Lãnh đại sư chính là mục tiêu của nàng năm đó.
"Xin đừng như vậy..."
Thanh âm yếu ớt như muốn khóc của Lôi Tuyết truyền vào trong lòng Đường Thiên. Đường Thiên vội vàng an ủi: "Được rồi, cứ để lão sờ vài cái đi, ngươi cũng đâu mất đi miếng thịt nào đâu."
Còn Mặc Vị Thiên lại nhìn Đường Thiên đầy hứng thú.Cơ quan võ giáp đãcó Mặc Lãnh lo, gã hoàn toàn yên tâm về điều này, hơn nữa gã cảm thấy hứng thú với Đường Thiên hơn. Gã tận mắt nhìn thấy rõ ràng trận chiến lúc nãy.Theo quan điểm của hắn, Mặc Tử Ngư cũng không hề phạm phải sai lầm gì, thậm chí có thể nó là vô cùng chặt chẽ không lộ bất cứ kẽ hở nào. Thế nhưng phương thức chiến đấu của đối phương lại không hề theo lẽ thường, đột nhiên sáng tạo ra cơ hội.
Có rất nhiều người đều cho rằng Mặc Tử Ngư thua oan.
Nhưng Mặc Vị Thiên lại không nghĩ là như vậy.Tên gia hỏa trước mắt này có phương thức chiến đấu hoàn toàn khác lạ không theo lề lối nào, làmcho gã được mở rộng tầm mắt. Dù cho Mặc Tử Ngư và Đường Thiên có đánh lại một trận nữa thì gã vẫn cho rằng khả năng thắng của Đường Thiên vẫn cứ cao hơn.
Bởi gã cảm thấy đám cơ quan võ giả bình thường mà gặp phải đối thủ như Đường Thiên thì xác xuất thắng lợi sẽ rất nhỏ.
Tuy về phương diện cơ quan võ giáp Mặc Vị Thiên không có được sở trường như Mặc Lãnh,nhưng gã thân là gia chủ Mặc gia, tầm nhìn của gã lại cao hơn.Vì thế gã có thể đứng ở mức độ cao hơn để nhìn nhận vấn đề này.Phương thức chiến đấu không theo lẽ thường này vô cùng xuất sắc, nhưng đồng thời yêu cầu về cơ quan võ giáp của chiến thuật này cũng rất cao.Những cơ quan võ giáp phổ thông căn bản không thể linh hoạt được như vậy.
Hiện tại cơ quan võ giáp càng làm thì lại càng lớn, những cơ quan võ giáp cao tới ba bốn mét đã trở lên cực kỳ thông dụng.
Trong nhận thức của mọi người, khi nói đến cơ quan võ giáp đều sẽ liên quan đến những danh từ như dày đặc, vụng về, khỏe mạnh, tính phòng hộ tốt....Lần đầu tiên gã nhìn thấy cơ quan võ giáp tinh xảo đến vậy.
Nhưng đúng lúc này, Mặc Lãnh dừng động tác lại rồi nhíu mày.
Chiến Thần Bất Bại
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại
Story
Chương 249: Thắng lợi
10.0/10 từ 34 lượt.