Chiến Thần Bất Bại
Chương 230: Lai lịch Ma Phong Kiếm
Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát!
Trong lòng Hạc như dấy lên gió bão đầy trời, tuy Đường Thiên chỉ tạo ra được bốn ảo ảnh nhưng Hạc chỉ vừa nhìn đã nhận ra Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát! Đây là Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát đã thất truyền nhiều năm, Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát danh chấn thiên hạ!
Rất nhiều người cho rằng Thiên Hạc Ảnh chỉ để mê hoặc kẻ địch, nhưng Hạc lại biết tất cả những phân thân ảo ảnh đó đều là để chuẩn bị cho sát chiêu cuối cùng này.
Thế nhưng sát chiêu này lại lặng lẽ biến mất, ngoại trừ cái tên còn để lại, không còn manh mối nào khác.
Phản Không Sát, rốt cuộc làm sao phản không, không ai biết.
Hạc Thân Kình còn không tìm được, Thiên Hạc Ảnh lại như hoa trong gương, trăng trong nước, nào ai nghĩ nó còn có một sát chiêu?
Dẫu thế nào Hạc cũng không ngờ nổi sát chiêu này lại xuất hiện trên người một kẻ không liên quan gì tới Hạc Phái, mà người đó còn mới chỉ thấy hắn dùng Thiên Hạc Ảnh có một lần thôi.
Gã này...
Hạc ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
“Ôi chao, chiêu này thật lợi hại!” Đường Thiên ngạc nhiên hô lớnn hìn năm ngón tay mình, miệng lẩm bẩm: “Có điều tốn nhiều chân lực quá! Ai da, chân lực ta chỉ dùng được một lần. Ai da ai da, lại là sát chiêu tiêu hao nhiều chân lực, đúng là phiền toái!”
Phiền toái...
Khóe mắt Hạc giật giật, lĩnh ngộ Thiên Hạc Ảnh Phản Không Sát mà còn kêu phiền toái.
Lần đầu tiên cõi lòng ôn hòa của Hạc nảy sinh cảm giác muốn giơ kiếm giết người!
Đường Thiên vẫn chẳng hề để ý, chỉ nhìn bàn tay mình, miệng thì thầm: “Nếu có sát chiêu tiêu hao ít chân lực, dễ học, uy lực lại lớn thì hay quá. Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh cũng tiêu hao chân lực quá lớn, ai da, chân lực chỉ đủ dùng một chiêu, buồn thay!”
Khóe mắt những người khác đều giật giật, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi khó coi.
Thế này gọi là gì? Thằng no không biết cảm giác của thằng đói? Nói khoác không biết ngượng mồm?
Sát chiêu khó học cỡ nào, có sát chiêu nào không phải đổ vô số mồ hôi, vô số thời gian để đổi lại? Có thể lĩnh ngộ được một chiêu đã là không tồi rồi, vậy mà có người lại còn kêu “phiền toái” vì lĩnh ngộ nhiều sát chiêu quá...
Còn kêu cái gì mà chân lực tiêu hao ít, dễ học, còn đòi uy lực lớn nữa...
Ai nấy hận tới nghiến răng, chỉ muốn đập cho tên chết tiệt này một trận.
Đột nhiên Đường Thiên như nhận ra điều gì đó, nhảy dựng lên: “Ai da, chúng ta phải mau lên cho kịp! Mau nào mau nào!”
Thời gian là tiền bạc!
Đường Thiên lập tức vất chuyện sát chiêu ra sau đầu, lao mình vào bầy thạch sa thú. Chiến đấu kế tiếp không có gì gay cấn, Manh Huyền lão nhân đầu hàng, bầy thạch sa thú đã toán loạn, tiếng sáo lại khiến chúng bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Chiến đấu diễn ra trong sáu giờ.
Khi mười vạn con thạch sa thú ngã xuống hét, cản thượng đồ sộ tới mức cả đời khó quên. Thôn dân Tạ Thị kiếm thôn đã đợi sẵn ở bên vội vàng thanh lý chiến trường, bắt đầu thu thập Ô Nha Kim.
“Đám người kia thì sao đây?” Binh nhìn sang Manh Huyền lão nhân, hỏi Đường Thiên.
Manh Huyền lão nhân vẻ mặt thành kính thỉnh giáo Ma Địch về âm võ kỹ.
Đường Thiên cũng thấy khó giải quyết, để họ lại cũng không xong, giết thì hắn không hạ thủ được.
Ma Địch để ý thấy hai người nói vậy, đột nhiên nói với Manh Huyền lão nhân một câu, Manh Huyền lão nhân gật đầu liên tục. Ma Địch bèn nói: “Để hắn sống đi, hắn cũng là người cực khổ. Chỗ Sylar thiếu một người bảo vệ, không bằng cử hắn tới trông co, làm vậy cũng không cần lo chuyện an toàn của Sylar nữa. Ta đã hỏi rồi, hắn tình nguyện ký khế ước võ hồn.”
Đường Thiên hai mắt sáng ngời, có một võ giả trên Thiên Lộ Bảng trấn giữ, vậy tiệm giáp máy của Sylar cũng không có gì cần lo nữa.
Tới lúc đó lại nghĩ cách dụ Ngũ Quang tới đó, như vậy người bình thường chắc chắn không dám gây sự trong tiệm.
Sylar giờ là con gà đẻ trứng vàng, vô cùng quý giá. Đường Thiên đã tận mắt chứng kiến giáp máy của Sylar bán đắt ra sao, sau này chuyện kiếm tiền phải nhờ vào nàng.
Nghĩ tới một vấn đề phiền não đã được giải quyết, Đường Thiên vô cùng cao hứng.
Ánh mắt gã bỗng hạ xuống người một cô gái áo đen, không khỏi ồ lên một tiếng: “A, đây không phải Hắc Hồn Mã chúng ta gặp lần trước sao?”
“Đúngv ậy, tin tức về bảo kiếm là nàng tra ra. Tuy thực lực nàng không cao nhưng điều tra tin tức không tồi. Nàng có một muội muội vừa sinh ra đã mắc bệnh, cần một số huyết mạch đặc thù để chữa trị.” Manh Huyền lão nhân không đề giấu diếm.
Cô gái áo đen thật ra đã tỉnh nhưng vẫn giả bộ hôn mê.
“À, cô nàng mà ngươi với Tỉnh Hào gặp lần trước?” Ngũ Quang thuận miệng đáp: “Vậy thì giết! Hắc Hồn không ai là người tốt! Không cần biết đẳng cấp nàng ta ra sao, cứ giết người của Hắc Hồn là nhận được điểm cống hiến trong hội.”
“Còn vụ này hả?” Đường Thiên tròn mắt, rốt cuộc cũng hiểu thù hận giữa võ hội Quang Minh và Hắc Hồn lớn đến đâu.
“Đúng vậy, đẳng cấp càng cao điểm lại càng nhiều.” Ngũ Quang giải thích: “Trong hội có rất nhiều người có mang tử thù với Hắc Hồn, bọn họ là người treo thưởng. Tập trung tìm võ giả Hắc Hồn quá khó khăn cũng rất nguy hiểm, có điều thuận tay giết chết kiếm chút cống hiến vẫn rất có lời. Nhưng người cũng phải cẩn thận, trong Hắc Hồn cũng có nhiều giải thưởng tương tự. Đương nhiên, đại đa số mọi người vẫn sống thoải mái, tuy họ rất căm thù.”
Cô gái áo đen nghe vậy không nhịn được, ngồi dậy: “Đừng!”
Xoạt, ánh mắt mọi người tập trung trên người nàng.
“Sao lại không giết ngươi?” Binh suy nghĩ rồi hỏi.
“Ta có thể cung cấp tình báo cho các ngươi, các ngươi cần bất cứ tin tức tình báo gì ta cũng tìm được.” Cô gái áo đen kiên trì nói.
“Được ồi, chúng ta bàn chuyện về bảo kiếm trước đã.” Binh vô cùng chu đáo, lão binh kinh nghiệm dày dạn bắt đầu phát huy tác dụng.
Lỗ tai Tạ Thanh dựng đứng, hắn chỉ biết kiếm thôn của mình là người giữ kiếm, nhưng giữ kiếm gì lại không hề hay biết.
Cô gái áo đen biết đây mới là cửa đầu tiên, không dám lưu lại chút nào: “Bảo kiếm là thánh bảo chòm sao Cự Tước, Ma Phong Kiếm! Cũng như chòm sao Cự Tước cô quạnh không mấy ai chú ý, Ma Phong Kiếm cũng ít người biết tới. Thanh kiếm này năm đó rơi vào tay một thiếu niên tên là Vu Ca.”
“Vu Ca!” Thân thể Tạ Thanh chấn động, hắn biết cái tên này.
“Rất ít người biết tới cái tên Vu Ca, nhưng mọi người hẳn rất quen thuộc với một danh hiệu khác của ông ấy.”Cô gái áo đen từ từ nói lên ba chữ: “Ẩn Kiếm Thánh!”
"Ẩn Kiếm Thánh!"
Ma Địch, Manh Huyền lão nhân, Tạ Thanh đều hô lên thất thanh, sắc mặt hoảng sợ.
Ẩn Kiếm Thánh, cái tên này bọn họ đương nhiên biết, chẳng khác nào tiếng sấm bên tai! Bất cứ võ giả tu luyện kiếm pháp nào cũng không xa lạ gì với cái tên này. Ẩn kiếm lưu còn tương truyền tới giờ luôn công bố khai sơn tông sư của ẩn kiếm lưu là Ẩn Kiếm Thánh.
Trong truyền thuyết, kiếm của Ẩn Kiếm Thánh luôn ở góc chết của ngươi, kiếm của hắn như biết ẩn mình.
Hắn là một trong những kiếm thánh kiệt xuất nhất của thời đại đó.
Không ai biết tên hắn, nhưng cường giả được phong thánh luôn là người đứng trên đỉnh cao của thời đại đó.
Mà kiếm trong tay Ẩn Kiếm Thánh chính là Ma Phong kiếm!
Tạ Thanh ngây dại, thanh kiếm bọn họ thủ hộ không ngờ lại là vật truyền thừa của Kiếm Thánh!
“Ẩn Kiếm Thánh luôn ẩn mình không muốn người khác biết tới. Sinh thời ông có thu một đệ tử, ẩn kiếm lưu lưu truyền ngày nay là do đệ tử đó truyền lại. Ông có một con trai tên là Vu Thanh. Ma Phong Kiếm được để lại cho người con trai, đệ tử của ông lại muốn thanh kiếm này, âm mưu hãm hại Vu Thanh. Cuối cùng bên cạnh Vu Thanh chỉ còn người hầu Tạ Tâm Vũ. Lúc này Vu Thanh thân đã trọng thương, sơn cùng thủy tận, Tạ Tâm Vũ đành mang theo Ma Phong Kiếm, dẫn dắt kẻ địch rời đi.”
Mọi người nghe tới nhập thần, Tạ Thanh bất giác xiết chặt nắm tay, Tạ Tâm Vũ chính là tổ tiên hắn.
“Cha của Tạ Tâm Vũ, Tạ Hùng là bạn thuở bé của Vu Ca, luôn đi theo Vu Ca. Tạ Tâm Vũ cũng lớn lên cùng Vu Thanh, Vu Ca cũng dốc hết lòng chỉ bảo. Thực lực Tạ Tâm Vũ vô cùng cường đại, không ngờ lại giết ngược ra. Tới khi hắn quay lại tìm kiếm thì Vu Thanh đã không biết tung tích. Tạ Tâm Vũ lưng mang Ma Phong Kiếm bôn ba khắp nơi tìm Vu Thanh nhưng bốn mươi năm vẫn không thu hoạch gì. Tới lúc tuổi già, ông dời bộ lạc tới đây, tự xưng là người thủ kiếm.”
Ánh mắt bọn Đường Thiên bất giác đưa sang Tạ Thanh, Tạ Thị luôn tự xưng là người thủ kiếm, hóa ra là vậy.
Tạ Thanh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy tơ máu: “Hậu nhân của Vu Thanh còn sống không?”
“Không biết, không hề xuất hiện.” Cô gái áo đen lắc đầu nói: “Ta tra xét đã lâu nhưng không có tin tức về hậu nhân của ông ấy.”
“Ma Phong Kiếm trong đỉnh Thạch Kiếm?” Tạ Thanh trầm giọng nói.
“Đúng vậy.” Cô gái áo đen gật đầu: “Điểm mạnh nhất của Ma Phong Kiếm là có thể che giấu bí bảo ngôi sao. Ẩn Kiếm Thánh tuy ẩn mình nhưng chiến tíc hkinh người, trong thanh kiếm này lưu giữ rất nhiều bí bảo. Quan trọng nhất là nó phong ấn truyền thừa của Ẩn Kiếm Thánh, ẩn kiếm lưu chân chính! Đây cũng là lý do vì sao đệ tử Ẩn Kiếm Thánh không tiếc thủ đoạn hạ thủ với Vu Thanh.”
“Thế nhưng từ nhỏ đến lớn ta đi khắp đỉnh Thạch Kiếm rồi, đâu có phát hiện Ma Phong Kiếm!” Tạ Thanh lại đưa mắt nhìn cô gái áo đen.
“Đó là vì trong Ma Phong Kiếm còn dấu ấn của Ẩn Kiếm Thánh.” Cô gái áo đen nói: “Sau khi Ẩn Kiếm Thánh mất, không ai dùng được Ma Phong Kiếm, kể cả con trai ông ấy Vu Thanh hay tổ tiên ngươi, Tạ Tâm Vũ. Có điều cho dù là Kiếm Thánh, nhiều năm như vậy rồi dấu ấn cũng suy yếu dần. Ta có cách loại bỏ dấu ấn!”
Mọi người tim đập thình thịch, kiếm Kiếm Thánh, thánh bảo của một chòm sao, đương nhiên là cấp vàng kim. Lại còn những bí bảo được phong ấn trong đó, sao không khiến người khác động lòng?
Đột nhiên một giọng nói tò mò vang lên.
“Sao phải loại trừ dấu ấn?” Đường Thiên sắc mặt kỳ quái.
Cô gái áo đen sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi không muốn có Ma Phong Kiếm? Không muốn những bí bảo trong Ma Phong Kiếm sao?”
Đường Thiên hỏi ngược lại: “Đó là thứ mà Tạ Thanh và người tộc hắn thủ hộ, là bằng hữu chẳng phải nên trợ giúp hắn sao? Hơn nữa, vì một chữ tín mà kiên trì mấy trăm năm, chẳng lẽ không đáng tôn kính?”
Tạ Thanh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
Chiến Thần Bất Bại