Chiến Thần Bất Bại
Chương 1494: Vợ chồng anh Tiêu không hề đơn giản
Sắc mặt Trần Thiên Quốc vô cùng khó coi lắc đầu, khoát tay ngăn ông Đinh lại.
Ông ta có cách khiến Tiêu Chính Văn chịu thua, sử dụng võ thuật không phải là cách thông minh nhất.
Hơn nữa làm thế sẽ khiến Trần Hân càng phản ứng ngược.
Trần Thiên Quốc và ông Đinh vừa đứng lên đi ra ngoài thì nhân viên nữ ở bên cạnh nãy giờ cứ nhìn họ - cô gái tên là Chu Lâm Lâm bước đến nói: “Hai vị xin dừng bước, chiếc vòng ngọc này tám mươi nghìn tệ”.
Cô ta vừa nói vừa chỉ vào vòng ngọc Trần Thiên Quốc siết chặt đến nỗi vỡ.
Ông Đinh lạnh lùng nhìn Chu Lâm Lâm, nghiến răng nghiến lợi.
Trần Thiên Quốc ở bên cạnh cười khẩy, lấy một tờ chi phiếu ra ném lên bàn trà.
Nhìn hai người hung hăng rời đi, Chu Lâm Lâm mím môi mỉm cười, đi đến sân sau nói với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan: “Ông chủ Tiêu, chị Vy Nhan, họ đã đưa tiền rồi”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Được!”
Chu Lâm Lâm do dự một lát vẫn bước lên nói: “Ông chủ Tiêu, người nhà họ Trần vẫn sẽ đến gây rắc rối nữa, nếu có gì cần giúp có thể nói với tôi, nhà họ Chu cũng có vài người bạn trong võ tông”.
Cô ta siết chặt nắm đấm nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn.
Thấy thế, Khương Vy Nhan bỗng chốc bị chọc cười.
Cô kéo Chu Lâm Lâm sang một bên ẩn ý nói: “Lâm Lâm, chị Vy Nhan đã nhận tâm ý của em, nhưng em không cần phải xảy ra mâu thuẫn với đám người này, họ không dễ chọc vào đâu”.
“Còn nữa chị không mong các em xảy ra bất kỳ chuyện gì trong khi làm việc, nếu có người đến gây chuyện, các em lập tức báo với chị, rõ chưa?”
Thật ra khoảng thời gian này, Khương Vy Nhan, Trần Hân và Chu Lâm Lâm đều xem nhau như chị em.
Trong mắt Khương Vy Nhan, hai người họ chẳng khác nào em ruột của mình.
Cô càng không mong hai người có chuyện gì xảy ra.
Chu Lâm Lâm gật đầu, nhưng ánh mắt cô ta vẫn hiện lên vẻ kiên định.
Thấy Chu Lâm Lâm rời đi, Tiêu Chính Văn mới tiện tay đưa hai viên thuốc đột phá cảnh giới đã điều chế xong cho Khương Vy Nhan, dịu dàng nói: “Em và Độ Thiên Chân Nhân mỗi người một viên thuốc này, có thể giúp các em nâng cao cảnh giới”.
Khương Vy Nhan nhận lấy hai viên thuốc, vui vẻ nói: “Chồng ơi, ý anh là em uống thuốc đột phá cảnh giới này thì có thể đột phá bây giờ sao?”
Thật ra Khương Vy Nhan đã đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao cứ mãi không thể đột phá cảnh giới Thiên Thần.
Mặc dù bây giờ cô và Tiêu Chính Văn ẩn giấu danh tính mở cửa hàng ngọc nhỏ này, gần như rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhất là người của võ tông.
Nhưng cô vẫn mong thực lực của mình có thể cao hơn một bậc.
Ít nhất mình lớn mạnh rồi, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống cấp bách gì cũng có thể chia sẻ khó khăn ưu phiền với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Hẳn là không có vấn đề gì, anh tìm được cách điều chế trong một cuốn sách cổ, cực kỳ đáng tin cậy”.
Nghe Tiêu Chính Văn khẳng định thế, Khương Vy Nhan cẩn thận cất hai viên thuốc vào.
Ngay lúc này chuông điện thoại Tiêu Chính Văn bỗng vang lên.
Cúi đầu nhìn, là Trần Hân gọi đến.
Tất nhiên Trần Hân vẫn không biết Trần Thiên Quốc và ông Đinh đến tìm Tiêu Chính Văn.
“Ông chủ, ngày mai là sinh nhật tôi, tôi định tụ họp với bạn bè, không biết anh và chị Vy Nhan có thể đến tham gia không?”
Trần Hân ở đầu bên kia điện thoại cười hỏi.
Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đương nhiên là được, ngày mai tôi và Vy Nhan chắc chắn sẽ đến đúng giờ”.
“Cảm ơn ông chủ và chị Vy Nhan đã đồng ý đến”.
Dứt lời, Trần Hân bén cúp máy.
Khương Vy Nhan thấy Tiêu Chính Văn cúp máy mới nhíu mày nói: “Chồng ơi, ngày mai có lẽ em không thể tham gia tiệc sinh nhật của Hân Hân được rồi, hôm qua đã hẹn với một người của công ty cung cấp đồ ngọc, ngày mai đi nghiệm thu hàng hóa”.
Tiêu Chính Văn sửng sốt gật đầu nói: “Vậy được, lát nữa em tìm vài món đồ tốt, ngày mai anh mang đến đó thay em xem như là quà sinh nhật cho Hân Hân”.
Mặc dù vừa rồi đã xảy ra chút chuyện không vui với Trần Thiên Quốc, nhưng Trần Hân khác Trần Thiên Quốc, dĩ nhiên Tiêu Chính Văn sẽ không trút giận lên cô ta.
Cùng lúc đó.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hân xoay người nhìn một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nói: “Tiểu Thanh, nghe nói khoảng thời gian trước cậu cũng đến núi Đại Lương à? Thế nào, có vui không?”
Từ Thanh Thanh nhíu mày nhìn Trần Hân nói: “Vui? Núi Đại Lương đã xảy ra chuyện lớn rồi, còn nữa, lần này cậu chủ Trương đã hoảng sợ không nhẹ đâu, cậu cũng không biết quan tâm người ta một chút”.
“Đã nhiều ngày thế rồi, sao vẫn không đến thăm người ta thế?”
Nghe nói thế, Trần Hân hừ một tiếng nói: “Hừ! Mình mà thèm đi à! Hơn nữa là do bố mình ép buộc bảo mình gả cho hắn, nếu để mình chọn thì mình thà chọn người bình thường như anh Tiêu”.
Nghe cô ta nói vậy, Từ Thanh Thanh không khỏi há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn Trần Hân nói: “Hân Hân, tin đồn lan truyền bên ngoài không phải thật chứ? Cậu thật sự thích ông chủ cửa hàng đồ ngọc của các cậu rồi à?”
“Anh ta có vợ con rồi đấy”.
Nghe vậy Trần Hân đỏ mặt nói: “Thanh Thanh, cậu nói gì thế, mình… mình và chị Vy Nhan là chị em tốt”.
Thấy Trần Hân có vẻ hơi tức giận, Từ Thanh Thanh cũng không nói đến chuyện này nữa mà chuyển để tài: “Được rồi, mình tin cậu chẳng phải được rồi sao? À phải rồi, hôm qua Lý Tiểu Phi gọi cho mình bảo cậu ấy cũng muốn đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu”.
“Được chứ, dù sao sau khi tốt nghiệp, mọi người cũng chưa có cơ hội họp mặt, nếu không phải là sinh nhật mình thì đâu thể mời được những người bận rộn như các cậu”.
“Mình nghe nói bây giờ nhà họ Lý cũng có danh tiếng, xem như là nhà giàu một phương ở tỉnh Xuyên”.
Lý Tiểu Phi và Từ Thanh Thanh là bạn học cùng lớp với Trần Hân.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Hân đi làm ở cửa hàng đồ ngọc của Tiêu Chính Văn, còn Từ Thanh Thanh và Lý Tiểu Phi lại lăn lộn đến mức nổi danh.
So sánh một chút, Trần Hân là một trong những người khiêm túc nhất trong lớp.
“Phải rồi, lúc nãy cậu gọi cho ai thế? Không phải là Bạch mã vương tử của cậu đó chứ?”
Từ Thanh Thanh bỗng trêu chọc nói.
“Mau nói đi, anh ta có lai lịch thế nào, là đệ tử tông môn nào?”
Dù sao Từ Thanh Thanh cũng nghĩ với danh tiếng và lai lịch của nhà họ Trần thì tuyệt đối không thể thật lòng thích người bình thường như Tiêu Chính Văn.
Dù có gả cũng phải gả cho đệ tử chân truyền võ tông có uy phong lẫm liệt, tư thái hơn người.
“Gì chứ, vừa rồi mình gọi cho ông chủ cửa hàng đồ ngọc, anh Tiêu. Hơn nữa lai lịch của ai có thể qua được vị kia nhà cậu chứ”.
Trần Hân liếc nhìn Từ Thanh Thanh, giận dỗi nói.
“Mời anh ta tham gia tiệc sinh nhật của cậu? Cậu điên rồi sao, bố cậu có thể đồng ý sao? Đến lúc đó, tìm người đánh gãy chân anh ta, cậu không đau lòng à?”
Từ Thanh Thanh lướt nhìn Trần Hân.
Người bình thường như Tiêu Chính Văn dám chạy đến tham gia tiệc sinh nhật Trần Hân đúng là chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Mặc dù Trần Thiên Quốc không nói ra nhưng trong lòng e là đã hận Tiêu Chính Văn đến tận xương tủy.
Chỉ là vì cách biệt thân phận và địa vị nên không ra tay gì với Tiêu Chính Văn.
Nếu gặp Tiêu Chính Văn trong tiệc sinh nhật của Trần Hân, rất có thể Trần Thiên Quốc sẽ gây bất lợi cho Tiêu Chính Văn.
“Hừ! Đừng nhắc đến bố mình nữa. Mình không muốn đến ông ấy đến tiệc sinh nhật ngày mai”.
Trần Hân vẫn còn đang giận Trần Thiên Quốc.
“Hân Hân, thật ra chú Trần cũng muốn tốt cho cậu. Cậu cũng không nghĩ thử xem nhà họ Trương ở Thiên Sơn có lai lịch thế nào, nghe nói nhà họ Trương ở Thiên Sơn có một người đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương rồi đấy”.
“Có thể gả cho cậu Trương là giấc mơ khó cầu với biết bao nhiêu người. Hơn nữa với thân phận của cậu tìm một người bình thường không thực tế, đừng nói đến những chuyện khác, chỉ riêng thử thách của chú Trần thôi đã không qua nổi rồi”.
Từ Thanh Thanh nghiêm túc nói.
Trần Hân quay đầu lại nhìn Từ Thanh Thanh nói: “Thanh Thanh, thật ra trực giác nói cho mình biết chị Vy Nhan và anh Tiêu tuyệt đối không đơn giản”.
“Có vài việc chỉ có thể hiểu ngầm không thể nói ra. Haizz, có nói cậu cũng không hiểu”.
Nói đến đây Trần Hân bất lực lắc đầu.
Thật ra cô ta cũng chỉ đối đãi với Tiêu Chính Văn như một người anh trai.
Hơn nữa Khương Vy Nhan quan tâm đến cô ta rất nhiều, sao cô ta có thể đi cướp chồng của chị Vy Nhan chứ?
“Không tầm thường? Thế mình muốn xem xem chị Vy Nhan và anh Tiêu gì đó mà cậu nói có gì hơn người”.
Từ Thanh Thanh khinh thường cười khẩy nói.
Chiến Thần Bất Bại