Chiến Thần Bất Bại

Chương 1420: Sợ gì chứ?

Tiêu Chính Văn cũng đột nhiên quay người lại, con dao quân đội năm cạnh và thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đồng thời phóng ra, lao thẳng về phía ông Hứa và ông Triệu.

Nhất thời, ánh sáng mờ mịt tỏa ra bốn phía, trên không trung chỉ có một màu trắng bạc.

Ngay cả máy quay ở xa cũng xuất hiện hiện tượng chói lóa trong thời gian ngắn.

Nhiệt độ cao và sóng nhiệt mạnh mẽ ngay lập tức bao phủ chiếc máy quay ở gần.

Thậm chí, hậu quả của cuộc đối đầu giữa ba người còn làm sập một vùng rộng lớn các ngôi nhà xung quanh.

Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng khó chịu không kém, anh cảm thấy da thịt rách ra, máu chảy ròng ròng.

Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn hiên ngang, cầm thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, đứng yên một cách kiêu hãnh.

Điều khiến Tiêu Chính Văn lo lắng nhất là bản thân được biến hóa ra kia.

Dù sao thì chỉ có chính mình mới hiểu rõ bản thân nhất.

Lúc này, bản thân biến hóa kia thật sự đã nhắm đúng thời điểm, tấn công về phía sau Tiêu Chính Văn.

“Pằng!”

Tiêu Chính Văn không hề quay đầu lại mà phóng thanh giáo ngược về phía sau.

Mũi thanh giáo màu vàng kim cắt đứt thanh giáo dài của người đàn ông kia thành từng khúc.

“Phụt!”

Thanh giáo xuyên thẳng qua ngực người đàn ông phía sau, nhưng không có máu bắn ra, cũng không có tiếng kêu la thảm thiết, chỉ có một làn khói đột nhiên tản ra.

Tiêu Chính Văn được biến hóa ra kia cứ thế biến mất không dấu vết.


Ông La ở đằng xa phun ra một ngụm máu lớn.

Ba hình người biến hóa ra đều là một phần trong trận pháp của cụ ta, bất cứ thể biến hóa nào chết trong trận chiến sẽ gây ra tổn thất lớn cho ông La.

Đặc biệt là Tiêu Chính Văn được biến hóa ra, mới chính là cốt lõi của trận pháp này.

Khi ông La bị thương, hai thể biến hóa còn lại cũng trở nên mờ ảo, dần trở nên yếu đi.

Nhưng Tiêu Chính Văn không dám dừng lại một khắc nào, anh lại phóng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ, hai bóng người được biến hóa ra kia cũng hóa thành làn khói trắng.

“Phụt!”

Ông La cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, sau khi phun ra một ngụm máu nữa thì lập tức ngã xuống đất, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt không cam lòng.

Sao có thể như vậy chứ? Sao cậu ta lại có thể tự đánh bại chính mình?

Ông La thật sự không hiểu Tiêu Chính Văn đã làm điều đó bằng cách nào!

“Ông La!”

“Ông La!”

Ông Triệu và ông Hứa vội vàng chạy đến đỡ ông La bị thương nặng dậy, nỗi lo sợ trong lòng không ngừng tăng lên.

“Mau! Mau giết cậu ta đi, không thể để cậu ta sống sót!”

Ông La run rẩy nói.

Ở vùng ngoài lãnh thổ, cụ ta cũng đã dùng phương thức này để giết rất nhiều cao thủ, ai cũng là kỳ tài cảnh giới Thiên Thần.

Nhưng trong số họ, chưa từng có ai có thể chiến thắng chính mình.



Ông Triệu quay đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, ném thanh kiếm dài trong tay ra phía sau, duỗi tay cởi áo bào ra, khí tức quanh người cũng lập tức thay đổi.

Lúc này, ông Triệu đã biết bản thân không còn đường lui nữa, nếu Tiêu Chính Văn không chết thì cụ ta sẽ chết.

Vào thời khắc sinh tử này, ông Triệu đã không còn gì để mất.

Ông Hứa cũng cởi áo bào, dùng ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chính Văn.

“Định liều mạng sao?”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn hai người bọn họ, cũng cởi áo khoác ra, để lộ làn da màu đồng.

“Cậu vẫn luôn đợi chúng tôi thể hiện thực lực à?”

Ông Triệu liếc nhìn Tiêu Chính Văn.

Bọn họ đều là những cường giả tuyệt thế trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất là ở giới thế tục, mấy người Âu Lục kia vốn không thể so sánh với hai người bọn họ.

Dù sao thì cũng trưởng thành ở hoàn cảnh khác nhau. Ở vùng ngoài lãnh thổ hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với trận chiến sinh tử.

Còn mấy vị cảnh giới Thiên Thần hai sao kia lại sống ẩn dật.

Sự khác biệt giữa cường giả hai nơi này là vô cùng to lớn.

Đó là lý do tại sao Tiêu Chính Văn có thể giết chết tám người trong số bọn họ ngay từ đầu nhưng vẫn không thể đánh bại ba người bọn họ.

Bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, hiểu biết trận pháp hay về tâm tính thì ông Triệu và ông Hứa đều hơn hẳn những người khác.

“Các ông đề cao bản thân quá rồi! Tôi chỉ muốn xác thực một vài thứ mà thôi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.


Nghe vậy, sắc mặt ông Triệu và ông Hứa tối sầm lại.

“Tiêu Chính văn, cậu quả thực rất giỏi, nhưng sau trận chiến vừa nãy, cậu đã bị thương rất nặng, còn chúng tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi!”

“Khoảng cách giữa cảnh giới Thiên Thần một sao và cảnh giới Thiên Thần hai sao giống như khoảng cách giữa trời và đất. Nếu hai chúng tôi cùng dùng toàn lực để ra tay thì cậu còn có thể chống cự được bao lâu chứ?”

Ông Triệu vừa nói, một màn ánh sáng vàng bao phủ khắp cơ thể.

Một con rồng vàng lớn đột nhiên xuất hiện, giống như quay quanh người ông Triệu trong nháy mắt!

“Tiêu Chính Văn, tôi nói lại lần nữa, cậu tự sát đi, nếu hai người chúng tôi dùng toàn lực thì cậu sẽ không có đường thoát đâu! Nếu chúng tôi đích thân ra tay giết cậu thì giữa vùng ngoài lãnh thổ và giới chính trị sẽ sinh ra khoảng cách!”

“Tôi tin rằng cậu cũng không hy vọng Thiên Tử phải đối mặt với vô số cường giả vùng ngoài lãnh thổ đâu nhỉ?”

Ông Hứa chắp tay sau lưng, khí tức không ngừng tỏa ra.

“Hừ! Các ông còn là con cháu của Hoa Quốc sao? Mặc dù tôi chưa từng đến vùng ngoài lãnh thổ, nhưng tôi nghĩ các ông còn hiểu rõ ý đồ của đám người vùng ngoài lãnh thổ hơn tôi!”

“Bọn chúng muốn cắt đứt Quốc Vận của Hoa Quốc! Muốn vĩnh viễn chà đạp Hoa Quốc! Còn các ông huênh hoang tự đắc, lại muốn trở thành anh em với bọn chúng sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của Tiêu Chính Văn, vẻ mặt của ông Hứa và ông Triệu cũng trở nên khó coi.

“Tiêu Chính Văn, có một số chuyện không giống như cậu nghĩ đâu. Hơn nữa, chúng tôi là vì đại nghĩa! Bằng không, tại sao hôm nay không có ai đến giúp cậu chứ?”

“Tại sao cao thủ trong giới chính trị ở vùng ngoài lãnh thổ không chịu quay về? Bởi vì đại nghĩa là thứ mà kẻ hèn hạ thấp kém như cậu không thể hiểu được! Càng không phải là thứ mà cậu có thể đoán được!”

“Thuận theo ý trời mới có thể trường tồn lâu dài!”

Ông Triệu lạnh lùng quát lớn.

Nếu không phải vì kiêng sợ chém giết Tiêu Chính Văn sẽ khiến bản thân mang tiếng xấu thì ông Triệu đã không nương tay với Tiêu Chính Văn từ lâu. Mặc dù bọn họ đến là do nhận lệnh, nhưng tội danh giết chết Tiêu Chính Văn, bọn họ vẫn không gánh nổi!”

Hàng tỷ người ở Hoa Quốc sẽ không dung thứ cho một kẻ sát nhân đã giết chết vua Bắc Lương.

Trong lòng hai người họ đều hiểu rõ, ai giết chết Tiêu Chính Văn thì đều phải lấy mạng đổi mạng!

Cuối cùng cường giả vùng ngoài lãnh thổ sẽ trở lại, để dập tắt cơn giận của nhân dân thì sẽ phải giết chết hung thủ.

“Thuận theo ý trời mới có thể trường tồn lâu dài sao? Ha ha ha… Thật nực cười!”

Tiêu Chính Văn nghe vậy cũng bật cười lớn.

Thuận theo ý trời cái quái gì chứ?

Chẳng qua là muốn tranh đoạt khí vận Hoa Quốc, muốn khí vận ngay cả trời đất cũng đố kị kia được thêm vào người mình!

“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu vẫn chưa hiểu sao? Hành động của cậu bây giờ đã đắc tội với tất cả cao thủ ngoài lãnh thổ, lẽ nào cậu cho rằng vùng ngoài lãnh thổ chỉ có cường giả cảnh giới Thiên Thần thôi sao?”

“Ở vùng ngoài lãnh thổ, cường giả cảnh giới Nhân Vương nhiều vô kể, dựa vào một mình cậu, cho dù toàn thân sắt đá thì cũng có thể mài được bao nhiêu cái đinh chứ?”

“Đại cục không phải là thứ mà một mình cậu có thể khống chế!”

Ông Hứa kiêu ngạo khuyên bảo.

“Hừ! Một mình tôi sao? Phía sau tôi là trăm triệu người dân Hoa Quốc! Phía sau tôi là Thiên Tử Hoa Quốc ngay thẳng chính trực!”

“Tiêu Chính Văn tôi đời này đã trải qua bao trận chiến lớn nhỏ, lần nào không gặp nguy hiểm muôn phần! Thêm một lần nữa thì có sao?”

“Tiêu Chính Văn tôi làm việc, từ khi nào lại cần sự giúp đỡ chứ? Cho dù là vùng ngoài lãnh thổ thì cũng đừng hòng khống chế ý chí của Tiêu Chính Văn này!”

Cùng với tiếng quát giận dữ của Tiêu Chính Văn, trời đất đều biến sắc, mây giông trên trời cuộn trào, thiên uy trấn áp, vũ trụ sao trời gần như đồng thời chuyển hóa trong chốc lát!

“Nếu cậu đã muốn chết thì hôm nay chúng tôi sẽ tiễn cậu một đoạn!”

Ông Triệu quát lớn, mang theo thần uy vô hạn đánh về phía Tiêu Chính Văn.



Chiến Thần Bất Bại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại Truyện Chiến Thần Bất Bại Story Chương 1420: Sợ gì chứ?
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...