Chiến Thần Bất Bại
Chương 1391: Bí mật của tòa trận pháp
Nhắc đến toà trận pháp, ánh mắt của Đông Phương Tuyết Ngưng đột nhiên đờ ra.
Cô ta không khỏi nhớ lại tia sáng màu đỏ gây chấn động cả Âu Lục mấy ngày trước!
Có thể nói, tất cả mọi người đều đến vì bộ trận pháp được truyền lại của Thành Vương Tư, thế nhưng có người lấy được lại phá huỷ nó luôn rồi!
Rốt cuộc người này đến từ đâu, là thần thánh phương nào, mãi tới giờ rất nhiều thế lực của Âu Lục vẫn đang điều tra.
Học viện võ thuật cũng đang toàn lực điều tra tung tích của người này!
“Lăng Phong, thật ra tôi cho rằng người mà chúng ta thật sự nên đi kết giao phải là kẻ đã huỷ bỏ trận pháp bí mật của Thành Vương Tư, anh ta mới là thiên tài đẳng cấp nhất, người có thể mở được hộp trận pháp mà lại không bị trận pháp phản vệ, mấy trăm năm qua mới chỉ có duy nhất người này mà thôi!”
Đông Phương Tuyết Ngưng lớn lên ở Âu Lục, đương nhiên hiểu rằng người phá huỷ được trận pháp tối cao nhất trong toà trận pháp tượng trưng cho điều gì!
Trương Lăng Phong lắc đầu, nói: “Tuyết Ngưng, không giấu gì cô, nhà họ Trương chúng tôi cũng đang cử người điều tra, nhưng không có chút thông tin gì về người đó, người trông giữ toà trận pháp tối hôm đó cũng không hề biết đã xảy ra chuyện gì!”
“Mấy người họ đều nói chưa từng thấy bất cứ ai đi vào bên trong, mặc dù thoạt nhìn toà trận pháp là một toà nhà gỗ, thế nhưng xung quanh đều được gia cố bằng trận pháp, đừng nói là người bình thường, dù có là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần thì cũng không thể tự ý xông vào!”
“Vậy nên hoặc là bối cảnh của người này rất thâm sâu, không một ai dám nói ra thân phận thật sự của anh ta, hoặc anh ta là một người có năng lực cực kỳ đẳng cấp đã tới nơi đó trước và tiêu huỷ bộ trận pháp kia!”
Suy đoán này của Trương Lăng Phong tuyệt đối không phải không có căn cứ.
Cường giả ngoài lãnh thổ từ bên ngoài trở về thế tục cũng không phải không có khả năng tiêu huỷ bộ trận pháp bí mật kia.
Dù gì trận pháp mà Thành Vương Tư để lại cũng quá mức lớn mạnh, một khi thật sự để cho học viên của học viện võ thuật chiếm được thì hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường!
Đông Phương Tuyết Ngưng lập tức phủ định suy đoán thứ hai của Trương Lăng Phong.
Bản thân hiệu trưởng Andre cũng có liên lạc với cường giả ngoài lãnh thổ, nếu như là hành vi của cường giả ngoài lãnh thổ thì Andre sẽ không ngốc nghếch để học bên học viện đi điều tra!
Kết quả chỉ có một!
Bối cảnh thân phận của người đó quá đỗi thâm sâu, ngay cả người canh giữ toà trận pháp của học viện võ thuật cũng không dám tự tiện nói ra thân phận của anh ta!
Mấy ngày gần đây, không chỉ có học viện võ thuật bàn luận sôi nổi về chuyện này mà lãnh đạo cấp cao của cả Âu Lục cũng đều đang bàn tán về thân phận của người này!
Học viện võ thuật vừa mới thành lập, vẫn chưa khai giảng mà căn phòng kiên cố nhất trong toà trận pháp đã bị người ta phá huỷ.
Đây vừa là một loại uy hiếp, cũng là một hình thức khiêu chiến.
Chuyện này gần như đã gây chấn động cả Âu Lục, càng khiến cho mười gia tộc lớn phẫn nộ hơn!
Bọn họ cử ra thành viên có tiềm năng nhất trong gia tộc vào học viện võ thuật, đa phần đều là vì bộ trận pháp này!
Thế nhưng sự xuất hiện của người đó, đã phá huỷ đi hết tất cả mọi tham vọng của bọn họ trong nháy mắt!
Trương Lăng Phong khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Đáng tiếc là người đó căn bản sẽ không lộ diện, chúng ta cũng không có cơ duyên để kết giao, nếu không thì cả học viện võ thuật đều phải nhìn sắc mặt của chúng ta mà hành sự rồi!”
Sống lâu trong nhà họ Trương, Trương Lăng Phong càng hiểu rõ hơn dù người thần bí đó có công khai thân phận thì cũng không ai dám đối đầu với anh ta, nhiều nhất chỉ có thể kết giao mà thôi.
Giao du được với người đó, địa vị của hắn và Đông Phương Tuyết Ngưng sẽ được nâng cao hơn một bậc, có thể hô mưa gọi gió trong học viện võ thuật!
Đúng vào lúc này, điện thoại của Trương Lăng Phong đột nhiên vang lên, cúi đầu nhìn, hoá ra là Lữ Thanh Dương gọi tới, hắn vội vàng nhấc máy hỏi: “Thầy Lữ, thầy tìm em sao?”
“Lăng Phong à, bây giờ cậu đang ở đâu? Đang ở cùng với ai thế?”
Giọng nói của Lữ Thanh Dương vang lên từ đầu dây bên kia.
Trương Lăng Phong vội vàng nói vào trong điện thoại: “Thầy à, em với Tuyết Ngưng đang ở ngọn núi phía sau trường!”
“Ừ, cậu… hai trò tới chỗ thầy ngay đi!”
Nói xong, Lữ Thanh Dương cúp máy.
Buông điện thoại xuống, Trương Lăng Phong quay đầu nói với Đông Phương Tuyết Ngưng: “Tuyết Ngưng, là thầy Lữ, thầy bảo chúng ta đến chỗ thầy, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói với chúng ta!”
Đông Phương Tuyết Ngưng gật đầu.
Lữ Thanh Dương đến từ Hoa Sơn, nếu như không vì đặc thù môi trường của học viện võ thuật, với thực lực của nhà họ Đông Phương thì cả đời này cô ta cũng khó mà được tiếp xúc với một nhân vật như Lữ Thanh Dương!
Hai người bước nhanh về phía phòng làm việc của Lữ Thanh Dương.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đẩy cửa bước vào trong phòng làm việc của Lữ Thanh Dương.
Lúc này, Lữ Thanh Dương đang ngồi trên sô pha uống trà.
Thấy Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đẩy cửa bước vào, ông ta chỉ vào sô pha phía đối diện rồi lên tiếng: “Hai em cứ ngồi tự nhiên đi!”
Lữ Thanh Dương không hề coi hai người bọn họ là người ngoài, dù gì Trương Lăng Phong cũng là người đời sau của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, mà anh trai của Đông Phương Tuyết Ngưng chính là Đông Phương Ngạo Vũ, cũng là đệ tử của Hoa Sơn.
Vậy nên ngay từ đầu, Lữ Thanh Dương đã thật tâm muốn bồi dưỡng hai người bọn họ.
Hơn nữa là lứa học sinh đầu tiên của học viện võ thuật, nhất định họ sẽ nhận được những đãi ngộ rất lớn về tài nguyên của học viện, không bồi dưỡng ra được một tốp những cao thủ thì đúng là huỷ hoại thương hiệu của học viện võ thuật!
Còn về Tiêu Quân Lâm, ngay từ đầu đã bị Lữ Thanh Dương loại bỏ ra ngoài rìa.
Nguyên nhân chẳng có gì to tát, chỉ bởi vì Tiêu Quân Lâm mang họ Tiêu mà thôi!
Ân oán giữa Hoa Sơn và nhà họ Tiêu, thậm chí đã đến mức độ một mất một còn luôn rồi.
Thế nhưng ở bên trong lãnh thổ Hoa Quốc phải chịu sự chèn ép của Thiên Tử và giới chính trị nên dù Hoa Sơn có ôm mối hận thù trong lòng cũng không dám có động thái gì cả!
Nếu thật sự chọc giận Thiên Tử thì Hoa Sơn cũng không trụ vững được khi quân đội cả nước dốc toàn lực ép sát!
“Mấy ngày nữa, bên phía học viện sẽ cho nhóm học viên đầu tiên tiến vào toà trận pháp, các em có bao nhiêu hiểu biết về toà trận pháp này?”
Lữ Thanh Dương vừa uống trà vừa bình thản lên tiếng.
Đừng thấy khi trước nhà họ Trương và nhà họ Đông Phương làm không ít “bài tập” mà lầm, thực tế toà trận pháp vẫn luôn là một khu vực cấm, rất khó để thám thính được bất cứ một thông tin nào!
Vậy nên hai người Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đều khẽ lắc đầu.
Trương Lăng Phong lên tiếng trước tiên: “Thầy à, em nghe nói bên trong toà trận pháp đang cất giấu tất cả trận pháp thất truyền mấy trăm năm nay của Âu Lục, sau khi tiến vào toà trận pháp có thể tuỳ ý lựa chọn trận pháp mà mình vừa ý hoặc là phù hợp với bản thân để học tập!”
“Thế nhưng, có một chuyện em nghĩ mãi vẫn không ra, nếu như có thể tuỳ ý lựa chọn, vậy tại sao tới tận bây giờ vẫn chưa có ai mở ra được trận pháp bí mật mà Thành Vương Tư để lại?”
Đây quả thực là một câu hỏi hóc búa.
Nếu như thật sự có thể tuỳ ý chọn lựa, vậy thì cũng sẽ không có trận pháp bí mật số một gì đó nữa.
Thế nhưng mấy trăm năm trước đã bị người ta lấy đi mất rồi thì sao có thể vẫn luôn được lưu giữ bên trong toà trận pháp cơ chứ?
Đông Phương Tuyết Ngưng ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía Lữ Thanh Dương bằng ánh mắt hoài nghi, đây cũng là câu hỏi luôn canh cánh trong lòng cô ta.
Lữ Thanh Dương nhướng mắt nhìn Trương Lăng Phong, điềm nhiên cười nói: “Hỏi vấn đề hay đấy!”
“Thật ra toà trận pháp vẫn luôn ở đó, không phải do học viện võ thuật xây dựng nên, người xây dựng toà trận pháp là đại đế Charlie của mấy trăm năm trước!”
“Thế nhưng những trận pháp có trong toà trận pháp tuyệt đối không thể tuỳ ý lựa chọn, mỗi một bộ trận pháp đều được cất kín bên trong hộp sơn vàng, bên ngoài mỗi hộp sơn đều được dùng trận pháp để phong ấn!”
“Cũng có thể nói, em muốn lấy bộ trận pháp nào cũng bắt buộc phải nhận được sự chấp thuận của bản thân trận pháp đó trước thì hộp sơn vàng mới có thể mở ra, tới lúc đó bọn em mới có thể động tay lấy bí mật trận pháp bên trong đó, nếu không thì ngược lại sẽ bị phong ấn trận pháp đánh trả!”
“Trận pháp bí mật số một có thể được giữ lại nhiều năm như vậy là bởi vì phong ấn trận pháp của nó rất mạnh. Nghe nói từng có cường giả ở cảnh giới Thiên Thần cho rằng bản thân có thể dùng biện pháp mạnh ép buộc hộp sơn mở ra để lấy được trận pháp bí mật cường đại mà Thành Vương Tư lưu truyền lại!”
“Kết quả vào khoảnh khắc ông ta chạm vào hộp sơn vàng đã lập tức hoá thành tro bụi!”
Ôi?
Nghe thấy lời này, Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng đều hít sâu, toàn thân ớn lạnh.
Ngay cả cường giả ở cảnh giới Thiên Thần cũng bị đánh trả?
Vậy thì người mở được hộp sơn vàng đó phải mạnh tới mức nào?
“Thầy à, theo như thầy nói thì thực lực của người này ở trên cảnh giới Thiên Thần ư? Liệu có phải là cường giả ngoài lãnh thổ hay không?”
Trương Lăng Phong vội vàng hỏi.
Lữ Thanh Dương khẽ lắc đầu nói: “Khả năng này rất thấp, cường giả ngoài lãnh thổ cũng không phải là một khối sắt, mỗi một quốc gia đều sẽ có cường giả cực mạnh, tiến vào chiến trường ngoài lãnh thổ, thậm chí thông qua chiến trường ngoài lãnh thổ đạt tới thế giới ngoài lãnh thổ thật sự!”
“Thế nhưng bất cứ một cường giả ngoài lãnh thổ nào cũng không có lá gan âm thầm trở về thế giới thế tục để huỷ bỏ trận pháp bí mật số một của Âu Lục!”
“Điều này sẽ chỉ phá hỏng niềm tin giữa các bên, thậm chí còn ảnh hưởng tới cục diện thế giới trong tương lai. Vậy nên thầy đoán là người này tuyệt đối không đến từ ngoài lãnh thổ!”
Trương Lăng Phong nghe thấy lời này thì không khỏi chấn động!
“Ảnh hưởng tới cục diện thế giới trong tương lai?”
“Không sai, bất kỳ một động thái nào đều sẽ tác động tới cục diện thế giới trong tương lai!”
Lữ Thanh Dương nghiêm túc nói.
Chiến Thần Bất Bại