Chiến Thần Bất Bại
Chương 107: Khích lệ
Tại diễn võ trường, toàn bộ đệ tử Thượng Quan gia tập trung lại, im lặng vô cùng. Bọn họ hiếu kỳ nhìn lên thiếu niên mặt mũi bầm dập đang đứng trên đài. Đây là cô gia trong lời kể sao?
Tiền thúc cũng bị kinh động, vội vàng bỏ hết sự tình đang làm mà chạy lại. Hắn biết rõ sự quý giá của phương pháp Đường Thiên truyền thụ hơn ai hết. Hai năm trước, Đường Thiên chỉ là một tên lưu ban còn đang tu luyện vũ kỹ cơ sở. Nhưng mà hiện tại Đường Thiên đã trở thành một võ giả cường đại có thể đánh bại Vũ Minh Thu.
Tiền thúc lo lắng có người không biết tốt xuống, cho nên hạ xuống mệnh lệnh vô cùng nghiêm khúc. Vì thực hiện ý tưởng của mình, gần như trong hai năm này Thượng Quan gia hoàn toàn được Thượng Quan Thiên Huệ xử lý một lần . Tuy rằng thực lực hơi yếu, nhưng mà vẫn hiện ra một loại sinh cơ mạnh mẽ hăng hái tiến về phía trước.
Kỳ thực Tiền thúc lo lắng là vô ích. Trận chiến Đường Thiên đánh bại Vũ Minh Thu, không biết bao nhiêu Thượng Quan gia đệ tử tận mất nhìn thấy. Trong vòng một đêm, tráng chiến đấu kinh tâm động phách ấy đã được các đệ tử truyền khắp Thượng Quan gia.
Gần như tất cả mọi người đều biết, cô gia thực lực sâu không thể lường.
Rất nhiều người thậm chí còn tưởng tượng, nếu tiểu thư cùng cô gia song kiếm hợp bích, vậy thì ở chòm sao Anh Tiên còn ai là đối thủ của hai người?
Cho nên khi nghe nói cô gia muốn đích thân chỉ điểm bọn họ tu luyện, các đệ tử không khỏi tinh thần rung động, dũn cảm tiến lên, mỗi người trên mặt đều đầy sự chờ mong.
Vũ Minh Thu là cái loại nhân vật hung hãn thế nào, một người có thể thu thập A Uy cùng Đại Tru, nhưng đứng trước mặt cô gia thì lại như con kiến.
Mệnh lệnh đầu tiên của Đường Thiên là để cho bọn họ bắt đầu thi triển vũ kỹ bản thân quen thuộc.
"Một đám phế cmn vật!" Binh hai mắt quét qua, không chút lưu tình liên nói.
Đường Thiên làm lơ: "Thì ta đang chờ người biến phế vật thành nhân tài đây đại thúc như thần a. Không gì có thể thể hiện khả năng huấn luyện của ngươii bằng việc này đâu đấy!"
Kỳ thực Đường Thiên cảm thấy thực lực những đệ tử này cũng không tệ. Đa só đều là tứ giai trở lên, cơ sở vững chắc, tuổi còn trẻ. Có thể thấy khi Thiên Huệ lựa chọn những người này cũng tiêu phí không ít tâm tư.
Theo đẳng cấp mà nói, trong những người này có không ít người là đồng gia với Đường Thiên. Nhưng mà xét sức chiến đấu, lại không ai trong số này có thể làm đối thủ của hắn.
"Nhiệm vụ tu luyện hiện tai rất đơn giản, luyện vũ kỹ các ngươi quen thuộc nhất ba nghìn lần."
Sau khi nghe lời nói của Đường Thiên, phía dưới một mảnh rộ lên. Một ngày tu luyện ba nghìn lần, làm sao có thể? Tuyệt không có khả năng! Bọn họ đa số trình độ đều đạt tứ giai , tứ giai vũ kỹ đừng nói ba nghìn lần, một ngày có thể thể luyện bảy tắm trăm lần là cực lợi hại rồi.
Ba nghìn lần? Có phải giỡn chơi không vậy?
Đoàn người rối loạn mộ hồi, rất nhiều người ánh mắt trở nên không tin tưởng. Bọn họ cảm thấy Đường Thiên toàn là nói xằng nói bậy. Ba nghìn lần, thực sự là vô cùng ba hoa khoác lác.
Đường Thiên đối với những ánh mắt phía dưới đều coi như không thấy, ngữ khí trở nên lành lạnh: "Thế nào? Người nào có ý kiến phản đối?"
Thượng Quan Uy giật mình một cái, vội vàng đứng ra hô lon711; "Sao đều đứng đó làm gì? Bắt đầu tu luyện!"
Hắn vừa dứt lời, liền nghe giọng nói Đường Thiên: "Nhiệm vụ của hai người các ngươi là năm nghìn lần"
Thượng Quan Uy hai chân lảo đảo, Thượng Quan Trụ trái lại rất dứt khoái lập tức bắt đầu.
Đường Thiên nhìn những người đang muốn lười biếng phía dưới, cười lạnh nói: "Ba nghìn lần, không cần biết các ngươi có nguyện ý hay không, ai thiếu một lần thì cứ tiếp tục ở đây tu luyện, luyện đến khi nào xong mới được ngưng. Muốn lừa dối cho qua chuyện, muốn lười biếng thì trước hỏi qua nắm tay của ta"
Đường Thiên bỗng ngưng tụ ánh mắt, nhìn thấy trong đoàn người có người kia đang muốn lười biếng thì trong lòng mừng thầm. Đang muốn dọa khỉ thì gà đã chạy lại rồi.
Đường Thiên thân hình chợt nhảy xuống, liền xuất hiện trước mặt tên đệ tử kia.
Không đợi tên đệ tử kia biện hộ, Đường Thiên đã lên giọng, mặt cười gằn: "Bây giờ còn muốn lười biếng, chán sống!"
Không nói hai lời, Đường Thiên quăng tên đệ tử này, oanh một tiếng, cả người tên đệ tử đập vào sàn gạch đá xanh.
Một tiếng thê lương thảm thiệt, sau đó tên đệ tử này liền hôn mê!
Đường Thiên không ngần ngại, nhấc tên dệ tử đang hôn mê kia lên. Hắn khống chế lực lượng vô cùng tốt, nhìn qua một cú quăng như muốn mạng người nhưng thực chất chỉ làm đối phương hôn mê và cảm thấy đau đớn chứ không hề thu thương.
"Lấy thùng nước đổ lên cho hắn tỉnh lại, sau đó tiếp tục luyện!"
Lời nói băng lãnh vô tình của Đường Thiên làm mọi người run rẩy. Ngay cả Thượng Quan Uy và Thượng Quan Trụ cũng sợ hãi nuốt nước miếng, cô gia cũng quá lãnh khốc rồi…
Vốn trong lòng bọn họ còn hoài nghi, lẽ nào đây là cái mà cô gia gọi là phương pháp tu luyện?
Mọi người liền đứng lên, thành thành thật tu luyện, về phần có hoàn thành ba nghìn lần hay không bọn họ vẫn cảm thấy không thể thực hiện. Bọn họ suy nghĩ rất đơn giản, dù gì cứ luyện đi, đến lúc đó mọi người đều không hoàn thành, lẽ nào cô gia đem tất cả đánh một trận ?
Đường Thiên hai mắt quét qua, thấy không có ai lười biếng, lập tức bắt đầu chính mình đứng lên tu luyện.
Vừa tiến vào trạng thái tu luyện, Đường Thiên tựu như rơi vào trạng thái vong ngã.
Đường Thiên luyện "Chấn Đãng Quyền" hỏa hầu không thiếu nhưng vẫn không lĩnh ngộ ra sát chiêu. Tuy rằng không thể như trước đây, luyện quyền nhiều ít liền có thể lĩnh ngộ sát chiêu, nhưng Đường Thiên vẫn giữ nguyên suy nghĩ như vậy, tiếp tục tu luyện.
Lượng thay đổi sẽ luôn làm chất thay đổi.
Phía dưới, các đệ tử luôn âm thầm chú ý Đường Thiên, thấy Đường Thiên vậy mà cũng bọn họ tu luyện thì càng hiếu kỳ, không khỏi lén nhìn qua.
Chấn Đãng Quyền không phải quyền pháp đặc biệt gì, rất nhiều đệ tử đều biết. Nhưng mà Chấn Đãng Quyền của Đường Thiên lại vô cùng khác biệt so với những gì họ biết.
Hoàn mỹ! Quả thực có thể gọi là Hoàn Mỹ Chấn Đãng Quyền!
Bọn họ lần đầu tiên trông thấy Chấn Đãng Quyền hoàn mỹ như thế. Phía dưới những đệ tử chủ tu Chấn Đãng Quyền không khỏi lộ ra vẻ si mê.
Một giờ sau, mọi người mệt mỏi vô cùng, rất nhiều người yếu sinh lý mà té ngã ra đất.
Trên đài Đường Thiên vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
"Thể lực cô gia quả thực sung mãn a!"
"Có thể đem Chấn Đãng Quyền tu luyện đến tình trạng này chắc chắn tốn không ít công phu!"
…
Mọi người vừa nghỉ ngơi vừa thấp giọng nghị luận
Hai tiếng đồng hồ sau, Đường Thiên vẫn không hề ngừng lại. Có thể nhìn ra được tới bây giờ thể lực hắn tiểu hao một mảng lớn, mồ hôi đầm đìa.
Âm thanh nghị luận nhỏ đi rất nhiều, trong ánh mắt bọn họ nhìn Đường Thiên hiện ra một tia kính ý.
Ba giờ đồng hồ sau, Đường Thiên vẫn tại chỗ kiên trì, dưới chân hắn có một vũng nước nhỏ, đó là do mồ hôi không ngừng nhỏ xuống mà hình thành. Hắn mỗi một quyền đều không có nửa điểm qua loa, ánh mặt chuyên chú không hề chú ý tới bất kỳ đồ vật nào khác.
Đến thời điểm này, mọi người đều không hề nói một tiếng.
Năm tiếng đồng hồ sau, Đường Thiên đã mệt đến mức sắp hư thoát (té xỉu), hắn khoanh chân lại bắt đầu đả tỏa. Tiến nhập trạng thái tu luyện, Đường Thiên lập tức đem hết nhưng sự tình khác vất đi.
Tất cả đệ tử đều bị một màn này chấn động cả rồi.
Bọn họ bình thường tu luyện, rất nhiều người còn tự nhận là khắc khổ chăm chỉ, nhưng trông thấy Đường Thiên tu luyện bọn họ đều nhận một cực đại xung động. Bọn họ lần đầu tiền trong thấy một người tu luyện đến mức liều mạng. Không sai chính là liều mạng! Cùng Đường Thiên so sánh, bọn họ tu luyện…
Thượng Quan Uy cùng Thượng Quan Trụ càng lộ ra vẻ xấu hổ.
Thảo nào cô gia lợi hai như vậy!
Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên ý niệm này.
Không có ai lười biếng, mọi người đều bắt đầu yên lặng tu luyện. Ba nghìn lần không có khả năng sao? Chỉ cần như cô gia tu luyện là có thể hoàn thành đủ!
Cô gia chăm chỉ như vậy, khắc khổ như vậy, liều mạng như vậy,bọn họ có lý do gì có thể lười biếng? Có cái lý do gì để lùi bước?
Trong mắt mỗi một tên đệ tử đều như có một ngọn lửa, lập tức bùng lên.
Đường Thiên chân lực khôi phục, hắn mở mắt, nhìn trong tràng một cảnh tu luyện vô cùng náo nhiệt có chút thỏa mãn. Nhưng hắn nhìn sang Binh, có chút không nhịn được nói: "Binh, như vậy thật sự được sao?"
"Ta nói được là được." Binh không chút khách khí, độc đoán nói: "Chú ý thiếu niên, người không quyền để nghi vấn"
Đường Thiên tức thì ngượng ngùng, hai người đánh một trận tuy rằng Binh đồng ý nhưng cũng đưa ra điều kiện: Toàn bộ vấn đề tu luyện đều phải nghe theo hắn.
"Ta đây tiếp tục tu luyện" Đường Thiên bỏ lại một câu, tiếp tục cắm đầu tu luyện.
Binh nhìn chăm chú những đệ tử tu luyện trong tràng kia, trong mắt hiện lên một tia thỏa mãn.
Những tên gia hỏa này tuy rằng thực lực không ra gì nhưng lại rất có ý chí chiến đấu. Binh có thể tiếp nhận tân binh thực lực không đủ, nhưng lại vô cùng chán ghét những gia hỏa thiếu ý chí chiến đấu.
Đột nhiên Binh đối với Thượng Quan Thiên Huệ vô cùng hiếu kỳ. Từ binh sĩ phía dưới có thể nhìn ra được trình độ của tướng lĩnh, Thượng Quan Thiên Huệ tuy rằng không biết luyện binh nhưng có thể nhìn ra được những thiếu niên này đối với gia chủ còn trẻ của họ là chân thành kính trọng.
Nhìn những thiếu niên sung mãn ý chí tiến thủ* này, Binh càng nhận ra được Thượng Quan Thiên Huệ thật không đơn giản!
Binh sở dĩ đáp ứng không chỉ vì bị khích tướng, một phần nguyên nhân là do hắn phải giúp Đường Thiên giải quyết những nỗi lo về sau. Đường Thiên cùng Thượng Quan Thiên Huệ trước sau cũng phải đi lên Thiên Lộ, vượt qua không biết bao nhiêu hành trình. Nếu Thượng Quan Gia không có đủ thực lực tự bao vệ mình, hai người tất nhiên khó mà am tâm ly khai.
Đã như vậy thì nê giải quyết cho tốt sớm một chút.
May là có cái tên gia hỏa biến thái Đường Thiên, luôn luôn âm thầm khích lệ người khác.
Chính mình có thể bớt được rất nhiều công phu miệng lưỡi.
※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �� �※※※※※※※※※※※※※
"Không ngờ Đường Thiên vừa tới liền gây ra động tĩnh lớn như vậy". Lương Thu tự đắc thản nhiên đưa cái chén lên nhấp một ngụm: "Chỉ tiếc Thiên Huệ tiểu thư lại ra ngoài, thực sự không đúng lúc a."
Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói:"Đời nó luôn phũ như vậy!"
Tư Mã Hương Sơn yếu ớt nói: "Thượng Quan Thiên Huệ không có ở đây, ta đây liền có thể cùng Đường Thiên hảo hảo chơi đùa. Thực sự là mong đợi a, không nghĩ tới Đường Thiên lại có thể phát triển đến mức cường đại như thế này…"
Nghe những lời này, A Mạc Lý rất kinh ngạc quay sang: "Hả, ngươi không có nghĩ tới sao?"
Tư Mã Hương Sơn cứng họng.
A Mạc Lý vẻ mặt kỳ quái nói: "Hả, ngươi thật sự không nghĩ tới, thật là kỳ quái! Đường Cơ sở dù gì cũng là thiếu niên như thần a, hắn biến cường là chuyện hết sức bình thường. Tuy nhiên A Mạc Lý ta cũng đồng dạng trở nên rất mạnh rồi! Thật muốn nhanh chóng đi tìm Đường Cơ sở, cùng hắn đánh một trận thống thông khoái khoá để xem ai mới là người tiên bộ hơn!"
"Bộ trưởng từng nói không được đi lung tung" Tư Mã Hương Sơn nói giọng nhạt nhẽo.
"Hả!" A Mạc Lý lại làm vẻ mặt kỳ quái nhìn Tư Mã Hương Sơn: "Ngươi thế nào lại trở nên ngoan ngoãn như thế?"
Tư Mã Hương Sơn lại lần nữa cứng họng.
Nhìn Tư Mã Hương Sơn cắm đầu cắm cổ ăn con ba ba, Hàn Băng Ngưng cùng Lương Thu đều toát ra vẻ tiếu ý.
"Ta muốn đi tìm Đường Cơ sở, các ngươi có đi không?" A Mạc Lý giơ tay lên.
"ĐI!" Hàn Băng Ngưng trả lời rất dứt khoát. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Ân, ta cũng đi, rất mong được gặp lại Đường Cơ sở a." Lương Thu cười cười.
Ba người cùng lúc chuyển ánh mắt sang Tư Mã Hương Sơn.
Tư Mã Hương Sơn gương mặt co quắp lại, từ trong kẽ răng rặng ra một câu nói: "Đi thì đi!"
Chiến Thần Bất Bại
Đánh giá:
Truyện Chiến Thần Bất Bại
Story
Chương 107: Khích lệ
10.0/10 từ 34 lượt.