Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 90
231@-Trong mấy ngày du ngoạn ở Thụy Sĩ, ghé thăm bà chủ nhà xong, Quý Minh Châu và Giang Tịch lại đi đến những nơi mà hai người chưa đi trước kia.
Kể từ ngày Quý Minh Châu nói ra câu kia, dường như Giang Tịch đã bật chế độ được gọi là hóa sói nào đó.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng dù gì cũng đã đến trước thềm hôn lễ rồi, Quý Minh Châu mong muốn vào ngày diễn ra hôn lễ sẽ mình sẽ đẹp một chút, tin thần phấn chấn hơn một chút. Vì thế cô chỉ phối hợp một số hành động có tính truyền thống, còn những gì quá mức cởi mở cô đều từ chối hết.
May là Giang Tịch cũng là một người dễ thỏa mãn, sau màn đưa đẩy, chuyện lấy lùi để yêu cầu chuyện khác này, trái lại cũng mang đến cho anh những cái lợi khác. Lần này trong lúc vô tình Quý Minh Châu thật sự đã mang lại của hời cho Giang Tịch rồi.
Quay lại bình nguyên lưng chừng núi có tuyết rơi một lần nữa, người thì vẫn vậy nhưng cảnh tượng đã khác. Bây giờ Thụy Sĩ vẫn khá lạnh nhưng không giống với khung cảnh gió tuyết đan xen, tuyết rơi dày khiến những căn nhà thấp như những chiếc bánh nếp trước đây. Sau khi băng tuyết tan đi, để lộ ra cảnh tượng đẹp đẽ với những rặng du sam xanh mướt tựa như xuân đã về trong mùa tuyết rơi.
Từ trên lưng chừng núi phóng tầm mắt xuống dưới, có thể nhìn thấy cả thị trấn Lungern tràn trề sức sống.
Thời tiết này tươi đẹp đến nỗi khiến người ta cam tâm tình nguyện tổ chức hôn lễ ở nơi này.
“Nơi này nhìn có vẻ không có thay đổi gì quá lớn với trước đây, nhưng đến vào mùa khác nhau thì đúng là vẻ đẹp của nó cũng khác.” Quý Minh Châu hướng về phía dưới chân núi, dang rộng đôi tay ra như muốn ôm trọn cảnh đẹp vào lòng.
Giang Tịch đứng ngay bên cạnh cô, chẳng nói chẳng rằng nhưng lại kéo cả người cô về phía sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“...”
“Giang Tịch, anh đúng là sát phong cảnh, cảm xúc của em đang dâng trào thì bị anh dập tắt hết rồi.”
Quý Minh Châu vốn định diễn lại cảnh quay lãng mạn có một không hai giữa Jack và Rose, nhưng bong bóng màu hồng còn chưa kịp bay lên thì đã bị Giang Tịch đâm thủng một cách vô tình.
“Vì bây giờ trời đã chuyển sang ấm hơn, băng tuyết tan nhanh, em còn tiến lên chút nữa thì dễ bị trượt xuống dưới lắm.” Giang Tịch ôm cô, giữ rịt không cho Quý Minh Châu tiếp tục tiến lên phía trước.
Quý Minh Châu im bặt, xoay người lại nhìn anh.
“Lo lắng cho em thế cơ à?”
“Nếu không thì sao.” Anh rũ mắt xuống nhưng không nhìn thẳng vào cô, ngón tay thon dài quanh quẩn ở trên cổ áo của cô, kéo kín cổ áo cho cô gái ở trước mặt mình. “Nếu không vì lo lắng, lúc đó anh cũng sẽ không bay sang tận Úc để thăm em rồi.”
Chuyện lớn thì Quý Minh Châu giải quyết một cách quyết đoán, nhưng phần lớn chuyện nhỏ nhặt thì cô lại trở nên lơ tơ mơ. Sau khi ra nước ngoài, mọi chuyện vụn vặt trong cuộc sống đều phải dựa vào chính mình, rất nhiều chuyện không phải cứ có nhiều tiền là có thể giải quyết được.
Thật may là, Giang Tịch đã nhìn thấy cô sống khá tốt.
...
Buổi tối trước hôn lễ, Quý Minh Châu không nhịn được, kéo theo Giang Tịch lén lút đi đến nhà của gia đình nhà họ Liễu nọ ở thị trấn lân cận.
Trước khi đi, cô vào Wechat hỏi han Liễu Khê như thường lệ, lần này đối phương không trả lời lại cô. Điều này khiến Quý Minh Châu càng khó chịu hơn.
“Nếu em muốn đi vào thì bây giờ chúng ta có thể ghé thăm luôn.” Giang Tịch nhìn Quý Minh Châu đang trốn đông trốn tây, cô vẫn đang khom người, bám vào hàng rào, nhìn trân trân vào căn nhà nhỏ còn sáng đèn kia.
“Không đâu không đâu, em vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, nếu muốn đường đường chính chính gặp gỡ thì phải đàng hoàng một chút chứ không phải như thế này, anh nói có đúng không?” Nói đoạn, Quý Minh Châu vội vàng xua xua tay.
“Như thế này thì làm sao?”
“Y như phường trộm cướp ấy...” Nói xong Quý Minh Châu không nhịn được mà bật cười.
Giang Tịch hất chiếc lá rơi trên tóc cô ra, “Nhưng bây giờ em vừa không muốn vào trong vừa không muốn ra về. Vậy em muốn làm gì, ở đây cả đêm sao?”
“Vì sao không thể đợi ở đây như này?” Quý Minh Châu thực sự hoài nghi, “Chúng ta có phải trộm đâu.”
Vào đúng lúc cô vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía hai người.
Ánh sáng chói lóa khiến người ta phải nheo mắt lại, cũng chiếu sáng chỗ ẩn nấp của hai người, khiến họ hoàn toàn bại lộ.
Tại thị trấn làng quê yên tĩnh, có cảnh vệ nhận lệnh của thị trưởng đi tuần tra vào ban đêm. Khi kiểm tra khắp nơi, họ cảm thấy có gì đó bất thường, đâu ngờ từ từ bước qua chỗ đó lại bắt được người thật.
Hơn nữa, nhìn dáng dấp không giống người quen trong trấn.
Người cảnh vệ không khỏi trở nên cảnh giác, “Các người là ai, làm gì ở đây?”
Khi Quý Minh Châu đang âm thầm cảm thán sao mình lại xui xẻo như vậy, túm lấy tay Giang Tịch, chưa kịp nghĩ được cách xử trí... thì người cảnh vệ cách đó không xa cho rằng hai người chột dạ, hô lên một cách gấp gáp: “Mau! Bên này có trộm.”
Quý Minh Châu giật nảy mình, cũng không kịp giải thích nhiều nữa, túm tay Giang Tịch chạy về chỗ chiếc xe họ đang đỗ lại đó.
Trong lúc chạy té khỏi, tiếng hít thở và bước chân hỗn loạn, Giang Tịch còn nói loáng thoáng gì đó, nghe không rõ.
Chạy liền một mạch đến chỗ đậu xe, mở cửa nổ máy phóng đi.
Đợi đến khi chiếc xe chậm rãi đi trên con đường dẫn về thị trấn Lungern, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
“Không đúng, vừa rồi em chột dạ cái gì thế nhỉ!”
“Em nói xem, có lẽ là trong lòng em có ma đó.” Giang Tịch đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu của anh cứ như đang cảm thấy cô thật buồn cười vậy.
“Anh mới có ma ý!” Dùng tay làm quạt, quạt quạt về hướng mặt mình, “Làm em sợ chết khiếp, anh ta mới là trộm, chúng ta đứng đắn thế này cơ mà.”
Đúng là trông người thì đứng đắn thật... nhưng có lẽ việc làm thì không đứng đắn cho lắm.
Chuyện thập thò trước cửa nhà người ta đúng là hơi xấu hổ.
“Giờ nhìn thấy rồi trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?”
“Nói thật với anh nhé, thực ra từ khi sang Thụy Sĩ, hít chung bầu không khí với bà ấy, em đã cảm thấy dễ chịu lắm rồi.”
Quý Minh Châu nói xong, hai đôi mắt cong cong, “Giang Tịch, như vậy từ ý nghĩa nào đó mà nói thì mẹ cũng được tính là đã tham dự hôn lễ của chúng mình rồi nhỉ?”
Một đêm có sự hiểu lầm nho nhỏ, nhìn có vẻ hỗn loạn thế này nhưng ngọn gió lại rất ấm áp.
Có lẽ ở trên cao, Chúa cũng sẽ phù hộ cho tất cả những người thân thiết với bạn.
...
Hôn lễ lần này, một nửa giao cho các đội ngũ tổ chức, một nửa giao cho các trưởng bối.
Lâm Man Hề lo liệu hết mọi chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều làm theo ý kiến của Quý Minh Châu, chốc chốc bà lại đến hỏi một phen. Suy cho cùng, hôn lễ cũng là một trải nghiệm cực kỳ quan trọng trong đời, vẫn phải để bản thân mình hài lòng mới được.
Vì lần này số người đến Thụy Sĩ tham dự hôn lễ phần lớn là người hai bên gia đình, cũng không quá nhiều người, cho nên các khâu tổ chức của hôn lễ cũng không lâu la, quá trình rất đơn giản rõ ràng.
Trình Sí không dành thời gian ra được, sau khi quay lại làm việc là lặn mất tăm. Liên Đường và Tiêu Dịch mới là “chạy xô không ngừng”, cuối cùng cũng có mặt trước hôn lễ. Mặc dù vẫn phải oán trách sương sương như trước đây, hai người làm trò lãng mạn gì mà ra tận nước ngoài, nhưng vẫn tặng quà chúc mừng.
Quý Minh Châu từ chối cho ý kiến với lời hình dung “làm trò lãng mạn” này, nhưng cô cũng không muốn phải giải thích.
Có những lời nằm trong lòng, vẫn phải chờ đóng cửa vào rồi từ từ nói trong chăn.
Bởi vì hôn lễ được tổ chức trong nhà thờ địa phương, vì thế nơi đây là một nơi trang nghiêm và thần thánh.
Trong nửa buổi sáng, Quý Minh Châu đã trang điểm xong và thay sang váy cưới, được người khác dìu đến tòa nhà cạnh nhà thờ.
Về lễ cưới, Quý Minh Châu và Giang Tịch theo phong tục tập quán của người bản địa ở thành phố Ngân: Sau khi mặt trời mọc cô dâu và chú rể tạm thời tách ra, không gặp được nhau mới tốt lành.
Người cử hành hôn lễ và người làm chứng cho hai người là linh mục địa phương và trưởng trấn thị trấn Lungern.
Nghe nói khách quý Trung Quốc từ phương xa tới đây, muốn tổ chức hôn lễ ở nơi này. Trưởng trấn nhận được lời mời bèn nhận lời làm người làm chứng, như này cũng được coi là làm hết khả năng của người đứng đầu nơi này.
Khu vực bên ngoài nhà thờ có những khóm hoa cúc họa mi rực rỡ, bao quanh nhà thờ được phủ đầy hoa hồng đỏ thắm, từng bông hoa mềm mại tươi đẹp chen chúc xếp cạnh nhau, trông xán lạn hệt như một ngày đầy ắp những sự tươi đẹp như ngày hôm nay.
Quý Minh Châu cầm bó hoa cưới, khoác tay Quý Thiếu Ngôn, khi cánh cửa từ từ được mở ra, cô chuẩn bị bước vào lễ đường, trái tim cô đập loạn nhịp.
Cô biết rõ người đang đứng bên trong là ai.
Và người đó đang chờ đợi cô.
“Bố ơi, con hơi căng thẳng.” Quý Minh Châu nói đoạn, ngón tay vô thức siết chặt những hạt ngọc trai trên váy cưới.
So với bộ lễ phục hàng đặt may cao cấp trong buổi sinh nhật lần trước, bộ váy cưới lần này đều do nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế tự tay hoàn thành từng ly từng tí.
Từ đầu đến cuối mất ba tháng trời để hoàn thành, chỉ riêng chi phí thuê mời đã đủ để tổ chức thêm một bữa tiệc sinh nhật nữa rồi.
Vô số viên pha lê cùng với ngọc trai trắng nhỏ nhắn được đính cườm lên bộ váy cưới nhẹ nhàng thành từng lớp khác nhau.
Sự đẹp đẽ đều được ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt.
Chẳng ai hiểu con gái bằng bố, Quý Thiếu Ngôn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Quý Minh Châu.
“Bố ở đây mà con yêu, khoác chặt lấy bố nhé.” Quý Thiếu Ngôn mỉm cười, cất giọng dịu dàng: “Cô công chúa nhà họ Quý không biết sợ là gì thế mà cũng có ngày hôm nay, đáng lẽ bố phải quay lại mới đúng.”
“Bố nói khẽ thôi... đúng là đang ghi hình lại toàn bộ đấy... bố đừng khiến con bẽ mặt thế chứ...”
Quý Minh Châu nói như vậy cũng có nguyên nhân, trong một ngày trọng đại thế này, Giang Tịch bắt chước như lần trước, mời ekip trợ giúp ghi hình màn cầu hôn lần trước đến đây.
Nhưng vì đang trong nhà thờ nên người nào người nấy cũng phải nấp trong góc khuất, gần như không nhìn thấy.
“Bảo bối, đi thôi.” Quý Thiếu Ngôn vừa dứt lời, Quý Minh Châu cũng ngước mắt lên nhìn.
Nhưng khung cảnh trước mặt cô không phải khung cảnh trong nhà thờ.
Mà là một gian phòng trung gian nằm giữa hai cánh cửa.
Tấm thảm hút hết mọi tiếng động khi giẫm lên trên, vừa hoa lệ vừa tinh tế.
Sau đó, khi ánh mắt va vào người xuất hiện một cách đột ngột, động tác của Quý Minh Châu lập tức khựng lại.
Người nọ vẫn giống như những gì mà Quý Minh Châu nhìn thấy trước kia, tựa như một cảnh đẹp trong bức tranh mực nước Giang Nam.
Dáng người nhỏ nhắn mềm mại, khóe miệng nở nụ cười mỉm dịu dàng. Người phụ nữ yểu điệu như bông cỏ lau, nhìn vẫn trẻ trung như ngày nào.
Giọng nói của cô mắc lại trong cổ họng, ấp ủ hồi lâu mà chỉ thốt ra được một chữ: “Cô giáo Liễu...”
Liễu Khê bước lại gần cô, “Minh Châu, tân hôn vui vẻ nhé.”
“Cô... cô biết ư?” Quý Minh Châu không thể ngăn lại những dòng lệ dâng trào, cảm xúc hỗn loạn phức tạp thi nhau va đập trong lồng ngực.
Liễu Khê nở nụ cười nhẹ nhàng, “Xin lỗi, cô vẫn chưa thể nhớ lại hoàn toàn nhưng cô rất thích con. Từ lần đầu gặp con, cô đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Con không khiến cô có cảm giác bài xích giống như những người khác.”
“Hôm nay cô nhận được lời mời, lời chúc mà cô dành cho con là lời chúc xuất phát từ sâu thẳm trong tim, không liên quan đến những chuyện khác.” Liễu Khê lau những giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt Quý Minh Châu, “Đừng buồn nữa, một cô gái xinh đẹp thế này đáng lẽ phải vui vẻ trong một ngày như này chứ.”
Thực ra, bản thân bà cũng đang tìm kiếm một đáp án.
Điều Liễu Khê không nói chính là, khi từ Trung Quốc bay về Thụy Sĩ, bà có cảm xúc chấn động chưa từng có. Huống hồ, còn có một người đàn ông đang theo đuổi cuồng nhiệt nữa.
Tất cả những phỏng đoán mông lung, tất cả mọi thứ, đều kết thúc bằng giấy trắng mực đen trên tờ giấy giám định quan hệ giữa bà và con của bà.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Liễu Khê vẫn đến đây.
“Con vào trong đi, người ở bên trong là hạnh phúc cả đời của con đấy.” Liễu Khê không kéo dài thời gian nữa, bà nhẹ nhàng đẩy Quý Minh Châu một cái.
“Cô và bố... không, con không có ý đó, ý của con là, cô và bố con, sẽ vào cùng con chứ?”
Quý Minh Châu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc ngạc nhiên vui mừng lẫn khó tin, đến một cách đột ngột kia, vì thế điều này đã khiến cô nói ấp a ấp úng.
Lâu lắm rồi cô không ngơ ngác như thế này, chỉ bởi vì cách xưng hô với Liễu Khê mà cô đã phải lựa lời không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả nói cũng chẳng nói rành mạch được nữa.
“Đương nhiên rồi, cô ở ngay sau con, con đi vào trước đi.” Liễu Khê mỉm cười, vành mắt cũng rớm lệ vì bị lây nhiễm cảm xúc, “Đi đi, cô sẽ mãi nhìn theo con.”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú Liễu Khê một hồi, sau đó cô đi một mạch vào trong, tựa như một chú hải âu sải cánh trên mặt biển, bay về hướng mặt trời mọc, “Được, vậy con vào đây!”
Dứt lời, cô dứt khoát đẩy cánh cửa trước mặt ra, đập vào mắt là tầng tầng lớp lớp hoa hồng nồng nàn.
Nếu nói rằng, bên ngoài và bên trong cách cửa được chia thành hai thế giới.
Vậy thì vào giây phút này, hai thế giới này lặng lẽ hòa vào làm một.
Tiến về phía trước, là niềm hạnh phúc cả đời cô. Lùi lại phía sau, là nỗi nhung nhớ cả đời cô.
Quý Minh Châu bước từng bước chậm rãi mà kiên định về phía trước.
Nơi cuối con đường là bóng dáng cao lớn thon dài quen thuộc ấy.
Những ô kính nhiều màu trong nhà thờ hắt xuống những ánh sáng sặc sỡ, chiếu vào khuôn mặt như ngọc như ngà của Giang Tịch.
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được, ánh mắt anh như một sợi dây thừng, cứ nhìn chăm chú về phía cô gái đang dần đi về phía anh.
Quý Minh Châu còn chưa kịp bước đến, Giang Tịch đã chậm rãi duỗi tay về phía cô.
Khách khứa ngồi hai bên dãy ghế cùng những người làm chứng hôn lễ đều yên lặng chăm chú ngóng chờ.
Trong giây lát, ngoài âm thanh chuyển động tíc tắc của kim đồng hồ thì mọi thứ đều cực kỳ tĩnh lặng.
Quý Minh Châu bước nhanh hơn, đặt tay lên tay anh.
Một giây sau, bàn tay thon dài mạnh mẽ của Giang Tịch nắm chặt lấy bàn tay cô, sau đó kéo cô vào lòng mình.
Dùng sức siết chặt lấy cô, giống như một sự vĩnh cửu.
“Giang Tịch, cuối cùng anh cũng là của em rồi.”
Ngày hôm nay, cuối cùng công chúa nhỏ cũng gả cho chàng kỵ sĩ của cô rồi.
Giang Tịch tiện đà ghé vào tai cô, chậm rãi nói:
“Thật vinh hạnh, anh cũng vậy.”
Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Kể từ ngày Quý Minh Châu nói ra câu kia, dường như Giang Tịch đã bật chế độ được gọi là hóa sói nào đó.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng dù gì cũng đã đến trước thềm hôn lễ rồi, Quý Minh Châu mong muốn vào ngày diễn ra hôn lễ sẽ mình sẽ đẹp một chút, tin thần phấn chấn hơn một chút. Vì thế cô chỉ phối hợp một số hành động có tính truyền thống, còn những gì quá mức cởi mở cô đều từ chối hết.
May là Giang Tịch cũng là một người dễ thỏa mãn, sau màn đưa đẩy, chuyện lấy lùi để yêu cầu chuyện khác này, trái lại cũng mang đến cho anh những cái lợi khác. Lần này trong lúc vô tình Quý Minh Châu thật sự đã mang lại của hời cho Giang Tịch rồi.
Quay lại bình nguyên lưng chừng núi có tuyết rơi một lần nữa, người thì vẫn vậy nhưng cảnh tượng đã khác. Bây giờ Thụy Sĩ vẫn khá lạnh nhưng không giống với khung cảnh gió tuyết đan xen, tuyết rơi dày khiến những căn nhà thấp như những chiếc bánh nếp trước đây. Sau khi băng tuyết tan đi, để lộ ra cảnh tượng đẹp đẽ với những rặng du sam xanh mướt tựa như xuân đã về trong mùa tuyết rơi.
Từ trên lưng chừng núi phóng tầm mắt xuống dưới, có thể nhìn thấy cả thị trấn Lungern tràn trề sức sống.
Thời tiết này tươi đẹp đến nỗi khiến người ta cam tâm tình nguyện tổ chức hôn lễ ở nơi này.
“Nơi này nhìn có vẻ không có thay đổi gì quá lớn với trước đây, nhưng đến vào mùa khác nhau thì đúng là vẻ đẹp của nó cũng khác.” Quý Minh Châu hướng về phía dưới chân núi, dang rộng đôi tay ra như muốn ôm trọn cảnh đẹp vào lòng.
Giang Tịch đứng ngay bên cạnh cô, chẳng nói chẳng rằng nhưng lại kéo cả người cô về phía sau.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“...”
“Giang Tịch, anh đúng là sát phong cảnh, cảm xúc của em đang dâng trào thì bị anh dập tắt hết rồi.”
Quý Minh Châu vốn định diễn lại cảnh quay lãng mạn có một không hai giữa Jack và Rose, nhưng bong bóng màu hồng còn chưa kịp bay lên thì đã bị Giang Tịch đâm thủng một cách vô tình.
“Vì bây giờ trời đã chuyển sang ấm hơn, băng tuyết tan nhanh, em còn tiến lên chút nữa thì dễ bị trượt xuống dưới lắm.” Giang Tịch ôm cô, giữ rịt không cho Quý Minh Châu tiếp tục tiến lên phía trước.
Quý Minh Châu im bặt, xoay người lại nhìn anh.
“Lo lắng cho em thế cơ à?”
“Nếu không thì sao.” Anh rũ mắt xuống nhưng không nhìn thẳng vào cô, ngón tay thon dài quanh quẩn ở trên cổ áo của cô, kéo kín cổ áo cho cô gái ở trước mặt mình. “Nếu không vì lo lắng, lúc đó anh cũng sẽ không bay sang tận Úc để thăm em rồi.”
Chuyện lớn thì Quý Minh Châu giải quyết một cách quyết đoán, nhưng phần lớn chuyện nhỏ nhặt thì cô lại trở nên lơ tơ mơ. Sau khi ra nước ngoài, mọi chuyện vụn vặt trong cuộc sống đều phải dựa vào chính mình, rất nhiều chuyện không phải cứ có nhiều tiền là có thể giải quyết được.
Thật may là, Giang Tịch đã nhìn thấy cô sống khá tốt.
...
Buổi tối trước hôn lễ, Quý Minh Châu không nhịn được, kéo theo Giang Tịch lén lút đi đến nhà của gia đình nhà họ Liễu nọ ở thị trấn lân cận.
Trước khi đi, cô vào Wechat hỏi han Liễu Khê như thường lệ, lần này đối phương không trả lời lại cô. Điều này khiến Quý Minh Châu càng khó chịu hơn.
“Nếu em muốn đi vào thì bây giờ chúng ta có thể ghé thăm luôn.” Giang Tịch nhìn Quý Minh Châu đang trốn đông trốn tây, cô vẫn đang khom người, bám vào hàng rào, nhìn trân trân vào căn nhà nhỏ còn sáng đèn kia.
“Không đâu không đâu, em vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý, nếu muốn đường đường chính chính gặp gỡ thì phải đàng hoàng một chút chứ không phải như thế này, anh nói có đúng không?” Nói đoạn, Quý Minh Châu vội vàng xua xua tay.
“Như thế này thì làm sao?”
“Y như phường trộm cướp ấy...” Nói xong Quý Minh Châu không nhịn được mà bật cười.
Giang Tịch hất chiếc lá rơi trên tóc cô ra, “Nhưng bây giờ em vừa không muốn vào trong vừa không muốn ra về. Vậy em muốn làm gì, ở đây cả đêm sao?”
“Vì sao không thể đợi ở đây như này?” Quý Minh Châu thực sự hoài nghi, “Chúng ta có phải trộm đâu.”
Vào đúng lúc cô vừa dứt lời, một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía hai người.
Ánh sáng chói lóa khiến người ta phải nheo mắt lại, cũng chiếu sáng chỗ ẩn nấp của hai người, khiến họ hoàn toàn bại lộ.
Tại thị trấn làng quê yên tĩnh, có cảnh vệ nhận lệnh của thị trưởng đi tuần tra vào ban đêm. Khi kiểm tra khắp nơi, họ cảm thấy có gì đó bất thường, đâu ngờ từ từ bước qua chỗ đó lại bắt được người thật.
Hơn nữa, nhìn dáng dấp không giống người quen trong trấn.
Người cảnh vệ không khỏi trở nên cảnh giác, “Các người là ai, làm gì ở đây?”
Khi Quý Minh Châu đang âm thầm cảm thán sao mình lại xui xẻo như vậy, túm lấy tay Giang Tịch, chưa kịp nghĩ được cách xử trí... thì người cảnh vệ cách đó không xa cho rằng hai người chột dạ, hô lên một cách gấp gáp: “Mau! Bên này có trộm.”
Quý Minh Châu giật nảy mình, cũng không kịp giải thích nhiều nữa, túm tay Giang Tịch chạy về chỗ chiếc xe họ đang đỗ lại đó.
Trong lúc chạy té khỏi, tiếng hít thở và bước chân hỗn loạn, Giang Tịch còn nói loáng thoáng gì đó, nghe không rõ.
Chạy liền một mạch đến chỗ đậu xe, mở cửa nổ máy phóng đi.
Đợi đến khi chiếc xe chậm rãi đi trên con đường dẫn về thị trấn Lungern, Quý Minh Châu cuối cùng cũng hoàn hồn lại.
“Không đúng, vừa rồi em chột dạ cái gì thế nhỉ!”
“Em nói xem, có lẽ là trong lòng em có ma đó.” Giang Tịch đặt hai tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu của anh cứ như đang cảm thấy cô thật buồn cười vậy.
“Anh mới có ma ý!” Dùng tay làm quạt, quạt quạt về hướng mặt mình, “Làm em sợ chết khiếp, anh ta mới là trộm, chúng ta đứng đắn thế này cơ mà.”
Đúng là trông người thì đứng đắn thật... nhưng có lẽ việc làm thì không đứng đắn cho lắm.
Chuyện thập thò trước cửa nhà người ta đúng là hơi xấu hổ.
“Giờ nhìn thấy rồi trong lòng đã dễ chịu hơn chưa?”
“Nói thật với anh nhé, thực ra từ khi sang Thụy Sĩ, hít chung bầu không khí với bà ấy, em đã cảm thấy dễ chịu lắm rồi.”
Quý Minh Châu nói xong, hai đôi mắt cong cong, “Giang Tịch, như vậy từ ý nghĩa nào đó mà nói thì mẹ cũng được tính là đã tham dự hôn lễ của chúng mình rồi nhỉ?”
Một đêm có sự hiểu lầm nho nhỏ, nhìn có vẻ hỗn loạn thế này nhưng ngọn gió lại rất ấm áp.
Có lẽ ở trên cao, Chúa cũng sẽ phù hộ cho tất cả những người thân thiết với bạn.
...
Hôn lễ lần này, một nửa giao cho các đội ngũ tổ chức, một nửa giao cho các trưởng bối.
Lâm Man Hề lo liệu hết mọi chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều làm theo ý kiến của Quý Minh Châu, chốc chốc bà lại đến hỏi một phen. Suy cho cùng, hôn lễ cũng là một trải nghiệm cực kỳ quan trọng trong đời, vẫn phải để bản thân mình hài lòng mới được.
Vì lần này số người đến Thụy Sĩ tham dự hôn lễ phần lớn là người hai bên gia đình, cũng không quá nhiều người, cho nên các khâu tổ chức của hôn lễ cũng không lâu la, quá trình rất đơn giản rõ ràng.
Trình Sí không dành thời gian ra được, sau khi quay lại làm việc là lặn mất tăm. Liên Đường và Tiêu Dịch mới là “chạy xô không ngừng”, cuối cùng cũng có mặt trước hôn lễ. Mặc dù vẫn phải oán trách sương sương như trước đây, hai người làm trò lãng mạn gì mà ra tận nước ngoài, nhưng vẫn tặng quà chúc mừng.
Quý Minh Châu từ chối cho ý kiến với lời hình dung “làm trò lãng mạn” này, nhưng cô cũng không muốn phải giải thích.
Có những lời nằm trong lòng, vẫn phải chờ đóng cửa vào rồi từ từ nói trong chăn.
Bởi vì hôn lễ được tổ chức trong nhà thờ địa phương, vì thế nơi đây là một nơi trang nghiêm và thần thánh.
Trong nửa buổi sáng, Quý Minh Châu đã trang điểm xong và thay sang váy cưới, được người khác dìu đến tòa nhà cạnh nhà thờ.
Về lễ cưới, Quý Minh Châu và Giang Tịch theo phong tục tập quán của người bản địa ở thành phố Ngân: Sau khi mặt trời mọc cô dâu và chú rể tạm thời tách ra, không gặp được nhau mới tốt lành.
Người cử hành hôn lễ và người làm chứng cho hai người là linh mục địa phương và trưởng trấn thị trấn Lungern.
Nghe nói khách quý Trung Quốc từ phương xa tới đây, muốn tổ chức hôn lễ ở nơi này. Trưởng trấn nhận được lời mời bèn nhận lời làm người làm chứng, như này cũng được coi là làm hết khả năng của người đứng đầu nơi này.
Khu vực bên ngoài nhà thờ có những khóm hoa cúc họa mi rực rỡ, bao quanh nhà thờ được phủ đầy hoa hồng đỏ thắm, từng bông hoa mềm mại tươi đẹp chen chúc xếp cạnh nhau, trông xán lạn hệt như một ngày đầy ắp những sự tươi đẹp như ngày hôm nay.
Quý Minh Châu cầm bó hoa cưới, khoác tay Quý Thiếu Ngôn, khi cánh cửa từ từ được mở ra, cô chuẩn bị bước vào lễ đường, trái tim cô đập loạn nhịp.
Cô biết rõ người đang đứng bên trong là ai.
Và người đó đang chờ đợi cô.
“Bố ơi, con hơi căng thẳng.” Quý Minh Châu nói đoạn, ngón tay vô thức siết chặt những hạt ngọc trai trên váy cưới.
So với bộ lễ phục hàng đặt may cao cấp trong buổi sinh nhật lần trước, bộ váy cưới lần này đều do nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế tự tay hoàn thành từng ly từng tí.
Từ đầu đến cuối mất ba tháng trời để hoàn thành, chỉ riêng chi phí thuê mời đã đủ để tổ chức thêm một bữa tiệc sinh nhật nữa rồi.
Vô số viên pha lê cùng với ngọc trai trắng nhỏ nhắn được đính cườm lên bộ váy cưới nhẹ nhàng thành từng lớp khác nhau.
Sự đẹp đẽ đều được ẩn giấu trong những chi tiết nhỏ nhặt.
Chẳng ai hiểu con gái bằng bố, Quý Thiếu Ngôn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Quý Minh Châu.
“Bố ở đây mà con yêu, khoác chặt lấy bố nhé.” Quý Thiếu Ngôn mỉm cười, cất giọng dịu dàng: “Cô công chúa nhà họ Quý không biết sợ là gì thế mà cũng có ngày hôm nay, đáng lẽ bố phải quay lại mới đúng.”
“Bố nói khẽ thôi... đúng là đang ghi hình lại toàn bộ đấy... bố đừng khiến con bẽ mặt thế chứ...”
Quý Minh Châu nói như vậy cũng có nguyên nhân, trong một ngày trọng đại thế này, Giang Tịch bắt chước như lần trước, mời ekip trợ giúp ghi hình màn cầu hôn lần trước đến đây.
Nhưng vì đang trong nhà thờ nên người nào người nấy cũng phải nấp trong góc khuất, gần như không nhìn thấy.
“Bảo bối, đi thôi.” Quý Thiếu Ngôn vừa dứt lời, Quý Minh Châu cũng ngước mắt lên nhìn.
Nhưng khung cảnh trước mặt cô không phải khung cảnh trong nhà thờ.
Mà là một gian phòng trung gian nằm giữa hai cánh cửa.
Tấm thảm hút hết mọi tiếng động khi giẫm lên trên, vừa hoa lệ vừa tinh tế.
Sau đó, khi ánh mắt va vào người xuất hiện một cách đột ngột, động tác của Quý Minh Châu lập tức khựng lại.
Người nọ vẫn giống như những gì mà Quý Minh Châu nhìn thấy trước kia, tựa như một cảnh đẹp trong bức tranh mực nước Giang Nam.
Dáng người nhỏ nhắn mềm mại, khóe miệng nở nụ cười mỉm dịu dàng. Người phụ nữ yểu điệu như bông cỏ lau, nhìn vẫn trẻ trung như ngày nào.
Giọng nói của cô mắc lại trong cổ họng, ấp ủ hồi lâu mà chỉ thốt ra được một chữ: “Cô giáo Liễu...”
Liễu Khê bước lại gần cô, “Minh Châu, tân hôn vui vẻ nhé.”
“Cô... cô biết ư?” Quý Minh Châu không thể ngăn lại những dòng lệ dâng trào, cảm xúc hỗn loạn phức tạp thi nhau va đập trong lồng ngực.
Liễu Khê nở nụ cười nhẹ nhàng, “Xin lỗi, cô vẫn chưa thể nhớ lại hoàn toàn nhưng cô rất thích con. Từ lần đầu gặp con, cô đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Con không khiến cô có cảm giác bài xích giống như những người khác.”
“Hôm nay cô nhận được lời mời, lời chúc mà cô dành cho con là lời chúc xuất phát từ sâu thẳm trong tim, không liên quan đến những chuyện khác.” Liễu Khê lau những giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt Quý Minh Châu, “Đừng buồn nữa, một cô gái xinh đẹp thế này đáng lẽ phải vui vẻ trong một ngày như này chứ.”
Thực ra, bản thân bà cũng đang tìm kiếm một đáp án.
Điều Liễu Khê không nói chính là, khi từ Trung Quốc bay về Thụy Sĩ, bà có cảm xúc chấn động chưa từng có. Huống hồ, còn có một người đàn ông đang theo đuổi cuồng nhiệt nữa.
Tất cả những phỏng đoán mông lung, tất cả mọi thứ, đều kết thúc bằng giấy trắng mực đen trên tờ giấy giám định quan hệ giữa bà và con của bà.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Liễu Khê vẫn đến đây.
“Con vào trong đi, người ở bên trong là hạnh phúc cả đời của con đấy.” Liễu Khê không kéo dài thời gian nữa, bà nhẹ nhàng đẩy Quý Minh Châu một cái.
“Cô và bố... không, con không có ý đó, ý của con là, cô và bố con, sẽ vào cùng con chứ?”
Quý Minh Châu vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc ngạc nhiên vui mừng lẫn khó tin, đến một cách đột ngột kia, vì thế điều này đã khiến cô nói ấp a ấp úng.
Lâu lắm rồi cô không ngơ ngác như thế này, chỉ bởi vì cách xưng hô với Liễu Khê mà cô đã phải lựa lời không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả nói cũng chẳng nói rành mạch được nữa.
“Đương nhiên rồi, cô ở ngay sau con, con đi vào trước đi.” Liễu Khê mỉm cười, vành mắt cũng rớm lệ vì bị lây nhiễm cảm xúc, “Đi đi, cô sẽ mãi nhìn theo con.”
Quý Minh Châu nhìn chăm chú Liễu Khê một hồi, sau đó cô đi một mạch vào trong, tựa như một chú hải âu sải cánh trên mặt biển, bay về hướng mặt trời mọc, “Được, vậy con vào đây!”
Dứt lời, cô dứt khoát đẩy cánh cửa trước mặt ra, đập vào mắt là tầng tầng lớp lớp hoa hồng nồng nàn.
Nếu nói rằng, bên ngoài và bên trong cách cửa được chia thành hai thế giới.
Vậy thì vào giây phút này, hai thế giới này lặng lẽ hòa vào làm một.
Tiến về phía trước, là niềm hạnh phúc cả đời cô. Lùi lại phía sau, là nỗi nhung nhớ cả đời cô.
Quý Minh Châu bước từng bước chậm rãi mà kiên định về phía trước.
Nơi cuối con đường là bóng dáng cao lớn thon dài quen thuộc ấy.
Những ô kính nhiều màu trong nhà thờ hắt xuống những ánh sáng sặc sỡ, chiếu vào khuôn mặt như ngọc như ngà của Giang Tịch.
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được, ánh mắt anh như một sợi dây thừng, cứ nhìn chăm chú về phía cô gái đang dần đi về phía anh.
Quý Minh Châu còn chưa kịp bước đến, Giang Tịch đã chậm rãi duỗi tay về phía cô.
Khách khứa ngồi hai bên dãy ghế cùng những người làm chứng hôn lễ đều yên lặng chăm chú ngóng chờ.
Trong giây lát, ngoài âm thanh chuyển động tíc tắc của kim đồng hồ thì mọi thứ đều cực kỳ tĩnh lặng.
Quý Minh Châu bước nhanh hơn, đặt tay lên tay anh.
Một giây sau, bàn tay thon dài mạnh mẽ của Giang Tịch nắm chặt lấy bàn tay cô, sau đó kéo cô vào lòng mình.
Dùng sức siết chặt lấy cô, giống như một sự vĩnh cửu.
“Giang Tịch, cuối cùng anh cũng là của em rồi.”
Ngày hôm nay, cuối cùng công chúa nhỏ cũng gả cho chàng kỵ sĩ của cô rồi.
Giang Tịch tiện đà ghé vào tai cô, chậm rãi nói:
“Thật vinh hạnh, anh cũng vậy.”
Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Đánh giá:
Truyện Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Story
Chương 90
10.0/10 từ 30 lượt.