Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Chương 20
237@-Quý Minh Châu ngưng thần nhìn màn hình trong chốc lát.
Cho nên theo như lời nói của Giang Tịch thì chính là đã cùng Triệu Lan………?
Quý Minh Châu ổn định lại tâm trí, không nhanh không chậm tiếp tục quay, nhưng chỉ một lát sau trong đầu lại nhảy ra rất nhiều hình ảnh.
Hai người đang nói chuyện về cái gì, hoặc là có thể bàn bạc về dự án gì đó chăng?
Là về dấu son môi lúc trước, hay vẫn là nội dung cụ thể lần phỏng vấn hợp tác?
Nhớ đến lời nói lúc trước của Liên Đường với mình, có liên quan tới chuyện cũ của Triệu Lan, nào là an tĩnh ngoan ngoãn, mọi thứ đều rất chi tiết, thông qua việc này lại càng hiện lên rõ ràng.
Trước đây Quý Minh Châu chỉ cần một cái liếc mắt khi còn ở bên ngoài văn phòng đã có thể nhìn ra, bên trong Triệu Lan che lấp không được mấy cái tâm tư nho nhỏ đó.
Giang Tịch người này, là trong lòng không rõ, hay là đang giả vờ không rõ?
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy giờ phút này chính mình có thể so với người khổng lồ xanh. (ý chỉ đội mũ xanh – cắm sừng đấy ạ!)
Cô lập tức đóng phụ kiện lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Tịch ―― hừ! muốn cho cô đội nón xanh sao, Giang Tịch đừng có nằm mơ!
Nhưng khác với dự đoán trước đó là sau khi Quý Minh Châu gọi, tiếng chuông vang lên không quá lâu, người bên kia đã nhanh chóng nhấc máy.
Cô cúi đầu lắng nghe, muốn tìm ra khoảnh khắc Giang Tịch có thể sẽ lơ đãng mà để truyền đến giọng nữ. Nhưng chờ mãi chờ mãi, mãi cho đến khi Giang Tịch ở đầu bên kia lên tiếng, “Làm sao vậy?”
Thanh âm trầm thấp, nghe không ra chút chột dạ dị thường nào.
Quý Minh Châu hắng hắng giọng nói, “Anh đang ở đâu đấy Giang Tịch?”
“Thành Bắc.”
Hay thật, vẫn còn ở thành Bắc cơ đấy.
Nói cách khác mọi chuyện vừa xảy ra, toàn bộ đều không phải ảo giác!
“Bây giờ anh đang làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Ai ―― sao lại không giống với suy nghĩ của bản thân vậy nè.
“Vậy thì khi nào anh trở về?” Sau khi Quý Minh Châu thốt ra, mới kinh ngạc về khả năng miệng nhanh hơn não của bản thân, lập tức thêm vào lời giải thích, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
Thường khi loại này vấn đề này được tung ra, có hơn phân nửa con trai sẽ đồng ý, “Tôi còn có việc bận, đã khuya, hoặc là sẽ không trở về.”
Quý Minh Châu đang chờ mấy mẫu câu này xuất hiện thì microphone đầu bên kia lại truyền đến giọng nói.
“Muốn tôi về nhanh một chút sao?” Giang Tịch đồng ý, “ Được rồi. Chờ tôi.”
“……”
Từ từ ――
Giang Tịch có phải đang hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?
Cô có muốn anh nhanh về nhà?
Cô đâu có ý đó đâu?!
Quý Minh Châu cúp điện thoại trước, dứt khoát không quay video cũng không chụp ảnh gì nữa, cũng không đi đường vòng mà trực tiếp xác định sẽ quay về địa điểm xuất phát của tuyến xe buýt ngắm cảnh này.
……
Bầu trời mùa đông tối rất nhanh, mới vừa rồi vẫn còn là chạng vạng chiều tà, ánh nắng nhuộm vàng khắp mọi nơi, vậy mà chỉ trong chốc lát đèn hai bên đường đã phải dần thay thế vị trí.
Khi Giang Tịch từ Triệu gia bước ra thì Triệu Lan vẫn luôn theo sát anh. Nhưng dù sao bước chân nam nữ cũng có sự khác nhau, cô ta ba bước cũng cô gắng thành hai, chạy chậm đuổi kịp được anh rồi thì trực tiếp ngăn lại.
“Giang Tịch, anh chờ một chút.”
Giang Tịch mở cửa xe, nghiêng người qua, ánh mắt lạnh nhạt khẽ liếc cô ta.
Hôm nay Giang Tịch cùng Triệu lão ở Triệu thị bàn về việc hợp tác lúc trước, sau khi nói xong, anh liền bị Triệu lão nhiệt liệt hoan nghênh mời vào trong nhà, ngồi xuống tán gẫu.
Thời điểm Triệu Lan quay trở về, Giang Tịch đã mặc xong áo khoác và đang chuẩn bị rời đi. Thấy vậy cô ta liền bất chấp không thèm đổi giày, trực tiếp đuổi theo anh.
“Em cũng không muốn vòng tới vòng lui nữa, lần này sẽ nói thẳng với anh.” Triệu Lan hít một hơi thật sâu, như thể bằng bất cứ giá nào cũng phải giành được cuộc phỏng vấn kia, “Em thật sự muốn có được một lần phỏng vấn với Giang thị, lần trước ông nội của em có hỏi qua anh thì anh đã nói không tiện, nhưng em có thể bảo đảm sẽ không tiết lộ quá nhiều về các vấn đề cốt lõi của Giang thị, talk show phỏng vấn chỉ tập trung nói về người, không phải về công ty của anh, em nói như vậy anh có hiểu không?”
“Lúc trước em và trợ lý của anh có liên hệ, chắc bọn họ cũng không hiểu cụ thể về chuyên mục này của em, chúng ta dù sao cũng đã từng là bạn học, chỉ là giúp đỡ nhau một việc nho nhỏ anh cũng không thể sao?”
Triệu Lan nói, lại tiếp tục bổ sung, “Hơn nữa, tin tức em có được cuộc phỏng vấn này với anh đã xuất hiện đầy rẫy trên mạng rồi.”
“Còn chưa xác định được sẽ hợp tác hay không mà Triệu tiểu thư đã đem loại tin tức này tung lên mạng, tác phong không chuyên nghiệp như vậy mà cũng muốn được phỏng vấn Giang thị sao?” Giang Tịch bình tĩnh hỏi lại.
“…… Em đương nhiên không có ý muốn trách cứ Giang thị!” Triệu Lan có chút nóng nảy, nói xong liền yên lặng nhìn chằm chằm Giang Tịch, “Cho nên Giang Tịch, anh sẽ nguyện ý giúp em một chút chứ, em có thể cam đoan với anh sẽ thực hiện đúng những lời em vừa mới nói.”
Ý của cô ta chính là sẽ không tiết lộ gì, ngay cả nửa chữ về tin tức của Giang thị cũng không.
Giang Tịch tùy ý ngước mắt, ý định muốn lên xe rõ ràng, “Câu trả lời của tôi giống với lần trước.”
Nghe xong lời này của anh, Triệu Lan chỉ kịp sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó liền nở ra một nụ cười hoàn mỹ không tì vết, “Em tôn trọng quyết định của anh, nếu không thể hợp tác thì em cũng không muốn bắt buộc.”
Bộ dáng Giang Tịch quạnh quẽ, cũng không biết có nghe hay không.
Đột nhiên ――
Di động anh vang lên.
Giang Tịch rũ mắt nhìn, Triệu Lan mơ hồ chỉ nghe thấy vài câu linh tinh “Làm sao vậy” “Thành Bắc” “Muốn tôi nhanh trở về sao” “Chờ tôi”.
Nghĩ đến người đang gọi điện thoại cho anh, Triệu Lan chỉ nghĩ thôi đã muốn lại một lần nữa nỗ lực.
Trong lòng cô ta vốn dĩ đã có một đường lằn ranh mơ hồ, còn đang phân vân không biết có nên liều mình thuyết phục một lần nữa hay không, nhưng cuộc điện thoại này đã khiến cô ta hạ quyết tâm phải thử lại một lần nữa.
Thấy Giang Tịch muốn lên xe, Triệu Lan nhanh chân đuổi theo, không phục nói, “Hiện tại chúng ta không nói chuyện hợp tác nữa. Nhưng em suy nghĩ, Giang Tịch à, anh về nước lâu như vậy, chúng ta còn chưa có phương thức liên hệ, anh có thể thêm WeChat của em không, quét mã nhanh lắm, hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Giang Tịch nhìn cô ta.
Nói như thế nào nhỉ, chính là một cái liếc mắt hết sức bình tĩnh, phổ thông đến không thể nào phổ thông hơn.
Thời điểm anh nhìn về phía cô ta, cũng giống như khi anh nhìn về phía người khác, hoặc là tùy ý nhìn hoa cỏ cây cối, hoàn toàn không có gì khác biệt.
“Loại sự tình này xác thật sẽ không phiền toái đến tôi, chỉ là chính bản thân cô đối với tôi mà nói, đó thực sự là một loại phiền toái.” Giang Tịch nói bằng giọng đều đều, vừa nói vừa lưu loát lên xe.
Triệu Lan sững sờ tại chỗ, câu nói cuối cùng kia của Giang Tịch vẫn quanh quẩn bên tai.
Cô ta không thể tin được, đây là lời nói từ miệng Giang Tịch mà ra hay sao.
……
Giang Tịch bắt đầu lái xe quay trở về từ thành Bắc, trực tiếp hướng về trung tâm thành phố.
Còn chưa chạy đến Bách Duyệt, tầm mắt của anh đã lướt qua một cửa hàng, trong chốc lát liền dừng lại.
Sau khi khóa xong cửa xe, Giang Tịch mở cửa chuông gió chậm rãi đi vào cửa hàng.
Nơi này xem như một cửa hàng được trang hoàng khá tinh xảo, diện tích cũng vừa phải chứ không quá lớn, nhưng phong cách lại vô cùng đặc sắc.
Trên kệ có đặt khá nhiều sản phẩm với nhiều mẫu mã khác nhau, tất cả chúng đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều là các con vật đáng yêu thường hay xuất hiện trong các bộ phim hoạt hình.
Tầm mắt Giang Tịch nhất thời xẹt qua, rồi sau đó ngừng lại ở một khu vực.
Kiểu dáng bên kia thập phần thống nhất, đều là mấy chú gà con vàng óng ánh.
Chủ tiệm thấy một nam nhân trẻ tuổi với thân hình cao gầy bước vào, không hề đi xung quanh hỏi đông hỏi tây như những khách hàng khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Nam nhân thanh lãnh xa cách, khí chất bất phàm này, hoàn toàn không hợp với cửa hàng.
Bà ấy trực tiếp đi ra phía trước, “Chàng trai trẻ, muốn mua quà tặng bạn gái sao?”
Giang Tịch nghe xong dừng lại một chút, nhìn sang bên này.
Chủ tiệm tuy rằng cũng 40 mấy 50 tuổi, nhưng khi thấy rõ được diện mạo Giang Tịch, cũng không khỏi phải bâng quơ thất thần.
Người trẻ tuổi bây giờ lớn lên sao lại anh tuấn như vậy chứ, khiến cái mặt già này không nhịn được cũng phải đỏ lên.
“Không phải quà đâu cô, bên này có bán thuốc trị thương không ạ?” Giang Tịch nói, sau đó mới chậm rãi bổ sung, “Cháu muốn tìm loại nào có bao bì nhìn như thế này.”
“Ồ hóa ra không phải mua quà mà là mua thuốc a.” Chủ tiệm gật gật đầu, “Có đấy, chắc cậu muốn nói đến mấy loại với kiểu dáng như thế này, đều là các loại thuốc cùng nhân vật gà sally hợp tác làm nên, bên này có rất nhiều, loại này khá đáng yêu nên rất được hoan nghênh, mấy cô gái đặc biệt thích.”
Chủ tiệm rất nhiệt tình nói thêm, “Bạn gái cậu bị bong gân sao?”
Nói đoạn chủ tiệm liền lấy mấy loại thuốc xuống, “Đây, cậu cầm đi, kỳ thật không chỉ có thế này đâu, còn có cả băng dán, băng vải a, đều cùng một kiểu dáng tương tự, rất đáng yêu.”
Giang Tịch lễ phép cự tuyệt, “Cảm ơn, thuốc bôi là đủ rồi.”
Kỳ thật không chỉ là diện mạo, ngay cả thanh âm cũng rất dễ nghe.
Chủ tiệm lại còn là mẫu người đặc biệt yêu thích sắc đẹp nên đã dùng thái độ thành kính nhìn anh trong chốc lát, thời điểm Giang Tịch trả tiền còn làm riêng cho anh thẻ thành viên để có cơ hội được chiết khấu.
Giang Tịch cầm túi đi ra cửa rồi lên xe.
Dựa theo thời gian lúc trước anh đã đồng ý, lúc này anh hẳn đã sớm tới Bách Duyệt rồi.
Nhưng trên đường lại gặp phải cửa hàng này nên chắc có lẽ không thể về đúng giờ.
Giang Tịch cũng không biết Quý Minh Châu khi nào sẽ trở về, nhìn thấy cửa hàng kia liền thuận tiện nhìn ngó một chút để đốt thời gian.
Ngoài ý muốn chính là, khi về nhà vào cửa liền thấy xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Vốn dĩ đèn ở Bách Duyệt đã sáng hơn bình thường một chút, tất cả đều là tự động cảm ứng hoặc là được bật thủ công nhưng được điều tiết khá cẩn thận, thông thường khi mở cửa ra đèn đều tự động cảm ứng được.
Đêm nay đèn sáng như vậy, hẳn là bị ai đó dùng công tắc bật thêm lên rồi.
Khi anh cởi áo khoác đi vào, Quý Minh Châu đã đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, sống lưng cực thẳng, cần cổ thiên nga là một mảnh tuyết trắng.
Một chân tùy ý để lên trên đùi, mái tóc quăn hạt dẻ rủ ở vai, bên cạnh là sườn mặt đầy yêu mị.
Làm như nghe được động tĩnh của anh truyền từ cửa.
Tầm mắt Quý Minh Châu trực tiếp bắn về phía bên này, sáng như đuốc.
Giang Tịch thấy cô bày trận địa lớn như vậy chỉ biết nhướng mày.
……
Quý Minh Châu xác nhận là từ sau khi trở về xong liền muốn tiến hành thẩm vấn, tục xưng còn được gọi là hình thức “Bắt gian”.
Chẳng qua thời điểm trở lại đã cố ý đi loanh quanh một vòng, xác định sẽ không lại phát sinh như lần bị dọa nhảy dựng lúc trước, bấy giờ mới an tâm đi vào cửa.
Tuy nói Giang Tịch ngoài miệng đã đáp ứng sẽ nhanh trở về, nhưng trên thực tế cô không phải là người về trước hay sao?
Anh lái xe chẳng lẽ còn chậm hơn so với xe buýt ngắm cảnh ư?
Đại khái xe anh chắc không phải Bentley rồi, mà là một con rùa đen ?
Trong từ điển của Quý Minh Châu này không hề có ba chữ đội nón xanh, nên có cố tình lái xe chậm để trì hoãn cũng không được đâu nha.
Hôm nay chắc chắn Giang Tịch sẽ khó lòng mà thoát khỏi tay cô!
Nghĩ đến đây Quý Minh Châu mới lên tiếng trước đánh đòn phủ đầu, còn bày ra dáng vẻ thận trọng an tĩnh.
“Đã về rồi sao?”
Giang Tịch đáp lời.
“Anh về, sớm ―― thật đấy.” Quý Minh Châu vừa nói vừa nhìn anh cười cười.
“Trên đường có việc đột xuất.” Giang Tịch hiếm khi nào lại kiên nhẫn giải thích, ý của anh là việc đã ghé vào cửa hàng.
“Anh có chắc là đột xuất không, hay là tái ngộ với ai đó?”
Nghe thấy anh nói, Quý Minh Châu bỗng dưng lên tiếng hỏi ngược lại.
Giang Tịch ngước mắt nhìn Quý Minh Châu, thần sắc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu nói gặp chủ tiệm kia là tái ngộ thì……
“Cô chưa ăn cơm chiều phải không?” Giang Tịch không trả lời Quý Minh Châu mà trực tiếp đổi đề tài.
“A?” Quý Minh Châu ngây ngốc, “Tôi chưa ăn.”
Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, giọng Giang Tịch đạm mạc, “Hóa ra là bởi vì đói, nếu không cũng sẽ chẳng bao giờ kêu tôi nhanh quay về đâu nhỉ.” =))
“Tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra nấu cơm.”
Giang Tịch nói xong liền quay về phòng mình.
Không được hai bước đã dừng lại, quay người đưa món đồ trong tay cho cô.
“Không phải vì không đau liền không muốn bôi thuốc, đây là thuốc mới, lát nữa cô bôi vào.”
Giang Tịch nói xong liền đi, Quý Minh Châu nhìn gói màu hồng phấn trong tay chớp chớp mắt.
Chậm rãi mở túi ra thì thấy bên trong là thuốc trị thương dạng xịt.
Chẳng qua không giống loại Quý Minh Châu đã nhìn thấy trước đó.
Bên ngoài là hình chú gà nhỏ vàng óng ánh đáng yêu. (chị lại bị anh dụ mà quên đánh ghen òi:v)
Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Cho nên theo như lời nói của Giang Tịch thì chính là đã cùng Triệu Lan………?
Quý Minh Châu ổn định lại tâm trí, không nhanh không chậm tiếp tục quay, nhưng chỉ một lát sau trong đầu lại nhảy ra rất nhiều hình ảnh.
Hai người đang nói chuyện về cái gì, hoặc là có thể bàn bạc về dự án gì đó chăng?
Là về dấu son môi lúc trước, hay vẫn là nội dung cụ thể lần phỏng vấn hợp tác?
Nhớ đến lời nói lúc trước của Liên Đường với mình, có liên quan tới chuyện cũ của Triệu Lan, nào là an tĩnh ngoan ngoãn, mọi thứ đều rất chi tiết, thông qua việc này lại càng hiện lên rõ ràng.
Trước đây Quý Minh Châu chỉ cần một cái liếc mắt khi còn ở bên ngoài văn phòng đã có thể nhìn ra, bên trong Triệu Lan che lấp không được mấy cái tâm tư nho nhỏ đó.
Giang Tịch người này, là trong lòng không rõ, hay là đang giả vờ không rõ?
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy giờ phút này chính mình có thể so với người khổng lồ xanh. (ý chỉ đội mũ xanh – cắm sừng đấy ạ!)
Cô lập tức đóng phụ kiện lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Tịch ―― hừ! muốn cho cô đội nón xanh sao, Giang Tịch đừng có nằm mơ!
Nhưng khác với dự đoán trước đó là sau khi Quý Minh Châu gọi, tiếng chuông vang lên không quá lâu, người bên kia đã nhanh chóng nhấc máy.
Cô cúi đầu lắng nghe, muốn tìm ra khoảnh khắc Giang Tịch có thể sẽ lơ đãng mà để truyền đến giọng nữ. Nhưng chờ mãi chờ mãi, mãi cho đến khi Giang Tịch ở đầu bên kia lên tiếng, “Làm sao vậy?”
Thanh âm trầm thấp, nghe không ra chút chột dạ dị thường nào.
Quý Minh Châu hắng hắng giọng nói, “Anh đang ở đâu đấy Giang Tịch?”
“Thành Bắc.”
Hay thật, vẫn còn ở thành Bắc cơ đấy.
Nói cách khác mọi chuyện vừa xảy ra, toàn bộ đều không phải ảo giác!
“Bây giờ anh đang làm gì?”
“Không làm gì cả.”
Ai ―― sao lại không giống với suy nghĩ của bản thân vậy nè.
“Vậy thì khi nào anh trở về?” Sau khi Quý Minh Châu thốt ra, mới kinh ngạc về khả năng miệng nhanh hơn não của bản thân, lập tức thêm vào lời giải thích, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”
Thường khi loại này vấn đề này được tung ra, có hơn phân nửa con trai sẽ đồng ý, “Tôi còn có việc bận, đã khuya, hoặc là sẽ không trở về.”
Quý Minh Châu đang chờ mấy mẫu câu này xuất hiện thì microphone đầu bên kia lại truyền đến giọng nói.
“Muốn tôi về nhanh một chút sao?” Giang Tịch đồng ý, “ Được rồi. Chờ tôi.”
“……”
Từ từ ――
Giang Tịch có phải đang hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?
Cô có muốn anh nhanh về nhà?
Cô đâu có ý đó đâu?!
Quý Minh Châu cúp điện thoại trước, dứt khoát không quay video cũng không chụp ảnh gì nữa, cũng không đi đường vòng mà trực tiếp xác định sẽ quay về địa điểm xuất phát của tuyến xe buýt ngắm cảnh này.
……
Bầu trời mùa đông tối rất nhanh, mới vừa rồi vẫn còn là chạng vạng chiều tà, ánh nắng nhuộm vàng khắp mọi nơi, vậy mà chỉ trong chốc lát đèn hai bên đường đã phải dần thay thế vị trí.
Khi Giang Tịch từ Triệu gia bước ra thì Triệu Lan vẫn luôn theo sát anh. Nhưng dù sao bước chân nam nữ cũng có sự khác nhau, cô ta ba bước cũng cô gắng thành hai, chạy chậm đuổi kịp được anh rồi thì trực tiếp ngăn lại.
“Giang Tịch, anh chờ một chút.”
Giang Tịch mở cửa xe, nghiêng người qua, ánh mắt lạnh nhạt khẽ liếc cô ta.
Hôm nay Giang Tịch cùng Triệu lão ở Triệu thị bàn về việc hợp tác lúc trước, sau khi nói xong, anh liền bị Triệu lão nhiệt liệt hoan nghênh mời vào trong nhà, ngồi xuống tán gẫu.
Thời điểm Triệu Lan quay trở về, Giang Tịch đã mặc xong áo khoác và đang chuẩn bị rời đi. Thấy vậy cô ta liền bất chấp không thèm đổi giày, trực tiếp đuổi theo anh.
“Em cũng không muốn vòng tới vòng lui nữa, lần này sẽ nói thẳng với anh.” Triệu Lan hít một hơi thật sâu, như thể bằng bất cứ giá nào cũng phải giành được cuộc phỏng vấn kia, “Em thật sự muốn có được một lần phỏng vấn với Giang thị, lần trước ông nội của em có hỏi qua anh thì anh đã nói không tiện, nhưng em có thể bảo đảm sẽ không tiết lộ quá nhiều về các vấn đề cốt lõi của Giang thị, talk show phỏng vấn chỉ tập trung nói về người, không phải về công ty của anh, em nói như vậy anh có hiểu không?”
“Lúc trước em và trợ lý của anh có liên hệ, chắc bọn họ cũng không hiểu cụ thể về chuyên mục này của em, chúng ta dù sao cũng đã từng là bạn học, chỉ là giúp đỡ nhau một việc nho nhỏ anh cũng không thể sao?”
Triệu Lan nói, lại tiếp tục bổ sung, “Hơn nữa, tin tức em có được cuộc phỏng vấn này với anh đã xuất hiện đầy rẫy trên mạng rồi.”
“Còn chưa xác định được sẽ hợp tác hay không mà Triệu tiểu thư đã đem loại tin tức này tung lên mạng, tác phong không chuyên nghiệp như vậy mà cũng muốn được phỏng vấn Giang thị sao?” Giang Tịch bình tĩnh hỏi lại.
“…… Em đương nhiên không có ý muốn trách cứ Giang thị!” Triệu Lan có chút nóng nảy, nói xong liền yên lặng nhìn chằm chằm Giang Tịch, “Cho nên Giang Tịch, anh sẽ nguyện ý giúp em một chút chứ, em có thể cam đoan với anh sẽ thực hiện đúng những lời em vừa mới nói.”
Ý của cô ta chính là sẽ không tiết lộ gì, ngay cả nửa chữ về tin tức của Giang thị cũng không.
Giang Tịch tùy ý ngước mắt, ý định muốn lên xe rõ ràng, “Câu trả lời của tôi giống với lần trước.”
Nghe xong lời này của anh, Triệu Lan chỉ kịp sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó liền nở ra một nụ cười hoàn mỹ không tì vết, “Em tôn trọng quyết định của anh, nếu không thể hợp tác thì em cũng không muốn bắt buộc.”
Bộ dáng Giang Tịch quạnh quẽ, cũng không biết có nghe hay không.
Đột nhiên ――
Di động anh vang lên.
Giang Tịch rũ mắt nhìn, Triệu Lan mơ hồ chỉ nghe thấy vài câu linh tinh “Làm sao vậy” “Thành Bắc” “Muốn tôi nhanh trở về sao” “Chờ tôi”.
Nghĩ đến người đang gọi điện thoại cho anh, Triệu Lan chỉ nghĩ thôi đã muốn lại một lần nữa nỗ lực.
Trong lòng cô ta vốn dĩ đã có một đường lằn ranh mơ hồ, còn đang phân vân không biết có nên liều mình thuyết phục một lần nữa hay không, nhưng cuộc điện thoại này đã khiến cô ta hạ quyết tâm phải thử lại một lần nữa.
Thấy Giang Tịch muốn lên xe, Triệu Lan nhanh chân đuổi theo, không phục nói, “Hiện tại chúng ta không nói chuyện hợp tác nữa. Nhưng em suy nghĩ, Giang Tịch à, anh về nước lâu như vậy, chúng ta còn chưa có phương thức liên hệ, anh có thể thêm WeChat của em không, quét mã nhanh lắm, hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Giang Tịch nhìn cô ta.
Nói như thế nào nhỉ, chính là một cái liếc mắt hết sức bình tĩnh, phổ thông đến không thể nào phổ thông hơn.
Thời điểm anh nhìn về phía cô ta, cũng giống như khi anh nhìn về phía người khác, hoặc là tùy ý nhìn hoa cỏ cây cối, hoàn toàn không có gì khác biệt.
“Loại sự tình này xác thật sẽ không phiền toái đến tôi, chỉ là chính bản thân cô đối với tôi mà nói, đó thực sự là một loại phiền toái.” Giang Tịch nói bằng giọng đều đều, vừa nói vừa lưu loát lên xe.
Triệu Lan sững sờ tại chỗ, câu nói cuối cùng kia của Giang Tịch vẫn quanh quẩn bên tai.
Cô ta không thể tin được, đây là lời nói từ miệng Giang Tịch mà ra hay sao.
……
Giang Tịch bắt đầu lái xe quay trở về từ thành Bắc, trực tiếp hướng về trung tâm thành phố.
Còn chưa chạy đến Bách Duyệt, tầm mắt của anh đã lướt qua một cửa hàng, trong chốc lát liền dừng lại.
Sau khi khóa xong cửa xe, Giang Tịch mở cửa chuông gió chậm rãi đi vào cửa hàng.
Nơi này xem như một cửa hàng được trang hoàng khá tinh xảo, diện tích cũng vừa phải chứ không quá lớn, nhưng phong cách lại vô cùng đặc sắc.
Trên kệ có đặt khá nhiều sản phẩm với nhiều mẫu mã khác nhau, tất cả chúng đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều là các con vật đáng yêu thường hay xuất hiện trong các bộ phim hoạt hình.
Tầm mắt Giang Tịch nhất thời xẹt qua, rồi sau đó ngừng lại ở một khu vực.
Kiểu dáng bên kia thập phần thống nhất, đều là mấy chú gà con vàng óng ánh.
Chủ tiệm thấy một nam nhân trẻ tuổi với thân hình cao gầy bước vào, không hề đi xung quanh hỏi đông hỏi tây như những khách hàng khác mà chỉ nhìn chằm chằm vào một vị trí.
Nam nhân thanh lãnh xa cách, khí chất bất phàm này, hoàn toàn không hợp với cửa hàng.
Bà ấy trực tiếp đi ra phía trước, “Chàng trai trẻ, muốn mua quà tặng bạn gái sao?”
Giang Tịch nghe xong dừng lại một chút, nhìn sang bên này.
Chủ tiệm tuy rằng cũng 40 mấy 50 tuổi, nhưng khi thấy rõ được diện mạo Giang Tịch, cũng không khỏi phải bâng quơ thất thần.
Người trẻ tuổi bây giờ lớn lên sao lại anh tuấn như vậy chứ, khiến cái mặt già này không nhịn được cũng phải đỏ lên.
“Không phải quà đâu cô, bên này có bán thuốc trị thương không ạ?” Giang Tịch nói, sau đó mới chậm rãi bổ sung, “Cháu muốn tìm loại nào có bao bì nhìn như thế này.”
“Ồ hóa ra không phải mua quà mà là mua thuốc a.” Chủ tiệm gật gật đầu, “Có đấy, chắc cậu muốn nói đến mấy loại với kiểu dáng như thế này, đều là các loại thuốc cùng nhân vật gà sally hợp tác làm nên, bên này có rất nhiều, loại này khá đáng yêu nên rất được hoan nghênh, mấy cô gái đặc biệt thích.”
Chủ tiệm rất nhiệt tình nói thêm, “Bạn gái cậu bị bong gân sao?”
Nói đoạn chủ tiệm liền lấy mấy loại thuốc xuống, “Đây, cậu cầm đi, kỳ thật không chỉ có thế này đâu, còn có cả băng dán, băng vải a, đều cùng một kiểu dáng tương tự, rất đáng yêu.”
Giang Tịch lễ phép cự tuyệt, “Cảm ơn, thuốc bôi là đủ rồi.”
Kỳ thật không chỉ là diện mạo, ngay cả thanh âm cũng rất dễ nghe.
Chủ tiệm lại còn là mẫu người đặc biệt yêu thích sắc đẹp nên đã dùng thái độ thành kính nhìn anh trong chốc lát, thời điểm Giang Tịch trả tiền còn làm riêng cho anh thẻ thành viên để có cơ hội được chiết khấu.
Giang Tịch cầm túi đi ra cửa rồi lên xe.
Dựa theo thời gian lúc trước anh đã đồng ý, lúc này anh hẳn đã sớm tới Bách Duyệt rồi.
Nhưng trên đường lại gặp phải cửa hàng này nên chắc có lẽ không thể về đúng giờ.
Giang Tịch cũng không biết Quý Minh Châu khi nào sẽ trở về, nhìn thấy cửa hàng kia liền thuận tiện nhìn ngó một chút để đốt thời gian.
Ngoài ý muốn chính là, khi về nhà vào cửa liền thấy xung quanh đèn đuốc sáng trưng.
Vốn dĩ đèn ở Bách Duyệt đã sáng hơn bình thường một chút, tất cả đều là tự động cảm ứng hoặc là được bật thủ công nhưng được điều tiết khá cẩn thận, thông thường khi mở cửa ra đèn đều tự động cảm ứng được.
Đêm nay đèn sáng như vậy, hẳn là bị ai đó dùng công tắc bật thêm lên rồi.
Khi anh cởi áo khoác đi vào, Quý Minh Châu đã đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, sống lưng cực thẳng, cần cổ thiên nga là một mảnh tuyết trắng.
Một chân tùy ý để lên trên đùi, mái tóc quăn hạt dẻ rủ ở vai, bên cạnh là sườn mặt đầy yêu mị.
Làm như nghe được động tĩnh của anh truyền từ cửa.
Tầm mắt Quý Minh Châu trực tiếp bắn về phía bên này, sáng như đuốc.
Giang Tịch thấy cô bày trận địa lớn như vậy chỉ biết nhướng mày.
……
Quý Minh Châu xác nhận là từ sau khi trở về xong liền muốn tiến hành thẩm vấn, tục xưng còn được gọi là hình thức “Bắt gian”.
Chẳng qua thời điểm trở lại đã cố ý đi loanh quanh một vòng, xác định sẽ không lại phát sinh như lần bị dọa nhảy dựng lúc trước, bấy giờ mới an tâm đi vào cửa.
Tuy nói Giang Tịch ngoài miệng đã đáp ứng sẽ nhanh trở về, nhưng trên thực tế cô không phải là người về trước hay sao?
Anh lái xe chẳng lẽ còn chậm hơn so với xe buýt ngắm cảnh ư?
Đại khái xe anh chắc không phải Bentley rồi, mà là một con rùa đen ?
Trong từ điển của Quý Minh Châu này không hề có ba chữ đội nón xanh, nên có cố tình lái xe chậm để trì hoãn cũng không được đâu nha.
Hôm nay chắc chắn Giang Tịch sẽ khó lòng mà thoát khỏi tay cô!
Nghĩ đến đây Quý Minh Châu mới lên tiếng trước đánh đòn phủ đầu, còn bày ra dáng vẻ thận trọng an tĩnh.
“Đã về rồi sao?”
Giang Tịch đáp lời.
“Anh về, sớm ―― thật đấy.” Quý Minh Châu vừa nói vừa nhìn anh cười cười.
“Trên đường có việc đột xuất.” Giang Tịch hiếm khi nào lại kiên nhẫn giải thích, ý của anh là việc đã ghé vào cửa hàng.
“Anh có chắc là đột xuất không, hay là tái ngộ với ai đó?”
Nghe thấy anh nói, Quý Minh Châu bỗng dưng lên tiếng hỏi ngược lại.
Giang Tịch ngước mắt nhìn Quý Minh Châu, thần sắc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu nói gặp chủ tiệm kia là tái ngộ thì……
“Cô chưa ăn cơm chiều phải không?” Giang Tịch không trả lời Quý Minh Châu mà trực tiếp đổi đề tài.
“A?” Quý Minh Châu ngây ngốc, “Tôi chưa ăn.”
Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, giọng Giang Tịch đạm mạc, “Hóa ra là bởi vì đói, nếu không cũng sẽ chẳng bao giờ kêu tôi nhanh quay về đâu nhỉ.” =))
“Tôi đi thay quần áo rồi sẽ ra nấu cơm.”
Giang Tịch nói xong liền quay về phòng mình.
Không được hai bước đã dừng lại, quay người đưa món đồ trong tay cho cô.
“Không phải vì không đau liền không muốn bôi thuốc, đây là thuốc mới, lát nữa cô bôi vào.”
Giang Tịch nói xong liền đi, Quý Minh Châu nhìn gói màu hồng phấn trong tay chớp chớp mắt.
Chậm rãi mở túi ra thì thấy bên trong là thuốc trị thương dạng xịt.
Chẳng qua không giống loại Quý Minh Châu đã nhìn thấy trước đó.
Bên ngoài là hình chú gà nhỏ vàng óng ánh đáng yêu. (chị lại bị anh dụ mà quên đánh ghen òi:v)
Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Đánh giá:
Truyện Chiếc Hôn Và Đóa Hồng
Story
Chương 20
10.0/10 từ 30 lượt.