Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn

Chương 6

40@-

Anh ấy vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cuộc sống của tôi trong bóng tối, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn, lặng lẽ thay đổi tâm trạng theo từng biểu cảm của tôi.


Mãi đến khi tôi bị Lý Cường hạ thuốc rồi g**t ch*t, bị đưa đi hỏa táng trong vội vàng, anh mới lần đầu đánh mất lý trí, lén lút lẻn vào phòng tôi.


Anh không tin lời Lý Cường nói rằng tôi chết do đột quỵ tim, anh muốn tìm bằng chứng cho thấy tôi bị sát hại.


Chỉ tiếc là mọi dấu vết đã sớm bị xóa sạch, anh chẳng thu được gì.


Ngày ngày nhìn thấy Lý Cường và Vương Thiến lăn lộn trên giường trong chính căn nhà của tôi, anh càng thêm tin rằng cái chết của tôi không phải ngẫu nhiên.


Không thể đối đầu công khai, anh bắt đầu dùng thủ đoạn ngấm ngầm. Gây sự, quấy rối, kh*ng b* tâm lý, khiến nhà Lý Cường gà bay chó sủa, cuối cùng đến mức tán gia bại sản.


Khi mọi chuyện kết thúc, anh đến trước mộ tôi, thao thao bất tuyệt kể lại lý do năm xưa rời đi không một lời từ biệt:



Năm đó, anh bị cha mẹ ép buộc chia tay. Nếu không chịu, họ sẽ dùng quan hệ khiến tôi mất luôn cơ hội phỏng vấn vào công ty mơ ước.


Gia đình anh có thế lực, làm chuyện đó dễ như trở bàn tay. Không muốn cản trở tiền đồ của tôi, anh đành cắn răng nói lời chia tay.


Anh không nhận lời hôn sự do gia đình sắp đặt mà đăng ký nghĩa vụ quân sự, rời đi suốt năm năm.


Đến khi trở về, cha mẹ không còn can thiệp nữa, nhưng tôi thì đã trở thành vợ người khác…


Kể từ đó, anh bắt đầu đến thăm tôi mỗi ngày, kể cho tôi nghe mọi chuyện trong cuộc sống.


Mẹ tôi vì quá đau buồn sau khi tôi mất mà trở nên trầm mặc, chỉ ăn chay niệm Phật.


Cao Văn Cảnh lấy danh nghĩa bạn thân của tôi, thường xuyên đến thăm, trò chuyện an ủi bà.


An ủi mẹ tôi xong, anh lại quay về nghĩa trang, đứng trước mộ tôi nói chuyện. Ngày nào cũng đúng giờ như một nghi thức.



Cuộc sống như thế kéo dài suốt mười năm.


Mười năm sau, mẹ tôi qua đời. Sau khi chôn cất bà xong, anh đi đến một vách núi không người rồi gieo mình xuống, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi.


“Tôn Lượng, Tôn Lượng?”


Giọng của Cao Văn Cảnh từ đầu dây bên kia kéo tôi trở về hiện thực.


Tôi hắng giọng, mở miệng nói:


“Đã cảm thấy có lỗi thì ngày mai đi cùng em tới nhà chồng cũ, giúp em dọn đồ nhé.”


“Gì… gì cơ? Em ly hôn rồi à?”


Giọng anh ấy hơi run.



“Ừ, vừa mới ly. Thế nào, giúp được không?”


Tôi nói nhẹ như không.


“Dĩ nhiên là được!”


Giọng anh đầy phấn khích không giấu được.


“Mười giờ sáng mai, gặp nhau trước cửa khách sạn Thanh Lệ.”


“OK!”


Sáng hôm sau tôi ngủ một mạch đến khi tỉnh hẳn. Không còn chồng con làm phiền, giấc ngủ này vô cùng yên ổn.


Tôi đã nghỉ việc, ăn diện gọn gàng xinh xắn, đúng mười giờ có mặt dưới lầu.



Cao Văn Cảnh đã đợi sẵn ở đó.


Mấy năm không gặp, anh ấy trông càng trưởng thành chững chạc hơn. Có lẽ do từng nhập ngũ, anh vẫn để kiểu tóc cắt ngắn.


Anh gầy đi nhiều, làn da trắng ngày nào giờ đã ngả màu rám nắng.


Thấy tôi nhìn, anh cười đáp lại, nhưng khóe mắt đỏ hoe dần.


Tôi cứ tưởng sau từng ấy năm gặp lại sẽ ngượng ngùng lắm, ai ngờ Cao Văn Cảnh rất hoạt ngôn, vừa gặp đã nói liên hồi khiến tôi chẳng chen nổi câu nào.


Anh vội vàng giải thích lý do năm xưa rời đi không lời từ biệt, nói nhanh đến mức như sợ tôi cắt ngang.


Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe. Những hình ảnh trước mắt dần trùng khớp với ký ức, trái tim im lặng bao năm nay lại đập nhè nhẹ.


Tôi thấy may mắn vì lần tình cờ trong tiệm bánh hôm đó đã cho tôi cơ hội lựa chọn lại từ đầu.


Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn Truyện Chiếc Bánh Dâu Và Một Tờ Giấy Ly Hôn Story Chương 6
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...