Chị Vợ, Anh Yêu Em
Chương 675
62@-
Sau một lúc tìm kiếm không có kết quả, cả nhóm liền quay về nơi tập kết. Nhóm của Lập Thế Khang săn được vài con thú nhỏ, còn Amy thì nhặt được vài quả dại cùng với củi mang về.
Tinh Vân và Đoàn Nam Phong cũng mang được hai gói nước đựng trong lá cọ to rộng của vùng Ai Cập vê nơi tập kết. Chưa lúc nào mà cô thấy từng giọt nước lại quý giá đến như vậy. Cô đi chầm chậm vì sợ nước sẽ theo kẽ lá đổ hết.
Có được ít nước, mọi người bắt đầu chia nhau rồi lại thay phiên nhau đi lấy thêm. Đáng tiếc, chưa kịp nghỉ chân lâu thì cả nhóm lại lần nữa bị bao vây. Lần này thực sự không thể thoát bởi vì đích thân người đứng đầu của tòa thành cổ cũng là chỉ huy cao nhất của đám không tặc kia dẫn quân đến.
Cả đám hơn trăm người cầm súng trường vây quanh chín ngươi bọn họ. Ai nấy mặt may cũng dữ tợn buộc họ đưa tay lên đầu hàng. Lực lượng chênh lệch quá lớn cho nên chín người chỉ có thể từ từ giơ tay lên đầu.
Lúc này, một người đàn ông trẻ điển trai oai vệ bước ra từ trong đám người cầm súng kia. Phong thái và cử chỉ của hắn vừa oai phong vừa lạnh lùng, khinh khỉnh nhếch môi cười nhìn về hướng Osaze lên tiếng: “Osaze, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Osaze sượng trân nhìn người thanh niên trước mặt, khẽ nói: “Oda, ngươi còn sống sao?”
Ngươi đàn ông tên Oda liền cười lớn đáp lại: “Nếu tao chết đi thì có phải đúng ý mẹ con mày hay không?”
Osaze liền lắc đầu nói: “Không, không phải. Ta và mẹ không có ý hại các người.”
Oda liền cười lớn, tiếng cười vang vọng vào cả đất trời mang theo khí lạnh giữa cái nắng nóng của sa mạc: “Nói nhiều dư thừa. Thù hận và uất ức bao nhiêu năm của mẹ con ta sẽ được giải quyết ngay thôi.”
Hai người họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Ai Cập cho nên tám người đến từ Mĩ chỉ biết hồi hộp theo dõi tình hình chứ không biết cụ thể chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, ai cũng đoán được Osaze có quen người đàn ông này và không chỉ thế bọn họ còn thù hận lẫn nhau cho nên dù quen biết nhưng vẫn lấy súng ra nói chuyện.
Sau một màn tranh cãi của Osaze và người đàn ông kia thì bọn họ cũng nghe được một câu thông dịch từ Osaze: “Bọn chúng là kẻ thù của tôi cho nên bây giờ chúng ta bị bắt.”
Osaze liền xị mặt nói: “Xin lỗi mọi người. Mặc dù em đã nói không liên quan gì đến mọi người nhưng cái tên Oda này không chịu buông tha. Hắn nói bạn bè` của em đều là người xấu cho nên...”
“Nên nên cái đầu chú mày. Tức quá đi thôi! Tự nhiên lại dẫm vào ân oán của người khác. Tôi thì liên quan gì đến Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ mà bây giơ lại bị bắt làm tù nhân.” - Lập Thế Khang ấm ức kêu oan.
Dorothy liền cúi mặt nói: “Đã nói anh ở nhà đi mà.”
Lập Thế Khang nghe xong lời Amy thì liền hạ giọng: “Thôi được rồi, em đừng có xị mặt như vậy. Sướng khổ gì chỉ cần có em là được mà.”
“Các ngươi lằng nhằng quá, mau đi theo chúng tôi.” - Oda lớn giọng ra lệnh.
Nghe xong chín người liền há hốc mồm tự nhủ: “Hóa ra hắn biết nói tiếng Anh.”
Vậy là công cuộc tìm kiếm Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ của Đoàn Nam Phong hoàn toàn phá sản, ngược lại còn rơi vào tay của bọn cướp ở Libya. Ai nấy đều ngán ngẩm lắc đầu đi trước họng súng của bọn người này về sào huyệt của bọn chúng. Số phận không biết sẽ đi đâu về đâu.
- --
Nghe đồn tối nay trung thu hả mọi người? Chúc các bạn có một buổi tối trung thu vui vẻ và ấm áp bên cạnh những người thân yêu nhé. Vừa đón trăng vừa ăn bánh vừa đọc truyện nè. Nhân dịp trung thu, Hạc Giấy làm siêng phá lệ đăng liền 3 chương cùng lúc cho các bạn vừa đọc vừa chờ trăng lên nha.
Mình đã nhận được tiền thưởng của các bạn rồi. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều. <3
Ba chương nay đủ 250 likes/ chương thì mình lại đăng tiếp nhé. <3
Chị Vợ, Anh Yêu Em
Dorothy liền gật đầu nói: “Được, để em đi lượm một ít củi mang về phòng khi cần.”
Lập Thế Khang cũng lên tiếng: “Vậy để anh đi bắn mấy con thú đem về. Từ tối qua đến giờ có ăn gì đâu.”
Nói xong Lập Thế Khang dẫn hai sát thủ còn lại của mình quay ngược lại rừng săn chim săn thú mang về.
Tinh Vân thấy vậy cũng lên tiếng: “Để em đi lấy ít nước mang về.”
Đoàn Nam Phong gật đầu nói: “Để anh đi với em.”
Osaze, Ryan và Michael thì chia nhau ra tìm kiếm người dân xung quanh để hỏi han. Chỉ tiếc bọn họ không tìm thấy bất kỳ người nào. Nơi này giống như một tòa thành bỏ hoang từ lâu.
Sau một lúc tìm kiếm không có kết quả, cả nhóm liền quay về nơi tập kết. Nhóm của Lập Thế Khang săn được vài con thú nhỏ, còn Amy thì nhặt được vài quả dại cùng với củi mang về.
Tinh Vân và Đoàn Nam Phong cũng mang được hai gói nước đựng trong lá cọ to rộng của vùng Ai Cập vê nơi tập kết. Chưa lúc nào mà cô thấy từng giọt nước lại quý giá đến như vậy. Cô đi chầm chậm vì sợ nước sẽ theo kẽ lá đổ hết.
Có được ít nước, mọi người bắt đầu chia nhau rồi lại thay phiên nhau đi lấy thêm. Đáng tiếc, chưa kịp nghỉ chân lâu thì cả nhóm lại lần nữa bị bao vây. Lần này thực sự không thể thoát bởi vì đích thân người đứng đầu của tòa thành cổ cũng là chỉ huy cao nhất của đám không tặc kia dẫn quân đến.
Cả đám hơn trăm người cầm súng trường vây quanh chín ngươi bọn họ. Ai nấy mặt may cũng dữ tợn buộc họ đưa tay lên đầu hàng. Lực lượng chênh lệch quá lớn cho nên chín người chỉ có thể từ từ giơ tay lên đầu.
Lúc này, một người đàn ông trẻ điển trai oai vệ bước ra từ trong đám người cầm súng kia. Phong thái và cử chỉ của hắn vừa oai phong vừa lạnh lùng, khinh khỉnh nhếch môi cười nhìn về hướng Osaze lên tiếng: “Osaze, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Osaze sượng trân nhìn người thanh niên trước mặt, khẽ nói: “Oda, ngươi còn sống sao?”
Ngươi đàn ông tên Oda liền cười lớn đáp lại: “Nếu tao chết đi thì có phải đúng ý mẹ con mày hay không?”
Osaze liền lắc đầu nói: “Không, không phải. Ta và mẹ không có ý hại các người.”
Oda liền cười lớn, tiếng cười vang vọng vào cả đất trời mang theo khí lạnh giữa cái nắng nóng của sa mạc: “Nói nhiều dư thừa. Thù hận và uất ức bao nhiêu năm của mẹ con ta sẽ được giải quyết ngay thôi.”
Hai người họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Ai Cập cho nên tám người đến từ Mĩ chỉ biết hồi hộp theo dõi tình hình chứ không biết cụ thể chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, ai cũng đoán được Osaze có quen người đàn ông này và không chỉ thế bọn họ còn thù hận lẫn nhau cho nên dù quen biết nhưng vẫn lấy súng ra nói chuyện.
Sau một màn tranh cãi của Osaze và người đàn ông kia thì bọn họ cũng nghe được một câu thông dịch từ Osaze: “Bọn chúng là kẻ thù của tôi cho nên bây giờ chúng ta bị bắt.”
Osaze liền xị mặt nói: “Xin lỗi mọi người. Mặc dù em đã nói không liên quan gì đến mọi người nhưng cái tên Oda này không chịu buông tha. Hắn nói bạn bè` của em đều là người xấu cho nên...”
“Nên nên cái đầu chú mày. Tức quá đi thôi! Tự nhiên lại dẫm vào ân oán của người khác. Tôi thì liên quan gì đến Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ mà bây giơ lại bị bắt làm tù nhân.” - Lập Thế Khang ấm ức kêu oan.
Dorothy liền cúi mặt nói: “Đã nói anh ở nhà đi mà.”
Lập Thế Khang nghe xong lời Amy thì liền hạ giọng: “Thôi được rồi, em đừng có xị mặt như vậy. Sướng khổ gì chỉ cần có em là được mà.”
“Các ngươi lằng nhằng quá, mau đi theo chúng tôi.” - Oda lớn giọng ra lệnh.
Nghe xong chín người liền há hốc mồm tự nhủ: “Hóa ra hắn biết nói tiếng Anh.”
Vậy là công cuộc tìm kiếm Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ của Đoàn Nam Phong hoàn toàn phá sản, ngược lại còn rơi vào tay của bọn cướp ở Libya. Ai nấy đều ngán ngẩm lắc đầu đi trước họng súng của bọn người này về sào huyệt của bọn chúng. Số phận không biết sẽ đi đâu về đâu.
- --
Nghe đồn tối nay trung thu hả mọi người? Chúc các bạn có một buổi tối trung thu vui vẻ và ấm áp bên cạnh những người thân yêu nhé. Vừa đón trăng vừa ăn bánh vừa đọc truyện nè. Nhân dịp trung thu, Hạc Giấy làm siêng phá lệ đăng liền 3 chương cùng lúc cho các bạn vừa đọc vừa chờ trăng lên nha.
Mình đã nhận được tiền thưởng của các bạn rồi. Cám ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều. <3
Ba chương nay đủ 250 likes/ chương thì mình lại đăng tiếp nhé. <3
Chị Vợ, Anh Yêu Em
Đánh giá:
Truyện Chị Vợ, Anh Yêu Em
Story
Chương 675
10.0/10 từ 42 lượt.