Chị Vợ, Anh Yêu Em
Chương 601
Khách sạn Montage là một trong những khách sạn bề thế bậc nhất Los Angeles thuộc sản sản nghiệp của tập đoàn địa ốc Đoàn Thị, nơi diễn ra cuộc họp báo về thiên kim thứ ba của nhà họ Đoàn. Ngoại trừ những nhân vật quan trọng được mời đến để chứng kiến giây phút thiên kim của tập đoàn Đoàn Thị quay về và tiếp nhận tài sản của gia đình thì còn có rất nhiều ký giả đến để săn tin tức về hôn sự của cô với vị hôn phu giàu có, chủ tịch tập đoàn Việt Lập.
Chiếc xe Limousine màu đen sang trọng với nội thất cao cấp bên trong đang chầm chậm đỗ lại trước cổng khách sạn Montage. Cửa xe vừa mở ra, đèn flash liên tục chớp lên. Hàng trăm ký giả của các toà soạn lớn nhỏ của khắp bang Cali đều tụ lại để chụp hình của thiên kim thứ ba nhà họ Đoàn.
Lập Thế Khang mặc âu phục cao cấp, giày da sáng bóng ung dung bước xuống xe. Anh chìa tay ra đón lấy bàn tay của Dorothy và cùng cô ngẩng cao đầu tiến về phía cổng chính cao lớn của khách sạn.
“Xin hỏi cô Dorothy, có phải khách sạn này từ hôm nay sẽ thuộc về sự quản lý của cô hay không?”
“Xin hỏi, có phải cô đang mang thai cho nên hai người phải cưới gấp hay không?”
“Xin hỏi hai người định bao giờ kết hôn?”
“Xin hỏi...”
Những vệ sĩ đi theo Lập Thế Khang và bảo vệ của khách sạn lập tức đưa tay chặn lại đám ký giả để mở đường cho hai người họ bước vào bên trong. Trợ lý của Lập Thế Khang cũng thay anh đứng lại phía cổng để trả lời đám phóng viên săn tin.
Sau chiếc xe Limousine màu đen của Lập Thế Khang là đến chiếc xe Limousine màu trắng của Đoàn Nam Phong. Hai ông trùm của ngành tài chính lần lượt tiến về phía cổng của khách sạn khiến cho phóng viên nhao nhao tạo thành một không khí rộn ràng hơn cả lễ trao giải Oscar danh giá.
Tinh Vân sánh vai Đoàn Nam Phong bước vào cổng chính của sảnh tiệc, váy áo sang trọng, tinh thần sảng khoái, Tinh Vân mỉm cười ôm Dorothy vào lòng nói: “Chúc mừng em.”
Đoàn Nam Phong vẫn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo nhìn Dorothy. Đối với người em cùng cha khác mẹ này anh không có chút thiện cảm nào. Cứ nhìn thấy cô ta thì anh liền nhớ đến những uất ức mà mẹ anh phải gánh chịu trong suốt thời gian dài cho nên anh chỉ liếc mắt ngang qua người Dorothy rồi quay đi.
Lập Thế Khang đứng đó đương nhiên cũng nhìn Đoàn Nam Phong không thuận mắt. Trước đã ghét sau còn ghét hơn.
Tinh Vân thấy vậy liền kéo Dorothy ra một góc ngồi xuống hỏi thăm cô. Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang đứng phía xa tựa như hai khúc gỗ, không ai nói với ai lời nào cho đến khi ông Nhất Phương, bà Dora và bà nội Đoàn Nam Phong bước vô.
“Dorothy, chị nghe nói em có thai. Sức khỏe của em thế nào rồi?” - Tinh Vân ân cần hỏi thăm.
Tinh Vân mỉm cười nói: “Anh Phong và Nam Phương cũng là người dễ gần, chỉ là nhất thời anh ấy chưa quen với việc có thêm một người em gái nữa. Chị nghĩ lâu dần anh ấy sẽ quen thuộc và đối xử khác với em.”
Dorothy gật đầu mỉm cười nhìn Tinh Vân rồi nhẹ giọng hỏi: “Chị Tinh Vân, chị có trách mẹ em đã giấu mối quan hệ của bà với ba chồng chị hay không?”
Tinh Vân nghĩ ngợi một lúc liền nói: “Chị nghĩ dì Dora có lý do của mình. Với lại mối quan hệ này có nói ra sớm một chút hay muộn một chút thì cũng là chuyện đã rồi. Sống trên đời đâu có ai là dễ dàng đâu. Bây giờ biết được em là em chồng chị thì chị càng vui. Hai chúng ta trước đây laà chị em tốt còn bây giờ là họ hàng tốt. Thân càng thêm thân, không phải sao?”
Nói chuyện với Tinh Vân một lúc, Amy liền cảm thấy trong lòng vui vẻ. Cô nhớ đến cái lúc cô chưa nhớ ra được gì, cứ ngơ ngơ ngáo ngáo mà chạy theo chị gái xinh đẹp này để bị bắt cóc. Nhờ vậy mà cô có thể quen được một người bạn tốt và gặp được một người đàn ông hoàn hảo.
Nghĩ đến đây ánh mặt Dorothy lại ngập tràn niềm vui. Cô cùng Tinh Vân đi vào trong phòng hội nghị của khách sạn để chờ đến giờ họp báo. Gần đến cửa phòng hội nghị, bỗng dưng Dorothy dừng lại nói với Tinh Vân: “Chị Tinh Vân, em thấy hơi khó chịu. Em muốn đi vệ sinh.”
Tinh Vân liền nói: “Được, em vào nhà vệ sinh đi, chị vô phòng hội nghị chờ em.”
Dorothy không kịp đáp lời thì liền chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh gần khu vực tổ chức họp báo. Từ ngày có thai, Dorothy rất hay bị khó chịu. Những cơn buồn nôn thường xuất hiện khiến cô ăn uống gì cũng thấy chán. Mẹ cô vẫn nói qua ba tháng đầu sẽ hết nhưng chỉ cần nghĩ đến sáu mươi ngày tiếp theo không ăn nổi thứ gì thì Dorothy đã thấy sợ hãi.
- --
Mong các bạn ủng hộ bằng cách cho mình một like nè.
Chị Vợ, Anh Yêu Em