Chí Tôn Đặc Công
Chương 96: Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu
169@-Team dịch: TTTV
Dịch: Đào_muội
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Tần Dương quay đầu lại nhìn, biểu cảm cũng xẹt qua sự kinh ngạc.
Văn Vũ Nghiên!
Sao cô ấy lại ở đây?
Trước đó Tần Dương chỉ gặp Văn Vũ Nghiên hai lần, lần đầu là bên ngoài cửa hàng ở cổng trường, cùng gặp với Lý Tư Kỳ, lần thứ hai là trên đường đến bãi sông phiêu lưu, hôm nay là lần thứ ba.
Lần đầu tiên Văn Vũ Nghiên mặc âu phục nhỏ, một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái già giặn. Lần thứ hai Văn Vũ Nghiên toàn thân mặc đồ thể thao, tươi trẻ năng động. Hôm nay Văn Vũ Nghiên lại mặc đồ dạ hội, hai vai trắng nõn bóng mịn như ngọc lộ ra ngoài, lễ phục bao quanh ngực, xương quai xanh tinh xảo quyến rũ lộ ra, khiến ánh mắt người ta nhìn vào không nỡ rời đi.
Văn Vũ Nghiên mang giày cao gót, khoan thai đi tới, trong mắt hơi có chút khác thường, hiển nhiên việc có thể gặp được Tần Dương ở chỗ này cũng vô cùng bất ngờ.
Nụ cười trên mặt Trương Khôn đột nhiên cứng lại, không ngờ Văn Vũ Nghiên lại quen biết Tần Dương?
Chuyện này là thế nào?
Văn Vũ Nghiên rất ít xuất hiện trong trường đại học, Tần Dương chẳng qua là tân sinh viên năm nhất, hai người theo lý mà nói chắc không cùng xuất hiện, sao có thể biết nhau?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Trùng hợp vậy, cậu cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của cô Thu sao?
Biểu cảm trên mặt Văn Vũ Nghiên sững sờ trong nháy mắt, nhưng bỗng hé miệng cười nói:
- Đúng vậy, cậu cũng vậy à?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Tôi không biết cô Thu, có điều có người nhờ đem quà đến tặng cô Thu.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên lướt qua túi ni lông Tần Dương xách theo, mỉm cười nói:
- Vậy tốt quá, sao không vào trong?
Tần Dương nhún vai một cái nói:
- Tôi không có thiệp mời.
Vốn dĩ Tần Dương nghĩ Trương Khôn sẽ nhân cơ hội này lại nhảy ra chặt chém mình mấy câu, ai ngờ hắn lại im miệng kì lạ, không nói nửa câu, hơn nữa ánh mắt còn có chút kì quái.
Văn Vũ Nghiên thản nhiên cười một tiếng:
- Tôi có thiệp mời, vậy tôi và cậu cùng vào đi.
Ánh mắt Tần Dương sáng lên:
- Được sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Tại sao không được?
Văn Vũ Nghiên đi tới, thoải mái đưa tay kéo cánh tay Tần Dương, sau đó kéo hắn đi vào trong. Quả nhiên lần này hai người đàn ông không ngăn cản Tần Dương nữa, chỉ là ánh mắt hai người họ nhìn Tần Dương lại có chút quái dị.
Tần Dương đương nhiên chú ý đến điều quái dị này, trong lòng có chút khó hiểu, lẽ nào cảm thấy mình dựa vào con gái để vào trong, rất mất mặt sao?
Nghĩ nhiều làm gì chứ, dù sao nhìn thấy Thu Tư, tặng quà cho bà ấy, việc của mình đã hoàn thành rồi!
- Được rồi, không phải đã vào rồi sao.
Tần Dương khách khí nói nói cám ơn:
- Cảm ơn cậu giúp đỡ, nếu không tôi sợ phải ở ngoài đợi đến khi tiệc kết thúc.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:
- Không cần khách khí, việc giúp đỡ lẽ nào cậu đã quên mấy ngày trước cậu đã giúp tôi sao, xem như tôi trả ơn cho cậu.
Tần Dương nghe thấy cũng cười lên:
- Được.
Văn Vũ Nghiên thấy mắt Tần Dương nhìn ngó khắp nơi, hiển nhiên đang tìm người, lập tức chủ động hỏi:
- Cậu đang tìm người sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cậu quen biết cô Thu sao, có thể chỉ cho tôi thấy không?
Văn Vũ Nghiên khẽ cười, quay đầu nhìn một chút, sau đó chỉ vào đám người ở đằng xa nói:
- Này, bà ấy ở đằng kia, có điều xem ra bây giờ bà ấy hơi bận.
Tần Dương nhìn theo ngón tay Văn Vũ Nghiên, quả nhiên nhìn thấy vị nữ sĩ đang bị mấy cặp nam nữ vây quanh. Mặc dù cách xa cả đoạn, do ánh đèn nên Tần Dương không thấy chi tiết cho lắm, nhưng nhìn từ xa vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp và ưu nhã của bà ấy.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, người phụ nữ có thể khiến sư phụ si mê như vậy, tất nhiên phải vô cùng xinh đẹp và ưu tú.
Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng cười nói:
Tần Dương thấy Thu Tư quả thực đang bận xã giao, bản thân tùy tiện đi qua như vậy hình như không ổn lắm, lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ ngồi xuống. Đúng rồi, cậu có việc cứ đi làm đi, không cần quan tâm đến tôi. Tôi ngồi một chút đưa đồ cho bà ấy xong sẽ đi luôn.
Văn Vũ Nghiên khẽ mỉm cười:
- Được, tôi quả thực có chút chuyện, nhưng Kiều Vi sắp đến rồi, tôi bảo cậu ấy đến cùng cậu.
Tần Dương cười nói:
- Không cần phiền phức, tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.
Mắt Văn Vũ Nghiên lướt qua chỗ cách đó không xa, ánh mắt vẫn kỳ quái nhìn Trương Khôn đang nhìn lén bên này, thuận miệng hỏi:
- Cậu có mâu thuẫn với Trương Khôn?
Tần Dương cười nói:
- Ừ, có chút mâu thuẫn.
Chân mày Văn Vũ Nghiên khẽ chau lại, nhẹ giọng nói:
- Nhà Trương Khôn có quan hệ xã hội phức tạp, cậu tự cẩn thận một chút.
Tần Dương hơi sững sờ, chợt cười nói:
- Cảm ơn đã nhắc nhở, trong lòng tôi hiểu rõ.
Văn Vũ Nghiên nghiên gật đầu, hơi có vẻ nghịch ngợm cười cười:
- Vậy được, cậu ngồi trước đi, ăn gì uống gì tự lấy, đừng khách sáo, dù sao cũng không mất tiền, đúng không?
Văn Vũ Nghiên rời đi, Tần Dương đi đến chỗ cạnh sân thượng, sau đó thuận tay lấy một ly thức uống.
Trong tiệc rượu sinh nhật này, mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, cơ bản đều là lễ phục trang trọng màu nhạt, dù là ngay cả người phục vụ cũng mặc áo sơ mi trắng thắt nơ quần tây giày da, chỉ có Tần Dương một mình mặc quần jean giày thể thao, đi lại trong buổi tiệc, nhất thời thu hút ánh nhìn chăm chú của không ít người. Trong những ánh mắt này có hiếu kì, cũng có sự khinh bỉ rõ ràng.
Tiểu tử quê mùa từ đâu tới, ăn mặc thế này đến đây, cũng không biết sao hắn trà trộn vào đây được?
Mặc quần jean giày thể thao tới nơi này?
Tần Dương ngồi ở chỗ mình muốn ngồi, nhìn bên dưới đèn đuốc sáng chói đã thắp lên, lại nhìn đám người quần áo lộng lẫy, tâm tình Tần Dương cũng bồng bềnh theo tiếng nhạc êm ái.
Tần Dương đặt cái túi lên bàn trước mặt, bưng ly nước lên, nhấp một ngụm, ánh mắt theo bản năng lại trôi dạt đến Thu Tư.
Vì đã vào buổi tiệc, khoảng cách giữa Tần Dương và Thu Tư rút ngắn lại một chút, có thể nhìn bà ấy rõ hơn.
Tính toán theo thời gian năm đó bà và sư phụ gặp nhau, tuổi tác của bà ấy chắc không chênh lệch với sư phụ là mấy. Có điều dường như năm tháng không để lại dấu vết gì trên mặt bà, bà hơn bốn mươi tuổi trông phảng phất vẫn như thiếu phụ chừng ba mươi tuổi.
Đẹp, cao quý, thông minh, ưu nhã.
Vóc người bà cao gầy, mặc dạ phục lệch vai màu xanh, lộ ra nửa bả vai bóng loáng như ngọc, tóc được búi lên, đeo hai bông tay ngọc bích, một sợi dây chuyền trân châu khiến khí chất của bà nổi bật lên sự tinh tế.
Nụ cười trên mặt bà rất ấm áp, êm ái mà dè dặt, nhưng không khiến người ta cảm thấy xa lạ, không sinh ra cảm giác xa cách.
Đây là một phụ nữ xinh đẹp, có mị lực.
Tần Dương nghiêm túc quan sát hồi lâu, sau đó kết luận trong lòng, lúc này mới chuyển mắt sang bên cạnh bà ấy.
Tay bà nhẹ nhàng đặt trên cánh tay một người đàn ông. Người đàn ông này nhìn có vẻ không cao, ước chừng chỉ khoảng một mét bảy, nhưng hắn hơi béo, cái bụng nhỏ hơi phồng lên, ngược lại ngũ quan đàng hoàng, cười lên cho người ta cảm giác thân thiết như một con vật vô hại.
Người đàn ông này chắc là chồng bà.
Người đàn ông này thực ra không xấu, thậm chí phải nói là kiểu đàn ông có vẻ rất ưa nhìn, nhưng hắn đứng cạnh Thu Tư, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến ý nghĩ này.
Ừm, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!
Chí Tôn Đặc Công
Dịch: Đào_muội
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Tần Dương quay đầu lại nhìn, biểu cảm cũng xẹt qua sự kinh ngạc.
Văn Vũ Nghiên!
Sao cô ấy lại ở đây?
Trước đó Tần Dương chỉ gặp Văn Vũ Nghiên hai lần, lần đầu là bên ngoài cửa hàng ở cổng trường, cùng gặp với Lý Tư Kỳ, lần thứ hai là trên đường đến bãi sông phiêu lưu, hôm nay là lần thứ ba.
Lần đầu tiên Văn Vũ Nghiên mặc âu phục nhỏ, một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái già giặn. Lần thứ hai Văn Vũ Nghiên toàn thân mặc đồ thể thao, tươi trẻ năng động. Hôm nay Văn Vũ Nghiên lại mặc đồ dạ hội, hai vai trắng nõn bóng mịn như ngọc lộ ra ngoài, lễ phục bao quanh ngực, xương quai xanh tinh xảo quyến rũ lộ ra, khiến ánh mắt người ta nhìn vào không nỡ rời đi.
Văn Vũ Nghiên mang giày cao gót, khoan thai đi tới, trong mắt hơi có chút khác thường, hiển nhiên việc có thể gặp được Tần Dương ở chỗ này cũng vô cùng bất ngờ.
Nụ cười trên mặt Trương Khôn đột nhiên cứng lại, không ngờ Văn Vũ Nghiên lại quen biết Tần Dương?
Chuyện này là thế nào?
Văn Vũ Nghiên rất ít xuất hiện trong trường đại học, Tần Dương chẳng qua là tân sinh viên năm nhất, hai người theo lý mà nói chắc không cùng xuất hiện, sao có thể biết nhau?
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Trùng hợp vậy, cậu cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của cô Thu sao?
Biểu cảm trên mặt Văn Vũ Nghiên sững sờ trong nháy mắt, nhưng bỗng hé miệng cười nói:
- Đúng vậy, cậu cũng vậy à?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Tôi không biết cô Thu, có điều có người nhờ đem quà đến tặng cô Thu.
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên lướt qua túi ni lông Tần Dương xách theo, mỉm cười nói:
- Vậy tốt quá, sao không vào trong?
Tần Dương nhún vai một cái nói:
- Tôi không có thiệp mời.
Vốn dĩ Tần Dương nghĩ Trương Khôn sẽ nhân cơ hội này lại nhảy ra chặt chém mình mấy câu, ai ngờ hắn lại im miệng kì lạ, không nói nửa câu, hơn nữa ánh mắt còn có chút kì quái.
Văn Vũ Nghiên thản nhiên cười một tiếng:
- Tôi có thiệp mời, vậy tôi và cậu cùng vào đi.
Ánh mắt Tần Dương sáng lên:
- Được sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:
- Tại sao không được?
Văn Vũ Nghiên đi tới, thoải mái đưa tay kéo cánh tay Tần Dương, sau đó kéo hắn đi vào trong. Quả nhiên lần này hai người đàn ông không ngăn cản Tần Dương nữa, chỉ là ánh mắt hai người họ nhìn Tần Dương lại có chút quái dị.
Tần Dương đương nhiên chú ý đến điều quái dị này, trong lòng có chút khó hiểu, lẽ nào cảm thấy mình dựa vào con gái để vào trong, rất mất mặt sao?
Nghĩ nhiều làm gì chứ, dù sao nhìn thấy Thu Tư, tặng quà cho bà ấy, việc của mình đã hoàn thành rồi!
- Được rồi, không phải đã vào rồi sao.
Tần Dương khách khí nói nói cám ơn:
- Cảm ơn cậu giúp đỡ, nếu không tôi sợ phải ở ngoài đợi đến khi tiệc kết thúc.
Văn Vũ Nghiên hé miệng cười nói:
- Không cần khách khí, việc giúp đỡ lẽ nào cậu đã quên mấy ngày trước cậu đã giúp tôi sao, xem như tôi trả ơn cho cậu.
Tần Dương nghe thấy cũng cười lên:
- Được.
Văn Vũ Nghiên thấy mắt Tần Dương nhìn ngó khắp nơi, hiển nhiên đang tìm người, lập tức chủ động hỏi:
- Cậu đang tìm người sao?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cậu quen biết cô Thu sao, có thể chỉ cho tôi thấy không?
Văn Vũ Nghiên khẽ cười, quay đầu nhìn một chút, sau đó chỉ vào đám người ở đằng xa nói:
- Này, bà ấy ở đằng kia, có điều xem ra bây giờ bà ấy hơi bận.
Tần Dương nhìn theo ngón tay Văn Vũ Nghiên, quả nhiên nhìn thấy vị nữ sĩ đang bị mấy cặp nam nữ vây quanh. Mặc dù cách xa cả đoạn, do ánh đèn nên Tần Dương không thấy chi tiết cho lắm, nhưng nhìn từ xa vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp và ưu nhã của bà ấy.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, người phụ nữ có thể khiến sư phụ si mê như vậy, tất nhiên phải vô cùng xinh đẹp và ưu tú.
Văn Vũ Nghiên nhẹ giọng cười nói:
Tần Dương thấy Thu Tư quả thực đang bận xã giao, bản thân tùy tiện đi qua như vậy hình như không ổn lắm, lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ ngồi xuống. Đúng rồi, cậu có việc cứ đi làm đi, không cần quan tâm đến tôi. Tôi ngồi một chút đưa đồ cho bà ấy xong sẽ đi luôn.
Văn Vũ Nghiên khẽ mỉm cười:
- Được, tôi quả thực có chút chuyện, nhưng Kiều Vi sắp đến rồi, tôi bảo cậu ấy đến cùng cậu.
Tần Dương cười nói:
- Không cần phiền phức, tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.
Mắt Văn Vũ Nghiên lướt qua chỗ cách đó không xa, ánh mắt vẫn kỳ quái nhìn Trương Khôn đang nhìn lén bên này, thuận miệng hỏi:
- Cậu có mâu thuẫn với Trương Khôn?
Tần Dương cười nói:
- Ừ, có chút mâu thuẫn.
Chân mày Văn Vũ Nghiên khẽ chau lại, nhẹ giọng nói:
- Nhà Trương Khôn có quan hệ xã hội phức tạp, cậu tự cẩn thận một chút.
Tần Dương hơi sững sờ, chợt cười nói:
- Cảm ơn đã nhắc nhở, trong lòng tôi hiểu rõ.
Văn Vũ Nghiên nghiên gật đầu, hơi có vẻ nghịch ngợm cười cười:
- Vậy được, cậu ngồi trước đi, ăn gì uống gì tự lấy, đừng khách sáo, dù sao cũng không mất tiền, đúng không?
Văn Vũ Nghiên rời đi, Tần Dương đi đến chỗ cạnh sân thượng, sau đó thuận tay lấy một ly thức uống.
Trong tiệc rượu sinh nhật này, mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, cơ bản đều là lễ phục trang trọng màu nhạt, dù là ngay cả người phục vụ cũng mặc áo sơ mi trắng thắt nơ quần tây giày da, chỉ có Tần Dương một mình mặc quần jean giày thể thao, đi lại trong buổi tiệc, nhất thời thu hút ánh nhìn chăm chú của không ít người. Trong những ánh mắt này có hiếu kì, cũng có sự khinh bỉ rõ ràng.
Tiểu tử quê mùa từ đâu tới, ăn mặc thế này đến đây, cũng không biết sao hắn trà trộn vào đây được?
Mặc quần jean giày thể thao tới nơi này?
Tần Dương ngồi ở chỗ mình muốn ngồi, nhìn bên dưới đèn đuốc sáng chói đã thắp lên, lại nhìn đám người quần áo lộng lẫy, tâm tình Tần Dương cũng bồng bềnh theo tiếng nhạc êm ái.
Tần Dương đặt cái túi lên bàn trước mặt, bưng ly nước lên, nhấp một ngụm, ánh mắt theo bản năng lại trôi dạt đến Thu Tư.
Vì đã vào buổi tiệc, khoảng cách giữa Tần Dương và Thu Tư rút ngắn lại một chút, có thể nhìn bà ấy rõ hơn.
Tính toán theo thời gian năm đó bà và sư phụ gặp nhau, tuổi tác của bà ấy chắc không chênh lệch với sư phụ là mấy. Có điều dường như năm tháng không để lại dấu vết gì trên mặt bà, bà hơn bốn mươi tuổi trông phảng phất vẫn như thiếu phụ chừng ba mươi tuổi.
Đẹp, cao quý, thông minh, ưu nhã.
Vóc người bà cao gầy, mặc dạ phục lệch vai màu xanh, lộ ra nửa bả vai bóng loáng như ngọc, tóc được búi lên, đeo hai bông tay ngọc bích, một sợi dây chuyền trân châu khiến khí chất của bà nổi bật lên sự tinh tế.
Nụ cười trên mặt bà rất ấm áp, êm ái mà dè dặt, nhưng không khiến người ta cảm thấy xa lạ, không sinh ra cảm giác xa cách.
Đây là một phụ nữ xinh đẹp, có mị lực.
Tần Dương nghiêm túc quan sát hồi lâu, sau đó kết luận trong lòng, lúc này mới chuyển mắt sang bên cạnh bà ấy.
Tay bà nhẹ nhàng đặt trên cánh tay một người đàn ông. Người đàn ông này nhìn có vẻ không cao, ước chừng chỉ khoảng một mét bảy, nhưng hắn hơi béo, cái bụng nhỏ hơi phồng lên, ngược lại ngũ quan đàng hoàng, cười lên cho người ta cảm giác thân thiết như một con vật vô hại.
Người đàn ông này chắc là chồng bà.
Người đàn ông này thực ra không xấu, thậm chí phải nói là kiểu đàn ông có vẻ rất ưa nhìn, nhưng hắn đứng cạnh Thu Tư, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến ý nghĩ này.
Ừm, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!
Chí Tôn Đặc Công
Đánh giá:
Truyện Chí Tôn Đặc Công
Story
Chương 96: Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu
10.0/10 từ 24 lượt.